Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 207: XUỐNG NÚI TÌM HIỂU

Bạc Hạ Môn

23/01/2021

Ánh nắng sớm luôn nhạt làm người ta nhìn không thấu, một tia sáng nhàn nhạt từ phía đông kéo dài, rải đầy nóc nhà sâu bên trong rừng cây, để lại một mảng sáng mông lung.

Tiết Tịnh Kỳ đón tia nắng đầu tiên từ trong phòng đi ra, lại chưa từng nghĩ bên ngoài Triều Mị Băng và Minh Khê đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống núi.

"Tiểu Hoa, cháu ra rồi." Triều Mị Băng bỏ thứ gì đó của Minh Khê xuống, đi đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ: "Lần này Minh Khê đi, khoảng chừng hai ngày gì đó, ngoại trừ giúp cháu nghe nóng tin tức của Minh Vương, còn phải giúp ông làm một chuyện, hai ngày sau sẽ về.."

Ý của ông ta là muốn để Tiết Tịnh Kỳ đừng gấp gáp, chuyện nên làm nhất định sẽ làm tốt.

"Con biết rồi, ông ngoại, đường xuống núi này đại khái phải đi bao lâu?" Lần trước Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên nóc nhà với Minh Khê cũng chưa từng nhìn thấy đường xuống xúi, không phải nơi này là đỉnh núi chứ?

Triều Mị Băng vuốt vuốt râu nói: "Ở đây xuống núi khoảng nửa này, từ dưới chân núi vào thành thời gian cũng không lâu, tốc độ cũng rất nhanh."

Trên mặt bàn trong tiểu viện có một ít dược liệu, Minh Khê vô cùng nhanh nhẹn gom chúng lại một chỗ, động tác vô cùng thuận thục, xem ra là thường xuyên làm như vậy.

"Những dược liệu này muốn mang xuống núi bán sao?" Tiết Tịnh Kỳ nhìn mấy bó dược liệu chỉnh tề, hỏi.

Triều Mị Băng gật gật đầu: "Những dược liệu này đều là ta hái trên núi xuống phơi khô, chỉ cần mang đến tiệm bán thuốc dưới núi cho người ta thu mua là được, lấy tiền đó lại mua ít rượu và củi gạo dầu muối về." Dừng một chút, ánh mắt ông ta lướt qua người Tiết Tịnh Kỳ, lập tức nói: "Xem trí nhớ của ta này, Tịnh Kỳ, nhanh nói nhỏ kích thước của con cho Minh Khê, ta bảo hắn mua cho con hai bộ xiêm y, xiêm y trên người của con đều là đồ Minh Khê mặc năm năm trước, lại nói con mặc xiêm y của nó cũng không quá tốt."

Minh Khê bên cạnh không tiếng động thu dọn đồ đạc cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ, môi mỏng hơi hé: "Bao nhiêu."

Mặc dù xiêm y không mới, nhưng cũng không hỏng gì, chủ yếu có thể chống lạnh là được. Lúc ở Minh Vương phủ cô cũng không để bụng, mỗi tháng đều có người may mặc đưa xiêm y đến cho cô, cho đến khi đến đây, mới mỗi ngày đổi qua đổi lại hai bộ quần áo thôi.

"Không cần, nếu có nhiều thì mua cho ông ngoại thêm hai chai rượu trắng." Tiết Tịnh Kỳ khoát khoát tay từ chối.

Triều Mị Băng thở dài: "Đứa nhỏ này, ông ngoại không thiếu rượu, nếu con không nói, ông sẽ để Minh Khê tùy tiện mua, dù sao kích cỡ con gái cũng không chênh bao nhiêu, cứ dựa theo Linh Nhi lúc nhỏ mà làm vậy."

Dứt lời, ông dùng một ý thức nói nhỏ cho Minh Khê, Minh Khê mặt không đổi sắc ghi nhớ, sau khi thu dọn hành lý xuống núi.

Không ngờ Triều Mị Băng vẫn còn nhớ kích thước của mẹ cô vô cùng rõ ràng, có lẽ, đời này khó có thể quên được.

"Chăm sóc cho sư phụ." Cuối cùng Minh Khê liếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ, quay người lại đi xuống núi.

Bóng hình của hắn dồn dập và vội vàng, bước chân lại vô cùng vững vàng, chỉ một cái chớp mắt, bóng hình của hắng đã vào trong tuyết trắng mịt mùng, biến mất không còn thấy gì nữa.

"Cái tên tiểu tử Minh Khê này, cuối cùng ta cũng có thể yên tĩnh một lúc rồi." Triều Mị Băng thoải mái dựa vào sau lưng ghế, khép hờ hai mắt nghỉ ngơi.

Nhìn dáng vẻ Triều Mị Băng không thể chờ được tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, Tiết Tịnh Kỳ ngược lại cảm thấy lúc ông và Minh Khê ở cùng nhau tương đối tốt, không khí cũng không trầm lặng như vậy.

"Minh Khê rất ồn ào sao?" Tiết Tịnh Kỳ sao lại cảm thấy lúc hắn ta ở với mình luôn lãnh ngạo như sương chứ?



Triều Mị Băng từ từ nhắm hai mắt: "Ồn ào, ồn ào muốn chết."

Trên trời có tuyết nhỏ, Triều Mị Bằng năm dưới đình cảm thấy có chút lạnh, nắm chặt chăn lông chồn trên người, cả người dần dần ấm lên. Vừa nhắm mắt lại, lập tức đắm chìm trong giấc mơ chuyện cũ không thoát ra được.

Thu dọn lại mấy thứ còn lại trên mặt bàn, Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt áo choàng, mang hai lồng hồ ly vào phòng, mấy hôm nay chúng nó béo lên không ít, cả người giống như là quả bóng bơm hơi lên vậy.

Chơi đùa vời hồ ly một lúc, Tiết Tịnh Kỳ lại thấy vô cùng buồn bực, trong đầu vẫn luôn tính thời gian, nghĩ sau khi Minh Khê xuống núi sẽ nghe được lời đồn đại thế nào. Trong đầu hoảng sợ, tâm tình càng lúc càng bất an, cuối cùng mang hồ ly chạy đến phía sau núi hóng gió.

Phía sau núi lại bình tĩnh không ít, là rừng núi sâu thẳm, có rất ít người ra vào, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió tuyết thổi qua cành khô, thực tế có chút chói tai.

Vươn vươn vai, thời gian cũng không sớm, chân trời đã xuất hiện một vầng mây màu xanh đậm, trời lập tức chìm xuống một mảnh đen ngòm, đè đến mức làm người ta hít thở không thông.

"Đừng động, giơ tay lên." Sau lưng đột nhiên xuất hiện giọng nói trầm thấp u ám, một thứ gì đó giống như dao nhọn chống lên cổ Tiết Tịnh Kỳ, xuyên qua áo choàng chạm đến da thịt của cô.

Không biết tình huống sau lưng, trên người cũng không mang theo độc châm phòng thân, cứ như vậy bị một người, một cây đao giữ lại thật sự không phải phong cách của Tiết Tịnh Kỳ. Nhưng mà lúc này lại không còn biện pháp khác, cô nghe lời giơ hai tay lên.

"Mấy người ở trên con đường nào? Hình như ta với ngươi không thù không oán?" Giọng nói Tiết Tịnh Kỳ vẫn bình tĩnh, trầm mặc hỏi.

"Câm miệng! Không được nói, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình." Hơi thở của đàn ông rất nặng, phả lên gò má của cô.

Nghe khẩu âm này có vẻ không phải là người nước Thích Diệp, không phải ngoại tặc xâm lấn chứ? Nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ thật sự nghĩ không ra được mình có kẻ thù nào muốn đến trả thù, cho dù muốn trả thù, cũng phải biết tin cô chết rồi, mà nguyên thân của cô, ngoại trừ Triệu Mị Băng và Minh Khê, cũng không ai thấy.

"Bây giờ, mang theo ta đi, ta muốn vào thành." Nam nhân lạnh như băng nói.

Nơi này là rừng sâu núi thẳm, sao có thể có người đến mà không biết đường vào thành, Tiết Tịnh Kỳ càng khẳng định nam nhân này không phải người nước Thích Diệp.

"Nơi này là rừng sâu núi thẳm, cách Kinh Thành rất xa, thời gian phải đi khoảng một ngày, nếu không có chuyện gì đặc biệt, ta sẽ không xuống núi." Tiết Tịnh Kỳ nói, trong đầu xoay vòng, bổ sung: "Nếu không ngươi đi theo ta, ta cho ngươi một bức bản đồ xuống núi, như vậy không cần ta dãn đường, ngươi cũng có thể tìm được đường xuống núi."

Không nghe thấy sau lưng có tiếng động, Tiết Tịnh Kỳ cũng không dám động, đang lúc không biết nên nói gì, nam nhân kia đột nhiên nói: "Được, nhanh mang ta đi, nếu dám giở trò gì, ta giết chết ngươi."

Đần như vậy còn dám ra đây học người ta làm cướp? Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ mừng thầm, trên mặt lại hoảng sợ nói: "Không dám không dám, ta đã ở đây mấy chục năm rồi, nhất định sẽ vẽ cho người một bản đồ hoàn mỹ, để ngươi có thể ra khỏi sơn cốc này."

Đao của nam nhân kia có chút buông lỏng, dường như đã tin lời nói của Tiết Tịnh Kỳ, đẩy lưng cô vượt qua một mảng băng tuyết sau núi, bên trong chính là nhà ở.

Lúc cổ Tiết Tịnh Kỳ bị chống dao đi vào trong nhà chính, Triều Mị Băng đã không thấy đâu, cô thở dài một hơi, hai người cùng đến cái đình chính giữa, bên dưới là cái ao lạnh như băng.

Cô nhìn nhìn cái ao, đột nhiên hai tay đột ngột nhanh chóng giành lấy cây đao trong tay người kia, chuẩn bị tùy thời đạp hắn ta xuống ao nước, nhưng động tác hắn ta cũng rất nhanh, gương mặt dữ tợn muốn bóp cổ Tiết Tịnh Kỳ, nổi giận nói: "Con tiện nhân này, biết là ngươi không cam lòng, còn muốn đạp ta xuống nước? Ngươi đi chết đi!"



Hắn ta trở tay bắt lấy cổ áo Tiết Tịnh Kỳ, thay đổi tư thế, gắt gao ép chặt cô bên lan càn, nhìn thấy sắp đẩy cô xuống nước, sau lưng lại đột nhiên có hai cây châm bạc bay đến, chuẩn xác cắm vào huyệt Ngọc Chẩm trên mặt hắn ta.

Người nọ té thẳng xuống dưới chân Tiết Tịnh Kỳ, vẫn không nhúc nhích.

"Chỉ tên cướp nhỏ này còn muốn xông vào Điệp Cốc của ta, làm tổn thương người thân của ta? Ta nhất định phải treo hắn ta lên, khảo vấn một trận." Triều Mị Băng không biết từ đâu đi ra, đưa tay bắt nam nhân kia lên, dùng lực kéo đến dưới cây cột lớn giữa nhà.

Lại lấy hai sợi dây thừng từ phòng kho ra quấn chặt thân thể người kia, thắt nút chết, làm hắn ta động cũng không động được.

Sắc mặt Triều Mị Băng có chút khó coi, Điệp Cốc này không biết đã bao lâu không có người ngoài xông vào, hôm nay sự xuất hiện của người này là một dấu hiệu không tốt.

"Tiểu Hoa, con gặp phải hắn ta ở đâu?" Triều Mị Băng cứng ngắc hỏi thăm.

"Ở sau núi, không biết hắn ta từ đâu xông tới, muốn tìm đường xuống núi vào thành. Nhìn dáng vẻ của hắn ta, hẳn là không phải người của Thích Diệp." Tiết Tịnh Kỳ chống cằm đánh giá toàn thân người kia một lượt, cũng không biết là người nước nào.

"Biết rõ từ đây có thể vào thành nhất định là người nước láng giếng, mà nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này chính là của Thành Châu, không sai chút nào." Triều Mị Băng chậc lưỡi nói.

"Chẳng lẽ chúng ta thật sự giao chiến với Thành Châu sao? Thời gian chuẩn bị lâu như vậy, nước Thành Châu chưa hẳn có thể lui về toàn thân." Tiết Tịnh Kỳ cong cong miệng, nhìn người nước Thành Châu bị trói trên cột đá, xem ra đây chỉ là một tiên phong thôi.

"Nước Thành Châu tự cho là thực lực hùng hậu, kỳ thật xem thường, bọn họ chẳng qua là phái một tên lính xung phong lên thăm dò tình huống mà thôi.” Triều Mị Băng vuốt vuốt râu, ý vị thâm trường nói.

Nói xong, vươn tay rút ngâm châm trên huyệt Ngọc Chẩm của người nọ ra, thu vào ống tay, sau khi rút ngân châm, khoảng ba đến năm phút có thể tỉnh lại.

Xem ra đây là nơi tiếp giáp giữ Thích Diệp và Thành Châu, chỉ cần xuyên qua Điệp Cốc này, có thể thuận lợi xuống núi. Nhưng mà nếu để cho người này đi, kinh thành chắc chắn sẽ hỗn loạn!

"Chúng ta nhất định phải cẩn thận tra khảo người này, miễn cho sau này có càng nhiều binh sĩ nước Thành Châu từ bên ngoài bò vào." Tiết Tịnh Kỳ uống một ngụm trà, ung dung chờ người nọ tỉnh táo lại.

Ánh trăng lạnh dần, ánh sáng từ trên nhành cây rơi xuống mặt đất, lộ ra một bóng cây mơ hồ, lúc này lại có vẻ vô cùng ấm áp.

"Phốc" Giữa nhà truyền đến một tiếng nôn mửa, ngay sau đó tiếng là hai tay chống lên mặt đất, cố gắng đứng lên, hai tiếng động rất rõ ràng, nhưng hương vị lại bất đồng.

"Ngươi đã tỉnh? Có phải là cảm thấy rất chóng mặt? Chân rất mềm ? Toàn thân cao thấp không chút khí lực?" Tiết Tịnh Kỳ cười híp mắt hỏi người trước mặt.

"Ngươi, ngươi làm gì ta? Nhanh thả ta ra! Ngươi biết ta là ai không?" Nam nhân kia phát điên đá loạn, mặc dù hai tay của hắn ta bị trói lại, nhưng đầu cũng rất cơ trí, ý đồ dùng đầu của mình phá cây cột.

"Ta còn không làm gì ngươi, ngươi đã sợ thành như vậy? Ta nói cái mạng nhỏ này của ngươi có thể sống được bao lâu? Chỉ sợ gặp người ám sát." Tiết Tịnh Kỳ bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt đáng thương nhìn nam nhân kia.

"Cút ngay, cút ngay! Thức thời thì để ta ra ngoài..." Lúc nam nhân còn đang kinh hãi kêu to, sau lưng liền truyền đến tiếng của Triều Mị Băng.

"Tiểu Hoa, con tránh một chút, xem thuốc ngứa ta mới chế ra tác dụng thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook