Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
Chương 247: HAI CHÂN GÃY XƯƠNG
Bạc Hạ Môn
06/02/2021
"Hoàng thượng, ngã ngựa trong tuyết nặng nhẹ khác nhau, nếu như phi
nhanh trên đất tuyết mà ngã sấp xuống thì khả năng ngã gãy chân là cực
lớn, nếu như không chạy nhanh, bị ngã xuống thường sẽ có ngoại lực ngăn
cản, tổn thương hẳn là sẽ không lớn. Nếu thái y đã nói là không thể chữa trị thì không ngại nhiều người khám xét cũng tốt." Tiết Tịnh Kỳ nói một cách đúng mực.
Dựa vào góc độ phân tích chuyên nghiệp của cô, Gia Thành Đế đại khái sẽ nghe những lời này của cô.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này, Địch Quý phi lại nói: "Hòa Sắt công chúa từ xa tới, là khách, sao có thể để cho khách chữa bệnh cho hoàng tử được? Không chỉ không hợp tình hợp lý, mà cũng sẽ khiến cho người trong thiên hạ chế nhạo Thích Diệp chúng ta không tuân theo cấp bậc lễ nghĩa, như vậy sẽ rất rắc rối. Hoàng thượng, người nói có đúng không?"
Gia Thành Đế cũng ngẫm nghĩ một lúc, dù sao bây giờ Tiết Tịnh Kỳ còn chưa chính thức gả cho vị hoàng tử nào, nếu để cho một cô gái chưa xuất giá đi trị bệnh cho hoàng tử, quả thật là không hợp lẽ thường.
Doãn Hoàng hậu cười lắc đầu, cung nữ bên cạnh liền thay than bên trong lò sưởi cho bà ta: "Hoàng thượng, mạng người quan trọng, lúc này Hòa Sắt công chúa là một đại phu, không còn là công chúa nữa, nếu Luân vương gia vì vậy mà mất mạng thì chẳng phải càng khiến cho người ta đau lòng hơn sao?"
Đám người đều mang trong lòng suy nghĩ riêng biệt, Doãn Hoàng hậu và Địch Quý phi dường như đang đối đầu nhau, ai cũng cho mình là phải, không muốn cho đối phương thắng.
Quyết định cuối cùng vẫn nằm ở Gia Thành Đế, lời của ông ta mới là quan trọng nhất.
Hai người cho dù có tốn hết nước bọt thì cũng chỉ vô dụng.
Các hoàng tử bên dưới không ai nói gì, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Tiết Tịnh Kỳ, thật sự không ngờ là cô còn biết y thuật.
"Hoàng hậu nói đúng lắm, dù sao Luân vương là một cái mạng, trẫm không hi vọng con của mình tay chân không lành lặn, trở thành một kẻ tàn tật. Hòa Sắt công chúa, vậy làm phiền ngươi." Cuối cùng Gia Thành Đế vẫn thua ở lòng thương dành cho Luân vương.
Địch Quý phi biến sắc, vẻ mặt khó coi quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Hoàng hậu, trong lòng âm thầm bất mãn vì lần thất bại này trước bà ta.
Doãn Tiêu La gật đầu, có cung nữ riêng đưa cô đi vào phòng của Luân vương.
Gian phòng của Luân vương cách chính đường không xa lắm, đi một lúc, qua mấy cái hẻm nhỏ là tới.
Cung nữ đưa cô vào phòng của Luân vương, Luân vương nằm sau một tấm bình phong lớn, hắn đã đau đến hôn mê, mấy tên thái y chính lười biếng ngồi bên cạnh, dường như đã sớm có kết quả, chỉ chờ Lý thái y về.
"Các vị thái y vất vả rồi, làm phiền các vị chuyển chỗ, ta muốn bắt mạch cho Luân vương." Sau khi vào cửa phòng, Tiết Tịnh Kỳ đứng ở chính giữa bình phong, lạnh nhạt nói.
"Ngươi, ngươi là ai?" Thái y chậm rãi đứng lên, một vị thái y trung niên trong đám đó hỏi.
"Ta là Hòa Sắt công chúa ở Thành Châu, nhận lệnh của Hoàng thượng đến đây trị liệu cho Luân vương. Nếu các vị thái y không có việc gì nữa thì mời ra ngoài, tránh quấy rầy đến ta." Tiết Tịnh Kỳ nói không chút khách khí, thoáng có chút lạnh như băng.
