Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Chương 80: Hoàng Long chi nộ.
Thần Kiếm
07/04/2013
Ma Cô Tiên Phủ - Dải đất trung tâm Ma thú sơn mạch.
Hoàng Long thu hồi nguyên thần, từ trên cao đáp xuống. Nhìn chúng ma thú đang quỳ phục kính hô, hắn liền gật đầu, sau đó hướng về phía Thiên Thanh Mãng Ngưu, nói: “Mãnh Ngưu, đi chuẩn bị một chút, ta muốn khai đàn giảng đạo.”
Sáu năm qua, thỉnh thoảng Hoàng Long lại khai đàn giảng đạo, giúp chúng ma thú lĩnh ngộ pháp tắc, đột phá cấp bậc.
Nghe thấy chủ nhân muốn khai đàn giảng đạo, chúng ma thú hai mắt sáng ngời. Thiên Thanh Mãng Ngưu lại càng cao hứng, nói: “Vâng, thưa chủ nhân!”
Ở đây, đi theo Hoàng Long lâu nhất chính là Thiên Thanh Mãng Ngưu, cho nên nó đương nhiên biết rõ, chủ nhân khai đàn giảng đạo sẽ giúp ích cho sự tu luyện của mình. Sáu năm qua, nhờ được ở bên cạnh nghe chủ nhân giảng đạo mà nó cảm giác bản thân đã sắp đột phá lên Thánh Vực Trung giai. Nếu không thì nó cũng chẳng biết mình còn phải mất bao nhiêu năm nữa mới đột phá được.
Chúng ma thú đang hoan hỉ thì Hoàng Long đột nhiên ngừng cước bộ, lấy ngọc phù ra nhìn, là Bác Cách truyền tới. Hắn khẽ nhíu mày. Nếu là lúc bình thường, không có chuyện khẩn yếu, Bác Cách chắc chắn sẽ không truyền tin tới đây, chẳng nhẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Long lấy ngọc phù ra, thần thức đảo qua một lượt thì đột nhiên thần sắc đại biến, theo đó, một luồng sát ý kinh người phóng lên cao. Sát khí ngưng thực như một cơn bão quét ra, khiến chúng ma thú vốn đang hoan hô phải kinh sợ mà lui, mặt mày lấm lét nhìn Hoàng Long.
Hai tiểu gia hỏa Hoàng Lượng và Hoàng Dịch bị bắt.
“Đỗ Mộng!” Hoàng Long nghiến răng nói ra hai chữ, Bát Quái Tử Thọ Tiên y không gió mà bay.
Vốn định cho ngươi sống lâu một chút, không ngờ bản thân ngươi lại muốn chết nhanh như vậy!
Ngươi cho rằng, dựa vào thân phận Thái Tử Phi Đế quốc Long Ngữ của mình, là sẽ không có ai dám giết ngươi sao?
Đế quốc Long Ngữ? Lần này, ta xem Đế quốc Long Ngữ có thể che chở cho ngươi được hay không!
Bị khí thế của Hoàng Long hù dọa, chúng ma thú kinh sợ thối lui một lần nữa.
“Chủ nhân, ý người là…?” Đợi sau khi Hoàng Long thu liễm sát khí, Thiên Thanh Mãng Ngưu liền dò hỏi.
Hoàng Long nhảy phốc lên, ngồi trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, lạnh lùng nói: “Hiện tại chúng ta sẽ giết tới Hoàng cung của Đế quốc Long Ngữ!”
Giết tới Đế quốc Long Ngữ! Tâm của chúng ma thú vừa động, tiếp đó liền đồng thanh hưởng ứng một cách sôi nổi: “Vâng, thưa chủ nhân!”
Trong mắt của chúng ma thú hiện lên hung quang phệ huyết. Giết tới Hoàng cung Đế quốc Long Ngữ mà sau lưng có sự chống đỡ của Long tộc! Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến cho bọn chúng cảm thấy hưng phấn rồi, phần lớn những Ma hú Thánh Vực này đều là loại thích gây họa.
