Hoàng Kim Đồng

Chương 702: Phiền toái. (1)

Đả Nhãn

03/07/2013

Đại bộ phận đồ truyền lưu tới bây giờ, trên cơ bản đều là đồ "Sinh Khanh" đến "Thục Khanh", càng về sau càng không nhìn ra dấu vết khai quật.

Nhưng vẫn có rất nhiều đồ đồng "Thục Khanh", chính là dùng phương pháp hóa học tẩy trừ thành "Sinh Khanh", trừ đi màu sắc vốn có, dùng màn che để bảo hộ, phòng ngừa bị gỉ sét.

Hai món Thanh Đồng Tước trước mặt Trang Duệ, lại không bị nhân công làm gỉ sét, bảo trì màu gốc khi khai quật, mà trên bề mặt của Thanh Đồng Tước này, đều là màu đồng xanh.

Nhưng nhìn nó sáng bóng, hoàn toàn không giống như mới khai quật, cho nên Trang Duệ đoán chừng, hai vật này là đồ cổ không sai, nhưng thời gian khai quật, có lẽ là ba năm trở lên, không cao hơn năm năm.

Thời điểm nam nhân nhỏ con nghe Trang Duệ nới không tới mười năm, con mắt lóe sáng lên một cái, nhưng đã khôi phục lại như ban đầu, ngẩng đầu nhìn Trang Duệ, nói ra:

- Có phải là đồ khai quật hay không tôi không rõ, nhưng thứ này, chính là gia truyền, vị lão bản này nếu cảm thấy hứng thú, có thể báo giá, nếu như không có hứng thú, Nhâm mỗ liền cáo từ...

Người phương bắc uống rượu có một câu, gọi là: Nhân đảo giá bất đảo, giá đảo thế bất đáo, thuần túy là do nam nhân nhỏ con này tự quyết định, cho dù Trang Duệ nhìn ra năm vật phẩm khai quật, nhưng có chết hắn vẫn không thừa nhận.

- Thứ đồ vật này của ngài, trước tiên ngài nói giá cả nghe một chút.

Trang Duệ cười cười, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không bao giờ thừa nhận đồ chơi này là đồ khai quật, lập tức nói ra:

- Hai cái Thanh Đồng Tước này đều là của ngài, giá tiền nên do ngài nói.

Chuyện này rất rõ ràng, thứ này cho dù không phải do người trước mặt móc ra, thì hắn cũng không thoát khỏi liên quan, Trang Duệ dứt khoát thừa nhận.

- Một cái mười vạn, hai cái hai mươi vạn!

Nam nhân họ Nhâm không nói nhiều, hơn nữa cũng rất cẩn thận, sau khi vào cửa ngồi xuống, Trang Duệ rót cho hắn một chén nước, nhưng để một hồi lâu, hắn chưa từng bưng chén trà lên uống.

- Hai mươi vạn, giá cả này đúng là có thể!

Trang Duệ nghe vậy trầm ngâm, Thanh Đồng Tước này là đồ thời Thương Chu, mà chế tác của thời Chu là tinh xảo nhất, giá cả cũng là đắt tiền nhất, nếu như đưa tới chợ đêm đồ cổ, thì ít nhất cũng bán ra hơn hai mươi vạn một cái, cái giá này, cũng không đắt.

- Thứ này có Tẩu Quang hay không?

Đột nhiên Trang Duệ hỏi một câu, ý tứ là cái món đồ chơi này có bị người ta nhìn chằm chằm hay không.



Trộm mộ trình độ không cao, rất khó đem toàn bộ vật bồi táng đi, rất có thể còn sót lại một ít, mà các cơ quan chuyên ngành, sẽ căn cứ vào những thứ còn sót lại, suy đoán và tổng số lượng vật bị đánh cắp.

Nam nhân nhỏ con lắc đầu, nói ra:

- Không có, lúc ấy tìm khắp lượt, trong nhà chỉ lưu lại hai món này mà thôi, tất cả đều mang đến, cam đoan không có vấn đề...

Lời này Trang Duệ cũng nghe hiểu, ý của đối phương, hắn làm rất sạch sẽ, trong mộ chỉ có hai vật này, đều đã móc ra, sẽ không có chuyện bị người truy xét ra bản thân mình.

Đương nhiên, lời này Trang Duệ không tin, mộ có thể có lễ khí thời Thương Chu, ít nhất cũng là mộ vương hầu, làm sao chỉ có hai vật này? Nếu thật sự như lời của nam tử này nói, lúc những vương hầu này còn sống quá keo kiệt a.

Trang Duệ từ chối cho ý kiến, nói ra:

- Thứ đồ vật này, ngài nên Thu Khởi đi.

Ý tứ của Thu Khởi, chính là người mua không muốn, bảo người bán thu đồ vật lại.

- Ân? Không muốn, vậy Nhậm mỗ cáo từ!

Sau khi nam tử nhỏ con nghe Trang Duệ nói thế, biến sắc, đứng dậy, tay chân lanh lẹ thu những thứ đồ đồng vào trong hộp bánh ngọt, liền chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài.

Nếu không nhìn khuôn mặt của người này, người bên ngoài không cho rằng hắn là một học sinh tiểu học cầm bánh ngọt mang về nhà.

Nhìn thấy nam nhân này muốn đi ra, đột nhiên Trang Duệ nói ra:

- Chậm đã!

- Như thế nào? Vị lão bản này muốn lưu khách hay sao?

Sắc mặt của nam nhân này trở nên khó coi, tay phải cầm cái hộp bánh ngọt, tay trái đưa ra sau lưng sờ soạng một cái.

Trang Duệ liên tục khoát tay, nói ra:

- Không phải, Nhâm tiên sinh hiểu lầm, ta nhìn trúng thứ này, nhưng hiện tại không được, cũng không dám thu, đổi thời gian, đổi địa điểm, có người sẽ tìm ngài mua, đến lúc đó Hầu tử sẽ liên hệ với ngài.



- Ân?

Sau khi nam nhân này nghe Trang Duệ nói lời này, hơi chút tưởng tượng, lập tức hiểu ra, nam nhân này có cảm tình với vật của hắn, nhưng lại sợ ngày sau bị liên lụy, lúc này mới đi đường vòng quanh co.

- Ha ha, vậy thì cảm ơn vị lão bản này.

Sau khi vào cửa, đây là lần đầu tiên nam nhân cười.

- Nhâm tiên sinh, còn việc muốn thỉnh giáo, nếu ngài không có việc gấp, xin ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm vài câu?

Trang Duệ nói ra.

- Tốt, không biết vị lão bản này muốn hỏi gì?

Người nọ do dự một chút, ngồi trở lại, nhưng đối với chén trà nóng trước mặt, hắn không có nhìn.

- Thứ tốt không sợ nhiều, không biết trong nhà của Nhâm tiên sinh, có còn hay không?

Trang Duệ thấy nam nhân họ Nhâm là người cẩn thận, ngược lại là người muốn làm hắn làm sinh ý, dù sao mình không mua những đồ chơi này, sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay người khác, nếu như những món đồ đồng này đầu đuôi sạch sẽ, ăn cũng không sao.

Cho dù sau này gặp chuyện không may, truy xét lên đầu mình, tối đa chỉ bị phạt tiền, chuyện này cứ vậy trôi qua, hình phạt tù đối với người mua, đó đều là những con buôn chuyên bán cho người nước ngoài gặp chuyện không may, những người mua trong nước về sưu tập, chưa nghe ai bị bắt, cùng lắm là gặp phiền toái mà thôi.

Hiện tại Trang Duệ cũng bắt đầu có thói quen của người có tiền, tuy tiền không phải là vạn năng, nhưng không thể phủ nhận, ở trong xã hội này, chỉ có tiền và quyền, mới chiếm địa vị chủ đạo.

- Quê quán ở Thiểm Tây, của cải vẫn có chút, không biết vị lão bản này muốn trọng khí, hay là đồ uống rượu? Nếu thật sự muốn mua, tôi sẽ về nhà dọn dẹp một chút, nói không chừng sẽ kiếm được một ít đồ.

Ánh mắt nam nhân họ Nhâm đầu tự tin, đó là vì hắn đã nhìn thấy Hầu tử và Triệu Hàn Hiên, đã sớm biết rõ là bọn họ người trong Phan gia viên, tuyệt đối không phải sợ.

Mà hắn tiếp xúc với Trang Duệ trong một lúc, hắn cũng có thể phân biệt được, Trang Duệ không phải là người ăn cơm nhà nước, cho nên mới nói lời này, lộ ra một ít ngọn nguồn cho Trang Duệ.

- Có trọng khí? Là nguyên vẹn? Trên thân có khắc chữ không?

Trang Duệ ăn cả kinh, cái gọi là trọng khí, chính là đỉnh đồng, nhưng không phải là những đỉnh đồng nhỏ, những vật này rất hiếm thấy, cho dù là người trộm mộ, cũng rất khó tìm ra đỉnh đồng, nếu có tìm thấy thì đều là đập nát rồi mới đem ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Kim Đồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook