Chương 20
Thương Nguyệt
21/05/2013
Trưa hôm ấy, một cái kiệu hạ xuống ở bên bờ một nhà thủy tạ. A Tĩnh đưa cho nàng một cái chuông nhỏ, bảo: “Nhậm Phi Dương chắc còn luyện kiếm. Chờ một chút rồi hãy tự tiến vào. Nếu như nói chuyện xong, chỉ cần lắc cái chuông này, sẽ có người đưa ngươi đi”.
Nhìn nàng ta bỏ đi, lòng Phong Sa đầy thắc mắc, không biết nên làm gì.
Gió mát từ thủy tạ thổi đến, hoa sen nở dày, một mình nàng đứng trên cầu cửu khúc, không biết đi về đâu.
Sâu trong nội tâm của nàng, kỳ thật là đang cực lực trốn tránh lần tương kiến này với Nhậm Phi Dương, bởi vì nàng căn bản không biết nên đối mặt như thế nào đối với kẻ mà nàng rõ ràng biết là mình chỉ có thể gặp lại lần cuối cùng trong đời này. Nàng biết rõ bản thân nàng đã làm ảnh hưởng đến khúc gấp cuộc đời của hắn, nên trong lòng không khỏi dậy lên sự sợ hãi không tên, muốn trốn tránh đối diện với hắn.
Phong Sa đứng ngơ ngẩn ngoài thủy tạ, không biết là đã qua bao lâu.
Đột nhiên, một đạo bạch quang cực kỳ đẹp mắt phóng qua như điện.
Đối diện với sát khí bức người và lăng lệ như vậy, Phong Sa kinh hãi lùi lại một bước. Nàng hoảng kinh trước một kiếm này, bởi vì nàng đã thấy qua nó một lần, cùng một loại sát khí bức người và lăng lệ!
“Bang!” Một âm thanh nhoáng lên, bạch quang lóe sáng, làn khinh sa che bốn phía của nhà thủy tạ từ từ rơi xuống!
Sau đó, phảng phất như bị sụp đổ, toàn bộ thủy tạ đột nhiên vỡ vụn ra, mọi chân cột đều tán lạc ra ngoài, đua nhau rơi xuống, tạo ra từng làn nước hồ bắn tung tóe. Chỉ một kiếm, mà lại tạo ra khí thế mạnh mẽ như vậy.
“Tốt rồi, chiêu ‘Địa Ngục Lôi Đình’ này cuối cùng cũng luyện thành!” Trong thủy tạ, một âm thanh vui mừng hô lên.
Nghe thanh âm ấy, Phong Sa chợt ngẩng đầu.
Thủy tạ giờ đã trống không, vừa nhìn là nàng đã thấy một cái áo choàng đỏ rực.
Nhậm Phi Dương.
Hắn đang vui mừng cúi đầu nhìn kiếm trong tay, không ngừng nhè nhẹ chấn động cổ tay, thử các loại lực đạo và phương hướng. Mái tóc dài bóng mượt vẫn phủ lên đầu vai hắn, tôn lên cái áo choàng màu đỏ hồng. Dường như mọi thứ trên hắn đều không đổi, chỉ có con người hắn, một con người xa lạ, xa lạ đến nổi Phong Sa không dám gọi tên.
Trong lúc vô tình, Nhậm Phi Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Sa ngoài thủy tạ, không khỏi ngẩn ngơ.
Sát na nhìn nhau ngắn ngủi là vậy, mà như ngưng đọng cả vạn năm.
Cuối cùng, Phong Sa cũng do dự gọi khẽ: “Nhậm Phi Dương?”
Thanh âm của nàng mang theo vẻ thăm dò không dám xác định, nhưng Nhậm Phi Dương lại cười oang oang nói: “Phong Sa, sao lại là cô? Cô sao lại đến chỗ này? Lâu rồi không gặp!”
Hắn từ thủy tạ bước ra, không biết vì sao, khi thấy hắn tiến lên, Phong Sa lại vô thức lùi về sau một bước. Một bước này thực hiện trong một tâm tình đầy phức tạp và vi diệu, ngay cả nàng cũng không thể nói rõ vì sao.
Chính vì bước lùi này, nàng đã đứng thẳng lên. Tuy nhiên, Nhậm Phi Dương đã dừng chân lại, nụ cười rạng rỡ tức thời ẩn đi. Hắn không tiến đến gần nữa, cách mười bộ đã đứng sững lại, cười cười: “Mấy tháng nay cô khỏe không?”
“Cũng khỏe”. Phong Sa nhẹ đáp, mục quang tối hẳn.
Nhậm Phi Dương hiển nhiên phát giác bước lùi trong sát na đó của nàng. Nhưng vị thiếu niên hào hiệp như ánh mặt trời này vẫn tùy tiện như cũ, không vì chi tiết quan sát được vừa rồi ấy mà bận lòng! Hắn cũng đã biến đổi, lúc cười lên, ánh mắt đã biết không cười!
“Gặp được Cao Hoan chưa?” Nhậm Phi Dương nhìn thanh Lệ Ngân kiếm trong tay, nhạt giọng hỏi.
Phong Sa giật bắn người, vô thức hồi đáp: “Gặp rồi”.
Sau đó, nàng không biết phải nói tiếp như thế nào nữa.
Ngón tay trên kiếm của Nhậm Phi Dương từ từ nắm chặt lại, quay đầu nhìn qua chỗ khác. Thật lâu sau, đột nhiên hắn nhẹ thốt: “Được rồi, hiện giờ ta đã không hận hắn nữa. Đem thân vào Thính Tuyết lâu, con người trước của ta đã chết rồi, còn hắn, ắt cũng đã sớm chết rồi...”.
Hắn thở hắt ra, không nói tiếp nữa, nhưng vẻ trầm muộn trên mặt cho thấy rõ trong đoạn thời gian này hắn đã chịu không ít đả kích.
Trong sát na ấy, lòng Phong Sa như bị nghiền nát thành phấn.
Một thứ thống khổ sâu sắc không tên khiến nàng như khóc không thành tiếng. Nàng hiểu rõ, trong cuộc đời này, nàng đã vĩnh viễn mất hắn và Cao Hoan rồi. Vận mệnh đã vô tình đem ba người họ bỏ vào hai thế giới bất đồng. Cuộc đời này của hai người hắn đã định sẵn với đầy sự giết chóc, nguy hiểm, đối với sinh mệnh tuyệt không có cảm tình. Còn nàng, vĩnh viễn chỉ đứng bên bờ đối diện so với họ.
Vô số cảm giác hỗn loạn dâng lên trong đầu, khiến Phong sa không nói được câu nào.
Nhậm Phi Dương cũng không nói, chỉ đứng đó nhìn nàng, rồi nhìn kiếm trong tay. Thật lâu, thật lâu sau, Phong Sa cuối cùng cũng run rẩy thốt: “Ngày mai ta rời khỏi chốn này, vĩnh viễn không quay lại”.
Nàng cuối cùng cũng có quyết định.
Nếu như đến từ một thế giới khác biệt, chú định phải trải qua những cuộc sống khác biệt, thì tại sao nàng không chịu đem thân lùi lại cho nhanh, tội tình gì mà khiến tâm họ không thể bình tĩnh? Bi kịch của Lý Mân và Thanh Thanh ấy, khiến cả đời này nàng không thể nào quên.
Nhậm Phi Dương cả kinh, nhưng khóe miệng vẫn hiện ra vẻ cười cợt tếu táo thường ngày: “Thì vậy. Địa phương này cô không nên ở lâu. Cao Hoan và ta mới chính là người thích hợp ở chỗ này”.
Phong Sa không nói gì nữa, quay người bước nhanh ra, vừa đi vừa nói nhỏ: “Sau này ta sẽ mãi nhớ ngươi. Tái kiến”. Nàng không quay đầu, đưa cánh tay vẫy vẫy.
Trên mu bàn tay nàng có dấu răng hiện ra rất rõ.
Dấu răng ấy sẽ khiến họ mãi mãi nhớ về nhau.
Nhậm Phi Dương không nói gì, chỉ nắm chặt cán kiếm nhìn nàng hấp tấp bỏ đi. Trên gương mặt rạng rỡ của hắn chợt hiện lên một thứ chấp nhận số phận và thống khổ không nói nên lời. Đó là cảm giác mà hơn hai mươi năm nay hắn chưa bao giờ cảm thụ được.
Hết thảy chuyện xảy ra mấy tháng nay còn phức tạp và nhiều so với những gì hắn đã gặp trong suốt hơn hai mươi năm qua, khiến khắc cấp tốc hiểu được nhiều điều.
Hắn đã chân chánh trưởng thành rồi.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, một tên thiếu niên không lo không phiền, thanh thoát như ánh mặt trời đã biến thành một kiếm khách giang hồ thâm trầm và trí tuệ.
Tuy nhiên, sự thống khổ vì sự thay đổi đã khiến con người ta không có cách gì giải thích.
Trong cái đột nhiên ấy, trong con người ta dường như có một thứ ép bức tâm tình đến cực điểm, khiến họ phải ngữa mặt thét dài!
Trong tiếng thét dài bi thương, Nhậm Phi Dương trở tay xuất kiếm, nhà thủy tạ sau lưng bị kiếm khí chém toạt thành hai mảnh.
Chiếc áo choàng từ từ bay lên cao, một mái tóc dài bay phất phơ, mục quang đột nhiên chợt lạnh như băng tuyết thời thượng cổ, che mất ánh mắt bồng bột như thủy triều thường ngày của hắn.
Từ lúc này trở đi, lòng của hắn giống như bị đóng kín dưới lớp băng tồn tại nghìn năm.
Phong Sa rời khỏi nơi ấy rồi, không còn ai có thể nhìn được nước mắt tứa đầy mặt hắn, khi hắn quay thân liền như mưa rơi xuống.
* * * * *
“Đến báo cho Tĩnh cô nương một tiếng, mình cũng nên đi rồi”. Trong kiệu, Phong Sa nhẹ thở dài, phân phó kiệu phu đi thẳng đến Phi Y lâu.
Trời đã chạng vạng. Khi Phong Sa đẩy cửa phòng ngủ của A Tĩnh, phát giác nàng ta không có trong đó.
Phong Sa vừa định lui ra, nhợt nghe trong mật thất có tiếng ca văng vẳng truyền đến. Đó là tiếng ca của nữ tử.
A Tĩnh trước giờ không xướng ca, như vậy tiếng ca của nữ tử trong mật thất ấy là ai? A Tĩnh chẳng phải là đã nói qua, mật thất này chỉ có nàng ta và Tiêu Ức Tình là có thể vào hay sao? Phong Sa không khỏi nhớ tới những lời đồn đại gần đây.
Không biết dũng khí từ đâu kéo tới, nàng đột nhiên chuyển thân, đẩy cửa tiến vào mật thất ấy!
Trong thất đang diễn ra một tràng ca múa, Tịch Vũ trong làn bạch y như thiên nga phủ phục trên thảm, mái tóc đen dài óng ánh phủ dài suốt lưng. Tiêu Ức Từ mặc áo hồ cừu nằm dựa trên ghế dài, tay cầm một chén mỹ tửu, tĩnh lặng nhìn.
Thấy nàng đột nhiên bước vào, thần sắc của y bất động, nhưng Tịch Vũ ở trên đất lại khẽ hô một tiếng cả kinh.
“Để nàng ấy ra, Tiêu công tử, tôi có lời muốn nói với ngài”. Phong Sa tĩnh lặng chỉ Tịch Vũ, nói với Tiêu Ức Tình. Khẩu khí không cho phản bác.
Tiêu Ức Tình lúc này mới ngẩng đầu, điềm đạm nhìn nàng một chút, rồi quay sang bảo Tịch Vũ: “Nàng ra ngoài trước đi”.
Tịch Vũ cả kinh nhìn Phong Sa, rồi lui ra ngoài. Nàng không hiểu, tại sao lại có người dùng ngữ khí giống như mệnh lệnh ấy đi nói với Lâu chủ như thế, hơn nữa Lâu chủ lại còn phục tùng!
Cô gái đó... Hung hăng giống như Tĩnh cô nương vậy.
Cửa khép lại, trong thất chỉ còn lại hai người, lò sưởi rặp rờn bùng cháy.
“Cô nói đi”, Tiêu Ức Tình mở miệng, ngữ khí ôn hòa nhưng đầy khí phách. Y nheo nheo mắt, nhìn nữ tử gần đây rất thân cận với A Tĩnh, mục quang càng lúc càng lạnh, gằn từng tiếng: “Nếu như cô nói những lời khiến ta thấy không đáng phải nghe, thì, cô phải trả giá đắt cho giọng điệu dám nói với ta vừa rồi”.
Không hề bị lời của y làm cho hoảng sợ, Phong Sa chỉ gật đầu, đến ngồi trên ghế đối diện, nhìn thẳng y, lạnh lùng nói: “Xem ra, công tử bị bệnh lao rất nghiêm trọng, vốn không thể sống quá hai mươi tuổi”.
Tiêu Ức Tình không bất ngờ chút nào, gật đầu đáp: “Đúng, Diệp y sinh. Nhưng năm nay ta đã hai mươi bốn tuổi rồi”.
“Vậy sao? Vậy công tử nhất định đã phải ráng chịu sự thống khổ tương đương, trả một cái giá rất đắt để kéo dài sinh mệnh”. Phong Sa có chút cả kinh, là một y sinh, nàng không khỏi biểu hiện sự kính phục đối với lực sống của vị bệnh nhân này, “Nhưng mà, công tử nhất định ngày đêm sống trong sự ám ảnh của tử vong, sinh hoạt trong tình trạng hết sức nguy ngập”.
Sắc mặt của Tiêu Ức Tình không hề biến, nhưng khóe miệng đã nhếch lên một nụ cười lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhạt giọng nói: “Đáng cười, cô đúng là người đầu tiên coi ta thành một bệnh nhân chân chính... Nhưng cô nói sai rồi, ta không sợ chuyện gì cả, bao quát cả tử vong...”.
“Không! Ngươi sợ!” Tuy nhiên, không chờ y nói hết, khẩu khí của Phong Sa chợt biến, lần thứ hai cắt ngang lời của Thính Tuyết lâu chủ, giành nói trước, “Có thể trước đây công tử không sợ, nhưng khi gặp được Tĩnh cô nương rồi, công tử còn nói không sợ sao? Có phải chính vì như thế, công tử đã không chân chính đối diện với nội tâm của mình?”
Tay Tiêu Ức Tình khẽ giật, mục quang như ánh điện nhìn thẳng vào mặt nàng. Trong giây khắc ấy, trong y có sự kinh ngạc, nghi ngờ, bực bội và sát khí! Ngón tay của y khẽ động, phảng phất như đang nắm chặt thanh Tịch Ảnh đao chấn nhiếp thiên hạ đang nằm trong tay áo.
Phong Sa không hiểu võ học, tự nhiên không biết trong giờ phút này, chỉ cần một ý niệm, Tiêu Ức Tình có thể chém chết nàng ngay tại đương trường.
Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng thấy lạnh, chỉ biết dưới mục quang lạnh lùng mê ly của y, nàng có chút thối súc.
“Ai mượn cô đến nói những điều này? Ai lại cho phép cô nói những điều đó?” Sắc mặt Tiêu Ức Tình cuối cùng cũng biến, ánh mắt ngưng đọng, đánh giá nữ tử gan to bằng trời này, lạnh lùng hỏi, “Cô rốt cuộc có mục đích gì?”
“Mục đích của ta, chính là hy vọng giữa hai người không còn chút cản trở nào nữa”. Phong Sa hít một hơi, thẳng lưng lên, không ngại tiếp xúc với nhãn thần như đao phong của y, lấy dũng khí nói tiếp: “Ta dù không hỏi chuyện riêng của hai người. Nhưng, ta không muốn tiếp tục nhìn Tĩnh cô nương đau khổ nữa”.
“Nàng ấy đau khổ ư?” Thính Tuyết lâu đột nhiên cười cười, lắc đầu, “Ta thấy nàng ta chẳng có biểu tình gì hết”.
Phong Sa không hề nghe tiếp lời Tiêu Ức Tình, dường như sợ một khi nàng dừng lại, thì sẽ mất đi dũng khí tiếp tục nói nữa. Nàng nắm chặt tay, cúi đều tiếp tục: “Ta... Ta ngày mai sẽ ly khai nơi này, do đó mạo muội trước khi đi mà đến làm phiền công tử. Tĩnh cô nương là bằng hữu của ta, ta không muốn hai người có sự xa cách và hiểu lầm nhau như vậy”.
“Bằng hữu của cô?” Tiêu Ức Tình tựa hồ nhịn không được, khe khẽ bật cười, “A Tĩnh lại có bằng hữu? Ai có thể xứng đáng làm bằng hữu của nàng ta.... Nàng ấy sao lại thừa nhận người nào là bằng hữu được?”
Y lạnh lùng cười, ánh mắt thoáng chút hoang mang, nhìm chăm chú chén rượu trong tay: “Nàng ta trước giờ chỉ có quan hệ khế ước với ta, chúng ta thậm chí cũng chẳng phải là bằng hữu”.
“Khế ước? Với con người của Tĩnh cô nương, chỉ bằng một khế ước mà có thể trói buộc được hay sao? Nếu chẳng phải vì trong Thính Tuyết lâu có thứ mà nàng ta không thể bỏ đi được, nên nàng mới tận tâm kiệt lực ở lại nơi này?” Phong Sa phản vấn từng câu từng chữ, khẩu khí không dung sự phủ định, “Tiêu công tử, ta tuy không rõ cứu cánh là chuyện gì đã khiến hai người có cục diện như hôm nay, nhưng ta có thể nói một câu khẳng định, trên thế gian này, hai người là một cặp duy nhất trời sinh ra để đến với nhau”.
“Vậy sao? Mọi người đều nói như thế”. Tiêu Ức Tình thở ra, “Nói nhiều quá rồi, suýt chút nữa ngay cả ta cũng phải tin...”.
Phong Sa không lý đến lời y nói gì, trong lòng vẫn còn có một lực lượng chi trì, khiến nàng muốn nói một hơi cho hết: “Gần đây công tử dường như có chút bỏ phế tất cả, nếu như thế, thành kiến của Tĩnh cô nương đối với công tử càng lúc càng sâu... Đến một lúc nào đó không gì có thể vãn hồi. Do đó, ta khuyên công tử một câu, đến tìm Tĩnh cô nương nói cho rõ ràng, để biết suy nghĩ chân chính của hai bên”.
Tiêu Ức Tình không hề nói gì. Mục quang của y mơ màng phiền loạn, nhưng rõ ràng không có chút phản cảm hay ác ý nào.
Liên quan đến chuyện này, y chưa bao giờ nói qua với ai. Y vốn coi nó là sự đau khổ và cấm kỵ cố giấu sâu trong lòng. Hôm nay, đột nhiên một thiếu nữ xa lạ dám to gan nói thẳng vào đề tài này, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng y không có chút gì gọi là giận dữ và sát khí nữa, mà ngược lại, nó giống như vừa giải thoát một gánh nặng canh cánh từ lâu trong lòng.
“Nàng ấy hận ta... Năm ấy, khi ta hạ lệnh truy sát Lôi Sở Vân thì ta đã phát giác. Lần này, khi ta báo cho nàng ấy biết ta đã giết Lý Mân, nàng ấy tuy không nói gì, nhưng trong mắt cũng có hận ý”. Tiêu Ức Tình lẩm bẩm nói, sắc mặt tái nhợt, nhãn thần hoảng hốt nhìn về cõi xa xăm: “Nàng ấy không hề tín nhiệm ta, trước giờ chưa hề... Nàng ta yêu một người, một người không thể nào bị thay thế”. (Xin xem Bái Nguyệt Giáo Chi Chiến trong cùng Thính Tuyết Lâu hệ liệt)
Phong Sa tịnh không biết ẩn tình giữa hai người, nhất thời không biết giải thích như thế nào, chỉ lúng túng nói: “Vậy, vậy sao? Cho dù là có một người khác... nhưng mà cũng đâu có gì. Mỗi người trong cuộc đời này đâu chỉ có yêu mỗi một người mà thôi”.
“Vậy sao?” Tiêu Ức Tình cười cười, bỏ chén rượu uống, tĩnh lặng nhìn nàng: “Nhưng ở ta thì chỉ có một”.
Lần đầu tiên, khi y cười, ánh mắt lạnh lùng đã có sắc thái, không còn cao ngạo cô đơn như ngày thường nũa.
Đó là một thứ sắc thái hỗn hợp, bao gồm đau khổ, tự xót thương, và ngạo khí.
Phong Sa nhất thời không biết phải nói như thế nào cho phải.
Lần đầu tiên nàng phát giác, vị Tiêu công tử không ai bì kịp này thực tại là rất đáng thương.
Trải qua sát na yếu đuối, Tiêu Ức Tình nhanh chóng khôi phục lại sự cao ngạo và lạnh lùng. Y yên lặng xoay tròn chung rượu trong tay, nhìn màu lục bích của rượu, ngưng đọng thật lâu, chờ cho áp lực trong không khí khiến cho Phong Sa bắt đầu ngồi đứng không yên, y mới bắt đầu điềm đạm nói: “Điều cô cần nói chính là như thế?”
Phong Sa gật đầu cười khổ, thừa nhận, muốn khai đạo cho con người cao sâu khó dò này, nàng quả thực là không đủ lực.
“Một kiểu nói quá ngây thơ... Nhưng dù sao, ta cũng rất cảm kích cô”. Mục quang của Tiêu Ức Tình lần nữa lộ ra vẻ ôn nhu ấm áp, rồi lại khẽ cười một cách hiu quạnh, chuyển đầu đi, “Biết sao không? Vô luận là ai dám đứng trước mặt ta nói những lời như vậy, đều là người có dũng khí rất lớn. Cô là một nha đầu ngu ngốc lớn gan, không biết vì sao A Tĩnh lại thích cô”.
Y dừng lại một chút, rồi hỏi: “Ngày mai cô đi? Vậy không muốn gặp lại Tiểu Cao sao?”
Phong Sa gật đầu, rồi chợt ngẩng đầu nhìn thẳng y, chẳng hiểu ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ hay là bi ai, nói từng từ một: “Công tử làm chủ vận mệnh của hắn, tôi không có biện pháp nào để cùng hắn ly khai chốn này, vậy chỉ còn một cách, đó là vĩnh viễn không làm phiền hắn nữa”.
Tiêu Ức Tình nhìn nàng thật lâu, đột nhiên cười cười nói: “Được, nếu như cô định đi, thì nên đi là tốt nhất. Xin nhận được sự hảo tâm của cô vì ta mà hôm nay có cuộc nói chuyện này. Để biểu kỳ sự cảm tạ, ta sẽ phái người đưa cô đi”.
“Đạ tạ”. Phong Sa cúi đầu hành lễ, im lìm lui ra.
Qua một lúc, y vỗ vỗ tay, Tịch Vũ từ ngoài cửa bước vào, thuần phục nép dưới chân y.
Tiêu Ức Tình tựa hồ vẫn còn xuất thần, đột nhiên cười cười: “Nàng biết ta sẽ đưa cô ấy đi đâu không?”
Không chờ Tịch Vũ hồi đáp, y tự trả lời: “Ta sẽ đưa cô ấy đến bên cạnh Tiểu Cao”.
“Nhưng Cao đàn chủ chẳng phải là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi sao?” Tịch Vũ cả kinh, không hiểu cất tiếng hỏi.
“Hắn đã xuất phát đi tiêu diệt Thần Thủy cung rồi”. Tiêu Ức Tình gật đầu, cười mỉm, “Ta trước giờ vốn hay để người thích hợp nhất đi làm công việc thích hợp nhất. Để phục thù cho sư huynh của Diệp cô nương, xem ra tiểu Cao sẽ tận tâm kiệt lực. Hiện giờ ta cho đưa Phong Sa đến nơi đó. Nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ cho Tiểu Cao tự do, để hắn dẫn Phong Sa đi...”.
“Cô ấy đại khái không biết rằng, cuộc nói chuyện hôm nay đã đổi lấy hạnh phúc một đời của mình”. Không nhìn thần sắc kinh ngạc của mỹ nhân, Thính Tuyết lâu chủ nhân chỉ thở dài, trên môi chợt nở nụ cười ôn hòa khó thấy, khiến sắc mặt trắng nhợt của y dậy lên sắc màu tươi đẹp, “Có biết không? Ta muốn để A Tĩnh cao hứng một chút... Nàng ấy nếu nhìn thấy Tiểu Cao và Diệp cô nương cùng về, sau đó cùng sóng vai rời khỏi lâu đi đến cùng trời cuối đất, nàng ấy nhất định sẽ cao hứng lắm. Ta rất ít khi làm chuyện khiến nàng ấy vui, và cũng rất ít chuyện khiến nàng ấy cảm thấy hứng thú”.
Trong ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ chợt dậy lên nhiều sắc thái không thể nào tả được, dường như trong sát na ấy có cái gì đó rất gấp gáp, khiến tấm lòng lạnh như bình nguyên băng giá của y như kêu réo cả lên.
Y nhắm mắt lại, im lìm trầm tư, gương mặt biểu hiện vẻ ôn nhu an tĩnh.
Trong phúc giây ấy, Tịch Vũ len lén nhìn người trẻ tuổi bệnh hoạn này, tựa hồ như lúc đó chợt thầm yêu y.
Thật lâu sau, Thính Tuyết lâu chủ mở mắt ra, nhìn nàng ca vũ bên cạnh mình.
Tịch Vũ khiếp đảm cúi đầu, thẹn đỏ cả mặt. Tuy nhiên, nàng chỉ nghe Lâu chủ thương tiếc thở dài một hơi, đưa tay vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng, nói một câu:
“Còn nàng... Ta sẽ đưa nàng trở lại Dương Châu. Ta sẽ an bày cho nàng thật tốt”.
Nhìn nàng ta bỏ đi, lòng Phong Sa đầy thắc mắc, không biết nên làm gì.
Gió mát từ thủy tạ thổi đến, hoa sen nở dày, một mình nàng đứng trên cầu cửu khúc, không biết đi về đâu.
Sâu trong nội tâm của nàng, kỳ thật là đang cực lực trốn tránh lần tương kiến này với Nhậm Phi Dương, bởi vì nàng căn bản không biết nên đối mặt như thế nào đối với kẻ mà nàng rõ ràng biết là mình chỉ có thể gặp lại lần cuối cùng trong đời này. Nàng biết rõ bản thân nàng đã làm ảnh hưởng đến khúc gấp cuộc đời của hắn, nên trong lòng không khỏi dậy lên sự sợ hãi không tên, muốn trốn tránh đối diện với hắn.
Phong Sa đứng ngơ ngẩn ngoài thủy tạ, không biết là đã qua bao lâu.
Đột nhiên, một đạo bạch quang cực kỳ đẹp mắt phóng qua như điện.
Đối diện với sát khí bức người và lăng lệ như vậy, Phong Sa kinh hãi lùi lại một bước. Nàng hoảng kinh trước một kiếm này, bởi vì nàng đã thấy qua nó một lần, cùng một loại sát khí bức người và lăng lệ!
“Bang!” Một âm thanh nhoáng lên, bạch quang lóe sáng, làn khinh sa che bốn phía của nhà thủy tạ từ từ rơi xuống!
Sau đó, phảng phất như bị sụp đổ, toàn bộ thủy tạ đột nhiên vỡ vụn ra, mọi chân cột đều tán lạc ra ngoài, đua nhau rơi xuống, tạo ra từng làn nước hồ bắn tung tóe. Chỉ một kiếm, mà lại tạo ra khí thế mạnh mẽ như vậy.
“Tốt rồi, chiêu ‘Địa Ngục Lôi Đình’ này cuối cùng cũng luyện thành!” Trong thủy tạ, một âm thanh vui mừng hô lên.
Nghe thanh âm ấy, Phong Sa chợt ngẩng đầu.
Thủy tạ giờ đã trống không, vừa nhìn là nàng đã thấy một cái áo choàng đỏ rực.
Nhậm Phi Dương.
Hắn đang vui mừng cúi đầu nhìn kiếm trong tay, không ngừng nhè nhẹ chấn động cổ tay, thử các loại lực đạo và phương hướng. Mái tóc dài bóng mượt vẫn phủ lên đầu vai hắn, tôn lên cái áo choàng màu đỏ hồng. Dường như mọi thứ trên hắn đều không đổi, chỉ có con người hắn, một con người xa lạ, xa lạ đến nổi Phong Sa không dám gọi tên.
Trong lúc vô tình, Nhậm Phi Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Sa ngoài thủy tạ, không khỏi ngẩn ngơ.
Sát na nhìn nhau ngắn ngủi là vậy, mà như ngưng đọng cả vạn năm.
Cuối cùng, Phong Sa cũng do dự gọi khẽ: “Nhậm Phi Dương?”
Thanh âm của nàng mang theo vẻ thăm dò không dám xác định, nhưng Nhậm Phi Dương lại cười oang oang nói: “Phong Sa, sao lại là cô? Cô sao lại đến chỗ này? Lâu rồi không gặp!”
Hắn từ thủy tạ bước ra, không biết vì sao, khi thấy hắn tiến lên, Phong Sa lại vô thức lùi về sau một bước. Một bước này thực hiện trong một tâm tình đầy phức tạp và vi diệu, ngay cả nàng cũng không thể nói rõ vì sao.
Chính vì bước lùi này, nàng đã đứng thẳng lên. Tuy nhiên, Nhậm Phi Dương đã dừng chân lại, nụ cười rạng rỡ tức thời ẩn đi. Hắn không tiến đến gần nữa, cách mười bộ đã đứng sững lại, cười cười: “Mấy tháng nay cô khỏe không?”
“Cũng khỏe”. Phong Sa nhẹ đáp, mục quang tối hẳn.
Nhậm Phi Dương hiển nhiên phát giác bước lùi trong sát na đó của nàng. Nhưng vị thiếu niên hào hiệp như ánh mặt trời này vẫn tùy tiện như cũ, không vì chi tiết quan sát được vừa rồi ấy mà bận lòng! Hắn cũng đã biến đổi, lúc cười lên, ánh mắt đã biết không cười!
“Gặp được Cao Hoan chưa?” Nhậm Phi Dương nhìn thanh Lệ Ngân kiếm trong tay, nhạt giọng hỏi.
Phong Sa giật bắn người, vô thức hồi đáp: “Gặp rồi”.
Sau đó, nàng không biết phải nói tiếp như thế nào nữa.
Ngón tay trên kiếm của Nhậm Phi Dương từ từ nắm chặt lại, quay đầu nhìn qua chỗ khác. Thật lâu sau, đột nhiên hắn nhẹ thốt: “Được rồi, hiện giờ ta đã không hận hắn nữa. Đem thân vào Thính Tuyết lâu, con người trước của ta đã chết rồi, còn hắn, ắt cũng đã sớm chết rồi...”.
Hắn thở hắt ra, không nói tiếp nữa, nhưng vẻ trầm muộn trên mặt cho thấy rõ trong đoạn thời gian này hắn đã chịu không ít đả kích.
Trong sát na ấy, lòng Phong Sa như bị nghiền nát thành phấn.
Một thứ thống khổ sâu sắc không tên khiến nàng như khóc không thành tiếng. Nàng hiểu rõ, trong cuộc đời này, nàng đã vĩnh viễn mất hắn và Cao Hoan rồi. Vận mệnh đã vô tình đem ba người họ bỏ vào hai thế giới bất đồng. Cuộc đời này của hai người hắn đã định sẵn với đầy sự giết chóc, nguy hiểm, đối với sinh mệnh tuyệt không có cảm tình. Còn nàng, vĩnh viễn chỉ đứng bên bờ đối diện so với họ.
Vô số cảm giác hỗn loạn dâng lên trong đầu, khiến Phong sa không nói được câu nào.
Nhậm Phi Dương cũng không nói, chỉ đứng đó nhìn nàng, rồi nhìn kiếm trong tay. Thật lâu, thật lâu sau, Phong Sa cuối cùng cũng run rẩy thốt: “Ngày mai ta rời khỏi chốn này, vĩnh viễn không quay lại”.
Nàng cuối cùng cũng có quyết định.
Nếu như đến từ một thế giới khác biệt, chú định phải trải qua những cuộc sống khác biệt, thì tại sao nàng không chịu đem thân lùi lại cho nhanh, tội tình gì mà khiến tâm họ không thể bình tĩnh? Bi kịch của Lý Mân và Thanh Thanh ấy, khiến cả đời này nàng không thể nào quên.
Nhậm Phi Dương cả kinh, nhưng khóe miệng vẫn hiện ra vẻ cười cợt tếu táo thường ngày: “Thì vậy. Địa phương này cô không nên ở lâu. Cao Hoan và ta mới chính là người thích hợp ở chỗ này”.
Phong Sa không nói gì nữa, quay người bước nhanh ra, vừa đi vừa nói nhỏ: “Sau này ta sẽ mãi nhớ ngươi. Tái kiến”. Nàng không quay đầu, đưa cánh tay vẫy vẫy.
Trên mu bàn tay nàng có dấu răng hiện ra rất rõ.
Dấu răng ấy sẽ khiến họ mãi mãi nhớ về nhau.
Nhậm Phi Dương không nói gì, chỉ nắm chặt cán kiếm nhìn nàng hấp tấp bỏ đi. Trên gương mặt rạng rỡ của hắn chợt hiện lên một thứ chấp nhận số phận và thống khổ không nói nên lời. Đó là cảm giác mà hơn hai mươi năm nay hắn chưa bao giờ cảm thụ được.
Hết thảy chuyện xảy ra mấy tháng nay còn phức tạp và nhiều so với những gì hắn đã gặp trong suốt hơn hai mươi năm qua, khiến khắc cấp tốc hiểu được nhiều điều.
Hắn đã chân chánh trưởng thành rồi.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, một tên thiếu niên không lo không phiền, thanh thoát như ánh mặt trời đã biến thành một kiếm khách giang hồ thâm trầm và trí tuệ.
Tuy nhiên, sự thống khổ vì sự thay đổi đã khiến con người ta không có cách gì giải thích.
Trong cái đột nhiên ấy, trong con người ta dường như có một thứ ép bức tâm tình đến cực điểm, khiến họ phải ngữa mặt thét dài!
Trong tiếng thét dài bi thương, Nhậm Phi Dương trở tay xuất kiếm, nhà thủy tạ sau lưng bị kiếm khí chém toạt thành hai mảnh.
Chiếc áo choàng từ từ bay lên cao, một mái tóc dài bay phất phơ, mục quang đột nhiên chợt lạnh như băng tuyết thời thượng cổ, che mất ánh mắt bồng bột như thủy triều thường ngày của hắn.
Từ lúc này trở đi, lòng của hắn giống như bị đóng kín dưới lớp băng tồn tại nghìn năm.
Phong Sa rời khỏi nơi ấy rồi, không còn ai có thể nhìn được nước mắt tứa đầy mặt hắn, khi hắn quay thân liền như mưa rơi xuống.
* * * * *
“Đến báo cho Tĩnh cô nương một tiếng, mình cũng nên đi rồi”. Trong kiệu, Phong Sa nhẹ thở dài, phân phó kiệu phu đi thẳng đến Phi Y lâu.
Trời đã chạng vạng. Khi Phong Sa đẩy cửa phòng ngủ của A Tĩnh, phát giác nàng ta không có trong đó.
Phong Sa vừa định lui ra, nhợt nghe trong mật thất có tiếng ca văng vẳng truyền đến. Đó là tiếng ca của nữ tử.
A Tĩnh trước giờ không xướng ca, như vậy tiếng ca của nữ tử trong mật thất ấy là ai? A Tĩnh chẳng phải là đã nói qua, mật thất này chỉ có nàng ta và Tiêu Ức Tình là có thể vào hay sao? Phong Sa không khỏi nhớ tới những lời đồn đại gần đây.
Không biết dũng khí từ đâu kéo tới, nàng đột nhiên chuyển thân, đẩy cửa tiến vào mật thất ấy!
Trong thất đang diễn ra một tràng ca múa, Tịch Vũ trong làn bạch y như thiên nga phủ phục trên thảm, mái tóc đen dài óng ánh phủ dài suốt lưng. Tiêu Ức Từ mặc áo hồ cừu nằm dựa trên ghế dài, tay cầm một chén mỹ tửu, tĩnh lặng nhìn.
Thấy nàng đột nhiên bước vào, thần sắc của y bất động, nhưng Tịch Vũ ở trên đất lại khẽ hô một tiếng cả kinh.
“Để nàng ấy ra, Tiêu công tử, tôi có lời muốn nói với ngài”. Phong Sa tĩnh lặng chỉ Tịch Vũ, nói với Tiêu Ức Tình. Khẩu khí không cho phản bác.
Tiêu Ức Tình lúc này mới ngẩng đầu, điềm đạm nhìn nàng một chút, rồi quay sang bảo Tịch Vũ: “Nàng ra ngoài trước đi”.
Tịch Vũ cả kinh nhìn Phong Sa, rồi lui ra ngoài. Nàng không hiểu, tại sao lại có người dùng ngữ khí giống như mệnh lệnh ấy đi nói với Lâu chủ như thế, hơn nữa Lâu chủ lại còn phục tùng!
Cô gái đó... Hung hăng giống như Tĩnh cô nương vậy.
Cửa khép lại, trong thất chỉ còn lại hai người, lò sưởi rặp rờn bùng cháy.
“Cô nói đi”, Tiêu Ức Tình mở miệng, ngữ khí ôn hòa nhưng đầy khí phách. Y nheo nheo mắt, nhìn nữ tử gần đây rất thân cận với A Tĩnh, mục quang càng lúc càng lạnh, gằn từng tiếng: “Nếu như cô nói những lời khiến ta thấy không đáng phải nghe, thì, cô phải trả giá đắt cho giọng điệu dám nói với ta vừa rồi”.
Không hề bị lời của y làm cho hoảng sợ, Phong Sa chỉ gật đầu, đến ngồi trên ghế đối diện, nhìn thẳng y, lạnh lùng nói: “Xem ra, công tử bị bệnh lao rất nghiêm trọng, vốn không thể sống quá hai mươi tuổi”.
Tiêu Ức Tình không bất ngờ chút nào, gật đầu đáp: “Đúng, Diệp y sinh. Nhưng năm nay ta đã hai mươi bốn tuổi rồi”.
