Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
Chương 77: BỐ TRÍ
Bạc Hạ Môn
19/01/2021
Vào một đêm vui như đêm nay, ai cũng lo đắm chìm vào đó, mọi người đều
đang khiêu vũ bên trong nên không ai phát hiện ở một góc đường đang có
chuyện xảy ra.
Đây là lần đầu tiên Tiết Tịnh Kỳ nhận ra sức hút của Thích Mặc Thanh lớn như vậy, kể từ sau khi chàng tháo mặt nạ xuống, gương mặt tuấn mĩ của chàng đã khiến cho tất cả mọi người phải sững sờ.
Cô như đang thị uy chủ quyền của mình bằng cách cầm dải lụa sặc sỡ trong tay, cúi xuống choàng lên cổ Thích Mặc Thanh và buộc lại, những ngón tay linh hoạt thắt ra một chiếc nơ bướm xinh xắn.
"Ta chưa nói tháo xuống thì không được tháo xuống." Cô cố ý nói chuyện một cách bá đạo như vậy để tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Thích Mặc Thanh cho cô nàng bên cạnh biết.
"Không tháo." Thích Mặc Thanh cưng chiều nói.
Hai người không nhìn cô nàng đứng gần đó nữa mà chỉ lo ngắm nhìn dòng người ngược xuôi trên đường, hai người thân mật với nhau khiến cho cô nàng kia tức đỏ mắt.
Nàng ta nắm chặt tay lại, cắn môi dưới, ánh mắt lạnh như bắng quét qua hai người họ, bộ dạng như muốn tiến lên tách họ ra nhưng lại chần chừ không dám.
Nàng ta sợ hãi ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông ấy, tuy rằng chàng nhìn qua thì tuấn mỹ vô song, nhưng đôi mắt ấy lại khiến nàng ta sợ hãi.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhìn về phía cô gái kia, thấy nàng ta đang nhìn lại mình với ánh mắt oán hận, tựa hồ như muốn ăn sống nuốt tươi nuốt sống cô, trên mặt lộ rõ hận ý lẫn tình yêu dành cho Thích Mặc Thanh.
Lại là một cô nàng si tình, Tiết Tịnh Kỳ cúi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thích Mặc Thanh, sao ra ngoài dạo chơi cũng đào hoa như vậy chứ? Lẽ nào vấn đề nằm ở gương mặt?
"Vị cô nương này, sắc trời đã tối rồi, ngươi còn không về nhà, cha ngươi không lo lắng à?" Tiết Tịnh Kỳ nhướn mi, cố ý nói, để nàng ta đừng đứng ở đó khóc sướt mướt nữa.
"Nơi này là Ô Thành, ta có về nhà hay không thì liên quan gì tới ngươi?" Nàng kia cất giọng buồn bã ai oán rồi quay người chạy đi với giọt nước mắt còn vương trên má.
Bóng dáng áo hồng ta hòa vào màn đêm huyên náo, biến mất trong đám đông đang chen lấn, Tiết Tịnh Kỳ nhìn một hồi, đến khi sực tỉnh lại thì thấy Nhục Nghê cùng Giả Sơn đã quay về.
Nhục Nghê cúi gằm, mặt đỏ ửng, còn Giả Sơn cũng y chang, Tiết Tịnh Kỳ thấy hai người họ là lạ, sao mới ra ngoài chơi một chút mà mặt đã đỏ bừng rồi?
Đừng nói là…
Đột nhiên Tiết Tịnh Kỳ bừng tỉnh, hoàn toàn quên chuyện cô nàng lúc nãy, cô kéo ống tay áo của Nhục Nghê rồi lén nở một nụ cười gian.
"Nhục Nghê, làm sao vậy? Sao mặt đỏ vậy? Có phải Giả Sơn ức hiếp ngươi không?" Tiết Tịnh Kỳ kéo kéo tay Nhục Nghê vẻ lo lắng hỏi han, nhưng khóe mắt vẫn không giấu được ý cười.
"Không, không có..." Nhục Nghê cúi đầu cười, nụ cười trên mặt hoàn toàn là nụ cười hoài xuân của một cô gái bình thường.
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, nheo mắt nhìn chằm chằm Giả Sơn, bị nàng nhìn, hắn tựa hồ ngượng ngùng, vội xoay người nhìn bâng quơ rồi bỗng nhiên nói: "Bầu trời thiệt nhiều sao!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, cảm thấy kinh ngạc, Giả Sơn, kỹ thuật đánh trống lảng của ngươi kém quá đi! Tối nay hoàn toàn không có sao.
Lễ hội Quỷ Vũ đã kết thúc với cuộc náo loạn của cô nàng kia, lúc trở về, Tiết Tịnh Kỳ triệt để ngó lơ Thích Mặc Thanh, lúc ngồi trên xe ngựa, cô cố ý không nhìn chàng cũng không nói chuyện với chàng.
Trong xe ngập tràn bầu không khí ngại ngần, Tiết Tịnh Kỳ nhắm mắt lại, ý muốn nói mình đã ngủ rồi nhưng trong đầu vẫn mải nghĩa chuyện vừa rồi nên không cách nào ngủ được.
Thật lâu sau, Thích Mặc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lên má cô khiến cho mặt cô nóng bừng lên.
"Ta không quen nàng ta, về phần vì sao nàng ta tặng dải lụa cho ta, ta cũng không biết, thứ mà ta thích vĩnh viễn chỉ có dải lụa này mà thôi." Giọng Thích Mặc Thanh trầm thấp, có vẻ lo lắng, lời giải thích của chàng đã làm cho Tiết Tịnh Kỳ biết được chàng có để ý đến mình.
Cô làm bộ ngủ say, trở người, quay mặt vào bên trong xe ngựa, hàng mi dài cũng khẽ rung theo nhịp xe chạy, trong lòng cô vẫn còn khúc mắc về hành động của cô nàng lúc nãy, nếu không phải chàng ló mặt ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì người con gái đó tại sao lại tặng dải lụa cho chàng chứ?
Cô không hiểu tại sao mình lại để ý như vậy nhưng tóm lại cô không thích Thích Mặc Thanh ở bên người phụ nữ khác.
Thích Mặc Thanh thấy cô có hành động của trẻ con thì đưa tay kéo cô dậy, nhưng cô giằng lại, hai tay gồng cứng không cho chàng kéo mình lên, chàng chậm rãi buông tay cô ra, ngay khi hai người đều không có phòng bị chàng đột nhiên kéo cô tới trước mặt mình.
"Tịnh Kỳ, không được tức giận." Thích Mặc Thanh nhìn thẳng vào hai mắt cô, đôi môi khẽ mở, giọng điệu ra lệnh.
Nhân lúc Tiết Tịnh Kỳ còn chưa mở miệng nói chuyện, chàng đột nhiên giữ chặt môi cô, hung hăng trao cho cô một nụ hôn, Tiết Tịnh Kỳ sửng sốt trước nụ hôn bất ngờ của chàng nhưng cô vẫn chấp nhận nó, thật lâu sau, chàng mới chậm rãi buông đôi môi của nàng ra.
Môi dường như bị rách da nên có vài tia máu vương trên cánh môi, cô le đầu lưỡi liếm, trong miệng mằn mặn khiến cô trừng mắt nhìn Thích Mặc Thanh, ánh mắt trách mắng.
Thích Mặc Thanh biết mình hơi thô lỗ nhưng chàng không khống chế được chính mình, mỗi lần hôn lên môi cô là chàng giống như là bị khống chế, phản ứng một cách chậm chạp.
"Tịnh Kỳ, nàng là của ta, ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi." Thích Mặc Thanh bá đạo tuyên bố, trong đêm tối, lời tuyên bố nghe sao mà hùng hồn.
Tiết Tịnh Kỳ chưa kịp đề phòng đã bị chàng ôm chặt khư trong lòng, thân thể cường tráng của chàng dường như đang hấp thu lấy hơi ấm trên người cô, chần chừ mãi không chịu rời, cô cũng giơ tay ôm lấy chàng, hai người dựa sát vào nhau.
Cô biết Thích Mặc Thanh sẽ không động lòng với người con gái khác, nhưng chỉ cần có người thể hiện tình yêu với Thích Mặc Thanh của cô là cô liền có cảm giác người mà mình yêu quý sắp bị người ta cướp mất vậy.
Cô giơ tay chạm vào lồng ngực Thích Mặc Thanh, tựa như những chuyện vừa xảy ra đều đã tan biến trong vòng tay này.
Họ gần như đã vui chơi hết Ô Thành rồi, Thích Mặc Thanh mấy ngày này đều dẫn Tiết Tịnh Kỳ đi khắp nơi, chỗ nào có cái chơi đều sẽ có dấu chân của bọn họ.
Kể từ đêm hôm ấy, mỗi lần Tiết Tịnh Kỳ cùng Thích Mặc Thanh đến chỗ nào đó, đều phải quan sát xem gần đó có cô gái xinh đẹp nào không, cô giống như chịu di chứng, luôn sợ con gái xuất hiện trước mặt Thích Mặc Thanh để bày tỏ tình yêu.
Không ngờ người cổ đại lại cởi mở như vậy, chỉ cần gặp một người mặt mũi đàng hoàng liền tỏ lòng muốn gả cho người ta, thủ đoạn theo đuổi tình yêu của họ còn khoa trương hơn cả thời hiện đại.
Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi trên xích đu trong biệt uyển suy ngẫm về chuyện rong chơi ở Ô Thành, mấy ngày nay bọn họ đã rời xa những tranh đấu, ngươi lừa ta gạt chốn hoàng cung để sống tại nơi yên bình, thú vị này nên dần dần lãng quên những chuyện ấy, giống như trong lòng đã thoải mái hơn vậy.
Suy nghĩ của cô có chút mơ hồ không rõ, cô không biết ông trời cho cô xuyên về đây nhằm mục đích gì, dù là thời nào đi nữa thì cô cũng mong mình có thể sống những ngày yên bình. Nếu Thích Mặc Thanh nguyện ý cùng cô sống yên bình, hai người dựa vào nhau mà trải qua những ngày tháng về sau, không phải lo nghĩ gì nữa hết...
"Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ..." Giọng nói lạnh lùng của Thích Mặc Thanh kéo cô về với thực tại, cô bỗng quay đầu nhìn thẳng vào mắt chàng, chàng nâng mặt cô lên, chau mày: “Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Tiết Tịnh Kỳ nở một nụ cười rầu rĩ, làm bộ như chẳng nghĩ gì hết: "Không, không có gì, ngẩn người mà thôi."
Cô không muốn để cho Thích Mặc Thanh biết được tâm tư của mình, dù sao cô cũng đã đồng ý sẽ sống cùng chàng suốt kiếp, nếu có một ngày, cả hai người đều chán ghét cuộc sống này thì cô nhất định sẽ không chút do dự kéo chàng cùng nhau rời khỏi đây.
"Có tâm sự nhất định phải nói cho ta biết, đừng giấu trong lòng." Thích Mặc Thanh nhìn cô, nói với vẻ mặt nghiêm túc, một tay vuốt ve ấn đường của cô, kéo giãn hàng lông mày đang cau lại.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu ngắm mình bên trong chiếc gương đồng rồi đưa tay sờ trang sức trên đầu, cô chưa động vào chiếc trâm phù dung thì dột nhiên da đầu cô nhói lên, chiếc trâm ngọc ấy đã chạm đến da đầu của cô rồi.
"Đi thôi, chúng ta đi dùng bữa sáng, buổi tối còn có việc phải làm." Thích Mặc Thanh cầm tay cô, tay còn lại đẩy xe lăn vào cửa.
Có việc phải làm? Chẳng lẽ mục đích bọn họ tới nơi này không phải để du ngoạn, mà là vì có chuyện sao?
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
"Buổi tối nàng sẽ biết." Thích Mặc Thanh đáp nhưng không quay đầu lại.
Hai người ăn sáng xong thì đã không thấy tăm hơi của Thích Mặc Thanh cùng Giả Sơn đâu hết, họ bảo rằng mình đi dạo xung quanh Ô Thành, quan sát phong tục địa phương, mua mấy món đồ về thưởng thức.
Tiết Tịnh Kỳ hiểu tâm tư của Thích Mặc Thanh, thăm thú phong tục địa phương, mua vài món đồ đều chỉ là cái cớ, nếu nói mang theo Giả Sơn đi ra ngoài làm việc thì cô mới tin.
Nhưng cô cũng không nói gì, sáng sớm, Thích Mặc Thanh nói có việc phải làm nhất định là ra ngoài sắp xếp.
Cứ ở lỳ trong biệt uyển sơn thủy này mãi, lâu rồi không đi dạo nên Tiết Tịnh Kỳ tâm huyết dâng trào lôi kéo Nhục Nghê dạo một vòng trong sân, không ngờ nơi này lại rộng lớn như vậy khiến cô có chút giật mình.
"Vương phi, mau tới đây xem, nơi này có một cái xích đu." Nhục Nghê kêu lên.
Tiết Tịnh Kỳ vừa đi qua thì thấy tại một góc tường ở hướng Bắc của sân có một cái xích đu bằng sắt, để cho đẹp hơn, người ta còn cố ý treo một ít hoa lá lên dây xích sắt, dưới đất là một tấm gỗ rất nặng, trông vô cùng thú vị.
Cô dùng tay phủi phủi tấm gỗ rồi ngồi lên, Nhục Nghê ở phía sau đẩy nhẹ một cái, có gió thổi nhẹ qua tai cô, cô nhắm mắt cảm nhận tiếng gió càng lúc càng lớn, giống như mình đang được bay lượn trên bầu trời vậy.
Nếu có thể như vậy mãi thì tốt biết mấy, cứ vô ưu vô lự.
Trong biệt uyển này, thứ mà Tiết Tịnh Kỳ thích nhất chính là chiếc xích đu này, Nhục Nghê cầm một tấm áo choàng ra khoác lên cho cô, cô ngồi ở đây cả một ngày rồi.
"Nhục Nghê, trước kia ngươi có từng cùng Vương gia đến nơi này chưa?" Tiết Tịnh Kỳ hỏi Nhục Nghê ngồi bên cạnh.
Nhục Nghê nghĩ nghĩ, nói: "Đây là lần đầu tiên, Vương gia đi đứng không tiện nên ít khi ra ngoài."
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nếu là như thế thì lẽ nào biệt uyển này cùng với biệt uyển lần trước du ngoạn đều là chàng nhờ người khác mua giúp sao?
Trời chiều phía Tây đã nhuộm ráng hồng, từng tia nắng rơi rụng ở phía chân trời, một ánh sáng lóe ngang bầu trời, Tiết Tịnh Kỳ đang chơi xích đu thì bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ ở phía sau đẩy cô lên cao hơn.
Tiếng gió xé qua tai, cô thấy cả người như bay lên, cô nắm chặt dây xích sắt, bỗng trong lòng căng thẳng, cô ghé mắt quay đầu lại nhìn thì thấy hóa ra là Thích Mặc Thanh, con tim cô lúc này mới bình tĩnh lại, tiếng cười lảnh lót cứ quanh quẩn trong khoảng sân này.
"Ha ha, cao thêm chút nữa!” Tiết Tịnh Kỳ phấn khích hô to.
Thích Mặc Thanh mỉm cười đẩy cô lên cao hơn, ngắm nhìn mái tóc dài của cô tung bay trong gió, chàng có cảm giác mọi thứ thật đẹp biết bao.
Đây là lần đầu tiên Tiết Tịnh Kỳ nhận ra sức hút của Thích Mặc Thanh lớn như vậy, kể từ sau khi chàng tháo mặt nạ xuống, gương mặt tuấn mĩ của chàng đã khiến cho tất cả mọi người phải sững sờ.
Cô như đang thị uy chủ quyền của mình bằng cách cầm dải lụa sặc sỡ trong tay, cúi xuống choàng lên cổ Thích Mặc Thanh và buộc lại, những ngón tay linh hoạt thắt ra một chiếc nơ bướm xinh xắn.
"Ta chưa nói tháo xuống thì không được tháo xuống." Cô cố ý nói chuyện một cách bá đạo như vậy để tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Thích Mặc Thanh cho cô nàng bên cạnh biết.
"Không tháo." Thích Mặc Thanh cưng chiều nói.
Hai người không nhìn cô nàng đứng gần đó nữa mà chỉ lo ngắm nhìn dòng người ngược xuôi trên đường, hai người thân mật với nhau khiến cho cô nàng kia tức đỏ mắt.
Nàng ta nắm chặt tay lại, cắn môi dưới, ánh mắt lạnh như bắng quét qua hai người họ, bộ dạng như muốn tiến lên tách họ ra nhưng lại chần chừ không dám.
Nàng ta sợ hãi ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông ấy, tuy rằng chàng nhìn qua thì tuấn mỹ vô song, nhưng đôi mắt ấy lại khiến nàng ta sợ hãi.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhìn về phía cô gái kia, thấy nàng ta đang nhìn lại mình với ánh mắt oán hận, tựa hồ như muốn ăn sống nuốt tươi nuốt sống cô, trên mặt lộ rõ hận ý lẫn tình yêu dành cho Thích Mặc Thanh.
Lại là một cô nàng si tình, Tiết Tịnh Kỳ cúi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thích Mặc Thanh, sao ra ngoài dạo chơi cũng đào hoa như vậy chứ? Lẽ nào vấn đề nằm ở gương mặt?
"Vị cô nương này, sắc trời đã tối rồi, ngươi còn không về nhà, cha ngươi không lo lắng à?" Tiết Tịnh Kỳ nhướn mi, cố ý nói, để nàng ta đừng đứng ở đó khóc sướt mướt nữa.
"Nơi này là Ô Thành, ta có về nhà hay không thì liên quan gì tới ngươi?" Nàng kia cất giọng buồn bã ai oán rồi quay người chạy đi với giọt nước mắt còn vương trên má.
Bóng dáng áo hồng ta hòa vào màn đêm huyên náo, biến mất trong đám đông đang chen lấn, Tiết Tịnh Kỳ nhìn một hồi, đến khi sực tỉnh lại thì thấy Nhục Nghê cùng Giả Sơn đã quay về.
Nhục Nghê cúi gằm, mặt đỏ ửng, còn Giả Sơn cũng y chang, Tiết Tịnh Kỳ thấy hai người họ là lạ, sao mới ra ngoài chơi một chút mà mặt đã đỏ bừng rồi?
Đừng nói là…
Đột nhiên Tiết Tịnh Kỳ bừng tỉnh, hoàn toàn quên chuyện cô nàng lúc nãy, cô kéo ống tay áo của Nhục Nghê rồi lén nở một nụ cười gian.
"Nhục Nghê, làm sao vậy? Sao mặt đỏ vậy? Có phải Giả Sơn ức hiếp ngươi không?" Tiết Tịnh Kỳ kéo kéo tay Nhục Nghê vẻ lo lắng hỏi han, nhưng khóe mắt vẫn không giấu được ý cười.
"Không, không có..." Nhục Nghê cúi đầu cười, nụ cười trên mặt hoàn toàn là nụ cười hoài xuân của một cô gái bình thường.
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, nheo mắt nhìn chằm chằm Giả Sơn, bị nàng nhìn, hắn tựa hồ ngượng ngùng, vội xoay người nhìn bâng quơ rồi bỗng nhiên nói: "Bầu trời thiệt nhiều sao!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, cảm thấy kinh ngạc, Giả Sơn, kỹ thuật đánh trống lảng của ngươi kém quá đi! Tối nay hoàn toàn không có sao.
Lễ hội Quỷ Vũ đã kết thúc với cuộc náo loạn của cô nàng kia, lúc trở về, Tiết Tịnh Kỳ triệt để ngó lơ Thích Mặc Thanh, lúc ngồi trên xe ngựa, cô cố ý không nhìn chàng cũng không nói chuyện với chàng.
Trong xe ngập tràn bầu không khí ngại ngần, Tiết Tịnh Kỳ nhắm mắt lại, ý muốn nói mình đã ngủ rồi nhưng trong đầu vẫn mải nghĩa chuyện vừa rồi nên không cách nào ngủ được.
Thật lâu sau, Thích Mặc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lên má cô khiến cho mặt cô nóng bừng lên.
"Ta không quen nàng ta, về phần vì sao nàng ta tặng dải lụa cho ta, ta cũng không biết, thứ mà ta thích vĩnh viễn chỉ có dải lụa này mà thôi." Giọng Thích Mặc Thanh trầm thấp, có vẻ lo lắng, lời giải thích của chàng đã làm cho Tiết Tịnh Kỳ biết được chàng có để ý đến mình.
Cô làm bộ ngủ say, trở người, quay mặt vào bên trong xe ngựa, hàng mi dài cũng khẽ rung theo nhịp xe chạy, trong lòng cô vẫn còn khúc mắc về hành động của cô nàng lúc nãy, nếu không phải chàng ló mặt ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì người con gái đó tại sao lại tặng dải lụa cho chàng chứ?
Cô không hiểu tại sao mình lại để ý như vậy nhưng tóm lại cô không thích Thích Mặc Thanh ở bên người phụ nữ khác.
Thích Mặc Thanh thấy cô có hành động của trẻ con thì đưa tay kéo cô dậy, nhưng cô giằng lại, hai tay gồng cứng không cho chàng kéo mình lên, chàng chậm rãi buông tay cô ra, ngay khi hai người đều không có phòng bị chàng đột nhiên kéo cô tới trước mặt mình.
"Tịnh Kỳ, không được tức giận." Thích Mặc Thanh nhìn thẳng vào hai mắt cô, đôi môi khẽ mở, giọng điệu ra lệnh.
Nhân lúc Tiết Tịnh Kỳ còn chưa mở miệng nói chuyện, chàng đột nhiên giữ chặt môi cô, hung hăng trao cho cô một nụ hôn, Tiết Tịnh Kỳ sửng sốt trước nụ hôn bất ngờ của chàng nhưng cô vẫn chấp nhận nó, thật lâu sau, chàng mới chậm rãi buông đôi môi của nàng ra.
Môi dường như bị rách da nên có vài tia máu vương trên cánh môi, cô le đầu lưỡi liếm, trong miệng mằn mặn khiến cô trừng mắt nhìn Thích Mặc Thanh, ánh mắt trách mắng.
Thích Mặc Thanh biết mình hơi thô lỗ nhưng chàng không khống chế được chính mình, mỗi lần hôn lên môi cô là chàng giống như là bị khống chế, phản ứng một cách chậm chạp.
"Tịnh Kỳ, nàng là của ta, ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi." Thích Mặc Thanh bá đạo tuyên bố, trong đêm tối, lời tuyên bố nghe sao mà hùng hồn.
Tiết Tịnh Kỳ chưa kịp đề phòng đã bị chàng ôm chặt khư trong lòng, thân thể cường tráng của chàng dường như đang hấp thu lấy hơi ấm trên người cô, chần chừ mãi không chịu rời, cô cũng giơ tay ôm lấy chàng, hai người dựa sát vào nhau.
Cô biết Thích Mặc Thanh sẽ không động lòng với người con gái khác, nhưng chỉ cần có người thể hiện tình yêu với Thích Mặc Thanh của cô là cô liền có cảm giác người mà mình yêu quý sắp bị người ta cướp mất vậy.
Cô giơ tay chạm vào lồng ngực Thích Mặc Thanh, tựa như những chuyện vừa xảy ra đều đã tan biến trong vòng tay này.
Họ gần như đã vui chơi hết Ô Thành rồi, Thích Mặc Thanh mấy ngày này đều dẫn Tiết Tịnh Kỳ đi khắp nơi, chỗ nào có cái chơi đều sẽ có dấu chân của bọn họ.
Kể từ đêm hôm ấy, mỗi lần Tiết Tịnh Kỳ cùng Thích Mặc Thanh đến chỗ nào đó, đều phải quan sát xem gần đó có cô gái xinh đẹp nào không, cô giống như chịu di chứng, luôn sợ con gái xuất hiện trước mặt Thích Mặc Thanh để bày tỏ tình yêu.
Không ngờ người cổ đại lại cởi mở như vậy, chỉ cần gặp một người mặt mũi đàng hoàng liền tỏ lòng muốn gả cho người ta, thủ đoạn theo đuổi tình yêu của họ còn khoa trương hơn cả thời hiện đại.
Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi trên xích đu trong biệt uyển suy ngẫm về chuyện rong chơi ở Ô Thành, mấy ngày nay bọn họ đã rời xa những tranh đấu, ngươi lừa ta gạt chốn hoàng cung để sống tại nơi yên bình, thú vị này nên dần dần lãng quên những chuyện ấy, giống như trong lòng đã thoải mái hơn vậy.
Suy nghĩ của cô có chút mơ hồ không rõ, cô không biết ông trời cho cô xuyên về đây nhằm mục đích gì, dù là thời nào đi nữa thì cô cũng mong mình có thể sống những ngày yên bình. Nếu Thích Mặc Thanh nguyện ý cùng cô sống yên bình, hai người dựa vào nhau mà trải qua những ngày tháng về sau, không phải lo nghĩ gì nữa hết...
"Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ..." Giọng nói lạnh lùng của Thích Mặc Thanh kéo cô về với thực tại, cô bỗng quay đầu nhìn thẳng vào mắt chàng, chàng nâng mặt cô lên, chau mày: “Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Tiết Tịnh Kỳ nở một nụ cười rầu rĩ, làm bộ như chẳng nghĩ gì hết: "Không, không có gì, ngẩn người mà thôi."
Cô không muốn để cho Thích Mặc Thanh biết được tâm tư của mình, dù sao cô cũng đã đồng ý sẽ sống cùng chàng suốt kiếp, nếu có một ngày, cả hai người đều chán ghét cuộc sống này thì cô nhất định sẽ không chút do dự kéo chàng cùng nhau rời khỏi đây.
"Có tâm sự nhất định phải nói cho ta biết, đừng giấu trong lòng." Thích Mặc Thanh nhìn cô, nói với vẻ mặt nghiêm túc, một tay vuốt ve ấn đường của cô, kéo giãn hàng lông mày đang cau lại.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu ngắm mình bên trong chiếc gương đồng rồi đưa tay sờ trang sức trên đầu, cô chưa động vào chiếc trâm phù dung thì dột nhiên da đầu cô nhói lên, chiếc trâm ngọc ấy đã chạm đến da đầu của cô rồi.
"Đi thôi, chúng ta đi dùng bữa sáng, buổi tối còn có việc phải làm." Thích Mặc Thanh cầm tay cô, tay còn lại đẩy xe lăn vào cửa.
Có việc phải làm? Chẳng lẽ mục đích bọn họ tới nơi này không phải để du ngoạn, mà là vì có chuyện sao?
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
"Buổi tối nàng sẽ biết." Thích Mặc Thanh đáp nhưng không quay đầu lại.
Hai người ăn sáng xong thì đã không thấy tăm hơi của Thích Mặc Thanh cùng Giả Sơn đâu hết, họ bảo rằng mình đi dạo xung quanh Ô Thành, quan sát phong tục địa phương, mua mấy món đồ về thưởng thức.
Tiết Tịnh Kỳ hiểu tâm tư của Thích Mặc Thanh, thăm thú phong tục địa phương, mua vài món đồ đều chỉ là cái cớ, nếu nói mang theo Giả Sơn đi ra ngoài làm việc thì cô mới tin.
Nhưng cô cũng không nói gì, sáng sớm, Thích Mặc Thanh nói có việc phải làm nhất định là ra ngoài sắp xếp.
Cứ ở lỳ trong biệt uyển sơn thủy này mãi, lâu rồi không đi dạo nên Tiết Tịnh Kỳ tâm huyết dâng trào lôi kéo Nhục Nghê dạo một vòng trong sân, không ngờ nơi này lại rộng lớn như vậy khiến cô có chút giật mình.
"Vương phi, mau tới đây xem, nơi này có một cái xích đu." Nhục Nghê kêu lên.
Tiết Tịnh Kỳ vừa đi qua thì thấy tại một góc tường ở hướng Bắc của sân có một cái xích đu bằng sắt, để cho đẹp hơn, người ta còn cố ý treo một ít hoa lá lên dây xích sắt, dưới đất là một tấm gỗ rất nặng, trông vô cùng thú vị.
Cô dùng tay phủi phủi tấm gỗ rồi ngồi lên, Nhục Nghê ở phía sau đẩy nhẹ một cái, có gió thổi nhẹ qua tai cô, cô nhắm mắt cảm nhận tiếng gió càng lúc càng lớn, giống như mình đang được bay lượn trên bầu trời vậy.
Nếu có thể như vậy mãi thì tốt biết mấy, cứ vô ưu vô lự.
Trong biệt uyển này, thứ mà Tiết Tịnh Kỳ thích nhất chính là chiếc xích đu này, Nhục Nghê cầm một tấm áo choàng ra khoác lên cho cô, cô ngồi ở đây cả một ngày rồi.
"Nhục Nghê, trước kia ngươi có từng cùng Vương gia đến nơi này chưa?" Tiết Tịnh Kỳ hỏi Nhục Nghê ngồi bên cạnh.
Nhục Nghê nghĩ nghĩ, nói: "Đây là lần đầu tiên, Vương gia đi đứng không tiện nên ít khi ra ngoài."
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nếu là như thế thì lẽ nào biệt uyển này cùng với biệt uyển lần trước du ngoạn đều là chàng nhờ người khác mua giúp sao?
Trời chiều phía Tây đã nhuộm ráng hồng, từng tia nắng rơi rụng ở phía chân trời, một ánh sáng lóe ngang bầu trời, Tiết Tịnh Kỳ đang chơi xích đu thì bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ ở phía sau đẩy cô lên cao hơn.
Tiếng gió xé qua tai, cô thấy cả người như bay lên, cô nắm chặt dây xích sắt, bỗng trong lòng căng thẳng, cô ghé mắt quay đầu lại nhìn thì thấy hóa ra là Thích Mặc Thanh, con tim cô lúc này mới bình tĩnh lại, tiếng cười lảnh lót cứ quanh quẩn trong khoảng sân này.
"Ha ha, cao thêm chút nữa!” Tiết Tịnh Kỳ phấn khích hô to.
Thích Mặc Thanh mỉm cười đẩy cô lên cao hơn, ngắm nhìn mái tóc dài của cô tung bay trong gió, chàng có cảm giác mọi thứ thật đẹp biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.