Chương 192: Tảng đá điên cuồng (tiếp)
Đả Nhãn
06/03/2013
Vị thương nhân ngọc khí ra giá rất đúng, với mao liêu có chút màu xanh kia, có thể làm ra chút trang sức bằng phỉ thúy, giá trị của nó cũng khoảng năm sáu chục ngàn. Người này chịu bỏ ra ba chục ngàn để mua lại mao liêu, xem như đánh cuộc bên trong sẽ tiếp tục có màu.
Phải biết rằng bây giờ ở hội chợ giao dịch đấu giá phỉ thúy có ba loại người tồn tại, một là như Tống Quân, không cắt đá, không hiểu nguyên thạch, chỉ mua sắm mao liêu tốt để trữ hàng, sau này chờ giá cả lên cao sẽ bán đi. Loại người thứ hai với đại biểu là người đàn ông trung niên kia, chuyên môn đến vì đổ thạch, nếu thắng thì giá trị con người tăng lên gấp bội, nếu thua thì xem như mắc nợ buồn thiu.
Còn có một loại người giống như vị thương nhân ngọc khí kia, bọn họ thường là những người đối mặt với khách hàng tiêu thụ phỉ thúy, tất nhiên bọn họ đều có cửa hàng hoặc nhà máy của mình, vì thế khi lấy ra phỉ thúy từ mao liêu thì cũng dễ dàng có nguồn tiêu thụ.
Vì vậy ở đâu có tin tức người cắt đá thì bọn họ đều chạy đến xem xét, sẽ ra giá ngay tại hiện trường. Phải biết rằng hiện tại chính phủ Myanmar hạn chế khai thác nguyên thạch, ngọc khí trong nước sẽ ngày càng hiếm, đều gặp phải hiện tượng thiếu nguồn nguyên liệu, vì vậy dù là những mao liêu mở ra không phải là quát tệ đều được mua không còn gì, giá cả của nó cũng chia thành năm bảy loại.
Người thương nhân kia ra giá rất đúng, người đàn ông trung niên chờ một lúc mà không thấy ai ra giá tiếp theo, vì vậy mà khẽ gật đầu nói:
- Sáu chục ngàn, hai khối mao liêu này anh lấy đi.
Người thương nhân ngọc khí sau khi nghe nói như vậy thì chen chân đi vào, lấy từ trong cặp ra sáu cọc tiền đưa cho người đàn ông trung niên. Mà Người đàn ông trung niên nhận tiền với vẻ mặt không tốt đẹp gì cho lắm, cũng không thèm đếm mà bỏ ngay vào trong cặp, lại nhìn xuống khối mao liêu của mình dưới đất với ánh mắt âm tình bất định.
Khi người đàn ông trung niên có chút do dự thì Trang Duệ mở miệng nói:
- Đại ca, khối mao liêu còn lại có bán không?
Trang Duệ nói làm cho đám người bốn phía phát ra những âm thanh ngạc nhiên, ngay cả người đàn ông trung niên kia cũng có chút kinh ngạc, phải biết rằng các thương nhân ngọc khí cũng không phải mua mao liêu bằng kiểu vung tiền như rác, vì bọn họ đều mua mao liêu cắt ra có màu xanh. Ví dụ như khối mao liêu còn lại trên mặt đất, hai bên lề đều không có sắc xanh, trên cơ bản chính là phế liệu, những thương nhân kia sẽ không thèm quan tâm.
Người đàn ông trung niên vừa rồi sở dĩ nhìn khối mao liêu và sững sờ cũng vì không biết xử lý thế nào, ném đi thì có chút đáng tiếc, nếu tiếp tục cắt thì quá mất mặt, rõ ràng đã là phế liệu mà còn cắt gì nữa?
- Bán, tất nhiên là bán, giá bốn chục ngàn, được thì lấy đi.
Người đàn ông trung niên nói như vậy thì làm cho đám người chung quanh càng bất mãn, rõ ràng như vậy sẽ coi Trang Duệ là kẻ ngốc, nhưng chỉ cần nhìn vào tình huống Trang Duệ mở miệng hỏi mua mao liêu phế liệu, mọi người cũng thấy hắn không khôn ở điểm nào.
- Lão Yêu, cậu có bệnh sao? Một tảng đá vứt đi còn mua lại làm gì?
Lão Tam ở bên cạnh chợt lên tiếng ngăn cản Trang Duệ.
- À, không mua, đã là phế liệu mà còn bán giá bốn chục ngàn, ông tự giữ lấy đi.
Trang Duệ rất bực bộ, hắn vừa nói vừa đứng ra, giống như chuẩn bị bỏ đi.
- Này, cậu trai, giá tiền chúng ta có thể thương lượng, cậu muốn mua với giá bao nhiêu?
Người đàn ông trung niên thấy Trang Duệ giống như muốn đi, nếu đối phương không mua thì hắn thật sự có tâm tư ném nó đi, bây giờ có thể bán được chút tiền, sao lại bỏ qua cho được?
- Năm nghìn, nếu ông bán thì tôi cắt cho vui, không bán thì thôi.
Trang Duệ bày ra bộ dạng không quan tâm.
- Lão Yêu, năm nghìn đồng cũng là tiền lương nửa năm của tôi rồi.
Lão Tam ở cùng ký túc xá bốn năm với Trang Duệ, hắn hiểu Trang Duệ, khi thấy Trang Duệ thật sự muốn mua thì cũng không mở miệng khuyên can, chỉ là thầm nói một câu mà thôi.
- Hì, Tam ca, trong số những mao liêu ở đây thì thứ nào cũng có giá hơn năm nghìn, tôi bỏ ra năm nghìn cho mọi người biết mở nguyên thạch là thế nào, như vậy cũng rẻ rồi. Này, ông có bán không? Không bán tôi đi.
Trang Duệ sau khi nghe được lời của Lão Tam thì cũng có chút vui vẻ, hắn thấy người đàn ông trung niên vẫn còn do dự, vì vậy mà mở miệng thúc giục.
- Mười ngàn, mười ngàn sẽ bán cho cậu, dù sao tôi cũng đã trả giá mao liêu thêm năm chục ngàn, cũng không ngại giá năm ngàn.
Người đàn ông trung niên cắn răng khai báo giá là mười ngàn.
- Được, tôi cũng không có thời gian trả giá với ông...
Trang Duệ lấy ra mười ngàn từ trong cặp ném cho người đàn ông trung niên kia, cũng không quan tâm đến ánh mắt khinh bỉ của đám người khắp bốn phía, hắn khom lưng ôm khối mao liêu sang một bên, vì lúc này vị thương nhân mua hai khối mao liêu vừa rồi chuẩn bị cắt đá.
- Tiểu tử kia rõ ràng là có bệnh, bỏ ra mười ngàn mua một khối mao liêu phế liệu, sao không ra đường cái nhặt một khối đá mà cắt ra?
- Đúng vậy, bây giờ thanh niên thật sự không biết trời cao đất rộng, tưởng khối mao liêu kia có thể cho ra phỉ thúy sao?
- Tiểu tử kia chút nữa sẽ mở đá, chúng ta ở lại chế giễu mới được.
Trang Duệ lúc này đứng cũng đã mệt, hắn ngồi xuống khối mao liêu của mình, trong lỗ tai lại liên tục vang lên những lời trách móc chế giễu của người ngoài. Ngay cả Lão Tam cũng không có ý đứng cùng chỗ với hắn, nếu không sẽ bị người ta gộp lại thành một nhóm.
- Con bà nó, lát nữa cắt ra có màu xanh, thiếu một đồng ông cũng không bán cho các người.
Trang Duệ thật sự cũng khá bức bối, chính mình cam tâm tình nguyện dùng tiền của mình, những người này lắm mồm làm gì?
Nói ra thì vận may của người đàn ông trung niên kia là quá kém, hắn cắt lần đầu tiên lại chọn ngay khe nứt cũ của khối mao liêu, thậm chí nếu sau đó hắn tiếp tục cắt đôi khối mao liêu phế liệu này thì có thể lấy ra được phỉ thúy.
Nhưng Người đàn ông trung niên lại cắt nghiêng, cắt một đường bên cạnh lớp hoa văn, vì hắn có ý nghĩ tốt, sợ phá đi những hoa văn của phỉ thúy ở phía sau, nhưng trùng hợp là một nhát cắt đó lại đi qua ngay bên cạnh biên giới của phỉ thúy. Lúc nãy Trang Duệ đã xem xét, vết cắt của đối phương chỉ còn cách phỉ thúy chưa đầy hai centimet, nếu người đàn ông trung niên kia có chút run tay mà cắt phạm vào, lúc này Trang Duệ cũng không có cơ hội mua lại mao liêu của đối phương.
Bỏ ra một trăm ngàn thì không mua được, bây giờ chỉ mất mười ngàn mà vật phẩm đã đến tay, lúc này Trang Duệ xem như biết được câu "không nên cưỡng cầu số mệnh".
- Ôi, lại cắt sụp...
Khi Trang Duệ đang suy xét vài vấn đề vừa xảy ra thì vị thương nhân bên kia đã cắt hai khối mao liêu vừa mua, khối mao liêu đầu tiên đã được cắt, Trang Duệ dù không cần đến xem cũng biết bên trong căn bản là không có gì, ba chục ngàn xem như vứt đi.
Nhưng sau đó người đàn ông thương nhân cắt khối mao liêu thứ hai, cắt theo hoa văn và sắc xanh và lấy được hai khối mao liêu to như nắm tay con nít, điều này làm cho ve mặt vị thương nhân đang căng cứng có chút thả lỏng. Với hai khối phỉ thúy này, sáu chục ngàn bỏ ra xem như không lỗ, nếu được chạm trổ thỏa đáng, như vậy biết đâu còn có lợi nhuận.
- Cậu Trang, cậu có chọn khối mao liêu nào để mở ra không? Yên tâm, giá cả nhất định sẽ là rẻ.
Lúc này những người tụ tập lại phần lớn đã tản đi, mà vào mua mao liêu cũng chỉ còn lại vài người mà thôi, ngay cả đám người vừa rồi xem mao liêu cũng bỏ đi, rõ ràng bị ảnh hưởng vì đổ thạch vừa rồi.
Người đổ thạch rất mê tín, nếu quán anh đổ ra phỉ thúy, như vậy bọn họ sẽ như ong vỡ tổ chạy đến đây mua mao liêu, nếu như không có phỉ thúy, tình huống sẽ trái ngược.
Trang Duệ đứng lên vỗ mông, sau đó hắn chỉ vào khối mao liêu dưới đất rồi nói:
- Mở chứ, tôi không phải mua được một khối mao liêu rồi sao? Dù chỉ là phế liệu nhưng biết đâu sẽ ra phỉ thúy?
- Cậu Trang, cậu cũng đừng đùa như vậy, tôi cũng chỉ trong mông vào sự may mắn của cậu, cậu mua và mở mao liêu ở tại đây xem như quan tâm đến huynh đệ.
Dương Hạo cho rằng Trang Duệ nói đùa, vì vậy mà có chút sốt ruột, hôm nay là ngày đầu tiên đổ thạch lại bán ra một mao liêu không tốt, chưa nói ảnh hưởng đến tâm lý khách mua hàng, thậm chí còn là một điềm báo xấu.
- Tôi nào rảnh rổi để chơi đùa với anh? Tôi đã mua lại khối mao liêu này, tất nhiên sẽ phải mở ra xem, tôi có nhiều tiền, bỏ ra mười ngàn để cắt chơi cũng không là vấn đề.
Trang Duệ tức giận trả lời, hắn cũng không biết những người kia sao lại cứ khăng khăng khối mao liêu này không thể nào cho ra phỉ thúy?
- Được, muốn cắt thì thì cắt, chỉ là động tĩnh nên nhỏ một chút thôi.
Dương Hạo thấy Trang Duệ có ý định thì cũng không thể làm gì hơn, hắn nói Trang Duệ làm khẽ một chút, dĩ nhiên là sợ người ta lại vây đến xem và không cho ra phỉ thúy, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc kinh doanh của hắn.
- Được, chúng ta cắt đá, Tam ca, anh điện thoại cho nhóm anh Vĩ, bảo bọn họ đến quầy mười ba, chúng ta chuẩn bị cắt đá.
Trang Duệ lật khối mao liêu xem xét, sau đó hắn nói với Lão Tam, để gọi nhóm Dương Vĩ đến. Sau đó hắn ôm khối đá nặng vài chục cân lên bàn cắt đá.
