Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
Chương 337: Tâm linh tương thông
Bạc Hạ Môn
10/05/2021
Bóng dáng hai người dần mất hẳn ở cổng cung. Sắc mặt của Tiết Tịnh Kỳ dọc theo đường đi cũng không tốt lắm, cho đến khi đến nơi tương đối vắng vẻ không còn ai, cô mới đưa tay hất bàn tay của Ôn Vương ra.
"Vương gia, vừa rồi ngài có ý gì? Là cố ý lợi dụng ta làm cho Minh Vương xem sao?" Tiết Tịnh Kỳ dừng lại và nhìn Ôn Vương với giọng điệu chất vấn.
Không ngờ hành động vừa rồi của hắn lại khiến cô tức giận như vậy, Ôn Vương không phủ nhận vừa rồi là để chọc tức Minh Vương, nhưng hắn làm như vậy cũng là có lý do.
Có ai muốn người phụ nữ của mình được một người đàn ông khác nhớ nhung đến?
"Vừa rồi nàng cũng thấy đấy, Minh Vương cố ý nhắc tới nàng trước mặt ta. Mối quan hệ trước đây của hai người mọi người đều biết. Nếu không làm như vậy, có thể hắn sẽ làm điều gì đó bất lợi với nàng. Ta không muốn nàng bị thương." Ôn Vương không tự bào chữa cho mình. Nhưng những gì hắn nói chưa hẳn đều là sự thật.
Thích Mặc Thanh sẽ làm gì cô, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ biết rõ. Vừa rồi, Ôn Vương chẳng qua cũng chỉ lợi dụng cô để đả kích Thích Mặc Thanh.
“Ngài biết thì được rồi, Minh Vương và ta không còn bất kỳ quan hệ gì, vương gia nhọc lòng rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong liền đi về phía trước cũng không quay đầu nhìn lại.
Tuyết rơi dày phía trước hơi che khuất tầm mắt cô, nhưng cô vẫn bước đi rất vững vàng. Nếu cô không làm như vậy, có thể Ôn Vương sẽ cho rằng cô và Thích Mặc Thanh quả thực còn liên quan đến.
Hắn có khả năng suy đoán rất cao, chỉ cần kết nối những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, là có thể đoán ra được trong đó rốt cuộc có trò mèo gì. Nhưng để xua tan loại nghi ngờ này trong lòng Ôn Vương, chỉ có thể cho hắn biết rằng cô thực sự quan tâm hắn.
Nhìn bóng dáng Tiết Tịnh Kỳ càng lúc càng xa, thế nhưng Ôn Vương lại không có vẻ tức giận, ngược lại còn đuổi theo.
“Nàng giận à?” Ôn Vương nắm lấy tay cô, hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ không nói gì, bỗng nhiên ngừng lại.
"Vương gia, sau khi thành thân với ngài, trong lòng ta sẽ không có người khác. Cho dù ta và Minh Vương từng có mối quan hệ với nhau, nhưng cũng đã là quá khứ. Từ nay về sau, trong lòng ta sẽ chỉ có mình ngài, ngài cũng không cần tiếp tục thử lòng ta." Mặt mày Tiết Tịnh Kỳ rủ xuống, điềm đạm đáng yêu.
Cô không cam lòng nói ra suy nghĩ của chính mình, trong lòng Ôn Vương thậm chí không có chút tức giận, mà còn hổ thẹn với cô.
Nghe được những lời đáng thương của cô, trái tim Ôn Vương đau nhói như bị từng mũi kim đâm vào. Có lẽ bản thân thật sự không nên nghi ngờ cô, suy cho cùng là bản thân quá đa nghi, không để tâm đến cảm xúc của cô.
“Ta biết rồi, sau này ta sẽ không vậy nữa. Ta nhất định tin nàng.” Ôn Vương xoa lên tóc cô, lo lắng thở dài: “Thật hết cách.”
Tiết Tịnh Kỳ cũng biết như vậy là đủ, nếu hơi quá đáng có thể sẽ phản tác dụng, lúc này lập tức gật đầu, tươi cười rạng rỡ.
“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta ngoắc tay, về sau tin tưởng lẫn nhau và không bao giờ hiềm nghi nữa, được không?” Tiết Tịnh Kỳ duỗi ngón tay út ra trước, tỏ ý bảo hắn móc lên.
Nhìn thấy hành động có hơi trẻ con của cô, trong lòng Ôn Vương cũng như trẻ lại, cũng móc ngón út ngoắc với cô.
“Mau đi thôi, mẫu phi còn đang ở trong cung đợi chúng ta thỉnh an.” Sau khi Ôn Vương và cô rút ngón tay trở về, hắn liền đưa cô đi đến cung của Địch Quý Phi.
Hai người bước đi thật nhanh, trong cung của Địch Quý Phi vừa mới mang điểm tâm lên bàn, hai người đã đi tới ngoài cửa rồi.
"Tham kiến mẫu phi."
“Con dâu Hòa Sắt tham kiến mẫu phi, chúc mẫu phi cát tường, an khang.” Tiết Tịnh Kỳ cũng theo đó mà hành lễ.
Địch Quý Phi ngồi trên ghế hơi ngẩng đầu đón nhận lấy tách trà từ tay Tiết Tịnh Kỳ. Bên trong tách là lá trà Long Tỉnh sau cơn mưa nổi lơ lửng mà bà thích nhất. Bà nhấp một ngụm và cảm thấy mùi vị rất ngon.
“Hoàng nhi, con hãy đứng lên đi.” Địch Quý Phi ra hiệu cho Ôn Vương đứng dậy, nhưng lại không để cho Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy.
Người có con mắt tinh đời đều biết là ý gì. Ôn Vương nhíu mày không nói gì, lúc đứng dậy đưa tay đỡ Tiết Tịnh Kỳ, dự định kéo cô đứng dậy cùng.
“Ta không có kêu nàng ta đứng lên, ta còn có chuyện muốn nói.” Địch Quý Phi nhìn hành động của Ôn Vương, lập tức ngăn lại.
Tiết Tịnh Kỳ vô cùng hiểu ý của bà ta, chậm rãi xua tay Ôn Vương, vẫn quỳ thẳng trên mặt đất.
“Nghe nói, hôm qua trong Ôn Vương Phủ đã xảy ra một số chuyện?” Địch Quý Phi nhìn cô trịch thượng.
Xem ra Địch Quý Phi cũng có người dàn xếp vào trong Ôn Vương Phủ, nhanh như vậy đã biết chuyện xảy ra trong Ôn Vương Phủ, đến cả có tin tức bị Ôn Vương phong tỏa cũng biết.
Địch Quý Phi cười thong thả, như đang châm biếm: "Có phải ngươi đang nghĩ là ai đã nói cho ta biết? Đêm qua, La Nhi đã kể hết toàn bộ sự tình xảy ra cho bản cung nghe. Hôm nay, chỉ là bản cung muốn biết bản chất sự việc đã xảy ra thôi."
Thì ra là Doãn Tiêu La, chẳng trách lại tích cực đem chuyện trong phủ tuyên dương ra bên ngoài, như thể sợ người khác không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì ở Lục Nguyên Cư không bằng.
"Hồi mẫu phi, chuyện đêm hôm qua là như thế này. Có một tên áo đen mưu đồ muốn trèo vào phòng từ cửa sổ cửa sau của Lục Nguyên Cư, may mà ma ma trong phủ đã đến kịp lúc, tránh được thương tổn không đáng có. Sở dĩ Ôn Vương không muốn cho người biết, là vì không muốn người phải lo lắng."
Tiết Tịnh Kỳ cố gắng thu nhỏ sự việc lại, không muốn nhắc nhiều đến chuyện đêm qua nữa.
Nhưng mà lúc này Địch Quý Phi lại thở dài một hơi, Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhíu mày, suy đoán tiếng thở dài này của bà rốt cuộc là có chủ ý gì.
Rõ ràng là bà ta đã biết tất cả những gì đã xảy ra, bà ta cũng không thực sự tin những gì Tiết Tịnh Kỳ nói vào lúc này.
Lâm Vương... tới cùng là không thể trách phạt, chuyện này vẫn không thể để cho Gia Thành Đế biết, bà ta muốn giữ Lâm Vương lại, cho nên chỉ có thể xin lỗi vị công chúa này.
"Chuyện tối qua đã làm cho con lo lắng sợ hãi rồi? Chuyện này bản cung nhất định sẽ trình báo lên hoàng thượng. Ôn Vương Phủ có kẻ trộm đột nhập, cũng không phải là chuyện nhỏ." Trong lời nói của Địch Quý Phi có chứa ý thăm dò, bà ta hơi ngẩng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Rốt cuộc bà ta muốn nói điều gì? Tiết Tịnh Kỳ thầm nghĩ trong lòng một lúc, nếu bà ta đã có thể nói như vậy thì rất có thể bà ta đã biết là ai đã làm, lại cố ý hỏi như vậy...
Trong chốc lát, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ đã hiểu rõ.
"Mẫu phi, chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của Ôn Vương Phủ và liên quan đến tiền đồ của Ôn Vương. Nếu chuyện đã qua rồi, vả lại con cũng không sao, vậy không cần bẩm báo với phụ hoàng nữa, tránh làm người lo âu." Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu, hệt như một nữ nhi đang bận tâm lo nghĩ cho phu quân mình.
Nghe thấy câu trả lời của Tiết Tịnh Kỳ, Địch Quý Phi gật đầu có chút tán thưởng, đưa tay đích thân đỡ cô đứng dậy.
"Con có thể thông suốt và hiểu chuyện như vậy, ta rất vui mừng. Đứng lên đi. Các con đều đói rồi cả chứ? Mau ngồi xuống dùng bữa đi." Địch Quý Phi cầm lấy tay Tiết Tịnh Kỳ, dắt cô tới bàn ăn.
Những món ăn trước mặt vô cùng đa dạng, muôn màu muôn vẻ, mùi thơm khiến người ta không khỏi xúc động đưa ngón trỏ.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại không có ý muốn dùng bữa. Chuyện vừa rồi khiến tư tưởng cô càng thêm đề phòng Địch Quý Phi hơn, cho dù là bản thân đã xóa bỏ lòng nghi ngờ của bà ta đối với mình.
"Dùng bữa đi. Sau khi dùng xong, lại đi thỉnh an phụ hoàng con. Gần đây ngài ấy luôn bận rộn, không có thời gian dùng một bữa đàng hoàng. Nếu con có lòng nhắc nhở ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ rất vui vẻ." Địch Quý Phi nói với Ôn Vương sau khi súc miệng.
Gần đây Gia Thành Đế thực sự rất bận, giống như là cố ý làm cho bản thân bận rộn như vậy. Ngay cả khi bà đến ngự thư phòng cũng không thể gặp được.
“Dạ, nhưng hôm nay lúc vào cung, nhi thần đã gặp Minh Vương, không biết có phải hắn đến chỗ phụ hoàng bên đó không.” Ôn Vương không chút kiêng kỵ, nói.
Tiết Tịnh Kỳ nắm lấy chiếc khăn trong tay ngừng lại, chăm chú lắng nghe Ôn Vương nói.
Xem ra, mẫu tử họ cũng không coi cô là người ngoài, hay là bọn họ nói chuyện vốn dĩ không kiêng dè gì như vậy?
Địch Quý Phi khẽ liếc hắn một cái, nói với vẻ khinh thường: "Hắn vào cung còn có thể làm gì? Trong cung này, ngoại trừ thỉnh an hoàng thượng..."
Nói đến phân nửa lại đột ngột dừng lại, hai mắt tinh xảo sắc bén đột nhiên nhìn Ôn Vương, ánh mắt hai người đều có chút khó hiểu.
Giống như nghĩ tới điều gì đó làm người ta rất kinh ngạc. Bà ta nói với vẻ kinh sợ: "Con nói xem, có phải hoàng thượng triệu kiến hắn?"
Sắc mặt Ôn Vương dần dần trở nên khó coi, sáng nay đi quá vội vàng, còn chưa kịp hỏi ra điều gì từ miệng chàng.
“Mẫu phi, nếu là phụ hoàng triệu kiến hắn thì sẽ nói đến những gì?” Ôn Vương cau mày hỏi.
Địch Quý Phi đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ cặn kẽ một hồi rồi nói: "Mấy ngày nay, ngoài lầm triều ra thời gian khác hoàng thượng đều ở trong ngự thư phòng tiếp đón ngoại thần. Ngay cả ta đến cầu kiến cũng bị từ chối ngoài cửa. Lúc này ông ta cho Minh Vương vào gặp mặt, có thể là có chuyện gì quan trọng muốn phân phó."
Vào lúc này triệu Thích Mặc Thanh, hẳn là có chuyện gì đó không thể cho ai biết. Ôn Vương đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng đứng dậy.
“Mẫu phi, có cần con đi thám thính thử xem không?” Ôn Vương hỏi.
Địch Quý Phi nhìn hắn, nói: "Nếu hắn vào cung là gặp hoàng thượng, vậy lúc này hoàng thượng hẳn là không có thời gian gặp con, con có đi cũng không có ích gì."
Tiết Tịnh Kỳ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, vẫn luôn ở bên cạnh giữ im lặng.
Nhưng trong đầu cô lại không ngừng nghĩ đến cảnh gặp Thích Mặc Thanh sáng nay và bất chợt hiểu ra điều gì đó.
Địch Quý Phi xua tay, cuối cùng vẫn không để cho Ôn Vương đến đó.
"Mới đây đã gần cuối năm. Hoàng thượng có thể chỉ là cùng hắn nói vài chuyện riêng cũng nên, không cần đến đó."
Tiết Tịnh Kỳ uống một ngụm nước, tìm cớ rồi đi ra ngoài.
Gió tuyết bên ngoài đã ngừng, ánh mặt trời chui ra từ những tầng mây, chiếu ánh sáng yếu ớt xuống mặt đất.
Cô đi dọc theo hành lang dài về phía Đông Hoa Viên, bây giờ cô đã gả cho Ôn Vương, nơi đó chắc không có ai ở đó.
Cô tìm một con đường nhỏ thưa thớt người, đi vào Đông Hoa Viên. Mặc dù cửa chính đã đóng chặt, nhưng cánh cửa nhỏ bên cạnh vẫn bí mật lộ ra một mối ghép, như thể nó được mở ra dành riêng cho cô.
Tiết Tịnh Kỳ đẩy cửa ra bước vào, đồ đạc bên trong vẫn như lúc cô rời đi, không thay đổi gì.
Mới đi tới cửa, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Thích Mặc Thanh đang đứng ở hành lang dài bên ngoài, hướng về phía ánh sáng, một lớp ánh sáng vàng phủ lên dáng người cao lớn của chàng.
“Hôm nay chàng vào cung, chắc không phải để đến Đông Hoa Viên tìm lại ký ức ngày xưa đó chứ?” Tiết Tịnh Kỳ và chàng đứng kề vai nhau, cùng nhau nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Thích Mặc Thanh vươn tay ra ôm lấy vai cô, tâm trạng thắt lại cả buổi sáng, trong phút chốc như được nới lỏng ra. Được ôm nữ tử mình yêu ngắm tuyết, là một điều đẹp đẽ biết bao.
“Vậy nàng đến đây, chắc không phải cũng thế sao?” Thích Mặc Thanh hỏi ngược lại.
Tiết Tịnh Kỳ ngẩn ra và đột nhiên nở nụ cười.
Cũng phải, cô chỉ là chợt nảy ra ý nghĩ đến đây, cũng không có tốt như lời chàng nói trước đó. Cô thậm chí còn không nghĩ rằng chàng sẽ ở đây, nhưng có một loại suy đoán trong lòng, không ngừng chỉ dẫn cô tới.
"Vừa rồi Địch Quý Phi và Ôn Vương đã nói đến chàng. Bọn họ tưởng rằng chàng được hoàng thượng triệu hồi vào cung, cho nên mới ta tới đây." Tiết Tịnh Kỳ thành thật nói.
Cô chỉ vì chứng minh suy nghĩ trong lòng mình nên mới đến đây.
"Vương gia, vừa rồi ngài có ý gì? Là cố ý lợi dụng ta làm cho Minh Vương xem sao?" Tiết Tịnh Kỳ dừng lại và nhìn Ôn Vương với giọng điệu chất vấn.
Không ngờ hành động vừa rồi của hắn lại khiến cô tức giận như vậy, Ôn Vương không phủ nhận vừa rồi là để chọc tức Minh Vương, nhưng hắn làm như vậy cũng là có lý do.
Có ai muốn người phụ nữ của mình được một người đàn ông khác nhớ nhung đến?
"Vừa rồi nàng cũng thấy đấy, Minh Vương cố ý nhắc tới nàng trước mặt ta. Mối quan hệ trước đây của hai người mọi người đều biết. Nếu không làm như vậy, có thể hắn sẽ làm điều gì đó bất lợi với nàng. Ta không muốn nàng bị thương." Ôn Vương không tự bào chữa cho mình. Nhưng những gì hắn nói chưa hẳn đều là sự thật.
Thích Mặc Thanh sẽ làm gì cô, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ biết rõ. Vừa rồi, Ôn Vương chẳng qua cũng chỉ lợi dụng cô để đả kích Thích Mặc Thanh.
“Ngài biết thì được rồi, Minh Vương và ta không còn bất kỳ quan hệ gì, vương gia nhọc lòng rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong liền đi về phía trước cũng không quay đầu nhìn lại.
Tuyết rơi dày phía trước hơi che khuất tầm mắt cô, nhưng cô vẫn bước đi rất vững vàng. Nếu cô không làm như vậy, có thể Ôn Vương sẽ cho rằng cô và Thích Mặc Thanh quả thực còn liên quan đến.
Hắn có khả năng suy đoán rất cao, chỉ cần kết nối những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, là có thể đoán ra được trong đó rốt cuộc có trò mèo gì. Nhưng để xua tan loại nghi ngờ này trong lòng Ôn Vương, chỉ có thể cho hắn biết rằng cô thực sự quan tâm hắn.
Nhìn bóng dáng Tiết Tịnh Kỳ càng lúc càng xa, thế nhưng Ôn Vương lại không có vẻ tức giận, ngược lại còn đuổi theo.
“Nàng giận à?” Ôn Vương nắm lấy tay cô, hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ không nói gì, bỗng nhiên ngừng lại.
"Vương gia, sau khi thành thân với ngài, trong lòng ta sẽ không có người khác. Cho dù ta và Minh Vương từng có mối quan hệ với nhau, nhưng cũng đã là quá khứ. Từ nay về sau, trong lòng ta sẽ chỉ có mình ngài, ngài cũng không cần tiếp tục thử lòng ta." Mặt mày Tiết Tịnh Kỳ rủ xuống, điềm đạm đáng yêu.
Cô không cam lòng nói ra suy nghĩ của chính mình, trong lòng Ôn Vương thậm chí không có chút tức giận, mà còn hổ thẹn với cô.
Nghe được những lời đáng thương của cô, trái tim Ôn Vương đau nhói như bị từng mũi kim đâm vào. Có lẽ bản thân thật sự không nên nghi ngờ cô, suy cho cùng là bản thân quá đa nghi, không để tâm đến cảm xúc của cô.
“Ta biết rồi, sau này ta sẽ không vậy nữa. Ta nhất định tin nàng.” Ôn Vương xoa lên tóc cô, lo lắng thở dài: “Thật hết cách.”
Tiết Tịnh Kỳ cũng biết như vậy là đủ, nếu hơi quá đáng có thể sẽ phản tác dụng, lúc này lập tức gật đầu, tươi cười rạng rỡ.
“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta ngoắc tay, về sau tin tưởng lẫn nhau và không bao giờ hiềm nghi nữa, được không?” Tiết Tịnh Kỳ duỗi ngón tay út ra trước, tỏ ý bảo hắn móc lên.
Nhìn thấy hành động có hơi trẻ con của cô, trong lòng Ôn Vương cũng như trẻ lại, cũng móc ngón út ngoắc với cô.
“Mau đi thôi, mẫu phi còn đang ở trong cung đợi chúng ta thỉnh an.” Sau khi Ôn Vương và cô rút ngón tay trở về, hắn liền đưa cô đi đến cung của Địch Quý Phi.
Hai người bước đi thật nhanh, trong cung của Địch Quý Phi vừa mới mang điểm tâm lên bàn, hai người đã đi tới ngoài cửa rồi.
"Tham kiến mẫu phi."
“Con dâu Hòa Sắt tham kiến mẫu phi, chúc mẫu phi cát tường, an khang.” Tiết Tịnh Kỳ cũng theo đó mà hành lễ.
Địch Quý Phi ngồi trên ghế hơi ngẩng đầu đón nhận lấy tách trà từ tay Tiết Tịnh Kỳ. Bên trong tách là lá trà Long Tỉnh sau cơn mưa nổi lơ lửng mà bà thích nhất. Bà nhấp một ngụm và cảm thấy mùi vị rất ngon.
“Hoàng nhi, con hãy đứng lên đi.” Địch Quý Phi ra hiệu cho Ôn Vương đứng dậy, nhưng lại không để cho Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy.
Người có con mắt tinh đời đều biết là ý gì. Ôn Vương nhíu mày không nói gì, lúc đứng dậy đưa tay đỡ Tiết Tịnh Kỳ, dự định kéo cô đứng dậy cùng.
“Ta không có kêu nàng ta đứng lên, ta còn có chuyện muốn nói.” Địch Quý Phi nhìn hành động của Ôn Vương, lập tức ngăn lại.
Tiết Tịnh Kỳ vô cùng hiểu ý của bà ta, chậm rãi xua tay Ôn Vương, vẫn quỳ thẳng trên mặt đất.
“Nghe nói, hôm qua trong Ôn Vương Phủ đã xảy ra một số chuyện?” Địch Quý Phi nhìn cô trịch thượng.
Xem ra Địch Quý Phi cũng có người dàn xếp vào trong Ôn Vương Phủ, nhanh như vậy đã biết chuyện xảy ra trong Ôn Vương Phủ, đến cả có tin tức bị Ôn Vương phong tỏa cũng biết.
Địch Quý Phi cười thong thả, như đang châm biếm: "Có phải ngươi đang nghĩ là ai đã nói cho ta biết? Đêm qua, La Nhi đã kể hết toàn bộ sự tình xảy ra cho bản cung nghe. Hôm nay, chỉ là bản cung muốn biết bản chất sự việc đã xảy ra thôi."
Thì ra là Doãn Tiêu La, chẳng trách lại tích cực đem chuyện trong phủ tuyên dương ra bên ngoài, như thể sợ người khác không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì ở Lục Nguyên Cư không bằng.
"Hồi mẫu phi, chuyện đêm hôm qua là như thế này. Có một tên áo đen mưu đồ muốn trèo vào phòng từ cửa sổ cửa sau của Lục Nguyên Cư, may mà ma ma trong phủ đã đến kịp lúc, tránh được thương tổn không đáng có. Sở dĩ Ôn Vương không muốn cho người biết, là vì không muốn người phải lo lắng."
Tiết Tịnh Kỳ cố gắng thu nhỏ sự việc lại, không muốn nhắc nhiều đến chuyện đêm qua nữa.
Nhưng mà lúc này Địch Quý Phi lại thở dài một hơi, Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhíu mày, suy đoán tiếng thở dài này của bà rốt cuộc là có chủ ý gì.
Rõ ràng là bà ta đã biết tất cả những gì đã xảy ra, bà ta cũng không thực sự tin những gì Tiết Tịnh Kỳ nói vào lúc này.
Lâm Vương... tới cùng là không thể trách phạt, chuyện này vẫn không thể để cho Gia Thành Đế biết, bà ta muốn giữ Lâm Vương lại, cho nên chỉ có thể xin lỗi vị công chúa này.
"Chuyện tối qua đã làm cho con lo lắng sợ hãi rồi? Chuyện này bản cung nhất định sẽ trình báo lên hoàng thượng. Ôn Vương Phủ có kẻ trộm đột nhập, cũng không phải là chuyện nhỏ." Trong lời nói của Địch Quý Phi có chứa ý thăm dò, bà ta hơi ngẩng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Rốt cuộc bà ta muốn nói điều gì? Tiết Tịnh Kỳ thầm nghĩ trong lòng một lúc, nếu bà ta đã có thể nói như vậy thì rất có thể bà ta đã biết là ai đã làm, lại cố ý hỏi như vậy...
Trong chốc lát, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ đã hiểu rõ.
"Mẫu phi, chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của Ôn Vương Phủ và liên quan đến tiền đồ của Ôn Vương. Nếu chuyện đã qua rồi, vả lại con cũng không sao, vậy không cần bẩm báo với phụ hoàng nữa, tránh làm người lo âu." Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu, hệt như một nữ nhi đang bận tâm lo nghĩ cho phu quân mình.
Nghe thấy câu trả lời của Tiết Tịnh Kỳ, Địch Quý Phi gật đầu có chút tán thưởng, đưa tay đích thân đỡ cô đứng dậy.
"Con có thể thông suốt và hiểu chuyện như vậy, ta rất vui mừng. Đứng lên đi. Các con đều đói rồi cả chứ? Mau ngồi xuống dùng bữa đi." Địch Quý Phi cầm lấy tay Tiết Tịnh Kỳ, dắt cô tới bàn ăn.
Những món ăn trước mặt vô cùng đa dạng, muôn màu muôn vẻ, mùi thơm khiến người ta không khỏi xúc động đưa ngón trỏ.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ lại không có ý muốn dùng bữa. Chuyện vừa rồi khiến tư tưởng cô càng thêm đề phòng Địch Quý Phi hơn, cho dù là bản thân đã xóa bỏ lòng nghi ngờ của bà ta đối với mình.
"Dùng bữa đi. Sau khi dùng xong, lại đi thỉnh an phụ hoàng con. Gần đây ngài ấy luôn bận rộn, không có thời gian dùng một bữa đàng hoàng. Nếu con có lòng nhắc nhở ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ rất vui vẻ." Địch Quý Phi nói với Ôn Vương sau khi súc miệng.
Gần đây Gia Thành Đế thực sự rất bận, giống như là cố ý làm cho bản thân bận rộn như vậy. Ngay cả khi bà đến ngự thư phòng cũng không thể gặp được.
“Dạ, nhưng hôm nay lúc vào cung, nhi thần đã gặp Minh Vương, không biết có phải hắn đến chỗ phụ hoàng bên đó không.” Ôn Vương không chút kiêng kỵ, nói.
Tiết Tịnh Kỳ nắm lấy chiếc khăn trong tay ngừng lại, chăm chú lắng nghe Ôn Vương nói.
Xem ra, mẫu tử họ cũng không coi cô là người ngoài, hay là bọn họ nói chuyện vốn dĩ không kiêng dè gì như vậy?
Địch Quý Phi khẽ liếc hắn một cái, nói với vẻ khinh thường: "Hắn vào cung còn có thể làm gì? Trong cung này, ngoại trừ thỉnh an hoàng thượng..."
Nói đến phân nửa lại đột ngột dừng lại, hai mắt tinh xảo sắc bén đột nhiên nhìn Ôn Vương, ánh mắt hai người đều có chút khó hiểu.
Giống như nghĩ tới điều gì đó làm người ta rất kinh ngạc. Bà ta nói với vẻ kinh sợ: "Con nói xem, có phải hoàng thượng triệu kiến hắn?"
Sắc mặt Ôn Vương dần dần trở nên khó coi, sáng nay đi quá vội vàng, còn chưa kịp hỏi ra điều gì từ miệng chàng.
“Mẫu phi, nếu là phụ hoàng triệu kiến hắn thì sẽ nói đến những gì?” Ôn Vương cau mày hỏi.
Địch Quý Phi đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ cặn kẽ một hồi rồi nói: "Mấy ngày nay, ngoài lầm triều ra thời gian khác hoàng thượng đều ở trong ngự thư phòng tiếp đón ngoại thần. Ngay cả ta đến cầu kiến cũng bị từ chối ngoài cửa. Lúc này ông ta cho Minh Vương vào gặp mặt, có thể là có chuyện gì quan trọng muốn phân phó."
Vào lúc này triệu Thích Mặc Thanh, hẳn là có chuyện gì đó không thể cho ai biết. Ôn Vương đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng đứng dậy.
“Mẫu phi, có cần con đi thám thính thử xem không?” Ôn Vương hỏi.
Địch Quý Phi nhìn hắn, nói: "Nếu hắn vào cung là gặp hoàng thượng, vậy lúc này hoàng thượng hẳn là không có thời gian gặp con, con có đi cũng không có ích gì."
Tiết Tịnh Kỳ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, vẫn luôn ở bên cạnh giữ im lặng.
Nhưng trong đầu cô lại không ngừng nghĩ đến cảnh gặp Thích Mặc Thanh sáng nay và bất chợt hiểu ra điều gì đó.
Địch Quý Phi xua tay, cuối cùng vẫn không để cho Ôn Vương đến đó.
"Mới đây đã gần cuối năm. Hoàng thượng có thể chỉ là cùng hắn nói vài chuyện riêng cũng nên, không cần đến đó."
Tiết Tịnh Kỳ uống một ngụm nước, tìm cớ rồi đi ra ngoài.
Gió tuyết bên ngoài đã ngừng, ánh mặt trời chui ra từ những tầng mây, chiếu ánh sáng yếu ớt xuống mặt đất.
Cô đi dọc theo hành lang dài về phía Đông Hoa Viên, bây giờ cô đã gả cho Ôn Vương, nơi đó chắc không có ai ở đó.
Cô tìm một con đường nhỏ thưa thớt người, đi vào Đông Hoa Viên. Mặc dù cửa chính đã đóng chặt, nhưng cánh cửa nhỏ bên cạnh vẫn bí mật lộ ra một mối ghép, như thể nó được mở ra dành riêng cho cô.
Tiết Tịnh Kỳ đẩy cửa ra bước vào, đồ đạc bên trong vẫn như lúc cô rời đi, không thay đổi gì.
Mới đi tới cửa, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Thích Mặc Thanh đang đứng ở hành lang dài bên ngoài, hướng về phía ánh sáng, một lớp ánh sáng vàng phủ lên dáng người cao lớn của chàng.
“Hôm nay chàng vào cung, chắc không phải để đến Đông Hoa Viên tìm lại ký ức ngày xưa đó chứ?” Tiết Tịnh Kỳ và chàng đứng kề vai nhau, cùng nhau nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Thích Mặc Thanh vươn tay ra ôm lấy vai cô, tâm trạng thắt lại cả buổi sáng, trong phút chốc như được nới lỏng ra. Được ôm nữ tử mình yêu ngắm tuyết, là một điều đẹp đẽ biết bao.
“Vậy nàng đến đây, chắc không phải cũng thế sao?” Thích Mặc Thanh hỏi ngược lại.
Tiết Tịnh Kỳ ngẩn ra và đột nhiên nở nụ cười.
Cũng phải, cô chỉ là chợt nảy ra ý nghĩ đến đây, cũng không có tốt như lời chàng nói trước đó. Cô thậm chí còn không nghĩ rằng chàng sẽ ở đây, nhưng có một loại suy đoán trong lòng, không ngừng chỉ dẫn cô tới.
"Vừa rồi Địch Quý Phi và Ôn Vương đã nói đến chàng. Bọn họ tưởng rằng chàng được hoàng thượng triệu hồi vào cung, cho nên mới ta tới đây." Tiết Tịnh Kỳ thành thật nói.
Cô chỉ vì chứng minh suy nghĩ trong lòng mình nên mới đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.