Chương 70: Thảo nguyên kinh hồn (2 + 3)
Đả Nhãn
06/03/2013
Đại thảo nguyên mà dân tộc Tạng thường chăn nuôi gia súc nằm ở vùng phía Bắc, muốn đi đến địa phương như vậy thì cần phải có người chỉ đường, đồng thời con đường chạy vào càng sâu càng khó đi, ánh mắt nhìn về phía trước chỉ thấy thảo nguyên kéo dài như không có điểm dừng.
Khi cuối chân trời chỉ còn lại chút ánh nắng nhàn nhạt, Chu Thụy dừng xe lại ở một sườn đất cao năm sáu thước.
- Sao vậy? Anh Chu không phải đã lạc đường rồi chứ? Ôi trời, con bà nó,lạnh quá.
Lưu Xuyên dừng chiếc Hummer ở phía sau chiếc việt dã bốn năm mét, sau đó hắn mở cửa nhảy ào xuống xe, nhưng ngay lập tức bị khí lạnh tập kích, chỉ có thể nhanh chóng quay vào trong xe. Một lát sau hắn mới khoác lên người một bộ quần áo quân dụng cực dày, lại mặc thêm bên ngoài một bộ áo khoác, hắn bước xuống xe còn mang theo hai chiếc áo khoác dày, chính là cầm cho Chu Thụy và Trang Duệ.
- Vì sao nhiệt độ trong ngày lại chênh lệch quá mức thế này? Buổi trưa còn mặc áo ba lỗ, bây giờ đã dưới không độ rồi sao? Anh Chu, trong xe của tôi có hệ thống định vị toàn cầu nhưng đến đây thì chẳng còn gì cả.
Lưu Xuyên kéo áo khoác quân dụng lên che kín hai tai, đồng thời lại co đầu rụt cổ như rùa, vừa mở miệng nói vừa đưa áo khoác vào trong xe việt dã. Hệ thống định vị toàn cầu mà hắn nhắc đến chỉ có thể sử dụng ở thành phố lớn, bây giờ đến thảo nguyên, căn bản không có tín hiệu giống như điện thoại.
- Bây giờ trời đã sắp tối, cũng không thể nào nhìn rõ con đường, vì vậy chúng ta sẽ qua đêm ở đây, xe của cậu cũng không cần phải tắt máy. Hôm nay không có gió, cũng sẽ không sợ hỏa hoạn, vì vậy chúng ta có thể đốt lửa nướng thức ăn. Cậu quay về nói các cô ấy mặc áo khoác vào, trong xe của tôi có hai chiếc rồi.
Chu Thụy không tiếp nhận áo khoác mà Lưu Xuyên đưa đến, vì trước khi đi hắn đã có chuẩn bị, đã dự đoán được sẽ có chuyện thế này xảy ra. Nhưng hắn cũng thật sự không ngờ vì sự chu đáo của Lưu Xuyên, phải biết rằng nếu ở đại thảo nguyên mà sơ ý để bị cảm lạnh, như vậy sẽ thật sự rất dễ mất mạng.
Sau khi nghe nói sẽ sắp được ăn món thịt nướng thì niềm hưng phấn của những người trên chiếc Hummer chợt bùng phát, mọi người đều khoác áo xuống xe. Tuy bình thường cũng chẳng phải các nàng chưa từng bao giờ được nướng thịt ở dã ngoại, nhưng bây giờ là một địa phương tối mịt, bốn phía yên tĩnh, lại là giữa đại thảo nguyên, nếu đốt một đống lửa thì chắc chắn sẽ có ý vị khác.
- Lưu Xuyên, cậu và Trang Duệ thanh lý đám cỏ bốn phía, mùa đông cỏ đã khô, nếu có hỏa hoạn thì chúng ta sẽ bị thiêu chín.
Chu Thụy nhanh chóng lấy từ trong chiếc xe việt dã ra một cây xẻng công binh, hắn dùng nó để đào một lỗ ở nơi cách chiếc Hummer bốn năm mét. Động tác của hắn rất nhanh, một xẻng bổ xuống thì cả cỏ và đất được lật lên.
Lưu Xuyên thì chạy về chiếc Hummer lấy ra hai con dao sắc, hắn cầm một con dao đưa cho Trang Duệ, cả hai bắt đầu cắt cỏ khô ở bốn phía. Lúc này Bách Mộng An dẫn theo những cô gái đi thu dọn cỏ khô, vì vậy mà sau một giờ thì tất cả công tác đều đã được chuẩn bị tốt.
