Hoàng Phi Ai Cập [Quyển 2]

Chương 14: Khảo Sát Công Trình

Tiểu Vũ Miêu Miêu

30/07/2019

Hắn thấy nàng ngồi xuống bàn ăn, cầm bát cơm ăn rõ ngon lành, hắn bước tới nói.

Ta vẫn còn đói bụng, ta muốn ăn nữa.

Nàng không nói gì tiếp tục ăn, ăn xong nàng để bát cơm xuống bàn nói.

Được thôi, muốn ăn cũng được, có điều chàng phải đáp ứng một điều kiện của thiếp.

Hắn gật đầu.

Điều kiện gì nàng nói đi?

Nàng lấy trong không gian một cái bát khác vừa bới cơm vừa nói.

Thiếp cũng muốn đến công trường xây dựng.

Hắn tưởng là chuyện gì khó lắm, thì ra là nàng muốn đến công trường, hắn ngồi xuống bàn ăn nói.

Tưởng gì chuyện nhỏ ăn xong. nghỉ ngơi một lát rồi ta và nàng cùng đến công trường được chưa?

Nàng vui vẻ đồng ý, đưa bát cơm cho hắn, hắn cầm bát cơm trên tay lấy muỗng ăn giống như nàng vậy, đúng như những gì nàng nói khi hắn mới ăn miếng cơm đầu tiên không kèm theo thức ăn, cơm quả thật rất nhạt, nàng nhìn khuôn mặt hơi khó chịu của hắn mà cười, cầm lấy đĩa thịt kho tàu nói.



Thường thì người ta sẽ chang nước thịt kho vào cơm, như thế ăn mới ngon.

Hắn nghe lời nàng chang một muỗng nước thịt vào cơm, khi ăn vào mùi vị lập tức khác biệt ngay, nhờ vào đĩa thịt kho mà hắn ăn hết 3 bát cơm đầy, ăn xong hắn còn đặc biệt dặn dò nữ quan Raery.

Từ nay về sau, mỗi bữa ăn của ta và hoàng phi không thiếu món ăn chính này rõ chưa.

Vâng thưa pharaoh, thần nhớ rõ ạ.

Ăn xong nàng và hắn nghĩ ngơi một tý, nàng lấy chiếc quạt cầm tay chạy bằng pin trong không gian ra thổi cho mát, nằm nghỉ trên ghế sofa bỗng nàng nghĩ đến một chuyện, quay đầu nhìn hắn hỏi.

Chàng có cho những người công nhân ở công trường nghỉ ngơi vào giờ này không?

Merity cũng đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, nghe nàng hỏi thế hắn liền nói.

Ta không biết nữa, thường thì ta chỉ đến vào buổi sáng và chiều nên cũng không biết họ có cho nghĩ trưa hay không, ta cũng chưa từng hỏi việc này.

Nàng nghe hắn nói thế lập tức lo lắng, bởi những người làm ở công trường xây dựng, đa số là tù nhân chiến tranh và nô lệ, có một số ít là người bình thường được thuê vào làm thêm, chính vì thế nàng lo bọn họ sẽ bị bóc lột sức lao động quá mức, nàng cũng đang rất lo liệu có đủ nước sạch cho hơn mười ngàn con người uống cùng một lúc không, nàng lo lắng đến nổi không thể nghỉ ngơi được đứng dậy nói.

Không được, thiếp không thể chờ được nữa, thiếp muốn tới công trường ngay bây giờ.



Merity nghe những lời nói của nàng mà kinh ngạc, hắn nhìn thời tiết đang nắng cực gắt ngoài kia mà đổ mồ hôi nói.

Dạ Anh, có gì để chiều đi được không?

Nàng nhìn hắn, không thèm nói chuyện với hắn nữa, cầm chiếc áo choàng đen của mình đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Reave và Adead đang đứng đó đợi hầu nói.

Gọi thêm Awr, chúng ta cùng đi đến công trường.

Reave và Adead cúi đầu, sau đó Reave đi gọi Awr đến, Awr chuẩn bị xe ngựa, 4 người chuẩn bị đi đến công trường, khi xe ngựa chuẩn bị khởi hành, Merity cũng vừa chạy ra, anh nhảy lên xe ngựa nói.

Ta cũng muốn đi nữa.

Nàng nhìn Merity cười, nàng biết anh không phải là người vô tâm, càng không phải một tên bạo chúa, anh nhất định sẽ đi cùng nàng, nửa tiếng sau chiếc xe ngựa đã dừng lại, trước mắt nàng là một cảnh tượng hùng vĩ , hoành tráng còn hơn cả phim truyền hình.

Theo nàng thấy thì công trình có hai kiến trúc sư và khoảng mười đốc công, mỗi đốc công quản lý bốn mươi người thợ, còn lại người có địa vị cao nhất là quan tư tế giám sát công trình.

Hơn mười ngàn nô lệ chia nhau từng nhóm, kéo những khối đá đồ sộ từ mỏ đá tới khu vực xây dựng, xung quanh là những người thợ cắt đá đang dùng cưa bằng đồng hoặc đồng đỏ, rìu và đục để cắt những khối đá vôi, đá granit, đá xanh dolerite thành các khối bằng nhau, sau đó tạo hình và làm nhẵn bề mặt của chúng bằng cát thạch anh. Những viên đá nhỏ cùng cát sẽ được các nô lệ mang trong những chiếc giỏ đưa đến nơi cần dùng.

Và đúng y như dự đoán của nàng, mặc dù là gần 12 giờ trưa, thì những người nô lệ vẫn bị bắt làm trong cái nắng hơn 40 độ của Ai Cập, ai nấy cũng tỏ vẻ mệt mỏi, nàng nhảy xuống xe ngựa, bước tới nhìn cảnh tượng trước mắt mà khóe mắt khẽ ngấn lệ, bọn họ cũng là con người cũng có quyền sống và được sống, tại sao họ lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy, từng người nô lệ phải làm việc cực lực bất kể là ánh nắng chói chang, bất kể đói khát, bị đánh đập không hề thương tiếc bởi như quân lính, nếu như bị bệnh tật dù sống hoặc chết sẽ bị ném vào nghĩa địa nô lệ, chờ chết dần chết mòn, những cảnh tượng này nàng đã từng đọc trong sách sử, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ nó lại có thể đáng sợ đến như thế.

●●●●●Hết Chương 14●●●●●

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Phi Ai Cập [Quyển 2]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook