Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 165: Cầm máu
Dương Giai Ny
04/08/2014
"Đừng lo lắng! Nhanh! Đem thuốc trong bình đỗ lên cho ta!"
Quỷ Đồng kinh hoảng gật đầu run run tiếp nhận, làm theo lời Như Thương nói lấy bột thuốc ở bên trong cẩn thận đổ vào trên vết thương của nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy! Trước đây đã từng giết người cũng ăn qua thịt người, nhưng cũng chưa từng có cứu người.
Mặc dù phương pháp trước mắt không quen tay, bột thuốc đổ cũng không được rất đều đặn, nhưng dù sao cũng thành công làm cho máu ngừng chảy.
Chuyện này đối với Quỷ Đồng mà nói đúng là một thử nghiệm mới, không kiềm được có chút kích động.
Trong lòng Như Thương không suy nghĩ gì khác, một trận chiến này khiến cho nguyên khí nàng thật vất vả khôi phục được một nửa, lại trở thành tổn thất không còn một mảnh.
Hơn nữa nội thương chưa tốt lại thêm ngoại thương, cũng may đã kịp thời chặt đứt miệng Sói, mới có thể không đến nỗi bị thương đến xương cốt.
Nàng cũng không có năng lực khác thường tự mình chữa trị như Quỷ Đồng, ngoại trừ có thể dùng khí lực dẫn mưa, về mặt khác, nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Thuốc này là Tiêu Phương để lại, tốc độ cầm máu rất nhanh, có thể chữa trị khẩn cấp.
"Tỷ ngươi không có việc gì chứ?" Thấy cánh tay nàng không chảy máu nữa, Quỷ Đồng lúc này mới mở miệng lên tiếng hỏi. Đồng thời cũng không đổ bột thuốc lên vết thương nữa, cẩn thận cầm lấy nắp bình đóng thật kín rồi thả lại vào gói đồ.
Hắn biết vật này là Tiêu Phương đưa cho, đối với bạch y công tử đó, tuy rằng Quỷ Đồng bởi vì cô độc chứng mà có chút bài xích, nhưng một thân khinh công cùng y thuật xuất thần nhập hóa, đúng là phải khiến cho hắn thật lòng bội phục.
"Không có việc gì." Như Thương nhẹ lắc đầu, trong lòng lại nói: Làm sao có thể không có việc gì.
Nhưng lời này không thể nói với Quỷ Đồng, nói cũng vô dụng, còn tự nhiên làm cho hắn thêm ngột ngạt.
"Đó là thứ gì?" Hắn chỉ vào xác Sói trên đất hỏi Như Thương: "Ta chưa bao giờ gặp qua!"
"Là Sói!" Như Thương nói cho hắn biết: "Thứ này gọi là Sói! Cùng một loại khác có tên gọi là ‘Chó’, loài vật này có bề ngoài rất giống nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược. Sói với người là địch, chó với người là bạn. Loại động vật này rất thông minh, cái gì cũng không sợ. Chính xác mà nói, kẻ thù tự nhiện của chúng nó cũng chỉ có loài người mà thôi, còn phải là loài người dũng mãnh."
Quỷ Đồng kinh hoảng gật đầu run run tiếp nhận, làm theo lời Như Thương nói lấy bột thuốc ở bên trong cẩn thận đổ vào trên vết thương của nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy! Trước đây đã từng giết người cũng ăn qua thịt người, nhưng cũng chưa từng có cứu người.
Mặc dù phương pháp trước mắt không quen tay, bột thuốc đổ cũng không được rất đều đặn, nhưng dù sao cũng thành công làm cho máu ngừng chảy.
Chuyện này đối với Quỷ Đồng mà nói đúng là một thử nghiệm mới, không kiềm được có chút kích động.
Trong lòng Như Thương không suy nghĩ gì khác, một trận chiến này khiến cho nguyên khí nàng thật vất vả khôi phục được một nửa, lại trở thành tổn thất không còn một mảnh.
Hơn nữa nội thương chưa tốt lại thêm ngoại thương, cũng may đã kịp thời chặt đứt miệng Sói, mới có thể không đến nỗi bị thương đến xương cốt.
Nàng cũng không có năng lực khác thường tự mình chữa trị như Quỷ Đồng, ngoại trừ có thể dùng khí lực dẫn mưa, về mặt khác, nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Thuốc này là Tiêu Phương để lại, tốc độ cầm máu rất nhanh, có thể chữa trị khẩn cấp.
"Tỷ ngươi không có việc gì chứ?" Thấy cánh tay nàng không chảy máu nữa, Quỷ Đồng lúc này mới mở miệng lên tiếng hỏi. Đồng thời cũng không đổ bột thuốc lên vết thương nữa, cẩn thận cầm lấy nắp bình đóng thật kín rồi thả lại vào gói đồ.
Hắn biết vật này là Tiêu Phương đưa cho, đối với bạch y công tử đó, tuy rằng Quỷ Đồng bởi vì cô độc chứng mà có chút bài xích, nhưng một thân khinh công cùng y thuật xuất thần nhập hóa, đúng là phải khiến cho hắn thật lòng bội phục.
"Không có việc gì." Như Thương nhẹ lắc đầu, trong lòng lại nói: Làm sao có thể không có việc gì.
Nhưng lời này không thể nói với Quỷ Đồng, nói cũng vô dụng, còn tự nhiên làm cho hắn thêm ngột ngạt.
"Đó là thứ gì?" Hắn chỉ vào xác Sói trên đất hỏi Như Thương: "Ta chưa bao giờ gặp qua!"
"Là Sói!" Như Thương nói cho hắn biết: "Thứ này gọi là Sói! Cùng một loại khác có tên gọi là ‘Chó’, loài vật này có bề ngoài rất giống nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược. Sói với người là địch, chó với người là bạn. Loại động vật này rất thông minh, cái gì cũng không sợ. Chính xác mà nói, kẻ thù tự nhiện của chúng nó cũng chỉ có loài người mà thôi, còn phải là loài người dũng mãnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.