Năm phút sau thì Dương Vĩ, Nhạc Kinh và Lão Tứ đã cùng nhau đi đến, Nhạc Kinh còn cầm theo một khối mao liêu to như nắm tay, khi thấy Trang Duệ thì nói:
- Lão Yêu, tôi mua một khối mao liêu, cậu tháy thế nào?
Phải biết rằng bây giờ ở hội chợ giao dịch đấu giá phỉ thúy có ba loại người tồn tại, một là như Tống Quân, không cắt đá, không hiểu nguyên thạch, chỉ mua sắm mao liêu tốt để trữ hàng, sau này chờ giá cả lên cao sẽ bán đi. Loại người thứ hai với đại biểu là người đàn ông trung niên kia, chuyên môn đến vì đổ thạch, nếu thắng thì giá trị con người tăng lên gấp bội, nếu thua thì xem như mắc nợ buồn thiu.
Còn có một loại người giống như vị thương nhân ngọc khí kia, bọn họ thường là những người đối mặt với khách hàng tiêu thụ phỉ thúy, tất nhiên bọn họ đều có cửa hàng hoặc nhà máy của mình, vì thế khi lấy ra phỉ thúy từ mao liêu thì cũng dễ dàng có nguồn tiêu thụ.
Vì vậy ở đâu có tin tức người cắt đá thì bọn họ đều chạy đến xem xét, sẽ ra giá ngay tại hiện trường. Phải biết rằng hiện tại chính phủ Myanmar hạn chế khai thác nguyên thạch, ngọc khí trong nước sẽ ngày càng hiếm, đều gặp phải hiện tượng thiếu nguồn nguyên liệu, vì vậy dù là những mao liêu mở ra không phải là quát tệ đều được mua không còn gì, giá cả của nó cũng chia thành năm bảy loại.
Người thương nhân kia ra giá rất đúng, người đàn ông trung niên chờ một lúc mà không thấy ai ra giá tiếp theo, vì vậy mà khẽ gật đầu nói:
- Sáu chục ngàn, hai khối mao liêu này anh lấy đi.
Người thương nhân ngọc khí sau khi nghe nói như vậy thì chen chân đi vào, lấy từ trong cặp ra sáu cọc tiền đưa cho người đàn ông trung niên. Mà Người đàn ông trung niên nhận tiền với vẻ mặt không tốt đẹp gì cho lắm, cũng không thèm đếm mà bỏ ngay vào trong cặp, lại nhìn xuống khối mao liêu của mình dưới đất với ánh mắt âm tình bất định.
Khi người đàn ông trung niên có chút do dự thì Trang Duệ mở miệng nói:
- Đại ca, khối mao liêu còn lại có bán không?
Trang Duệ nói làm cho đám người bốn phía phát ra những âm thanh ngạc nhiên, ngay cả người đàn ông trung niên kia cũng có chút kinh ngạc, phải biết rằng các thương nhân ngọc khí cũng không phải mua mao liêu bằng kiểu vung tiền như rác, vì bọn họ đều mua mao liêu cắt ra có màu xanh. Ví dụ như khối mao liêu còn lại trên mặt đất, hai bên lề đều không có sắc xanh, trên cơ bản chính là phế liệu, những thương nhân kia sẽ không thèm quan tâm.
Người đàn ông trung niên vừa rồi sở dĩ nhìn khối mao liêu và sững sờ cũng vì không biết xử lý thế nào, ném đi thì có chút đáng tiếc, nếu tiếp tục cắt thì quá mất mặt, rõ ràng đã là phế liệu mà còn cắt gì nữa?
- Bán, tất nhiên là bán, giá bốn chục ngàn, được thì lấy đi.
Người đàn ông trung niên nói như vậy thì làm cho đám người chung quanh càng bất mãn, rõ ràng như vậy sẽ coi Trang Duệ là kẻ ngốc, nhưng chỉ cần nhìn vào tình huống Trang Duệ mở miệng hỏi mua mao liêu phế liệu, mọi người cũng thấy hắn không khôn ở điểm nào.
- Lão Yêu, cậu có bệnh sao? Một tảng đá vứt đi còn mua lại làm gì?
Lão Tam ở bên cạnh chợt lên tiếng ngăn cản Trang Duệ.
- À, không mua, đã là phế liệu mà còn bán giá bốn chục ngàn, ông tự giữ lấy đi.
Trang Duệ rất bực bộ, hắn vừa nói vừa đứng ra, giống như chuẩn bị bỏ đi.
- Này, cậu trai, giá tiền chúng ta có thể thương lượng, cậu muốn mua với giá bao nhiêu?
Người đàn ông trung niên thấy Trang Duệ giống như muốn đi, nếu đối phương không mua thì hắn thật sự có tâm tư ném nó đi, bây giờ có thể bán được chút tiền, sao lại bỏ qua cho được?
- Năm nghìn, nếu ông bán thì tôi cắt cho vui, không bán thì thôi.
Trang Duệ bày ra bộ dạng không quan tâm.
- Lão Yêu, năm nghìn đồng cũng là tiền lương nửa năm của tôi rồi.
Lão Tam ở cùng ký túc xá bốn năm với Trang Duệ, hắn hiểu Trang Duệ, khi thấy Trang Duệ thật sự muốn mua thì cũng không mở miệng khuyên can, chỉ là thầm nói một câu mà thôi.
- Hì, Tam ca, trong số những mao liêu ở đây thì thứ nào cũng có giá hơn năm nghìn, tôi bỏ ra năm nghìn cho mọi người biết mở nguyên thạch là thế nào, như vậy cũng rẻ rồi. Này, ông có bán không? Không bán tôi đi.
Trang Duệ sau khi nghe được lời của Lão Tam thì cũng có chút vui vẻ, hắn thấy người đàn ông trung niên vẫn còn do dự, vì vậy mà mở miệng thúc giục.
- Mười ngàn, mười ngàn sẽ bán cho cậu, dù sao tôi cũng đã trả giá mao liêu thêm năm chục ngàn, cũng không ngại giá năm ngàn.
Người đàn ông trung niên cắn răng khai báo giá là mười ngàn.
- Được, tôi cũng không có thời gian trả giá với ông...
Trang Duệ lấy ra mười ngàn từ trong cặp ném cho người đàn ông trung niên kia, cũng không quan tâm đến ánh mắt khinh bỉ của đám người khắp bốn phía, hắn khom lưng ôm khối mao liêu sang một bên, vì lúc này vị thương nhân mua hai khối mao liêu vừa rồi chuẩn bị cắt đá.
- Tiểu tử kia rõ ràng là có bệnh, bỏ ra mười ngàn mua một khối mao liêu phế liệu, sao không ra đường cái nhặt một khối đá mà cắt ra?
- Đúng vậy, bây giờ thanh niên thật sự không biết trời cao đất rộng, tưởng khối mao liêu kia có thể cho ra phỉ thúy sao?
- Tiểu tử kia chút nữa sẽ mở đá, chúng ta ở lại chế giễu mới được.
Trang Duệ lúc này đứng cũng đã mệt, hắn ngồi xuống khối mao liêu của mình, trong lỗ tai lại liên tục vang lên những lời trách móc chế giễu của người ngoài. Ngay cả Lão Tam cũng không có ý đứng cùng chỗ với hắn, nếu không sẽ bị người ta gộp lại thành một nhóm.
- Con bà nó, lát nữa cắt ra có màu xanh, thiếu một đồng ông cũng không bán cho các người.
Trang Duệ thật sự cũng khá bức bối, chính mình cam tâm tình nguyện dùng tiền của mình, những người này lắm mồm làm gì?
Nói ra thì vận may của người đàn ông trung niên kia là quá kém, hắn cắt lần đầu tiên lại chọn ngay khe nứt cũ của khối mao liêu, thậm chí nếu sau đó hắn tiếp tục cắt đôi khối mao liêu phế liệu này thì có thể lấy ra được phỉ thúy.
Nhưng Người đàn ông trung niên lại cắt nghiêng, cắt một đường bên cạnh lớp hoa văn, vì hắn có ý nghĩ tốt, sợ phá đi những hoa văn của phỉ thúy ở phía sau, nhưng trùng hợp là một nhát cắt đó lại đi qua ngay bên cạnh biên giới của phỉ thúy. Lúc nãy Trang Duệ đã xem xét, vết cắt của đối phương chỉ còn cách phỉ thúy chưa đầy hai centimet, nếu người đàn ông trung niên kia có chút run tay mà cắt phạm vào, lúc này Trang Duệ cũng không có cơ hội mua lại mao liêu của đối phương.
Bỏ ra một trăm ngàn thì không mua được, bây giờ chỉ mất mười ngàn mà vật phẩm đã đến tay, lúc này Trang Duệ xem như biết được câu "không nên cưỡng cầu số mệnh".
- Ôi, lại cắt sụp...
Khi Trang Duệ đang suy xét vài vấn đề vừa xảy ra thì vị thương nhân bên kia đã cắt hai khối mao liêu vừa mua, khối mao liêu đầu tiên đã được cắt, Trang Duệ dù không cần đến xem cũng biết bên trong căn bản là không có gì, ba chục ngàn xem như vứt đi.
Nhưng sau đó người đàn ông thương nhân cắt khối mao liêu thứ hai, cắt theo hoa văn và sắc xanh và lấy được hai khối mao liêu to như nắm tay con nít, điều này làm cho ve mặt vị thương nhân đang căng cứng có chút thả lỏng. Với hai khối phỉ thúy này, sáu chục ngàn bỏ ra xem như không lỗ, nếu được chạm trổ thỏa đáng, như vậy biết đâu còn có lợi nhuận.
- Cậu Trang, cậu có chọn khối mao liêu nào để mở ra không? Yên tâm, giá cả nhất định sẽ là rẻ.
Lúc này những người tụ tập lại phần lớn đã tản đi, mà vào mua mao liêu cũng chỉ còn lại vài người mà thôi, ngay cả đám người vừa rồi xem mao liêu cũng bỏ đi, rõ ràng bị ảnh hưởng vì đổ thạch vừa rồi.
Người đổ thạch rất mê tín, nếu quán anh đổ ra phỉ thúy, như vậy bọn họ sẽ như ong vỡ tổ chạy đến đây mua mao liêu, nếu như không có phỉ thúy, tình huống sẽ trái ngược.
Trang Duệ đứng lên vỗ mông, sau đó hắn chỉ vào khối mao liêu dưới đất rồi nói:
- Mở chứ, tôi không phải mua được một khối mao liêu rồi sao? Dù chỉ là phế liệu nhưng biết đâu sẽ ra phỉ thúy?
- Cậu Trang, cậu cũng đừng đùa như vậy, tôi cũng chỉ trong mông vào sự may mắn của cậu, cậu mua và mở mao liêu ở tại đây xem như quan tâm đến huynh đệ.
Dương Hạo cho rằng Trang Duệ nói đùa, vì vậy mà có chút sốt ruột, hôm nay là ngày đầu tiên đổ thạch lại bán ra một mao liêu không tốt, chưa nói ảnh hưởng đến tâm lý khách mua hàng, thậm chí còn là một điềm báo xấu.
- Tôi nào rảnh rổi để chơi đùa với anh? Tôi đã mua lại khối mao liêu này, tất nhiên sẽ phải mở ra xem, tôi có nhiều tiền, bỏ ra mười ngàn để cắt chơi cũng không là vấn đề.
Trang Duệ tức giận trả lời, hắn cũng không biết những người kia sao lại cứ khăng khăng khối mao liêu này không thể nào cho ra phỉ thúy?
- Được, muốn cắt thì thì cắt, chỉ là động tĩnh nên nhỏ một chút thôi.
Dương Hạo thấy Trang Duệ có ý định thì cũng không thể làm gì hơn, hắn nói Trang Duệ làm khẽ một chút, dĩ nhiên là sợ người ta lại vây đến xem và không cho ra phỉ thúy, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc kinh doanh của hắn.
- Được, chúng ta cắt đá, Tam ca, anh điện thoại cho nhóm anh Vĩ, bảo bọn họ đến quầy mười ba, chúng ta chuẩn bị cắt đá.
Trang Duệ lật khối mao liêu xem xét, sau đó hắn nói với Lão Tam, để gọi nhóm Dương Vĩ đến. Sau đó hắn ôm khối đá nặng vài chục cân lên bàn cắt đá.
Năm phút sau thì Dương Vĩ, Nhạc Kinh và Lão Tứ đã cùng nhau đi đến, Nhạc Kinh còn cầm theo một khối mao liêu to như nắm tay, khi thấy Trang Duệ thì nói:
- Lão Yêu, tôi mua một khối mao liêu, cậu tháy thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.