Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 425: Không hối hận
Dương Giai Ny
05/08/2014
Bất quá cô độc chứng cũng không thèm để ý, hắn thế nhưng rất trịnh trọng lắc lắc đầu, trả lời nàng:
"Không hối hận!"
Một tiếng "Không hối hận", thân hình cũng chậm rãi quay lại.
Thấy Tần Như Thương nhíu mày nhìn về phía hắn, cô độc chứng cũng chỉ nhún vai một cái, bất đắc dĩ thở ra nụ cười khổ.
Hắn rất ít dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, hoặc là nói, ngày trước hắn thật sự rất ít nói chuyện.
Nhưng Tần Như Thương cuối cùng lại ép hắn từng câu từng câu mở rộng lời nói trong lòng.
"Đều là tự mình lựa chọn, sau này cũng không hối hận!"
Hắn thả lỏng tay, lại nói:
"Như Thương, mặc kệ ngươi tin hoặc không tin, muốn đi vào hoàng cung trong thành Tấn Dương, tuy rằng ở bên trong có mục đích cá nhân ta, nhưng nói đến cùng vẫn là vì ngươi. Nếu như không có ngươi, ta đại khái có thể tính toán mang được người từ bên trong đi ra, từ đó phụng dưỡng cả đời. Không cần phải để mình cuốn vào đi vào, tranh giành những thứ hư vinh không ra gì này."
Tâm Như Thương có phần lay động, không thể không thừa nhận lời nói sau này của cô độc chứng, nàng vẫn muốn lựa chọn tin tưởng hắn.
Nhưng khi dùng hành động gật đầu để biểu hiện ham muốn ra ngoài thì lại biến thành lắc đầu.
Nàng nói:
"Dù vậy, dẫn đến hai nước giao chiến cũng đi ngược lại dự tính ban đầu của ta. Ta muốn có Thầm Châu, nhưng từ đầu đến cuối không muốn nhắm vào sinh mệnh dân chúng vô tội để trả giá. Dân chúng tay không tất sắt không giống như tướng sĩ thân mặc khôi giáp! Ta mặc dù không phải người lương thiện, nhưng cũng không có tàn ác đến mức độ như thế."
Nói đến đây, nàng nghĩ rằng sẽ nhìn thấy vô số loại biểu cảm đến từ trên mặt cô độc chứng, cũng tưởng tượng đến vô số loại phản ứng của đối phương.
Nhưng nàng vô luận như thế nào cũng không ngờ tới, sau khi hắn nghe xong lời này vẻ mặt lại vô cùng kinh ngạc.
Rồi sau đó giật mình mở miệng, chỉ hỏi nàng:
"Cái gì dân chúng? Tại sao phải chết giết dân chúng?"
Như Thương dùng sức gõ gõ đầu, nàng cảm thấy, hiện tại không phải đầu óc của nàng có vấn đề, mà là trạng thái của cô độc chứng không bình thường.
Hai nước giao chiến dân chúng thương vong, cái này còn cần phải hỏi sao?
Lập tức đem suy nghĩ của mình nói ra, cô độc chứng lại đột nhiên cười ha hả.
"Không hối hận!"
Một tiếng "Không hối hận", thân hình cũng chậm rãi quay lại.
Thấy Tần Như Thương nhíu mày nhìn về phía hắn, cô độc chứng cũng chỉ nhún vai một cái, bất đắc dĩ thở ra nụ cười khổ.
Hắn rất ít dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, hoặc là nói, ngày trước hắn thật sự rất ít nói chuyện.
Nhưng Tần Như Thương cuối cùng lại ép hắn từng câu từng câu mở rộng lời nói trong lòng.
"Đều là tự mình lựa chọn, sau này cũng không hối hận!"
Hắn thả lỏng tay, lại nói:
"Như Thương, mặc kệ ngươi tin hoặc không tin, muốn đi vào hoàng cung trong thành Tấn Dương, tuy rằng ở bên trong có mục đích cá nhân ta, nhưng nói đến cùng vẫn là vì ngươi. Nếu như không có ngươi, ta đại khái có thể tính toán mang được người từ bên trong đi ra, từ đó phụng dưỡng cả đời. Không cần phải để mình cuốn vào đi vào, tranh giành những thứ hư vinh không ra gì này."
Tâm Như Thương có phần lay động, không thể không thừa nhận lời nói sau này của cô độc chứng, nàng vẫn muốn lựa chọn tin tưởng hắn.
Nhưng khi dùng hành động gật đầu để biểu hiện ham muốn ra ngoài thì lại biến thành lắc đầu.
Nàng nói:
"Dù vậy, dẫn đến hai nước giao chiến cũng đi ngược lại dự tính ban đầu của ta. Ta muốn có Thầm Châu, nhưng từ đầu đến cuối không muốn nhắm vào sinh mệnh dân chúng vô tội để trả giá. Dân chúng tay không tất sắt không giống như tướng sĩ thân mặc khôi giáp! Ta mặc dù không phải người lương thiện, nhưng cũng không có tàn ác đến mức độ như thế."
Nói đến đây, nàng nghĩ rằng sẽ nhìn thấy vô số loại biểu cảm đến từ trên mặt cô độc chứng, cũng tưởng tượng đến vô số loại phản ứng của đối phương.
Nhưng nàng vô luận như thế nào cũng không ngờ tới, sau khi hắn nghe xong lời này vẻ mặt lại vô cùng kinh ngạc.
Rồi sau đó giật mình mở miệng, chỉ hỏi nàng:
"Cái gì dân chúng? Tại sao phải chết giết dân chúng?"
Như Thương dùng sức gõ gõ đầu, nàng cảm thấy, hiện tại không phải đầu óc của nàng có vấn đề, mà là trạng thái của cô độc chứng không bình thường.
Hai nước giao chiến dân chúng thương vong, cái này còn cần phải hỏi sao?
Lập tức đem suy nghĩ của mình nói ra, cô độc chứng lại đột nhiên cười ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.