Con nít ranh ở đâu tới mà dám nói chuyện ngang ngược như vậy?
Mấy vị thái y nhìn chằm chằm về phía Tiết Tịnh Kỳ, trong đó có một tên khinh thường nói: "Ngươi biết y thuật sao? Ngươi nói là Hoàng thượng phái tới, nhưng có thánh chỉ không?"
Bọn họ vốn không tin, chỉ một cô gái trẻ của Thành Châu cũng có bản lĩnh khám bệnh.
Ngoại trừ Minh vương phi lúc trước, bọn họ chưa từng thấy một cô gái trẻ nào có y thuật cao hơn bọn họ cả.
Năm đó Minh vương phi quả thật khiến cho người ta bội phục, chỉ là hồng nhan bạc phận, trên thế giới này sợ rằng sẽ không còn ai có y thuật cao hơn nàng nữa.
"Hoàng thượng truyền khẩu dụ."
Thái y khinh thường cười nhạo: "Khẩu dụ để làm gì? Chúng ta muốn thấy thánh chỉ, không có thánh chỉ thì đừng hòng.
Hai tay bọn họ khoanh trước ngực, dáng vẻ ngạo nghễ trừng mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ, trên mặt lộ vẻ kinh thường và không tin.
Tiết Tịnh Kỳ cụp mắt cười, dần dần nụ cười khựng lại trên mặt, hai mắt trở nên vô cùng sắc bén, cả người lạnh như trong hầm băng ra.
"Mấy vị thái y cần thánh chỉ của Hoàng thượng đúng không?" Tiết Tịnh Kỳ cười mỉa mai một tiếng: "Vậy phiền các người đi một chuyến, đến chính đường trước mặt Hoàng thượng, nói là mấy vị thái y trong phòng Luân vương không tin ta, muốn cầu xin Hoàng thượng cho thánh chỉ mới để cho ta khám bệnh cho Luân vương, mong Hoàng thượng nhanh chóng viết thánh chỉ tới. Nhớ lấy, nhất định phải báo lại không sót một chữ cho Hoàng thượng biết."
Tiết Tịnh Kỳ dứt lời, nhìn mày nhìn về phía mấy vị thái y, khóe mắt có ý cười: "Mấy vị thái y hài lòng rồi chứ?"
Mấy vị thái y kia cân nhắc lợi hại một hồi, cuối cùng không dám nói gì, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Từ đã, nếu ngươi là do Hoàng thượng gọi tới vậy thì ngươi chữa trị đi, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm."
Dựng râu trừng mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ, ai cũng đi qua một bên để cô đi vào bình phong.
Bên trong Luân vương chỉ đắp một tấm chăn mỏng che kín thân, lò than bên cạnh cháy rất đủ, hai bên tràn đầy mùi than hồng. Hai chân hắn để lộ ra ngoài, khớp xương bị trật rõ ràng, hai chân gãy nghiêm trọng.
Trên mặt hắn ngoại trừ vẻ tái nhợt thì không có màu sắc gì khác, hai mắt đều nhắm nghiền, rõ ràng là hôn mê bất tỉnh.
Kẻ cầm đầu xử lý không thỏa đáng lúc này đang tự do bên ngoài, không biết vô tình hay cố ý, thuốc chuẩn bị cho Luân vương đều bị bày lộn xộn một bên, không có thu dọn lại.
Lúc trước còn có Lục Nghê làm trợ thủ cho mình, bây giờ không có ai, Minh Khê thì ở trong cung không ra ngoài, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Sau khi dọn dẹp lại đống thuốc bên cạnh, Tiết Tịnh Kỳ nhìn xem có thứ nào có thể dừng được thì giữ lại, lại gọi một cung nữ vào làm trợ thủ tạm thời cho mình.
"Công chúa cần nô tỳ làm gì?" Cung nữ này ngược lại rất thông minh.
"Ngươi bỏ những thứ không cần thiết này ra ngoài đi, lấy một chậu nước nóng sạch tới, một bát nước thêm nửa thìa muối và nửa thìa đường." Tiết Tịnh Kỳ dặn dò.
Mặc dù cung nữ nghi hoặc, nhưng vẫn nhớ kỹ nhưng đồ mà Tiết Tịnh Kỳ cần, không nói hai lời liền đi ra ngoài.
Nhưng không ngờ mấy tên thái ý kia lại dán tai vào tấm bình phong nghe hai người nói chuyện, cho đến khi cung nữ kia đi ra, bọn họ mới luống cuống rời đi.
"Mấy vị thái y ở chỗ này làm gì? Mọi người vẫn nên ra bên ngoài kia ngồi nghỉ ngơi thì hơn." Cung nữ không dám nói gì, coi như không có việc gì xảy ra, lập tức ra ngoài.
Mấy tên thái y kia lau mồ hôi trên trán, nhìn nhau một chút, không biết có nên tiếp tục xem hay không.
"Mọi người nói xem rốt cuộc cái cô Hòa Sắt công chúa kia lợi hại đến đâu mà Hoàng thượng lại tin tưởng nàng ta như vậy? Ngay cả gặp còn chưa gặp đã để cho nàng ta đến đây chẩn trị cho Luân Vương?" Thái y xoa mặt mình, chậm rãi đứng dạy, vẻ mặt bất mãn nói.
"Đúng đấy, chúng ta làm ở Thái y viện lâu như vậy rồi mà Hoàng thượng đâu có chúng ta cơ hội như vậy." Một tên thái y khác tiếp tục không hài lòng phàn nàn.
Bọn họ chậm rãi đứng dậy, sau tấm bình phong liền truyền đến một giọng nói ngạo mạn: "Mấy vị thái y, Hoàng thượng có cho các người cơ hội hay không, không bằng các người đến hỏi Hoàng thượng, ở chỗ này nói thầm, Hoàng thượng không nghe được đâu."
Mấy tên thái y bị hù, sợ chết khiếp đi ra ngoài sảnh ngồi, cả người không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Tiết Tịnh Kỳ lại tiếp tục đi vào, trùng hợp là lúc này cung nữ đã bưng nước nóng và nước muối pha đường tới.
"Ngươi cho Luân vương uống bát nước này, sau đó dùng khăn lau mặt cho hắn." Tiết Tịnh Kỳ nói.
Người cung nữ kia đã quen hầu hạ người, lúc này thấy vậy cũng không nhiều lời, cầm thìa bón cho Luân vương từng ngụm nước.
Nhưng Luân vương ngất rồi nên không uống được, cung nữ kia lo lắng lặp lại động tác, nhưng vẫn không có cách nào.
Mắt thấy từng thìa nước muối đường đút vào lại phun ra ngoài khỏi miệng của Lâm vương, nàng ta có chút lo lắng nhìn Tiết Tịnh Kỳ: "Công chúa, Luân vương không uống được, làm sao bây giờ?"
Tiết Tịnh Kỳ nhìn thoáng quá, bộ dạng như này không uống cũng không phải cách.
"Ta làm mẫu cho ngươi xem, sau đó ngươi làm lại. Lúc cho ăn không nên gấp gáp, tốt nhất là xem hắn có uông vào hay không, ngàn vạn lần không thể để cho hắn bị sặc." Tiết Tịnh Kỳ múc một thìa nước đưa vào bên trong miệng Luân vương.
Cô nâng đầu Luân vương lên mười lăm độ, nhẹ nhàng bóp mặt hắn để miệng hắn mở ra, một ngụm nước liền trôi vào, lại từ từ để cổ hắn xuống, động tác lưu loát không lọt chút nào khiến cho cung nữ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Động tác của Tiết Tịnh Kỳ liền mạch, đồng thời thuần thục, lúc làm tự nhiên có lực, vốn không nhìn ra động tác khác.
"Công chúa, người thật lợi hại, cho tới bây giờ nô tỳ chưa từng thấy qua mớm thuốc có thể làm như vậy." Người cung nữ kia nhận lấy bát nước, y theo phương pháp mà Tiết Tịnh Kỳ vừa dạy cho Luân vương uống từng chút một.
May mà Tiết Tịnh Kỳ tự mình chỉ dẫn mới cho nàng ta có một chút kinh nghiệm, nếu không nàng ta sẽ không biết phải làm sao.
Cho dù thao tác của nàng ta chưa thạo, nhưng vẫn cho Luân vương uống được kha khá.
"Đó chỉ là mánh khóe trị liệu thường dùng thôi, cũng không tính là lợi hại." Tiết Tịnh Kỳ cười.
Người cung nữ kia cười một tiếng: "Nhưng mà trong cung chưa từng có thái y nào chữa bệnh như vậy."
Chân của Luân vương bị thương đúng là có chút nghiêm trọng, nhưng mà chưa đến tình trạng gãy hỏng, cần phải tịnh dưỡng một thời gian.
Ngoại khoa là sở trường của Tiết Tịnh Kỳ, mặc dù cô có học qua khoa chỉnh hình, nhưng cũng không am hiểu, huống hồ thuốc của cô trước kia đều ở trong Minh vương phủ. Nếu bây giờ đi lấy thì thân phận chẳng phải sẽ bại lộ sao?
Cô nghĩ biện pháp để xử lý xương gãy, đầu tiên là phải nắm lại phần xương chân đã trật khớp của Luân vương. Cô chỉ hiểu biết sơ sơ về nối xương, huống chi lực của cô không đủ mạnh, cũng không đủ chuẩn, rất khó nắn lại chính xác vị trí xương cho Luân vương.
Nếu làm không tốt, còn khiến Luân vương nhận thêm đau đớn.
Những chuyện này đúng là cần người có võ công tới làm, Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một chút, cô sao dám tin tưởng đám người bên ngoài.
Nghĩ một lát, trong đầu Tiết Tịnh Kỳ đại khái đã có một danh sách.
Bình thường người có quan hệ tốt với Luân vương không nhiều, nhưng hai chân của Luân vương bị thương, người được lợi nhất là ai. Tiết Tịnh Kỳ dựa theo ký ức lúc trước, trong đầu liệt kê một loạt tên, cuối cùng chỉ còn lại một người.
"Ngươi tìm Minh vương tới, nói trên người Minh vương có một vị thuốc vô cùng tốt, muốn mượn dùng một chút. Chỉ vậy thôi không cần nói thêm gì khác, nếu như Hoàng thượng có hỏi thì ngươi chỉ cần nói không biết là được. Nhớ đấy, nhất định phải tìm Minh Vương." Tiết Tịnh Kỳ cau mày nghiêm túc nói với cung nữ bên cạnh.
Cung nữ này là người của Luân vương, hẳn là sẽ không nghi ngờ cô, chỉ cần cô có thể cứu chủ tử của nàng ta là được.
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Trên mặt cung nữ không có nửa điểm kinh ngạc, vội vàng xoa tay, chạy vội ra ngoài.
Trong phòng lò than được đốt tương đối ấm, đôi mắt Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùn nhìn đến hai chân gãy của Luân vương, phần xương chật khớp bị lồi ra khiến cho cô thấy khó chịu.
Dựa vào góc độ phân tích chuyên nghiệp của cô, Gia Thành Đế đại khái sẽ nghe những lời này của cô.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này, Địch Quý phi lại nói: "Hòa Sắt công chúa từ xa tới, là khách, sao có thể để cho khách chữa bệnh cho hoàng tử được? Không chỉ không hợp tình hợp lý, mà cũng sẽ khiến cho người trong thiên hạ chế nhạo Thích Diệp chúng ta không tuân theo cấp bậc lễ nghĩa, như vậy sẽ rất rắc rối. Hoàng thượng, người nói có đúng không?"
Gia Thành Đế cũng ngẫm nghĩ một lúc, dù sao bây giờ Tiết Tịnh Kỳ còn chưa chính thức gả cho vị hoàng tử nào, nếu để cho một cô gái chưa xuất giá đi trị bệnh cho hoàng tử, quả thật là không hợp lẽ thường.
Doãn Hoàng hậu cười lắc đầu, cung nữ bên cạnh liền thay than bên trong lò sưởi cho bà ta: "Hoàng thượng, mạng người quan trọng, lúc này Hòa Sắt công chúa là một đại phu, không còn là công chúa nữa, nếu Luân vương gia vì vậy mà mất mạng thì chẳng phải càng khiến cho người ta đau lòng hơn sao?"
Đám người đều mang trong lòng suy nghĩ riêng biệt, Doãn Hoàng hậu và Địch Quý phi dường như đang đối đầu nhau, ai cũng cho mình là phải, không muốn cho đối phương thắng.
Quyết định cuối cùng vẫn nằm ở Gia Thành Đế, lời của ông ta mới là quan trọng nhất.
Hai người cho dù có tốn hết nước bọt thì cũng chỉ vô dụng.
Các hoàng tử bên dưới không ai nói gì, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Tiết Tịnh Kỳ, thật sự không ngờ là cô còn biết y thuật.
"Hoàng hậu nói đúng lắm, dù sao Luân vương là một cái mạng, trẫm không hi vọng con của mình tay chân không lành lặn, trở thành một kẻ tàn tật. Hòa Sắt công chúa, vậy làm phiền ngươi." Cuối cùng Gia Thành Đế vẫn thua ở lòng thương dành cho Luân vương.
Địch Quý phi biến sắc, vẻ mặt khó coi quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Hoàng hậu, trong lòng âm thầm bất mãn vì lần thất bại này trước bà ta.
Doãn Tiêu La gật đầu, có cung nữ riêng đưa cô đi vào phòng của Luân vương.
Gian phòng của Luân vương cách chính đường không xa lắm, đi một lúc, qua mấy cái hẻm nhỏ là tới.
Cung nữ đưa cô vào phòng của Luân vương, Luân vương nằm sau một tấm bình phong lớn, hắn đã đau đến hôn mê, mấy tên thái y chính lười biếng ngồi bên cạnh, dường như đã sớm có kết quả, chỉ chờ Lý thái y về.
"Các vị thái y vất vả rồi, làm phiền các vị chuyển chỗ, ta muốn bắt mạch cho Luân vương." Sau khi vào cửa phòng, Tiết Tịnh Kỳ đứng ở chính giữa bình phong, lạnh nhạt nói.
"Ngươi, ngươi là ai?" Thái y chậm rãi đứng lên, một vị thái y trung niên trong đám đó hỏi.
"Ta là Hòa Sắt công chúa ở Thành Châu, nhận lệnh của Hoàng thượng đến đây trị liệu cho Luân vương. Nếu các vị thái y không có việc gì nữa thì mời ra ngoài, tránh quấy rầy đến ta." Tiết Tịnh Kỳ nói không chút khách khí, thoáng có chút lạnh như băng.
Con nít ranh ở đâu tới mà dám nói chuyện ngang ngược như vậy?
Mấy vị thái y nhìn chằm chằm về phía Tiết Tịnh Kỳ, trong đó có một tên khinh thường nói: "Ngươi biết y thuật sao? Ngươi nói là Hoàng thượng phái tới, nhưng có thánh chỉ không?"
Bọn họ vốn không tin, chỉ một cô gái trẻ của Thành Châu cũng có bản lĩnh khám bệnh.
Ngoại trừ Minh vương phi lúc trước, bọn họ chưa từng thấy một cô gái trẻ nào có y thuật cao hơn bọn họ cả.
Năm đó Minh vương phi quả thật khiến cho người ta bội phục, chỉ là hồng nhan bạc phận, trên thế giới này sợ rằng sẽ không còn ai có y thuật cao hơn nàng nữa.
"Hoàng thượng truyền khẩu dụ."
Thái y khinh thường cười nhạo: "Khẩu dụ để làm gì? Chúng ta muốn thấy thánh chỉ, không có thánh chỉ thì đừng hòng.
Hai tay bọn họ khoanh trước ngực, dáng vẻ ngạo nghễ trừng mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ, trên mặt lộ vẻ kinh thường và không tin.
Tiết Tịnh Kỳ cụp mắt cười, dần dần nụ cười khựng lại trên mặt, hai mắt trở nên vô cùng sắc bén, cả người lạnh như trong hầm băng ra.
"Mấy vị thái y cần thánh chỉ của Hoàng thượng đúng không?" Tiết Tịnh Kỳ cười mỉa mai một tiếng: "Vậy phiền các người đi một chuyến, đến chính đường trước mặt Hoàng thượng, nói là mấy vị thái y trong phòng Luân vương không tin ta, muốn cầu xin Hoàng thượng cho thánh chỉ mới để cho ta khám bệnh cho Luân vương, mong Hoàng thượng nhanh chóng viết thánh chỉ tới. Nhớ lấy, nhất định phải báo lại không sót một chữ cho Hoàng thượng biết."
Tiết Tịnh Kỳ dứt lời, nhìn mày nhìn về phía mấy vị thái y, khóe mắt có ý cười: "Mấy vị thái y hài lòng rồi chứ?"
Mấy vị thái y kia cân nhắc lợi hại một hồi, cuối cùng không dám nói gì, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Từ đã, nếu ngươi là do Hoàng thượng gọi tới vậy thì ngươi chữa trị đi, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm."