Lúc này bốn phía đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, Chu Thụy thì đào một hố cạn khoảng ba mươi centimet ở giữa hai chiếc xe, sau đó lại ôm ra một vài thứ gì đó từ chiếc xe việt dã. Đám người Trang Duệ xúm lại xem xét, thì ra là hai cây chĩa ba nanh, còn có hơi mười cây gỗ khô như cánh tay. Lưu Xuyên lúc này cũng đi đến phía sau chiếc xe việt dã để xem xét, cuối cùng hắn cũng biết Chu Thụy chuẩn bị còn đầy đủ hơn mình rất nhiều.
Lưu Xuyên xách một thùng dầu từ trên chiếc xe Hummer xuống, hắn muốn giột xuống những cành cây kia nhưng bị Chu Thụy ngăn lại.
- Không nên dùng số dầu này, hôm nay chiếc Hummer sẽ không được tắt máy, vì vậy thùng dầu này là vật cứu mạng. Dù lúc trước chúng ta đã đổ đầy bình cả hai xe, nhưng chúng ta chạy đến đây đã hao hơn phân nửa, đồng thời từ vị trí này đến thành phố Khúc Khu còn phải mất bốn năm giờ chạy xe, nếu như không tiết kiệm một chút, chỉ sợ hai chiếc xe sẽ có một hết dầu.
Nếu dùng dầu để làm chất đốt thì thật sự quá phí, Chu Thụy vừa nói vừa nhét cỏ khô xuống dưới những khúc cây. Lúc đầu khói đen bùng lên, không lâu sau thì ngọn lửa hừng hực đã thiêu đốt những cành cây khô, đống lửa nhanh chóng được thành hình.
Chu Thụy dựng hai cây chĩa ba nanh ở hai bên đống lửa, sau đó lại dùng một cây sắt xuyên qua con dê con được mua trước đó và đặt lên. Không lâu sau thì con dê đã đông cứng vì lạnh đã mềm ra, Chu Thụy lại ở bên cạnh bôi vào vài thứ gia vị, lúc này mỡ từ thịt dê nhỏ xuống làm bùng lên những ngọn lửa sáng rực cao hơn một thước.
Một lát sau, khi con dê được quay đều tay, mùi hương thịt nướng nồng đậm từ giữa đống lửa truyền ra, mùi hương này tất nhiên sẽ không giống với món thịt nướng ăn trong quán, rất tuyệt vời. Lúc này ai cũng tham lam hít vào mùi hương ngây ngất trong không khí, mà Chu Thụy là người bận rộn nhất, hai tay vẫn liên tục hoạt động, một tay liên tục xoay trục xuyên qua con dê, mục đích là muốn con dê được chín đều, tay còn lại liên tục bôi lên thân dê những loại gia vị gì đó. Con dê cứ liên tục bị xoay vần trên đống lửa, dần biến thành màu vàng, mùi thơm càng thêm đặc biệt.
Có thịt sao lại không có rượu? Trang Duệ xoay người định đi về phía xe lấy rượu, khi xoay lưng thì hắn chợt thấy Tần Huyên Băng dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào con dê vàng ruộm, đầu lưỡi khẽ thò ra, lại vô thức liếm môi. Lúc này gương mặt xinh đẹp trắng ngần của nàng được ánh lửa tô điểm cho thêm hồng, thật sự làm cho hắn phải ngây người ra nhìn.
- Mộc Đầu, cậu trừng mắt nhìnn Tần đại tiểu thư làm gì vậy?
Bên tai Trang Duệ chợt vang lên âm thanh phá bĩnh của Lưu Xuyên, lúc này Tần Huyên Băng cũng thấy được ánh mắt nóng bỏng của Trang Duệ, nhưng nàng cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn như thường, điều này làm cho Trang Duệ thầm hô đáng tiếc.
- Tôi đi lấy rượu.
Trang Duệ ngượng ngùng nói với Lưu Xuyên, sau đó hắn đi ngang qua bên cạnh Tần Huyên Băng. Hắn lên xe ôm xuống thùng rượu mà Lưu Xuyên đã mua, cũng không tìm ly, trực tiếp Chu Thụy, Lưu Xuyên và Bách Mộng An mỗi người một chai.
- Năm mươi hai độ, những loại rượu độ cao hơn đã ngừng sản xuất từ lâu rồi.
Chu Thụy tiếp nhận chai rượu, hắn mở nắp mà trực tiếp làm một ngụm, sau đó mỉm cười lên tiếng.
- Khụ.
Gương mặt Bách Mộng An chợt đỏ bừng, hắn định lên tiếng nhưng đành nuốt lời vào bụng, vì hắn vừa thật sự làm một ngụm, đây là rượu mạnh, không dễ uống.
- Chúng tôi cũng muốn uống, cho tôi thử một chút.
Bộ dạng của Bách Mộng An cũng không làm cho các cô gái e ngại, Bách Mộng Dao, Lôi Lôi và Tần Huyên Băng đều cầm lấy một cái chén quấn lấy Trang Duệ muốn uống rượu.
Uống một chút cũng không là vấn đề, như vậy có thể đả thông máu huyết và gân cốt, đừng uống say là được.
Lúc này Chu Thụy đã đặt chai rượu trong tay xuống, hắn đặt con dê đã được nướng chín trên một tấm vải bạt, trên tay trái hắn chợt xuất hiện một con dao dài hai mươi phân với toàn thân ngăm đen không chút ánh sáng.
Chỉ thấy Chu Thụy nhanh chóng vung dao trên người con dê đã được nướng chín giống như một đầu bếp chuyên nghiệp, từng mảnh từng mảnh thịt dê rơi xuống vài chiếc đĩa trong bạt rất chỉnh tề, mọi người ở bên cạnh không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Lúc này được ăn thịt dê nướng trong mềm ngoài giòn, thơm ngon tuyệt vời, hơn nữa lại còn được uống rượu ngon, ngắm bầu trời đêm đầy sao trong không gian yên tĩnh vắng lặng giữa đại thảo nguyên bao la, ai cũng cảm thấy lòng dạ mình trở nên khoáng đạt.
- Mộc Đầu, làm một bài đi.
Lưu Xuyên cầm một chai rượu, trong miệng nhai thịt dê, hắn dùng giọng hàm hồ nói.
- Sao? Hát gì cơ?
Trang Duệ có chút chần chừ.
- À, Trang Duệ hát bài đại thảo nguyên đi, tôi nghe Lôi Lôi nói anh hát rất hay.
Tần Huyên Băng chợt mở miệng ngoài dự đoán của mọi người, cả đoạn đường vừa qua thì biểu hiện của nàng càng giống một người bình thường, thường xuyên chủ động cùng nói vài lời với Trang Duệ, tất nhiên biểu hiện là ngoài gần nhưng trong xa, cũng rất đạm bạc.
- Hay là để anh Chu hát một bài về lính đi.
- Trang Duệ, cậu cũng không cần đưa đẩy, tôi thứ gì cũng làm được nhưng nếu hát thì chỉ có thể dẫn đám sói thảo nguyên đến mà thôi.
Chu Thụy đang nướng con dê con thứ hai cũng không nhịn được phải nói lời vui đùa.
- Đúng vậy, cậu Trang nên hát một bài dân ca về đại thảo nguyên Tây Tạng.
Sau khi được Trang Duệ hoán đổi vị trí trên xe, Bách Mộng An đã xưng hô với Trang Duệ là cậu Trang, nhưng hắn tửu lượng không tốt, vừa uống vài ngụm thì đã say lờ đờ mê ly, nếu không phải có Bách Mộng Dao ở bên cạnh đỡ lấy người, sợ rằng đã ngã rồi.
- Vậy tôi sẽ hát một bài dân ca của Mông Cổ.
Rượu vào thì lớn gan, Trang Duệ hát hò cũng không tệ, cũng biết không thể chối từ, vì vậy mà đứng lên làm một bài.
- Thảo nguyên xinh đẹp là nhà tôi.
Gió thổi hương hoa tung bay trên những nền cỏ xanh ngắt.
Cánh bướm phấp phới, chim chóc hót vang trời.
Tuấn mã sải chân như mây trên trời.
Dê bò nhiều như vung trân châu trên đất.
Kìa có một cô gái cất tiếng hát.
Tiếng ca vui sướng hòa lẫn vào đất trời.
Bên trong có khung cảnh dân du mục sống sung túc.
Có những bức tranh đẹp như trong mơ.
Kìa có một cô gái cất tiếng hát.
Tiếng ca vui sướng vang lên khắp trời.
Kìa cô gái cất tiếng hát.
...
Trang Duệ mượn hơi rượu để cất cao bài hát nổi tiếng của dân thảo nguyên, giọng nam trầm hùng hậu truyền vào tai đám người đang ăn thịt uống rượu thưởng sao, ai cũng thấy bộ dạng của hắn giống như có chút biến hóa.
- Hú...Hú...Hú...
Khi Trang Duệ kết thúc bài hát thì từ xa truyền đến vài tiếng sói tru, điều này càng làm cho đại thảo nguyên phủ thêm sắc thái huyền bí. Chỉ có Chu Thụy là nhíu mày nhìn khắp bốn phía, hắn nói gì đó với Lưu Xuyên, để Lưu Xuyên đưa Bách Mộng An đã say lên chiếc Hummer, đồng thời lấy súng ra nắm thật chặt.
- Hừ, Mộc Đầu, cậu thật sự đã gọi sói đến, bây giờ để tôi cho chúng biết tay.
Lúc này Bách Mộng An đã say như chết, tiếng sói tru bốn phía lại càng rõ ràng giống như ở sát bên tai. Đám người Tần Huyên Băng nghe thấy tiếng sói tru thì tỏ ra rất sợ hãi, chỉ có Lưu Xuyên là tỏ ra hưng phấn, hắn lớn tiếng nói với Trang Duệ.
- Mọi người nhanh chóng lên xe chiếc Hummer, nếu bị sói vây thì sẽ khó thể nào thoát thân.
Khi thấy Lưu Xuyên chậm rãi đỡ Bách Mộng An về phía chiếc Hummer, Chu Thụy cũng không nhịn được mà tiến đến xốc nách mở cửa xe ném Bách Mộng An vào bên trong xe.
- Xẹt, xẹt, xẹt, xẹt...
- Anh Chu, xe này không khởi động được nữa.
Trang Duệ phản ứng cũng không tính là chậm, khi Chu Thụy nhảy dựng lên nắm chặt dao và đẩy Bách Mộng An vào trong chiếc Hummer, hắn đã ném chai rượu đi và chui vào trong chiếc xe việt dã. Nhưng lúc này hắn khởi động mà chỉ vang lên những âm thanh xẹt xẹt, hắn hiểu rõ, chiếc xe này tắt máy, dầu máy cũng đã đông cứng.
- Đừng động vào xe, nhanh lên, lên chiếc xe này. Tần tiểu thư leo lên chiếc xe kia làm gì vậy?
Chu Thụy leo lên chiếc Hummer, hắn đưa mắt nhìn và phát hiện thiếu Tần Huyên Băng, sau đó lại thấy nàng ngồi trên chiếc xe việt dã với Trang Duệ, vì thế mà hắn không khỏi hô lên.
Tần Huyên Băng cũng không biết vì sao mình lại leo lên chiếc xe này, lúc nãy Chu Thụy nói các nàng lên xe, nàng đi theo sau lưng Trang Duệ theo bản năng, sau đó nàng mới phát hiện mình lên lộn xe. Khi nàng định mở cửa bước xuống thì lại bị Trang Duệ kéo về.
- Anh làm gì vậy? Buông tôi ra.
Tần Huyên Băng chợt cảm thấy mình giống như chui vào trong lòng Trang Duệ, mùi mồ hôi và mùi rượu trên người đàn ông bùng vào chóp mũi của nàng, tuy cũng không quá khó chịu nhưng nàng thật sự có chút xấu hổ, nàng không ngờ Trang Duệ sẽ lớn gan như vậy.
- Đừng nói nhiều, cô nhìn ra ngoài xem.
Trang Duệ nói như gió lùa qua tai Tần Huyên Băng, làm cho lỗ tai của nàng chợt ngứa ngáy, trong lòng bùng lên cảm giác nói không nên lời.
Tần Huyên Băng nhìn ra ngoài theo lời Trang Duệ, nàng chợt thấy những lùm cỏ ở bên ngoài phạm vi lúc chiều mọi người dọn sạch đang vang lên những âm thanh soạt soạt, âm thanh này vang lên giữa đêm tĩnh lặng là cực kỳ rõ ràng, đồng thời còn có hơn mười điểm sáng từ trong đống cỏ nhìn về phía bên này.
Đột nhiên chiếc xe Hummer bật sáu chiếc đèn ở đầu xe lên, bụi cỏ trước mặt được chiếu sáng như ban ngày, Trang Duệ và Tần Huyên Băng đều thấy rõ, hơn mười con sói thảo nguyên gầy giơ xương đang nằm sấp trong bụi cỏ với tư thế chuẩn bị bổ nhào về phía trước.
Tần Huyên Băng bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, hơn mười mét đối với loài sói thì căn bản chỉ là một mét mà thôi, nếu lúc nãy nàng mạo hiểm xuống xe, sợ rằng đã bị sói thảo nguyên tập kích.
Lúc này ánh sáng mạnh làm cho đám sói đang rình rập bên kia không khỏi chậm rãi lui xuống một chút, nhưng phía sau chiếc xe Hummer chợt xuất hiện rất nhiều ánh sáng xanh, nếu bây giờ quay về chiếc Hummer thì chỉ có nước bỏ mạng.
Chiếc xe việt dã không thể khởi động được, tất nhiên nhiệt độ cũng giảm xuống khá nhanh, chỉ sau vài phút mà Trang Duệ cảm thấy hai chân như đông cứng. Lúc này chiếc xe Hummer cũng đã chạy về phía trước, sau đó dừng ngay sát bên cạnh chiếc việt dã.
- Sang nhanh lên.
