Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 230: Lại là tiêu phương
Dương Giai Ny
04/08/2014
Có được lý do này, cho nên khi Tần Như Thương nhìn thấy rõ ràng đóa hoa văn kia, thì sao có thể buông tha truy đuổi?
Cô độc chứng có cảm giác bản thân đang từ đuổi theo người đã biến thành ngăn cản người, hắn muốn ngăn Tần Như Thương dừng lại, cách thức nàng chạy thật sự rất không bình thường.
Chuyện kỳ quái vẫn luôn xảy ra, ở trong khe núi này hầu như là không hề có một khắc nào yên tĩnh.
Vào lúc Như Thương cảm thấy mình đã có thể vọt tới trước mặt để nhìn xem rõ ràng mặt của nàng ta thì nữ tử ở trong sông lại đột nhiên biến mất không thấy!
Ba người đều dừng lại cùng một lúc, trơ mắt nhìn nơi nữ tử biến mất vô căn cứ mà không phát ra được một lời nào.
Cô độc chứng không có quan tâm nhiều đến mặt nước, chỉ nhìn sang Như Thương, hắn hỏi:
"Vừa rồi là ngươi đang làm cái gì?"
Như Thương ngẩn ra, cũng không giấu diếm mở miệng nói:
"Nữ nhân đó ta đã từng thấy! Trên vai nàng có một hoa văn hình cánh quạt, ta đã thấy một người có đặc trưng cùng với nàng giống nhau như đúc. Chỉ là không phải người thật, mà ở trong bức họa, Tiêu Phương nói đó là sư muội của hắn!"
Khi nàng nhắc đến Tiêu Phương, cô độc chứng lại bỗng nhiên nhíu mày thật nhanh, sau đó theo bản năng buột miệng nói một câu:
"Lại là Tiêu Phương!"
"Tiêu Phương thế nào?" Như Thương có chút không hiểu phản ứng của hắn, hỏi tới.
Nhưng hắn lại hỏi ngược lại:
"Rốt cuộc ngươi đối với Tiêu Phương hiểu rõ được bao nhiêu?"
Chỉ một câu hỏi, liền làm cho Như Thương á khẩu không trả lời được.
Nàng muốn nói mình rất hiểu rõ Tiêu Phương, bởi vì cùng nhau chung sống đã bốn năm, dường như sẽ không có người nào hiểu rõ hơn nàng.
Nhưng lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, lại đột nhiên ý thức được, thật ra thì hiểu biết của nàng đối với Tiêu Phương cũng không được nhiều lắm.
Nàng chỉ biết về tính tình của người này, biết được bản lãnh công phu của hắn, còn xuất thân và quá khứ của hắn thì hoàn toàn không biết gì cả.
Những năm gần đây, Tiêu Phương đối đãi đúng là hễ biết thì sẽ nói và hễ nói thì sẽ nói hết (*), nhưng mà chưa bao giờ nhắc đến chuyện đã qua trước đây. (gốc câu trên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn)
Dĩ nhiên, nàng cũng không có hỏi.
Với nàng mà nói, quá khứ của một người đại biểu cho nhiều chuyện riêng tư, bất kể là xuất phát từ tôn trọng hay là tin tưởng, cũng không nên chủ động đi hỏi.
Cô độc chứng có cảm giác bản thân đang từ đuổi theo người đã biến thành ngăn cản người, hắn muốn ngăn Tần Như Thương dừng lại, cách thức nàng chạy thật sự rất không bình thường.
Chuyện kỳ quái vẫn luôn xảy ra, ở trong khe núi này hầu như là không hề có một khắc nào yên tĩnh.
Vào lúc Như Thương cảm thấy mình đã có thể vọt tới trước mặt để nhìn xem rõ ràng mặt của nàng ta thì nữ tử ở trong sông lại đột nhiên biến mất không thấy!
Ba người đều dừng lại cùng một lúc, trơ mắt nhìn nơi nữ tử biến mất vô căn cứ mà không phát ra được một lời nào.
Cô độc chứng không có quan tâm nhiều đến mặt nước, chỉ nhìn sang Như Thương, hắn hỏi:
"Vừa rồi là ngươi đang làm cái gì?"
Như Thương ngẩn ra, cũng không giấu diếm mở miệng nói:
"Nữ nhân đó ta đã từng thấy! Trên vai nàng có một hoa văn hình cánh quạt, ta đã thấy một người có đặc trưng cùng với nàng giống nhau như đúc. Chỉ là không phải người thật, mà ở trong bức họa, Tiêu Phương nói đó là sư muội của hắn!"
Khi nàng nhắc đến Tiêu Phương, cô độc chứng lại bỗng nhiên nhíu mày thật nhanh, sau đó theo bản năng buột miệng nói một câu:
"Lại là Tiêu Phương!"
"Tiêu Phương thế nào?" Như Thương có chút không hiểu phản ứng của hắn, hỏi tới.
Nhưng hắn lại hỏi ngược lại:
"Rốt cuộc ngươi đối với Tiêu Phương hiểu rõ được bao nhiêu?"
Chỉ một câu hỏi, liền làm cho Như Thương á khẩu không trả lời được.
Nàng muốn nói mình rất hiểu rõ Tiêu Phương, bởi vì cùng nhau chung sống đã bốn năm, dường như sẽ không có người nào hiểu rõ hơn nàng.
Nhưng lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, lại đột nhiên ý thức được, thật ra thì hiểu biết của nàng đối với Tiêu Phương cũng không được nhiều lắm.
Nàng chỉ biết về tính tình của người này, biết được bản lãnh công phu của hắn, còn xuất thân và quá khứ của hắn thì hoàn toàn không biết gì cả.
Những năm gần đây, Tiêu Phương đối đãi đúng là hễ biết thì sẽ nói và hễ nói thì sẽ nói hết (*), nhưng mà chưa bao giờ nhắc đến chuyện đã qua trước đây. (gốc câu trên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn)
Dĩ nhiên, nàng cũng không có hỏi.
Với nàng mà nói, quá khứ của một người đại biểu cho nhiều chuyện riêng tư, bất kể là xuất phát từ tôn trọng hay là tin tưởng, cũng không nên chủ động đi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.