Dựng râu trừng mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ, ai cũng đi qua một bên để cô đi vào bình phong.
Bên trong Luân vương chỉ đắp một tấm chăn mỏng che kín thân, lò than bên cạnh cháy rất đủ, hai bên tràn đầy mùi than hồng. Hai chân hắn để lộ ra ngoài, khớp xương bị trật rõ ràng, hai chân gãy nghiêm trọng.
Trên mặt hắn ngoại trừ vẻ tái nhợt thì không có màu sắc gì khác, hai mắt đều nhắm nghiền, rõ ràng là hôn mê bất tỉnh.
Kẻ cầm đầu xử lý không thỏa đáng lúc này đang tự do bên ngoài, không biết vô tình hay cố ý, thuốc chuẩn bị cho Luân vương đều bị bày lộn xộn một bên, không có thu dọn lại.
Lúc trước còn có Lục Nghê làm trợ thủ cho mình, bây giờ không có ai, Minh Khê thì ở trong cung không ra ngoài, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Sau khi dọn dẹp lại đống thuốc bên cạnh, Tiết Tịnh Kỳ nhìn xem có thứ nào có thể dừng được thì giữ lại, lại gọi một cung nữ vào làm trợ thủ tạm thời cho mình.
"Công chúa cần nô tỳ làm gì?" Cung nữ này ngược lại rất thông minh.
"Ngươi bỏ những thứ không cần thiết này ra ngoài đi, lấy một chậu nước nóng sạch tới, một bát nước thêm nửa thìa muối và nửa thìa đường." Tiết Tịnh Kỳ dặn dò.
Mặc dù cung nữ nghi hoặc, nhưng vẫn nhớ kỹ nhưng đồ mà Tiết Tịnh Kỳ cần, không nói hai lời liền đi ra ngoài.
Nhưng không ngờ mấy tên thái ý kia lại dán tai vào tấm bình phong nghe hai người nói chuyện, cho đến khi cung nữ kia đi ra, bọn họ mới luống cuống rời đi.
"Mấy vị thái y ở chỗ này làm gì? Mọi người vẫn nên ra bên ngoài kia ngồi nghỉ ngơi thì hơn." Cung nữ không dám nói gì, coi như không có việc gì xảy ra, lập tức ra ngoài.
Mấy tên thái y kia lau mồ hôi trên trán, nhìn nhau một chút, không biết có nên tiếp tục xem hay không.
"Mọi người nói xem rốt cuộc cái cô Hòa Sắt công chúa kia lợi hại đến đâu mà Hoàng thượng lại tin tưởng nàng ta như vậy? Ngay cả gặp còn chưa gặp đã để cho nàng ta đến đây chẩn trị cho Luân Vương?" Thái y xoa mặt mình, chậm rãi đứng dạy, vẻ mặt bất mãn nói.
"Đúng đấy, chúng ta làm ở Thái y viện lâu như vậy rồi mà Hoàng thượng đâu có chúng ta cơ hội như vậy." Một tên thái y khác tiếp tục không hài lòng phàn nàn.
Bọn họ chậm rãi đứng dậy, sau tấm bình phong liền truyền đến một giọng nói ngạo mạn: "Mấy vị thái y, Hoàng thượng có cho các người cơ hội hay không, không bằng các người đến hỏi Hoàng thượng, ở chỗ này nói thầm, Hoàng thượng không nghe được đâu."
Mấy tên thái y bị hù, sợ chết khiếp đi ra ngoài sảnh ngồi, cả người không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Tiết Tịnh Kỳ lại tiếp tục đi vào, trùng hợp là lúc này cung nữ đã bưng nước nóng và nước muối pha đường tới.
"Ngươi cho Luân vương uống bát nước này, sau đó dùng khăn lau mặt cho hắn." Tiết Tịnh Kỳ nói.
Người cung nữ kia đã quen hầu hạ người, lúc này thấy vậy cũng không nhiều lời, cầm thìa bón cho Luân vương từng ngụm nước.
Nhưng Luân vương ngất rồi nên không uống được, cung nữ kia lo lắng lặp lại động tác, nhưng vẫn không có cách nào.
Mắt thấy từng thìa nước muối đường đút vào lại phun ra ngoài khỏi miệng của Lâm vương, nàng ta có chút lo lắng nhìn Tiết Tịnh Kỳ: "Công chúa, Luân vương không uống được, làm sao bây giờ?"
Tiết Tịnh Kỳ nhìn thoáng quá, bộ dạng như này không uống cũng không phải cách.
"Ta làm mẫu cho ngươi xem, sau đó ngươi làm lại. Lúc cho ăn không nên gấp gáp, tốt nhất là xem hắn có uông vào hay không, ngàn vạn lần không thể để cho hắn bị sặc." Tiết Tịnh Kỳ múc một thìa nước đưa vào bên trong miệng Luân vương.
Cô nâng đầu Luân vương lên mười lăm độ, nhẹ nhàng bóp mặt hắn để miệng hắn mở ra, một ngụm nước liền trôi vào, lại từ từ để cổ hắn xuống, động tác lưu loát không lọt chút nào khiến cho cung nữ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Động tác của Tiết Tịnh Kỳ liền mạch, đồng thời thuần thục, lúc làm tự nhiên có lực, vốn không nhìn ra động tác khác.
"Công chúa, người thật lợi hại, cho tới bây giờ nô tỳ chưa từng thấy qua mớm thuốc có thể làm như vậy." Người cung nữ kia nhận lấy bát nước, y theo phương pháp mà Tiết Tịnh Kỳ vừa dạy cho Luân vương uống từng chút một.
May mà Tiết Tịnh Kỳ tự mình chỉ dẫn mới cho nàng ta có một chút kinh nghiệm, nếu không nàng ta sẽ không biết phải làm sao.
Cho dù thao tác của nàng ta chưa thạo, nhưng vẫn cho Luân vương uống được kha khá.
"Đó chỉ là mánh khóe trị liệu thường dùng thôi, cũng không tính là lợi hại." Tiết Tịnh Kỳ cười.
Người cung nữ kia cười một tiếng: "Nhưng mà trong cung chưa từng có thái y nào chữa bệnh như vậy."
Chân của Luân vương bị thương đúng là có chút nghiêm trọng, nhưng mà chưa đến tình trạng gãy hỏng, cần phải tịnh dưỡng một thời gian.
Ngoại khoa là sở trường của Tiết Tịnh Kỳ, mặc dù cô có học qua khoa chỉnh hình, nhưng cũng không am hiểu, huống hồ thuốc của cô trước kia đều ở trong Minh vương phủ. Nếu bây giờ đi lấy thì thân phận chẳng phải sẽ bại lộ sao?
Cô nghĩ biện pháp để xử lý xương gãy, đầu tiên là phải nắm lại phần xương chân đã trật khớp của Luân vương. Cô chỉ hiểu biết sơ sơ về nối xương, huống chi lực của cô không đủ mạnh, cũng không đủ chuẩn, rất khó nắn lại chính xác vị trí xương cho Luân vương.
Nếu làm không tốt, còn khiến Luân vương nhận thêm đau đớn.
Những chuyện này đúng là cần người có võ công tới làm, Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một chút, cô sao dám tin tưởng đám người bên ngoài.
Nghĩ một lát, trong đầu Tiết Tịnh Kỳ đại khái đã có một danh sách.
Bình thường người có quan hệ tốt với Luân vương không nhiều, nhưng hai chân của Luân vương bị thương, người được lợi nhất là ai. Tiết Tịnh Kỳ dựa theo ký ức lúc trước, trong đầu liệt kê một loạt tên, cuối cùng chỉ còn lại một người.
"Ngươi tìm Minh vương tới, nói trên người Minh vương có một vị thuốc vô cùng tốt, muốn mượn dùng một chút. Chỉ vậy thôi không cần nói thêm gì khác, nếu như Hoàng thượng có hỏi thì ngươi chỉ cần nói không biết là được. Nhớ đấy, nhất định phải tìm Minh Vương." Tiết Tịnh Kỳ cau mày nghiêm túc nói với cung nữ bên cạnh.
Cung nữ này là người của Luân vương, hẳn là sẽ không nghi ngờ cô, chỉ cần cô có thể cứu chủ tử của nàng ta là được.
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Trên mặt cung nữ không có nửa điểm kinh ngạc, vội vàng xoa tay, chạy vội ra ngoài.
Trong phòng lò than được đốt tương đối ấm, đôi mắt Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùn nhìn đến hai chân gãy của Luân vương, phần xương chật khớp bị lồi ra khiến cho cô thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.