Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 487: Linh Nhi coi trọng Mai Mai
Dương Giai Ny
05/08/2014
"Chủ tử!" Khai Tâm nhìn về phía Như Thương nháy mắt mấy cái, "Hình như Linh Nhi cô nương thích Mai Mai!"
"Hả?" Như Thương sửng sốt, ngay sau đó liền nói: "Nàng ấy bây giờ được bao nhiêu tuổi?"
Khai Tâm xem thường:
"Thích một người còn phân biệt tuổi tác sao? Linh Nhi cô nương xem ra cũng đã mười mấy tuổi rồi? Chắc khoảng mười hai. Có thể thích một người!"
Như Thương vỗ trán.
Linh Nhi thích Mai Mai, nghĩ đến cũng không tồi!
Vui mừng chuẩn bị khi nào rảnh thì nói chuyện với Mai Mai một chút, cũng tiết lộ mấy câu với phụ thân của Mai Mai.
Cũng không biết vì sao, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Loại cảm giác này rất quái dị, nàng cũng không nghĩ ra, tóm lại là vừa nghĩ tới Linh Nhi cùng Mai Mai, liền cảm thấy không có cách nào đặt quan hệ yêu đương lên hai người bọn họ cả.
. . . . . .
Đêm nay, Như Thương mất ngủ.
Thật ra thì cũng không chỉ có hôm nay, tình huống này đã kéo dài hơn nửa tháng.
Gần nửa tháng nay, nàng luôn là cảm thấy bên cạnh tồn tại một người tàng hình.
Người kia xuất hiện ở tất cả những nơi nàng đi qua, hoặc nói một cách khác, người kia xuất hiện ở tất cả những nơi có thể tìm ra tin tức của Thầm Châu.
Trừ Tàng Kinh các, nàng đã từng vào tẩm cung của hoàng đế, thậm chí là Du Hiền cung của thái tử tiền nhiệm cũng đã vào.
Thầm Châu không tìm được, nhưng lại cảm thấy có người đang đi theo nàng.
Đẩy nhẹ cửa phòng, trong đêm khuya lại đến Tàng Kinh các một lần nữa.
Tối nay cũng không phải muốn xem sách, nàng chỉ muốn xác nhận loại cảm giác kỳ quái đó một lần nữa.
Lẽ ra nếu quả như có người, nàng phải phát hiện mới đúng.
Không thể nào có chuyện đối phương đi theo lâu như vậy, nhưng ngay cả bóng người nàng cũng không thấy.
Dĩ nhiên, cũng có thể là người có thân pháp khinh công cực cao, cao đến xuất thần nhập hóa, nhanh giống như gió.
Người có bản lãnh này. . . . . . Chỉ có Tiêu Phương.
Tiêu Phương. . . . . .
Nàng sớm nên đoán ra, không phải sao?
Trong lòng nghĩ vậy, bước chân cũng càng nhanh hơn.
Sự chờ đợi tưởng như vô vọng nay lại bày ra trước mắt, vội vàng, chính là tâm tình duy nhất người bình thường có thể có.
Như Thương cũng vậy.
"Hả?" Như Thương sửng sốt, ngay sau đó liền nói: "Nàng ấy bây giờ được bao nhiêu tuổi?"
Khai Tâm xem thường:
"Thích một người còn phân biệt tuổi tác sao? Linh Nhi cô nương xem ra cũng đã mười mấy tuổi rồi? Chắc khoảng mười hai. Có thể thích một người!"
Như Thương vỗ trán.
Linh Nhi thích Mai Mai, nghĩ đến cũng không tồi!
Vui mừng chuẩn bị khi nào rảnh thì nói chuyện với Mai Mai một chút, cũng tiết lộ mấy câu với phụ thân của Mai Mai.
Cũng không biết vì sao, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Loại cảm giác này rất quái dị, nàng cũng không nghĩ ra, tóm lại là vừa nghĩ tới Linh Nhi cùng Mai Mai, liền cảm thấy không có cách nào đặt quan hệ yêu đương lên hai người bọn họ cả.
. . . . . .
Đêm nay, Như Thương mất ngủ.
Thật ra thì cũng không chỉ có hôm nay, tình huống này đã kéo dài hơn nửa tháng.
Gần nửa tháng nay, nàng luôn là cảm thấy bên cạnh tồn tại một người tàng hình.
Người kia xuất hiện ở tất cả những nơi nàng đi qua, hoặc nói một cách khác, người kia xuất hiện ở tất cả những nơi có thể tìm ra tin tức của Thầm Châu.
Trừ Tàng Kinh các, nàng đã từng vào tẩm cung của hoàng đế, thậm chí là Du Hiền cung của thái tử tiền nhiệm cũng đã vào.
Thầm Châu không tìm được, nhưng lại cảm thấy có người đang đi theo nàng.
Đẩy nhẹ cửa phòng, trong đêm khuya lại đến Tàng Kinh các một lần nữa.
Tối nay cũng không phải muốn xem sách, nàng chỉ muốn xác nhận loại cảm giác kỳ quái đó một lần nữa.
Lẽ ra nếu quả như có người, nàng phải phát hiện mới đúng.
Không thể nào có chuyện đối phương đi theo lâu như vậy, nhưng ngay cả bóng người nàng cũng không thấy.
Dĩ nhiên, cũng có thể là người có thân pháp khinh công cực cao, cao đến xuất thần nhập hóa, nhanh giống như gió.
Người có bản lãnh này. . . . . . Chỉ có Tiêu Phương.
Tiêu Phương. . . . . .
Nàng sớm nên đoán ra, không phải sao?
Trong lòng nghĩ vậy, bước chân cũng càng nhanh hơn.
Sự chờ đợi tưởng như vô vọng nay lại bày ra trước mắt, vội vàng, chính là tâm tình duy nhất người bình thường có thể có.
Như Thương cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.