Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 379: Mắng chửi Tiêu Phương
Dương Giai Ny
05/08/2014
Nhưng chưa mở ra bước chân, tay vươn ra nhưng cũng dừng lại ở giữa không trung.
Sau một lúc lâu, không thể không cưỡng ép thu hồi lại.
Đúng vậy, hắn không biết nên khuyên thế nào.
Thậm chí không biết phải làm sao mở miệng nói chuyện với Như Thương.
Dựa trên rất nhiều chuyện hắn không có lập trường mở miệng, điều này Vạn Sự Thông vẫn luôn hiểu.
Hắn sai chính là, chỉ vì trong giây phút cõng nàng ở Xích Liệt Sơn đột nhiên tỏa ra nỗi lòng, càng hy vọng xa vời thì càng cảm thấy rất đau!
Như Thương lúc này nắm chặt quyền chừng như sắp bắn ra bể nát, cơn tức giận trong lòng vô luận như thế nào cũng phát tiết không ra, ngay tiếp theo từng ngụm từng ngụm thở gấp, nhưng vẫn cảm thấy khí mạch không thuận.
Mắt thấy biểu tình của nàng càng lúc càng thống khổ, sắc mặt lại thêm trắng bệch. Vạn Sự Thông kiềm không được nữa, vội vã bước đến đỡ lấy thân thể muốn lay động của nàng, sau đó nhẹ giọng nói:
"Không có sao chứ?" Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng không có gọi tiếng cô nương như trước, có một chút ái muội ẩn giấu ở đáy lòng, nhưng lại không dám làm càn mà biểu lộ ra.
Như Thương khoát khoát tay, ý bảo mình không sao.
Nhưng mà trong mắt lại lênh láng một dòng nước trong suốt, nàng chịu đựng không để cho nó tuôn ra ngoài, lại làm cho cả người lấp lánh càng lúc càng điềm đạm đáng yêu.
"Tại sao đến rồi lại đi chứ?" Nàng hỏi nhỏ, như là đang hỏi Vạn Sự Thông, hoặc như là đang tự hỏi mình.
Hắn biết nàng nói tới ai, nhưng không có cách nào trả lời!
"Tiêu Phương ngươi là cái đồ siêu lừa đảo!" Tần Như Thương chợt xoay đầu hướng về phía mặt sông, cất giọng dồn sức hô —— "Tiêu Phương ngươi là tên lường gạt! Ngươi gạt ta đi vào Dược Vương Cốc! Gạt ta vì cứu ngươi mà đi mạo hiểm! Thế nhưng ngươi ở đâu? Chính ngươi lại trốn tránh! Vậy mà cũng không gặp ta! Tiêu Phương! Ngươi có bản lãnh thì vào lúc ta sắp chết cũng đừng xuất hiện à! Ngươi có bản lãnh thì để cho ta ngã vào trong nham thạch nóng chảy tự sinh tự diệt đi! Tiêu Phương ngươi là một tên lường gạt! Ngươi mà tính là nam nhân quái gì!"
Nàng cũng không thích mắng chửi người, đối với Tần Như Thương mà nói, có hơi sức để mắng chửi người, chi bằng trực tiếp giết chết người nhìn không thuận mắt mới càng thống khoái hơn một chút.
Còn đối với Tiêu Phương, nàng lại càng chưa bao giờ từng nói chuyện giống như vậy.
Sau một lúc lâu, không thể không cưỡng ép thu hồi lại.
Đúng vậy, hắn không biết nên khuyên thế nào.
Thậm chí không biết phải làm sao mở miệng nói chuyện với Như Thương.
Dựa trên rất nhiều chuyện hắn không có lập trường mở miệng, điều này Vạn Sự Thông vẫn luôn hiểu.
Hắn sai chính là, chỉ vì trong giây phút cõng nàng ở Xích Liệt Sơn đột nhiên tỏa ra nỗi lòng, càng hy vọng xa vời thì càng cảm thấy rất đau!
Như Thương lúc này nắm chặt quyền chừng như sắp bắn ra bể nát, cơn tức giận trong lòng vô luận như thế nào cũng phát tiết không ra, ngay tiếp theo từng ngụm từng ngụm thở gấp, nhưng vẫn cảm thấy khí mạch không thuận.
Mắt thấy biểu tình của nàng càng lúc càng thống khổ, sắc mặt lại thêm trắng bệch. Vạn Sự Thông kiềm không được nữa, vội vã bước đến đỡ lấy thân thể muốn lay động của nàng, sau đó nhẹ giọng nói:
"Không có sao chứ?" Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng không có gọi tiếng cô nương như trước, có một chút ái muội ẩn giấu ở đáy lòng, nhưng lại không dám làm càn mà biểu lộ ra.
Như Thương khoát khoát tay, ý bảo mình không sao.
Nhưng mà trong mắt lại lênh láng một dòng nước trong suốt, nàng chịu đựng không để cho nó tuôn ra ngoài, lại làm cho cả người lấp lánh càng lúc càng điềm đạm đáng yêu.
"Tại sao đến rồi lại đi chứ?" Nàng hỏi nhỏ, như là đang hỏi Vạn Sự Thông, hoặc như là đang tự hỏi mình.
Hắn biết nàng nói tới ai, nhưng không có cách nào trả lời!
"Tiêu Phương ngươi là cái đồ siêu lừa đảo!" Tần Như Thương chợt xoay đầu hướng về phía mặt sông, cất giọng dồn sức hô —— "Tiêu Phương ngươi là tên lường gạt! Ngươi gạt ta đi vào Dược Vương Cốc! Gạt ta vì cứu ngươi mà đi mạo hiểm! Thế nhưng ngươi ở đâu? Chính ngươi lại trốn tránh! Vậy mà cũng không gặp ta! Tiêu Phương! Ngươi có bản lãnh thì vào lúc ta sắp chết cũng đừng xuất hiện à! Ngươi có bản lãnh thì để cho ta ngã vào trong nham thạch nóng chảy tự sinh tự diệt đi! Tiêu Phương ngươi là một tên lường gạt! Ngươi mà tính là nam nhân quái gì!"
Nàng cũng không thích mắng chửi người, đối với Tần Như Thương mà nói, có hơi sức để mắng chửi người, chi bằng trực tiếp giết chết người nhìn không thuận mắt mới càng thống khoái hơn một chút.
Còn đối với Tiêu Phương, nàng lại càng chưa bao giờ từng nói chuyện giống như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.