Chương 245: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Đả Nhãn
07/03/2013
Ngọn núi kia cách hiện trường khai quật không xa, chỉ là bốn năm trăm mét, trên núi có nhiều cây đào, lúc này là mùa hoa nở, cả ngọn núi phủ dưới sắc hoa vàng, nhìn từ xa thật sự rất đẹp.
Đám người đi vào mới phát hiện có người làm một vòng lan can vây quanh ngọn núi nhỏ giống như phòng ngừa dã thú xuống phá vườn tược.
- Gấu, gấu...
Khi chưa đến gần lan can thì bên trong đã vang đến những tiếng chó sủa dữ dội, sau đó hai con chó săn hình thể to lớn từ trong lao ra.
- Gấu...
Tiểu Bạch Sư đi theo sau lưng Trang Duệ chợt gầm lên, hai con chó săn nhanh chóng kẹp đuôi chạy ngược lại.
- Kêu cái gì, chó ngu, không ra cắn đi.
Âm thanh của một người đàn ông từ trong rừng truyền ra.
- Chỗ này có người ở sao? Đã nhiều ngày qua có thấy ai đâu?
Phạm Thác có chút kinh ngạc, bọn họ biết nơi đây do người trong thôn nhận thầu, nhưng mùa này chỉ là mùa ra hoa, không cần trông coi, hơn nữa bọn họ đến đây cả tuần còn chưa có người nào vào chỗ này.
- Chúng mày làm gì vậy? Không có gì thì đi xa ra một chút, con bà nó, ngủ một giấc cũng không yên.
Một âm thanh hùng hổ vang lên, một người đàn ông từ trong vườn trái cây đi ra, nhưng người này có chút lảo đảo, đi đến bên cạnh lan can phải vịn vào mới đứng vững lại được.
- Anh nói chuyện như vậy à?
Phạm Thác có chút tức giận, hắn đi đến bên cạnh lan can muốn lý luận với người đàn ông kia, nhưng đối phương chợt đứng thẳng người lên để đối mặt với Phạm Thác, điều này làm Phạm Thác sợ đến mức liên tục lui về phía sau vài bước.
Lúc này Trang Duệ mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương, trong lòng cũng thầm chấn động, người kia cao hơn Trang Duệ cả tấc, ít nhất cũng hơn mét chín, toàn thân chỉ mặc một cái quần tam giác, cơ thể rắn chắc, cánh tay vịn trên lan can thậm chí còn lớn hơn cả vòng eo của Mạnh Thu Lan.
Điều làm cho đám người cảm thấy kinh hoảng chính là tướng mạo của người đàn ông kia, nửa bên mặt giống như người thường, nhưng một nửa bên mặt còn lại thì đen kịt kéo dài đến tận cổ. Nếu không phải lúc này là ban ngày, trên đầu lại có mặt trời sáng rực, đừng nói đám Phạm Thác, chỉ sợ Trang Duệ cũng xoay người bỏ chạy.
Nếu đêm hôm khuya khoắt thấy gương mặt quỷ quái này thì người bình thường cũng sẽ bị dọa cho bệnh tim mà chết.
- Đây là mặt quỷ âm dương trong truyền thuyết sao?
Đám người lui về phía sau vài bước, trong đầu chợt có ý nghĩ như vậy, nhưng lại ít nghe nói mặt quỷ âm dương lại kéo dài đến tận cổ.
- Ông nội nói như vậy đấy, thế nào? Chúng mày không phục à?
Tên đàn ông kia vỗ bàn tay như cánh quạt lên lan can, cặp mắt như hai quả trứng gà nhìn chằm chằm vào Phạm Thác, cái tay còn lại thì khẽ gãi dưới háng.
Đừng nói là Mạnh Thu Lan phải quay mặt đi, ngay cả Trang Duệ cũng cảm thấy khó chịu vì mức độ của đối phương.
- Chúng tôi là đội khảo cổ của nhà nước, anh mở lan can này ra, chúng tôi muốn vào khảo sát đất...
Trang Duệ thấy vẻ mặt Phạm Thác và Anh Ninh biến đổi lớn, biết rõ hai sinh viên này đã sợ hãi. Điều này cũng không trách được bọn họ, nếu đổi lại là Trang Duệ vài năm trước khi gặp phải loại người này cũng xoay người bỏ chạy.
Người đàn ông kia không quan tâm đến Trang Duệ, hắn dùng giọng hung hăng mắng:
- Lấy cái gì? Đất gì? Đây là vườn trái cây nhà ông, hiểu chưa? Là tư nhân nhận thầu, chúng mày muốn đến quấy rối sao? Mau cút hết đi, nếu để ông đây tức giận thì sẽ đánh cho chúng mày biết tay.
Trang Duệ thấy người đàn ông kia không chịu nói lý lẽ thì kéo nhóm người đi ra xa vài bước, sau đó hắn khẽ nói với Phạm Thác:
- Tiểu Phạm, đi gọi đứa bé Nhị Mao vừa rồi đến.
Phạm Thác có phản ứng, hắn xoay người chạy đi.
Người đàn ông kia thấy chỉ có một người bỏ đi mà đám Trang Duệ còn chưa đi thì thẹn quá hóa giận, hắn hô lên với hai con chó săn sau lưng:
- Còn chưa cút đi sao? Hổ Tử, Đại Hoàng, tiến lên cắn chúng nó cho tao.
Hai con chó săn xông về phía trước vài bước, Tiểu Bạch Sư chợt gầm khẽ mộ tiếng, vì vậy mà chúng sợ đến mức phóng vào trong rừng, dù người đàn ông kia có gọi thế nào cũng không chịu chui ra.
- Con bà nó, đúng là vô dụng, nuôi không chúng mày.
Tên đàn ông hùng hổ xông vào trong vườn trái cây, đám người Trang Duệ ở bên ngoài chợt thở ra, nếu nói chuyện với loại người kia, sau đó bị đối phương nổi điên ra tay đánh người, chỉ sợ bọn họ sẽ chịu thiệt.
Nhưng chưa đến một phút sau thì tên mặt quỷ lại chạy ra, tay trái là một chai rượu, tay phải là một con dao, hắn chĩa mũi dao về phía nhóm Trang Duệ rồi mắng:
- Nếu không cút đi thì ông sẽ làm thịt đám nhóc chúng mày.
Trang Duệ vốn có ba phần sợ hãi với người đàn ông kia, nhưng lúc này hắn cũng nổi nóng, chính mình không làm gì, vườn trái cây cũng chưa ra quả, còn tỏ ra đề phòng như vậy sao?
- Anh đến làm thịt tôi thử xem.
Trang Duệ tiến về phía trước vài bước, trong tay cầm xẻng Lạc Dương, trong lòng cũng có chút căng thẳng, nhưng nếu như hắn bị đối phương dọa cho bỏ chạy thì thật sự quá mất mặt.
- Anh Trang, đừng chấp nhất với loại người này, chúng ta về tìm người trong thôn nói chuyện.
Anh Ninh ở bên cạnh kéo Trang Duệ lại, hắn cũng không dám nhìn vào mắt tên kia, vì đối phương quá khó coi, hắn thật sự không muốn tối ngủ sẽ gặp ác mộng.
- Tiểu tử, mày nghĩ rằng bố không dám ra tay sao? Giỏi thì đừng chạy.
Tên đàn ông kia uống ực một cái hơn nửa bình rượu vào bụng, tiện tay ném chai rượu sang một bên, sau đó khẽ chống tay lên lan can rồi nhảy ra, nhanh chóng và hung ác đánh về phía Trang Duệ.
- Gấu gấu...
Không đợi tên kia đến gần Trang Duệ, Tiểu Bạch Sư đang nằm trên mặt đất đã phóng ra như tia chớp, cả người nó bay lên không, chân trước vỗ vào cánh tay cầm dao của tên mặt quỷ. Cây đao trong tay tên mặt quỷ văng ra ngoài, tên này còn chưa kịp tỉnh hồn thì đã bị thân hình khổng lồ của Tiểu Bạch Sư ép ngã xuống.
- Má ơi.
Tên mặt quỷ lúc này mới tỉnh rượu, hắn mở to mắt nhìn một cái miệng như chậu máu cắn về phía cổ mình, khí nóng phả lên mặt, hai hàm răng trắng sắc bén như dao găm. Hắn không chút nghi ngờ, nếu hàm răng kia cắn xuống thì cổ mình rất có thể bị xé thành hai nửa.
Lúc này móng vuốt của Tiểu Bạch Sư cũng cắn lên bờ vai của tên mặt quỷ, nhưng đau xót ngoài da thật sự không mãnh liệt bằng cảm giác sợ hãi trong lòng.
Tên mặt quỷ tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ đợi tử vong tiến đến, nhưng vài giây sau vẫn không thấy cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng kéo đến, tên mặt quỷ chậm rãi mở mắt ra. Hắn thấy một cặp mắt màu xanh đang nhìn chằm chằm vào mình, lúc này hai bả vai vẫn bị ép xuống đất, sức lực mạnh mẽ của hắn ngày thường thật sự không thể dùng được.
