Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 252: MIỆNG LƯỠI DẺO QUẸO

Bạc Hạ Môn

17/02/2021

Trong một cái nhà xí ở trong cung, một nam tử mặc trang phục thái giám màu xanh đậm núp ở trong một nơi hẻo lánh đang không ngừng run rẩy.

Trông có vẻ như là chịu một kích thích vô cùng lớn, cắn ngón tay, bám chặt vào tay vịn nhà vệ sinh chói lọi ở bên cạnh, hắn cảm thấy mình rơi vào trong địa ngục.

Tình cảnh như thế này, tất nhiên là phạm phải sai lầm cho nên mới trốn ở đây không dám đi ra ngoài gặp người khác.

Có ai mà nghĩ tới trong một cái nhà xí hôi thối như thế này mà lại có một người đang trốn.

Đột nhiên âm thanh của một trận gió nhẹ lướt qua bên vai, thái giám bị cơn gió lạnh này thổi hơi co rúm lại, còn chưa kịp kéo chặt quần áo của mình, trên vai liền có một bàn tay to lớn nặng nề mà có lực.

“A, ngươi, ngươi là ai?” Xương bả vai của thái giám bị người ta kiềm chế, lực đạo lớn giống như là muốn bao phủ cả người của hắn.

Hắn cố gắng kiềm chế cơn đau muốn xoay người lại nhìn người đang đứng ở phía sau là ai, nhưng mà bàn tay to lớn ở trên tay của hắn bỗng nhiên ngăn chặn lại, nhấc hắn lên trên trời, cả người vượt qua đỉnh tường, không ngừng vượt qua một tầng lại một tầng nóc nhà, vào trong viện tẩm điện của Luân vương.

Ở đó có rất nhiều người đang đứng, đều là thái giám mà hắn quen thuộc, đương nhiên là hắn cũng biết những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cũng nên có một kết quả.

Giả Sơn đứng ở một góc trong đám đó, mọi người không nhìn thấy bỗng nhiên lại quăng hắn ra, ném ra từ trong bóng râm của một cái cây.

Đám người chỉ nhìn thấy được hắn bay xuống từ trên trời, lại không biết là ai ném hắn đến đây.

“Hóa ra là ngươi à, mũ của ngươi đâu rồi?” An công công vẫn luôn đứng canh giữ ở cổng, nhìn thấy người này rơi xuống từ trên trời thì liền biết có chuyện gì xảy ra, tức giận đùng đùng tiến lên hỏi.

Người kia lộn nhào đến trước người của An công công, không ngừng nắm lấy vạt áo của ông ta khóc lóc nói: “An công công à, nô tài thật sự không biết mũ của mình ở đâu nữa. Sáng sớm lúc nô tài đang làm việc ở trong sân thì mũ đã bị người khác cướp đi mất, lúc ấy nô tài cho rằng có người đang trêu chọc nô tài nên cũng không có để ý, ai mà biết được lại gây ra phiền toái lớn như vậy.”

An công công hừ lạnh một tiếng: “Ta cũng không có nói là chuyện gì, vậy mà ngươi lại nói ra không còn một mảnh, rốt cuộc là như thế nào hả? Còn cần phải để hoàng thượng đưa ra quyết định à, còn không bao tranh thủ đi vào đi?”

Chuyện lần này bùng phát lớn như vậy, lại còn phải muốn diện thánh, hai mắt của thái giám trừng giống như là gương đồng, gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của An công công, lại bị An công công đẩy ra.

Sắc mặt của thái giám rất khó coi, rầu rầu rĩ rĩ đi vào trong.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà hắn diện thánh, nhưng mà trước kia cũng không có lần nào khó khăn như thế này, hắn vô thức nhìn về phía Doãn Tiêu La đang ngồi ở bên cạnh, quăng một ánh mắt cầu cứu về phía nàng ta, ai mà ngờ chủ tử nhà mình cũng không muốn nhìn mình một lần nào.

“Ngươi ngẩng đầu lên.” Gia Thành Đế ngồi thẳng người lại, giọng nói nghiêm nghị.

Thái giám đó không dám chần chừ chút nào, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bóng dáng này làm cho người ta hết sức quen mắt, bộ dạng hình như đã gặp ở đâu đó rồi, ánh mắt của Gia Thành Đế dừng lại trên cái đầu trụi lũi của hắn, hắn không mang theo mũ, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi người.

