Hoàng Lãnh Phong. Anh Chỉ Là Tép Riu!
Chương 14
Thiên Băng
04/09/2015
Ngày thứ 1
4 đứa nó đang ngồi ũ rũ trong phòng bệnh nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt hốc hác nhìn thấy nó ốm đi hắng. Khuôn mặt hoàn mỹ mặc dù mặt đang xanh xao đôi môi trắng bệch thiếu sức sống nhưng nó lại thu hút vô cùng.
- Sao đã một ngày mà nó vẫn chưa tỉnh lại vậy - Zin buồn nhìn nó mấy ngày qua nhỏ khóc cạn kiệt nước mắt. Nhìn người bạn nhỏ yêu thương trong 15 năm qua làm nhỏ đau đớn.
- Em ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi - Kin vỗ vai Zin an ủi
- Phải em ấy luôn là người có ý chí cao mà - Han cũng an ũi
- Ice sẽ tỉnh lại mà có phải không - 4 đứa nó đồng thanh rồi nhìn nó im lặng, một sự im lặng đáng sợ.
Ngày thứ 2 trôi qua nó vẫn không tỉnh lại
Ngày thứ 3 trôi qua nó vẫn nằm đó tim vẫn đập mạch vẫn hoạt động nhưng nó vẫn không tỉnh lại
Ngày thứ 4 một sự bao trùm lên căn phòng 0001 đây là căn phòng đầu tiên của bệnh viện. Làm ai đi qua cũng run người vì lạnh.
Ngày thứ 5 Zin,Han,Kin,hắn đồng thanh
- Quên mất tui/tao/em/mình chưa gọi cho Ba Ice nữa - 4 đứa đồng thanh rồi nhìn Kin ý bảo Kin gọi cho ông Trương.
- Alo - nghe giọng nói đó Kin hơi khinh bỉ con người này
- Đến bệnh viện DSS phòng 0001 tôi cho ông 10 phút - nói xong Kin cúp máy cái rụp
- Đén đây làm gì hả Minh - ông Trương tò mò
Kin không nói gì hất mặt vào phòng 0001. Ông nhìn vào thấy con gâi ông đang nằm trên giường bệnh
- Kin..n Ice sao vậy con - ông Trương run run người nói
- Bị con gái cưng của ông đâm xe nó đó - hắn hét lên
- Sa..o Lâ..m G..iaa V..y sao. Con tiện tì đó - ông Trương tức giận
- Ồn - một tiếng nói nhỏ nhưng đủ làm cả người trong phòng quay lại nhìn
- Ice/Thiên Băng/bảo bối/con gái/vợ ơi - 5 người đồng thanh
- Em/mắm/cục cưng/con gái/baby em có sao không - 5 người đồng thanh
- Không sao. Anh là ai ? - nó nói rồi chỉ vào hắn. Tim hắn như vụn vỡ khi nghe nó nói Anh là ai
- Bạn của em - hắn nuốt nước mắt vào trong khi nói
- Bác sĩ tới rồi - Zin la lên
- Mời mọi người ra ngoài cho tôi khám bệnh - bác sĩ
30 phút sau. Bác sĩ bước ra
- Bác sĩ cô/em/nhỏ/con gái/cục cưng có sao không ?
- Như tôi đã nói từ lúc trước tiểu thư bị tụ máu bầm nên mất trí nhưng chỉ mất trí mình cậu ấy - chỉ vào hắn
- Mất trí sao - hắn đau đớn ngồi xụp xuống tim hắn như rạn vỡ ra.
- Thôi không sao đâu nó sẽ nhớ lại thôi mà - Zin/Han/Kin/ông Trương đồng thanh
Hắn ậm ừ rồi bước đi.
- Tội nó quá - Kin nói
- Ừ tội thật - Han nói
- Thôi ta vào đi
4 đứa nó đang ngồi ũ rũ trong phòng bệnh nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt hốc hác nhìn thấy nó ốm đi hắng. Khuôn mặt hoàn mỹ mặc dù mặt đang xanh xao đôi môi trắng bệch thiếu sức sống nhưng nó lại thu hút vô cùng.
- Sao đã một ngày mà nó vẫn chưa tỉnh lại vậy - Zin buồn nhìn nó mấy ngày qua nhỏ khóc cạn kiệt nước mắt. Nhìn người bạn nhỏ yêu thương trong 15 năm qua làm nhỏ đau đớn.
- Em ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi - Kin vỗ vai Zin an ủi
- Phải em ấy luôn là người có ý chí cao mà - Han cũng an ũi
- Ice sẽ tỉnh lại mà có phải không - 4 đứa nó đồng thanh rồi nhìn nó im lặng, một sự im lặng đáng sợ.
Ngày thứ 2 trôi qua nó vẫn không tỉnh lại
Ngày thứ 3 trôi qua nó vẫn nằm đó tim vẫn đập mạch vẫn hoạt động nhưng nó vẫn không tỉnh lại
Ngày thứ 4 một sự bao trùm lên căn phòng 0001 đây là căn phòng đầu tiên của bệnh viện. Làm ai đi qua cũng run người vì lạnh.
Ngày thứ 5 Zin,Han,Kin,hắn đồng thanh
- Quên mất tui/tao/em/mình chưa gọi cho Ba Ice nữa - 4 đứa đồng thanh rồi nhìn Kin ý bảo Kin gọi cho ông Trương.
- Alo - nghe giọng nói đó Kin hơi khinh bỉ con người này
- Đến bệnh viện DSS phòng 0001 tôi cho ông 10 phút - nói xong Kin cúp máy cái rụp
- Đén đây làm gì hả Minh - ông Trương tò mò
Kin không nói gì hất mặt vào phòng 0001. Ông nhìn vào thấy con gâi ông đang nằm trên giường bệnh
- Kin..n Ice sao vậy con - ông Trương run run người nói
- Bị con gái cưng của ông đâm xe nó đó - hắn hét lên
- Sa..o Lâ..m G..iaa V..y sao. Con tiện tì đó - ông Trương tức giận
- Ồn - một tiếng nói nhỏ nhưng đủ làm cả người trong phòng quay lại nhìn
- Ice/Thiên Băng/bảo bối/con gái/vợ ơi - 5 người đồng thanh
- Em/mắm/cục cưng/con gái/baby em có sao không - 5 người đồng thanh
- Không sao. Anh là ai ? - nó nói rồi chỉ vào hắn. Tim hắn như vụn vỡ khi nghe nó nói Anh là ai
- Bạn của em - hắn nuốt nước mắt vào trong khi nói
- Bác sĩ tới rồi - Zin la lên
- Mời mọi người ra ngoài cho tôi khám bệnh - bác sĩ
30 phút sau. Bác sĩ bước ra
- Bác sĩ cô/em/nhỏ/con gái/cục cưng có sao không ?
- Như tôi đã nói từ lúc trước tiểu thư bị tụ máu bầm nên mất trí nhưng chỉ mất trí mình cậu ấy - chỉ vào hắn
- Mất trí sao - hắn đau đớn ngồi xụp xuống tim hắn như rạn vỡ ra.
- Thôi không sao đâu nó sẽ nhớ lại thôi mà - Zin/Han/Kin/ông Trương đồng thanh
Hắn ậm ừ rồi bước đi.
- Tội nó quá - Kin nói
- Ừ tội thật - Han nói
- Thôi ta vào đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.