Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 251: Hỏi thăm Tiêu Phương
Dương Giai Ny
04/08/2014
Nàng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Quỷ Đồng.
Hài tử tiếp thu hoàn cảnh mới rất nhanh, một ít lý lẽ tình người trong thời gian ngắn, nhìn thấy đã có thể hiểu rồi.
Thấy Như Thương nhìn đến, lập tức liền hiểu được ý tứ của nàng.
Vì vậy tiến lên một bước, hướng về phía những dân chúng nói:
"Khách điếm tốt nhất trong thành là chỗ nào? Mọi người nhanh đi thu xếp, chủ nhân nhà ta muốn ở lại nơi đó trước!"
Như Thương tiếp lời ——
"Chúng ta ở trong khách điếm đợi Hoàng Gia hồi triều, cũng thuận tiện cho mọi người khi có việc có thể tìm đến thái tử điện hạ!"
Cách an bài này khiến cho dân chúng thật hưng phấn, bọn họ thật đúng là sợ thái tử một khi bước vào trong hoàng cung thì không bao giờ trở ra nữa.
Trong thành trăm việc đợi làm, dù sao cũng phải có một người chủ trì đại cuộc.
Lập tức có người theo lời đi sắp xếp, một số tiểu hài tử còn sống nhìn thấy Quỷ Đồng bị dọa phải khóc lớn, nhưng nhóm người lớn tuổi cũng đã không còn sợ nữa.
Trải qua nhiều ngày sống chết đau khổ như vậy, những thi thể thối nát hóa thành bùn nhão tùy ý cũng có thể thấy được, còn có gì so với cái đó đáng sợ hơn đây?
Được dân chúng dàn xếp , ba người cuối cùng dừng chân ở lại một khách điếm.
Khách điếm này có ba tầng, đã được dân chúng trong ngoài lần lượt đến quét dọn, tuy rằng có lẽ không bằng như lúc phồn hoa thịnh thế thoải mái tự tại, nhưng mà đối với mọi người trước đây không lâu vừa đi ra từ cái loại địa phương quỷ quái Dược Vương Cốc mà nói, đã coi như là rất khá.
Ba người ba gian phòng hảo hạng, chăn đệm đều là mới hoàn toàn, nhàn nhạt có hơi ẩm, kiên nhẫn chịu đựng đến lúc người đến cũng không việc gì.
Như Thương một mình đi vào trong phòng, nhìn chung quanh một vòng rồi lại đi trở ra ngoài, cô độc chứng và Quỷ Đồng từng người còn đang ở trong phòng, nàng cũng không đi gọi, chỉ một mình đi tới trên đường lớn, sau đó gọi lại một phụ nhân đi ngang qua, hỏi:
"Đại thẩm! Ta hỏi một chút, mấy ngày trước trong thành này không phải có một vị tiên sinh đến xem bệnh sao! Hắn đi nơi nào?"
Không có ý định miêu tả hình dáng của Tiêu Phương, đối phương là bách biến công tử, thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, nàng không tin Tiêu Phương sẽ lấy bộ mặt thật đi gặp người khác, cho nên hỏi cũng chỉ có thể hỏi như vậy.
Hài tử tiếp thu hoàn cảnh mới rất nhanh, một ít lý lẽ tình người trong thời gian ngắn, nhìn thấy đã có thể hiểu rồi.
Thấy Như Thương nhìn đến, lập tức liền hiểu được ý tứ của nàng.
Vì vậy tiến lên một bước, hướng về phía những dân chúng nói:
"Khách điếm tốt nhất trong thành là chỗ nào? Mọi người nhanh đi thu xếp, chủ nhân nhà ta muốn ở lại nơi đó trước!"
Như Thương tiếp lời ——
"Chúng ta ở trong khách điếm đợi Hoàng Gia hồi triều, cũng thuận tiện cho mọi người khi có việc có thể tìm đến thái tử điện hạ!"
Cách an bài này khiến cho dân chúng thật hưng phấn, bọn họ thật đúng là sợ thái tử một khi bước vào trong hoàng cung thì không bao giờ trở ra nữa.
Trong thành trăm việc đợi làm, dù sao cũng phải có một người chủ trì đại cuộc.
Lập tức có người theo lời đi sắp xếp, một số tiểu hài tử còn sống nhìn thấy Quỷ Đồng bị dọa phải khóc lớn, nhưng nhóm người lớn tuổi cũng đã không còn sợ nữa.
Trải qua nhiều ngày sống chết đau khổ như vậy, những thi thể thối nát hóa thành bùn nhão tùy ý cũng có thể thấy được, còn có gì so với cái đó đáng sợ hơn đây?
Được dân chúng dàn xếp , ba người cuối cùng dừng chân ở lại một khách điếm.
Khách điếm này có ba tầng, đã được dân chúng trong ngoài lần lượt đến quét dọn, tuy rằng có lẽ không bằng như lúc phồn hoa thịnh thế thoải mái tự tại, nhưng mà đối với mọi người trước đây không lâu vừa đi ra từ cái loại địa phương quỷ quái Dược Vương Cốc mà nói, đã coi như là rất khá.
Ba người ba gian phòng hảo hạng, chăn đệm đều là mới hoàn toàn, nhàn nhạt có hơi ẩm, kiên nhẫn chịu đựng đến lúc người đến cũng không việc gì.
Như Thương một mình đi vào trong phòng, nhìn chung quanh một vòng rồi lại đi trở ra ngoài, cô độc chứng và Quỷ Đồng từng người còn đang ở trong phòng, nàng cũng không đi gọi, chỉ một mình đi tới trên đường lớn, sau đó gọi lại một phụ nhân đi ngang qua, hỏi:
"Đại thẩm! Ta hỏi một chút, mấy ngày trước trong thành này không phải có một vị tiên sinh đến xem bệnh sao! Hắn đi nơi nào?"
Không có ý định miêu tả hình dáng của Tiêu Phương, đối phương là bách biến công tử, thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, nàng không tin Tiêu Phương sẽ lấy bộ mặt thật đi gặp người khác, cho nên hỏi cũng chỉ có thể hỏi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.