“Ngươi là thái giám trong cung nào vậy, tại sao mũ ở trên đầu lại biến mất không còn nữa, lúc nãy trẫm đã ra lệnh tất cả các thái giám đến chính viện của Luân vương, tại sao ngươi lại không có ở đấy, trả lời từng câu cho trẫm.” Gia Thành Đế hỏi liên tiếp mấy vấn đề, chính là muốn nhanh chóng hiểu rõ mức phát triển của chuyện này.

Chỉ tiếc là cái tên thái giám đó cũng không làm như ý nguyện của ông ta, ấp úng cả nửa ngày, chỉ quỳ ở trên mặt đất làm qua loa.

“Tên nô tài đáng chết, hoàng thượng tra hỏi mà cũng dám không nói, gan to bằng trời rồi đó.” Từ xưa đến nay An công công luôn nói năng nhẹ nhàng, lúc tức giận thì dáng vẻ cũng vô cùng có uy.

Không hổ là người đã đi bên cạnh hoàng thượng lâu năm, ngay cả tức giận, những thái giám dưới quyền cũng bị dọa sợ.

Thân thể của tên thái giám kia run rẩy, cả người nằm sấp ở trên mặt đất.



“Nô tài, nô tài không dám.”

“Ngươi là người của cung nào?” Dĩ nhiên là sự kiên nhẫn của Gia Thành Đế đã bị dùng hết rồi, dùng một loại thái độ rất không kiên nhẫn mà hỏi.

“Nô tài, nô tài là... nô tài là... nô tài ở trong cung của Ôn Vương.” Tên thái giám đó bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, dù sao cũng phải chết rồi, không bằng cầu xin chút hi vọng sống sót ở trước mặt của Gia Thành Đế.

Nô tài ở trong cung của Ôn Vương?

Tầm mắt của mọi người lập tức di chuyển đến trên người của Ôn Vương, ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh như nước, giống như là chuyện này căn bản cũng không liên quan đến mình vậy đó.

“Ôn Vương, đây là nô tài ở trong cung của ngươi à?” Gia Thành Đế nhìn Ôn Vương, trong đáy mắt đều là biểu cảm chất vấn.

Ôn Vương trấn định ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua: “Hồi bẩm phụ hoàng, đây là nô tài ở trong cung của nhi thần.”

Vừa dứt lời, Gia Thành Đế nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía Ôn Vương đều là cảm xúc lạnh lùng và lạ lẫm.

“Nếu như ngươi là nô tài ở trong cung, vậy thì ngươi có thể giải thích một chút tại sao trên đầu của hắn lại không có mũ hay không, lại trốn ở nơi khác mà lại không chịu đến chính viện Luân vương để tập hợp.”

Doãn Tiêu La có chút khẩn trương nhìn Ôn Vương ở trước mặt, chuyện này đều là bởi vì nàng ta mà ra, nếu như không phải là do nàng ta tự mình chủ trương muốn cho người đi thăm dò tin tức của Hòa Sắt công chúa, vậy thì cũng sẽ không bị bắt được cái đuôi.

“Thưa phụ hoàng, nhi thần cũng không biết chuyện này. Sáng nay nhi thần vẫn luôn săn bắt cưỡi ngựa, cũng không dẫn theo tên thái giám này ở bên người, ai ngờ vừa về đến thì lại xảy ra chuyện như vậy, nhi thần cũng rất sợ hãi.”

Ôn Vương hoảng sợ quỳ xuống, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Mong phụ hoàng trách phạt, nhi thần đã làm phiền thời gian nghỉ ngơi của thập thất đệ và Hòa Sắt công chúa cứu chữa cho thập thất đệ, quả thật là do lỗi của nhi thần.”

Co được giãn được mới là đại trượng phu, lúc này ở trong lòng của Ôn Vương đã không còn sự kiêu ngạo của ngày thường nữa.

Nhiều năm như vậy có rất nhiều chuyện đã để cho hắn suy nghĩ rõ ràng, hắn không thể cố chấp ngông cuồng giống như trước kia được.

Huống hồ chi hiện tại thế cục ở trong triều cũng không thích hợp.

Nếu là vậy thì Gia Thành Đế cũng thật sự không có cách nào nói hắn cái gì.

“Ngươi nói đi, ngươi đặt cái cột gỗ cùng với mũ của thái giám ở bên ngoài cửa phòng của Luân vương là để làm cái gì?” Gia Thành Đế không nhìn Ôn Vương đang quỳ gối ở một bên, ánh mắt chuyển đến trên người của thái giám.

Tên thái giám đó cứ ấp úng rõ ràng là không nghĩ ra được lý do gì để thoái thoát, trong lòng của hắn chỉ biết là không thể liên lụy đến Ôn Vương là được rồi.

“Hồi bẩm hoàng thượng, cái, cái cột gỗ đó cũng không phải là do nô tài đã đặt đâu, hơn nữa nô tài cũng không biết tại sao mũ của nô tài lại ở trên cột gỗ trước tẩm điện của Luân vương. Sáng sớm lúc nô tài đang làm việc thì đột nhiên cái mũ ở trên đầu bị người khác cướp mất, sau đó cho dù nô tài có đi tìm như thế nào cũng không thể tìm được, hóa ra lại ở cửa tẩm điện của Luân vương, nô tài đã làm phiền Luân vương và hoàng thượng, tội của nô tài đáng chết ngàn lần.” Thái giám run rẩy nói như vô tội, thừa nhận sai lầm của mình.

Gia Thành Đế cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Không biết à, cái mũ của ngươi tự dưng lại rơi trên cột gỗ trước cửa tẩm điện của Luân vương vậy mà ngươi lại nói là không biết, ở trong cung này có ai dám nói dối?”

Từng câu chất vấn thốt ra từ trong miệng của Gia Thành Đế rơi ở trong tay của thái giám liền trở thành tiếng sấm sét chói tai, hắn lập tức cúi đầu xuống, thân thể sợ hãi dán ở trên mặt đất.

“Vậy mà chuyện này lại không có một người nào biết tới, chẳng lẽ là chuyện này không phải do người làm?” Gia Thành Đế mở hai tay ra, có chút buồn cười mà nói.

Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng, bọn họ muốn lấy biện pháp hỏi nhưng mình không biết để qua loa ứng phó với Gia Thành Đế, chỉ cần không nói ra thì Gia Thành Đế cũng không thể làm gì bọn họ được.



Cuối cùng cũng sẽ bởi vì thời gian quá dài mà giao chuyện này cho người khác xử lý, hoặc là dứt khoát quên mất.

“Hoàng thượng, tập tục của nước Thích Diệp thật sự để cho Hòa Sắt phải bội phục, người người từ chối, đồng loạt mất trí nhớ, thật sự cũng để cho Hòa Sắt mở rộng tầm mắt.” Tiết Tịnh Kỳ lấy góc độ là công chúa Thành Châu để quan sát chuyện này, bất kể nói như thế nào thì Gia Thành Đế cũng sẽ không tức giận.

Bởi vì việc này vốn cũng không phải là ai sai, làm thì có thể nói ra rõ ràng.

Thể diện của Gia Thành Đế sắp không giữ được nữa rồi, ông ta quên mất còn có hai vị ngoại thần Triết Tông tướng quân và Hòa Sắt công chúa ở đây, cái này đã thành trò cười cho bọn họ.

Hòa Sắt công chúa thì cũng không sao, sớm muộn gì cũng phải gả đến đây, nhưng mà Triết Tông tướng quân thì không phải là vậy. Tương lai hắn còn muốn trở về nước, nhưng sau khi trở về mà nói lung tung hạ thấp nước Thích Diệp của bọn họ không đáng một đồng, chẳng phải sẽ mất mặt rồi à?

“An Dật Chi, dẫn tên thái giám đi xuống dưới đánh ba mươi gậy cho ta, đánh cho đến lúc nào hắn nói ra thì dừng lại, nếu như không chịu nói thì cứ tiếp tục đánh cho ta.” Ban đầu Gia Thành Đế cũng không muốn phải thực thi bạo lực với nô tài này, nhưng mà tác phong của bọn họ quả thật rất quá đáng, để cho người khác phải chê cười.

Xử lý thái giám xong rồi nhưng mà lại không có bất cứ lời nào với Ôn Vương, cứ để mặc cho hắn quỳ trên mặt đất.

“Minh Vương, con có biện pháp hay nào không?” Gia Thành Đế nhìn các vị hoàng tử ở phía dưới, hỏi Thích Mặc Thanh đầu tiên.

Lúc nãy là Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ đang chữa bệnh ở trong tẩm điện của Luân vương, người phát hiện cũng là hai người bọn họ, cái này làm cho chàng khó mà trả lời được.

Nếu như mà nói nghiêm trọng có lẽ sẽ bị nhầm tưởng là đang cố gắng muốn chèn ép người bên cạnh của Ôn Vương, nói nhẹ thì lại giống như là căn bản không có liên quan gì, nhỏ nói thành to.

Thích Mặc Thanh suy nghĩ không ngừng, cuối cùng vẫn là nói: “Phụ hoàng, lúc chuyện này xảy ra thì nhi thần đang ở trong cung của thập thất đệ, sau khi cái cột gỗ ở bên ngoài đội mũ thái giám vào thấy giống như là thái giám đang đứng ở bên ngoài, tuy là không có nguy hiểm gì hết nhưng mà lại làm cho lòng người sinh ra hoài nghi, nhi thần nghĩ đây chắc có lẽ cũng chỉ là Ôn Vương cho người chơi một trò đùa mà thôi, không đáng để nhắc tới. Nhưng mà thân phận của thái giám và hoàng tử chênh lệch nhau rất xa, không thể quá mức làm càn được, phụ hoàng không thể để bỏ qua cho thái giám ở trong triều vượt quá quy định.”

“Vậy Minh Vương, con cảm thấy nên xử lý như thế nào mới thỏa đáng?” Gia Thành Đế buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, nghe thấy chàng nói như thế thì cũng cảm thấy có đạo lý.

Chỉ là, chỉ sợ chuyện này cũng không có đơn giản như vậy, Ôn Vương lại để cho thái giám của mình chơi đùa ở cổng của Luân vương, chuyện này sao có thể được.

Rõ ràng là Gia Thành Đế đã đích thân hứa để Sắt công chúa và Thích Mặc Thanh đến chữa bệnh, sao Ôn Vương lại không thức thời mà để cho thái giám của mình đến cửa tẩm điện của Luân vương chơi một trò đùa như vậy.

Đạo lý này hiển nhiên là nói không thông, nhưng mà Gia Thành Đế thật sự tin.

Có lẽ là để tránh đi càng nhiều phiền toái, cũng không muốn bởi vì chuyện này mà làm tổn thương tình cảm giữa hoàng tử với nhau.

Thích Mặc Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Phụ hoàng anh minh túc trí, chắc chắn là phụ hoàng đã sớm có quyết định, nhi thần không thể khoe khoang là mình thông minh ở trước mặt của phụ hoàng được, nhi thần tin tưởng là phụ hoàng đã có suy nghĩ sáng suốt.”

Câu nói này của Thích Mặc Thanh là do đoán, ở trong lòng của Gia Thành Đế có dự định hay không thì chàng cũng không biết, chàng chỉ biết là chàng tuyệt đối không thể trả lời vấn đề này được.

Chàng cũng chỉ là hoàng tử, có nhiều quyền lợi đi nữa thì cũng bị giới hạn quyền lực của hoàng tử, muốn chi phối suy nghĩ của Gia Thành Đế và hoàng quyền căn bản cũng không có khả năng.

Cùng với việc trả lời làm cho người khác không hài lòng, còn không bằng coi như không liên quan đến mình cho thoải mái hơn.

Mặc dù là Gia Thành Đế rất không hài lòng đối với đáp án của Thích Mặc Thanh, nhưng mà trong lòng của ông ta cũng có tính toán.

“Minh Vương nói rất đúng, tuyệt đối không thể dung túng, chuyện ngày hôm nay các ngươi đều nhìn thấy ở trong mắt ghi ở trong lòng, mặc kệ là thái giám ở trong cung của ai phạm phải sai lầm thì cũng sẽ có kết quả giống như hắn. Ngay cả hoàng tử và phi tần cũng đều giống nhau, các ngươi phải hiểu rõ tôn ti trật tự.” Gia Thành Đế cũng không thể nào làm chuyện này lớn chuyện hơn, dù sao hai bên đều là con của mình.

“Ôn Vương, con dạy dỗ hạ nhân của mình không tử tế, phạt bổng hai tháng, có ý kiến gì không?” Gia Thành Đế nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ lại rất mệt mỏi.

“nhi thần không có ý kiến gì.” Ôn Vương trầm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook