Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 204: Cây cọ đen
Dương Giai Ny
04/08/2014
Lúc đó lâm nguy, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn bắt lấy một gốc cây nhỏ chút, có thể nắm giữ được hơn phân nữa thân cây để bảo vệ tánh mạng.
Nhưng trong khoảnh khắc khi tay Như Thương đã gần chạm đến thân cây, nàng lại bất chấp nguy hiểm bị ngã chết, cũng không hề suy nghĩ liền thu tay trở về.
Hành động thu tay lại rất nhanh, thậm chí nhanh hơn tốc độ lúc đưa ra.
Cùng lúc mà theo đến, còn có cảm giác hoảng sợ vô cùng mãnh liệt.
Bởi vì nàng nhận ra được loại cây này, trên thân cây tất cả đều là gai, hoàn toàn rậm rạp chằng chịt.
Chẳng những có gai, mà trên mặt gai còn rải ra một lớp bọt nước.
Người nào nắm phải, nếu chỉ là bị đâm bị thương, thì cũng không có gì.
Quan trọng chính là những bọt nước, đó là một loại hoá chất trí mạng, nếu như đang bị đâm bị thương đồng thời miệng vết thương lại dính nó, như vậy trong vòng mấy giờ cơ thể con người sẽ xuất hiện bại huyết chứng (bệnh ung thư máu), không có thuốc để chữa trị.
Nhưng Như Thương tuyệt đối không ngờ, vào lúc này lại nhìn thấy được cây cọ đen, chuyện này thật ngoài ý muốn!
Không sai! Loại cây được gọi là cây cọ đen này, cũng như Nhện Hắc Quả Phụ, là sinh linh sinh sống ở vùng Nhiệt Đới.
Điều này lại khiến cho Như Thương rơi vào mê mang lần nữa, đối với hoàn cảnh địa lý cảnh vật chung quanh, gần như là rối loạn mù mịt.
Khu vực Dược Vương Cốc này, bây giờ xem ra chính là, Nhiệt Đới và Bắc Cực va chạm lẫn nhau tụ hợp lại một điểm, hai loại sinh vật vốn dĩ không thể có cơ hội gặp được đều cùng lúc xuất hiện ở trong cùng một khu vực, lẽ ra, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, nàng tận mắt nhìn thấy, không có thể cũng đã biến thành sự thât, bất kể ai cũng không có cách nào phản bác.
Như vậy, cần phải xem xét một lần nữa mới được, cái gọi là Dược Vương Cốc rốt cuộc có hoàn cảnh như thế nào?
Như Thương khôi phục lại tỉnh táo rất nhanh, sợ hãi chỉ là trong nháy mắt, tránh thoát thì đã không có việc gì.
Khi đó cảm giác mãnh liệt cùng lúc mà đến quá nhiều, đầu óc không phân biệt ra, đã khiến cho nàng ngược lại đi sợ hãi.
Nàng chính là nỗ lực để tự hỏi, suy nghĩ, lại suy đoán, rồi giả thiết.
Nhưng trong khoảnh khắc khi tay Như Thương đã gần chạm đến thân cây, nàng lại bất chấp nguy hiểm bị ngã chết, cũng không hề suy nghĩ liền thu tay trở về.
Hành động thu tay lại rất nhanh, thậm chí nhanh hơn tốc độ lúc đưa ra.
Cùng lúc mà theo đến, còn có cảm giác hoảng sợ vô cùng mãnh liệt.
Bởi vì nàng nhận ra được loại cây này, trên thân cây tất cả đều là gai, hoàn toàn rậm rạp chằng chịt.
Chẳng những có gai, mà trên mặt gai còn rải ra một lớp bọt nước.
Người nào nắm phải, nếu chỉ là bị đâm bị thương, thì cũng không có gì.
Quan trọng chính là những bọt nước, đó là một loại hoá chất trí mạng, nếu như đang bị đâm bị thương đồng thời miệng vết thương lại dính nó, như vậy trong vòng mấy giờ cơ thể con người sẽ xuất hiện bại huyết chứng (bệnh ung thư máu), không có thuốc để chữa trị.
Nhưng Như Thương tuyệt đối không ngờ, vào lúc này lại nhìn thấy được cây cọ đen, chuyện này thật ngoài ý muốn!
Không sai! Loại cây được gọi là cây cọ đen này, cũng như Nhện Hắc Quả Phụ, là sinh linh sinh sống ở vùng Nhiệt Đới.
Điều này lại khiến cho Như Thương rơi vào mê mang lần nữa, đối với hoàn cảnh địa lý cảnh vật chung quanh, gần như là rối loạn mù mịt.
Khu vực Dược Vương Cốc này, bây giờ xem ra chính là, Nhiệt Đới và Bắc Cực va chạm lẫn nhau tụ hợp lại một điểm, hai loại sinh vật vốn dĩ không thể có cơ hội gặp được đều cùng lúc xuất hiện ở trong cùng một khu vực, lẽ ra, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, nàng tận mắt nhìn thấy, không có thể cũng đã biến thành sự thât, bất kể ai cũng không có cách nào phản bác.
Như vậy, cần phải xem xét một lần nữa mới được, cái gọi là Dược Vương Cốc rốt cuộc có hoàn cảnh như thế nào?
Như Thương khôi phục lại tỉnh táo rất nhanh, sợ hãi chỉ là trong nháy mắt, tránh thoát thì đã không có việc gì.
Khi đó cảm giác mãnh liệt cùng lúc mà đến quá nhiều, đầu óc không phân biệt ra, đã khiến cho nàng ngược lại đi sợ hãi.
Nàng chính là nỗ lực để tự hỏi, suy nghĩ, lại suy đoán, rồi giả thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.