Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 255: Nếu nàng muốn tìm, hắn nhất định giúp đỡ
Dương Giai Ny
04/08/2014
Hắn nghĩ, rất nhiều chuyện cũng phải cần thích ứng chứ?
Giống như trên mười đầu móng tay đen như mực, khi còn bé, hắn dùng thời gian hai năm mới có thể để cho bản thân nhìn thấy chúng nó ở trong bóng tối không đến mức hoảng sợ.
Hiện tại cái thế giới này cũng giống như vậy, nếu lựa chọn đến đây, thì phải biết tiếp nhận và thích ứng.
Hắn đột nhiên có phần rất bội phục Tiêu Phương, đó là một người thật sự có thể đem tao nhã và thô tục mà tiến hành kết hợp hoàn mỹ.
Hắn phong nhã, nhưng cũng không bài xích phàm trần thế tục.
Hắn lạnh nhạt, nhưng lại đối với việc bản thân thưởng thức sẽ không bỏ qua mà theo đuổi.
Nói thí dụ như hắn đối với Tần Như Thương. . . . . .
Chân di chuyển lên trước vài bước, ánh mắt vẫn dừng ở bóng lưng của Như Thương.
Cô độc chứng nghĩ, đồng bạn cũng tốt, khắc tinh cũng được.
Nếu đã gặp, một phần cũng là an bài định sẵn.
Nha đầu kia không phải muốn tìm Thầm Châu sao!
Vậy thì giúp đỡ nàng, bất kể Thầm Châu ở đâu, hắn nhất định giúp nàng tìm trở về.
. . . . . .
Tần Như Thương lần nữa có động tác, đang cảm thấy sau lưng vẫn luôn bị ánh mắt nhìn chăm chú không rời, rốt cuộc sau đó cũng dời đi.
Mặc dù thẳng suốt đều không có quay lại, nhưng mà bị cô độc chứng nhìn chăm chú vẫn làm tác động đến dây thần kinh nhạy cảm của nàng.
Vừa rời khỏi cái nhìn chăm chú lập tức xoay người, rồi ba bước thành hai bước chạy về phòng, liều chết đóng chặt cửa lại, sau đó mê mẩn ngủ một giấc.
Mấy ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ đã tiêu hao quá nhiều thể lực của nàng, mặc dù vẫn không đến nỗi tê liệt ngã xuống hoặc đến cực hạn, nhưng mà không nghỉ ngơi, có lẽ sẽ làm cho khả năng cử động của nàng giảm bớt.
Ba ngày sau, Quỷ Đồng trở lại, mang về một tin tức ngoài dự đoán rồi nhưng lại hợp tình lý——
Đông Thục Quốc đối với tòa thành này tự nguyện buông tha, dân chúng bên ngoài thì nghe đến nơi đây cũng sợ mất mật, mọi người chỉ cần vừa nghe được hai chữ Thục Đô đều lập tức tránh đi, bất kể tình hình bệnh dịch được loại bỏ cũng vậy, không có ai nguyện ý tiếp nhận lại Thục Đô!
"Người Hoàng Gia đi đâu vậy?" Như Thương gấp rút hỏi một câu.
Quỷ Đồng đáp:
"Tấn Dương! Cách nơi này ba trăm dặm, là Quốc Đô mới của Đông Thục. Nghe dân chúng nói chỗ đó trước kia chỉ là kinh đô thứ hai, thời điểm Thục Đô xảy ra ôn dịch Hoàng Gia lập tức đem Đô thành dời đến chỗ đó, hơn nữa cũng không dự tính trở về."
Giống như trên mười đầu móng tay đen như mực, khi còn bé, hắn dùng thời gian hai năm mới có thể để cho bản thân nhìn thấy chúng nó ở trong bóng tối không đến mức hoảng sợ.
Hiện tại cái thế giới này cũng giống như vậy, nếu lựa chọn đến đây, thì phải biết tiếp nhận và thích ứng.
Hắn đột nhiên có phần rất bội phục Tiêu Phương, đó là một người thật sự có thể đem tao nhã và thô tục mà tiến hành kết hợp hoàn mỹ.
Hắn phong nhã, nhưng cũng không bài xích phàm trần thế tục.
Hắn lạnh nhạt, nhưng lại đối với việc bản thân thưởng thức sẽ không bỏ qua mà theo đuổi.
Nói thí dụ như hắn đối với Tần Như Thương. . . . . .
Chân di chuyển lên trước vài bước, ánh mắt vẫn dừng ở bóng lưng của Như Thương.
Cô độc chứng nghĩ, đồng bạn cũng tốt, khắc tinh cũng được.
Nếu đã gặp, một phần cũng là an bài định sẵn.
Nha đầu kia không phải muốn tìm Thầm Châu sao!
Vậy thì giúp đỡ nàng, bất kể Thầm Châu ở đâu, hắn nhất định giúp nàng tìm trở về.
. . . . . .
Tần Như Thương lần nữa có động tác, đang cảm thấy sau lưng vẫn luôn bị ánh mắt nhìn chăm chú không rời, rốt cuộc sau đó cũng dời đi.
Mặc dù thẳng suốt đều không có quay lại, nhưng mà bị cô độc chứng nhìn chăm chú vẫn làm tác động đến dây thần kinh nhạy cảm của nàng.
Vừa rời khỏi cái nhìn chăm chú lập tức xoay người, rồi ba bước thành hai bước chạy về phòng, liều chết đóng chặt cửa lại, sau đó mê mẩn ngủ một giấc.
Mấy ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ đã tiêu hao quá nhiều thể lực của nàng, mặc dù vẫn không đến nỗi tê liệt ngã xuống hoặc đến cực hạn, nhưng mà không nghỉ ngơi, có lẽ sẽ làm cho khả năng cử động của nàng giảm bớt.
Ba ngày sau, Quỷ Đồng trở lại, mang về một tin tức ngoài dự đoán rồi nhưng lại hợp tình lý——
Đông Thục Quốc đối với tòa thành này tự nguyện buông tha, dân chúng bên ngoài thì nghe đến nơi đây cũng sợ mất mật, mọi người chỉ cần vừa nghe được hai chữ Thục Đô đều lập tức tránh đi, bất kể tình hình bệnh dịch được loại bỏ cũng vậy, không có ai nguyện ý tiếp nhận lại Thục Đô!
"Người Hoàng Gia đi đâu vậy?" Như Thương gấp rút hỏi một câu.
Quỷ Đồng đáp:
"Tấn Dương! Cách nơi này ba trăm dặm, là Quốc Đô mới của Đông Thục. Nghe dân chúng nói chỗ đó trước kia chỉ là kinh đô thứ hai, thời điểm Thục Đô xảy ra ôn dịch Hoàng Gia lập tức đem Đô thành dời đến chỗ đó, hơn nữa cũng không dự tính trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.