Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 362: Thật sự là Thần Mưa
Dương Giai Ny
05/08/2014
Vạn Sự Thông cùng Mai Mai nhanh chóng lui tới bên cạnh nàng, trên mặt hai người vô cùng khẩn trương.
Nếu như núi lửa phun ra, chỗ ở của bọn họ chính là tâm điểm, những người này hầu như là phải chết không thể nghi ngờ.
Những tử sĩ kia vẫn còn đi đốt những loại pháo hoa khác ở bốn phía, còn có một nhóm người vây quanh Các chủ, mắt lạnh nắm chắc lòng tin hẳn phải chết nhìn tới ba người họ.
Như Thương biết tình thế nghiêm trọng thời gian khẩn cấp, cũng không cùng người khác nói nhiều, lập tức nhảy ra hai bước phía bên trái, người đứng thẳng ở dưới miệng núi lửa.
Lão Các chủ vừa thấy Như Thương có hành động, chỉ trong nháy mắt đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nhưng vẫn còn chưa có bị dọa cho đần độn, vội vàng vẫy tay hướng nhóm tử sĩ kêu to ——
"Mau! Thuốc pháo nhanh lên chút, thuốc pháo nhanh lên chút!"
Chỉ mành treo chuông, đây chính là so sánh xem ai nhanh hơn ai.
Hai tay Như Thương nhanh chóng hướng lên đỉnh đầu, thẳng tắp chỉ về phía miệng núi lửa.
Đồng thời đầu ráng sức ngẩng lên cao, tia sáng đỏ trong mắt bỗng chốc bắn ra, thẳng chiếu lên bên trong lửa núi đều một mảnh đỏ bừng.
Vào lúc này nàng đang tập hợp toàn bộ tinh lực, bởi vì không chỉ là dẫn mưa, còn phải rất chính xác khiến mưa tập trung một chỗ, giống như thác lũ đổ trút vào trong ngọn núi này, trực tiếp dập tắt những quả pháo đã dấy lên, cũng phá huỷ luôn đống pháo hoa vẫn còn chưa kịp đốt.
Việc này mặc dù không khó, nhưng cũng không dễ gì làm được.
Nàng nín thở tập trung tư tưởng, thẳng hướng lên trời bắn ra tia sáng đỏ tụ hợp trong mắt.
Trong lúc nhất thời, hiện tượng kì quái lúc này làm cho mọi người trong núi lửa sợ ngây người, thậm chí bao gồm cả Vạn Sự Thông cùng Mai Mai.
Có người còn hô to ——
"Quỷ! Nàng không phải là người, là quỷ!"
Cũng có người dứt khoát ném cây đuốc trong tay đứng ngây ngốc tại chỗ, giống như cột đá vào chân không thể động đậy.
Ngay cả chủ nhân Ẩn Nguyệt các cũng quên mất tiếp tục kêu gọi thuộc hạ, chỉ há hốc mồm nhìn phía Tần Như Thương, sau một lúc lâu, rốt cuộc run run rẩy rẩy nói ra một câu.
Hắn nói ——
"Thần Mưa! Thật sự là Thần Mưa!"
Lời còn chưa dứt, chợt thấy được mưa như thác lũ tầm tả từ miệng núi lửa ào ào trút xuống!
Nếu như núi lửa phun ra, chỗ ở của bọn họ chính là tâm điểm, những người này hầu như là phải chết không thể nghi ngờ.
Những tử sĩ kia vẫn còn đi đốt những loại pháo hoa khác ở bốn phía, còn có một nhóm người vây quanh Các chủ, mắt lạnh nắm chắc lòng tin hẳn phải chết nhìn tới ba người họ.
Như Thương biết tình thế nghiêm trọng thời gian khẩn cấp, cũng không cùng người khác nói nhiều, lập tức nhảy ra hai bước phía bên trái, người đứng thẳng ở dưới miệng núi lửa.
Lão Các chủ vừa thấy Như Thương có hành động, chỉ trong nháy mắt đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nhưng vẫn còn chưa có bị dọa cho đần độn, vội vàng vẫy tay hướng nhóm tử sĩ kêu to ——
"Mau! Thuốc pháo nhanh lên chút, thuốc pháo nhanh lên chút!"
Chỉ mành treo chuông, đây chính là so sánh xem ai nhanh hơn ai.
Hai tay Như Thương nhanh chóng hướng lên đỉnh đầu, thẳng tắp chỉ về phía miệng núi lửa.
Đồng thời đầu ráng sức ngẩng lên cao, tia sáng đỏ trong mắt bỗng chốc bắn ra, thẳng chiếu lên bên trong lửa núi đều một mảnh đỏ bừng.
Vào lúc này nàng đang tập hợp toàn bộ tinh lực, bởi vì không chỉ là dẫn mưa, còn phải rất chính xác khiến mưa tập trung một chỗ, giống như thác lũ đổ trút vào trong ngọn núi này, trực tiếp dập tắt những quả pháo đã dấy lên, cũng phá huỷ luôn đống pháo hoa vẫn còn chưa kịp đốt.
Việc này mặc dù không khó, nhưng cũng không dễ gì làm được.
Nàng nín thở tập trung tư tưởng, thẳng hướng lên trời bắn ra tia sáng đỏ tụ hợp trong mắt.
Trong lúc nhất thời, hiện tượng kì quái lúc này làm cho mọi người trong núi lửa sợ ngây người, thậm chí bao gồm cả Vạn Sự Thông cùng Mai Mai.
Có người còn hô to ——
"Quỷ! Nàng không phải là người, là quỷ!"
Cũng có người dứt khoát ném cây đuốc trong tay đứng ngây ngốc tại chỗ, giống như cột đá vào chân không thể động đậy.
Ngay cả chủ nhân Ẩn Nguyệt các cũng quên mất tiếp tục kêu gọi thuộc hạ, chỉ há hốc mồm nhìn phía Tần Như Thương, sau một lúc lâu, rốt cuộc run run rẩy rẩy nói ra một câu.
Hắn nói ——
"Thần Mưa! Thật sự là Thần Mưa!"
Lời còn chưa dứt, chợt thấy được mưa như thác lũ tầm tả từ miệng núi lửa ào ào trút xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.