Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 387: Ta vẫn chưa có chết
Dương Giai Ny
05/08/2014
Vạn Sự Thông cười khổ nằm xuống, đối với hành động của hắn cũng không có gì dị nghị.
Để Mai Mai tới chăm sóc Như Thương, hẳn là thích hợp hơn.
Quen biết nhiều năm như vậy, hắn vô luận như thế nào cũng không thể xem Mai Mai hoàn toàn như một nam nhân.
Cho dù là thỉnh thoảng khi nâng cốc ca hát kề vai sát cánh nói tình nghĩa huynh đệ, trong lòng hắn cũng vẫn cảm giác có chút gì đó khó chịu.
Cho nên nói, dáng dấp nam nhân không thể quá xinh đẹp, gương mặt đó rất giống nữ nhân, sẽ làm cho người ta bất kể là nam nhân hay là nữ nhân không tốt đều lẫn lộn!
Lại nói Mai Mai vào khoang thuyền của Như Thương, rèm vừa mới vén lên đã thấy Như Thương đang ngồi ôm gối ở trên giường.
Thân mình dựa nghiêng vào cửa sổ, trên mặt sông gió lớn, rèm cửa sổ bị thổi tung bay từng đợt từng đợt vỗ nhẹ lên mặt nàng.
Nàng lại giống như cũng không hề có cảm giác, mở to mắt, nháy mắt cũng không có nháy.
Mai Mai đang hơi chút chần chừ, rồi sau đó tiếp tục cất bước đi tới phía trước, mãi cho đến bên giường của nàng, lúc này mới ngồi xuống ở bên cạnh.
Như Thương cũng chưa hoàn toàn phát ngốc, thấy có người đi vào, thì nhìn hắn liếc mắt một cái.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, ngay sau đó lập tức trở lại bình thường, tiếp tục trạng thái lúc nãy.
Mai Mai than nhẹ, vươn tay ra quơ quơ ở trước mắt nàng, bản thân còn chưa kịp lên tiếng đã bị bàn tay Như Thương vỗ xuống một cái, sau đó nói:
"Ta vẫn chưa có chết !"
"Nga!" Mai Mai hít hít mũi, rồi nhìn nhìn nàng, nói: "Không chết sao lại có bộ dạng này! Đã sớm tỉnh mà cũng không có động tĩnh gì, ngươi không biết Vạn Sự Thông vẫn luôn canh giữ cả đêm ở đây à?"
"Biết!" Nàng không chút nghĩ ngợi bật thốt ra."Vì ta cho rằng đó là việc mà các ngươi nên làm! Đổi lại các ngươi bị thương, ta cũng sẽ ở đây canh giữ cả đêm!"
Sau khi nói xong thì ngồi thẳng người một chút, sau đó rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Nhưng mà ta suy nghĩ không hiểu, hắn vì sao không đi vào? Ngồi ở bên ngoài cả đêm làm gì? Tự mình tìm khổ sở cho mình!"
Để Mai Mai tới chăm sóc Như Thương, hẳn là thích hợp hơn.
Quen biết nhiều năm như vậy, hắn vô luận như thế nào cũng không thể xem Mai Mai hoàn toàn như một nam nhân.
Cho dù là thỉnh thoảng khi nâng cốc ca hát kề vai sát cánh nói tình nghĩa huynh đệ, trong lòng hắn cũng vẫn cảm giác có chút gì đó khó chịu.
Cho nên nói, dáng dấp nam nhân không thể quá xinh đẹp, gương mặt đó rất giống nữ nhân, sẽ làm cho người ta bất kể là nam nhân hay là nữ nhân không tốt đều lẫn lộn!
Lại nói Mai Mai vào khoang thuyền của Như Thương, rèm vừa mới vén lên đã thấy Như Thương đang ngồi ôm gối ở trên giường.
Thân mình dựa nghiêng vào cửa sổ, trên mặt sông gió lớn, rèm cửa sổ bị thổi tung bay từng đợt từng đợt vỗ nhẹ lên mặt nàng.
Nàng lại giống như cũng không hề có cảm giác, mở to mắt, nháy mắt cũng không có nháy.
Mai Mai đang hơi chút chần chừ, rồi sau đó tiếp tục cất bước đi tới phía trước, mãi cho đến bên giường của nàng, lúc này mới ngồi xuống ở bên cạnh.
Như Thương cũng chưa hoàn toàn phát ngốc, thấy có người đi vào, thì nhìn hắn liếc mắt một cái.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, ngay sau đó lập tức trở lại bình thường, tiếp tục trạng thái lúc nãy.
Mai Mai than nhẹ, vươn tay ra quơ quơ ở trước mắt nàng, bản thân còn chưa kịp lên tiếng đã bị bàn tay Như Thương vỗ xuống một cái, sau đó nói:
"Ta vẫn chưa có chết !"
"Nga!" Mai Mai hít hít mũi, rồi nhìn nhìn nàng, nói: "Không chết sao lại có bộ dạng này! Đã sớm tỉnh mà cũng không có động tĩnh gì, ngươi không biết Vạn Sự Thông vẫn luôn canh giữ cả đêm ở đây à?"
"Biết!" Nàng không chút nghĩ ngợi bật thốt ra."Vì ta cho rằng đó là việc mà các ngươi nên làm! Đổi lại các ngươi bị thương, ta cũng sẽ ở đây canh giữ cả đêm!"
Sau khi nói xong thì ngồi thẳng người một chút, sau đó rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Nhưng mà ta suy nghĩ không hiểu, hắn vì sao không đi vào? Ngồi ở bên ngoài cả đêm làm gì? Tự mình tìm khổ sở cho mình!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.