Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 284: Chử Thiên Minh
Dương Giai Ny
04/08/2014
Nữ tử yếu ớt than nhẹ đồng thời kèm theo lời nói, nhưng lại làm cho trong lòng cô độc chứng nhăn nhúm đau thương.
Cho tới bây giờ cũng chưa có trải qua cảm giác này, nhưng tác động xảy đến giống như là bẩm sinh, có thể khiến cho hắn cảm thấy gặp được một người như vậy thì sẽ có biểu hiện như thế.
Đang lúc suy nghĩ, nữ tử đã xoay người đi, không còn nhìn lên bức họa kia nữa.
Nàng dạo bước đến trước cửa, xem bộ dáng là sắp đi ra ngoài.
Nhưng lại luyến tiếc, mấy lần muốn quay đầu lại nhìn, rồi lại bị bản thân liên tiếp ngăn chặn.
Rốt cuộc vẫn phải rơi lệ xuống, rồi sau đó tự nói:
"Không nhìn cũng được! Không nhìn cũng được! Mất đi ngươi là tội nghiệt lớn nhất cả đời ta, ta không thể nào tha thứ cho người cướp đi ngươi từ bên cạnh ta, cho dù là đã từng yêu sâu nặng, nhưng mà tình yêu không bù đắp được đau thương, yêu cuồn cuộn ngất trời đi nữa cũng không có cách nào làm cho toàn bộ tội nghiệt gội rửa sạch sẽ. Thiên Minh, ngươi hãy chờ xem! Nương sẽ báo thù cho ngươi, cũng sẽ cho. . . . . . Báo thù cho hắn!"
Một phen dứt lời, nữ tử không còn ở lại trong phòng nữa.
Đưa tay mở cửa, dứt khoát mà đi.
Cửa phòng bị kéo lạch cạch nặng nề vang lên vài tiếng, không bao lâu, liền khôi phục lại yên tĩnh.
Ánh nến trong phòng chưa tắt, bộ bức họa kia cũng không có thu hồi trở lại.
Cô độc chứng ma xui quỷ khiến lại đẩy cửa sổ mà đi vào, vội vã đi thẳng tới trước bức họa, rồi cẩn thận nhìn một lượt từ đầu đến cuối, càng thêm xác định đúng là bản thân không sai.
Vừa rồi nữ tử kia hỏi đến bản thân trong bức tranh gọi là gì?
Thiên Minh?
Hoàng tộc Đông Thục họ Chử, như vậy, Chử Thiên Minh chính là tên hắn sao?
Dường như có một đoạn trí nhớ ở trong đầu không ngừng quay cuồng tuôn ra, mặc dù thế nào cũng không bắt được đầu mối, tuy nhiên bất kể như thế nào nó cũng không thoát ra hết.
Nương. . . . . . Nếu như hắn đúng là Chử Thiên Minh, vậy nữ tử lúc nãy sẽ là Nương của hắn sao?
Nàng nói muốn báo thù, một là cho người trong bức họa này, còn một người khác là ai đây?
Cô độc chứng chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, những ký ức đã bị lãng quên đang liều mạng muốn gạt mở cánh cửa trí nhớ để trở về vị trí cố định.
Cho tới bây giờ cũng chưa có trải qua cảm giác này, nhưng tác động xảy đến giống như là bẩm sinh, có thể khiến cho hắn cảm thấy gặp được một người như vậy thì sẽ có biểu hiện như thế.
Đang lúc suy nghĩ, nữ tử đã xoay người đi, không còn nhìn lên bức họa kia nữa.
Nàng dạo bước đến trước cửa, xem bộ dáng là sắp đi ra ngoài.
Nhưng lại luyến tiếc, mấy lần muốn quay đầu lại nhìn, rồi lại bị bản thân liên tiếp ngăn chặn.
Rốt cuộc vẫn phải rơi lệ xuống, rồi sau đó tự nói:
"Không nhìn cũng được! Không nhìn cũng được! Mất đi ngươi là tội nghiệt lớn nhất cả đời ta, ta không thể nào tha thứ cho người cướp đi ngươi từ bên cạnh ta, cho dù là đã từng yêu sâu nặng, nhưng mà tình yêu không bù đắp được đau thương, yêu cuồn cuộn ngất trời đi nữa cũng không có cách nào làm cho toàn bộ tội nghiệt gội rửa sạch sẽ. Thiên Minh, ngươi hãy chờ xem! Nương sẽ báo thù cho ngươi, cũng sẽ cho. . . . . . Báo thù cho hắn!"
Một phen dứt lời, nữ tử không còn ở lại trong phòng nữa.
Đưa tay mở cửa, dứt khoát mà đi.
Cửa phòng bị kéo lạch cạch nặng nề vang lên vài tiếng, không bao lâu, liền khôi phục lại yên tĩnh.
Ánh nến trong phòng chưa tắt, bộ bức họa kia cũng không có thu hồi trở lại.
Cô độc chứng ma xui quỷ khiến lại đẩy cửa sổ mà đi vào, vội vã đi thẳng tới trước bức họa, rồi cẩn thận nhìn một lượt từ đầu đến cuối, càng thêm xác định đúng là bản thân không sai.
Vừa rồi nữ tử kia hỏi đến bản thân trong bức tranh gọi là gì?
Thiên Minh?
Hoàng tộc Đông Thục họ Chử, như vậy, Chử Thiên Minh chính là tên hắn sao?
Dường như có một đoạn trí nhớ ở trong đầu không ngừng quay cuồng tuôn ra, mặc dù thế nào cũng không bắt được đầu mối, tuy nhiên bất kể như thế nào nó cũng không thoát ra hết.
Nương. . . . . . Nếu như hắn đúng là Chử Thiên Minh, vậy nữ tử lúc nãy sẽ là Nương của hắn sao?
Nàng nói muốn báo thù, một là cho người trong bức họa này, còn một người khác là ai đây?
Cô độc chứng chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, những ký ức đã bị lãng quên đang liều mạng muốn gạt mở cánh cửa trí nhớ để trở về vị trí cố định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.