Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành
Chương 33: TRÚNG ĐỘC
Bạc Hạ Môn
18/01/2021
Hiếm khi Thích Mạnh Tường mất khống chế làm cho Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười
một tiếng, nhưng cô không nói gì, vẫn bình tĩnh loay hoay với ống tiêm
cùng penicilin.
"Đây là cái gì? Không phải ngươi định dùng mấy thứ này để trị tận gốc bệnh của bản vương chứ?" Thích Mạnh Tường nhìn cây kim nhỏ dài và dung dịch thuốc nhạt màu, nghi ngờ chất vấn, tạm thời đoán không ra suy nghĩ của Tiết Tịnh Kỳ.
Đúng là người xưa chưa trải qua việc đời! Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt dùng khóe mắt liếc qua Thích Mạnh Tường, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đây là thuốc trị bệnh cho ngươi, ống tiêm và penicilin, có bọn chúng, bệnh của ngươi mới có thể tốt lên được."
"Ống tiêm? Penicilin? Là cái gì? Bản vương cảnh cáo ngươi, không cho phép dùng thuốc linh tinh trên người ta!" Thích Mạnh Tường hung dữ cảnh cáo.
Dĩ nhiên hắn không tin cái ống nước nhạt màu nho nhỏ này có thể chữa bệnh, lông mày xoắn lại như bánh quai chèo, nếu không phải thấy Tiết Tịnh Kỳ dáng vẻ tự tin, hắn thật muốn một tay hất bỏ những thứ kia!
Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn trừng hắn: "Chữa thì chữa, không chữa thì thôi, bổn vương phi điều chế thuốc cho tới bây giờ không ai dám chất vấn, bệnh của ngươi có còn muốn chữa hay không?"
Thích Mạnh Tường đâm lao phải theo lao, vừa không yên lòng mấy thứ mình chưa nhìn thấy bao giờ này, lại vừa lo Tiết Tịnh Kỳ sẽ quay người rời đi, khuôn mặt tái nhợt thế mà lại xuất hiện sắc hồng nhàn nhạt.
Lúc Tiết Tịnh Kỳ dùng ống tiêm hút thuốc ở trong lọ ra, động tác rất nghiêm túc làm hắn yên tâm hơn hẳn.
"Vậy bản vương tạm thời tin tưởng ngươi một lần." Thích Mạnh Tường thở dài một hơi.
Chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, Tiết Tịnh Kỳ gọi nha hoàn lấy khăn tay và một chậu nước nóng đến, nha hoàn kia cúi đầu, động tác lưu loát chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Cô ngẩng đầu nhìn nha hoàn một chút, bảo nàng ta vắt khăn tay.
"Được rồi, Thái tử, hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu chữa bệnh, có thể sẽ đau một chút, nhịn một tí là qua." Tiết Tịnh Kỳ giơ ống tiêm lên, từng bước từng bước tới gần Thích Mạnh Tường, nói thật là cô cũng hơi căng thẳng.
Thích Mạnh Tường gật đầu, hắn không biết cái ống tiêm này làm được cái gì, cũng không hỏi, quay người nằm xuống rồi vươn một tay đặt ở trên cái gối nhỏ, hắn tưởng là Tiết Tịnh Kỳ muốn bắt mạch cho hắn!
Tiết Tịnh Kỳ nhìn động tác của hắn, mặt đen lại, nghiêm giọng nói: "Thái tử, làm phiền ngươi cởi quần ra, ta muốn tiêm thuốc từ mông vào trong cơ thể của ngươi."
Cái gì? Thích Mạnh Tường trừng mắt Tiết Tịnh Kỳ, trong mắt mang theo sự kinh ngạc, bảo hắn cởi quần? Còn muốn đem thuốc tiêm vào trong cơ thể của hắn? Hai gò má của hắn dần dần hiện lên một màu hồng, nàng không hiểu đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Với lại cái này hoang đường như vậy, không có căn cứ gì vậy mà từ trong miệng Tiết Tịnh Kỳ nói ra, từ xưa tới nay hắn chưa từng nghe nói có phương pháp chữa bệnh như thế này!Hắn là Thái tử đương triều, nếu dùng phương pháp mới lạ này chữa bệnh, chẳng may mất mạng thì làm thế nào? Giang sơn vạn dặm chẳng phải là muốn chắp tay tặng cho người khác hay sao?
Trong đầu hắn suy nghĩ loạn xạ, tất cả chuyện này chính là Thích Mặc Thanh cố ý bố trí thật tốt, để Tiết Tịnh Kỳ trên danh nghĩa nói là chữa bệnh cho mình, nhưng thực chất là đến lén lút ám sát mình. Giết mình, Thích Mặc Thanh có thể thuận theo tự nhiên bức vua thoái vị, lập hắn làm Thái tử.
"Không được, Mặc Vương phi, ngươi giải thích thật tốt cho ta phương pháp chữa bệnh này rốt cục là thế nào! Tại sao lại đem thuốc từ bờ mông tiêm vào trong cơ thể?" Thích Mạnh Tường nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiết Tịnh Kỳ, cố ý nhấn mạnh hai chữ bờ mông, thế nào cũng phải yêu cầu nàng đưa ra lời giải thích.
Thấy dáng vẻ hắn vội vã cuống cuồng như thế, Tiết Tịnh Kỳ ngược lại mặt không đổi sắc, cô biết người thời xưa chưa từng gặp qua những vật này khó tránh khỏi sẽ thắc mắc, mở miệng động viên: "Nếu ngươi không muốn từ mông tiêm vào, thì tiêm vào cánh tay cũng được, chẳng qua tiêm vào mông sẽ đỡ đau hơn."
Thích Mạnh Tường nhìn chằm chằm ống tiêm trên tay nàng, cây kim tinh tế kia có lẽ sẽ không làm hắn thương tổn, thế nhưng là hắn làm sao biết được thứ nước thuốc nhạt màu kia rốt cục có độc hay không?
"Ngươi, nước thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của ta?" Thích Mạnh Tường hỏi lại lần nữa, hắn vô cùng nghi ngờ.
"Đúng, ta khẳng định, ta sẽ ở trong phủ thái tử chứng kiến tận mắt bệnh của ngươi khá hơn một chút mới rời đi, nếu như trong lúc đó ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ kiểm tra đến cùng." Tiết Tịnh Kỳ mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Nếu Thích Mạnh Tường còn thắc mắc một lần nữa, không chừng cô sẽ đóng sập cửa rời đi.
Thích Mạnh Tường đắn đo một lúc, bọn họ đến trong phủ của mình chữa bệnh mọi người đều biết, nếu sau khi họ rời đi hắn xảy ra chuyện thì chắc chắc không tránh khỏi liên quan.
Đừng nói Doãn Phân Tư sẽ không bỏ qua, Thích Hàm Gia sẽ là người đầu tiên hạ chỉ đuổi bắt bọn họ, đến lúc đó họ không chỉ bị bắt vào ngục, mà còn mang danh giết hại huynh đệ, hổ thẹn với thiên hạ.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ, tự mình vén quần áo lên, lộ ra cánh tay gầy yếu vì bệnh tật.
"Ra tay đi." Thích Mạnh Tường nhắm mắt không nhìn ống tiêm trên tay Tiết Tịnh Kỳ, dáng vẻ tráng sĩ nắm chặt tay quyết tâm.
Tiết Tịnh Kỳ cầm lấy cái khăn mặt nha hoàn vừa vắt nước kia, nhét vào trong mồm Thích Mạnh Tường, nói: "Nếu như thấy đau thì cắn lấy."
Dứt lời, vô cùng cẩn thận tìm được mạch máu trên cánh tay Thích Mạnh Tường, đem kim tiêm nhỏ bé từ từ đâm vào trong mạch máu, penicilin từng chút từng chút tiến vào trong cơ thể của hắn.
Mà Thích Mạnh Tường thật sự cảm thấy một tia đau đớn, cắn thật chặt cái khăn tay trong miệng.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Thích Mặc Thanh đẩy xe lăn đến bên ngoài cửa, mặc cho ánh mặt trời chiếu vào, hào quang màu vàng óng phủ lên người hắn một tầng ánh sáng rực rỡ. Hắn bình tĩnh như nước, mắt nhìn chăm chú một gốc cây hoa quế trong sân nhưng trong lòng sóng gió đã nổi lên.
Thời gian trôi qua lâu như vậy mà trong phòng không một tiếng động, hắn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, Tiết Tịnh Kỳ rốt cục có thành công hay không.
"Vương gia, ngài đừng đợi ở bên ngoài, mặt trời lên cao như thế dễ bị cảm nắng." Giả Sơn nhìn hắn hồi lâu, rốt cục không nhịn được đi đến bên ngoài khuyên can.
Nghe lời Giả Sơn, Thích Mặc Thanh di chuyển tay đặt trên xe lăn, lông mày nhíu chặt, chậm rãi đẩy xe vào trong phòng.
Vừa mới ngồi vững, bên trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiết Tịnh Kỳ.
"Thái tử?" Tiết Tịnh Kỳ sắc mặt đột biến, vẻ mặt hốt hoảng lay động lồng ngực Thích Mạnh Tường.
Lúc cô rút kim tiêm ra, Thích Mạnh Tường sắc mặt vẫn mượt mà, không bao lâu sau biến thành dáng vẻ này.Miệng hắn phun ra từng ngụm máu đen, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đã trắng bệch như không có chút máu nào, cả khuôn mặt đều hiện ra màu xanh khó coi. Mà trên cánh tay của hắn có một lỗ kim, máu đang từ đó tuôn ra ồ ạt.
Lúc mọi người xông đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Thích Mặc Thanh cứng đờ, hắn không tin Thích Mạnh Tường biến thành bộ dáng này là do Tiết Tịnh Kỳ chữa trị không thành công.
Hắn lấy ra một cái khăn tay, chặn máu đang tuôn ra từ lỗ nhỏ trên cánh tay trái của Thích Mạnh Tường, chỉ trong chốc lát, máu ngừng lại không chảy ra nữa.
"Thái tử thế nào?" Không hổ danh là Minh Vương nổi tiếng trên giang hồ, đối mặt với Thích Mạnh Tường miệng phun đầy máu đen cũng không biến sắc.
Năm đó trên giang hồ có một sự kiện ám sát thần bí, mấy trăm viên quan huyện trong vòng một tháng toàn bộ bị diệt khẩu, cái tổ chức kia làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật. Triều đình phái ra vô số Cẩm Y Vệ đều không thể bắt được, cuối cùng những người kia vậy mà thả ra tin muốn giết Minh Vương, không nghĩ tới đêm đó, sào huyệt của tổ chức đó bị tiêu diệt.
Người đứng đầu tổ chức cũng bị bắt vào thiên lao, mấy ngày trước khi tự vẫn, lại dùng máu viết trên tường thiên lao một chữ "Minh". Tất cả mọi người nghi ngờ là Mặc Vương làm, nhưng Mặc Vương lại lên tiếng bác bỏ, dù sao khi đó hắn mới chỉ mười ba tuổi.
hắn chỉ hơi thắc mắc, Tiết Tịnh Kỳ điều chế penicilin tuyệt đối không có vấn đề gì, Thích Mạnh Tường xuất hiện tình huống như vậy, nhất định là có người động tay động chân.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thái tử, lập tức đưa tay bắt mạch cho hắn, hắn dường như là không có mạch tượng, chỉ loáng thoáng xuất hiện đôi lúc. Sắc mặt của cô thay đổi liên tục, khuôn mặt tinh tế lúc này nhăn lại như bánh bao. Lại có người ngay dưới tầm mắt cô hạ độc Thích Mạnh Tường, mà cô lại không hề phát hiện.
"Thái tử bị người ta hạ độc, chỉ là không biết ai có công phu lợi hại như vậy, thế mà hạ độc ngay trong lúc ta chữa bệnh cho Thái tử, mà ta lại không phát hiện." Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng nói, khuôn mặt mang theo mấy phần mệt mỏi.
Điều khỏi phải nói là bệnh tình của Thái tử đang chuyển biến xấu, ban đầu nếu tiêm một mũi penicilin vào, bệnh tình của hắn hẳn là sẽ có chuyển biến tốt đẹp, coi như không có khởi sắc quá lớn, cô lại tiêm thêm cho hắn mấy mũi là được.
Chỉ là bản thân Thái tử dùng một loại thuốc không nặng không nhẹ, cộng thêm chất độc hiện tại ở bên trong thì cơ thể không thể chịu đựng được.
Sắc mặt Thích Mặc Thanh lạnh như băng, ánh mắt thâm trầm dừng trên mặt Thích Mạnh Tường, thấy hắn bộ dạng sống dở chết dở, trong lòng của hắn không một gợn sóng. Chẳng qua bởi vì hắn trúng độc nên dính líu đến Tiết Tịnh Kỳ, vậy thì không được.
"Đây không phải lỗi của nàng, là người hạ độc quá nham hiểm, biết chúng ta muốn tới chữa bệnh cho Thái tử, cho nên thừa dịp này hạ độc trên người Thái tử." Thích Mặc Thanh thương xót ôm bả vai Tiết Tịnh Kỳ, giọng nói vang lên mạnh mẽ.
Thật phiền cho cô, rõ ràng là đến chữa bệnh cho Thái tử, lần này Thái tử lại trúng độc, người hạ độc có thể thuận theo tự nhiên đổ tội cho Tiết Tịnh Kỳ, đến lúc đó cô lại thành há miệng mắc quai, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh hai tiếng, cả người như là rơi vào trong hầm băng, toàn thân tê cứng, người hạ độc thật sự là thâm hiểm khó lường, vậy mà tính toán thời gian, sắp xếp người xong xuôi, cuối cùng im lặng không một tiếng động hạ độc.
Thật sự là thủ đoạn cao thâm!
"Thái tử trúng độc gì?" Thích Mặc Thanh lạnh lùng hỏi, đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc bén khác thường.
"Nếu như ta đoán không sai, hẳn là một loại độc tên gọi là 'Dấu vết', loại độc này không màu không vị, dược tính cực mạnh, nếu là người có nội lực thâm hậu cũng phải mất thời gian nửa nén hương mới có thể phát hiện ra được, khó trách lúc ta mới chữa bệnh cho Thái tử, hắn không xuất hiện dấu hiệu gì bất thường." Tiết Tịnh Kỳ tỉnh táo nói.
"Dấu vết?" Thích Mặc Thanh đối với loại độc này cũng có chút hiểu biết: "Thuốc này có chứa kịch độc, chia làm hai loại có dấu vết và không có dấu vết, nếu muốn điều chế thuốc giải, thì phải điều chế các loại thuốc khác nhau dựa vào các dấu hiệu khác nhau."
Hắn phân tích rất đúng, Tiết Tịnh Kỳ cũng biết như vậy, nhưng vấn đề là bọn họ không biết Thích Mạnh Tường trúng độc loại có dấu vết hay là không có dấu vết.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, hiện tại chỉ có tìm ra loại độc Thích Mạnh Tường trúng thì mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, bắt đầu từng bước một kiểm tra vết thương trên người Thích Mạnh Tường, ngoại trừ trên cánh tay trái của hắn có một cái lỗ kim lộ ra thì không còn vết thương nào khác.
"Khi chúng ta tới, Thái tử vẫn bình thường, cũng không trúng độc, ta mới tiêm penicilin cho hắn xong không lâu thì miệng hắn phun ra máu đen." Ngón tay Tiết Tịnh Kỳ đỡ cằm, đang đi tới đi lui trong phòng, cúi đầu tự lẩm bẩm phân tích.
Thích Mặc Thanh tiếp lời của cô: "Điều đó có nghĩa là bị hạ độc trong quá trình nàng chữa bệnh, mà lúc đó chúng ta đều ở bên ngoài, trong phòng ngoại trừ nàng, cũng chỉ có một nha hoàn bưng nước nóng đi vào..."
Nói đến đây, Thích Mặc Thanh không nói thêm gì nữa, hai người liếc nhau, vội vàng quay người nhìn về chậu nước nóng kia, bên trong lơ lửng một cái khăn tay màu trắng, vừa rồi Tiết Tịnh Kỳ sợ Thích Mạnh Tường đau nhức cho nên đưa cho hắn cắn.
Chậu nước và cái khăn tay này chắc chắn có vấn đề.
"Đây là cái gì? Không phải ngươi định dùng mấy thứ này để trị tận gốc bệnh của bản vương chứ?" Thích Mạnh Tường nhìn cây kim nhỏ dài và dung dịch thuốc nhạt màu, nghi ngờ chất vấn, tạm thời đoán không ra suy nghĩ của Tiết Tịnh Kỳ.
Đúng là người xưa chưa trải qua việc đời! Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt dùng khóe mắt liếc qua Thích Mạnh Tường, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đây là thuốc trị bệnh cho ngươi, ống tiêm và penicilin, có bọn chúng, bệnh của ngươi mới có thể tốt lên được."
"Ống tiêm? Penicilin? Là cái gì? Bản vương cảnh cáo ngươi, không cho phép dùng thuốc linh tinh trên người ta!" Thích Mạnh Tường hung dữ cảnh cáo.
Dĩ nhiên hắn không tin cái ống nước nhạt màu nho nhỏ này có thể chữa bệnh, lông mày xoắn lại như bánh quai chèo, nếu không phải thấy Tiết Tịnh Kỳ dáng vẻ tự tin, hắn thật muốn một tay hất bỏ những thứ kia!
Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn trừng hắn: "Chữa thì chữa, không chữa thì thôi, bổn vương phi điều chế thuốc cho tới bây giờ không ai dám chất vấn, bệnh của ngươi có còn muốn chữa hay không?"
Thích Mạnh Tường đâm lao phải theo lao, vừa không yên lòng mấy thứ mình chưa nhìn thấy bao giờ này, lại vừa lo Tiết Tịnh Kỳ sẽ quay người rời đi, khuôn mặt tái nhợt thế mà lại xuất hiện sắc hồng nhàn nhạt.
Lúc Tiết Tịnh Kỳ dùng ống tiêm hút thuốc ở trong lọ ra, động tác rất nghiêm túc làm hắn yên tâm hơn hẳn.
"Vậy bản vương tạm thời tin tưởng ngươi một lần." Thích Mạnh Tường thở dài một hơi.
Chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, Tiết Tịnh Kỳ gọi nha hoàn lấy khăn tay và một chậu nước nóng đến, nha hoàn kia cúi đầu, động tác lưu loát chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Cô ngẩng đầu nhìn nha hoàn một chút, bảo nàng ta vắt khăn tay.
"Được rồi, Thái tử, hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu chữa bệnh, có thể sẽ đau một chút, nhịn một tí là qua." Tiết Tịnh Kỳ giơ ống tiêm lên, từng bước từng bước tới gần Thích Mạnh Tường, nói thật là cô cũng hơi căng thẳng.
Thích Mạnh Tường gật đầu, hắn không biết cái ống tiêm này làm được cái gì, cũng không hỏi, quay người nằm xuống rồi vươn một tay đặt ở trên cái gối nhỏ, hắn tưởng là Tiết Tịnh Kỳ muốn bắt mạch cho hắn!
Tiết Tịnh Kỳ nhìn động tác của hắn, mặt đen lại, nghiêm giọng nói: "Thái tử, làm phiền ngươi cởi quần ra, ta muốn tiêm thuốc từ mông vào trong cơ thể của ngươi."
Cái gì? Thích Mạnh Tường trừng mắt Tiết Tịnh Kỳ, trong mắt mang theo sự kinh ngạc, bảo hắn cởi quần? Còn muốn đem thuốc tiêm vào trong cơ thể của hắn? Hai gò má của hắn dần dần hiện lên một màu hồng, nàng không hiểu đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Với lại cái này hoang đường như vậy, không có căn cứ gì vậy mà từ trong miệng Tiết Tịnh Kỳ nói ra, từ xưa tới nay hắn chưa từng nghe nói có phương pháp chữa bệnh như thế này!Hắn là Thái tử đương triều, nếu dùng phương pháp mới lạ này chữa bệnh, chẳng may mất mạng thì làm thế nào? Giang sơn vạn dặm chẳng phải là muốn chắp tay tặng cho người khác hay sao?
Trong đầu hắn suy nghĩ loạn xạ, tất cả chuyện này chính là Thích Mặc Thanh cố ý bố trí thật tốt, để Tiết Tịnh Kỳ trên danh nghĩa nói là chữa bệnh cho mình, nhưng thực chất là đến lén lút ám sát mình. Giết mình, Thích Mặc Thanh có thể thuận theo tự nhiên bức vua thoái vị, lập hắn làm Thái tử.
"Không được, Mặc Vương phi, ngươi giải thích thật tốt cho ta phương pháp chữa bệnh này rốt cục là thế nào! Tại sao lại đem thuốc từ bờ mông tiêm vào trong cơ thể?" Thích Mạnh Tường nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiết Tịnh Kỳ, cố ý nhấn mạnh hai chữ bờ mông, thế nào cũng phải yêu cầu nàng đưa ra lời giải thích.
Thấy dáng vẻ hắn vội vã cuống cuồng như thế, Tiết Tịnh Kỳ ngược lại mặt không đổi sắc, cô biết người thời xưa chưa từng gặp qua những vật này khó tránh khỏi sẽ thắc mắc, mở miệng động viên: "Nếu ngươi không muốn từ mông tiêm vào, thì tiêm vào cánh tay cũng được, chẳng qua tiêm vào mông sẽ đỡ đau hơn."
Thích Mạnh Tường nhìn chằm chằm ống tiêm trên tay nàng, cây kim tinh tế kia có lẽ sẽ không làm hắn thương tổn, thế nhưng là hắn làm sao biết được thứ nước thuốc nhạt màu kia rốt cục có độc hay không?
"Ngươi, nước thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của ta?" Thích Mạnh Tường hỏi lại lần nữa, hắn vô cùng nghi ngờ.
"Đúng, ta khẳng định, ta sẽ ở trong phủ thái tử chứng kiến tận mắt bệnh của ngươi khá hơn một chút mới rời đi, nếu như trong lúc đó ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ kiểm tra đến cùng." Tiết Tịnh Kỳ mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Nếu Thích Mạnh Tường còn thắc mắc một lần nữa, không chừng cô sẽ đóng sập cửa rời đi.
Thích Mạnh Tường đắn đo một lúc, bọn họ đến trong phủ của mình chữa bệnh mọi người đều biết, nếu sau khi họ rời đi hắn xảy ra chuyện thì chắc chắc không tránh khỏi liên quan.
Đừng nói Doãn Phân Tư sẽ không bỏ qua, Thích Hàm Gia sẽ là người đầu tiên hạ chỉ đuổi bắt bọn họ, đến lúc đó họ không chỉ bị bắt vào ngục, mà còn mang danh giết hại huynh đệ, hổ thẹn với thiên hạ.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ, tự mình vén quần áo lên, lộ ra cánh tay gầy yếu vì bệnh tật.
"Ra tay đi." Thích Mạnh Tường nhắm mắt không nhìn ống tiêm trên tay Tiết Tịnh Kỳ, dáng vẻ tráng sĩ nắm chặt tay quyết tâm.
Tiết Tịnh Kỳ cầm lấy cái khăn mặt nha hoàn vừa vắt nước kia, nhét vào trong mồm Thích Mạnh Tường, nói: "Nếu như thấy đau thì cắn lấy."
Dứt lời, vô cùng cẩn thận tìm được mạch máu trên cánh tay Thích Mạnh Tường, đem kim tiêm nhỏ bé từ từ đâm vào trong mạch máu, penicilin từng chút từng chút tiến vào trong cơ thể của hắn.
Mà Thích Mạnh Tường thật sự cảm thấy một tia đau đớn, cắn thật chặt cái khăn tay trong miệng.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Thích Mặc Thanh đẩy xe lăn đến bên ngoài cửa, mặc cho ánh mặt trời chiếu vào, hào quang màu vàng óng phủ lên người hắn một tầng ánh sáng rực rỡ. Hắn bình tĩnh như nước, mắt nhìn chăm chú một gốc cây hoa quế trong sân nhưng trong lòng sóng gió đã nổi lên.
Thời gian trôi qua lâu như vậy mà trong phòng không một tiếng động, hắn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, Tiết Tịnh Kỳ rốt cục có thành công hay không.
"Vương gia, ngài đừng đợi ở bên ngoài, mặt trời lên cao như thế dễ bị cảm nắng." Giả Sơn nhìn hắn hồi lâu, rốt cục không nhịn được đi đến bên ngoài khuyên can.
Nghe lời Giả Sơn, Thích Mặc Thanh di chuyển tay đặt trên xe lăn, lông mày nhíu chặt, chậm rãi đẩy xe vào trong phòng.
Vừa mới ngồi vững, bên trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiết Tịnh Kỳ.
"Thái tử?" Tiết Tịnh Kỳ sắc mặt đột biến, vẻ mặt hốt hoảng lay động lồng ngực Thích Mạnh Tường.
Lúc cô rút kim tiêm ra, Thích Mạnh Tường sắc mặt vẫn mượt mà, không bao lâu sau biến thành dáng vẻ này.Miệng hắn phun ra từng ngụm máu đen, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đã trắng bệch như không có chút máu nào, cả khuôn mặt đều hiện ra màu xanh khó coi. Mà trên cánh tay của hắn có một lỗ kim, máu đang từ đó tuôn ra ồ ạt.
Lúc mọi người xông đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Thích Mặc Thanh cứng đờ, hắn không tin Thích Mạnh Tường biến thành bộ dáng này là do Tiết Tịnh Kỳ chữa trị không thành công.
Hắn lấy ra một cái khăn tay, chặn máu đang tuôn ra từ lỗ nhỏ trên cánh tay trái của Thích Mạnh Tường, chỉ trong chốc lát, máu ngừng lại không chảy ra nữa.
"Thái tử thế nào?" Không hổ danh là Minh Vương nổi tiếng trên giang hồ, đối mặt với Thích Mạnh Tường miệng phun đầy máu đen cũng không biến sắc.
Năm đó trên giang hồ có một sự kiện ám sát thần bí, mấy trăm viên quan huyện trong vòng một tháng toàn bộ bị diệt khẩu, cái tổ chức kia làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật. Triều đình phái ra vô số Cẩm Y Vệ đều không thể bắt được, cuối cùng những người kia vậy mà thả ra tin muốn giết Minh Vương, không nghĩ tới đêm đó, sào huyệt của tổ chức đó bị tiêu diệt.
Người đứng đầu tổ chức cũng bị bắt vào thiên lao, mấy ngày trước khi tự vẫn, lại dùng máu viết trên tường thiên lao một chữ "Minh". Tất cả mọi người nghi ngờ là Mặc Vương làm, nhưng Mặc Vương lại lên tiếng bác bỏ, dù sao khi đó hắn mới chỉ mười ba tuổi.
hắn chỉ hơi thắc mắc, Tiết Tịnh Kỳ điều chế penicilin tuyệt đối không có vấn đề gì, Thích Mạnh Tường xuất hiện tình huống như vậy, nhất định là có người động tay động chân.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thái tử, lập tức đưa tay bắt mạch cho hắn, hắn dường như là không có mạch tượng, chỉ loáng thoáng xuất hiện đôi lúc. Sắc mặt của cô thay đổi liên tục, khuôn mặt tinh tế lúc này nhăn lại như bánh bao. Lại có người ngay dưới tầm mắt cô hạ độc Thích Mạnh Tường, mà cô lại không hề phát hiện.
"Thái tử bị người ta hạ độc, chỉ là không biết ai có công phu lợi hại như vậy, thế mà hạ độc ngay trong lúc ta chữa bệnh cho Thái tử, mà ta lại không phát hiện." Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng nói, khuôn mặt mang theo mấy phần mệt mỏi.
Điều khỏi phải nói là bệnh tình của Thái tử đang chuyển biến xấu, ban đầu nếu tiêm một mũi penicilin vào, bệnh tình của hắn hẳn là sẽ có chuyển biến tốt đẹp, coi như không có khởi sắc quá lớn, cô lại tiêm thêm cho hắn mấy mũi là được.
Chỉ là bản thân Thái tử dùng một loại thuốc không nặng không nhẹ, cộng thêm chất độc hiện tại ở bên trong thì cơ thể không thể chịu đựng được.
Sắc mặt Thích Mặc Thanh lạnh như băng, ánh mắt thâm trầm dừng trên mặt Thích Mạnh Tường, thấy hắn bộ dạng sống dở chết dở, trong lòng của hắn không một gợn sóng. Chẳng qua bởi vì hắn trúng độc nên dính líu đến Tiết Tịnh Kỳ, vậy thì không được.
"Đây không phải lỗi của nàng, là người hạ độc quá nham hiểm, biết chúng ta muốn tới chữa bệnh cho Thái tử, cho nên thừa dịp này hạ độc trên người Thái tử." Thích Mặc Thanh thương xót ôm bả vai Tiết Tịnh Kỳ, giọng nói vang lên mạnh mẽ.
Thật phiền cho cô, rõ ràng là đến chữa bệnh cho Thái tử, lần này Thái tử lại trúng độc, người hạ độc có thể thuận theo tự nhiên đổ tội cho Tiết Tịnh Kỳ, đến lúc đó cô lại thành há miệng mắc quai, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh hai tiếng, cả người như là rơi vào trong hầm băng, toàn thân tê cứng, người hạ độc thật sự là thâm hiểm khó lường, vậy mà tính toán thời gian, sắp xếp người xong xuôi, cuối cùng im lặng không một tiếng động hạ độc.
Thật sự là thủ đoạn cao thâm!
"Thái tử trúng độc gì?" Thích Mặc Thanh lạnh lùng hỏi, đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc bén khác thường.
"Nếu như ta đoán không sai, hẳn là một loại độc tên gọi là 'Dấu vết', loại độc này không màu không vị, dược tính cực mạnh, nếu là người có nội lực thâm hậu cũng phải mất thời gian nửa nén hương mới có thể phát hiện ra được, khó trách lúc ta mới chữa bệnh cho Thái tử, hắn không xuất hiện dấu hiệu gì bất thường." Tiết Tịnh Kỳ tỉnh táo nói.
"Dấu vết?" Thích Mặc Thanh đối với loại độc này cũng có chút hiểu biết: "Thuốc này có chứa kịch độc, chia làm hai loại có dấu vết và không có dấu vết, nếu muốn điều chế thuốc giải, thì phải điều chế các loại thuốc khác nhau dựa vào các dấu hiệu khác nhau."
Hắn phân tích rất đúng, Tiết Tịnh Kỳ cũng biết như vậy, nhưng vấn đề là bọn họ không biết Thích Mạnh Tường trúng độc loại có dấu vết hay là không có dấu vết.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, hiện tại chỉ có tìm ra loại độc Thích Mạnh Tường trúng thì mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, bắt đầu từng bước một kiểm tra vết thương trên người Thích Mạnh Tường, ngoại trừ trên cánh tay trái của hắn có một cái lỗ kim lộ ra thì không còn vết thương nào khác.
"Khi chúng ta tới, Thái tử vẫn bình thường, cũng không trúng độc, ta mới tiêm penicilin cho hắn xong không lâu thì miệng hắn phun ra máu đen." Ngón tay Tiết Tịnh Kỳ đỡ cằm, đang đi tới đi lui trong phòng, cúi đầu tự lẩm bẩm phân tích.
Thích Mặc Thanh tiếp lời của cô: "Điều đó có nghĩa là bị hạ độc trong quá trình nàng chữa bệnh, mà lúc đó chúng ta đều ở bên ngoài, trong phòng ngoại trừ nàng, cũng chỉ có một nha hoàn bưng nước nóng đi vào..."
Nói đến đây, Thích Mặc Thanh không nói thêm gì nữa, hai người liếc nhau, vội vàng quay người nhìn về chậu nước nóng kia, bên trong lơ lửng một cái khăn tay màu trắng, vừa rồi Tiết Tịnh Kỳ sợ Thích Mạnh Tường đau nhức cho nên đưa cho hắn cắn.
Chậu nước và cái khăn tay này chắc chắn có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.