Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 157: Sợ dung tục làm bẩn Thanh Nhã
Dương Giai Ny
04/08/2014
Hồi còn nhỏ, ông nội nói nàng lệ khí (hơi thở tàn ác) quá nặng, nếu sinh mạng người bên cạnh không đủ kiên định, rất có thể sẽ bị nàng mang đến tai hoạ.
Cho nên nàng chưa bao giờ chủ động đến gần người lạ, càng sẽ không chủ động đối xử tốt với bất kỳ người nào, hoặc là phát sinh tình cảm.
Kiếp trước đã thế, kiếp này cũng giống như vậy.
Tiêu Phương ngoại trừ tính cách và bề ngoài ra, so với chữ "Yếu kém" này thật sự hoàn toàn khác biệt, thậm chí hắn lấy một địch một trăm cũng không tổn hao đến một cọng tóc, người có thể nguyên vẹn trở ra.
Đây chính là một phần tao nhã lịch sự, mà Như Thương không đành lòng đi phá hoại.
Nàng liều lĩnh tàn nhẫn bỏ mặc Tiêu Phương, chính là không muốn để "Thô Tục" của mình làm bẩn "Thanh Nhã" của hắn.
Bất kể đối phương vui lòng hay không, dù sao nàng cũng phải tự hiểu được thanh danh.
Sinh mạng của lính đặc biệt bất cứ lúc nào cũng có thể cống hiến, cho dù là thay đổi cả thân thể, nàng vẫn luôn không thoát khỏi có liên quan với nguy hiểm đáng sợ.
Nếu số mệnh đã định sẵn, cần gì phải làm liên lụy đến một người như Tiêu Phương. . . . . .
Trời lúc này đã tối hẳn, trong thôn không có người, yên tĩnh đến mức gần như ngay cả tiếng chim kêu cũng không có.
May mà còn có ánh trăng chiếu sáng nhân loại, ban đêm nhưng vẫn không tính là quá tối, ít nhất cũng thấy rõ đường đi, để cho Như Thương thấy được Quỷ Đồng ngồi ở trong sân.
Đứa nhỏ kia im lặng ngồi trên thềm đá, đưa lưng về phía cửa phòng, đầu thì thỉnh thoảng hơi ngước lên trên, rõ ràng không có ngủ.
Nàng bước đi ra ngoài cũng ngồi xuống đất, đến bên cạnh Quỷ Đồng, chủ động vỗ lên bờ vai của hắn, rồi nhẹ giọng nói:
"Ngươi có thể đi vào trong phòng mà ngủ!"
Quỷ Đồng thấy nàng đi ra, vội vàng đứng lên, sau đó lui về phía sau hai bước, rất cung kính gật gật đầu, coi như là hành lễ.
Như Thương lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa, chỉ thấy Quỷ Đồng lắc đầu giống như trống bỏi, rồi sau đó trả lời nàng:
"Cảm tạ Như Thương tỷ tỷ, Quỷ Đồng không buồn ngủ."
"Làm sao có thể không buồn ngủ!" Như Thương nhẹ nhàng khiển trách: "Tối hôm qua chúng ta đi đường suốt đêm, cũng chưa từng được nghỉ ngơi. Có phải là ngươi sợ làm ta bị thương hay không, cho nên mới không dám vào nhà?"
Cho nên nàng chưa bao giờ chủ động đến gần người lạ, càng sẽ không chủ động đối xử tốt với bất kỳ người nào, hoặc là phát sinh tình cảm.
Kiếp trước đã thế, kiếp này cũng giống như vậy.
Tiêu Phương ngoại trừ tính cách và bề ngoài ra, so với chữ "Yếu kém" này thật sự hoàn toàn khác biệt, thậm chí hắn lấy một địch một trăm cũng không tổn hao đến một cọng tóc, người có thể nguyên vẹn trở ra.
Đây chính là một phần tao nhã lịch sự, mà Như Thương không đành lòng đi phá hoại.
Nàng liều lĩnh tàn nhẫn bỏ mặc Tiêu Phương, chính là không muốn để "Thô Tục" của mình làm bẩn "Thanh Nhã" của hắn.
Bất kể đối phương vui lòng hay không, dù sao nàng cũng phải tự hiểu được thanh danh.
Sinh mạng của lính đặc biệt bất cứ lúc nào cũng có thể cống hiến, cho dù là thay đổi cả thân thể, nàng vẫn luôn không thoát khỏi có liên quan với nguy hiểm đáng sợ.
Nếu số mệnh đã định sẵn, cần gì phải làm liên lụy đến một người như Tiêu Phương. . . . . .
Trời lúc này đã tối hẳn, trong thôn không có người, yên tĩnh đến mức gần như ngay cả tiếng chim kêu cũng không có.
May mà còn có ánh trăng chiếu sáng nhân loại, ban đêm nhưng vẫn không tính là quá tối, ít nhất cũng thấy rõ đường đi, để cho Như Thương thấy được Quỷ Đồng ngồi ở trong sân.
Đứa nhỏ kia im lặng ngồi trên thềm đá, đưa lưng về phía cửa phòng, đầu thì thỉnh thoảng hơi ngước lên trên, rõ ràng không có ngủ.
Nàng bước đi ra ngoài cũng ngồi xuống đất, đến bên cạnh Quỷ Đồng, chủ động vỗ lên bờ vai của hắn, rồi nhẹ giọng nói:
"Ngươi có thể đi vào trong phòng mà ngủ!"
Quỷ Đồng thấy nàng đi ra, vội vàng đứng lên, sau đó lui về phía sau hai bước, rất cung kính gật gật đầu, coi như là hành lễ.
Như Thương lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa, chỉ thấy Quỷ Đồng lắc đầu giống như trống bỏi, rồi sau đó trả lời nàng:
"Cảm tạ Như Thương tỷ tỷ, Quỷ Đồng không buồn ngủ."
"Làm sao có thể không buồn ngủ!" Như Thương nhẹ nhàng khiển trách: "Tối hôm qua chúng ta đi đường suốt đêm, cũng chưa từng được nghỉ ngơi. Có phải là ngươi sợ làm ta bị thương hay không, cho nên mới không dám vào nhà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.