Thế nhưng, bảo giết tới Hoàng cung Đế quốc Long Ngữ thì trên Hằng Nguyên đại lục, dường như chỉ có mỗi chủ nhân là dám buông những lời ngang ngược và hành động hoành tráng như vậy.
“Đi!” Hoàng Long vỗ đầu Thanh Ngưu. Lập tức, Thiên Thanh Mãng Ngưu phi thân lên, thẳng hướng Đế quốc Long Ngữ mà bay đi.
Phía sau Thiên Thanh Mãng Ngưu, Đại Tu La Tô Lệ Tư cũng nhanh chóng bám theo. Tiếp đó, Cửu Thải Phượng Điểu, Kim Sí Đại Bằng, Đại Địa Chi Hùng, Lôi Diễm Hỏa Sư, Cửu Nhãn Ma Hổ, Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang, Tử Hoàn Phi Thiên Mãng đều lần lượt bay lên.
Bao gồm cả Thiên Thanh Mãng Ngưu, tám Ma thú Thánh Vực, con nào con nấy đều có thể tích cự đại, phi hành trên không trung. Mỗi khi chúng bay qua nơi nào thì phía dưới như bị bao phủ bởi tám cái bóng đen, cả vùng trời tối sầm lại.
Đồng thời, tám Ma thú Thánh Vực cũng không hề che giấu khí tức mà ngược lại, còn tán phát ra, ép xuống phía dưới Ma thú sơn mạch, khiến cho từ cấp cao xuống cấp thấp… hàng tỉ ma thú phải run rẩy, quỳ phục tại chỗ, đến đại tiểu tiện cũng không thể khống chế, có cảm giác như ngày tận thế đang tới vậy.
Nếu như chỉ là một con Ma thú Thánh Vực thì uy áp không đến nỗi kinh người như thế. Nhưng đây lại là uy áp của tám con Ma thú Thánh Vực cùng tập trung một chỗ, phô thiên cái địa, mênh mông bát ngát. Cho dù là ma thú cấp chín đỉnh phong cũng vô phương chống đỡ.
Mà những Dong binh đoàn đang ở trong Ma Thú sơn mạch lại càng sợ đến mức thiếu chút nữa hít thở không thông, phải nằm bò ra mặt đất.
“Trời ạ…! Cái gì thế này? Cửu Thải Phượng Điểu…, Kim Sí Đại Bằng…, Đại Địa Chi Hùng…!” Ở phía dưới, một gã dong binh lộ ra đủ loại hoảng sợ, tay chỉ lên trời cao, giọng nói run rẩy.
“Còn… kia là… Ám ma thú Thiên Thanh Mãng Ngưu…, Cửu Nhãn Ma Hổ…!”
“Lôi Diễm Hỏa Sư…, Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang…, Tử Hoàn Phi Thiên Mãng!"
Phía dưới cũng có không ít dong binh mang vẻ mặt sợ hãi nhìn đám Thánh Vực ma thú đang bay qua trên trời cao.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Chẳng nhẽ khu vực trung tâm của Ma Thú sơn mạch đã xảy ra biến cố gì đó khiến cho Thánh Vực ma thú xuất hành tập thể?”
Triệu Thiên cả kinh nói. Trước đó vài ngày, Dong binh đoàn Tật Phong có nhận một nhiệm vụ săn giết một con Hoa Báo cấp chín đỉnh phong, thế nên hắn mới tự mình dẫn đội đến đây. Không nghĩ tới, Hoa Báo cấp chính đỉnh phong còn chưa kịp thấy thì đã được chứng kiến cảnh tượng kinh người như vậy ở trước mắt.
“Cửu Thải Phượng Điểu kia chỉ sợ đã đạt đến Thánh Vực Cao giai!”
Yết hầu của Triệu Thiên nghẹn lại.
“Đoàn trưởng, mọi người nhìn kìa, hình... hình như có một người đang ngồi trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu!”
“Cái gì!” Mấy trăm con người của dong binh đoàn Tật Phong có mặt ở đây đều bất giác kinh hô, rồi ai nấy cũng di chuyển ánh mắt về phía lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu!
Quả nhiên! Đúng là có một người đang ngồi!
Bởi vì tám Thánh Vực ma thú cùng xuất tràng, hơn nữa thân thể khổng lồ của bọn chúng đã che mất tầm nhìn của mọi người, cho nên lúc trước không ai để ý trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu còn có người ngồi.
Triệu Thiên và tất cả mọi người bây giờ mới chú ý đến kẻ đang ngồi trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu đó. Nhìn theo bóng lưng thì dường như người này rất trẻ tuổi!
Khiếp sợ!
Tuyệt đối khiếp sợ!
Khiếp sợ vãi đái! =.= (tay Bẻm chém quá =.=)
So với việc tám Ma thú Thánh Vực xuất tràng tập thể thì điều này còn làm cho mọi người cảm thấy khiếp sợ hơn ngàn vạn lần.
“Trời ạ! Ta hoa mắt sao? Chẳng nhẽ tám con Ma thú Thánh Vực kia đều là ma sủng của người này?” Một gã dong binh không nhịn được hoảng sợ mà kêu lên.
“Không thể nào!” Một gã dong binh khác cảm thán.
“Một người làm sao có thể có được nhiều ma sủng như vậy?”
Nói như vậy là bởi vì một Ma pháp sư hoặc Chiến sĩ trên Đại lục Hằng Nguyên đều chỉ có thể có một ma sủng. Trừ phi kẻ đó có tinh thần lực siêu phàm thì mới có thể có hai con. Chỉ có điều, tình huống như thế ở Đại lục Hằng Nguyên là cực kì hiếm thấy, ngàn năm cũng khó mà có nổi một người, cho nên tất cả mọi người lập tức loại bỏ khả năng này.
Có hai ma sủng đã là ngàn năm khó gặp huống chi tám con, hơn nữa lại còn là Ma thú Thánh Vực.
“Thế nhưng các ngươi giải thích thế nào về việc có nhiều Ma thú Thánh Vực đi theo phía sau hắn như thế?” Lúc đầu, gã dong binh thất thố kêu lên kia cũng cảm thấy điều đó là không thể nào, nhưng khi nghe thấy mọi người phản đối, gã liền không nhịn được mà hỏi ngược lại.
Ngay lập tức, chúng dong binh bị bao trùm vào một khoảng không gian tĩnh mịch. Đúng rồi nhỉ, nếu không phải là như vậy thì việc có một đám Ma thú Thánh Vực đi theo phía sau vị cường giả kia phải giải thích thế nào đây?
“Ê này, các ngươi thấy không, hình như còn một người bám theo đằng sau Thiên Thanh Mãng Ngưu, nhưng trông không giống người bình thường… mà là…là Đại Tu La của Ma tộc!” Một gã dong binh chỉ về phía nhóm người Hoàng Long lúc này đã bay đi rất xa, kêu lên lần nữa.
Mọi người lại tiếp tục kinh hô trong kích động. Và Triệu Thiên, Nhị cữu của Hoàng Long, đồng thời còn là Đoàn trưởng Dong binh đoàn Tật Phong cũng có chút kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc. Kẻ đang ngồi trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu kia sao trông quen mắt thế nhỉ?
“Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?” Triệu Thiên nghi hoặc.
Nhưng ngay sau đó hắn liền lắc đầu, tự cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ đó. Mình làm sao có thể quen biết cường giả như vậy chứ!
Tình huống ở phía dưới Hoàng Long cũng không có tâm tư mà để ý, sau khi bay ra khỏi Ma Thú sơn mạch, nhóm người bọn họ tiếp tục thẳng hướng tới đế quốc Long Ngữ.
Trên suốt chặng đường dài, nhóm người Hoàng Long đã làm kinh động không biết bao nhiêu cường giả.
Không hề có ngoại lệ, hễ bọn họ cứ đi ngang qua lãnh thổ của Vương quốc hay Công quốc nào thì Quốc vương của nơi đó đều cảm thấy hoảng sợ bất an, âm thầm cầu nguyện và phỏng đoán!
Rốt cuộc là vì chuyện gì mà lại kinh động đến nhiều Ma thú Thánh Vực, khiến chúng kéo nguyên một đám từ khu vực trung tâm của Ma thú sơn mạch tới nơi đây như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.