Nếu đổi lại là Trang Duệ thì sẽ không dám đối mặt ở khoảng cách gần với tên mặt quỷ như thế, nhưng trong mắt Tiểu Bạch Sư thì căn bản không có đẹp hay xấu, bây giờ nó chỉ chờ lệnh của Trang Duệ, sau đó cắn cổ của đối phương. Bản tính dã thú làm cho máu nóng của nó sôi trào lên, những luồng khí được thở qua cuống họng cũng ngày càng nặng nề.
- Tha mạng, tha mạng, cứu mạng, cứu mạng...
Trang Duệ không cho Tiểu Bạch Sư cắn xuống, nhưng hắn cũng không để cho Bạch Sư bỏ qua cho tên kia. Sau ba phút thì tên mặt quỷ thật sự không thể chịu nổi, ánh mắt như nhìn người chết của Tiểu Bạch Sư làm cho những điểm phòng ngự tâm lý cuối cùng của hắn chợt tan vỡ, bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi đã không còn, hắn gào lên cầu cứu.
- Hừ, anh là ông nội của ai? Bây giờ sao không khoa trương như vừa rồi nữa?
Trang Duệ vừa rồi thật sự nổi giận vì những lời mắng chửi của tên mặt quỷ, lúc này tâm tình của hắn rất sảng khoái, hắn cũng có chút thú vị, còn chưa nghe đủ tiếng kêu cứu mạng của đối phương. Hắn cũng không ra lệnh cho Tiểu Bạch Sư bỏ qua cho đối phương, chỉ móc trong túi ra một điếu thuốc, thích ý châm lửa.
- Anh là ông nội, tôi là cháu nội không được sao? Anh bảo nó thả tôi ra.
Tên mặt quỷ lên tiếng, thật sự có mang theo chút nức nở, hắn là người lớn gan nhưng không ngốc, trước nay vẫn rất quan tâm đến cái mạng nhỏ của mình.
Người đàn ông mặt quỷ này tên là Dư Tam Tỉnh, là người vùng Lạc Dương Hà Nam, đứng hàng thứ ba ở lớp con cháu cùng thế hệ, tên của hắn là do ông nội đặt cho, lấy từ điển cố "Tam Tỉnh Ngô Thân", ý là muốn để hắn sau này nên xem xét lại những gì mình làm.
Nhưng Dư Tam Tỉnh từ nhỏ không phải là đèn cạn dầu, hơn nữa tướng mạo cao lớn, người bình thường thấy cũng sợ ba phần. Hắn còn dưỡng thành tính cách ngang ngược, trình độ cũng chỉ đủ để viết ra tên của bản thân, còn ý nghĩa của nó là gì thì phải hỏi ông nội đã về trời từ lâu mới biết được.
Dư Tam Tỉnh vốn cũng giống như một người bình thường, nhưng một lần bất ngờ bị hủy mất gương mặt.
Chục năm trước hắn đi theo Dư đại ca để trộm một lăng mộ vương hầu ở tỉnh Hồ Bắc, với hình thể của hắn vốn rất khó tiến vào trong động, đều chỉ là ở bên ngoài canh chừng, nhưng lần đó mở động khá lớn, hắn có thể xuống bên dưới.
Bình thường trộm mộ sau khi đã đào đường hầm thì sẽ đi vào lấy hết vật phẩm ra, nhưng Dư đại ca đi vào đều phải là đi hai, bên ngoài còn phải có ba năm người canh gác.
Dư Tam Tỉnh đã đi theo Dư đại ca trộm hơn mười ngôi mộ, chưa lần nào được đi xuống, vì vậy thường xuyên bị cười nhạo, trong lòng không cam lòng, vì vậy lần đó mới đi theo người kia xuống bên dưới.
Đây là một khu mộ hợp táng, nhưng sau khi đi vào thì bọn họ chợt phát hiện đây là một cái động của kẻ trộm mộ, nói cách khác là hơn nghìn năm đã có ít nhất một nhóm trộm mộ vào chỗ này khoắng đồ. Lúc này bên trong huyệt cơ bản đã bị khoắng sạch, hai cái quan tài thì có một cái rỗng tuếch, thi thể bị đẩy cả ra ngoài, thi cốt rơi rụng, một quan tài còn lại thì nắp quan bị mở ra hơn phân nửa.
Cổ mộ này có chín phần đã bị trộm, nhưng hai người kia cũng không thất vọng, chuẩn bị mở nắp quan ra xem.
Dư Tam Tỉnh là một người rất khỏe, lại là lần đầu tiên đi vào trong mộ, vì muốn phơi bày sức lực và dũng khí mà không cần được mời cũng tiến lên mở quan tài, ngay sau đó thì hắn chợt ngây người.
Thì ra trong quan tài rộng kia có hai cổ thi thể, y phục đã hư hại, da thịt không còn, chỉ còn lại xương cốt màu xám trắng, nhưng một thi thể nữ lại biến thành màu đen, gầy khọm, cơ thể cũng không hư hại, cặp mắt không còn, chỉ dùng hai hốc mắt đen ngòm nhìn hai người ở bên ngoài quan tài.
Nhưng điều làm cho người ta chấn động chính là giữa hai thi thể có vài vật phẩm, dùng đèn soi vào thì thấy có ngọc bội và trâm, hình như còn vài thứ gì đó.
- Đúng là một tên ngốc, không phải to gan lắm sao? Thấy được một cái thây khô thì trợn trừng mắt vây rồi à? Chút nữa đi lên tao sẽ nói với đại ca về bộ dạng của mày, ha ha ha...
Đây là một người lùn trời sinh, trước nay cũng có mặc cảm, tuy là anh em họ với Dư Tam Tỉnh nhưng hai bên không quá hợp nhau. Vì vậy bây giờ hắn thấy bộ dạng Dư Tam Tỉnh ngây ngốc như thế, không khỏi mở miệng trào phúng.
- Đứng sang một bên, tao lấy thi thể ra, mày cầm cái gì vậy?
Dư Tam Tỉnh bị tên kia nói làm cho bực mình, vì vậy nhịn không được mà tiến lên.
Cổ đại dùng quan tài thường có một cái quách bên ngoài, thật ra cũng là một lớp quan tài nhưng lớn hơn rất nhiều.
Dư Tam Tỉnh leo lên quan tài thì khom lưng chuẩn bị lấy thi thể nữ kia ra, hắn đã nghe qua nhiều chuyện về thi thể trong lúc trộm mộ, vì vậy cũng không có gì sợ hãi. Nhưng không ngờ quan tài gỗ để ngàn năm đã bị ăn mòn quá mức, cũng không chịu nổi gánh nặng.
Khi những tiếng ken két vang lên, quan tài dưới chân Dư Tam Tỉnh chợt vỡ vụn, vì vậy mà hắn nhào đầu vào trong quan tài.
Dư Tam Tỉnh chống tay phải xuống quan tài theo bản năng, không ngờ lại trúng ngay bụng của thi thể nữ kia, điều làm hắn hoảng sợ chính là phần bụng thi thể chợt phỉnh ra, một luồng chất nhờn đen từ trong thi thể phun ra. Vì khoảng cách quá gần nên Dư Tam Tỉnh chỉ kịp nhắm hai mắt lại và lệch đi nửa gương mặt, nửa mặt còn lại và cổ họng bị chất dịch kia phun lên.
- Xác chết vùng dậy.
Cảm giác nóng rát làm cho Dư Tam Tỉnh kêu lên sợ hãi, tên lùn kia cũng sợ đến mức không dám ở lại lấy vật phẩm ra ngoài, vội vàng kéo Dư Tam Tỉnh đi ra, sau đó đưa đến bệnh viện.
Trải quả kiểm tra thì nước đen kia là một loại chất lỏng có độc tố, dù không có nguy hại đến tính mạng nhưng chất đen đã thấm vào sau trong da thịt, căn bản không thể nào loại trừ được.
Sau này Dư đại ca bàn luận với một người quen là chuyên gia, sau đó cùng xuống mộ xem xét, sau đó đưa ra kết luận là nữ thi thể kia trước khi mai táng thì trong bụng có chứa chất kịch độc, thi thể vì thế mà không hủ hóa. Thi thể bên cạnh có lẽ là của một tên trộm mộ để lại, nguyên nhân là lúc di chuyển thi thể bị nhiễm chất kịch độc và chết.
Dư Tam Tỉnh bị chất độc phun lên mặt mà không chết, nguyên nhân có lẽ là vì niên đại quá lâu, độc tố không còn nhiều, vì vậy mới tạo nên tổn thương cho lớp da bên ngoài.
Vốn là một tiểu tử điển trai bây giờ lại giống như quỷ sứ, không lấy vợ được, mà ngay cả tiểu thư cũng khước từ, từ đó trở đi thì tích cách của Dư Tam Tỉnh càng trở nên cổ quái ác liệt.
Nhưng lúc này đối mặt với một con mãnh thú như nghé con, đối mặt với tử vong thì phần nhát gan cũng hiện rõ.
Anh Ninh và Mạnh Thu Lan lúc nãy vì tên mặt quỷ nhảy qua lan can mà sợ đến mức chạy ra xa vài chục mét, bây giờ bọn họ cũng ngây cả người, bọn họ không thấy Tiểu Bạch Sư đẩy ngã tên mặt quỷ, nhưng khi chạy trốn cũng lo lắng cho Trang Duệ, vì vậy mà xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên mặt quỷ đang nằm trên mặt đất kêu gào cứu mạng.
Tình huống này chỉ có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đám người đi vào mới phát hiện có người làm một vòng lan can vây quanh ngọn núi nhỏ giống như phòng ngừa dã thú xuống phá vườn tược.
- Gấu, gấu...
Khi chưa đến gần lan can thì bên trong đã vang đến những tiếng chó sủa dữ dội, sau đó hai con chó săn hình thể to lớn từ trong lao ra.
- Gấu...
Tiểu Bạch Sư đi theo sau lưng Trang Duệ chợt gầm lên, hai con chó săn nhanh chóng kẹp đuôi chạy ngược lại.
- Kêu cái gì, chó ngu, không ra cắn đi.
Âm thanh của một người đàn ông từ trong rừng truyền ra.
- Chỗ này có người ở sao? Đã nhiều ngày qua có thấy ai đâu?
Phạm Thác có chút kinh ngạc, bọn họ biết nơi đây do người trong thôn nhận thầu, nhưng mùa này chỉ là mùa ra hoa, không cần trông coi, hơn nữa bọn họ đến đây cả tuần còn chưa có người nào vào chỗ này.
- Chúng mày làm gì vậy? Không có gì thì đi xa ra một chút, con bà nó, ngủ một giấc cũng không yên.
Một âm thanh hùng hổ vang lên, một người đàn ông từ trong vườn trái cây đi ra, nhưng người này có chút lảo đảo, đi đến bên cạnh lan can phải vịn vào mới đứng vững lại được.
- Anh nói chuyện như vậy à?
Phạm Thác có chút tức giận, hắn đi đến bên cạnh lan can muốn lý luận với người đàn ông kia, nhưng đối phương chợt đứng thẳng người lên để đối mặt với Phạm Thác, điều này làm Phạm Thác sợ đến mức liên tục lui về phía sau vài bước.
Lúc này Trang Duệ mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương, trong lòng cũng thầm chấn động, người kia cao hơn Trang Duệ cả tấc, ít nhất cũng hơn mét chín, toàn thân chỉ mặc một cái quần tam giác, cơ thể rắn chắc, cánh tay vịn trên lan can thậm chí còn lớn hơn cả vòng eo của Mạnh Thu Lan.
Điều làm cho đám người cảm thấy kinh hoảng chính là tướng mạo của người đàn ông kia, nửa bên mặt giống như người thường, nhưng một nửa bên mặt còn lại thì đen kịt kéo dài đến tận cổ. Nếu không phải lúc này là ban ngày, trên đầu lại có mặt trời sáng rực, đừng nói đám Phạm Thác, chỉ sợ Trang Duệ cũng xoay người bỏ chạy.
Nếu đêm hôm khuya khoắt thấy gương mặt quỷ quái này thì người bình thường cũng sẽ bị dọa cho bệnh tim mà chết.
- Đây là mặt quỷ âm dương trong truyền thuyết sao?
Đám người lui về phía sau vài bước, trong đầu chợt có ý nghĩ như vậy, nhưng lại ít nghe nói mặt quỷ âm dương lại kéo dài đến tận cổ.
- Ông nội nói như vậy đấy, thế nào? Chúng mày không phục à?
Tên đàn ông kia vỗ bàn tay như cánh quạt lên lan can, cặp mắt như hai quả trứng gà nhìn chằm chằm vào Phạm Thác, cái tay còn lại thì khẽ gãi dưới háng.
Đừng nói là Mạnh Thu Lan phải quay mặt đi, ngay cả Trang Duệ cũng cảm thấy khó chịu vì mức độ của đối phương.
- Chúng tôi là đội khảo cổ của nhà nước, anh mở lan can này ra, chúng tôi muốn vào khảo sát đất...
Trang Duệ thấy vẻ mặt Phạm Thác và Anh Ninh biến đổi lớn, biết rõ hai sinh viên này đã sợ hãi. Điều này cũng không trách được bọn họ, nếu đổi lại là Trang Duệ vài năm trước khi gặp phải loại người này cũng xoay người bỏ chạy.
Người đàn ông kia không quan tâm đến Trang Duệ, hắn dùng giọng hung hăng mắng:
- Lấy cái gì? Đất gì? Đây là vườn trái cây nhà ông, hiểu chưa? Là tư nhân nhận thầu, chúng mày muốn đến quấy rối sao? Mau cút hết đi, nếu để ông đây tức giận thì sẽ đánh cho chúng mày biết tay.
Trang Duệ thấy người đàn ông kia không chịu nói lý lẽ thì kéo nhóm người đi ra xa vài bước, sau đó hắn khẽ nói với Phạm Thác:
- Tiểu Phạm, đi gọi đứa bé Nhị Mao vừa rồi đến.
Phạm Thác có phản ứng, hắn xoay người chạy đi.
Người đàn ông kia thấy chỉ có một người bỏ đi mà đám Trang Duệ còn chưa đi thì thẹn quá hóa giận, hắn hô lên với hai con chó săn sau lưng:
- Còn chưa cút đi sao? Hổ Tử, Đại Hoàng, tiến lên cắn chúng nó cho tao.
Hai con chó săn xông về phía trước vài bước, Tiểu Bạch Sư chợt gầm khẽ mộ tiếng, vì vậy mà chúng sợ đến mức phóng vào trong rừng, dù người đàn ông kia có gọi thế nào cũng không chịu chui ra.
- Con bà nó, đúng là vô dụng, nuôi không chúng mày.
Tên đàn ông hùng hổ xông vào trong vườn trái cây, đám người Trang Duệ ở bên ngoài chợt thở ra, nếu nói chuyện với loại người kia, sau đó bị đối phương nổi điên ra tay đánh người, chỉ sợ bọn họ sẽ chịu thiệt.
Nhưng chưa đến một phút sau thì tên mặt quỷ lại chạy ra, tay trái là một chai rượu, tay phải là một con dao, hắn chĩa mũi dao về phía nhóm Trang Duệ rồi mắng:
- Nếu không cút đi thì ông sẽ làm thịt đám nhóc chúng mày.
Trang Duệ vốn có ba phần sợ hãi với người đàn ông kia, nhưng lúc này hắn cũng nổi nóng, chính mình không làm gì, vườn trái cây cũng chưa ra quả, còn tỏ ra đề phòng như vậy sao?
- Anh đến làm thịt tôi thử xem.
Trang Duệ tiến về phía trước vài bước, trong tay cầm xẻng Lạc Dương, trong lòng cũng có chút căng thẳng, nhưng nếu như hắn bị đối phương dọa cho bỏ chạy thì thật sự quá mất mặt.
- Anh Trang, đừng chấp nhất với loại người này, chúng ta về tìm người trong thôn nói chuyện.
Anh Ninh ở bên cạnh kéo Trang Duệ lại, hắn cũng không dám nhìn vào mắt tên kia, vì đối phương quá khó coi, hắn thật sự không muốn tối ngủ sẽ gặp ác mộng.
- Tiểu tử, mày nghĩ rằng bố không dám ra tay sao? Giỏi thì đừng chạy.
Tên đàn ông kia uống ực một cái hơn nửa bình rượu vào bụng, tiện tay ném chai rượu sang một bên, sau đó khẽ chống tay lên lan can rồi nhảy ra, nhanh chóng và hung ác đánh về phía Trang Duệ.
- Gấu gấu...
Không đợi tên kia đến gần Trang Duệ, Tiểu Bạch Sư đang nằm trên mặt đất đã phóng ra như tia chớp, cả người nó bay lên không, chân trước vỗ vào cánh tay cầm dao của tên mặt quỷ. Cây đao trong tay tên mặt quỷ văng ra ngoài, tên này còn chưa kịp tỉnh hồn thì đã bị thân hình khổng lồ của Tiểu Bạch Sư ép ngã xuống.
- Má ơi.
Tên mặt quỷ lúc này mới tỉnh rượu, hắn mở to mắt nhìn một cái miệng như chậu máu cắn về phía cổ mình, khí nóng phả lên mặt, hai hàm răng trắng sắc bén như dao găm. Hắn không chút nghi ngờ, nếu hàm răng kia cắn xuống thì cổ mình rất có thể bị xé thành hai nửa.
Lúc này móng vuốt của Tiểu Bạch Sư cũng cắn lên bờ vai của tên mặt quỷ, nhưng đau xót ngoài da thật sự không mãnh liệt bằng cảm giác sợ hãi trong lòng.
Tên mặt quỷ tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ đợi tử vong tiến đến, nhưng vài giây sau vẫn không thấy cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng kéo đến, tên mặt quỷ chậm rãi mở mắt ra. Hắn thấy một cặp mắt màu xanh đang nhìn chằm chằm vào mình, lúc này hai bả vai vẫn bị ép xuống đất, sức lực mạnh mẽ của hắn ngày thường thật sự không thể dùng được.
Nếu đổi lại là Trang Duệ thì sẽ không dám đối mặt ở khoảng cách gần với tên mặt quỷ như thế, nhưng trong mắt Tiểu Bạch Sư thì căn bản không có đẹp hay xấu, bây giờ nó chỉ chờ lệnh của Trang Duệ, sau đó cắn cổ của đối phương. Bản tính dã thú làm cho máu nóng của nó sôi trào lên, những luồng khí được thở qua cuống họng cũng ngày càng nặng nề.
- Tha mạng, tha mạng, cứu mạng, cứu mạng...
Trang Duệ không cho Tiểu Bạch Sư cắn xuống, nhưng hắn cũng không để cho Bạch Sư bỏ qua cho tên kia. Sau ba phút thì tên mặt quỷ thật sự không thể chịu nổi, ánh mắt như nhìn người chết của Tiểu Bạch Sư làm cho những điểm phòng ngự tâm lý cuối cùng của hắn chợt tan vỡ, bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi đã không còn, hắn gào lên cầu cứu.
- Hừ, anh là ông nội của ai? Bây giờ sao không khoa trương như vừa rồi nữa?
Trang Duệ vừa rồi thật sự nổi giận vì những lời mắng chửi của tên mặt quỷ, lúc này tâm tình của hắn rất sảng khoái, hắn cũng có chút thú vị, còn chưa nghe đủ tiếng kêu cứu mạng của đối phương. Hắn cũng không ra lệnh cho Tiểu Bạch Sư bỏ qua cho đối phương, chỉ móc trong túi ra một điếu thuốc, thích ý châm lửa.
- Anh là ông nội, tôi là cháu nội không được sao? Anh bảo nó thả tôi ra.
Tên mặt quỷ lên tiếng, thật sự có mang theo chút nức nở, hắn là người lớn gan nhưng không ngốc, trước nay vẫn rất quan tâm đến cái mạng nhỏ của mình.
Người đàn ông mặt quỷ này tên là Dư Tam Tỉnh, là người vùng Lạc Dương Hà Nam, đứng hàng thứ ba ở lớp con cháu cùng thế hệ, tên của hắn là do ông nội đặt cho, lấy từ điển cố "Tam Tỉnh Ngô Thân", ý là muốn để hắn sau này nên xem xét lại những gì mình làm.
Nhưng Dư Tam Tỉnh từ nhỏ không phải là đèn cạn dầu, hơn nữa tướng mạo cao lớn, người bình thường thấy cũng sợ ba phần. Hắn còn dưỡng thành tính cách ngang ngược, trình độ cũng chỉ đủ để viết ra tên của bản thân, còn ý nghĩa của nó là gì thì phải hỏi ông nội đã về trời từ lâu mới biết được.
Dư Tam Tỉnh vốn cũng giống như một người bình thường, nhưng một lần bất ngờ bị hủy mất gương mặt.
Chục năm trước hắn đi theo Dư đại ca để trộm một lăng mộ vương hầu ở tỉnh Hồ Bắc, với hình thể của hắn vốn rất khó tiến vào trong động, đều chỉ là ở bên ngoài canh chừng, nhưng lần đó mở động khá lớn, hắn có thể xuống bên dưới.
Bình thường trộm mộ sau khi đã đào đường hầm thì sẽ đi vào lấy hết vật phẩm ra, nhưng Dư đại ca đi vào đều phải là đi hai, bên ngoài còn phải có ba năm người canh gác.
Dư Tam Tỉnh đã đi theo Dư đại ca trộm hơn mười ngôi mộ, chưa lần nào được đi xuống, vì vậy thường xuyên bị cười nhạo, trong lòng không cam lòng, vì vậy lần đó mới đi theo người kia xuống bên dưới.
Đây là một khu mộ hợp táng, nhưng sau khi đi vào thì bọn họ chợt phát hiện đây là một cái động của kẻ trộm mộ, nói cách khác là hơn nghìn năm đã có ít nhất một nhóm trộm mộ vào chỗ này khoắng đồ. Lúc này bên trong huyệt cơ bản đã bị khoắng sạch, hai cái quan tài thì có một cái rỗng tuếch, thi thể bị đẩy cả ra ngoài, thi cốt rơi rụng, một quan tài còn lại thì nắp quan bị mở ra hơn phân nửa.
Cổ mộ này có chín phần đã bị trộm, nhưng hai người kia cũng không thất vọng, chuẩn bị mở nắp quan ra xem.
Dư Tam Tỉnh là một người rất khỏe, lại là lần đầu tiên đi vào trong mộ, vì muốn phơi bày sức lực và dũng khí mà không cần được mời cũng tiến lên mở quan tài, ngay sau đó thì hắn chợt ngây người.
Thì ra trong quan tài rộng kia có hai cổ thi thể, y phục đã hư hại, da thịt không còn, chỉ còn lại xương cốt màu xám trắng, nhưng một thi thể nữ lại biến thành màu đen, gầy khọm, cơ thể cũng không hư hại, cặp mắt không còn, chỉ dùng hai hốc mắt đen ngòm nhìn hai người ở bên ngoài quan tài.
Nhưng điều làm cho người ta chấn động chính là giữa hai thi thể có vài vật phẩm, dùng đèn soi vào thì thấy có ngọc bội và trâm, hình như còn vài thứ gì đó.
- Đúng là một tên ngốc, không phải to gan lắm sao? Thấy được một cái thây khô thì trợn trừng mắt vây rồi à? Chút nữa đi lên tao sẽ nói với đại ca về bộ dạng của mày, ha ha ha...
Đây là một người lùn trời sinh, trước nay cũng có mặc cảm, tuy là anh em họ với Dư Tam Tỉnh nhưng hai bên không quá hợp nhau. Vì vậy bây giờ hắn thấy bộ dạng Dư Tam Tỉnh ngây ngốc như thế, không khỏi mở miệng trào phúng.
- Đứng sang một bên, tao lấy thi thể ra, mày cầm cái gì vậy?
Dư Tam Tỉnh bị tên kia nói làm cho bực mình, vì vậy nhịn không được mà tiến lên.
Cổ đại dùng quan tài thường có một cái quách bên ngoài, thật ra cũng là một lớp quan tài nhưng lớn hơn rất nhiều.
Dư Tam Tỉnh leo lên quan tài thì khom lưng chuẩn bị lấy thi thể nữ kia ra, hắn đã nghe qua nhiều chuyện về thi thể trong lúc trộm mộ, vì vậy cũng không có gì sợ hãi. Nhưng không ngờ quan tài gỗ để ngàn năm đã bị ăn mòn quá mức, cũng không chịu nổi gánh nặng.
Khi những tiếng ken két vang lên, quan tài dưới chân Dư Tam Tỉnh chợt vỡ vụn, vì vậy mà hắn nhào đầu vào trong quan tài.
Dư Tam Tỉnh chống tay phải xuống quan tài theo bản năng, không ngờ lại trúng ngay bụng của thi thể nữ kia, điều làm hắn hoảng sợ chính là phần bụng thi thể chợt phỉnh ra, một luồng chất nhờn đen từ trong thi thể phun ra. Vì khoảng cách quá gần nên Dư Tam Tỉnh chỉ kịp nhắm hai mắt lại và lệch đi nửa gương mặt, nửa mặt còn lại và cổ họng bị chất dịch kia phun lên.
- Xác chết vùng dậy.
Cảm giác nóng rát làm cho Dư Tam Tỉnh kêu lên sợ hãi, tên lùn kia cũng sợ đến mức không dám ở lại lấy vật phẩm ra ngoài, vội vàng kéo Dư Tam Tỉnh đi ra, sau đó đưa đến bệnh viện.
Trải quả kiểm tra thì nước đen kia là một loại chất lỏng có độc tố, dù không có nguy hại đến tính mạng nhưng chất đen đã thấm vào sau trong da thịt, căn bản không thể nào loại trừ được.
Sau này Dư đại ca bàn luận với một người quen là chuyên gia, sau đó cùng xuống mộ xem xét, sau đó đưa ra kết luận là nữ thi thể kia trước khi mai táng thì trong bụng có chứa chất kịch độc, thi thể vì thế mà không hủ hóa. Thi thể bên cạnh có lẽ là của một tên trộm mộ để lại, nguyên nhân là lúc di chuyển thi thể bị nhiễm chất kịch độc và chết.
Dư Tam Tỉnh bị chất độc phun lên mặt mà không chết, nguyên nhân có lẽ là vì niên đại quá lâu, độc tố không còn nhiều, vì vậy mới tạo nên tổn thương cho lớp da bên ngoài.
Vốn là một tiểu tử điển trai bây giờ lại giống như quỷ sứ, không lấy vợ được, mà ngay cả tiểu thư cũng khước từ, từ đó trở đi thì tích cách của Dư Tam Tỉnh càng trở nên cổ quái ác liệt.
Nhưng lúc này đối mặt với một con mãnh thú như nghé con, đối mặt với tử vong thì phần nhát gan cũng hiện rõ.
Anh Ninh và Mạnh Thu Lan lúc nãy vì tên mặt quỷ nhảy qua lan can mà sợ đến mức chạy ra xa vài chục mét, bây giờ bọn họ cũng ngây cả người, bọn họ không thấy Tiểu Bạch Sư đẩy ngã tên mặt quỷ, nhưng khi chạy trốn cũng lo lắng cho Trang Duệ, vì vậy mà xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên mặt quỷ đang nằm trên mặt đất kêu gào cứu mạng.
Tình huống này chỉ có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.