Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 94: Tìm ra nhược điểm đối thủ lại biến mất
Dương Giai Ny
04/08/2014
Chung quanh hắn giống như có vô số dao găm bén nhọn xoay tròn, khiến cho bản thân cảm giác không phải đang cùng người đánh, mà đang cùng một đống mũi đao nhọn chiến đấu.
Nàng biết tình huống này nếu cứ đánh tiếp không phải là cách, trong tay hài tử kia còn đang cầm hai khúc xương đùi người không ngừng vung vẫy.
Trên tay Như Thương không có vũ khí, đánh nhau càng có chút thua thiệt.
Nàng nghĩ tới một cách, chuẩn bị đột phá tìm đến miệng đối phương để chế phục, cũng vào lúc này, phát hiện nàng lướt nhanh ngồi nữa người xuống dưới ván sàn, thì hài tử kia lại không giống như trước trực tiếp cứng đối cứng nghênh chiến cùng nàng, mà rất nhanh chóng thu chân quay trở về, khéo léo tránh qua.
Thần kinh Như Thương chấn động rồi lập tức hiểu được, bản thân là muốn tìm đến miệng đột phá, nhưng không ngờ hắn lại bảo vệ phần chân của mình.
Vì vậy dứt khoát hạ thấp người xuống, dò xét cách thức đánh tấn công vào chỗ yếu.
Hài tử kia rõ ràng đã bị hù cho sợ, liên tục lui về hướng bên cạnh.
Cô độc chứng bám lấy không tha, lui một bước hắn liền đuổi theo một bước, lúc Như Thương ngẩng đầu lên, thì thấy chứng bệnh cô độc đã túm được hài tử trong tay, hai khúc xương đùi cũng lần lượt bị bẻ gảy.
Đối phương không còn vũ khí, trong nhất thời có vẻ hơi hoảng loạn.
Nhưng hoảng loạn này cũng chỉ trong chớp mắt, không duy trì vượt qua một giây.
Cô độc chứng nhân cơ hội này, lòng bàn tay hơi gấp lại liền duỗi thẳng ra năm ngón tay, trực tiếp hướng đến cổ của đối phương chuẩn bị dò xét.
Hài tử cảm thấy không tốt, cuối cùng dồn sức thoáng một cái nhảy vọt lên không trung, chỉ là nhào lộn một cái, lại không biết biến mất ở nơi nào.
Hai người đối diện đồng thời thu lại tư thế, theo bản năng sánh vai đứng lại gần nhau.
Đúng là cao thủ giao chiến, đánh nhau kịch liệt như vậy, nhưng cũng không thấy ai thở gấp.
Hơi thở vẫn đều đặn nhẹ nhàng như cũ, không gian này càng thêm yên tĩnh thoải mái như không người.
Hai người không ai chuyển động, vẫn duy trì một tư thế là tập trung tinh thần lắng nghe.
Một người sống sờ sờ không thể nào biến mất vô cớ được, phía trên tầng tháp này nhất định là có vách ngăn, mới có thể khiến cho hài tử sau khi nhảy vọt lên cũng không thấy trở xuống.
Đáng tiếc, cho dù năng lực nhìn trong tối của bọn họ có tốt hơn nữa, vẫn không có khả năng nhìn được quá xa ở dưới điều kiện tối đen như vậy.
Nàng biết tình huống này nếu cứ đánh tiếp không phải là cách, trong tay hài tử kia còn đang cầm hai khúc xương đùi người không ngừng vung vẫy.
Trên tay Như Thương không có vũ khí, đánh nhau càng có chút thua thiệt.
Nàng nghĩ tới một cách, chuẩn bị đột phá tìm đến miệng đối phương để chế phục, cũng vào lúc này, phát hiện nàng lướt nhanh ngồi nữa người xuống dưới ván sàn, thì hài tử kia lại không giống như trước trực tiếp cứng đối cứng nghênh chiến cùng nàng, mà rất nhanh chóng thu chân quay trở về, khéo léo tránh qua.
Thần kinh Như Thương chấn động rồi lập tức hiểu được, bản thân là muốn tìm đến miệng đột phá, nhưng không ngờ hắn lại bảo vệ phần chân của mình.
Vì vậy dứt khoát hạ thấp người xuống, dò xét cách thức đánh tấn công vào chỗ yếu.
Hài tử kia rõ ràng đã bị hù cho sợ, liên tục lui về hướng bên cạnh.
Cô độc chứng bám lấy không tha, lui một bước hắn liền đuổi theo một bước, lúc Như Thương ngẩng đầu lên, thì thấy chứng bệnh cô độc đã túm được hài tử trong tay, hai khúc xương đùi cũng lần lượt bị bẻ gảy.
Đối phương không còn vũ khí, trong nhất thời có vẻ hơi hoảng loạn.
Nhưng hoảng loạn này cũng chỉ trong chớp mắt, không duy trì vượt qua một giây.
Cô độc chứng nhân cơ hội này, lòng bàn tay hơi gấp lại liền duỗi thẳng ra năm ngón tay, trực tiếp hướng đến cổ của đối phương chuẩn bị dò xét.
Hài tử cảm thấy không tốt, cuối cùng dồn sức thoáng một cái nhảy vọt lên không trung, chỉ là nhào lộn một cái, lại không biết biến mất ở nơi nào.
Hai người đối diện đồng thời thu lại tư thế, theo bản năng sánh vai đứng lại gần nhau.
Đúng là cao thủ giao chiến, đánh nhau kịch liệt như vậy, nhưng cũng không thấy ai thở gấp.
Hơi thở vẫn đều đặn nhẹ nhàng như cũ, không gian này càng thêm yên tĩnh thoải mái như không người.
Hai người không ai chuyển động, vẫn duy trì một tư thế là tập trung tinh thần lắng nghe.
Một người sống sờ sờ không thể nào biến mất vô cớ được, phía trên tầng tháp này nhất định là có vách ngăn, mới có thể khiến cho hài tử sau khi nhảy vọt lên cũng không thấy trở xuống.
Đáng tiếc, cho dù năng lực nhìn trong tối của bọn họ có tốt hơn nữa, vẫn không có khả năng nhìn được quá xa ở dưới điều kiện tối đen như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.