Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
Chương 192: ĐAU ĐẾN KHÔNG THỞ ĐƯỢC
Bạc Hạ Môn
21/01/2021
Lãnh Tước hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh, một lúc lâu sau cũng không biết nên nói gì.
Chuyện càng ngày càng phức tạp, lúc đầu là bọn họ một mực đánh người khác, giờ cũng khó tránh được bị người ta trả thù, chỉ là không ngờ lần trả thù này lại phải hi sinh tính mạng của Tiết Tịnh Kỳ.
''Nhục Nghê, chuyện này không liên quan đến ngươi, rõ ràng là người khác đã lên kế hoạch nhằm mục đích giết vương phi, nếu lần này không thành thì lần sau bọn họ vẫn sẽ ra tay.'' Lãnh Tước ngẩng đầu nhìn Nhục Nghê hốc mắt sưng đỏ, không nói một lời liền an ủi.
''Không phải, là do ta không bảo vệ tốt vương phi, nếu ta có thể khuyên được vương phi, không để nàng xuất phủ thì sẽ không xảy ra chuyện này...'' Nhục Nghê không ngừng lắc đầu, nàng đem mọi chuyện đặt lên người mình vì trong lòng nàng áy này.
Giờ nghĩ lại chuyện hôm đó quả thực rất khả nghi, lúc đó bọn họ đang chơi xích đu ở thiên viện, tại sao tiếng kêu của lão phụ nhân lại xuất hiện ở bức tường bên ngoài, đúng lúc để bọn họ nghe được? Tại sao sau khi đến gian nhà tranh tồi tàn lão phụ nhân là không xuất hiện? Còn một chuyện quan trọng nhất, đó là cậu bé được Tiết Tịnh Kỳ cứu chữa cũng mất tích!
''Nhục Nghê, thằng bé mà người nhắc đến bị bệnh và sắp chết đã ngất xỉu khi được ngươi cứu ra, sau đó biến mất phải không?'' Lãnh Tước tìm được manh mối.
Cảm thấy thương tâm và áy náy, vậy mà Nhục Nghê làm quên mất cặp mẹ con đáng ngờ.
Nàng gật đầu liên tục: ''Lúc ta cứ nghĩ thằng bé kia đã hôn mê rồi, ta đặt nó lên tuyết bên ngoài, muốn vào cứu vương phi nhưng vừa vào thì bị người ta đánh ngất. Giờ nghĩ lại, đôi mẹ con kia chắc là trợ thủ người khác tìm đến, cố ý đánh lừa, mà kẻ đánh ta ngất xỉu mới là hung phạm thực sự!''
''Dù có phải hay không thì chúng ta cũng đã có manh mối, chỉ cần tìm được cặp mẹ con kia, chúng ta có thể lôi được hung thủ ra từ miệng bọn họ!'' Lãnh Tước bình tĩnh gật đầu, chỉ là không biết tìm đôi mẹ con kia khó thế nào, bọn họ còn ở kinh thành hay không.
Nhục Nghê vừa nghe, kích động đứng lên: ''Vậy giờ ta ra ngoài tìm tung tích của họ, chuyện này càng sớm càng tốt, không thể trì hoãn được.''
Chuyện đã rõ, trong lòng Nhục Nghê bùng lên ngọn lửa, vương phi, ta nhất định sẽ thiên đao vạn quả kẻ đã hại người, không để bọn chúng sống yên ổn!
Nhục Nghê đang muốn ra ngoài, nhưng tay bị ai đó nắm lại, Lãnh Tước dùng sức kéo nàng lại, hắn cau mày nhìn nàng: ''Chuyện này ta sẽ cho người đi tim, giờ chúng ta nên trấn an vương gia một chút, vương gia, chắc chắn rất đau lòng.''
Dù nhiệt độ trong sảnh chính rất cao nhưng trong lòng mọi người đều lạnh như băng, bọn họ không biết nên dùng cách gì để an ủi Thích Mặc Thanh, dù sao mất đi người mình yêu, loại đau khổ đó khó mà tưởng tượng ra được.
Bọn họ không thể chia sẻ được nỗi đau với chàng, cũng không có cách nào cho chàng hết đau khổ, bọn họ chỉ biết là chắc chắn chàng rất đau lòng.
''Vương gia còn ở trong phòng, từ tối qua đến giờ vẫn chưa ra ngoài, dù bọn ta có nói gì ngài vẫn không mở cửa.'' Giả Sơn thở dài bất đắc dĩ, vừa nghĩ đến người đã khuất trong lòng liền hốt hoảng.
Từ tối qua đến giờ? Không phải đã qua một ngày không ăn không uống, không có tinh thần, người cũng suy sụp, tuyệt vọng nhất là lúc này ư.
Mấy người bước ra khỏi sảnh chính, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, không ai nói lời nào, những nha hoàn nghe chuyện buổi tối đi ngủ mới dám lén nói một hai câu, nhiều người được Tiết Tịnh Kỳ yêu quý thậm chí còn lén đốt tiền vàng cho nàng, trộm khóc.
Vài nha hoàn trốn sau hòn non bộ, ánh lửa yếu ớt dần bốc lên, kèm theo những mảnh giấy bay tán loạn trong không trung, bước chân của Lãnh Tước dừng lại, từ trong đình viện đi ra sau non bộ, bất chi bất giác đứng sau những nha hoàn kia.
''Các người đang làm gì thế?'' Hắn nghiêm giọng hỏi.
Mấy nha hoàn kia hoảng sợ, vội đứng dậy, cung kính lùi sang bên cạnh cúi đầu. Thân phận của Lãnh Tước bọn họ đều biết rõ, là bạn của Thích Mặc Thanh, thường xuyên tự do ra vào vương phủ, là người Thích Mặc Thanh tin tưởng nhất.
Một nha hoàn to gan thấp giọng trả lời: ''Lãnh công tử, bọn nô tì nghe nói vương phi đã...cho nên liền đốt ít tiền vàng cho vương phi...''
''Đừng đốt nữa, sau này không ai được nói chuyện này trong phủ cũng như mang ra ngoài, nếu không tự gánh lấy hậu quả.'' Lãnh Tước thấp giọng cảnh cáo đám nha hoàn không biết trời cao đất dày này.
Muốn đốt vàng mã thì cũng phải xem tình hình, Tiết Tịnh Kỳ chưa đi được bao lâu, tâm trạng vương gia còn chưa hồi phục, tang lễ cũng chưa làm, bọn họ lại bắt đầu đốt tiền vàng?
Mấy nha hoàn đồng loạt gật đầu, bưng chậu và tiền giấy thừa vội vàng rời đi.
Trong lòng Nhục Nghê bùi ngùi, những nha hoàn đó nàng biết, hầu hạ Tiết Tịnh Kỳ lâu như vậy, biết nàng đã từng giúp những nha hoàn này, mà những nha hoàn này đều là người Tiết Tình Kỳ từng giúp đỡ. Không ngờ những nha hoàn đó biết biết ơn báo đáp, lúc này chỉ có bọn họ dám làm thế, cho dù cách làm không đúng.
Cửa phòng của Thích Mặc Thanh đóng chặt, cũng không có đèn, cửa sổ một màu tối đen, chỉ có ánh trắng hắt lên cửa sổ phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Bên trong không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở trong đêm mang theo lệ khí mãnh liệt.
''Vương gia...'' Lãnh Tước gõ cửa, sáp lỗ tai lại gần cửa gọi một tiếng.
Bên trong không có tiếng động, hắn lại cao giọng gọi một tiếng, bên trong vẫn không có động tính gì, Giả Sơn hít sâu một hơi, rút kiếm trên lưng ra, thấp giọng nói: ''Không được, vương gia không mở cửa đâu, phá cửa đi!''
Cầm chặt trường kiếm trong tay, ngưng tụ nội lực của mình lại, từ từ giơ kiếm lên, một cỗ khí lạnh vô hình từ trong cơ thể hắn tỏa ra, bỗng nhiên, một luồng ánh sáng mạnh mẽ trên thên kiếm. Giả Sơn giơ kiếm chém xuống, cửa phòng mạnh mẽ mở ra.
Bọn họ nhanh chóng xông vào, một bóng lưng màu đen ngồi dưới đất không nhúc nhích, có lẽ là đã duy trì tư thế này rất lâu.
''Các người vào làm gì?'' Bóng dáng kia cuối cùng cũng động đậy, giọng nói khàn khàn lạnh lùng.
''Vương gia, ngài đã ở trong này một ngày một đêm rồi, ít nhất người cũng phải ăn gì đi, đừng tra tấn bản thân như vậy.'' Bước chân của Lãnh Tước dừng lại, ánh mắt tìm kiếm nguồn sáng trong một mảnh tối đen.
''Ra ngoài'' Thích Mặc Thanh nhàn nhạt nói.
''Vương gia, ngài đừng hành hạ mình nữa, vương phi trên trời có linh cũng không yên tâm, nàng chắc chắn sẽ hi vọng người sống tốt, đừng vì nàng mà đau lòng.''
''Chuyện của ta không cần ngươi quản.'' Chàng chỉ muốn bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ, vì sao lúc này cũng có người đến làm phiền chàng?
Ba người đứng bên cạnh, Giả Sơn theo Thích Mặc Thanh lâu nhất, xưa nay vẫn hiểu tính của chàng, nói một là một, trên đời này chỉ có Tiết Tịnh Kỳ nói được chàng, người khác thì không thể nào.
''Vương gia, dù người không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho vương phi, chôn cất cho nàng sớm chút.'' Giả Sơn nói xong liền quỳ xuống. Có trời mới biết hắn đã phải dùng bao nhiêu dũng khí nói ra những lời này, trông thì lạnh lùng vô tình, thực ra ngay cả hắn cũng thấy khó chịu.
Qủa nhiên, chỉ cần nhắc đến Tiết Tịnh Kỳ, Thích Mặc Thanh giống như chạm phải điểm mấu chốt, chàng cử động, từ từ đứng dậy, ngồi một ngày một đêm thân thể chàng có chút tê cứng, hơi loạng choạng đứng dậy.
Người trên giường yên lặng nằm, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, nhưng trong mắt Thích Mặc Thanh, Tiết Tịnh Kỳ vẫn động lòng người như trước, chàng từ từ tiến lại gần thân thể cô, cố gắng ôm cô bằng hơi ấm của mình, nhưng xúc cảm trong tay lại lạnh đến tê dại.
Mấy người bên cạnh nghĩ Thích Mặc Thanh muốn ôm thân thể Tiết Tịnh Kỳ ra ngoài, lên đi lên giúp, nhưng lúc chạm vào thân thể của Thích Mặc Thanh lại bị chàng đẩy mạnh ra.
''Cút ra, đừng chạm vào nàng, không được chạm vào nàng!'' Thích Mặc Thanh tê tâm liệt phế quát lên, khuôn mặt vô cùng đáng sợ, đôi mắt hẹp dài nhuộm một màu đỏ khác thường, râu trên cằm lộn xộn, trong ánh mắt của chàng giống như một người tuyệt vọng đứng bên bờ vực của cái chết, nhưng lại vẫn có suy nghĩ muốn sống tiếp.
Bị Thích Mặc Thanh quát một tiếng, bọn họ tập tức lui ra sau, kinh ngạc.
''Vương gia...'' Thấy dáng vẻ đau lòng của Thích Mặc Thanh, trong lòng Nhục Nghê dần dâng lên cảm giác bất lực.
''Các người ra ngoài đi, Tịnh Kỳ thích yên tĩnh, các người đừng làm phiền nàng, ra ngoài đi.'' Thích Mặc Thanh ôm thân thể lạnh bằng của cô, trầm giọng nói một cách vô lực.
Chàng muốn lặng lẽ ở bên cô một thời gian, cho dù thời gian không còn nhiều, chàng vẫn còn nhiều lời muốn nói cho cô, nói xong rồi họ sẽ vĩnh viễn xa cách nhau.
Chàng sẽ nhớ khoảng thời gian này, khoảng thời gian có cô, mãi mãi.
''Lãnh Tước, chúng ta ra ngoài đi, để vương gia bên vương phi một lúc, thời gian sẽ phai nhạt mọi thứ, vương gia sẽ ổn thôi.'' Giả Sơn kéo cánh tay Lãnh Tước, từ từ lui ra khỏi phòng.
''Ta chưa từng thấy vương gia thấp kém như vậy. Vương phi ảnh hưởng rất lớn đến vương gia.'' Nhục Nghê cúi đầu thở dài: 'Vương phi, nếu thấy dáng vẻ này của vương gia...''
''Ta sẽ tìm ra kẻ giết vương phi, băm hắn thành nghìn mảnh.'' Giả Sơn nghiến răng nói.
Bầu trời bên ngoài u ám đáng sợ, những bông tuyết mờ ảo rơi xuống từ bầu trời đen kịt, bọn họ không rời đi mà ngồi trên bậc thềm bên ngoài, đợi Thích Mặc Thanh. Bao giờ chàng ra thì bọn họ rời đi.
Chân trời tối tăm lạnh lùng không chút cảm xúc soi rọi lên từng người bọn họ.
Đêm tối, ở lối vào một con hẻm đen kịt ở cổng thành, hai bóng dáng một cao một thấp bước ra, trên người bọn họ các hai bọc to tướng, nhìn tới nhìn lui vì sợ có người đột nhiên lao ra bắt bọn họ.
''Con trai, đi mau!'' Giọng lão phụ nhân có chút lo lắng và sợ hãi, nàng ta nắm tay đứa nhỏ thật chặt, không để ý xem thằng bé có chịu được không.
''Nương, giờ chúng ta đi đâu thế? Vì sau tối vậy rồi còn phải ra khỏi thành?'' Giọng nói khàn khàn của thằng bé có chút dị thường, nó cố gắng để đuổi kịp bước chân của lão phụ nhân.
Tiếng bước chân hỗn loạn trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng hít thở ngưng trọng tràn ngập bên tai hai người, lão phụ nhân bất chấp chạy về phía trước, nếu không chạy thì không có cơ hội nào nữa, đây là cơ hội sống sót cuối cùng của bọn họ.
''Hài tử, đừng hỏi nhiều, đợi chúng ta ra khỏi thành rồi thì mọi thứ sẽ tốt đẹp.'' Lão phụ nhân lau mồ hôi trên chán, bước chân hơi mềm nhũn.
Chuyện càng ngày càng phức tạp, lúc đầu là bọn họ một mực đánh người khác, giờ cũng khó tránh được bị người ta trả thù, chỉ là không ngờ lần trả thù này lại phải hi sinh tính mạng của Tiết Tịnh Kỳ.
''Nhục Nghê, chuyện này không liên quan đến ngươi, rõ ràng là người khác đã lên kế hoạch nhằm mục đích giết vương phi, nếu lần này không thành thì lần sau bọn họ vẫn sẽ ra tay.'' Lãnh Tước ngẩng đầu nhìn Nhục Nghê hốc mắt sưng đỏ, không nói một lời liền an ủi.
''Không phải, là do ta không bảo vệ tốt vương phi, nếu ta có thể khuyên được vương phi, không để nàng xuất phủ thì sẽ không xảy ra chuyện này...'' Nhục Nghê không ngừng lắc đầu, nàng đem mọi chuyện đặt lên người mình vì trong lòng nàng áy này.
Giờ nghĩ lại chuyện hôm đó quả thực rất khả nghi, lúc đó bọn họ đang chơi xích đu ở thiên viện, tại sao tiếng kêu của lão phụ nhân lại xuất hiện ở bức tường bên ngoài, đúng lúc để bọn họ nghe được? Tại sao sau khi đến gian nhà tranh tồi tàn lão phụ nhân là không xuất hiện? Còn một chuyện quan trọng nhất, đó là cậu bé được Tiết Tịnh Kỳ cứu chữa cũng mất tích!
''Nhục Nghê, thằng bé mà người nhắc đến bị bệnh và sắp chết đã ngất xỉu khi được ngươi cứu ra, sau đó biến mất phải không?'' Lãnh Tước tìm được manh mối.
Cảm thấy thương tâm và áy náy, vậy mà Nhục Nghê làm quên mất cặp mẹ con đáng ngờ.
Nàng gật đầu liên tục: ''Lúc ta cứ nghĩ thằng bé kia đã hôn mê rồi, ta đặt nó lên tuyết bên ngoài, muốn vào cứu vương phi nhưng vừa vào thì bị người ta đánh ngất. Giờ nghĩ lại, đôi mẹ con kia chắc là trợ thủ người khác tìm đến, cố ý đánh lừa, mà kẻ đánh ta ngất xỉu mới là hung phạm thực sự!''
''Dù có phải hay không thì chúng ta cũng đã có manh mối, chỉ cần tìm được cặp mẹ con kia, chúng ta có thể lôi được hung thủ ra từ miệng bọn họ!'' Lãnh Tước bình tĩnh gật đầu, chỉ là không biết tìm đôi mẹ con kia khó thế nào, bọn họ còn ở kinh thành hay không.
Nhục Nghê vừa nghe, kích động đứng lên: ''Vậy giờ ta ra ngoài tìm tung tích của họ, chuyện này càng sớm càng tốt, không thể trì hoãn được.''
Chuyện đã rõ, trong lòng Nhục Nghê bùng lên ngọn lửa, vương phi, ta nhất định sẽ thiên đao vạn quả kẻ đã hại người, không để bọn chúng sống yên ổn!
Nhục Nghê đang muốn ra ngoài, nhưng tay bị ai đó nắm lại, Lãnh Tước dùng sức kéo nàng lại, hắn cau mày nhìn nàng: ''Chuyện này ta sẽ cho người đi tim, giờ chúng ta nên trấn an vương gia một chút, vương gia, chắc chắn rất đau lòng.''
Dù nhiệt độ trong sảnh chính rất cao nhưng trong lòng mọi người đều lạnh như băng, bọn họ không biết nên dùng cách gì để an ủi Thích Mặc Thanh, dù sao mất đi người mình yêu, loại đau khổ đó khó mà tưởng tượng ra được.
Bọn họ không thể chia sẻ được nỗi đau với chàng, cũng không có cách nào cho chàng hết đau khổ, bọn họ chỉ biết là chắc chắn chàng rất đau lòng.
''Vương gia còn ở trong phòng, từ tối qua đến giờ vẫn chưa ra ngoài, dù bọn ta có nói gì ngài vẫn không mở cửa.'' Giả Sơn thở dài bất đắc dĩ, vừa nghĩ đến người đã khuất trong lòng liền hốt hoảng.
Từ tối qua đến giờ? Không phải đã qua một ngày không ăn không uống, không có tinh thần, người cũng suy sụp, tuyệt vọng nhất là lúc này ư.
Mấy người bước ra khỏi sảnh chính, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, không ai nói lời nào, những nha hoàn nghe chuyện buổi tối đi ngủ mới dám lén nói một hai câu, nhiều người được Tiết Tịnh Kỳ yêu quý thậm chí còn lén đốt tiền vàng cho nàng, trộm khóc.
Vài nha hoàn trốn sau hòn non bộ, ánh lửa yếu ớt dần bốc lên, kèm theo những mảnh giấy bay tán loạn trong không trung, bước chân của Lãnh Tước dừng lại, từ trong đình viện đi ra sau non bộ, bất chi bất giác đứng sau những nha hoàn kia.
''Các người đang làm gì thế?'' Hắn nghiêm giọng hỏi.
Mấy nha hoàn kia hoảng sợ, vội đứng dậy, cung kính lùi sang bên cạnh cúi đầu. Thân phận của Lãnh Tước bọn họ đều biết rõ, là bạn của Thích Mặc Thanh, thường xuyên tự do ra vào vương phủ, là người Thích Mặc Thanh tin tưởng nhất.
Một nha hoàn to gan thấp giọng trả lời: ''Lãnh công tử, bọn nô tì nghe nói vương phi đã...cho nên liền đốt ít tiền vàng cho vương phi...''
''Đừng đốt nữa, sau này không ai được nói chuyện này trong phủ cũng như mang ra ngoài, nếu không tự gánh lấy hậu quả.'' Lãnh Tước thấp giọng cảnh cáo đám nha hoàn không biết trời cao đất dày này.
Muốn đốt vàng mã thì cũng phải xem tình hình, Tiết Tịnh Kỳ chưa đi được bao lâu, tâm trạng vương gia còn chưa hồi phục, tang lễ cũng chưa làm, bọn họ lại bắt đầu đốt tiền vàng?
Mấy nha hoàn đồng loạt gật đầu, bưng chậu và tiền giấy thừa vội vàng rời đi.
Trong lòng Nhục Nghê bùi ngùi, những nha hoàn đó nàng biết, hầu hạ Tiết Tịnh Kỳ lâu như vậy, biết nàng đã từng giúp những nha hoàn này, mà những nha hoàn này đều là người Tiết Tình Kỳ từng giúp đỡ. Không ngờ những nha hoàn đó biết biết ơn báo đáp, lúc này chỉ có bọn họ dám làm thế, cho dù cách làm không đúng.
Cửa phòng của Thích Mặc Thanh đóng chặt, cũng không có đèn, cửa sổ một màu tối đen, chỉ có ánh trắng hắt lên cửa sổ phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Bên trong không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở trong đêm mang theo lệ khí mãnh liệt.
''Vương gia...'' Lãnh Tước gõ cửa, sáp lỗ tai lại gần cửa gọi một tiếng.
Bên trong không có tiếng động, hắn lại cao giọng gọi một tiếng, bên trong vẫn không có động tính gì, Giả Sơn hít sâu một hơi, rút kiếm trên lưng ra, thấp giọng nói: ''Không được, vương gia không mở cửa đâu, phá cửa đi!''
Cầm chặt trường kiếm trong tay, ngưng tụ nội lực của mình lại, từ từ giơ kiếm lên, một cỗ khí lạnh vô hình từ trong cơ thể hắn tỏa ra, bỗng nhiên, một luồng ánh sáng mạnh mẽ trên thên kiếm. Giả Sơn giơ kiếm chém xuống, cửa phòng mạnh mẽ mở ra.
Bọn họ nhanh chóng xông vào, một bóng lưng màu đen ngồi dưới đất không nhúc nhích, có lẽ là đã duy trì tư thế này rất lâu.
''Các người vào làm gì?'' Bóng dáng kia cuối cùng cũng động đậy, giọng nói khàn khàn lạnh lùng.
''Vương gia, ngài đã ở trong này một ngày một đêm rồi, ít nhất người cũng phải ăn gì đi, đừng tra tấn bản thân như vậy.'' Bước chân của Lãnh Tước dừng lại, ánh mắt tìm kiếm nguồn sáng trong một mảnh tối đen.
''Ra ngoài'' Thích Mặc Thanh nhàn nhạt nói.
''Vương gia, ngài đừng hành hạ mình nữa, vương phi trên trời có linh cũng không yên tâm, nàng chắc chắn sẽ hi vọng người sống tốt, đừng vì nàng mà đau lòng.''
''Chuyện của ta không cần ngươi quản.'' Chàng chỉ muốn bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ, vì sao lúc này cũng có người đến làm phiền chàng?
Ba người đứng bên cạnh, Giả Sơn theo Thích Mặc Thanh lâu nhất, xưa nay vẫn hiểu tính của chàng, nói một là một, trên đời này chỉ có Tiết Tịnh Kỳ nói được chàng, người khác thì không thể nào.
''Vương gia, dù người không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho vương phi, chôn cất cho nàng sớm chút.'' Giả Sơn nói xong liền quỳ xuống. Có trời mới biết hắn đã phải dùng bao nhiêu dũng khí nói ra những lời này, trông thì lạnh lùng vô tình, thực ra ngay cả hắn cũng thấy khó chịu.
Qủa nhiên, chỉ cần nhắc đến Tiết Tịnh Kỳ, Thích Mặc Thanh giống như chạm phải điểm mấu chốt, chàng cử động, từ từ đứng dậy, ngồi một ngày một đêm thân thể chàng có chút tê cứng, hơi loạng choạng đứng dậy.
Người trên giường yên lặng nằm, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, nhưng trong mắt Thích Mặc Thanh, Tiết Tịnh Kỳ vẫn động lòng người như trước, chàng từ từ tiến lại gần thân thể cô, cố gắng ôm cô bằng hơi ấm của mình, nhưng xúc cảm trong tay lại lạnh đến tê dại.
Mấy người bên cạnh nghĩ Thích Mặc Thanh muốn ôm thân thể Tiết Tịnh Kỳ ra ngoài, lên đi lên giúp, nhưng lúc chạm vào thân thể của Thích Mặc Thanh lại bị chàng đẩy mạnh ra.
''Cút ra, đừng chạm vào nàng, không được chạm vào nàng!'' Thích Mặc Thanh tê tâm liệt phế quát lên, khuôn mặt vô cùng đáng sợ, đôi mắt hẹp dài nhuộm một màu đỏ khác thường, râu trên cằm lộn xộn, trong ánh mắt của chàng giống như một người tuyệt vọng đứng bên bờ vực của cái chết, nhưng lại vẫn có suy nghĩ muốn sống tiếp.
Bị Thích Mặc Thanh quát một tiếng, bọn họ tập tức lui ra sau, kinh ngạc.
''Vương gia...'' Thấy dáng vẻ đau lòng của Thích Mặc Thanh, trong lòng Nhục Nghê dần dâng lên cảm giác bất lực.
''Các người ra ngoài đi, Tịnh Kỳ thích yên tĩnh, các người đừng làm phiền nàng, ra ngoài đi.'' Thích Mặc Thanh ôm thân thể lạnh bằng của cô, trầm giọng nói một cách vô lực.
Chàng muốn lặng lẽ ở bên cô một thời gian, cho dù thời gian không còn nhiều, chàng vẫn còn nhiều lời muốn nói cho cô, nói xong rồi họ sẽ vĩnh viễn xa cách nhau.
Chàng sẽ nhớ khoảng thời gian này, khoảng thời gian có cô, mãi mãi.
''Lãnh Tước, chúng ta ra ngoài đi, để vương gia bên vương phi một lúc, thời gian sẽ phai nhạt mọi thứ, vương gia sẽ ổn thôi.'' Giả Sơn kéo cánh tay Lãnh Tước, từ từ lui ra khỏi phòng.
''Ta chưa từng thấy vương gia thấp kém như vậy. Vương phi ảnh hưởng rất lớn đến vương gia.'' Nhục Nghê cúi đầu thở dài: 'Vương phi, nếu thấy dáng vẻ này của vương gia...''
''Ta sẽ tìm ra kẻ giết vương phi, băm hắn thành nghìn mảnh.'' Giả Sơn nghiến răng nói.
Bầu trời bên ngoài u ám đáng sợ, những bông tuyết mờ ảo rơi xuống từ bầu trời đen kịt, bọn họ không rời đi mà ngồi trên bậc thềm bên ngoài, đợi Thích Mặc Thanh. Bao giờ chàng ra thì bọn họ rời đi.
Chân trời tối tăm lạnh lùng không chút cảm xúc soi rọi lên từng người bọn họ.
Đêm tối, ở lối vào một con hẻm đen kịt ở cổng thành, hai bóng dáng một cao một thấp bước ra, trên người bọn họ các hai bọc to tướng, nhìn tới nhìn lui vì sợ có người đột nhiên lao ra bắt bọn họ.
''Con trai, đi mau!'' Giọng lão phụ nhân có chút lo lắng và sợ hãi, nàng ta nắm tay đứa nhỏ thật chặt, không để ý xem thằng bé có chịu được không.
''Nương, giờ chúng ta đi đâu thế? Vì sau tối vậy rồi còn phải ra khỏi thành?'' Giọng nói khàn khàn của thằng bé có chút dị thường, nó cố gắng để đuổi kịp bước chân của lão phụ nhân.
Tiếng bước chân hỗn loạn trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng hít thở ngưng trọng tràn ngập bên tai hai người, lão phụ nhân bất chấp chạy về phía trước, nếu không chạy thì không có cơ hội nào nữa, đây là cơ hội sống sót cuối cùng của bọn họ.
''Hài tử, đừng hỏi nhiều, đợi chúng ta ra khỏi thành rồi thì mọi thứ sẽ tốt đẹp.'' Lão phụ nhân lau mồ hôi trên chán, bước chân hơi mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.