Chu Thụy mở cửa sau của chiếc Hummer ra, hắn nói với Trang Duệ và Tần Huyên Băng, nhưng khi Trang Duệ vừa mở cửa định xuống xe thì hai bóng đen từ trong bụi cỏ bên cạnh lao ra như chớp.
Khi cuối chân trời chỉ còn lại chút ánh nắng nhàn nhạt, Chu Thụy dừng xe lại ở một sườn đất cao năm sáu thước.
- Sao vậy? Anh Chu không phải đã lạc đường rồi chứ? Ôi trời, con bà nó,lạnh quá.
Lưu Xuyên dừng chiếc Hummer ở phía sau chiếc việt dã bốn năm mét, sau đó hắn mở cửa nhảy ào xuống xe, nhưng ngay lập tức bị khí lạnh tập kích, chỉ có thể nhanh chóng quay vào trong xe. Một lát sau hắn mới khoác lên người một bộ quần áo quân dụng cực dày, lại mặc thêm bên ngoài một bộ áo khoác, hắn bước xuống xe còn mang theo hai chiếc áo khoác dày, chính là cầm cho Chu Thụy và Trang Duệ.
- Vì sao nhiệt độ trong ngày lại chênh lệch quá mức thế này? Buổi trưa còn mặc áo ba lỗ, bây giờ đã dưới không độ rồi sao? Anh Chu, trong xe của tôi có hệ thống định vị toàn cầu nhưng đến đây thì chẳng còn gì cả.
Lưu Xuyên kéo áo khoác quân dụng lên che kín hai tai, đồng thời lại co đầu rụt cổ như rùa, vừa mở miệng nói vừa đưa áo khoác vào trong xe việt dã. Hệ thống định vị toàn cầu mà hắn nhắc đến chỉ có thể sử dụng ở thành phố lớn, bây giờ đến thảo nguyên, căn bản không có tín hiệu giống như điện thoại.
- Bây giờ trời đã sắp tối, cũng không thể nào nhìn rõ con đường, vì vậy chúng ta sẽ qua đêm ở đây, xe của cậu cũng không cần phải tắt máy. Hôm nay không có gió, cũng sẽ không sợ hỏa hoạn, vì vậy chúng ta có thể đốt lửa nướng thức ăn. Cậu quay về nói các cô ấy mặc áo khoác vào, trong xe của tôi có hai chiếc rồi.
Chu Thụy không tiếp nhận áo khoác mà Lưu Xuyên đưa đến, vì trước khi đi hắn đã có chuẩn bị, đã dự đoán được sẽ có chuyện thế này xảy ra. Nhưng hắn cũng thật sự không ngờ vì sự chu đáo của Lưu Xuyên, phải biết rằng nếu ở đại thảo nguyên mà sơ ý để bị cảm lạnh, như vậy sẽ thật sự rất dễ mất mạng.
Sau khi nghe nói sẽ sắp được ăn món thịt nướng thì niềm hưng phấn của những người trên chiếc Hummer chợt bùng phát, mọi người đều khoác áo xuống xe. Tuy bình thường cũng chẳng phải các nàng chưa từng bao giờ được nướng thịt ở dã ngoại, nhưng bây giờ là một địa phương tối mịt, bốn phía yên tĩnh, lại là giữa đại thảo nguyên, nếu đốt một đống lửa thì chắc chắn sẽ có ý vị khác.
- Lưu Xuyên, cậu và Trang Duệ thanh lý đám cỏ bốn phía, mùa đông cỏ đã khô, nếu có hỏa hoạn thì chúng ta sẽ bị thiêu chín.
Chu Thụy nhanh chóng lấy từ trong chiếc xe việt dã ra một cây xẻng công binh, hắn dùng nó để đào một lỗ ở nơi cách chiếc Hummer bốn năm mét. Động tác của hắn rất nhanh, một xẻng bổ xuống thì cả cỏ và đất được lật lên.
Lưu Xuyên thì chạy về chiếc Hummer lấy ra hai con dao sắc, hắn cầm một con dao đưa cho Trang Duệ, cả hai bắt đầu cắt cỏ khô ở bốn phía. Lúc này Bách Mộng An dẫn theo những cô gái đi thu dọn cỏ khô, vì vậy mà sau một giờ thì tất cả công tác đều đã được chuẩn bị tốt.
Lúc này bốn phía đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, Chu Thụy thì đào một hố cạn khoảng ba mươi centimet ở giữa hai chiếc xe, sau đó lại ôm ra một vài thứ gì đó từ chiếc xe việt dã. Đám người Trang Duệ xúm lại xem xét, thì ra là hai cây chĩa ba nanh, còn có hơi mười cây gỗ khô như cánh tay. Lưu Xuyên lúc này cũng đi đến phía sau chiếc xe việt dã để xem xét, cuối cùng hắn cũng biết Chu Thụy chuẩn bị còn đầy đủ hơn mình rất nhiều.
Lưu Xuyên xách một thùng dầu từ trên chiếc xe Hummer xuống, hắn muốn giột xuống những cành cây kia nhưng bị Chu Thụy ngăn lại.
- Không nên dùng số dầu này, hôm nay chiếc Hummer sẽ không được tắt máy, vì vậy thùng dầu này là vật cứu mạng. Dù lúc trước chúng ta đã đổ đầy bình cả hai xe, nhưng chúng ta chạy đến đây đã hao hơn phân nửa, đồng thời từ vị trí này đến thành phố Khúc Khu còn phải mất bốn năm giờ chạy xe, nếu như không tiết kiệm một chút, chỉ sợ hai chiếc xe sẽ có một hết dầu.
Nếu dùng dầu để làm chất đốt thì thật sự quá phí, Chu Thụy vừa nói vừa nhét cỏ khô xuống dưới những khúc cây. Lúc đầu khói đen bùng lên, không lâu sau thì ngọn lửa hừng hực đã thiêu đốt những cành cây khô, đống lửa nhanh chóng được thành hình.
Chu Thụy dựng hai cây chĩa ba nanh ở hai bên đống lửa, sau đó lại dùng một cây sắt xuyên qua con dê con được mua trước đó và đặt lên. Không lâu sau thì con dê đã đông cứng vì lạnh đã mềm ra, Chu Thụy lại ở bên cạnh bôi vào vài thứ gia vị, lúc này mỡ từ thịt dê nhỏ xuống làm bùng lên những ngọn lửa sáng rực cao hơn một thước.
Một lát sau, khi con dê được quay đều tay, mùi hương thịt nướng nồng đậm từ giữa đống lửa truyền ra, mùi hương này tất nhiên sẽ không giống với món thịt nướng ăn trong quán, rất tuyệt vời. Lúc này ai cũng tham lam hít vào mùi hương ngây ngất trong không khí, mà Chu Thụy là người bận rộn nhất, hai tay vẫn liên tục hoạt động, một tay liên tục xoay trục xuyên qua con dê, mục đích là muốn con dê được chín đều, tay còn lại liên tục bôi lên thân dê những loại gia vị gì đó. Con dê cứ liên tục bị xoay vần trên đống lửa, dần biến thành màu vàng, mùi thơm càng thêm đặc biệt.
Có thịt sao lại không có rượu? Trang Duệ xoay người định đi về phía xe lấy rượu, khi xoay lưng thì hắn chợt thấy Tần Huyên Băng dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào con dê vàng ruộm, đầu lưỡi khẽ thò ra, lại vô thức liếm môi. Lúc này gương mặt xinh đẹp trắng ngần của nàng được ánh lửa tô điểm cho thêm hồng, thật sự làm cho hắn phải ngây người ra nhìn.
- Mộc Đầu, cậu trừng mắt nhìnn Tần đại tiểu thư làm gì vậy?
Bên tai Trang Duệ chợt vang lên âm thanh phá bĩnh của Lưu Xuyên, lúc này Tần Huyên Băng cũng thấy được ánh mắt nóng bỏng của Trang Duệ, nhưng nàng cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn như thường, điều này làm cho Trang Duệ thầm hô đáng tiếc.
- Tôi đi lấy rượu.
Trang Duệ ngượng ngùng nói với Lưu Xuyên, sau đó hắn đi ngang qua bên cạnh Tần Huyên Băng. Hắn lên xe ôm xuống thùng rượu mà Lưu Xuyên đã mua, cũng không tìm ly, trực tiếp Chu Thụy, Lưu Xuyên và Bách Mộng An mỗi người một chai.
- Năm mươi hai độ, những loại rượu độ cao hơn đã ngừng sản xuất từ lâu rồi.
Chu Thụy tiếp nhận chai rượu, hắn mở nắp mà trực tiếp làm một ngụm, sau đó mỉm cười lên tiếng.
- Khụ.
Gương mặt Bách Mộng An chợt đỏ bừng, hắn định lên tiếng nhưng đành nuốt lời vào bụng, vì hắn vừa thật sự làm một ngụm, đây là rượu mạnh, không dễ uống.
- Chúng tôi cũng muốn uống, cho tôi thử một chút.
Bộ dạng của Bách Mộng An cũng không làm cho các cô gái e ngại, Bách Mộng Dao, Lôi Lôi và Tần Huyên Băng đều cầm lấy một cái chén quấn lấy Trang Duệ muốn uống rượu.
Uống một chút cũng không là vấn đề, như vậy có thể đả thông máu huyết và gân cốt, đừng uống say là được.
Lúc này Chu Thụy đã đặt chai rượu trong tay xuống, hắn đặt con dê đã được nướng chín trên một tấm vải bạt, trên tay trái hắn chợt xuất hiện một con dao dài hai mươi phân với toàn thân ngăm đen không chút ánh sáng.
Chỉ thấy Chu Thụy nhanh chóng vung dao trên người con dê đã được nướng chín giống như một đầu bếp chuyên nghiệp, từng mảnh từng mảnh thịt dê rơi xuống vài chiếc đĩa trong bạt rất chỉnh tề, mọi người ở bên cạnh không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Lúc này được ăn thịt dê nướng trong mềm ngoài giòn, thơm ngon tuyệt vời, hơn nữa lại còn được uống rượu ngon, ngắm bầu trời đêm đầy sao trong không gian yên tĩnh vắng lặng giữa đại thảo nguyên bao la, ai cũng cảm thấy lòng dạ mình trở nên khoáng đạt.
- Mộc Đầu, làm một bài đi.
Lưu Xuyên cầm một chai rượu, trong miệng nhai thịt dê, hắn dùng giọng hàm hồ nói.
- Sao? Hát gì cơ?
Trang Duệ có chút chần chừ.
- À, Trang Duệ hát bài đại thảo nguyên đi, tôi nghe Lôi Lôi nói anh hát rất hay.
Tần Huyên Băng chợt mở miệng ngoài dự đoán của mọi người, cả đoạn đường vừa qua thì biểu hiện của nàng càng giống một người bình thường, thường xuyên chủ động cùng nói vài lời với Trang Duệ, tất nhiên biểu hiện là ngoài gần nhưng trong xa, cũng rất đạm bạc.
- Hay là để anh Chu hát một bài về lính đi.
- Trang Duệ, cậu cũng không cần đưa đẩy, tôi thứ gì cũng làm được nhưng nếu hát thì chỉ có thể dẫn đám sói thảo nguyên đến mà thôi.
Chu Thụy đang nướng con dê con thứ hai cũng không nhịn được phải nói lời vui đùa.
- Đúng vậy, cậu Trang nên hát một bài dân ca về đại thảo nguyên Tây Tạng.
Sau khi được Trang Duệ hoán đổi vị trí trên xe, Bách Mộng An đã xưng hô với Trang Duệ là cậu Trang, nhưng hắn tửu lượng không tốt, vừa uống vài ngụm thì đã say lờ đờ mê ly, nếu không phải có Bách Mộng Dao ở bên cạnh đỡ lấy người, sợ rằng đã ngã rồi.
- Vậy tôi sẽ hát một bài dân ca của Mông Cổ.
Rượu vào thì lớn gan, Trang Duệ hát hò cũng không tệ, cũng biết không thể chối từ, vì vậy mà đứng lên làm một bài.
- Thảo nguyên xinh đẹp là nhà tôi.
Gió thổi hương hoa tung bay trên những nền cỏ xanh ngắt.
Cánh bướm phấp phới, chim chóc hót vang trời.
Tuấn mã sải chân như mây trên trời.
Dê bò nhiều như vung trân châu trên đất.
Kìa có một cô gái cất tiếng hát.
Tiếng ca vui sướng hòa lẫn vào đất trời.
Bên trong có khung cảnh dân du mục sống sung túc.
Có những bức tranh đẹp như trong mơ.
Kìa có một cô gái cất tiếng hát.
Tiếng ca vui sướng vang lên khắp trời.
Kìa cô gái cất tiếng hát.
...
Trang Duệ mượn hơi rượu để cất cao bài hát nổi tiếng của dân thảo nguyên, giọng nam trầm hùng hậu truyền vào tai đám người đang ăn thịt uống rượu thưởng sao, ai cũng thấy bộ dạng của hắn giống như có chút biến hóa.
- Hú...Hú...Hú...
Khi Trang Duệ kết thúc bài hát thì từ xa truyền đến vài tiếng sói tru, điều này càng làm cho đại thảo nguyên phủ thêm sắc thái huyền bí. Chỉ có Chu Thụy là nhíu mày nhìn khắp bốn phía, hắn nói gì đó với Lưu Xuyên, để Lưu Xuyên đưa Bách Mộng An đã say lên chiếc Hummer, đồng thời lấy súng ra nắm thật chặt.
- Hừ, Mộc Đầu, cậu thật sự đã gọi sói đến, bây giờ để tôi cho chúng biết tay.
Lúc này Bách Mộng An đã say như chết, tiếng sói tru bốn phía lại càng rõ ràng giống như ở sát bên tai. Đám người Tần Huyên Băng nghe thấy tiếng sói tru thì tỏ ra rất sợ hãi, chỉ có Lưu Xuyên là tỏ ra hưng phấn, hắn lớn tiếng nói với Trang Duệ.
- Mọi người nhanh chóng lên xe chiếc Hummer, nếu bị sói vây thì sẽ khó thể nào thoát thân.
Khi thấy Lưu Xuyên chậm rãi đỡ Bách Mộng An về phía chiếc Hummer, Chu Thụy cũng không nhịn được mà tiến đến xốc nách mở cửa xe ném Bách Mộng An vào bên trong xe.
- Xẹt, xẹt, xẹt, xẹt...
- Anh Chu, xe này không khởi động được nữa.
Trang Duệ phản ứng cũng không tính là chậm, khi Chu Thụy nhảy dựng lên nắm chặt dao và đẩy Bách Mộng An vào trong chiếc Hummer, hắn đã ném chai rượu đi và chui vào trong chiếc xe việt dã. Nhưng lúc này hắn khởi động mà chỉ vang lên những âm thanh xẹt xẹt, hắn hiểu rõ, chiếc xe này tắt máy, dầu máy cũng đã đông cứng.
- Đừng động vào xe, nhanh lên, lên chiếc xe này. Tần tiểu thư leo lên chiếc xe kia làm gì vậy?
Chu Thụy leo lên chiếc Hummer, hắn đưa mắt nhìn và phát hiện thiếu Tần Huyên Băng, sau đó lại thấy nàng ngồi trên chiếc xe việt dã với Trang Duệ, vì thế mà hắn không khỏi hô lên.
Tần Huyên Băng cũng không biết vì sao mình lại leo lên chiếc xe này, lúc nãy Chu Thụy nói các nàng lên xe, nàng đi theo sau lưng Trang Duệ theo bản năng, sau đó nàng mới phát hiện mình lên lộn xe. Khi nàng định mở cửa bước xuống thì lại bị Trang Duệ kéo về.
- Anh làm gì vậy? Buông tôi ra.
Tần Huyên Băng chợt cảm thấy mình giống như chui vào trong lòng Trang Duệ, mùi mồ hôi và mùi rượu trên người đàn ông bùng vào chóp mũi của nàng, tuy cũng không quá khó chịu nhưng nàng thật sự có chút xấu hổ, nàng không ngờ Trang Duệ sẽ lớn gan như vậy.
- Đừng nói nhiều, cô nhìn ra ngoài xem.
Trang Duệ nói như gió lùa qua tai Tần Huyên Băng, làm cho lỗ tai của nàng chợt ngứa ngáy, trong lòng bùng lên cảm giác nói không nên lời.
Tần Huyên Băng nhìn ra ngoài theo lời Trang Duệ, nàng chợt thấy những lùm cỏ ở bên ngoài phạm vi lúc chiều mọi người dọn sạch đang vang lên những âm thanh soạt soạt, âm thanh này vang lên giữa đêm tĩnh lặng là cực kỳ rõ ràng, đồng thời còn có hơn mười điểm sáng từ trong đống cỏ nhìn về phía bên này.
Đột nhiên chiếc xe Hummer bật sáu chiếc đèn ở đầu xe lên, bụi cỏ trước mặt được chiếu sáng như ban ngày, Trang Duệ và Tần Huyên Băng đều thấy rõ, hơn mười con sói thảo nguyên gầy giơ xương đang nằm sấp trong bụi cỏ với tư thế chuẩn bị bổ nhào về phía trước.
Tần Huyên Băng bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, hơn mười mét đối với loài sói thì căn bản chỉ là một mét mà thôi, nếu lúc nãy nàng mạo hiểm xuống xe, sợ rằng đã bị sói thảo nguyên tập kích.
Lúc này ánh sáng mạnh làm cho đám sói đang rình rập bên kia không khỏi chậm rãi lui xuống một chút, nhưng phía sau chiếc xe Hummer chợt xuất hiện rất nhiều ánh sáng xanh, nếu bây giờ quay về chiếc Hummer thì chỉ có nước bỏ mạng.
Chiếc xe việt dã không thể khởi động được, tất nhiên nhiệt độ cũng giảm xuống khá nhanh, chỉ sau vài phút mà Trang Duệ cảm thấy hai chân như đông cứng. Lúc này chiếc xe Hummer cũng đã chạy về phía trước, sau đó dừng ngay sát bên cạnh chiếc việt dã.
- Sang nhanh lên.
Chu Thụy mở cửa sau của chiếc Hummer ra, hắn nói với Trang Duệ và Tần Huyên Băng, nhưng khi Trang Duệ vừa mở cửa định xuống xe thì hai bóng đen từ trong bụi cỏ bên cạnh lao ra như chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.