Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
Chương 291: Chà đạp lên sự chân thành
Bạc Hạ Môn
22/03/2021
“Vương gia, ta và Giả Sơn đang tiến hành điều tra vụ án của Thái thú
Tùng Châu, người đảm nhiệm vị trí Thái thú Tùng Châu hiện tại cũng là
người ta tiến hành chọn lựa, không bằng để ta giải thích đi.” Lãnh Tước
chậm rãi bước lên bậc thang, gió tuyết tùy ý tung bay phía sau.
Sắc mặt Thích Mặc Thanh vô cùng khó coi, không biết là vì chuyện hòa thân hay là chuyện Tùng Châu nữa.
Cửa thư phòng bị đóng lại, hơi thở áp lực khi nãy cũng biến mất.
Giả Sơn xoay người nhìn Nhục Nghê, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Ánh sáng trong phòng mờ tối, Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn Lãnh Tước, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vương gia, lúc trước khi ta và Giả Sơn cùng nhau đến Tùng Châu làm việc, gặp được Thái thú hiện tại đi hành khất, thấy hắn có tài có đức, không chịu ăn đồ bố thí cho nên cứu hắn. Không ngờ hắn lại là con trai của Thái thú trước, vì anh em trong nhà tương tàn nên lưu lạc đến mức này.
Chúng tôi thấy hắn đáng thương, mang nỗi lòng của thiên hạ, mới đưa hắn lên vị trí Thái thú, không ngờ lại là một kẻ vong ơn bội nghĩa. Nếu hắn thật sự là người như thế, ta sẽ là người đầu tiên hỏi tội.” Lãnh Tước đứng thẳng người, sắc mặt khó coi.
“Dù hắn là người thế nào, tóm lại, những người có liên quan đến chúng ta đều không thể có chút sai lầm nào được.” Thích Mặc Thanh bình tĩnh nói, chỉ có thể nghe ra cảm giác lạnh lẽo.
Lãnh Tước gật đầu: “Chuyện này chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, Vương gia cứ yên tâm”.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh một lúc, Lãnh Tước nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Thích Mặc Thanh, bình tĩnh ngồi xuống một bên, trên bàn có hương trà bay lên, hắn chậm rãi uống một ngụm, không hổ là trà ngon.
“Vương gia, gần đây ta nghe nói chuyện Hoàng thượng cho Công chúa Hòa Sắt tự kén rể, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này ở nước chúng ta. Trước đây dù công chúa nào được cưng chiều hơn nữa cũng không có vinh dự như thế đâu!” Lãnh Tước cảm thán.
Lần trước từng gặp mặt Công chúa Hòa Sắt một lần, trong lòng cũng không thấy quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy là một cô gái xinh đẹp mà thôi.
Ai ngờ sau lưng lại có Hoàng thượng làm chỗ dựa, có thể nói là vô cùng cưng chiều.
“Nếu không vì quá khó đưa ra quyết định cho việc cưới xin của Công chúa Hòa Sắt, phụ hoàng cũng sẽ không đưa chuyện này cho nàng ta tự quyết định. Dù sao việc lựa chọn Hoàng tử nào đều có liên quan đến nền tảng của Thích Diệp, dân chúng trong thiên hạ đều đang theo dõi.” Thích Mặc Thanh chơi đùa đồ ngọc trên bàn, xúc cảm lạnh lẽo lướt qua ngón cái của chàng.
Chàng nhìn rõ tất cả mọi chuyện, nhưng chỉ không thể nhìn rõ trái tim của người ấy.
“Như vậy xem ra chỉ có lựa chọn của chính Công chúa Hòa Sắt mới là lựa chọn chính xác nhất.” Lãnh Tước đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thích Mặc Thanh: “Vương gia, gần đây ngài liên tục vào cung thăm Công chúa, có phải cũng có tính toán này không?”
Nếu không vì chuyện này, theo tình cảm sâu nặng của Thích Mặc Thanh với Tiết Tịnh Kỳ, sao có thể đi đến Đông Hoa Viên mãi được?
Thích Mặc Thanh trên ghế cười khẩy một tiếng, ánh sáng phía sau lưng chiếu lên người hắn, trông giống như một dòng sông băng đang chậm rãi tan chảy vậy.
“Tính toán?” Nụ cười trên môi Thích Mặc Thanh dần nhạt đi, như ma quỷ hút hồn người khác: “Lúc trước thì có, nhưng bây giờ thì không.”
Thứ mà chàng đã nhận định thì sẽ không thay đổi, một khi thay đổi, thì cũng chỉ có thể là vấn đề của người khác mà thôi.
Nghe giọng điệu của chàng, trong lòng Lãnh Tước mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
“Vương gia, có phải chuyện này đã thay đổi rồi không? Ngài không muốn cưới Công chúa Hòa Sắt nữa ư?” Lãnh Tước dò hỏi.
“Ngày mai gặp mặt sẽ hiểu.” Nét mặt Thích Mặc Thanh không có chút cảm xúc, lạnh nhạt nói.
Trong phủ đệ của Ôn Vương vô cùng yên tĩnh, Ôn Vương ngồi trên ghế ngắm nghía nhẫn ngọc trong tay mình, trong không khí mang theo hơi thở áp lực.
Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, Doãn Tiêu La lảo đảo bước vào.
Tình huống đột ngột diễn ra mấy ngày nay khiến nàng ta vô cùng mệt mỏi, dù ở trong phủ tịnh tâm cũng khó lấp đi cảm giác tội ác trong lòng nàng ta, đặc biệt là khi đối mặt với Ôn Vương.
Như một ngày nào đó, hắn sẽ biết được sự thật, khi biết được sự thật rồi, hắn sẽ đối xử với mình thế nào đây?
Doãn Tiêu La nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng ta không biết nên làm thế nào để tránh chuyện này diễn ra, nàng ta chỉ biết nên thôi nghĩ đến nó bằng cách nào thôi.
“Vương gia, xảy ra chuyện gì mà kêu ta đến vội thế?” Doãn Tiêu La vén tóc trước cổ, cười duyên dáng nhìn hắn.
Ôn Vương nhanh chóng bước xuống từ trên người, bóng người cao gầy thon dài chắn đi tầm mắt của nàng ta, khiến trong mắt nàng ta chỉ còn một mình hắn.
Đợi khi hắn đi đến trước mặt, ánh mắt khát khao của Doãn Tiêu La thoáng chốc trở thành sợ hãi, ánh mắt hắn lạnh lẽo vô tình, còn chưa nói gì đã bóp lấy cổ nàng ta.
“A! Ôn Vương, ngài làm gì vậy? Mau thả ta ra!” Cần cổ mảnh khảnh của Doãn Tiêu La bị hắn bóp chặt, khó khăn nói.
Đừng nói hắn đã phát hiện Tiết Tịnh Kỳ là do nàng ta giết? Cho nên định trả thù mình vì Tiết Tịnh Kỳ nhé?
Ôn Vương lạnh lùng nhìn sắc mặt dần xanh lại của nàng ta, thật sự rất muốn cứ thế bóp chết nàng ta ở đây.
“Ngươi thật sự đã giết Công chúa hòa Sắt rồi sao?” Giọng nói bình tĩnh của hắn không chứa đựng chút tình cảm nào, giống như tiếng đếm ngược của địa ngục vậy.
Nàng ta thật sự đã đâm Hòa Sắt một dao, chảy rất nhiều máu, nàng ta không dám nhìn thêm đã bỏ chạy, dù sau này biết được chuyện này cũng là vì phái người đến quán trà ở bên ngoài hỏi thăm.
Nàng ta có thể cảm nhận được bàn tay to của Ôn Vương ngày càng bóp chặt hơn, giống như chỉ cần dùng chút sức nữa là có thể bẻ gãy cổ nàng ta vậy.
“Ta…” Doãn Tiêu La khó khăn nói không nên lời, giơ tay kéo tay của Ôn Vương muốn gỡ tay hắn xuống.
Nhưng sức của nàng ta sao có thể bằng hắn được, cách biệt quá lớn khiến nàng từ bỏ suy nghĩ này, gật đầu thật mạnh.
Vào lúc nàng ta tưởng Ôn Vương sẽ bóp chết mình, hắn lại ném nàng ta ra, nàng ta không thể khống chế thân thể ngã sấp trên ghế ở bên cạnh, nửa người dưới đã sớm chết lặng.
“Ngươi đang nói dối, Hòa Sắt không hề chết, rốt cuộc ngươi muốn có được cái gì? Doãn Tiêu La, ngươi năm lần bảy lượt chạm vào giới hạn của ta, hao hết tâm tư dùng hết thủ đoạn, chẳng lẽ bây giờ những thứ ngươi có vẫn chưa đủ nhiều sao?” Ôn Vương tức giận hét to, đôi mắt hằn lên tia đỏ.
Nha hoàn ở ngoài cửa đang định bưng trà nóng đi vào, nghe thấy hai người cãi nhau thì chạy mất.
Trên người liên tục truyền đến cảm giác đau đớn, Doãn Tiêu La khó khăn vịn cái ghế bên cạnh muốn đứng lên, nhưng lại không thể nào đứng dậy được.
Thì ra Hòa Sắt vẫn chưa chết, nàng ta đúng là quá ngu ngốc, tưởng rằng phái một người bên cạnh mình ra ngoài nghe ngóng tin tức là có thể biết được rõ ràng, sẽ không có sai lầm.
Nàng ta tính sai rồi, thứ kinh khủng nhất trên thế giới này chính là lòng người, nàng ta tuyệt đối không nên tự nghĩ mình hay rồi đi đối phó với Hòa Sắt.
“Vương gia, ngài hỏi ta muốn có được cái gì? Đến bây giờ ngài vẫn không biết sao?” Doãn Tiêu La cười tự giễu, nhìn Ôn Vương trước mặt.
Gả cho hắn đã hơn một năm, thứ hắn chưa từng cho mình là thứ nàng ta muốn nhất.
Lúc trước nàng ta trăm phương nghìn kế muốn gả vào phủ Ôn Vương, không vì thân phận, không vì địa vị, chỉ vì muốn sống vui vẻ với hắn.
Nàng ta điên cuồng vì hắn, chỉ quan tâm một mình hắn, hết lòng hết dạ vì hắn, trong lòng trong mắt chỉ có hắn. Hắn cười, nàng ta cảm thấy mọi cực khổ đều trở thành vui vẻ, hắn bực bội, nàng ta chỉ muốn bôn ba nghìn núi nghìn sông để tìm hiểu đến cùng, hắn đau, nàng ta chỉ hận không thể đâm mấy lỗ trên người mình để đau cùng hắn.
Chỉ tiếc tất cả đều là một mình nàng ta tình nguyện, ở trong mắt hắn cũng chỉ là một vở kịch mà thôi, cuối cùng lại còn hỏi mình, rốt cuộc muốn có cái gì?
“Doãn Tiêu La, ta không biết mục đích của ngươi, cũng không muốn biết, nhưng nếu ngươi còn lừa gạt ta nữa, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá.” Giọng nói của Ôn Vương vô cùng lạnh lẽo.
Đối với Doãn Tiêu La, đây là lời cảnh cao thống khổ nhất trên đời.
Trả giá? Từ khi nàng ta gả cho hắn, có ngày không phải đang trả giá đâu? Chỉ là nàng ta cam tâm tình nguyện xem việc ở bên cạnh hắn là đền bù tốt nhất mà thôi.
Nàng ta chậm rãi đứng dậy một cách khó khăn, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến nàng ta.
Doãn Tiêu La bước từng bước đến gần Ôn Vương, giọng nói trầm thấp kiên định: “Ngài muốn ta trả giá gì? Là muốn bỏ ta hay khiến ta đau khổ, hủy hoại mọi thứ của ta? Ngài cứ việc làm đi, ta không sợ! Bắt đầu từ ngày Doãn Tiêu La ta gả vào phủ Ôn Vương, ta đã sớm bỏ sống chết ra sau đầu rồi.”
Một câu cuối cùng, nàng ta gần như gào lên bằng tất cả lòng can đảm của mình, lồng ngực run rẩy như sắp nghẹt thở đến nơi.
Ôn Vương hơi ngạc nhiên lùi về sau một bước, hoảng sợ nhìn Doãn Tiêu La điên cuồng gào khàn cả giọng trước mặt mình.
Nàng ta nói đã sớm ném sống chết ra sau đầu là có ý gì? Chẳng lẽ nàng ta gả vào phủ Ôn Vương thì không còn hy vọng được sống yên ổn nữa sao?
“Ngươi…” Ôn Vương hơi mất hứng, hơi khiếp sợ, chần chừ không ngồi xuống, giọng nói cũng không còn sát khí lúc trước nữa: “Doãn Tiêu La, ai cho phép ngươi gào lên với ta hả?”
Doãn Tiêu La nghiêng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt mình thấy là lạnh lùng nhất, sau đó không nói một lời khỏi đây.
“Ngươi, Doãn Tiêu La, ngươi quay lại cho ta!” Ôn Vương vội vàng xông ra ngoài, nhưng bóng dáng của Doãn Tiêu La đã sớm biến mất trong trời băng đất tuyết.
Bông tuyết bên ngoài bay xuống một cách mất trật tự, giống như đang than khóc cho tình cảm hỗn loạn của đôi nam nữ.
Đông Hoa Viên vẫn luôn yên tĩnh, bông tuyết bên ngoài chậm rãi bay bay, Tiết Tịnh Kỳ cho hai tay vào trong xiêm y, đứng trên hành lang dài ngắm tuyết.
Không biết bắt đầu từ bao giờ mà cô trở nên thích ngắm tuyết.
Cô chậm rãi duỗi tay ra bên ngoài, một bông tuyết lạnh lẽo lập tức rơi xuống tay cô, rồi nhanh chóng tan ra trong lòng bàn tay ấm áp của cô.
Một cái tay nhỏ bé đột nhiên kéo tay cô về, để trước lò lửa nhỏ nóng hổi.
“Công chúa, mùa đông đừng để tay ra ngoài, coi chừng bị nứt da.” Hàn Nguyệt nhỏ giọng nói, quan tâm cô.
Tiết Tịnh Kỳ rụt tay nói: “Nứt da chủ yếu là hiện tượng xuất hiện khi làn da chịu lạnh quá lâu, sau khi chịu lạnh động mạch dưới da co lại, lâu dần, mạch máu tê liệt và giãn ra, tĩnh mạch ứ máu, khiến máu khó tuần hoàn, thậm chí còn có thể xảy ra hoại tử. Hôm nào ta cũng mang lò sưởi theo mà, yên tâm đi.
Hàn Nguyệt như lọt vào trong sương mù, khó hiểu cau mày: “Công chúa, người nói động mạch da cái gì, hoại tử cái gì thế? Mạch dưới da dễ bị hoại tử thế sao?”
Nghe cách giải thích của Hàn Nguyệt, Tiết Tịnh Kỳ phì cười.
Có lẽ bọn họ thấy rất khó hiểu, nhưng với Tiết Tịnh Kỳ đã đọc đủ loại sách thuốc từ hiện đại đến cổ đại thì nó không có gì khó cả.
“Mùa đông khắc nghiệt, vẫn nên ấm áp một chút thì tốt hơn, Hàn Nguyệt, lúc các người giặt rửa gì nhớ sử dụng nước ấm đấy!” Tiết Tịnh Kỳ xoay người đi vào phòng, hiếm khi có thời gian ngắm tuyết lại bị cắt ngang rồi.
Mới vào chính đường ngồi xuống một lát, Hàn Nguyệt vội vàng đi vào.
“Công chúa, Luân Vương dẫn Luân Vương Phi đến đây.” Hàn Nguyệt hơi ngạc nhiên nhìn Tiết Tịnh Kỳ, không biết vì sao Luân Vương lại đến đây.
Sắc mặt Thích Mặc Thanh vô cùng khó coi, không biết là vì chuyện hòa thân hay là chuyện Tùng Châu nữa.
Cửa thư phòng bị đóng lại, hơi thở áp lực khi nãy cũng biến mất.
Giả Sơn xoay người nhìn Nhục Nghê, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Ánh sáng trong phòng mờ tối, Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn Lãnh Tước, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vương gia, lúc trước khi ta và Giả Sơn cùng nhau đến Tùng Châu làm việc, gặp được Thái thú hiện tại đi hành khất, thấy hắn có tài có đức, không chịu ăn đồ bố thí cho nên cứu hắn. Không ngờ hắn lại là con trai của Thái thú trước, vì anh em trong nhà tương tàn nên lưu lạc đến mức này.
Chúng tôi thấy hắn đáng thương, mang nỗi lòng của thiên hạ, mới đưa hắn lên vị trí Thái thú, không ngờ lại là một kẻ vong ơn bội nghĩa. Nếu hắn thật sự là người như thế, ta sẽ là người đầu tiên hỏi tội.” Lãnh Tước đứng thẳng người, sắc mặt khó coi.
“Dù hắn là người thế nào, tóm lại, những người có liên quan đến chúng ta đều không thể có chút sai lầm nào được.” Thích Mặc Thanh bình tĩnh nói, chỉ có thể nghe ra cảm giác lạnh lẽo.
Lãnh Tước gật đầu: “Chuyện này chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, Vương gia cứ yên tâm”.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh một lúc, Lãnh Tước nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Thích Mặc Thanh, bình tĩnh ngồi xuống một bên, trên bàn có hương trà bay lên, hắn chậm rãi uống một ngụm, không hổ là trà ngon.
“Vương gia, gần đây ta nghe nói chuyện Hoàng thượng cho Công chúa Hòa Sắt tự kén rể, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này ở nước chúng ta. Trước đây dù công chúa nào được cưng chiều hơn nữa cũng không có vinh dự như thế đâu!” Lãnh Tước cảm thán.
Lần trước từng gặp mặt Công chúa Hòa Sắt một lần, trong lòng cũng không thấy quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy là một cô gái xinh đẹp mà thôi.
Ai ngờ sau lưng lại có Hoàng thượng làm chỗ dựa, có thể nói là vô cùng cưng chiều.
“Nếu không vì quá khó đưa ra quyết định cho việc cưới xin của Công chúa Hòa Sắt, phụ hoàng cũng sẽ không đưa chuyện này cho nàng ta tự quyết định. Dù sao việc lựa chọn Hoàng tử nào đều có liên quan đến nền tảng của Thích Diệp, dân chúng trong thiên hạ đều đang theo dõi.” Thích Mặc Thanh chơi đùa đồ ngọc trên bàn, xúc cảm lạnh lẽo lướt qua ngón cái của chàng.
Chàng nhìn rõ tất cả mọi chuyện, nhưng chỉ không thể nhìn rõ trái tim của người ấy.
“Như vậy xem ra chỉ có lựa chọn của chính Công chúa Hòa Sắt mới là lựa chọn chính xác nhất.” Lãnh Tước đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thích Mặc Thanh: “Vương gia, gần đây ngài liên tục vào cung thăm Công chúa, có phải cũng có tính toán này không?”
Nếu không vì chuyện này, theo tình cảm sâu nặng của Thích Mặc Thanh với Tiết Tịnh Kỳ, sao có thể đi đến Đông Hoa Viên mãi được?
Thích Mặc Thanh trên ghế cười khẩy một tiếng, ánh sáng phía sau lưng chiếu lên người hắn, trông giống như một dòng sông băng đang chậm rãi tan chảy vậy.
