Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 404: Có thể đi theo ta
Dương Giai Ny
05/08/2014
Cho nên lúc này bị người nhận ra, nàng cũng không ngạc nhiên.
Nhưng nàng vừa mở miệng nói chuyện, Liên Nhi lại tiếp theo liền "Di" một tiếng.
Sau đó cùng với thanh âm nàng đi về phía trước hai bước, lúc đứng lại liền mở miệng hỏi ——
"Giọng nói của ngươi rất quen thuộc, hình như là. . . . . . hình như là. . . . . ."
Nữ hài nghiêng đầu rất nghiêm túc suy nghĩ, cứ như vậy trong nháy mắt giống như nghĩ tới những điều gì, nhưng lập tức lại lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt hiện lên một tia thống khổ.
"Không thể nào. Bọn họ đều đã chết rồi, tất cả mọi người đều chết hết, cũng chỉ còn lại có một mình ta!"
Khi đứa nhỏ nói lời này, thống khổ trên mặt càng lúc càng đậm.
Nàng thậm chí ngồi xổm xuống, dùng đôi tay vòng quanh bản thân, sau đó đầu liều mạng lắc mạnh, vừa lắc vừa nói:
"Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều đã chết nhưng vẫn còn muốn để lại một mình ta? Tại sao phải giết nhiều người như vậy? Tại sao không để cho ta cũng theo đó mà chết đi! !"
Liên Nhi bình tĩnh thong dong dường như chỉ trong nháy mắt phát tát ra, Như Thương nhìn vào trong mắt, thật sự rất có xung động muốn tiến lên một bước ôm lấy hài tử.
Nhưng nàng cuối cùng không nhúc nhích.
Bởi vì Đại Tế Ti kia đã đi đến bên cạnh Liên Nhi, từng phát từng phát nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đồng thời dùng một loại thanh âm rất nhẹ nhàng rất ôn nhu cũng rất có thể khiến cho người sau khi nghe xong cảm thấy tinh thần yên tĩnh nói với nàng:
"Đều đã đi qua! Tất cả đều đã qua! Thanh Liên là công chúa, Thanh Liên không cần suy nghĩ những chuyện này nữa!"
Rất thần kỳ, lời nói này xong, Liên Nhi quả nhiên không còn khóc rống nữa.
Chỉ là lúc đứng dậy người lại có chút si ngốc, không linh động giống như lúc nãy.
Như Thương biết, trong ngữ ngôn Đại Tế Ti có chút công hiệu thôi miên, có thể đối với người mất hồn nhất định sinh ra tác dụng trấn tĩnh.
Thấy Liên Nhi không còn khóc nữa, hắc y nhân lúc này mới lần nữa nhìn về phía Như Thương, tiếp theo mở miệng nói:
"Mời cô nương trở lại trên thuyền của mình! Chỗ chúng ta không hoan nghênh người ngoài!"
"Được!" Như Thương rất sảng khoái gật đầu, rồi hướng hắn nói: "Ta sẽ bảo người chèo thuyền của ta giữ vững tinh thần để chèo thuyền cho tốt, tiên sinh dù sao cũng là người từ bên ngoài đến, nếu như nơi ngươi muốn đi đúng lúc cùng đường với ta, vậy thì đừng ngại đi theo ta, cũng có thể đến nhanh hơn một chút!"
Nhưng nàng vừa mở miệng nói chuyện, Liên Nhi lại tiếp theo liền "Di" một tiếng.
Sau đó cùng với thanh âm nàng đi về phía trước hai bước, lúc đứng lại liền mở miệng hỏi ——
"Giọng nói của ngươi rất quen thuộc, hình như là. . . . . . hình như là. . . . . ."
Nữ hài nghiêng đầu rất nghiêm túc suy nghĩ, cứ như vậy trong nháy mắt giống như nghĩ tới những điều gì, nhưng lập tức lại lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt hiện lên một tia thống khổ.
"Không thể nào. Bọn họ đều đã chết rồi, tất cả mọi người đều chết hết, cũng chỉ còn lại có một mình ta!"
Khi đứa nhỏ nói lời này, thống khổ trên mặt càng lúc càng đậm.
Nàng thậm chí ngồi xổm xuống, dùng đôi tay vòng quanh bản thân, sau đó đầu liều mạng lắc mạnh, vừa lắc vừa nói:
"Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều đã chết nhưng vẫn còn muốn để lại một mình ta? Tại sao phải giết nhiều người như vậy? Tại sao không để cho ta cũng theo đó mà chết đi! !"
Liên Nhi bình tĩnh thong dong dường như chỉ trong nháy mắt phát tát ra, Như Thương nhìn vào trong mắt, thật sự rất có xung động muốn tiến lên một bước ôm lấy hài tử.
Nhưng nàng cuối cùng không nhúc nhích.
Bởi vì Đại Tế Ti kia đã đi đến bên cạnh Liên Nhi, từng phát từng phát nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đồng thời dùng một loại thanh âm rất nhẹ nhàng rất ôn nhu cũng rất có thể khiến cho người sau khi nghe xong cảm thấy tinh thần yên tĩnh nói với nàng:
"Đều đã đi qua! Tất cả đều đã qua! Thanh Liên là công chúa, Thanh Liên không cần suy nghĩ những chuyện này nữa!"
Rất thần kỳ, lời nói này xong, Liên Nhi quả nhiên không còn khóc rống nữa.
Chỉ là lúc đứng dậy người lại có chút si ngốc, không linh động giống như lúc nãy.
Như Thương biết, trong ngữ ngôn Đại Tế Ti có chút công hiệu thôi miên, có thể đối với người mất hồn nhất định sinh ra tác dụng trấn tĩnh.
Thấy Liên Nhi không còn khóc nữa, hắc y nhân lúc này mới lần nữa nhìn về phía Như Thương, tiếp theo mở miệng nói:
"Mời cô nương trở lại trên thuyền của mình! Chỗ chúng ta không hoan nghênh người ngoài!"
"Được!" Như Thương rất sảng khoái gật đầu, rồi hướng hắn nói: "Ta sẽ bảo người chèo thuyền của ta giữ vững tinh thần để chèo thuyền cho tốt, tiên sinh dù sao cũng là người từ bên ngoài đến, nếu như nơi ngươi muốn đi đúng lúc cùng đường với ta, vậy thì đừng ngại đi theo ta, cũng có thể đến nhanh hơn một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.