Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 395: Họa mi một đi không trở lại
Dương Giai Ny
05/08/2014
Như Thương mắt sáng lên, vội vàng bắt lấy Mai Mai nói:
"Đi dò thám tin tức đi!" Lúc nói chuyện vươn tay chỉ hướng đàn chim trên không, "Ta muốn biết trên thuyền kia có bao nhiêu người, cũng dẫn theo những thứ gì. Chủ yếu nhất. . . . . ." Nàng dừng một chút, lại nói: "Chủ yếu nhất, là muốn biết nơi đó có rắn hay không!"
Mai Mai là người thông minh, Như Thương giải thích tuy rằng cũng không toàn diện, nhưng mà trên cơ bản cũng có thể hiểu được đại khái.
Hơn nữa chi tiết sự tình hắn cũng không muốn hỏi, nếu như đã quyết định đi theo nàng, vậy thì không cần dò hỏi quá nhiều.
Tóm lại, nàng nói thế nào, bọn họ làm thế đó là được.
Vì vậy, nghe xong lời nói Như Thương, lập tức quay người ra khỏi khoang thuyền.
Như Thương chỉ nghe thấy chim hót dường như cách mình càng gần hơn cũng càng thấp hơn, nàng hiểu được, đó không phải tiếng kêu chim chóc phát ra, mà là Mai Mai.
Không lâu lắm, Mai Mai quay trở về đi vào, vội vã đi tới phía trước cửa sổ, lại chỉ một ngón tay, nói ——
"Đi rồi!"
Theo phương hướng ngón tay hắn, Như Thương cũng nhìn thấy một con họa mi đang tựa như vô hình bay đi trên không hướng tới chiếc thuyền kia.
Lúc này toàn bộ sương mù phân tán ra, ánh nắng sớm nở rộ trong suốt chiếu xuống mặt sông, phản xạ ra ngoài ánh sáng mây mờ trông rất đẹp mắt.
Nếu như ngay lúc này nhìn tới mặt nước, thậm chí sẽ cảm thấy có chút chói mắt.
Hơn nữa trên bầu trời họa mi bay vòng quanh, dù cho ai cũng sẽ cảm giác phải đây là một cảnh tượng thanh nhã tuyệt đẹp.
Nhưng mà có người lại không phải vậy, chỉ thấy con họa mi kia mới vừa lượn không tới hai vòng ở đối diện trên thuyền, hắc y nhân đứng ở đầu thuyền đột nhiên một tay vừa nhấc ——
Chỉ nghe một âm thanh "Bá" vang lên, đồng thời một đường sáng xanh phóng thẳng tới họa mi ở không trung.
Đáng thương những con chim nhỏ kia trước đó một giây vẫn còn đang sôi nổi kêu hót, một giây kế tiếp liền ngã vào con sông lớn bị sóng nước đột kích không còn tung tích bóng dáng.
Mai Mai kinh hãi, như muốn lao đến để nhìn chuyện gì xảy ra, lại bị Như Thương một phát bắt được cánh tay áp chế thanh âm mà quát ——
"Ngươi làm gì đó?"
Mai Mai có chút gấp gấp, dậm chân, đáp:
"Tất nhiên là đi nhìn xem quái vật không sợ nóng chơi trò lừa bịp cái quái gì! Tiểu họa mi dù sao cũng không thể chết vô ích!"
"Đi dò thám tin tức đi!" Lúc nói chuyện vươn tay chỉ hướng đàn chim trên không, "Ta muốn biết trên thuyền kia có bao nhiêu người, cũng dẫn theo những thứ gì. Chủ yếu nhất. . . . . ." Nàng dừng một chút, lại nói: "Chủ yếu nhất, là muốn biết nơi đó có rắn hay không!"
Mai Mai là người thông minh, Như Thương giải thích tuy rằng cũng không toàn diện, nhưng mà trên cơ bản cũng có thể hiểu được đại khái.
Hơn nữa chi tiết sự tình hắn cũng không muốn hỏi, nếu như đã quyết định đi theo nàng, vậy thì không cần dò hỏi quá nhiều.
Tóm lại, nàng nói thế nào, bọn họ làm thế đó là được.
Vì vậy, nghe xong lời nói Như Thương, lập tức quay người ra khỏi khoang thuyền.
Như Thương chỉ nghe thấy chim hót dường như cách mình càng gần hơn cũng càng thấp hơn, nàng hiểu được, đó không phải tiếng kêu chim chóc phát ra, mà là Mai Mai.
Không lâu lắm, Mai Mai quay trở về đi vào, vội vã đi tới phía trước cửa sổ, lại chỉ một ngón tay, nói ——
"Đi rồi!"
Theo phương hướng ngón tay hắn, Như Thương cũng nhìn thấy một con họa mi đang tựa như vô hình bay đi trên không hướng tới chiếc thuyền kia.
Lúc này toàn bộ sương mù phân tán ra, ánh nắng sớm nở rộ trong suốt chiếu xuống mặt sông, phản xạ ra ngoài ánh sáng mây mờ trông rất đẹp mắt.
Nếu như ngay lúc này nhìn tới mặt nước, thậm chí sẽ cảm thấy có chút chói mắt.
Hơn nữa trên bầu trời họa mi bay vòng quanh, dù cho ai cũng sẽ cảm giác phải đây là một cảnh tượng thanh nhã tuyệt đẹp.
Nhưng mà có người lại không phải vậy, chỉ thấy con họa mi kia mới vừa lượn không tới hai vòng ở đối diện trên thuyền, hắc y nhân đứng ở đầu thuyền đột nhiên một tay vừa nhấc ——
Chỉ nghe một âm thanh "Bá" vang lên, đồng thời một đường sáng xanh phóng thẳng tới họa mi ở không trung.
Đáng thương những con chim nhỏ kia trước đó một giây vẫn còn đang sôi nổi kêu hót, một giây kế tiếp liền ngã vào con sông lớn bị sóng nước đột kích không còn tung tích bóng dáng.
Mai Mai kinh hãi, như muốn lao đến để nhìn chuyện gì xảy ra, lại bị Như Thương một phát bắt được cánh tay áp chế thanh âm mà quát ——
"Ngươi làm gì đó?"
Mai Mai có chút gấp gấp, dậm chân, đáp:
"Tất nhiên là đi nhìn xem quái vật không sợ nóng chơi trò lừa bịp cái quái gì! Tiểu họa mi dù sao cũng không thể chết vô ích!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.