Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
Chương 269: Gấp lắm rồi
Bạc Hạ Môn
03/03/2021
“Lục đệ, Hòa Sắt công chúa này rõ ràng chính là đồ vô dụng mà quốc chủ
của Nước Thành Châu vứt qua, ngươi hà cớ gì phải xuống nước xin cưới
nàng ta? Bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất, huống chi, Ôn
Vương phi biết khó tránh sẽ tức giận.” Bước chân nặng nề của Thích Mặc
Thanh giẫm lên nền tuyết dày, đôi ủng dường như cất bước có hơi nặng.
Ôn Vương luôn cẩn trọng, tốt nhất là chuyện gì cũng không dính vào người hắn ta, nhất là sau khi lấy Doãn Tiêu La, chuyện gì cũng không quan tâm.
Hiện nay, sao bằng lòng vì một công chúa không được sủng ái mà không màng tới Doãn Tiêu La cũng phải xin lấy chứ?
Chẳng lẽ hắn cũng biết thân phận thật sự của Hòa Sắt công chúa?
“Vậy tứ ca thì sao?” Ôn Vương đột nhiên ngoảnh đầu nhìn sang Thích Mặc Thanh, trong đôi mắt lạnh lẽo toát ra một cỗ ánh sáng chấn nhϊế͙p͙, dường như muốn nhìn thấu chàng.
Thích Mặc Thanh nhìn vào mắt của hắn, gió lạnh mùa đông rõ ràng rất lạnh giá, hai người ai cũng không nhường ai, trong mắt lộ vẻ thăm dò.
Mục đích của hai người đều rất rõ ràng, cho dù vừa nãy Thích Mặc Thanh không có ở trước mặt Gia Thành Đế nói cái gì, nhưng Ôn Vương đã biết tâm ý của chàng với Hòa Sắt công chúa, đương nhiên là Ôn Vương phi đã biết cái gì đó.
“Tứ đệ, lục đệ, các người đang nói gì vậy? Vừa rồi từ trong Ngự thư phòng đi ra thì không nhìn thấy hai người, thì ra đã đi đến đây rồi.” Ký Vương và Thái tử đằng sau đi tới, trêи mặt hai người đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, dường như không cảm thấy lời vừa rồi của Gia Thành Đế là câu hỏi làm khó bọn họ.
“Bên ngoài gió tuyết lớn, cho nên cùng tứ ca đi trước một bước.” Ôn Vương không muốn để bọn họ nhìn ra tranh chấp giữa mình với Thích Mặc Thanh, mỉm cười đáp.
Ký Vương có hơi nghi hoặc nhìn Ôn Vương: “Lục đệ, ta sao chưa thấy đệ thường ngày thích cô gái nào như thế, đệ với Hòa Sắt công chúa tổng cộng mới gặp mặt mấy lần, tại sao ở trước mặt phụ hoàng nói muốn lấy nàng ta?”
Hắn ta là người thẳng thắn, hoàn toàn không biết che giấu suy nghĩ, có cái gì thì nói cái đó, cũng không biết thăm dò tâm ý của người khác, cho dù có nghi vấn cũng chỉ ở trước mặt người đó hỏi rõ ràng sự thật câu chuyện.
“Nhị ca, nếu Hòa Sắt công chúa đến Thích Diệp, tóm lại không thể ở mãi trong cung, ta thấy mấy vị huynh đệ đều không có ý muốn lấy nàng ta, cho nên mới xin phụ hoàng đồng ý cho làm chuyện này. Cũng coi như giúp các huynh đệ nhận lấy củ khoai nóng bỏng này, nhị ca huynh cảm thấy sao hả?” Ôn Vương thản nhiên nhìn Ký Vương, biểu cảm trêи mặt thật thành giống như những hắn nghĩ.
Ký Vương không có suy nghĩ sâu xa gì, vừa nghe Ôn Vương nói như vậy, liền gật đầu: “Lục đệ, vậy lục đệ muội sẽ không nói gì chứ? Ta thấy bình thường lục đệ muội đối với đệ…”
Quả nhiên là không có mắt, nói đến đây Ký Vương mới ý thức đến việc mình nói sai rồi, vội vàng dừng lại.
Lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Ôn Vương, không có một chút thay đổi, vẫn là dáng vẻ như mọi khi, chỉ là khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Ký Vương bỗng thở phào, chỉ cần Ôn Vương không có tức giận là được.
Tuy nói hắn ta là nhị ca, nhưng trong lòng hắn ta biết rõ, nhị ca như hắn ta chỉ là một chức danh hữu danh vô thực mà thôi, ngay cả một nô tài bên cạnh Ôn Vương nói chuyện cũng được việc hơn hắn ta.
Không biết Gia Thành Đế lần này tại sao lại gọi hắn ta đến, rõ ràng không liên quan đến hắn ta cả.
“Nhị ca, huynh nói không sai, tính cách của Tiêu La quả thật có hơi thẳng, tính khí có chút không tốt, nhưng chuyện này chỉ cần ta nói cho nàng ấy hiểu, nàng ấy nhất định sẽ của Ký Vương, cũng là đá bớt vài chướng ngại trong việc hắn tiến thành xin lấy Hòa Sắt tự nhiên không có gì để nói tiếp nữa, liền gật đầu, không lâu sau thì rời đi trước.
Thái tử một lời cũng không nói nhìn hành động của mấy người, phát giác sự việc không hề đơn giản như những gì hắn ta tưởng tượng.
Rốt cuộc Hòa Sắt công chúa có phải củ khoai nóng bỏng tay không, nếu như phải, tại sao Ôn Vương nhất định muốn lấy nàng ta? Nếu như không phải, bọn họ không đệ muội rốt cuộc có thể hiểu được không, sợ rằng không phải Ôn Vương nói là được?” Trêи mặt Thích Mặc Thanh không có bất kỳ biểu cảm nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Tia điện hoa lửa giữa hai người, Thái tử nhìn thấy rõ ràng, nếu như nói Ôn Vương có vấn đề gì, vậy thì Thích Mặc Thanh này cũng có vấn đề như thế.
Hai người này không phải vì Hòa Sắt công chúa mà! lượt huynh nói là tính, Vương phi của ta ta tự nhiên biết, nếu như huynh cố chấp như vậy, ta cũng không có cách nào.” Ánh mắt của Ôn Vương cứng lại, không có bất kỳ biểu cảm nào.
Lông mày của Thái tử khẽ động, hai người này quả nhiên có vấn đề.
Hai người lúc bình thường đều là người rất cẩn thận, cũng sẽ không có cử chỉ như vậy, rốt cuộc điều gì khiến hai người không muốn tiếp tục tranh cãi vô vị này nữa, sau khi chắp tay hành lễ với Thái tử thì liền lùi đi.
Gió tuyết bên ngoài dần dần trở lên lớn hơn, Thích Mặc Thanh về phủ đệ, Nhục Nghê lập tức đón lấy áo choàng của chàng, treo sang một bên. Bếp than trong phòng cháy rất ấm, sắc mặt của Thích Mặc Thanh không mấy thân thiện ngồi trêи ghế chính, sắc mặt ngưng trọng.
“Vương gia, đã
Thích Mặc Thanh uống một ngụm trà, lông mày nhíu chặt vẫn không có buông lỏng.
“Sáng nay, phụ hoàng triệu kiến mấy vị Hoàng tử chúng ta vào cung, nói chuyện kén chồng cho Hòa Sắt công chúa, Ôn Vương đã dũng cảm đứng ra muốn xin lấy Tịnh Kỳ, nếu như để hắn thành công, tình huống sẽ không hay.” Thích Mặc Thanh nhàn nhạt nhấp một ngụm nước ấm, cảm thấy chuyện này có hơi nhọc lòng.
! sao cũng nhúng tay vào chuyện này rồi?”
“Chính là như thế, Ôn Vương không biết tại sao lại cầu xin phụ hoàng cho lấy Tịnh Kỳ, hắn chắc không biết thân phận của Tịnh Kỳ, trước giờ không có ai nhắc tới. Nếu như là hắn đoán ra, hiểu biết này không phải sâu bình thường.” Thích Mặc Thanh để chiếc ly sứ trong tay xuống, hai ngón tay miết vào hoa văn trêи thân ly, ánh mắt suy ! Nhục Nghê biết thân phận thật của Hòa Sắt công chúa chính là Tiết Tịnh Kỳ, nàng ta nhiều năm mất đi trái tim bỗng cảm thấy mình được sống lại lần nữa.
Lần trước khi phái Hàn Nguyệt vào cung thì nàng ta muốn vào cung rồi, tuy cuối cùng bị Thích Mặc Thanh từ chối thẳng, nhưng trái tim của nàng ta lúc nào cũng đặt trêи người Tiết Tịnh Kỳ.
Lúc này, Tiết Tịnh Kỳ xảy ra chuyện,! Ôn Vương sợ nhất chính là Doãn Tiêu La, mà Doãn Tiêu La kiềm chế hành động của hắn, mấy năm nay trông chừng rất chặt, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn lấy trắc phi. Nếu như chuyện này để Doãn Tiêu La biết, nhất định sẽ nháo một chuyện long trời nở đất.” Giọng của Thích Mặc Thanh giống như yêu ma trong địa ngục, lạnh lẽo không giống người bình thường.
Chuyện Ôn Vương sợ vợ cả phải vừa, chuyện lớn như muốn lấy trắc phi thế này bị nàng ta biết, Ôn Vương phủ nhất định không bình yên.
“Thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ bây giờ đi làm.” Trong lòng Nhục Nghê dấy lên một tia hy vọng, lâu như vậy rồi, nàng ta cuối cùng có thể làm một chuyện vì Thích Mặc Thanh.
Thích Mặc Thanh thấy gió tuyết bên ngoài thổi vào, chàng sao có thể để sự việc thật sự xảy ra như vậy được chứ?
Nến đã thắp lên, Tiết Tịnh Kỳ ngồi trong phòng nhìn sách y cổ mà Triều Mị Băng cho cô, bên trong ghi chép bệnh tình và cách chữa trị phải nói là toàn diện.
Cuốn sách không những có thể khiến cô học tốt được trung y, lại có thể củng cố ngoại khoa của ! đến một giọng nữ trầm thấp.
Tiết Tịnh Kỳ gập cuốn sách y lại, không lâu sau, thân ảnh của Hàn Nguyệt đã từ bên ngoài đi vào.
“Hàn Nguyệt, sự tình như thế nào rồi?” Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ có hơi căng thẳng, nhìn thấy Hàn Nguyệt cô như nhìn thấy ánh mắt trời.
“Bẩm công chúa, nô tỳ nghe ngóng được rồi, Hoàng tử lần này được Gia Thành Đế triệu kiến có bốn vị, lần lượt là Thái! này không có chủ ý gì, cho nên không biết người được chọn là ai.” Hàn Nguyệt nói chuyện mình nghe ngóng được chô Tiết Tịnh Kỳ.
Dựa theo tính toán của cô, sự việc chắc sẽ xảy ra như vậy, trong mấy người con trai của Gia Thành Đế, trừ Thái tử và Minh Vương sau này sẽ phong quang ra, Ôn Vương trước nay đều luôn là con trai được ông ta sủng ái, Luân Vương vừa mới! lần này triệu kiến bọn họ là vào khi nào không?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi.
Hàn Nguyệt lắc đầu: “Không có, có điều chắc cũng nhanh thôi, chuyện này kéo dài không được quá lâu.”
Tiết Tịnh Kỳ từ từ để chiếc ly trong tay xuống, ở trong phòng đi đi đi lại, chỉ gọi bốn vị Hoàng tử này? Hoàng tử khác tư chất năng lực đều không tồi, chỉ là đều có chính phi.
Nhưng Thái tử, Ôn Vương và! lại là bốn người bọn họ?
“Công chúa, nô tỳ còn nghe ngóng được, Ôn Vương ở trong Ngự thư phòng xin Gia Thành Đế được lấy người, có điều Gia Thành Đế lúc đó chưa có đồng ý, chỉ nói phải suy nghĩ thêm.” Hàn Nguyệt tiếp tục nói.
Quả nhiên là Ôn Vương!
Hai tay Tiết Tịnh Kỳ túm chặt góc chiếc bàn, cảm giác chạm vào hoa văn bên trêи truyền vào trong tay của cô một cách rõ! bên ngoài cửa sổ.
“Ôn Vương?” Tiết Tịnh Kỳ khẽ lẩm bẩm, chẳng lẽ hôm qua ý mà Thích Mặc Thanh nói chính là chuyện này?
Mặc kệ kết cục thế nào, đều nói cô nên suy nghĩ, chính là vì đề phòng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Lần này Ôn Vương đánh cô không kịp trở tay, rõ ràng là chưa có nói chuyện này cho Doãn Tiêu La, nếu không Ôn Vương phủ không thể gió yên biển nào rồi?” Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, mặc kệ như thế nào, cô đều phải tin tưởng Thích Mặc Thanh.
Chỉ cần chàng nói có thể làm được thì nhất định có thể làm được.
“Công chúa, bên phía Dung Tần không có động tĩnh gì, bà ta vẫn đang nghe ngóng cuộc sống hằng ngày của Hoàng hậu, cũng không có gì.” Hàn Nguyệt nhàn nhật nói.
Không có động tĩnh, xem ra Dung Tần này ngược lại rất không màng thật giả, rất rõ ràng đã không có tâm tình đối phó với Doãn Hoàng hậu.
“Biết rồi, trước khi Hoàng thượng ra quyết định, đừng tiếp tục có bất kỳ hành động gì, bên phía Dung Tần cũng không cần đi nghe ngóng nữa.” Lấy tình hình trước mắt, bản thân không được vọng động.
Cô là công chúa một nước, là người được vạn chúng chọn đi hòa thân, đến lúc đó nếu như chọn được cô,cũng không tra được gì.
Hàn Nguyệt tuy không hiểu dụng ý của Tiết Tịnh Kỳ, thời gian điều tra Dung Tần này cũng chưa được mấy ngày, tại sao lại đột ngột thu tay, nhưng vẫn không có hỏi nhiều, gật đầu lùi xuống.
Tiết Tịnh Kỳ siết chặt ly trà trong tay, ngón cái miết vào đường vân trêи đó, trong lòng đã không có chủ ý gì nữa.
Không biết lúc này Thích Mặc Thanh sẽ có chủ ý Tiết Tịnh Kỳ, chàng liệu có bỏ ra tất cả để lấy mình không?
Ôn Vương luôn cẩn trọng, tốt nhất là chuyện gì cũng không dính vào người hắn ta, nhất là sau khi lấy Doãn Tiêu La, chuyện gì cũng không quan tâm.
Hiện nay, sao bằng lòng vì một công chúa không được sủng ái mà không màng tới Doãn Tiêu La cũng phải xin lấy chứ?
Chẳng lẽ hắn cũng biết thân phận thật sự của Hòa Sắt công chúa?
“Vậy tứ ca thì sao?” Ôn Vương đột nhiên ngoảnh đầu nhìn sang Thích Mặc Thanh, trong đôi mắt lạnh lẽo toát ra một cỗ ánh sáng chấn nhϊế͙p͙, dường như muốn nhìn thấu chàng.
Thích Mặc Thanh nhìn vào mắt của hắn, gió lạnh mùa đông rõ ràng rất lạnh giá, hai người ai cũng không nhường ai, trong mắt lộ vẻ thăm dò.
Mục đích của hai người đều rất rõ ràng, cho dù vừa nãy Thích Mặc Thanh không có ở trước mặt Gia Thành Đế nói cái gì, nhưng Ôn Vương đã biết tâm ý của chàng với Hòa Sắt công chúa, đương nhiên là Ôn Vương phi đã biết cái gì đó.
“Tứ đệ, lục đệ, các người đang nói gì vậy? Vừa rồi từ trong Ngự thư phòng đi ra thì không nhìn thấy hai người, thì ra đã đi đến đây rồi.” Ký Vương và Thái tử đằng sau đi tới, trêи mặt hai người đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, dường như không cảm thấy lời vừa rồi của Gia Thành Đế là câu hỏi làm khó bọn họ.
“Bên ngoài gió tuyết lớn, cho nên cùng tứ ca đi trước một bước.” Ôn Vương không muốn để bọn họ nhìn ra tranh chấp giữa mình với Thích Mặc Thanh, mỉm cười đáp.
Ký Vương có hơi nghi hoặc nhìn Ôn Vương: “Lục đệ, ta sao chưa thấy đệ thường ngày thích cô gái nào như thế, đệ với Hòa Sắt công chúa tổng cộng mới gặp mặt mấy lần, tại sao ở trước mặt phụ hoàng nói muốn lấy nàng ta?”
Hắn ta là người thẳng thắn, hoàn toàn không biết che giấu suy nghĩ, có cái gì thì nói cái đó, cũng không biết thăm dò tâm ý của người khác, cho dù có nghi vấn cũng chỉ ở trước mặt người đó hỏi rõ ràng sự thật câu chuyện.
“Nhị ca, nếu Hòa Sắt công chúa đến Thích Diệp, tóm lại không thể ở mãi trong cung, ta thấy mấy vị huynh đệ đều không có ý muốn lấy nàng ta, cho nên mới xin phụ hoàng đồng ý cho làm chuyện này. Cũng coi như giúp các huynh đệ nhận lấy củ khoai nóng bỏng này, nhị ca huynh cảm thấy sao hả?” Ôn Vương thản nhiên nhìn Ký Vương, biểu cảm trêи mặt thật thành giống như những hắn nghĩ.
Ký Vương không có suy nghĩ sâu xa gì, vừa nghe Ôn Vương nói như vậy, liền gật đầu: “Lục đệ, vậy lục đệ muội sẽ không nói gì chứ? Ta thấy bình thường lục đệ muội đối với đệ…”
Quả nhiên là không có mắt, nói đến đây Ký Vương mới ý thức đến việc mình nói sai rồi, vội vàng dừng lại.
Lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Ôn Vương, không có một chút thay đổi, vẫn là dáng vẻ như mọi khi, chỉ là khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Ký Vương bỗng thở phào, chỉ cần Ôn Vương không có tức giận là được.
Tuy nói hắn ta là nhị ca, nhưng trong lòng hắn ta biết rõ, nhị ca như hắn ta chỉ là một chức danh hữu danh vô thực mà thôi, ngay cả một nô tài bên cạnh Ôn Vương nói chuyện cũng được việc hơn hắn ta.
Không biết Gia Thành Đế lần này tại sao lại gọi hắn ta đến, rõ ràng không liên quan đến hắn ta cả.
“Nhị ca, huynh nói không sai, tính cách của Tiêu La quả thật có hơi thẳng, tính khí có chút không tốt, nhưng chuyện này chỉ cần ta nói cho nàng ấy hiểu, nàng ấy nhất định sẽ của Ký Vương, cũng là đá bớt vài chướng ngại trong việc hắn tiến thành xin lấy Hòa Sắt tự nhiên không có gì để nói tiếp nữa, liền gật đầu, không lâu sau thì rời đi trước.
Thái tử một lời cũng không nói nhìn hành động của mấy người, phát giác sự việc không hề đơn giản như những gì hắn ta tưởng tượng.
Rốt cuộc Hòa Sắt công chúa có phải củ khoai nóng bỏng tay không, nếu như phải, tại sao Ôn Vương nhất định muốn lấy nàng ta? Nếu như không phải, bọn họ không đệ muội rốt cuộc có thể hiểu được không, sợ rằng không phải Ôn Vương nói là được?” Trêи mặt Thích Mặc Thanh không có bất kỳ biểu cảm nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Tia điện hoa lửa giữa hai người, Thái tử nhìn thấy rõ ràng, nếu như nói Ôn Vương có vấn đề gì, vậy thì Thích Mặc Thanh này cũng có vấn đề như thế.
Hai người này không phải vì Hòa Sắt công chúa mà! lượt huynh nói là tính, Vương phi của ta ta tự nhiên biết, nếu như huynh cố chấp như vậy, ta cũng không có cách nào.” Ánh mắt của Ôn Vương cứng lại, không có bất kỳ biểu cảm nào.
Lông mày của Thái tử khẽ động, hai người này quả nhiên có vấn đề.
Hai người lúc bình thường đều là người rất cẩn thận, cũng sẽ không có cử chỉ như vậy, rốt cuộc điều gì khiến hai người không muốn tiếp tục tranh cãi vô vị này nữa, sau khi chắp tay hành lễ với Thái tử thì liền lùi đi.
Gió tuyết bên ngoài dần dần trở lên lớn hơn, Thích Mặc Thanh về phủ đệ, Nhục Nghê lập tức đón lấy áo choàng của chàng, treo sang một bên. Bếp than trong phòng cháy rất ấm, sắc mặt của Thích Mặc Thanh không mấy thân thiện ngồi trêи ghế chính, sắc mặt ngưng trọng.
“Vương gia, đã
Thích Mặc Thanh uống một ngụm trà, lông mày nhíu chặt vẫn không có buông lỏng.
“Sáng nay, phụ hoàng triệu kiến mấy vị Hoàng tử chúng ta vào cung, nói chuyện kén chồng cho Hòa Sắt công chúa, Ôn Vương đã dũng cảm đứng ra muốn xin lấy Tịnh Kỳ, nếu như để hắn thành công, tình huống sẽ không hay.” Thích Mặc Thanh nhàn nhạt nhấp một ngụm nước ấm, cảm thấy chuyện này có hơi nhọc lòng.
! sao cũng nhúng tay vào chuyện này rồi?”
“Chính là như thế, Ôn Vương không biết tại sao lại cầu xin phụ hoàng cho lấy Tịnh Kỳ, hắn chắc không biết thân phận của Tịnh Kỳ, trước giờ không có ai nhắc tới. Nếu như là hắn đoán ra, hiểu biết này không phải sâu bình thường.” Thích Mặc Thanh để chiếc ly sứ trong tay xuống, hai ngón tay miết vào hoa văn trêи thân ly, ánh mắt suy ! Nhục Nghê biết thân phận thật của Hòa Sắt công chúa chính là Tiết Tịnh Kỳ, nàng ta nhiều năm mất đi trái tim bỗng cảm thấy mình được sống lại lần nữa.
Lần trước khi phái Hàn Nguyệt vào cung thì nàng ta muốn vào cung rồi, tuy cuối cùng bị Thích Mặc Thanh từ chối thẳng, nhưng trái tim của nàng ta lúc nào cũng đặt trêи người Tiết Tịnh Kỳ.
Lúc này, Tiết Tịnh Kỳ xảy ra chuyện,! Ôn Vương sợ nhất chính là Doãn Tiêu La, mà Doãn Tiêu La kiềm chế hành động của hắn, mấy năm nay trông chừng rất chặt, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn lấy trắc phi. Nếu như chuyện này để Doãn Tiêu La biết, nhất định sẽ nháo một chuyện long trời nở đất.” Giọng của Thích Mặc Thanh giống như yêu ma trong địa ngục, lạnh lẽo không giống người bình thường.
Chuyện Ôn Vương sợ vợ cả phải vừa, chuyện lớn như muốn lấy trắc phi thế này bị nàng ta biết, Ôn Vương phủ nhất định không bình yên.
“Thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ bây giờ đi làm.” Trong lòng Nhục Nghê dấy lên một tia hy vọng, lâu như vậy rồi, nàng ta cuối cùng có thể làm một chuyện vì Thích Mặc Thanh.
Thích Mặc Thanh thấy gió tuyết bên ngoài thổi vào, chàng sao có thể để sự việc thật sự xảy ra như vậy được chứ?
Nến đã thắp lên, Tiết Tịnh Kỳ ngồi trong phòng nhìn sách y cổ mà Triều Mị Băng cho cô, bên trong ghi chép bệnh tình và cách chữa trị phải nói là toàn diện.
Cuốn sách không những có thể khiến cô học tốt được trung y, lại có thể củng cố ngoại khoa của ! đến một giọng nữ trầm thấp.
Tiết Tịnh Kỳ gập cuốn sách y lại, không lâu sau, thân ảnh của Hàn Nguyệt đã từ bên ngoài đi vào.
“Hàn Nguyệt, sự tình như thế nào rồi?” Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ có hơi căng thẳng, nhìn thấy Hàn Nguyệt cô như nhìn thấy ánh mắt trời.
“Bẩm công chúa, nô tỳ nghe ngóng được rồi, Hoàng tử lần này được Gia Thành Đế triệu kiến có bốn vị, lần lượt là Thái! này không có chủ ý gì, cho nên không biết người được chọn là ai.” Hàn Nguyệt nói chuyện mình nghe ngóng được chô Tiết Tịnh Kỳ.
Dựa theo tính toán của cô, sự việc chắc sẽ xảy ra như vậy, trong mấy người con trai của Gia Thành Đế, trừ Thái tử và Minh Vương sau này sẽ phong quang ra, Ôn Vương trước nay đều luôn là con trai được ông ta sủng ái, Luân Vương vừa mới! lần này triệu kiến bọn họ là vào khi nào không?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi.
Hàn Nguyệt lắc đầu: “Không có, có điều chắc cũng nhanh thôi, chuyện này kéo dài không được quá lâu.”
Tiết Tịnh Kỳ từ từ để chiếc ly trong tay xuống, ở trong phòng đi đi đi lại, chỉ gọi bốn vị Hoàng tử này? Hoàng tử khác tư chất năng lực đều không tồi, chỉ là đều có chính phi.
Nhưng Thái tử, Ôn Vương và! lại là bốn người bọn họ?
“Công chúa, nô tỳ còn nghe ngóng được, Ôn Vương ở trong Ngự thư phòng xin Gia Thành Đế được lấy người, có điều Gia Thành Đế lúc đó chưa có đồng ý, chỉ nói phải suy nghĩ thêm.” Hàn Nguyệt tiếp tục nói.
Quả nhiên là Ôn Vương!
Hai tay Tiết Tịnh Kỳ túm chặt góc chiếc bàn, cảm giác chạm vào hoa văn bên trêи truyền vào trong tay của cô một cách rõ! bên ngoài cửa sổ.
“Ôn Vương?” Tiết Tịnh Kỳ khẽ lẩm bẩm, chẳng lẽ hôm qua ý mà Thích Mặc Thanh nói chính là chuyện này?
Mặc kệ kết cục thế nào, đều nói cô nên suy nghĩ, chính là vì đề phòng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Lần này Ôn Vương đánh cô không kịp trở tay, rõ ràng là chưa có nói chuyện này cho Doãn Tiêu La, nếu không Ôn Vương phủ không thể gió yên biển nào rồi?” Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, mặc kệ như thế nào, cô đều phải tin tưởng Thích Mặc Thanh.
Chỉ cần chàng nói có thể làm được thì nhất định có thể làm được.
“Công chúa, bên phía Dung Tần không có động tĩnh gì, bà ta vẫn đang nghe ngóng cuộc sống hằng ngày của Hoàng hậu, cũng không có gì.” Hàn Nguyệt nhàn nhật nói.
Không có động tĩnh, xem ra Dung Tần này ngược lại rất không màng thật giả, rất rõ ràng đã không có tâm tình đối phó với Doãn Hoàng hậu.
“Biết rồi, trước khi Hoàng thượng ra quyết định, đừng tiếp tục có bất kỳ hành động gì, bên phía Dung Tần cũng không cần đi nghe ngóng nữa.” Lấy tình hình trước mắt, bản thân không được vọng động.
Cô là công chúa một nước, là người được vạn chúng chọn đi hòa thân, đến lúc đó nếu như chọn được cô,cũng không tra được gì.
Hàn Nguyệt tuy không hiểu dụng ý của Tiết Tịnh Kỳ, thời gian điều tra Dung Tần này cũng chưa được mấy ngày, tại sao lại đột ngột thu tay, nhưng vẫn không có hỏi nhiều, gật đầu lùi xuống.
Tiết Tịnh Kỳ siết chặt ly trà trong tay, ngón cái miết vào đường vân trêи đó, trong lòng đã không có chủ ý gì nữa.
Không biết lúc này Thích Mặc Thanh sẽ có chủ ý Tiết Tịnh Kỳ, chàng liệu có bỏ ra tất cả để lấy mình không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.