“Vậy sao? Vậy công tử nhất định đã phải ráng chịu sự thống khổ tương đương, trả một cái giá rất đắt để kéo dài sinh mệnh”. Phong Sa có chút cả kinh, là một y sinh, nàng không khỏi biểu hiện sự kính phục đối với lực sống của vị bệnh nhân này, “Nhưng mà, công tử nhất định ngày đêm sống trong sự ám ảnh của tử vong, sinh hoạt trong tình trạng hết sức nguy ngập”.
Sắc mặt của Tiêu Ức Tình không hề biến, nhưng khóe miệng đã nhếch lên một nụ cười lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhạt giọng nói: “Đáng cười, cô đúng là người đầu tiên coi ta thành một bệnh nhân chân chính... Nhưng cô nói sai rồi, ta không sợ chuyện gì cả, bao quát cả tử vong...”.
“Không! Ngươi sợ!” Tuy nhiên, không chờ y nói hết, khẩu khí của Phong Sa chợt biến, lần thứ hai cắt ngang lời của Thính Tuyết lâu chủ, giành nói trước, “Có thể trước đây công tử không sợ, nhưng khi gặp được Tĩnh cô nương rồi, công tử còn nói không sợ sao? Có phải chính vì như thế, công tử đã không chân chính đối diện với nội tâm của mình?”
Tay Tiêu Ức Tình khẽ giật, mục quang như ánh điện nhìn thẳng vào mặt nàng. Trong giây khắc ấy, trong y có sự kinh ngạc, nghi ngờ, bực bội và sát khí! Ngón tay của y khẽ động, phảng phất như đang nắm chặt thanh Tịch Ảnh đao chấn nhiếp thiên hạ đang nằm trong tay áo.
Phong Sa không hiểu võ học, tự nhiên không biết trong giờ phút này, chỉ cần một ý niệm, Tiêu Ức Tình có thể chém chết nàng ngay tại đương trường.
Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng thấy lạnh, chỉ biết dưới mục quang lạnh lùng mê ly của y, nàng có chút thối súc.
“Ai mượn cô đến nói những điều này? Ai lại cho phép cô nói những điều đó?” Sắc mặt Tiêu Ức Tình cuối cùng cũng biến, ánh mắt ngưng đọng, đánh giá nữ tử gan to bằng trời này, lạnh lùng hỏi, “Cô rốt cuộc có mục đích gì?”
“Mục đích của ta, chính là hy vọng giữa hai người không còn chút cản trở nào nữa”. Phong Sa hít một hơi, thẳng lưng lên, không ngại tiếp xúc với nhãn thần như đao phong của y, lấy dũng khí nói tiếp: “Ta dù không hỏi chuyện riêng của hai người. Nhưng, ta không muốn tiếp tục nhìn Tĩnh cô nương đau khổ nữa”.
“Nàng ấy đau khổ ư?” Thính Tuyết lâu đột nhiên cười cười, lắc đầu, “Ta thấy nàng ta chẳng có biểu tình gì hết”.
Phong Sa không hề nghe tiếp lời Tiêu Ức Tình, dường như sợ một khi nàng dừng lại, thì sẽ mất đi dũng khí tiếp tục nói nữa. Nàng nắm chặt tay, cúi đều tiếp tục: “Ta... Ta ngày mai sẽ ly khai nơi này, do đó mạo muội trước khi đi mà đến làm phiền công tử. Tĩnh cô nương là bằng hữu của ta, ta không muốn hai người có sự xa cách và hiểu lầm nhau như vậy”.
“Bằng hữu của cô?” Tiêu Ức Tình tựa hồ nhịn không được, khe khẽ bật cười, “A Tĩnh lại có bằng hữu? Ai có thể xứng đáng làm bằng hữu của nàng ta.... Nàng ấy sao lại thừa nhận người nào là bằng hữu được?”
Y lạnh lùng cười, ánh mắt thoáng chút hoang mang, nhìm chăm chú chén rượu trong tay: “Nàng ta trước giờ chỉ có quan hệ khế ước với ta, chúng ta thậm chí cũng chẳng phải là bằng hữu”.
“Khế ước? Với con người của Tĩnh cô nương, chỉ bằng một khế ước mà có thể trói buộc được hay sao? Nếu chẳng phải vì trong Thính Tuyết lâu có thứ mà nàng ta không thể bỏ đi được, nên nàng mới tận tâm kiệt lực ở lại nơi này?” Phong Sa phản vấn từng câu từng chữ, khẩu khí không dung sự phủ định, “Tiêu công tử, ta tuy không rõ cứu cánh là chuyện gì đã khiến hai người có cục diện như hôm nay, nhưng ta có thể nói một câu khẳng định, trên thế gian này, hai người là một cặp duy nhất trời sinh ra để đến với nhau”.
“Vậy sao? Mọi người đều nói như thế”. Tiêu Ức Tình thở ra, “Nói nhiều quá rồi, suýt chút nữa ngay cả ta cũng phải tin...”.
Phong Sa không lý đến lời y nói gì, trong lòng vẫn còn có một lực lượng chi trì, khiến nàng muốn nói một hơi cho hết: “Gần đây công tử dường như có chút bỏ phế tất cả, nếu như thế, thành kiến của Tĩnh cô nương đối với công tử càng lúc càng sâu... Đến một lúc nào đó không gì có thể vãn hồi. Do đó, ta khuyên công tử một câu, đến tìm Tĩnh cô nương nói cho rõ ràng, để biết suy nghĩ chân chính của hai bên”.
Tiêu Ức Tình không hề nói gì. Mục quang của y mơ màng phiền loạn, nhưng rõ ràng không có chút phản cảm hay ác ý nào.
Liên quan đến chuyện này, y chưa bao giờ nói qua với ai. Y vốn coi nó là sự đau khổ và cấm kỵ cố giấu sâu trong lòng. Hôm nay, đột nhiên một thiếu nữ xa lạ dám to gan nói thẳng vào đề tài này, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng y không có chút gì gọi là giận dữ và sát khí nữa, mà ngược lại, nó giống như vừa giải thoát một gánh nặng canh cánh từ lâu trong lòng.
“Nàng ấy hận ta... Năm ấy, khi ta hạ lệnh truy sát Lôi Sở Vân thì ta đã phát giác. Lần này, khi ta báo cho nàng ấy biết ta đã giết Lý Mân, nàng ấy tuy không nói gì, nhưng trong mắt cũng có hận ý”. Tiêu Ức Tình lẩm bẩm nói, sắc mặt tái nhợt, nhãn thần hoảng hốt nhìn về cõi xa xăm: “Nàng ấy không hề tín nhiệm ta, trước giờ chưa hề... Nàng ta yêu một người, một người không thể nào bị thay thế”. (Xin xem Bái Nguyệt Giáo Chi Chiến trong cùng Thính Tuyết Lâu hệ liệt)
Phong Sa tịnh không biết ẩn tình giữa hai người, nhất thời không biết giải thích như thế nào, chỉ lúng túng nói: “Vậy, vậy sao? Cho dù là có một người khác... nhưng mà cũng đâu có gì. Mỗi người trong cuộc đời này đâu chỉ có yêu mỗi một người mà thôi”.
“Vậy sao?” Tiêu Ức Tình cười cười, bỏ chén rượu uống, tĩnh lặng nhìn nàng: “Nhưng ở ta thì chỉ có một”.
Lần đầu tiên, khi y cười, ánh mắt lạnh lùng đã có sắc thái, không còn cao ngạo cô đơn như ngày thường nũa.
Đó là một thứ sắc thái hỗn hợp, bao gồm đau khổ, tự xót thương, và ngạo khí.
Phong Sa nhất thời không biết phải nói như thế nào cho phải.
Lần đầu tiên nàng phát giác, vị Tiêu công tử không ai bì kịp này thực tại là rất đáng thương.
Trải qua sát na yếu đuối, Tiêu Ức Tình nhanh chóng khôi phục lại sự cao ngạo và lạnh lùng. Y yên lặng xoay tròn chung rượu trong tay, nhìn màu lục bích của rượu, ngưng đọng thật lâu, chờ cho áp lực trong không khí khiến cho Phong Sa bắt đầu ngồi đứng không yên, y mới bắt đầu điềm đạm nói: “Điều cô cần nói chính là như thế?”
Phong Sa gật đầu cười khổ, thừa nhận, muốn khai đạo cho con người cao sâu khó dò này, nàng quả thực là không đủ lực.
“Một kiểu nói quá ngây thơ... Nhưng dù sao, ta cũng rất cảm kích cô”. Mục quang của Tiêu Ức Tình lần nữa lộ ra vẻ ôn nhu ấm áp, rồi lại khẽ cười một cách hiu quạnh, chuyển đầu đi, “Biết sao không? Vô luận là ai dám đứng trước mặt ta nói những lời như vậy, đều là người có dũng khí rất lớn. Cô là một nha đầu ngu ngốc lớn gan, không biết vì sao A Tĩnh lại thích cô”.
Y dừng lại một chút, rồi hỏi: “Ngày mai cô đi? Vậy không muốn gặp lại Tiểu Cao sao?”
Phong Sa gật đầu, rồi chợt ngẩng đầu nhìn thẳng y, chẳng hiểu ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ hay là bi ai, nói từng từ một: “Công tử làm chủ vận mệnh của hắn, tôi không có biện pháp nào để cùng hắn ly khai chốn này, vậy chỉ còn một cách, đó là vĩnh viễn không làm phiền hắn nữa”.
Tiêu Ức Tình nhìn nàng thật lâu, đột nhiên cười cười nói: “Được, nếu như cô định đi, thì nên đi là tốt nhất. Xin nhận được sự hảo tâm của cô vì ta mà hôm nay có cuộc nói chuyện này. Để biểu kỳ sự cảm tạ, ta sẽ phái người đưa cô đi”.
“Đạ tạ”. Phong Sa cúi đầu hành lễ, im lìm lui ra.
Qua một lúc, y vỗ vỗ tay, Tịch Vũ từ ngoài cửa bước vào, thuần phục nép dưới chân y.
Tiêu Ức Tình tựa hồ vẫn còn xuất thần, đột nhiên cười cười: “Nàng biết ta sẽ đưa cô ấy đi đâu không?”
Không chờ Tịch Vũ hồi đáp, y tự trả lời: “Ta sẽ đưa cô ấy đến bên cạnh Tiểu Cao”.
“Nhưng Cao đàn chủ chẳng phải là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi sao?” Tịch Vũ cả kinh, không hiểu cất tiếng hỏi.
“Hắn đã xuất phát đi tiêu diệt Thần Thủy cung rồi”. Tiêu Ức Tình gật đầu, cười mỉm, “Ta trước giờ vốn hay để người thích hợp nhất đi làm công việc thích hợp nhất. Để phục thù cho sư huynh của Diệp cô nương, xem ra tiểu Cao sẽ tận tâm kiệt lực. Hiện giờ ta cho đưa Phong Sa đến nơi đó. Nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ cho Tiểu Cao tự do, để hắn dẫn Phong Sa đi...”.
“Cô ấy đại khái không biết rằng, cuộc nói chuyện hôm nay đã đổi lấy hạnh phúc một đời của mình”. Không nhìn thần sắc kinh ngạc của mỹ nhân, Thính Tuyết lâu chủ nhân chỉ thở dài, trên môi chợt nở nụ cười ôn hòa khó thấy, khiến sắc mặt trắng nhợt của y dậy lên sắc màu tươi đẹp, “Có biết không? Ta muốn để A Tĩnh cao hứng một chút... Nàng ấy nếu nhìn thấy Tiểu Cao và Diệp cô nương cùng về, sau đó cùng sóng vai rời khỏi lâu đi đến cùng trời cuối đất, nàng ấy nhất định sẽ cao hứng lắm. Ta rất ít khi làm chuyện khiến nàng ấy vui, và cũng rất ít chuyện khiến nàng ấy cảm thấy hứng thú”.
Trong ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ chợt dậy lên nhiều sắc thái không thể nào tả được, dường như trong sát na ấy có cái gì đó rất gấp gáp, khiến tấm lòng lạnh như bình nguyên băng giá của y như kêu réo cả lên.
Y nhắm mắt lại, im lìm trầm tư, gương mặt biểu hiện vẻ ôn nhu an tĩnh.
Trong phúc giây ấy, Tịch Vũ len lén nhìn người trẻ tuổi bệnh hoạn này, tựa hồ như lúc đó chợt thầm yêu y.
Thật lâu sau, Thính Tuyết lâu chủ mở mắt ra, nhìn nàng ca vũ bên cạnh mình.
Tịch Vũ khiếp đảm cúi đầu, thẹn đỏ cả mặt. Tuy nhiên, nàng chỉ nghe Lâu chủ thương tiếc thở dài một hơi, đưa tay vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng, nói một câu:
“Còn nàng... Ta sẽ đưa nàng trở lại Dương Châu. Ta sẽ an bày cho nàng thật tốt”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.