Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 130: Không phải bằng hữu cũng xem như là bạn cùng đường
Dương Giai Ny
04/08/2014
Thấy bộ dáng hắn như vậy, cô độc chứng hình như cũng đoán được phần nào.
Vốn không muốn quan tâm tới những thứ này, nhưng dù sao Quỷ Đồng cũng không phải hài tử lớn lên ở hoàn cảnh bình thường, hắn sợ trong lòng hài tử này không hiểu, sẽ làm ra tổn hại đối với những người đi chung, không lên tiếng không được, liền nói:
"Nếu đi chung một đường, coi như không phải bằng hữu, thì cũng là bạn cùng đường. Tỷ tỷ Như Thương ngươi tin tưởng người kia, chúng ta phải nên cùng nhau tin tưởng, vậy thì mới tốt."
Quỷ Đồng buồn bực không lên tiếng, nhưng cũng không còn muốn đi vào bên trong. Học theo bộ dạng cô độc chứng ngồi xuống ở một đầu bên kia, sau đó không ai bảo ai mà cùng nhau trầm mặc.
Bọn họ chỉ dựng lên một cái màn đơn giản, bên trong cũng không có vật dụng hay quần áo chăn đệm gì để chống lạnh.
Nơi này tuy là sa mạc, nhưng nóng bức chỉ là ban ngày.
Nhiệt độ sớm tối trong đại mạc chênh lệch rất lớn, bọn họ vừa dầm mưa, Như Thương lại bị nội thương nặng đang không tự giác bắt đầu phát run lên.
Tâm Tiêu Phương từng trận lạnh lẽo, bộ dạng nàng bây giờ làm cho hắn nhớ lại cái đêm bốn năm về trước. Hắn cũng ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm cứu Như Thương mang về, chớp mắt đã bốn năm, hoàn cảnh chấn động lòng người giống như lúc đó lại muốn diễn ra.
"Tiên sinh". Một âm thanh yếu ớt truyền đến, là Như Thương.
Tiêu Phương gật gật đầu, ý bảo nàng không nên nói nhiều. Sau đó đưa tay vào trong ngực, lấy ra một bình sứ nhỏ.
"Ăn trước một viên, ổn định tinh thần." Viên thuốc bên trong bị hắn trực tiếp nhét vào miệng Như Thương, lại vội kéo qua túi nước ở bên cạnh đưa cho nàng hớp một ngụm. Lúc này mới nói: "Không biết ngươi sẽ như vậy, nếu không, nói cái gì ta cũng phải đi vào cung giúp ngươi."
Như Thương lại nhếch môi cười khổ, thầm nghĩ cho dù Tiêu Phương vào cung, e rằng mọi chuyện cũng không có thay đổi gì lớn.
Nàng vươn tay qua Tiêu Phương, hai người cầm tay lẫn nhau thật chặt, từ trong lòng dâng lên một loại cảm giác rất an toàn, là người thân quan tâm cho nhau, không có quan hệ gì khác.
"Yên tâm, ta không có việc gì." Nàng nói để cho Tiêu Phương nhẹ lòng, lại không nhịn được ho ra hai cái.
Vốn không muốn quan tâm tới những thứ này, nhưng dù sao Quỷ Đồng cũng không phải hài tử lớn lên ở hoàn cảnh bình thường, hắn sợ trong lòng hài tử này không hiểu, sẽ làm ra tổn hại đối với những người đi chung, không lên tiếng không được, liền nói:
"Nếu đi chung một đường, coi như không phải bằng hữu, thì cũng là bạn cùng đường. Tỷ tỷ Như Thương ngươi tin tưởng người kia, chúng ta phải nên cùng nhau tin tưởng, vậy thì mới tốt."
Quỷ Đồng buồn bực không lên tiếng, nhưng cũng không còn muốn đi vào bên trong. Học theo bộ dạng cô độc chứng ngồi xuống ở một đầu bên kia, sau đó không ai bảo ai mà cùng nhau trầm mặc.
Bọn họ chỉ dựng lên một cái màn đơn giản, bên trong cũng không có vật dụng hay quần áo chăn đệm gì để chống lạnh.
Nơi này tuy là sa mạc, nhưng nóng bức chỉ là ban ngày.
Nhiệt độ sớm tối trong đại mạc chênh lệch rất lớn, bọn họ vừa dầm mưa, Như Thương lại bị nội thương nặng đang không tự giác bắt đầu phát run lên.
Tâm Tiêu Phương từng trận lạnh lẽo, bộ dạng nàng bây giờ làm cho hắn nhớ lại cái đêm bốn năm về trước. Hắn cũng ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm cứu Như Thương mang về, chớp mắt đã bốn năm, hoàn cảnh chấn động lòng người giống như lúc đó lại muốn diễn ra.
"Tiên sinh". Một âm thanh yếu ớt truyền đến, là Như Thương.
Tiêu Phương gật gật đầu, ý bảo nàng không nên nói nhiều. Sau đó đưa tay vào trong ngực, lấy ra một bình sứ nhỏ.
"Ăn trước một viên, ổn định tinh thần." Viên thuốc bên trong bị hắn trực tiếp nhét vào miệng Như Thương, lại vội kéo qua túi nước ở bên cạnh đưa cho nàng hớp một ngụm. Lúc này mới nói: "Không biết ngươi sẽ như vậy, nếu không, nói cái gì ta cũng phải đi vào cung giúp ngươi."
Như Thương lại nhếch môi cười khổ, thầm nghĩ cho dù Tiêu Phương vào cung, e rằng mọi chuyện cũng không có thay đổi gì lớn.
Nàng vươn tay qua Tiêu Phương, hai người cầm tay lẫn nhau thật chặt, từ trong lòng dâng lên một loại cảm giác rất an toàn, là người thân quan tâm cho nhau, không có quan hệ gì khác.
"Yên tâm, ta không có việc gì." Nàng nói để cho Tiêu Phương nhẹ lòng, lại không nhịn được ho ra hai cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.