Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 209: CÁO THỊ Ở CỬA THÀNH

Bạc Hạ Môn

23/01/2021

Tốn hết nửa ngày trời để xuống nước, đoạn đường này cũng không mệt nhọc, dù gì cũng là xuống núi nên cũng rất thuận lợi, mặc dù băng tuyết cản trở, nhưng cơ thể Minh Khê rất vững vàng, võ công không tệ nên có thể đạp trên gió và tuyết mà đi, đến hơi thở cũng vô cùng ổn định.

Trước lúc xuống núi, Triều Mị Băng đã dặn hắn phải cắt may quần áo của Tiểu Hoa mặc, hắn đem dược liệu của mình đến tiệm thuốc Vinh Hòa lớn nhất trong thành để bán. Chưởng quầy ở tiệm ấy khá thân thiết với Triều Mị Băng, lần nào bọn họ xuống núi hái thuốc cũng đem đến cho bọn họ mua.

Bởi gì thuốc thuần thiên nhiên và tươi tắn, bởi thế giá cả cũng cao hơn những tiệm thuốc khác một chút, Minh Khê cũng được xem là khách quen của bọn họ, vừa vào đến tiệm đã có rất nhiều gương mặt quen thuộc đến chào hỏi hắn.

“Hôm nay chưởng quầy của tôi không có ở đây, nhưng ông ấy có căn dặn nếu như Minh công tử đến thì dù có bao nhiêu cũng phải mua hết thuốc, mời Minh công tử đi theo tôi qua bên này.” Tiểu nhị trong tiệm dẫn Minh Khê vào trong, đây là nơi chuyên chứa thuốc.

“Hôm nay chưởng quầy của các người lên biệt thự Đông Phương để giao thuốc rồi nhỉ.” Minh Khê vừa tháo bọc vải trên người mình xuống vừa cất tiếng nói.

Tiểu nhị ngạc nhiên mà gật đầu: “Đúng thế, xem ra trí nhớ của Minh công tử cũng không tệ.”

“Hôm nay vừa vặn là ngày 25, chưởng quầy sẽ đến biệt thự Đông Phương vào ngày này mỗi tháng để giao thuốc, năm năm nay đều không thay đổi.” Minh Khê không ngờ mình lại giao thuốc cho nơi này tận năm năm, hắn nhớ lại hồi năm năm trước, hắn vẫn còn là thằng nhóc tò vò mũi xanh chẳng hiểu gì cả.

Người đó gật đầu cười cười, dặn dò người khác nhanh chóng cân thuốc cho hắn.

“Minh công tử, tổng cộng 7 cân 2 lạng thuốc, ngươi có muốn xem không?” Tiểu nhị quay người lại hỏi Minh Khê.

“Không cần đâu, nếu như chưởng quầy đã tin tưởng ta như thế thì sao ta lại không tin tưởng ông ấy kia chứ? Chỉ cần các ngươi cân xong là được.” Minh Khê mỉm cười rồi nói.

Vài tiểu nhị gật gật đầu, sau khi cân xong số thuốc trong tay và tổng kết bạc cho Minh Khê xong, hắn mới cung kính tiễn Minh Khê ra về.

Lúc bán hết số thuốc, khách khứa trong các tửu lâu trong thành đã kéo đến đông nườm nượp, bọn họ ở những con đường lớn hẻm nhỏ ở bên ngoài. Minh Khê cũng không nôn nóng ăn cơm trưa mà đi vào một quán trà.

Quán trà là nơi phù hợp nhất để thăm dò tin tức.

“Một bình Long Tĩnh sau mưa.” Minh Khê ngồi ở vị trí bên hông, rồi hờ hững gọi món.

“Vâng, xin khách quán đợi một lát.” Tiểu nhị nhanh chóng rút chiếc khăn trắng vắt ở trên vai xuống ban mặt bàn, rồi nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

Quán trà hơi ồn ào, những người đàn ông lục tục đi vào trong quán, Minh Khê vừa vểnh tai lắng vừa quan sát vẻ mặt của bọn họ.

“Hương vị của tiệm trà này cũng khá lắm, có thể uống thử, nhất là trà Long Tĩnh ở đây đấy.” Người đàn ông ấy gật đầu với một người đàn ông khác, tỏ ý kêu tiểu nhị mang bình trà Long Tĩnh lên.

Rồi sau đó, hai người bọn họ bắt đầu bàn tán về những chuyện trong nhà, Minh Khê nhíu mày lại thật chặt, ở đây không những không thể nghe ngóng được chút ít tin tức nào, hơn nữa thứ mà hắn nghe được lại là những việc vặt trong nhà người đàn ông kia, màn tranh giành giữa vợ của huynh đệ!

Minh Khê tùy tiện móc vài mảnh bạc vụn trong eo vứt lên bài, hắn cầm kiếm đứng lên toan bỏ đi, vào lúc này lại có vài người đàn ông đi vào trong quán trà, vừa đi vừa bàn tán rôm rả.

“Mấy người nói xem, thiên hạ vừa mới thái bình chưa được bao lâu mà bây giờ lại tiếp tục chiến tranh nữa?”

Một người đàn ông khác phản bác: “Ngươi không biết đâu, quốc chủ của Thanh Đan Quốc không muốn đánh nhau, thế nên ông ta đã cho con gái út Hòa Sắt công chúa đến Thích Diệp chúng ta hòa thân, chỉ có điều không biết sẽ gả cho vị Hoàng tử nào.”

“Thích Diệp quốc của chúng dân giàu nước mạnh, địa hình rộng rãi, Thanh Đan quốc không dám tùy tiện ra tay nên mới đi hòa thân.” Người đàn ông ấy nói tiếp, giọng nói của hắn ta toát ra vẻ tự tin.



Nghe thấy những tin tức này, Minh Khê lại ngồi xuống rót một tách trà, giả vờ đang thong thả thưởng thức, nhưng thật chất hắn đang lắng nghe những tin tức có ích.

“Dù có nói thế nào thì chỉ cần không đánh nhau là được, quan tâm đến công chúa gì đó có gả hay không, dù gì cũng sẽ không gả vào trong phủ của chúng ta.”

Minh Khê nghe được một lúc, trong lòng đã nắm biết đại khái, hắn đặt tách trà trong tay xuống, một mình thờ ơ dạo bước trên đường sá.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa gấp gáp cùng với tiếng vung roi bôm bốp vang lên ở đằng xa, xông thẳng về hướng của hắn. Những bách tính xung quanh thấy nhiều thành quen từ lâu, bọn họ đều lần lượt tản ra nhường đường hết cả, chỉ có một mình Minh Khê đứng giữa, chỉ trong chốc lát thôi, một con ngựa đỏ chạy thẳng về phía hắn, trông con ngựa ấy giống như đốm lửa rực rỡ dưới ánh dương rồi soi rọi khắp người hắn, khiến cho hắn cảm thấy chói mắt.

“Tránh đường! Mau tránh đường!” Một người đàn ông lập tức rống lên, lúc bấy giờ, vó ngựa không còn kịp tránh nữa mà chỉ có thể đạp lên người Minh Khê.

Nhưng chỉ trong chốc lát thôi, Minh Khê kiễng gót chân cơ thể lách sang một bên, hắn rời khỏi giữa con đường với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tốc độ nhanh đến mức làm người khác khó bề tưởng tượng.

“Ngươi đang tìm chết à?” Con ngựa của người ấy nhanh chóng lướt qua người Minh Khê, tiếng gầm chói tai nhưng tiếng sét đánh của hắn ta vang vọng, nhưng rồi vẫn ngừng lại ở đằng trước cách đó không xa.

Minh Khê liếc nhìn người ấy với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, một thứ lạnh lẽo sắc nhọn lướt trên lưng của hắn, khiến cho sống lưng của hắn không khỏi lạnh toát.

Vẫn còn vài con ngựa nhanh chóng lao về phía bên này, nhưng nhìn thấy người ở đằng trước ngừng lại, bọn họ cũng không chạy tiếp nữa.

Nhất là người đàn ông mặc áo choàng lông đen ở giữa, gương mặt hắn ta đoan chính và đẹp, sắc sảo như ngọn đao, lạnh lùng không bộc lộ chút cảm xúc nào, bây giờ người ấy đang ngồi nghiêm túc trên lưng ngựa, trông chàng có vẻ rất tao nhã và sang trọng.

“Sao thế?” Người ấy hỏi hờ hững, giọng nói lại lạnh lẽo như băng tuyết.

“Khi nãy suýt nữa đã tông trúng người nên mới ngừng lại.” Rõ ràng người đàn ông đi đầu tiên còn cảm thấy hơi sợ hãi, hắn ta tức giận trừng mắt nhìn Minh Khê, cái kẻ đầu têu gây họa này.

Minh Khê nương theo ánh mắt của hắn ta, rồi lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt chàng.

Người đó nghiêm mặt mà nói: “Nếu không sao thì mau đi thôi.”

Người đó không nói thêm gì nữa, lại vung roi ngựa trong tay rồi lao về phía trước.

Đội ngũ người ngựa này lập tức phóng đi vun vút, làm tăng thêm sắc màu cho khung cảnh tuyết trắng mênh mông.

Những con ngựa ấy dừng lại bên ngoài Minh Vương phủ, người ở trên người nhanh chóng nhảy xuống, một thị vệ đứng bên ngoài cửa lập tức mở cửa cho chàng, một người khác đến dắt ngựa của chàng đi.

Người đàn ông ấy phất áo choàng, sải bước vào trong Minh Vương phủ.

“Vương gia, Hoàng thượng đã dán cáo thị lên rồi, cho dù bây giờ chúng ta đi cũng không có ích gì cả, toàn bộ bách tính trong thiên hạ đều đã hay tin hết rồi.” Giả Sơn mới tỉnh táo lại sau sự cố xảy ra trên đường ban nãy.

Thích Mặc Thanh cởi áo khoác trên người xuống, chàng uể oải dựa người vào chiếc ghế nệm, có nha hoàn đi vào rót đầy trà cho bọn họ, hàng lông mày trên gương mặt chàng nhíu lại thật chặt, bàn tay siết lấy tách trà trong tay như thể muốn bóp nát nó ra.

“Ta biết rồi.” Ánh mắt lạnh lùng của Thích Mặc Thanh dừng ở bên ngoài, nơi có những bông hoa tuyết rơi từ trên trời xuống.

“Thế Vương Gia ngài…” Giả Sơn nói được một nửa rồi chẳng dám nói tiếp.

Đã một năm rồi, một năm không hề nhắc đến ba chữ Tiết Tịnh Kỳ, dường như trái tim Thích Mặc Thanh đã bị giam cầm rồi vậy, chỉ cần đụng nhẹ đến thôi cũng sẽ sụp đổ tan tành.



Từ trước đến nay, không có một ai dám đả động đến ba chữ này.

“Dù phụ hoàng có ra chỉ thì ta cũng sẽ không cưới Hòa Sắt công chúa.” Thích Mặc Thanh đặt tách trà xuống, nhiệt độ từ tách trà khiến cho lòng bàn tay của chàng đỏ ửng lên.

Cho dù tước vị Minh Vương của chàng bị phế thì chàng cũng sẽ không cưới Hòa Sắt công chúa.

Giả Sơn bình tĩnh gật đầu, trong lòng hắn lại không muốn Thích Mặc Thanh mất lòng Gia Thành Đế vì chuyện như thế này. Nếu là thế, những nỗ lực trước kia của bọn họ đều đã trở nên uổng phí.

“Vương Gia, nếu như Hoàng Thượng muốn ngài cưới Hòa Sắt công chúa, thế chúng ta cũng có thể để cho Hòa Sắt công chúa tự mình lựa chọn, nếu như nàng ta không thích ngài mà muốn cưới Hoàng tử khác, thế chẳng phải ngài không cần phải cưới rồi sao?” Giả Sơn ngẫm nghĩ một lúc, hắn ta chợt nảy ra suy nghĩ này.

Chỉ cần khiến cho Hòa Sắt công chúa tự mình chủ động từ chối bị gả cho Thích Mặc Thanh, vậy thì không sao cả.

Thích Mặc Thanh chậm rãi ngồi thẳng dậy, đôi mắt hẹp dài lạnh lẽ của chàng dần trở nên sáng bừng, giống như tỏa ra ánh sáng trong màn đên u tối. Cách này chưa hẳn là không thể, chỉ cần khiến cho Hòa Sắt công chúa biết khó mà lui, thế thì Gia Thành đế cũng không thể nói gì.

“Khi nào Hòa Sắt công chúa vào kinh thành?” Thích Mặc Thanh đanh giọng mà hỏi.

“Ngày 15 tháng sau.” Giả Sơn buột miệng nói ra ngày vào kinh thành của Hòa Sắt công chúa, mấy ngày nay hắn ta luôn lo lắng về chuyện này, rốt cuộc cũng sắp sửa đến lúc kết thúc rồi.

“Trước lúc đó, hãy nghĩ cách khiến cho nàng ta biết khó mà lui, tìm Hoàng tử khác mà cưới.” Thích Mặc Thanh phất ống tay áo, chàng đã đi vào trong thư phòng.

Chỉ để lại một mình Giả Sơn rối như tơ vò trong phòng khách, nghĩ cách? Hắn nên nghĩ cách gì đây? Người đề xuất ý kiến là hắn ta, người phải tìm cách cũng là hắn ta! Nếu như Vương phi còn tại thế thì hay rồi, việc gì sẽ không đến phiên Vương gia.

Những người ở trên đường nhìn thấy nhóm người ngựa ấy rẽ vào trong hẻm bèn tản ddi, Minh Khê lạnh lùng nhìn về hướng ấy, hắn ta chầm chậm quay lưng đi khỏi con đường lớn.

Nhìn khí thế và sự uy nghiêm của người ban nãy cũng biết chàng không phải là bách tính bình thường, chắc hẳn là người trong Hoàng gia, chỉ có điều không thể đoán ra là ai là thôi.

“Các người mau đến xem, trên cổng thành có dán cáo thị rồi đây này, đến xem mau lên!” Một người đàn ông chạy đến từ cổng thành, chụp lấy một người rồi nói.

Chuyện có thể làm cho bách tính quan tâm đến thế, ngoại trừ tăng thuế thì chỉ còn việc chiến tranh sắp sửa nổ ra, bây giờ thiên hạ không ổn định, có thể xảy ra biến cố bất kỳ lúc nào. Minh Khê trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới đi theo bách tính ra ngoài cổng thành.

Bên dưới cáo thị đông nghìn nghịt những người là người, Minh Khê đứng giữa nhóm người, vốn không thể nhìn thấy được nội dung trong cáo thị.

Hắn ta khẽ nhíu mày lại, móc vài đồng bạc trong túi ra rải xuống đất rồi la lớn: “Bạc của ai làm rơi này?”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chen chúc nhau mà nhìn ngó xuống đất để tìm kiếm vài đồng xu trên mặt đất. Quả nhiên, những đồng bạc ấy nhanh chóng đập vào tầm mắt của bọn họ, họ vội vàng giành giật những đồng tiền trên mặt đất, chỉ sợ mình không có phần.

Bên dưới cổng thành vô cùng hỗn loạn.

Minh Khê thừa cơ hỗn loạn nhanh chóng chạy đến trước bảng cáo thị vàng, chữ đen trên tờ giấy trắng đã viết rất rõ ràng, đó là chuyện thành thân của Minh Vương và công chúa Hòa Sắt, không ngờ lại chiêu cáo thiên hạ rồi!

Không ngờ người mà Tiểu Hoa nhớ nhung bấy lâu nay lại đi cưới Hòa Sắt công chúa, cho dù là Minh Khê cũng nảy sinh ý muốn nghiêm hình tra tấn Thích Mặc Thanh.

Hắn ta tức giận xé cáo thị xuống nhét vào trong ống tay áo của mình, nhân lúc dòng người hỗn loạn, hắn ta vội vàng chạy vào trong thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook