Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 480: Hoàn toàn bị mất quyền lực
Dương Giai Ny
05/08/2014
Trừ bỏ Chử Thiên Minh, những người khác cũng không được phong thưởng gì.
Nhưng không có người nào dám can khinh thường sự có mặt của bọn họ, đặc biệt là Như Thương, nghiễm nhiên trở thành nửa chủ tử.
Nhưng mà những ngày sau đó vô cùng nhàm chán, không có bất kỳ tư vị gì.
Cô độc chứng bận bịu vô cùng, Như Thương thì bận tìm kiếm kinh thư, Vạn Sự Thông bận giúp Như Thương, Mai Mai cũng dẫn theo Linh Nhi cùng Quỷ Đồng còn có hai con hổ kia chơi với nhau.
Lâu dần, người làm trong viện cũng nhận ra hai con hổ kia cũng không đả thương người, chẳng những không làm người bị thương, thậm chí buổi tối còn có thể giữ cửa cho mọi người.
Vì vậy mọi người cũng không còn sợ nữa, có tiểu nha hoàn to gan thỉnh thoảng còn có thể sờ sờ lông hổ một lúc!
Như Thương thấy một lần, chỉ cảm thấy cảm giác này giống như thiên hạ đại loạn, giống như bắt đầu thời kì hỗn độn, giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa*. . . . . . Tóm lại, chính là cái vẻ không bình thường.
(*Bàn Cổ là nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc. Khai thiên lập địa: Từ xưa đến nay; từ lúc khai thiên lập địa, thần thoại cổ kể lại rằng, sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa thì mới có thế giới)
Có điều là dần dà, lại sinh ra sự hài hòa.
Giống như thái độ của bọn hạ nhân đối với bọn họ cũng có thay đổi, không đề phòng bài xích giống như lúc ban đầu.
Hiện tại, ít nhiều gì cũng có chút hòa hợp.
Thế cho nên Mai Mai cứ mãi đến tranh công, nói là do mình đem cho mọi người luồng không khí mới.
Như Thương rất hoài nghi câu “luồng không khí mới” này của hắn là học theo mình, không ngờ nàng nói một câu mà hắn lại nhớ được.
Gần đây Cô độc chứng thích tìm Như Thương để cùng ăn cơm, cùng nhau uống trà, cùng nhau đánh cờ, rồi cùng nhau tản bộ.
Nàng cũng không từ chối, mặc dù có chút mất thời gian, nhưng chỉ cần hắn tới, nàng luôn bò dậy từ trong đống kinh thư, cùng hắn đi ra ngoài.
Ngày Lập đông, Như Thương không để cho người khác mang sách từ Kinh Các vào phòng, mà trực tiếp ôm lò sưởi tay chạy vào Tàng Kinh Các.
Vào một lần cũng hết một ngày, sau đó, cô độc chứng cũng liền đi theo.
Hắn ở đây lâu, khiến nàng có chút nghi hoặc ——
"Ngươi không có chuyện khác để làm sao?"
Hắn nghe vậy thì lắc đầu:
"Ta thật sự không có!"
Được rồi! Nàng thừa nhận thái tử như hắn quả thực hoàn toàn bị mất hết quyền lực.
Nhưng không có người nào dám can khinh thường sự có mặt của bọn họ, đặc biệt là Như Thương, nghiễm nhiên trở thành nửa chủ tử.
Nhưng mà những ngày sau đó vô cùng nhàm chán, không có bất kỳ tư vị gì.
Cô độc chứng bận bịu vô cùng, Như Thương thì bận tìm kiếm kinh thư, Vạn Sự Thông bận giúp Như Thương, Mai Mai cũng dẫn theo Linh Nhi cùng Quỷ Đồng còn có hai con hổ kia chơi với nhau.
Lâu dần, người làm trong viện cũng nhận ra hai con hổ kia cũng không đả thương người, chẳng những không làm người bị thương, thậm chí buổi tối còn có thể giữ cửa cho mọi người.
Vì vậy mọi người cũng không còn sợ nữa, có tiểu nha hoàn to gan thỉnh thoảng còn có thể sờ sờ lông hổ một lúc!
Như Thương thấy một lần, chỉ cảm thấy cảm giác này giống như thiên hạ đại loạn, giống như bắt đầu thời kì hỗn độn, giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa*. . . . . . Tóm lại, chính là cái vẻ không bình thường.
(*Bàn Cổ là nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc. Khai thiên lập địa: Từ xưa đến nay; từ lúc khai thiên lập địa, thần thoại cổ kể lại rằng, sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa thì mới có thế giới)
Có điều là dần dà, lại sinh ra sự hài hòa.
Giống như thái độ của bọn hạ nhân đối với bọn họ cũng có thay đổi, không đề phòng bài xích giống như lúc ban đầu.
Hiện tại, ít nhiều gì cũng có chút hòa hợp.
Thế cho nên Mai Mai cứ mãi đến tranh công, nói là do mình đem cho mọi người luồng không khí mới.
Như Thương rất hoài nghi câu “luồng không khí mới” này của hắn là học theo mình, không ngờ nàng nói một câu mà hắn lại nhớ được.
Gần đây Cô độc chứng thích tìm Như Thương để cùng ăn cơm, cùng nhau uống trà, cùng nhau đánh cờ, rồi cùng nhau tản bộ.
Nàng cũng không từ chối, mặc dù có chút mất thời gian, nhưng chỉ cần hắn tới, nàng luôn bò dậy từ trong đống kinh thư, cùng hắn đi ra ngoài.
Ngày Lập đông, Như Thương không để cho người khác mang sách từ Kinh Các vào phòng, mà trực tiếp ôm lò sưởi tay chạy vào Tàng Kinh Các.
Vào một lần cũng hết một ngày, sau đó, cô độc chứng cũng liền đi theo.
Hắn ở đây lâu, khiến nàng có chút nghi hoặc ——
"Ngươi không có chuyện khác để làm sao?"
Hắn nghe vậy thì lắc đầu:
"Ta thật sự không có!"
Được rồi! Nàng thừa nhận thái tử như hắn quả thực hoàn toàn bị mất hết quyền lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.