Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng Mưu Thiên Hạ
Chương 122: Xông ra tháp Trấn yêu
Dương Giai Ny
04/08/2014
Lại nhìn về phía cô độc chứng, trong ánh mắt có chút mê ly, còn đang tràn ngập một chút chờ đợi.
Trong lòng cô độc chứng bỗng nhiên "Lộp bộp", không tự giác bước chân lên phía trước, đồng thời đưa tay qua đón lấy cánh tay Như Thương.
Tay của hắn vừa tới, nàng vốn đang đứng rất tốt, nhưng bỗng nhiên như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã vào ngực cô độc chứng.
"Ngươi làm sao vậy?" Hắn mở miệng, vừa ôm lấy người vừa vội vàng nói: "Nhịn xuống! Dù sao cũng không được hộc máu!"
Trong lồng ngực Như Thương đang lấp đầy một ngụm máu to sắp phải phun ra, nhưng khi nghe cô độc chứng khuyên lời này, lại liên tiếp nuốt trở vào.
Một luồng mùi tanh từ trong cổ họng bốc lên, thật ghê tởm, nhưng cũng may người còn tỉnh táo.
Quỷ Đồng thấy bộ dạng nàng như vậy cũng sợ hãi, vội vàng chạy đi qua.
Hài tử hình như đã nghĩ tới điều gì, nhìn dáng vẻ Như Thương đang thống khổ, rốt cuộc lên tiếng, tràn đầy tự trách nói:
"Thật xin lỗi, là ta làm ngươi bị thương thành như vậy."
Như Thương khoát khoát tay, không cùng hắn tranh cãi, chỉ nhìn về phía cô độc chứng nói:
"Cõng ta, nhanh chóng đi ra ngoài!"
"Ân." Cô độc chứng gật đầu, rồi tiến lên một bước ngồi nửa người xuống, để cho Như Thương vững vàng đặt lên lưng của mình.
Rồi sau đó cũng không kéo dài, nhấc chân hướng trên vách tường đá, người nhẹ nhàng nhảy vọt lên một cái, lại duỗi thẳng một cánh tay bắt lấy cửa thông gió.
Đợi tay nắm chặt, đồng thời thả Như Thương ở phía sau xuống, dùng tay còn lại bắt lấy cổ tay của nàng, bản thân nhảy ra ngoài trước, sau đó trở lại kéo người lên.
Cửa thông gió này quá nhỏ, bên cạnh còn có tảng đá, hắn sợ cứ như vậy đi ra sẽ làm Như Thương bị thương, cho nên mới cẩn thận như thế.
Sau khi hai người vội vã đi ra, Quỷ Đồng đi sát ở phía sau cũng nhảy lên theo.
Động tác một người so với hai người phải nhanh hơn nhiều, nhưng Quỷ Đồng lại hơi có vẻ do dự. Rất dễ hiểu, bởi vì hắn đối với thế giới mới lạ ở bên ngoài, vẫn còn có điều nghi kỵ.
Trong lòng cô độc chứng bỗng nhiên "Lộp bộp", không tự giác bước chân lên phía trước, đồng thời đưa tay qua đón lấy cánh tay Như Thương.
Tay của hắn vừa tới, nàng vốn đang đứng rất tốt, nhưng bỗng nhiên như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã vào ngực cô độc chứng.
"Ngươi làm sao vậy?" Hắn mở miệng, vừa ôm lấy người vừa vội vàng nói: "Nhịn xuống! Dù sao cũng không được hộc máu!"
Trong lồng ngực Như Thương đang lấp đầy một ngụm máu to sắp phải phun ra, nhưng khi nghe cô độc chứng khuyên lời này, lại liên tiếp nuốt trở vào.
Một luồng mùi tanh từ trong cổ họng bốc lên, thật ghê tởm, nhưng cũng may người còn tỉnh táo.
Quỷ Đồng thấy bộ dạng nàng như vậy cũng sợ hãi, vội vàng chạy đi qua.
Hài tử hình như đã nghĩ tới điều gì, nhìn dáng vẻ Như Thương đang thống khổ, rốt cuộc lên tiếng, tràn đầy tự trách nói:
"Thật xin lỗi, là ta làm ngươi bị thương thành như vậy."
Như Thương khoát khoát tay, không cùng hắn tranh cãi, chỉ nhìn về phía cô độc chứng nói:
"Cõng ta, nhanh chóng đi ra ngoài!"
"Ân." Cô độc chứng gật đầu, rồi tiến lên một bước ngồi nửa người xuống, để cho Như Thương vững vàng đặt lên lưng của mình.
Rồi sau đó cũng không kéo dài, nhấc chân hướng trên vách tường đá, người nhẹ nhàng nhảy vọt lên một cái, lại duỗi thẳng một cánh tay bắt lấy cửa thông gió.
Đợi tay nắm chặt, đồng thời thả Như Thương ở phía sau xuống, dùng tay còn lại bắt lấy cổ tay của nàng, bản thân nhảy ra ngoài trước, sau đó trở lại kéo người lên.
Cửa thông gió này quá nhỏ, bên cạnh còn có tảng đá, hắn sợ cứ như vậy đi ra sẽ làm Như Thương bị thương, cho nên mới cẩn thận như thế.
Sau khi hai người vội vã đi ra, Quỷ Đồng đi sát ở phía sau cũng nhảy lên theo.
Động tác một người so với hai người phải nhanh hơn nhiều, nhưng Quỷ Đồng lại hơi có vẻ do dự. Rất dễ hiểu, bởi vì hắn đối với thế giới mới lạ ở bên ngoài, vẫn còn có điều nghi kỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.