“Tính toán?” Nụ cười trên môi Thích Mặc Thanh dần nhạt đi, như ma quỷ hút hồn người khác: “Lúc trước thì có, nhưng bây giờ thì không.”
Thứ mà chàng đã nhận định thì sẽ không thay đổi, một khi thay đổi, thì cũng chỉ có thể là vấn đề của người khác mà thôi.
Nghe giọng điệu của chàng, trong lòng Lãnh Tước mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
“Vương gia, có phải chuyện này đã thay đổi rồi không? Ngài không muốn cưới Công chúa Hòa Sắt nữa ư?” Lãnh Tước dò hỏi.
“Ngày mai gặp mặt sẽ hiểu.” Nét mặt Thích Mặc Thanh không có chút cảm xúc, lạnh nhạt nói.
Trong phủ đệ của Ôn Vương vô cùng yên tĩnh, Ôn Vương ngồi trên ghế ngắm nghía nhẫn ngọc trong tay mình, trong không khí mang theo hơi thở áp lực.
Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, Doãn Tiêu La lảo đảo bước vào.
Tình huống đột ngột diễn ra mấy ngày nay khiến nàng ta vô cùng mệt mỏi, dù ở trong phủ tịnh tâm cũng khó lấp đi cảm giác tội ác trong lòng nàng ta, đặc biệt là khi đối mặt với Ôn Vương.
Như một ngày nào đó, hắn sẽ biết được sự thật, khi biết được sự thật rồi, hắn sẽ đối xử với mình thế nào đây?
Doãn Tiêu La nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng ta không biết nên làm thế nào để tránh chuyện này diễn ra, nàng ta chỉ biết nên thôi nghĩ đến nó bằng cách nào thôi.
“Vương gia, xảy ra chuyện gì mà kêu ta đến vội thế?” Doãn Tiêu La vén tóc trước cổ, cười duyên dáng nhìn hắn.
Ôn Vương nhanh chóng bước xuống từ trên người, bóng người cao gầy thon dài chắn đi tầm mắt của nàng ta, khiến trong mắt nàng ta chỉ còn một mình hắn.
Đợi khi hắn đi đến trước mặt, ánh mắt khát khao của Doãn Tiêu La thoáng chốc trở thành sợ hãi, ánh mắt hắn lạnh lẽo vô tình, còn chưa nói gì đã bóp lấy cổ nàng ta.
“A! Ôn Vương, ngài làm gì vậy? Mau thả ta ra!” Cần cổ mảnh khảnh của Doãn Tiêu La bị hắn bóp chặt, khó khăn nói.
Đừng nói hắn đã phát hiện Tiết Tịnh Kỳ là do nàng ta giết? Cho nên định trả thù mình vì Tiết Tịnh Kỳ nhé?
Ôn Vương lạnh lùng nhìn sắc mặt dần xanh lại của nàng ta, thật sự rất muốn cứ thế bóp chết nàng ta ở đây.
“Ngươi thật sự đã giết Công chúa hòa Sắt rồi sao?” Giọng nói bình tĩnh của hắn không chứa đựng chút tình cảm nào, giống như tiếng đếm ngược của địa ngục vậy.
Nàng ta thật sự đã đâm Hòa Sắt một dao, chảy rất nhiều máu, nàng ta không dám nhìn thêm đã bỏ chạy, dù sau này biết được chuyện này cũng là vì phái người đến quán trà ở bên ngoài hỏi thăm.
Nàng ta có thể cảm nhận được bàn tay to của Ôn Vương ngày càng bóp chặt hơn, giống như chỉ cần dùng chút sức nữa là có thể bẻ gãy cổ nàng ta vậy.
“Ta…” Doãn Tiêu La khó khăn nói không nên lời, giơ tay kéo tay của Ôn Vương muốn gỡ tay hắn xuống.
Nhưng sức của nàng ta sao có thể bằng hắn được, cách biệt quá lớn khiến nàng từ bỏ suy nghĩ này, gật đầu thật mạnh.
Vào lúc nàng ta tưởng Ôn Vương sẽ bóp chết mình, hắn lại ném nàng ta ra, nàng ta không thể khống chế thân thể ngã sấp trên ghế ở bên cạnh, nửa người dưới đã sớm chết lặng.
“Ngươi đang nói dối, Hòa Sắt không hề chết, rốt cuộc ngươi muốn có được cái gì? Doãn Tiêu La, ngươi năm lần bảy lượt chạm vào giới hạn của ta, hao hết tâm tư dùng hết thủ đoạn, chẳng lẽ bây giờ những thứ ngươi có vẫn chưa đủ nhiều sao?” Ôn Vương tức giận hét to, đôi mắt hằn lên tia đỏ.
Nha hoàn ở ngoài cửa đang định bưng trà nóng đi vào, nghe thấy hai người cãi nhau thì chạy mất.
Trên người liên tục truyền đến cảm giác đau đớn, Doãn Tiêu La khó khăn vịn cái ghế bên cạnh muốn đứng lên, nhưng lại không thể nào đứng dậy được.
Thì ra Hòa Sắt vẫn chưa chết, nàng ta đúng là quá ngu ngốc, tưởng rằng phái một người bên cạnh mình ra ngoài nghe ngóng tin tức là có thể biết được rõ ràng, sẽ không có sai lầm.
Nàng ta tính sai rồi, thứ kinh khủng nhất trên thế giới này chính là lòng người, nàng ta tuyệt đối không nên tự nghĩ mình hay rồi đi đối phó với Hòa Sắt.
“Vương gia, ngài hỏi ta muốn có được cái gì? Đến bây giờ ngài vẫn không biết sao?” Doãn Tiêu La cười tự giễu, nhìn Ôn Vương trước mặt.
Gả cho hắn đã hơn một năm, thứ hắn chưa từng cho mình là thứ nàng ta muốn nhất.
Lúc trước nàng ta trăm phương nghìn kế muốn gả vào phủ Ôn Vương, không vì thân phận, không vì địa vị, chỉ vì muốn sống vui vẻ với hắn.
Nàng ta điên cuồng vì hắn, chỉ quan tâm một mình hắn, hết lòng hết dạ vì hắn, trong lòng trong mắt chỉ có hắn. Hắn cười, nàng ta cảm thấy mọi cực khổ đều trở thành vui vẻ, hắn bực bội, nàng ta chỉ muốn bôn ba nghìn núi nghìn sông để tìm hiểu đến cùng, hắn đau, nàng ta chỉ hận không thể đâm mấy lỗ trên người mình để đau cùng hắn.
Chỉ tiếc tất cả đều là một mình nàng ta tình nguyện, ở trong mắt hắn cũng chỉ là một vở kịch mà thôi, cuối cùng lại còn hỏi mình, rốt cuộc muốn có cái gì?
“Doãn Tiêu La, ta không biết mục đích của ngươi, cũng không muốn biết, nhưng nếu ngươi còn lừa gạt ta nữa, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá.” Giọng nói của Ôn Vương vô cùng lạnh lẽo.
Đối với Doãn Tiêu La, đây là lời cảnh cao thống khổ nhất trên đời.
Trả giá? Từ khi nàng ta gả cho hắn, có ngày không phải đang trả giá đâu? Chỉ là nàng ta cam tâm tình nguyện xem việc ở bên cạnh hắn là đền bù tốt nhất mà thôi.
Nàng ta chậm rãi đứng dậy một cách khó khăn, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến nàng ta.
Doãn Tiêu La bước từng bước đến gần Ôn Vương, giọng nói trầm thấp kiên định: “Ngài muốn ta trả giá gì? Là muốn bỏ ta hay khiến ta đau khổ, hủy hoại mọi thứ của ta? Ngài cứ việc làm đi, ta không sợ! Bắt đầu từ ngày Doãn Tiêu La ta gả vào phủ Ôn Vương, ta đã sớm bỏ sống chết ra sau đầu rồi.”
Một câu cuối cùng, nàng ta gần như gào lên bằng tất cả lòng can đảm của mình, lồng ngực run rẩy như sắp nghẹt thở đến nơi.
Ôn Vương hơi ngạc nhiên lùi về sau một bước, hoảng sợ nhìn Doãn Tiêu La điên cuồng gào khàn cả giọng trước mặt mình.
Nàng ta nói đã sớm ném sống chết ra sau đầu là có ý gì? Chẳng lẽ nàng ta gả vào phủ Ôn Vương thì không còn hy vọng được sống yên ổn nữa sao?
“Ngươi…” Ôn Vương hơi mất hứng, hơi khiếp sợ, chần chừ không ngồi xuống, giọng nói cũng không còn sát khí lúc trước nữa: “Doãn Tiêu La, ai cho phép ngươi gào lên với ta hả?”
Doãn Tiêu La nghiêng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt mình thấy là lạnh lùng nhất, sau đó không nói một lời khỏi đây.
“Ngươi, Doãn Tiêu La, ngươi quay lại cho ta!” Ôn Vương vội vàng xông ra ngoài, nhưng bóng dáng của Doãn Tiêu La đã sớm biến mất trong trời băng đất tuyết.
Bông tuyết bên ngoài bay xuống một cách mất trật tự, giống như đang than khóc cho tình cảm hỗn loạn của đôi nam nữ.
Đông Hoa Viên vẫn luôn yên tĩnh, bông tuyết bên ngoài chậm rãi bay bay, Tiết Tịnh Kỳ cho hai tay vào trong xiêm y, đứng trên hành lang dài ngắm tuyết.
Không biết bắt đầu từ bao giờ mà cô trở nên thích ngắm tuyết.
Cô chậm rãi duỗi tay ra bên ngoài, một bông tuyết lạnh lẽo lập tức rơi xuống tay cô, rồi nhanh chóng tan ra trong lòng bàn tay ấm áp của cô.
Một cái tay nhỏ bé đột nhiên kéo tay cô về, để trước lò lửa nhỏ nóng hổi.
“Công chúa, mùa đông đừng để tay ra ngoài, coi chừng bị nứt da.” Hàn Nguyệt nhỏ giọng nói, quan tâm cô.
Tiết Tịnh Kỳ rụt tay nói: “Nứt da chủ yếu là hiện tượng xuất hiện khi làn da chịu lạnh quá lâu, sau khi chịu lạnh động mạch dưới da co lại, lâu dần, mạch máu tê liệt và giãn ra, tĩnh mạch ứ máu, khiến máu khó tuần hoàn, thậm chí còn có thể xảy ra hoại tử. Hôm nào ta cũng mang lò sưởi theo mà, yên tâm đi.
Hàn Nguyệt như lọt vào trong sương mù, khó hiểu cau mày: “Công chúa, người nói động mạch da cái gì, hoại tử cái gì thế? Mạch dưới da dễ bị hoại tử thế sao?”
Nghe cách giải thích của Hàn Nguyệt, Tiết Tịnh Kỳ phì cười.
Có lẽ bọn họ thấy rất khó hiểu, nhưng với Tiết Tịnh Kỳ đã đọc đủ loại sách thuốc từ hiện đại đến cổ đại thì nó không có gì khó cả.
“Mùa đông khắc nghiệt, vẫn nên ấm áp một chút thì tốt hơn, Hàn Nguyệt, lúc các người giặt rửa gì nhớ sử dụng nước ấm đấy!” Tiết Tịnh Kỳ xoay người đi vào phòng, hiếm khi có thời gian ngắm tuyết lại bị cắt ngang rồi.
Mới vào chính đường ngồi xuống một lát, Hàn Nguyệt vội vàng đi vào.
“Công chúa, Luân Vương dẫn Luân Vương Phi đến đây.” Hàn Nguyệt hơi ngạc nhiên nhìn Tiết Tịnh Kỳ, không biết vì sao Luân Vương lại đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.