Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 114: Hoàng Kim Bỉ Mông

Thần Kiếm

31/12/2013

Ba đầu Bỉ Mông Cự Thú giống như ba ngọn núi nhỏ, đua nhau gào thét, uy chấn đại địa.

Ngồi trên lưng đầu Bỉ Mông ở giữa chính là gia chủ Nạp Chân của Ai Lam gia tộc.

Ánh mặt trời chiếu xuống ba đầu Bỉ Mông tạo thành ba cái bóng chạy dài trên mặt đất.

Một cảm giác lạnh lẽo được hình thành.

Ba con Bỉ Mông Cự Thú, mỗi con cao từ năm mươi đến sáu mươi trượng, bộ lông vàng óng được ánh mặt trời bao phủ càng trở lên lấp lánh.

Sau lưng ba đầu Bỉ Mông là tầng tầng lớp lớp quân đội của Đế quốc Thú Nhân đang đứng nghiêm trang cách đó mấy trăm dặm.

Đây là quân đội của Đế quốc Thú Nhân, đồng thời cũng là quân đội của Ai Lam gia tộc.

Trên Đại lục Hằng Nguyên, một số đại gia tộc đều có tư binh, từ đây có thể nhìn ra địa vị của Ai Lam gia tộc ở Đế quốc Thú Nhân.

Ánh mắt Nạp Chân nhìn về phía chân trời, vẻ mặt biểu hiện một sự trầm ổn, không chút dao động.

Nạp Đa là con trưởng của y, cũng là đứa con mà y yêu thương nhất, thật không ngờ lần này lại bị người ta giết trên đường trở về từ đấu giá hội.

Một đi không trở lại!

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!

Lúc biết được tin này, cả người y ngây dại cho đến khi trưởng lão của gia tộc lay gọi mới hồi tỉnh lại.

Đa nhi đã chết! Đã chết!

Hoàng Long! Nạp Đặc!

Hai mắt Nạp Chân ẩn chứa một luồng sát khí ác liệt.

Hình như cát bụi cũng cảm nhận được sát ý của Nạp Chân mà bay lên.

Dần dần, xuyên qua cát bụi, Nạp Đa đã nhìn thấy một vài nhân ảnh xuất hiện ở phía chân trời. Lúc nhìn thấy mấy nhân ảnh này, hai mắt của Nạp Đa bắn ra hàn khí mãnh liệt.

Rốt cuộc đã tới sao? Rốt cuộc đã tới!

Hoàng Long, cái tên gây ra mưa gió trên Đại lục Hằng Nguyên, rốt cục cũng hiện ra trước mặt y.

Cát bụi tựa như vì sự xuất hiện của nhóm người Hoàng Long mà ngày càng nhiều thêm, bay lượn đầy trời, cảm giác giống như đang ở trong sa mạc.

Nhìn thấy đám người Hoàng Long đã đến, hai Thú nhân Truyền kỳ tế tự ngồi trên hai đầu Bỉ Mông còn lại cũng đứng thẳng lưng.

- Thiếu chủ!

Bác Cách nhìn thấy đội ngũ ở phía trước, sắc mặt nghiêm trọng nói với Hoàng Long.

- Đi thôi!

Việc đối phương bày trận ở đây chờ mình đến, Hoàng Long đã biết từ lâu. Có điều hắn cảm thấy tránh né cũng không phải là biện pháp tốt nhất, hơn nữa, hắn cũng không cần phải tránh né.

Nạp Đặc muốn nói gì đó rồi lại thôi. Y nhìn về phía đội ngũ của Ai Lam gia tộc ở phía trước, trong nội tâm không tránh khỏi kích động. Mười năm rồi, đã mười năm rồi.

Hoàng Long cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu chậm rãi đi tới, từng bước từng bước. Lúc này Thiên Thanh Mãng Ngưu đã biến ra bản thể cao đến hai mươi trượng, trông không khác gì một ngọn núi di động.

Toàn thần Thiên Thanh Mãng Ngưu bao phủ một lớp khí lưu màu xanh, lúc ẩn lúc hiện, ngăn cách lớp cát bụi đang bay đầy trời ở bên ngoài. Mỗi một bước đi lại khiến cho mặt đất rung động.

Một cỗ uy thế tỏa ra, bay thẳng về đội ngũ ở phía trước.

Khí thế bậc này khiến cho quân đội của Ai Lam gia tộc đứng sau lưng ba đầu Bỉ Mông Cự Thú đều biến sắc.

Bác Cách và Nạp Đặc đều bay lên, đứng ở hai bên trái phải của Hoàng Long.



Uy thế của Thiên Thanh Mãng Ngưu khiến cho Bỉ Mông Cự Thú cảm thấy một sự uy hiếp nghiêm trọng. Ba đầu Bỉ Mông đồng loạt ngửa mặt lên trời cất tiếng rống như tiếng kim loại va vào nhau, tiếng rống khiến cho không trung cũng phải rung động, thiên địa biến sắc.

Ba thú cùng rống, uy thế tạo ra mờ hồ còn lớn hơn uy thế của Thiên Thanh Mãng Ngưu.

Nạp Chân vẫn bất động, ngồi xếp bằng trên đầu Bỉ Mông Cự Thú ở chính giữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn thân ảnh đang ngồi trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, thỉnh thoảng lại chuyển sang nhìn Nạp Đặc ở phía sau Hoàng Long.

Còn cách đối phương mấy trăm trượng, Thiên Thanh Mãng Ngưu mới dừng lại.

Lúc này, cát bụi cũng lặng xuống.

Ba đầu Bỉ Mông đang ngửa đầu gào thét cũng dừng lại. Tất cả mọi âm thanh đều biến mất.

Nạp Chân là người mở miệng phá vỡ hoàn cảnh yên lặng này. Có điều, không phải là y nói với Hoàng Long mà là nói với Nạp Đặc ở sau lưng Hoàng Long: - Ngươi là cái tên khốn kiếp quay lưng phản bội tông tộc. Năm đó ta đã lưu tình tha cho ngươi một mạng, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại dám liên hợp với người ngoài giết chết chất nhi mình!

Giọng Nạp Chân rất bình tĩnh, nhưng bao hàm một nỗi tức giận và sát ý, như núi lửa, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Nạp Đặc trở nên khó coi. Y ngửa mặt lên trời cất tiếng cười đầy phẫn nộ, giọng nói toán ra hận ý sâu sắc: - Ha ha ha! Ngươi nói năm đó tha cho ta một mạng? Nói như vậy, đệ đệ ta đây thật đúng là phải cảm kích ca ca ngươi mới đúng! Cảm tạ đại ân đức không giết của ngươi.

- Nhưng mà ta vẫn nhớ rõ, năm đó trước mặt tộc nhân, ngươi đã xỉ nhục ta thế nào.

- Mười năm rồi. Mười năm! Ta vẫn nhớ rõ cái ngày ngươi trục xuất ta khỏi ra tộc. Mà sau khi ta bị trục xuất khỏi gia tộc, ngươi vẫn cho người áp bức ta, ta vẫn còn nhớ đấy!

- Nếu như không phải tại ngươi, Ái Lan sẽ không phải chết!

- Nếu không phải tại ngươi, Nạp Tân sẽ không phải chết!

Nói xong lời cuối cùng, Nạp Đặc chỉ tay vào Nạp Chân đang xếp bằng trên đầu Bỉ Mông Cự Thú, nói như gào thét, nước mắt trào ra. Ái Lan và Nạp Tân là vợ và con y. Mỗi lần nhớ tới hình ảnh vợ con chết thảm, trong lòng y lại trào lên nỗi ân hận, y hận bình bất lực, hận người đại ca vô tình và lạnh lùng này.

Sắc mặt Nạp Chân lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một đoàn khí lưu.

Mà lúc này, một Truyền kỳ Tế tự ngồi trên đầu Bì Mông bên cạnh phẫn nộ quát lên: - To gan! Nạp Đặc, cái tên chó chết ngươi cũng dám phạm thượng, trách móc gia chủ!

- Theo tông luật của gia tộc, kẻ dưới phạm thượng, bất kính với gia chủ, lập tức xử trọng hình! Một gã Truyền kỳ tế tự tên là La Khắc cũng lạnh lùng quát lên.

Hoàng Long lạnh nhạt nhin bâng quơ, Bác Cách cười lạnh nói: - Ai Lam gia tộc thật uy phong, tộc pháp thật nghiêm khắc.

- Đừng nói hiện tại Nạp Đặc không còn là người của Ai Lam gia tộc, cho dù là phải cũng không đến lượt mấy tên tiểu nhân của Ai Lam gia tộc đứng ở đây mà khoa chân múa tay!

Kiệt Phu, La Khắc giận dữ, đang muốn mở miệng thì bị Nạp Chân giơ tay ngăn lại. Y vòng tay về phía Hoàng Long rồi hỏi: - Ngươi chính là Hoàng Long? Là ngươi đã giết Thánh Vực của Ai Lam gia tộc ta, giết nhi tử của ta?

Nạp Chân cất giọng lạnh lùng, khí thế trên người tỏa ra.

Hoàng Long cũng lạnh nhạt nói:

- Ta chính là Hoàng Long.

Lời vừa nói xong, Hoàng Long xoay đầu nhìn thẳng vào Nạp Chân, mắt tỏa ra hàn quang: - Có điều, nhi tử ngươi không phải do ta giết.

Nạp Chân cất tiêng cười ha hả:

- Hóa ra nhân vật truyền kỳ gần đây làm cho Đại lục Hằng Nguyên phải rung động lại là một kẻ nhu nhược dám làm không dám nhận! Ngươi giết người mà lại không giám thừa nhận?

Bác Cách và Nạp Đa trào nên sự phẫn nộ, có điều, Hoàng Long giơ tay lên cản hai người lại. Hắn chẳng muốn tốn sức đi giải thích, quét mắt nhìn đội ngũ của đối phương, lạnh nhạt nói: - Xem ra hôm nay ta không cho các ngươi một bài học thì không thể rời khỏi đây.

Nạp Chân cười hắc hắc:

- Không sai!

Trong mắt Nạp Đặc, bên phe Hoàng Long chỉ có ba Thánh Vực, còn Nạp Chân chỉ là một tên chiến sĩ cấp chín, không cần tính đến. Còn bên y, ngoại trừ y và hai gã tế tự ra còn có ba đầu Bỉ Mông Cự Thú đẳng cấp Thánh Vực, tuyệt đối chiếm thượng phong.

- Chỉ bằng ba con tinh tinh này?

Hoàng Long chỉ và ba đầu Bỉ Mông nói. Trong mắt Hoàng Long, ba đầu Bỉ Mông kia chẳng qua cũng chỉ là ba con tinh tinh to xác hơn mà thôi.

Điều này không chỉ khiến cho Nạp Chân, Kiệt Phu, La Khắc tức giận đứng bật lên, ba đầu Bỉ Mông cũng nổi giận cất tiếng gầm vang.



Trên Đại lục Hằng Nguyên, tinh tinh có thể nói là thú nuôi cấp thấp nhất rồi.

- Nhân loại nho nhỏ, ngươi dám đem Bỉ Mông Thánh Thú vĩ đại chúng ta so sánh với sinh vật đê tiện kia? Ta giết ngươi! Đầu Bỉ Mông ở chính giữa có bộ lông màu vàng kim nhàn nhạt, bộ lông vì phẫn nộ mà dựng đứng lên. Nó tức giận gầm vang một tiếng, miệng há ra, một đạo gió lốc cực lớn bắn thẳng về phía Hoàng Long.

Gió lốc cuốn theo những gì nó gặp phải lao thẳng vào đám người Hoàng Long.

Tiếp theo, một vệt sáng thẳng tắp bắn ra, khiến cho mặt đất xung quanh chấn động không dứt.

Một lúc lâu sau, cát bụi cũng lặng xuống. Cách đó mấy trăm trượng xuất hiện một cái hố sâu, mặt đất cũng bị cày một cái rãnh rộng vài chục thước. Xung quanh miệng hố và cái rãnh được bao phủ một lớp kim quang, không ngừng lóe lên quang mang nhàn nhạt.

Hoàng Kim Bào Hao!

Chiến kỹ của Bỉ Mông Cự Thú! Bỉ Mông Cự Thú còn được gọi là Hoàng Kim Bỉ Mông.

Đế quốc Thú Nhân không có cường giả Thánh Vực Đỉnh phong. Nhưng trong số năm Đế quốc, thực lực của Đế quốc Thú Nhân được xếp hạng ba, mà nguyên nhân quan trọng là vì có được những đầu Hoàng Kim Bỉ Mông này.

Hoàng Kim Bỉ Mông cũng giống với Hoàng Kim Thánh Long của Long tộc, khi mới sinh ra đã có thực lực cửu giai, lớn lên có thể tiến vào Thánh Vực. Thậm chí, hơn năm ngàn năm trước, Đế quốc Thú Nhân còn xuất hiện một đầu Hoàng Kim Bỉ Mông tiến hóa đến Thần Vực.

Cho dù là thiên phú hay lực công kích, Hoàng Kim Bỉ Mông cũng không hề thua kém Hoàng Kim Thánh Long.

Mà Nạp Chân ngồi trên đầu Bỉ Mông cũng có thực lực Thánh Vực Cao giai. Một kích vừa rồi, tính hủy diệt của nó cũng đủ khiến cho chúng nhân biến sắc.

Quân đội của Ai Lam gia tộc đứng ở phía sau đều tỏ ra kinh sợ, cất tiếng hoang hô. Có điều, ba người Nạp Chân, Kiệt Phu, La Khắc hơi nhướng mày, bởi vì bọn họ không cảm nhận được khí tức của đám người Hoàng Long. Đám người Hoàng Long đã biến mất một cách quỷ dị.

Đúng vậy, biến mất!

Trực tiếp biến mất trước mặt ba người.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Nạp Chân cảm thấy kinh hãi, quét mắt nhìn toàn bộ khu vực hẻo lánh xung quanh.

Thế nhưng nơi này là vùng đất bằng, không hề có chỗ để ẩn nấp.

Ẩn thân? Trong đầu Nạp Chân hiện lên ý nghĩ này, nhưng y lập tức phủ định. Chỉ có cường giả Thần Vực mới có khả năng khống chế không gian lĩnh vực, cũng chỉ có cường giả Thần Vực mới có khả năng lập tức thi triển ra không gian lĩnh vực của mình, cũng chỉ có cường giả Thần Vực mới có khả năng tiến vào không gian lĩnh vực của mình để ẩn nấp.

Đối phương không thể nào là cường giả Thần Vực.

Nhưng mà khi Nạp Đặc còn đang kinh hãi tìm kiếm tung tích của đám người Hoàng Long thì y bỗng nhìn thấy nhóm người Hoàng Long đã xuất hiện, vẫn đứng nguyên ở vị trí trước khi biến mất.

Đám Nạp Chân cứng đơ người. Điều này sao có thể xảy ra?

Kiệt Phu và Là Khắc nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương tràn ngập sự kinh ngạc.

Rất ngang ngược. Hoàng Long lạnh lùng nhìn thẳng vào đầu Hoàng Kim Bỉ Mông ở chính giữa, sau đó bay lên, toàn thân tỏa ra lôi quang lập lòe, từng đạo lôi trụ phóng thẳng lên trời, một cỗ Long khí chấn áp thiên hạ che trời phủ đất tỏa ra xung quanh.

Hoàng Long tâm thần nhất niệm, đem đám người Bác Cách, Nạp Đặc và Thiên Thanh Mãng Ngưu đưa vào trong Quần Tiên Các.

Khí thế của Hoàng Long không ngưng tăng lên. Theo uy áp tản ra từ người Hoàng Long, quân đội của Ai Lam gia tộc kinh sợ mà rút lui.

Hoàng Long ngửa mặt lên trời rống vang, chính là Long ngâm.

Âm thanh bao phủ mười dặm xung quanh, vạn thú rung động. Ngay cả ba đầu Bỉ Mông cũng lộ rõ sự kinh hãi.

Ba người Nạp Chân cũng không còn thời gian suy nghĩ xem làm thế nào mà ba người Bác Cách, Nạp Đặc và Thiên Thanh Mãng Ngưu đột nhiên biến mất. Sắc mặt ba người đều ngưng trọng, từ trong miệng xướng lên một bài ca kì lạ.

Chính là “Thị Ca Ngữ”.

Thú Nhân Tế tự khác với Ma pháp sư. Lúc thi triển ma pháp, Ma pháp sư cần đọc chú ngữ, còn Thú Nhân tế tự thì cất tiếng ca.

Ma pháp sư đọc pháp chú thì yêu cầu phải có ma lực, còn Thú Nhân tế tự thi triển hành khúc thì cần phải có Ca lực.

Ba người Nạp Chân ngâm xướng, ca lực mênh mông tuôn ra, một đạo lực lượng thần bí lấy ba người làm trung tâm dần tỏa ra xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook