Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
Chương 146: HỎA NHIỆT TRIỀN MIÊN
Bạc Hạ Môn
20/01/2021
“Không phải, La Nhi, không ai muốn con thành thân cả, Hoàng thượng đã hạ Thánh chỉ cho con và Ôn Vương chọn ngày thành thân, có thể thấy Hoàng thượng
rất thương yêu con.” Doãn Quốc công yêu thương đứa con gái đã mất đi
nhưng lại quay về này, ông ta trải qua thời khắc này rồi thì mới chân
chính hiểu rõ sự quan trọng của người nhà.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng cho con và Ôn Vương thành thân? Thật, thật sao? Vậy, Thái tử thì sao?” Doãn Tiêu La có chút không dám tin mà nói.
Không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, chỉ cảm thấy bản thân mình luôn ở trong một hoang cảnh hư vô huyền ảo, trôi nổi lên xuống, rất chân thực mà cũng rất mơ hồ, nơi đó giống như vĩnh viễn đều không thể chạm vào vậy. Nàng ta không biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết sau khi mình giả chết, Doãn Quốc công có phải đã thay đổi chủ ý, càng không biết mình suýt chút nữa đã bị đưa vào quan tài.
Sau này, lại không biết mình làm sao mà lại tỉnh dậy được, toàn thân trên dưới đều mềm nhũn, giống như là đã trở thành một đóa bông gòn nhẹ tâng vậy.
“Thái tử đồng ý rồi, sau khi biết con tỉnh lại rồi chắc Hoàng thượng sẽ rất vui, sẽ sớm tuyên bố thời gian cho con và Ôn Vương thành thân. Cho nên, La Nhi à, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, sau khi biết con uống thuốc độc, lòng của cha thật sự rất đau!” Doãn Quốc công lời nói thấm thía mà căn dặn.
Chỉ là chuyện mà ông ta đau lòng không chỉ có chuyện này.
Đôi mắt của Doãn Tiêu La trừng to giống như chuông đồng vậy, đôi mắt xám đen bỗng nhiên sáng ngời, toát ra vẻ rạng rỡ, giống như người sắp tuyệt vọng nhìn thấy ốc đảo vậy.
“Cha, lời cha nói là thật sao? Hoàng thượng thật sự đồng ý để con gả cho Ôn Vương sao?” Đôi tay yếu ớt của Doãn Tiêu La nắm chặt lấy cổ tay của Doãn Quốc công.
Doãn Quốc công có chút ảm đạm, người mà nàng ta muốn gả nhất vẫn là Ôn Vương, nàng ta thà chết cũng không muốn gả cho Thái tử, bỏ đi, bỏ đi, nếu vận mệnh đã như vậy, ông ta cũng không cưỡng cầu được. Sau khi trải qua một phen sinh ly tử biệt, ông ta đã phát hiện không có chuyện gì là quan trọng hơn người thân ở bên cạnh mình cả.
“Phải, Hoàng thượng đã đồng ý rồi, chỉ là La Nhi à, sau này không được làm mấy chuyện không biết quý trọng bản thân mình như vậy nữa, cha và mẹ của con đều lo lắng chết đi được. Con nói cho cha nghe, trước khi thành thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao con lại chọn uống độc tự vẫn, tại sao sau khi uống độc lại không có chết? Còn nữa, rốt cuộc là ai đã đưa thuốc độc cho con?” Doãn Quốc công buông tay của mình ra, lời nói nghiêm túc mà hỏi.
Nhiều câu hỏi như vậy lần lượt gõ vào trong trái tim của Doãn Tiêu La, nàng ta chắc chắn không thể nói thật cho ông ta, nhưng câu hỏi hùng hổ ép người như vậy lại không thể giả vờ như không nghe thấy mà không trả lời được, tất cả các sự nghi hoặc lập tức xung kích lên trên đầu não của nàng ta, rối bù một mảnh.
“Ai ya, đầu của con đau quá, cha, cha đừng hỏi nữa, con không nhớ nổi, đợi con nhớ rồi mới nói với cha có được không?” Đôi mày tinh xảo của Doãn Tiêu La nhíu lại, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại đau khổ mà kêu lên.
Thấy bộ dạng đau khổ của nàng ta, Doãn Quốc công cũng không nỡ, có chút lúng túng mà xua xua tay: “Được rồi được rồi, cha không hỏi cha không hỏi, đợi con nhớ lại rồi nói với cha! Để mẹ con qua đây với con.”
Nhị phu nhân chính là mẹ ruột của Doãn Tiêu La, bà ta cứ luôn nắm lấy khăn tay ở bên cạnh, hưng phấn đến nỗi không dám tiến lên trước, lại cộng thêm tứ phu nhân đang ở bên cạnh Doãn Quốc công, bà ta hiểu rõ mối quan hệ của hai người, không muốn ghen tuông đố kỵ, chỉ muốn thấy Doãn Tiêu La bình an khỏe mạnh là được.
Lúc này được sự cho phép của Doãn Quốc công, liền đến trước mặt Doãn Tiêu La nói chuyện với nàng ta.
Chuyện Doãn Tiêu La tỉnh lại lập tức truyền vào trong cung, tuy Doãn Quốc công đã phong tỏa tin tức, nhưng không thể không nói với Gia Thành Đế, lại nghe nói là Tiết Tịnh Kỳ chữa khỏi bệnh cho Doãn Tiêu La, kéo người chết ra khỏi quan tài, cái danh hiệu ‘Tuyệt Thế Thần Y’ này thật sự là cho đúng người rồi, Tiết Tịnh Kỳ chính là thần y danh xứng với thực.
Mà người được Gia Thành Đế tán dương không ngớt lúc này đang nằm sấp trên giường ngủ vô cùng say, nhưng đôi mày nhíu rất chặt, giống như là một thân đựng đầy ưu sầu vậy.
Một bàn tay lớn chậm rãi sờ lên đầu tóc của cô, quấn quýt lấy nó trong lòng bàn tay.
Đối với chàng mà nói, không có thứ gì có thể quan trọng hơn sự dịu dàng này, chỉ cần nhìn thấy người mình thích luôn ở trước mặt mình, thì đã đủ rồi.
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, từ từ mở mắt ra, trên khuôn mặt tái nhợt của người trên đỉnh đầu có mang theo một ý cười nhẹ, ánh mắt băng lãnh trước giờ trở nên ôn nhu lại thâm tình.
“Chàng, chàng tỉnh rồi! Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Tiết Tịnh Kỳ sốt sắng mà hỏi, nhưng đôi mày nhíu chặt đã giãn ra, hoàn toàn không có thấy tung tích của sự lo lắng nữa.
Thích Mặc Thanh cười nhàn nhạt nhìn cô.
“Muốn uống nước không? Lãnh Tước nói nội lực của chàng bị tổn thương, không biết lúc nào có thể tỉnh lại, dọa chết ta rồi...” Tâm trạng của Tiết Tịnh Kỳ cuối cùng cũng ổn định trở lại.
Thích Mặc Thanh vẫn không nhúc nhích, ý cười trên mặt tràn trề.
“Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có thứ gì sao?” Tiết Tịnh Kỳ sờ sờ mặt mình, trắng nõn sạch sẽ không có gì cả.
“Không phải.” Thanh âm của Thích Mặc Thanh có chút yếu ớt, mỉm cười nhìn cô, rất lâu mới nói: “Tịnh Kỳ, nàng đừng quá lo lắng!”
Trong lời nói hơi có ý cười, Tiết Tịnh Kỳ sững sờ, cô từ khi nào lại trở nên lải nhải như vậy rồi, khóe miệng bĩu một cái rồi đứng dậy định đi rót nước cho chàng, nhưng cổ tay lại bị chàng nắm lấy.
Cơ thể chàng hơi rướn người lên, trong ánh mắt mang theo ánh sáng cấp thiết.
“Ngồi đây với ta, đầu ta có hơi đau, đau đến sắp nổ tung rồi!”
“Làm sao đây? Có phải là để lại di chứng rồi không? Ta kêu Lãnh Tước đến...không đúng, ta chính là bác sĩ, ta xem giúp chàng...” Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ kinh hoảng, vội vàng ngồi xuống, đôi tay mềm mại đã sờ lên đầu chàng, ấn ấn vào chỗ có hơi nhô lên: “Là chỗ này sao?
Tiết Tịnh Kỳ lúng ta lúng túng mà xoa nắn đầu của chàng, ánh mắt liếc lên trên mặt chàng, làm gì có biểu cảm đau đến chết đi sống lại chứ, căn bản là một biểu cảm vô cùng hưởng thụ!
“Thích Mặc Thanh! Đầu đau mà còn cười vui như vậy nữa?” Cô nghiến răng nghiến lợi tức giận nói, đôi tay ấn đến trên huyệt thái dương của chàng, ai ngờ đôi tay vừa mới đụng tới, cả người đã lăn một cái trời đất xoay vòng, đợi sau khi đầu óc tỉnh táo lại, người đã ở trên giường rồi.
Người đó trở mình đè trên người cô với vẻ mặt cười gian tà, đôi mắt nghiêm nghị đó lúc này trở nên ôn nhu thâm tình, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khàn khàn, mang theo từ tính: “Tịnh Kỳ, ta thật sự không ngờ nàng lại lo lắng cho ta như vậy, thật khiến ta, thụ sủng nhược kinh!”
“Ta...”
Sức nóng không ngừng tăng lên.
Hơi thở nặng nhọc khó khăn mà quanh quẩn ở ngay mũi.
Tiết Tịnh Kỳ không tìm được điểm tập kích, giẫm chân xuống dưới là vực sâu vạn trượng, chỉ đành không ngừng ôm chặt lấy chàng, không để mình ngã xuống, cô có thời gian nghỉ ngơi, có thời gian thở.
“Không, không được, sức khỏe chàng mới vừa khỏi!” Cô kéo đầu Thích Mặc Thanh lên, để đôi mắt chàng nhìn vào mình.
“Sức khỏe của ta thế nào, ta tự mình biết, tiếp theo đây cơ thể của nàng có thể chịu nổi không?” Đôi mắt chàng chợt híp lại, càng thêm nguy hiểm mà cúi đầu xuống.
Tiết Tịnh Kỳ suýt chút nữa là xịt máu mũi!
Cơ thể của cô có thể chịu nổi không là sao chứ? Nhưng nghĩ lại, mỗi lần đều là cô cầu xin tha trước...
“Không được là không được! Ta, ta phải kêu Lãnh Tước, đừng...đến xem, nếu không ta không yên tâm...” Tiết Tịnh Kỳ túm lấy tóc chàng, cắn môi dưới, tia lý trí cuối cùng trong lòng khiến cô lúc này nhớ đến sức khỏe của Thích Mặc Thanh.
“Tịnh Kỳ, nàng có chắc là lúc này nàng muốn kêu Lãnh Tước đến không? Ta sợ hắn sẽ ghi hận ta đó!?” Hàm hồ không rõ ràng: “Chuẩn bị xong chưa?”
Tiết Tịnh Kỳ chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt từng đợt xung kích mà chàng mang tới, đêm nay chắc chắn là không yên bình.
Ánh nắng yếu ớt đầu tiên vào buổi sáng quét vào ô cửa sổ này, Tiết Tịnh Kỳ lật người, bên cạnh trống không, không biết xiêm y của mình đã được chàng mặc lên từ lúc nào rồi, lửa than trong phòng đang cố gắng mà cháy lên, phát ra tiếng lửa tanh tách.
Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, Nhục Nghê canh ở bên ngoài thính tai, lập tức đi vào rửa mặt sửa soạn cho cô, hơn nữa còn chuẩn bị một bồn nước nóng có rắc cánh hoa hồng để đưa cô đi ngâm.
“Nhục Nghê, ngươi đúng là con giun đũa trong bụng ta, biết ta muốn làm gì!” Trong thanh âm Tiết Tịnh Kỳ không giấu nổi sự hưng phấn, đột nhiên nhảy xuống bồn gỗ.
Nhục Nghê lau lau những giọt nước bị tóe lên trên mặt, có chút ngại ngùng mà đáp: “Thật ra là do Vương gia dặn dò đó, ta chỉ là phụ trách làm việc mà thôi.”
“Vậy cũng giống nhau.” Tiết Tịnh Kỳ bưng nước lên đổ lên người, nhìn cánh hoa trong tay đưa lên chóp mũi ngửi, hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra.
Sau khi tắm rửa thoải mái, mới đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài tuyết đã tích tụ dày hơn, hôm qua trở về cũng không có dày như vậy, Tiết Tịnh Kỳ giẫm lên một cái như một đứa trẻ, nhưng vẫn không giẫm được đến đáy.
“Nhục Nghê, ngươi có biết làm người tuyết không?” Tiết Tịnh Kỳ quay đầu hỏi.
Nhục Nghê lắc đầu: “Không biết, ta ghét nhất là mùa tuyết đó!”
Tiết Tịnh Kỳ nhớ nàng ta đã nói qua, thuận tay bốc một nắm tuyết trong tay, không lâu sau, nắm tuyết đó nhanh chóng tan thành nước rồi tụ lại trong lòng bàn tay cô.
“Ngươi xem, rất nhiều chuyện giống như là tuyết này vậy, ngươi càng muốn bắt lấy nó, nó càng tan nhanh hơn, nếu như ngươi không quan tâm đến nó, không muốn nhìn thấy nó, nó sẽ luôn ở đó. Nếu như chuyện trong ký ức của ngươi vĩnh viễn giấu trong ký ức, nó sẽ càng lúc càng nặng, Nhục Nghê, ngươi không chịu đựng nổi, cho nên, hay là mau khiến nó tan đi!” Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi đổ nước lạnh trong tay mình xuống từng chút một, từ từ trượt ra khỏi đầu ngón tay cô.
Giọng nói của cô rõ ràng và kiên định, ánh mắt nhu hòa mà nghiêm túc, khuôn mặt tinh xảo hiện lên trắng trẻo dưới ánh sáng mặt trời.
Nhục Nghê không thể làm được dứt khoác như vậy, nàng ta cũng không có, nàng ta không thể quên đi tất cả của năm đó, không thể hoàn toàn quên hết đi được.
“Vương phi, ta có chút không khỏe, ta lui xuống trước đây.” Nhục Nghê vội vàng nói xong, tay chân hoảng loạn mà chạy ra ngoài.
Nhìn bóng ảnh loạng loạng choạng của nàng ta, Tiết Tịnh Kỳ cười phụt.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng cho con và Ôn Vương thành thân? Thật, thật sao? Vậy, Thái tử thì sao?” Doãn Tiêu La có chút không dám tin mà nói.
Không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, chỉ cảm thấy bản thân mình luôn ở trong một hoang cảnh hư vô huyền ảo, trôi nổi lên xuống, rất chân thực mà cũng rất mơ hồ, nơi đó giống như vĩnh viễn đều không thể chạm vào vậy. Nàng ta không biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết sau khi mình giả chết, Doãn Quốc công có phải đã thay đổi chủ ý, càng không biết mình suýt chút nữa đã bị đưa vào quan tài.
Sau này, lại không biết mình làm sao mà lại tỉnh dậy được, toàn thân trên dưới đều mềm nhũn, giống như là đã trở thành một đóa bông gòn nhẹ tâng vậy.
“Thái tử đồng ý rồi, sau khi biết con tỉnh lại rồi chắc Hoàng thượng sẽ rất vui, sẽ sớm tuyên bố thời gian cho con và Ôn Vương thành thân. Cho nên, La Nhi à, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, sau khi biết con uống thuốc độc, lòng của cha thật sự rất đau!” Doãn Quốc công lời nói thấm thía mà căn dặn.
Chỉ là chuyện mà ông ta đau lòng không chỉ có chuyện này.
Đôi mắt của Doãn Tiêu La trừng to giống như chuông đồng vậy, đôi mắt xám đen bỗng nhiên sáng ngời, toát ra vẻ rạng rỡ, giống như người sắp tuyệt vọng nhìn thấy ốc đảo vậy.
“Cha, lời cha nói là thật sao? Hoàng thượng thật sự đồng ý để con gả cho Ôn Vương sao?” Đôi tay yếu ớt của Doãn Tiêu La nắm chặt lấy cổ tay của Doãn Quốc công.
Doãn Quốc công có chút ảm đạm, người mà nàng ta muốn gả nhất vẫn là Ôn Vương, nàng ta thà chết cũng không muốn gả cho Thái tử, bỏ đi, bỏ đi, nếu vận mệnh đã như vậy, ông ta cũng không cưỡng cầu được. Sau khi trải qua một phen sinh ly tử biệt, ông ta đã phát hiện không có chuyện gì là quan trọng hơn người thân ở bên cạnh mình cả.
“Phải, Hoàng thượng đã đồng ý rồi, chỉ là La Nhi à, sau này không được làm mấy chuyện không biết quý trọng bản thân mình như vậy nữa, cha và mẹ của con đều lo lắng chết đi được. Con nói cho cha nghe, trước khi thành thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao con lại chọn uống độc tự vẫn, tại sao sau khi uống độc lại không có chết? Còn nữa, rốt cuộc là ai đã đưa thuốc độc cho con?” Doãn Quốc công buông tay của mình ra, lời nói nghiêm túc mà hỏi.
Nhiều câu hỏi như vậy lần lượt gõ vào trong trái tim của Doãn Tiêu La, nàng ta chắc chắn không thể nói thật cho ông ta, nhưng câu hỏi hùng hổ ép người như vậy lại không thể giả vờ như không nghe thấy mà không trả lời được, tất cả các sự nghi hoặc lập tức xung kích lên trên đầu não của nàng ta, rối bù một mảnh.
“Ai ya, đầu của con đau quá, cha, cha đừng hỏi nữa, con không nhớ nổi, đợi con nhớ rồi mới nói với cha có được không?” Đôi mày tinh xảo của Doãn Tiêu La nhíu lại, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại đau khổ mà kêu lên.
Thấy bộ dạng đau khổ của nàng ta, Doãn Quốc công cũng không nỡ, có chút lúng túng mà xua xua tay: “Được rồi được rồi, cha không hỏi cha không hỏi, đợi con nhớ lại rồi nói với cha! Để mẹ con qua đây với con.”
Nhị phu nhân chính là mẹ ruột của Doãn Tiêu La, bà ta cứ luôn nắm lấy khăn tay ở bên cạnh, hưng phấn đến nỗi không dám tiến lên trước, lại cộng thêm tứ phu nhân đang ở bên cạnh Doãn Quốc công, bà ta hiểu rõ mối quan hệ của hai người, không muốn ghen tuông đố kỵ, chỉ muốn thấy Doãn Tiêu La bình an khỏe mạnh là được.
Lúc này được sự cho phép của Doãn Quốc công, liền đến trước mặt Doãn Tiêu La nói chuyện với nàng ta.
Chuyện Doãn Tiêu La tỉnh lại lập tức truyền vào trong cung, tuy Doãn Quốc công đã phong tỏa tin tức, nhưng không thể không nói với Gia Thành Đế, lại nghe nói là Tiết Tịnh Kỳ chữa khỏi bệnh cho Doãn Tiêu La, kéo người chết ra khỏi quan tài, cái danh hiệu ‘Tuyệt Thế Thần Y’ này thật sự là cho đúng người rồi, Tiết Tịnh Kỳ chính là thần y danh xứng với thực.
Mà người được Gia Thành Đế tán dương không ngớt lúc này đang nằm sấp trên giường ngủ vô cùng say, nhưng đôi mày nhíu rất chặt, giống như là một thân đựng đầy ưu sầu vậy.
Một bàn tay lớn chậm rãi sờ lên đầu tóc của cô, quấn quýt lấy nó trong lòng bàn tay.
Đối với chàng mà nói, không có thứ gì có thể quan trọng hơn sự dịu dàng này, chỉ cần nhìn thấy người mình thích luôn ở trước mặt mình, thì đã đủ rồi.
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, từ từ mở mắt ra, trên khuôn mặt tái nhợt của người trên đỉnh đầu có mang theo một ý cười nhẹ, ánh mắt băng lãnh trước giờ trở nên ôn nhu lại thâm tình.
“Chàng, chàng tỉnh rồi! Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Tiết Tịnh Kỳ sốt sắng mà hỏi, nhưng đôi mày nhíu chặt đã giãn ra, hoàn toàn không có thấy tung tích của sự lo lắng nữa.
Thích Mặc Thanh cười nhàn nhạt nhìn cô.
“Muốn uống nước không? Lãnh Tước nói nội lực của chàng bị tổn thương, không biết lúc nào có thể tỉnh lại, dọa chết ta rồi...” Tâm trạng của Tiết Tịnh Kỳ cuối cùng cũng ổn định trở lại.
Thích Mặc Thanh vẫn không nhúc nhích, ý cười trên mặt tràn trề.
“Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có thứ gì sao?” Tiết Tịnh Kỳ sờ sờ mặt mình, trắng nõn sạch sẽ không có gì cả.
“Không phải.” Thanh âm của Thích Mặc Thanh có chút yếu ớt, mỉm cười nhìn cô, rất lâu mới nói: “Tịnh Kỳ, nàng đừng quá lo lắng!”
Trong lời nói hơi có ý cười, Tiết Tịnh Kỳ sững sờ, cô từ khi nào lại trở nên lải nhải như vậy rồi, khóe miệng bĩu một cái rồi đứng dậy định đi rót nước cho chàng, nhưng cổ tay lại bị chàng nắm lấy.
Cơ thể chàng hơi rướn người lên, trong ánh mắt mang theo ánh sáng cấp thiết.
“Ngồi đây với ta, đầu ta có hơi đau, đau đến sắp nổ tung rồi!”
“Làm sao đây? Có phải là để lại di chứng rồi không? Ta kêu Lãnh Tước đến...không đúng, ta chính là bác sĩ, ta xem giúp chàng...” Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ kinh hoảng, vội vàng ngồi xuống, đôi tay mềm mại đã sờ lên đầu chàng, ấn ấn vào chỗ có hơi nhô lên: “Là chỗ này sao?
Tiết Tịnh Kỳ lúng ta lúng túng mà xoa nắn đầu của chàng, ánh mắt liếc lên trên mặt chàng, làm gì có biểu cảm đau đến chết đi sống lại chứ, căn bản là một biểu cảm vô cùng hưởng thụ!
“Thích Mặc Thanh! Đầu đau mà còn cười vui như vậy nữa?” Cô nghiến răng nghiến lợi tức giận nói, đôi tay ấn đến trên huyệt thái dương của chàng, ai ngờ đôi tay vừa mới đụng tới, cả người đã lăn một cái trời đất xoay vòng, đợi sau khi đầu óc tỉnh táo lại, người đã ở trên giường rồi.
Người đó trở mình đè trên người cô với vẻ mặt cười gian tà, đôi mắt nghiêm nghị đó lúc này trở nên ôn nhu thâm tình, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khàn khàn, mang theo từ tính: “Tịnh Kỳ, ta thật sự không ngờ nàng lại lo lắng cho ta như vậy, thật khiến ta, thụ sủng nhược kinh!”
“Ta...”
Sức nóng không ngừng tăng lên.
Hơi thở nặng nhọc khó khăn mà quanh quẩn ở ngay mũi.
Tiết Tịnh Kỳ không tìm được điểm tập kích, giẫm chân xuống dưới là vực sâu vạn trượng, chỉ đành không ngừng ôm chặt lấy chàng, không để mình ngã xuống, cô có thời gian nghỉ ngơi, có thời gian thở.
“Không, không được, sức khỏe chàng mới vừa khỏi!” Cô kéo đầu Thích Mặc Thanh lên, để đôi mắt chàng nhìn vào mình.
“Sức khỏe của ta thế nào, ta tự mình biết, tiếp theo đây cơ thể của nàng có thể chịu nổi không?” Đôi mắt chàng chợt híp lại, càng thêm nguy hiểm mà cúi đầu xuống.
Tiết Tịnh Kỳ suýt chút nữa là xịt máu mũi!
Cơ thể của cô có thể chịu nổi không là sao chứ? Nhưng nghĩ lại, mỗi lần đều là cô cầu xin tha trước...
“Không được là không được! Ta, ta phải kêu Lãnh Tước, đừng...đến xem, nếu không ta không yên tâm...” Tiết Tịnh Kỳ túm lấy tóc chàng, cắn môi dưới, tia lý trí cuối cùng trong lòng khiến cô lúc này nhớ đến sức khỏe của Thích Mặc Thanh.
“Tịnh Kỳ, nàng có chắc là lúc này nàng muốn kêu Lãnh Tước đến không? Ta sợ hắn sẽ ghi hận ta đó!?” Hàm hồ không rõ ràng: “Chuẩn bị xong chưa?”
Tiết Tịnh Kỳ chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại, cảm nhận từng đợt từng đợt xung kích mà chàng mang tới, đêm nay chắc chắn là không yên bình.
Ánh nắng yếu ớt đầu tiên vào buổi sáng quét vào ô cửa sổ này, Tiết Tịnh Kỳ lật người, bên cạnh trống không, không biết xiêm y của mình đã được chàng mặc lên từ lúc nào rồi, lửa than trong phòng đang cố gắng mà cháy lên, phát ra tiếng lửa tanh tách.
Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, Nhục Nghê canh ở bên ngoài thính tai, lập tức đi vào rửa mặt sửa soạn cho cô, hơn nữa còn chuẩn bị một bồn nước nóng có rắc cánh hoa hồng để đưa cô đi ngâm.
“Nhục Nghê, ngươi đúng là con giun đũa trong bụng ta, biết ta muốn làm gì!” Trong thanh âm Tiết Tịnh Kỳ không giấu nổi sự hưng phấn, đột nhiên nhảy xuống bồn gỗ.
Nhục Nghê lau lau những giọt nước bị tóe lên trên mặt, có chút ngại ngùng mà đáp: “Thật ra là do Vương gia dặn dò đó, ta chỉ là phụ trách làm việc mà thôi.”
“Vậy cũng giống nhau.” Tiết Tịnh Kỳ bưng nước lên đổ lên người, nhìn cánh hoa trong tay đưa lên chóp mũi ngửi, hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra.
Sau khi tắm rửa thoải mái, mới đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài tuyết đã tích tụ dày hơn, hôm qua trở về cũng không có dày như vậy, Tiết Tịnh Kỳ giẫm lên một cái như một đứa trẻ, nhưng vẫn không giẫm được đến đáy.
“Nhục Nghê, ngươi có biết làm người tuyết không?” Tiết Tịnh Kỳ quay đầu hỏi.
Nhục Nghê lắc đầu: “Không biết, ta ghét nhất là mùa tuyết đó!”
Tiết Tịnh Kỳ nhớ nàng ta đã nói qua, thuận tay bốc một nắm tuyết trong tay, không lâu sau, nắm tuyết đó nhanh chóng tan thành nước rồi tụ lại trong lòng bàn tay cô.
“Ngươi xem, rất nhiều chuyện giống như là tuyết này vậy, ngươi càng muốn bắt lấy nó, nó càng tan nhanh hơn, nếu như ngươi không quan tâm đến nó, không muốn nhìn thấy nó, nó sẽ luôn ở đó. Nếu như chuyện trong ký ức của ngươi vĩnh viễn giấu trong ký ức, nó sẽ càng lúc càng nặng, Nhục Nghê, ngươi không chịu đựng nổi, cho nên, hay là mau khiến nó tan đi!” Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi đổ nước lạnh trong tay mình xuống từng chút một, từ từ trượt ra khỏi đầu ngón tay cô.
Giọng nói của cô rõ ràng và kiên định, ánh mắt nhu hòa mà nghiêm túc, khuôn mặt tinh xảo hiện lên trắng trẻo dưới ánh sáng mặt trời.
Nhục Nghê không thể làm được dứt khoác như vậy, nàng ta cũng không có, nàng ta không thể quên đi tất cả của năm đó, không thể hoàn toàn quên hết đi được.
“Vương phi, ta có chút không khỏe, ta lui xuống trước đây.” Nhục Nghê vội vàng nói xong, tay chân hoảng loạn mà chạy ra ngoài.
Nhìn bóng ảnh loạng loạng choạng của nàng ta, Tiết Tịnh Kỳ cười phụt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.