Quyển 4 - Chương 154: 153: Tiếng pháo giòn tan
Tiêu Tương Đông Nhi
29/09/2016
Sở Kiều thật ra vẫn luôn tỉnh táo, nàng chỉ chẳng qua không muốn mở mắt ra mà thôi. Nàng cảm giác được xung quanh mình có người đi lại, có người vẫn luôn nhẹ giọng gọi tên nàng, có người bi thương khóc lóc cạnh giường, có người bón thuốc cho nàng, có người đang lẳng lặng nhìn nàng, không đến gần cũng không lên tiếng nói chuyện.
Sở Kiều nhận biết hết, nhưng nàng lại không hề muốn tỉnh lại, vẫn một mực ngủ vùi, trái tim khô kiệt, lạnh giá như băng. Trong lúc nàng ngủ, một giấc mộng cứ lặp đi lặp lại, Sở Kiều mơ thấy mình đang trôi nổi trong làn nước rét lạnh như băng dưới hồ, bốn phía tối tăm mịt mù, da thịt không ngừng bị mảnh băng vỡ quẹt trúng, Gia Cát Nguyệt hướng mặt về phía nàng, thân thể đang dần chìm xuống, sau lưng như có tia sáng khẽ lóe, sắc mặt hắn tái nhợt như giấy, duy có đôi mắt đen là vẫn sáng ngời, vẫn trong suốt không rõ buồn vui, đang lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm đó như khiến nàng trầm luân.
Lần đầu tiên trong đời, Sở Kiều cảm thấy mình yếu ớt đến như vậy, mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ tìm quên, không hề lưu luyến cuộc sống. Chuyện vừa qua đã đập tan tất cả mọi mơ ước mà nàng vẫn điên cuồng theo đuổi chỉ trong một nháy mắt, nàng không muốn nghĩ, đúng hơn là không còn sức để nghĩ, thậm chí cũng không có dũng khí mở mắt đối mặt với hiện thực. Nàng muốn trốn tránh, yếu ớt cho rằng chỉ cần không mở mắt thì mọi chuyện vẫn như cũ, chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ Sở Kiều mới nhận ra, nàng rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái, tâm tư cũng yếu đuối như những nữ nhân bình thường, biết đau khổ, biết bi thương, và biết tuyệt vọng.
Cứ như vậy, Sở Kiều đã tuyệt thực mấy ngày liền, thuốc không uống mà ngay cả nước cũng không nhấp.
Cho đến một ngày, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng huyên náo dữ dội, có người đang lớn tiếng gọi tên Sở Kiều mắng chửi bằng vô số lời lẽ cay nghiệt. Từng câu từng chữ như đâm vào tim, giọng nói kia vô cùng quen thuộc khiến Sở Kiều hoảng hốt mở mắt ra, hối hả bò xuống khỏi giường chạy ra ngoài, đập vào mắt nàng là hình ảnh thân thể nhuốm máu của Chu Thành.
Người quản gia trẻ tuổi không biết võ nghệ người đã đầy thương tích, y phục rách bươm nhuốm máu, đang lồng lên như phát điên, một tay đã bị chém cụt nhưng vẫn còn cố gắng xông lên, máu tươi bắn khắp sân viện. Hai mắt Chu Thành hằn tia máu, hắn vừa mắng to vừa dùng cánh tay còn lại tấn công thị vệ. Đám thị vệ không hề hạ sát thủ, chỉ ngăn cản Chu Thành tiến đến gần gian phòng, mỗi lần quật ngã hắn xong sẽ lạnh lùng nhìn hắn khó khăn bò dậy.
“Ngươi, đồ lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa!” Chu Thành điên cuồng hét to. Toàn thân hắn đều là miệng vết thương lở loét, da thịt thâm tím, vừa nhìn là biết do ẩn thân dưới tuyết lạnh trong thời gian dài.
Tử Tô ôm chặt Sở Kiều, run rẩy cố gắng đưa tay muốn che mắt nàng. Song Sở Kiều vẫn thẳng lưng đứng đó, không hề nhúc nhích nhìn Chu Thành hết lần này đến lần khác cố sức bò dậy lao về phía nàng.
“Dừng tay…” Sở Kiều thấp giọng lẩm bẩm.
“Dừng tay!” Sở Kiều đột nhiên hét lên, đẩy Tử Tô ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài, gió bên ngoài rét buốt như lưỡi đao sắc. Nàng chạy đến giữa sân, điên cuồng đẩy đám thị vệ đang cố ngăn cản mình ra, lớn tiếng hét: “Tất cả dừng tay!”
“Ta phải giết ngươi!” Chu Thành quát thật to rồi vung kiếm xông lên.
Thiếu nữ ngây người đứng yên tại chỗ. Khoảnh khắc đó, như chưa từng là một đặc công tài giỏi đến từ hiện đại, nàng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn lưỡi kiếm đang đâm về phía mình.
Song, ngay trước khi mũi kiếm xuyên thủng ngực nàng thì một mũi tên nhọn đã xé gió lao đến, chuẩn xác xuyên thủng tim Chu Thành. Người quản gia trẻ tuổi thoáng khựng người lại rồi phun ra một búng máu thật to, bắn cả lên mặt Sở Kiều, con ngươi hắn nở lớn, đầu gối lập tức mềm nhũn, cả người lập tức khuỵu xuống trên đất.
Sở Kiều đưa tay ra muốn đỡ thì nhìn thấy người nọ đang dùng ánh mắt tràn đầy thống hận nhìn mình. Nam nhân vận dụng phần khí lực cuối cùng nhổ mạnh vào mặt Sở Kiều rồi lạnh lùng mắng: “Tiện nhân!”
Ngay sau đó, Chu Thành ngã *phịch* ra trên mặt đất, bụi đất bị hất lên, bay lơ lửng trước mắt của Sở Kiều. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt lạnh lùng của Yến Tuân.
Hạ cung tên xuống, Yến Tuân âm trầm đi đến, từ trên cao nhìn nàng, trầm giọng nói: “Ta đã chiêu cáo khắp thiên hạ rằng muội chính là người thiết kế dụ cho Gia Cát Nguyệt sập bẫy, thành công lấy mạng hắn. Tên này cũng đi theo Gia Cát Nguyệt đến Bắc Yến nên mới tới nhanh như vậy. Nếu ta đoán không sai thì mấy ngày nữa sẽ lần lượt có sát thủ của Gia Cát gia tìm đến. Có điều ta đã phái rất nhiều người bảo vệ nơi này, muội không cần phải lo lắng.”
Sở Kiều nhìn Yến Tuân, trong một thoáng, nàng thậm chí không nhận ra người trước mặt là ai, tên là gì. Nàng cố gắng nghĩ, cố gắng nhớ, nhưng chỉ thấy đầu đau dữ dội. Ánh mặt trời chói chang rọi lên hoàng bào của hắn, rực rỡ đến mức nàng không thể mở mắt nhìn.
Rất nhanh sau đó Yến Tuân đã dẫn người rời đi, sân viện lại trở nên yên tĩnh. Đám hạ nhân hối hả mang nước đến, hì hục tẩy rửa vết máu đổ trên mặt đất. Sở Kiều vẫn đứng bất động, không người nào dám tới quấy rầy nàng.
Chỉ có Kinh Tử Tô e dè tiến đến gần, run rẩy kéo kéo vạt áo Sở Kiều, nhỏ giọng gọi: “Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi?”
Gió lạnh liên tục thổi qua, thân thể Sở Kiều dần trở nên giá lạnh. Tử Tô vẫn lay lay tay nàng, âm thanh dần mang theo giọng mũi, nức nở từng hồi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng mắng tức giận của ai đó. A Tinh quát mắng những thị vệ ngăn cản mình xong liền sải bước xông vào viện, nhìn thấy dáng vẻ của Sở Kiều thì sống mũi nhất thời cay cay, mặc kệ xung quanh vẫn còn đông đảo hạ nhân, trực tiếp ôm nàng đi vào nhà. Bên ngoài lạnh như vậy mà Sở Kiều chỉ mặc một lớp áo mỏng manh, chúng thị nữ kinh hoảng nhào đến chà xát làm ấm tay chân cho nàng mà nàng vẫn chỉ ngây ra ngồi đó, giống như người đã chết.
“Cô nương, xin chớ có như vậy.” A Tinh đỏ hồng mắt nói với Sở Kiều: “Xin đừng trách bệ hạ, tất cả đều do gã tiểu nhân Trình Viễn kia buông lời gièm pha. Cô nương, người phải kiên cường lên.”
Giọng nói của A Tinh nghe xa xôi như từ một thế giới khác, Sở Kiều nhẹ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn, hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Hạ Tiêu đâu?”
Giọng Sở Kiều đã khản đặc như ống bể bị vỡ, A Tinh thoáng sửng sốt, như nghe không hiểu lời nàng, ngây ngốc hỏi lại: “Hở? Gì cơ?”
“Hạ Tiêu đâu? Các binh sĩ của Tú lệ quân đâu? Bọn họ thế nào rồi? Có sao không?”
“Không có, không có.” A Tinh vội vàng đáp: “Không sao cả. Bọn họ hiện giờ đang ở trong doanh trại, cũng có định đến thăm cô nương, nhưng cô nương còn đang dưỡng bệnh nên bệ hạ không cho phép người ngoài đến quấy rầy.”
“Ừm.” Sở Kiều im lặng gật đầu, sau lại hỏi, thần sắc vô cùng bình tĩnh, “Người của Gia Cát Nguyệt đều chết hết rồi sao?”
“Toàn bộ không một ai sống sót, phần lớn thi thể đều đã được vớt lên, chỉ có một số ít không tìm được do hồ quá sâu, có điều chắc cũng không sống được.”
“Gia Cát Nguyệt thì sao? Đã tìm thấy thi thể của hắn chưa?”
A Tinh nhẹ liếm môi, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Sở Kiều một lúc, cuối cùng trầm giọng nói: “Đã tìm thấy, được Nhạc Hình tướng quân hộ tống trở về Đại Hạ rồi. Gia Cát gia đã dùng một triệu lượng vàng chuộc về, do Triệu Triệt tự mình đến nhận xác.”
Sở Kiều vẫn thất thần, ánh mắt nhìn đăm đăm vào hư vô, nhẹ gật đầu.
A Tinh căng thẳng tiếp lời: “Cô nương, người yên tâm, thi thể của hắn không bị ai đụng đến cả, được trả về trong tình trạng nguyên vẹn, bệ hạ còn chuẩn bị cho hắn một cỗ quan tài thượng hạng…”
“Người đã chết, quan tài tốt hay xấu thì có ích gì.” Thiếu nữ lạnh nhạt buông một câu.
Dứt lời, Sở Kiều chợt đứng bật dậy, nàng đã sáu bảy ngày không ăn không uống, chỉ nhờ nước thuốc mà sống nên bước chân có hơi loạng choạng, Tử Tô muốn đến đỡ cũng bị đẩy ra. Nàng run rẩy đi từng bước một đến trước thư án, lấy giấy cầm bút như muốn viết gì đó.
“Để ta mài mực cho muội.” Tử Tô vội vàng chạy đến mài mực cho nàng.
Cửa phòng hiện vẫn mở toang, gió thổi vào khiến giấy trên bàn bay tán loạn. Tử Tô gấp gáp ra lệnh cho nha đầu: “Nhanh nhanh đóng cửa lại!”
Tử Tô quay lại thư án thì thấy Sở Kiều đã viết xong, niêm phong lại rồi đưa cho A Tinh, bình tĩnh nói: “Phiền ngươi giao thư này cho Hạ Tiêu, bảo hắn cứ làm theo lời trong thư, nhất định phải ngăn sát thủ của Gia Cát gia tiến vào Bắc Yến.”
A Tinh ngơ ngẩn nhận lấy thư xong lại thấy Sở Kiều múa bút viết thêm một bức khác, giao cho hắn nói: “Phong thư này giao cho Ô tiên sinh, nói với Ô tiên sinh, sức một người có hạn, muốn giành lại sự tín nhiệm thì có rất nhiều cách, tất cả mầm mống chống đối ở Thượng Thận đều đã bị ta loại trừ, nơi đó bây giờ xin giao lại cho Ô tiên sinh.”
Nói xong, nàng lại nhanh chóng viết một bức khác.
“Phong thư này giao cho Hoàn Hoàn, nói với nàng, tất cả đều nhờ cậy nàng.”
Trong lòng chợt dâng lên dự cảm bất thường, A Tinh thảng thốt buột miệng hỏi: “Cô nương, người không phải định tự sát đó chứ?”
Sở Kiều ngước lên nhìn A Tinh, ánh mắt thiếu nữ vẫn trong suốt như xưa, nhưng A Tinh lại cảm thấy có gì đó không giống trước.
Đúng vậy, không giống như xưa. Trước kia, cô nương luôn bình tĩnh quyết đoán, những khi nhìn vào mắt nàng, hắn vẫn có thể cảm thận được tâm tình cùng mọi vui buồn của nàng. Còn hiện tại, mắt nàng đang nhìn hắn nhưng hắn lại không hề cảm giác được tầm mắt nàng đang đặt trên người mình. Ánh mắt kia nhìn hắn, nhưng lại như xuyên qua người hắn, rời khỏi gian phòng, ra khỏi tường viện, du tẩu như áng mây ở chân trời xa xăm…
“Không thể có chuyện đó.” Sở Kiều lãnh đạm đáp lời rồi quay sang nói với Tử Tô: “Ta đói rồi, tỷ lấy cho ta ít thức ăn có được không?”
Kinh Tử Tô thoáng ngây ra, ngay sau đó liền phấn khởi ‘ừm’ một tiếng thật to rồi chạy ra ngoài.
Thức ăn thoáng cái đã được chuẩn bị xong, Tử Tô chỉ huy hạ nhân nhanh chóng bày ra một bàn lớn, sau đó đứng cạnh Sở Kiều vui vẻ nói: “Đây đều là do bệ hạ phái người đưa tới, muội mới bệnh dậy, tốt nhất nên ăn mấy món này, đều là dược thiện nhiều dinh dưỡng do đại phu kê đơn. Muội đã mấy ngày không ăn gì, bây giờ không nên ăn đồ có quá nhiều gia vị. Cháo gà này do ta đích thân ninh suốt mười hai canh giờ, muội mau nếm thử…”
Giọng Tử Tô càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ lóng ngóng đứng nhìn Sở Kiều bưng chén cơm lên và từng đũa vào miệng. Nàng nhanh chóng ăn xong một chén, sau đó tự mình đứng dậy xới thêm một chén, ngồi xuống tiếp tục ăn.
Tốc độ ăn của Sở Kiều nhanh đến đáng sợ, giống như người ăn mày bị đói lâu ngày, được ăn thì ăn ngấu nghiến không ngừng. Kinh Tử Tô nhìn thấy thì sợ hãi, run run định kéo tay Sở Kiều thì lại thấy nàng mặc kệ mình, vẫn tiếp tục ăn.
Tử Tô cắn môi, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, cố sức kéo tay Sở Kiều, bi thương khóc ròng, “Nguyệt Nhi, muội đừng như vậy, kìm nén sẽ có hại cho bản thân, khó chịu thì cứ khóc đi.”
Sở Kiều không nói không rằng, chỉ tiếp tục nhai lấy nhai để, tựa như muốn nuốt xuống mọi thống khổ cùng với từng đũa cơm.
Trong gian phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng nức nở của Tử Tô ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác. A Tinh cầm ba phong thư trong tay mà cảm giác đầu ngón tay như chạm vào băng, hắn vừa muốn mở miệng nói thì bất chợt chạm phải ánh mắt lạnh lùng của thiếu nữ.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Ngươi đi đi.”
Lúc A Tinh rời đi là đến thời điểm thăm bệnh của Sở Kiều. Đám đại phu lũ lượt tiến vào viện, lưng ai cũng đeo một hòm thuốc thật to. Đông người, khuôn viện liền trở nên thêm sức sống. Nhưng chẳng rõ vì sao, A Tinh lại cảm thấy không khí nơi này dường như chợt lạnh lẽo hẳn đi.
A Tinh vừa ra khỏi cửa thì liền nhìn thấy bóng dáng Yến Tuân đang đứng dưới tán hồ dương* xòe rộng. Nơi này có một cái tên rất đẹp là Vân Bích nhưng nó lại là một vùng đất hẻo lánh vô cùng nghèo khó, đất đai cằn cỗi, bão tuyết hoành hành quanh năm. Người dân nơi này luôn phải chịu cảnh thiếu thốn ăn không đủ no, nên thường xuyên tìm đường chạy nạn. Qua một thời gian dài, ngoại trừ một số người già tuổi cao, ở đây chỉ còn lại những gốc hồ dương này.
*Hồ dương: Khác với những cây dương thông thường, loài hồ dương có sức chống chịu mạnh mẽ đối với khô hạn, khí hậu thay đổi ác liệt và đất mặn. Trong sa mạc Tacramakan ở Tân Cương, nước ngầm có hàm lượng muối rất cao, nó vẫn sống xanh tươi rậm rạp cả ngàn năm.
Nghe được A Tinh đi ra, Yến Tuân cũng không quay đầu lại. A Tinh đưa mấy phong thư ra, hắn lần lượt mở từng bức, cẩn thận đọc qua, thư viết không dài, chỉ khoảng nửa canh giờ đều đã đọc xong.
Cuối cùng, Yến Tuân niêm phong thư lại như nguyên trạng, giao cho A Tinh rồi nói: “Cứ làm theo lời nàng nói.”
Mặt A Tinh đỏ ửng như vừa bị người khác phát hiện mình làm chuyện xấu, hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Bệ hạ, cô nương sẽ không định tự sát chứ? Lời lẽ giống như muốn gửi di ngôn vậy.”
Yến Tuân không đổi sắc mặt, trả lời một câu giống như Sở Kiều vừa nói: “Không thể có chuyện đó.”
“Vậy…” A Tinh lại hỏi: “Vậy tại sao bệ hạ lại gán tội danh mưu sát Gia Cát Nguyệt lên người cô nương? Không nói đến chuyện tử sĩ của Gia Cát gia tìm cách trả thù, cô nương nhất định sẽ hận ngài.”
“Hận ta?” Yến Tuân cao giọng hỏi lại, khẽ bật cười rồi lạnh nhạt buông một câu, “Thế cũng tốt hơn là sống mà như người chết rồi.”
A Tinh thoáng sững sờ, như hiểu như không ý trong lời của Yến Tuân, hỏi tiếp: “Bệ hạ, tùy tiện dùng một thi thể lừa Đại Hạ và Gia Cát gia như vậy sẽ không sao chứ? Chúng ta thậm chí còn thu cả tiền chuộc.”
Yến Tuân không trả lời hắn mà giơ tay chỉ vào đồng tuyết mênh mông trước mặt, từ tốn hỏi: “A Tinh, ngươi có biết vì sao Vân Bích không được ghi tên trên bản đồ Bắc Yến không?”
A Tinh không rõ vì sao Yến Tuân lại đột nhiên hỏi chuyện này, lắc đầu nói: “Thưa không.”
“Bởi vì nơi này không có chỗ dùng.” Giọng nói lãnh đạm của Yến Tuân đều đều vang lên, “Diện tích nhỏ bé, đất đai cằn cỗi đầy sỏi đá, không thể trồng lương thực cũng không thể làm bãi cỏ nuôi gia súc. Sông Xích Thủy không chảy qua đây, hồ Thiên Trượng cũng cách rất xa, khí hậu khắc nghiệt, vừa lập đông thì luôn chìm trong bão tuyết, địa thế hẻo lánh, ngay cả người Khuyển Nhung cũng không thèm đến đây cướp bóc. Bất kể là về mặt quân sự hay kinh tế, nơi này luôn là gánh nặng của Bắc Yến, không hề có chút lợi ích nào, vì thế nó mới không được ghi lại trên bản đồ.”
Nam nhân lạnh lùng cười một tiếng rồi từ tốn xoay đầu lại, “Trong mắt Gia Cát gia, hiện giờ Gia Cát Nguyệt chính là Vân Bích đối với Bắc Yến, sự hiện hữu của hắn tương đương với nỗi nhục và gánh nặng. Thân là tướng lĩnh của đế quốc nhưng lại liều lĩnh, tùy ý hành động, hơn nữa không chết trên chiến trường mà lại chết vì một nữ nhân, ngươi cho rằng chờ đợi hắn sẽ là cái gì? Người của Gia Cát gia muốn phủi sạch quan hệ với hắn còn không kịp, ai mới nguyện đứng ra nhận xác hắn chứ?”
A Tinh bây giờ mới vỡ lẽ, “Khó trách vì sao bệ hạ lại muốn dùng tên của cô nương, thì ra là nhắm vào Gia Cát gia.”
Yên Tuân lãnh đạm nhìn ra xa, chậm rãi nói: “Cái chết của Gia Cát Nguyệt chỉ là sự bắt đầu, Gia Cát gia, Triệu Triệt, Nhạc Hình tướng quân, cả người tiến cử hắn ban đầu là Mông Điền đều sẽ chịu liên lụy vì chuyện này. Đại Hạ đã loạn sẽ tránh không khỏi càng thêm loạn. Triệu Tề đã chết, Triệu Tung thì tàn phế, Ngụy phiệt và Triệu Dương thế lực không đủ thì ta không ngại giúp cho bọn họ một tay. Nội bộ Đại hạ không yên thì giang sơn của ta mới có thể bình ổn.”
A Tinh ngỡ ngàng nói không nên lời. Hắn đứng đó, mặc cho gió phả lên mặt, dáng vẻ như ngây dại.
“A Tinh, chớ cố chấp so đo với Trình Viễn nữa.” Yến Tuân nhướng mày nhìn vị tướng trẻ trước mặt, thản nhiên nói: “Ngươi bây giờ đã không còn là sát thủ của một tổ chức nhân gian, chúng ta sắp tới sẽ phải chinh phạt phía Đông, ngươi lại là tâm phúc của ta. Trên sàn chính trị phải có thủ đoạn và thái độ đúng mực, hy sinh nhiều người là chuyện không thể tránh khỏi, nếu như ngươi không thể thấu đáo điểm này thì vĩnh viễn chỉ có thể như đám người Đại Đồng Hành, luôn chìm trong ảo tưởng phi thực tế, cả đời cũng không nếm được mùi vị quyền lực.”
Yến Tuân xoay người đi, không nhìn vẻ mặt đang ngây ra của A Tinh. Còn một câu hắn vẫn chưa nói, sư tử dù dũng mãnh nhưng rất khó khống chế, có đôi khi, cái hắn cần chỉ là một bầy chó.
Còn A Sở, sau này nàng sẽ hiểu rõ, giết Gia Cát Nguyệt là chuyện tất yếu, dùng danh nghĩa nàng dàn dựng bẫy cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. Đầu tiên, không nói đến việc Gia Cát Nguyệt là người cực kỳ khó đối phó, không dùng thủ đoạn thì đừng mơ bắt được y, sự hiện hữu của Gia Cát Nguyệt vốn có ảnh hưởng cực lớn đến cục diện chiến tranh giữa hai nước, y chết sẽ dẫn đến hiệu ứng liên hoàn không nhỏ. Chờ đến khi Đại Hạ sụp đổ bởi dư chấn của chuyện này, nàng sẽ tự hiểu ra, hắn đã làm đúng.
Còn phần cảm tình nàng dành cho Gia Cát Nguyệt… Yến Tuân khì mũi khinh thường… lúc nam nhân đó còn sống hắn đã không sợ thì giờ sao phải ngại một người đã chết? A Sở bây giờ giận dỗi là chuyện hiển nhiên, nhưng dăm ba bữa nữa cũng sẽ đâu vào đó thôi. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, mà thứ hắn có hiện giờ, chính là thời gian…
A Tinh im lặng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Bệ hạ, cô nương đang rất đau lòng, ngài không vào thăm cô nương sao?”
“Không có thời gian, tối nay ta phải trở về Long Ngâm Quan. Triệu Triệt đã tới biên giới được một thời gian, cũng đến lúc tiễn hắn về thăm nhà rồi.” Yến Tuân nói xong liền cất bước rời đi.
A Tinh đứng nguyên tại chỗ, nhìn Yến Tuân lên ngựa rồi được cấm vệ quân hộ tống đi xa dần, trong một thoáng, hắn chợt nhớ lại rất lâu về trước, khi bọn họ vẫn còn trong cung Thịnh Kim, hắn đã từng chính miệng khuyên Yến Tuân phải lấy đại cục làm trọng.
Khi ấy, Yến Tuân đã quay lại hỏi hắn: “Không có A Sở thì ta còn cần Bắc Yến để làm gì?”
Câu nói đó đến nay như vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn, chỉ là, có phải bệ hạ đã quên mình từng nói như vậy không? Có lẽ, bệ hạ không quên, đúng hơn thì, có lẽ bệ hạ chưa bao giờ đặt Bắc Yến ở trong mắt, tim bệ hạ quá lớn, trí tuệ quá vĩ ngạn, ánh mắt của ngài hướng đến cả thiên hạ chứ không chỉ một Bắc Yến.
A Tinh cúi đầu, hắn đã không rõ đâu là đúng đâu mới là sai, có lẽ, lúc hắn quyết định đi theo Yến Tuân, đã sớm biết nhất định sẽ có ngày này.
A Tinh xoay người đi về phía doanh trại, sống lưng vốn luôn thẳng tắp hiện lại hơi khòm mà không rõ vì sao, giống như trên vai đang gánh vật gì đó rất nặng khiến hắn không thể đứng thẳng vậy.
Sở Kiều nghỉ ngơi tròn năm ngày thì rốt cuộc hồi phục tinh thần. Tử Tô luôn ở cạnh trò chuyện với nàng, nói từ chuyện lúc bọn họ còn bé đến chuyện của phụ mẫu thân nhân mà nàng chưa từng gặp bao giờ. Một năm trước Tử Tô đã lấy chồng, phu quân là một quan quân. Hôm qua quân doanh có gửi thư đến, lúc nhận được thư, vẻ mặt nàng rất phấn khởi, dường như vô cùng thỏa mãn với cuộc hôn nhân này.
Mấy ngày qua, Sở Kiều vẫn ăn uống như bình thường, uống thuốc cũng rất đúng giờ, lúc không ngủ thì sẽ ở trong sân vận động một chút. Thân thể gầy gò sau cơn bạo bệnh đã dần lại sức, chỉ có sắc mặt là vẫn tái xanh như cũ. Tử Tô cũng thấy kỳ quái, ban đêm mỗi khi nàng thỉnh thoảng lén vào phòng nhìn sẽ luôn phát hiện, Sở Kiều nằm trên giường nhưng mắt vẫn mở to, và thường sẽ như vậy đến tận sáng, không hề chợp mắt ngủ dù chỉ một chút.
Hôm nay là ngày cuối năm, chiến trận ở biên giới đã kết thúc từ ba ngày trước, cung Thịnh Kim hạ chiếu lệnh cho Triệu Triệt hồi kinh. Sau khi Triệu Triệt bất đắc dĩ phải rút về, Yến Tuân liền nhân cơ hội tấn công Nhạn Minh Quan, tuy không chiếm được cửa khẩu nhưng cũng khiến Đại Hạ thương vong hết hơn năm vạn quân, coi như là phần lễ mừng năm mới của Bắc Yến dành cho Đại Hạ.
Một ngày trước Yến Tuân có cho người thông báo sẽ trở lại Vân Bích đón năm mới. Được tin hoàng đế Bắc Yến sẽ mừng năm mới tại địa phương mình, đám quan viên ở Vân Bích ai cũng hăng máu như gà chọi, hối hả giăng đèn kết hoa khắp nơi, không khí vô cùng tưng bừng.
Lúc sáng Kinh Tử Tô lấy cho Sở Kiều một bộ y phục mới, xiêm y màu đỏ tươi, vạt áo có thêu trăm đóa bách hợp nhìn rất rực rỡ. Sở Kiều liếc qua liền cảm thấy khó chịu, màu sắc tựa máu kia khiến nàng lạnh sống lưng, cả đầu ngón tay cũng không muốn đụng vào.
Tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong, bây giờ chắc hẳn thư đã đến tay mọi người. Thượng Thận thì đã có Ô tiên sinh lo liệu, về phần Tú lệ quân, bọn họ đi theo nàng sẽ không có tương lai… Ô tiên sinh và Vũ cô nương là nhân vật chủ chốt của Đại Đồng Hành, tất bị Yến Tuân kiêng kỵ, không thể để bọn họ chưởng quyền, người duy nhất có thể tin cậy hiện giờ chỉ còn có Hoàn Hoàn. Hoàn Hoàn mang huyết thống Yến thị, lại có thân phận quận chúa Bắc Yến, trong tay nắm giữ Hỏa vân quân, đầu nhập dưới trướng nàng, Tú lệ quân ắt hẳn sẽ có tương lai tốt đẹp.
Còn về phần nàng, không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa rồi…
Lúc Yến Tuân tiến vào, trong phòng đã không còn ai, mọi thứ đều vẫn như cũ, vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
Trong thoáng chốc, hắn chợt nhớ lại cái đêm hắn bị chỉ hôn cho Triệu Thuần năm đó, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng hắn vẫn luôn ôm hy vọng rằng nàng sẽ suy nghĩ thông suốt… hy vọng nàng sẽ không còn oán trách hắn nữa… Dù sao bọn họ đã ở bên nhau gần mười năm, nàng luôn bao dung hắn, bất kể là hắn làm gì, nàng vẫn luôn tha thứ cho hắn.
Hắn từng bỏ rơi Tây Nam trấn phủ sứ, từng vứt bỏ cả Bắc Yến, từng giết thuộc hạ của nàng, từng hoài nghi, từng chèn ép nàng, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ rời khỏi hắn, không phải sao? Huống chi, lần này chỉ là vì một nam nhân, chỉ mỗi một Gia Cát Nguyệt mà thôi, cứ cho là y có ân tình với A Sở đi chăng nữa, nhưng làm sao so sánh được với tình nghĩa mười năm giữa hắn và nàng?
Chỉ cần bọn họ ngồi xuống nói rõ mọi chuyện, chỉ cần hắn thẳng thắn nói ra tất cả suy nghĩ của mình, nàng nhất định sẽ hiểu, có giận cũng sẽ sớm thôi giận. Cùng lắm thì hắn để nàng quay lại chưởng binh, dù gì thì hiện giờ đại cục đã định, không có gì đáng bận tâm nữa rồi.
Yến Tuân không rõ vì sao mấy ngày nay hắn luôn thấp thỏm, cũng đã tự an ủi bản thân như vậy mấy trăm lần, nhưng hiện tại nhìn thấy gian phòng trống không, hắn lại đột nhiên cảm thấy hoảng loạn đến cực độ.
Trong lúc cuống cuồng chạy ra ngoài, ống tay áo Yến Tuân bất chợt quẹt phải một vật gì đó trên thư án. Vật nhỏ rơi xuống đất phát ra tiếng *keng* trong trẻo. Yến Tuân cúi đầu nhìn thì nhận ra đó là một chiếc nhẫn bằng bạch ngọc, dưới ánh nến, chiếc nhẫn đã bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, từng mảnh ngọc bắt sáng, chiếu lóng lánh.
Yến Tuân đứng ngây người nhìn chiếc nhẫn đã vỡ, bất giác giật mình nhớ lại lời A Sở nói ngày đó, nếu Gia Cát Nguyệt chết trên đất Bắc Yến, vĩnh viễn nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho huynh…
Cả đời này…
“Nguyệt Nhi?” Kinh Tử Tô đẩy cửa ra, vui vẻ chạy vào gọi: “Chúng ta ra ngoài ngắm hoa đăng đi!”
Đột nhiên nhìn thấy Yến Tuân đang đứng như trời trồng, Tử Tô lập tức sợ hãi quỳ xuống dập đầu. Hành lễ rồi mà vẫn không nghe thấy Yến Tuân ừ hử gì, nàng cẩn thận ngước lên thăm dò thì nhìn thấy nam nhân vẫn ngây người đứng đó, trên mặt như có sương mù giăng kín, làm sao cũng không xua tan được, vô cùng đơn độc.
Sở Kiều mặt một bộ y phục kiểu dáng rất bình thường màu xanh nhạt, tay dắt ngựa đi lẫn trong đám đông nhộn nhịp trên đường, hai bên đường sáng rực đèn hoa, ai cũng mặc áo mới, hớn hở cầm hoa đăng tung tẩy.
Hoa đăng trong tay bọn họ vô cùng tinh xảo, đủ loại hình dạng… có hình rồng, hình phượng, hình mãnh hổ, hình cá chép, có cả hình gốc mai trắng, hình thọ tinh Đông Hải đến hình chó con, gà con, mèo nhỏ và cả hình thỏ con đáng yêu…
Hoa đăng sáng rực cả con đường, bốn phía thơm nồng hương rượu, nhà nhà đều giăng đèn kết hoa trước cửa, người bán rong cao giọng rao hàng, hai bên đường chi chít tụ đố đèn, xa xa trên mặt hồ đóng băng còn có hội băng đăng, dân chúng đang nắm tay nhau nhảy múa, tiếng kèn sáo vô cùng tưng bừng…
Rất nhiều người lướt qua người Sở Kiều nhưng không một ai dừng lại liếc nhìn nàng một cái. Ai cũng có đôi có cặp, chồng nắm tay vợ, vợ dắt tay con, con quay đầu gọi bà, bà thì đang dìu ông đi từng bước một. Ở đây, ai cũng có gia đình, có người thân của mình, nhà dẫu có nghèo khó đến đâu, nhưng khi ra đường đều lộ vẻ vui mừng hớn hở, hòa mình với không khí náo nhiệt nơi này.
A Sở, những lời này ta chưa từng nói với muội, nhưng ta chỉ nói một lần này thôi, muội phải nghe cho kỹ. Cảm ơn muội, cảm ơn muội đã ở lại trong cái địa ngục này bầu bạn với ta nhiều năm như vậy, cảm ơn muội đã không bỏ rơi ta trong những ngày tháng tối tăm nhất trong đời. Cảm ơn muội vẫn luôn ở bên cạnh ta, không có muội, Yến thế tử gì đó cũng không còn, hắn đã sớm chết trong đêm tuyết tám năm trước rồi. A Sở, những lời này ta sẽ không lặp lại, ta sẽ dùng cả đời để bù đắp cho muội. Có những lời không cần nói ra thì hai chúng ta đều hiểu. A Sở là của Yến Tuân ta, chỉ của một mình ta. Ta sẽ che chở muội, sẽ dẫn muội rời khỏi đây. Tám năm trước ta đã nắm tay muội, cho tới giờ vẫn chưa bao giờ có ý định sẽ buông ra.
Yến Tuân, ta vốn không có quê hương. Nhưng bởi vì huynh, ta luôn cho rằng quê hương huynh cũng chính là quê hương của ta.
A Sở, hãy tin tưởng ta. Ta sẽ bảo vệ, sẽ chăm sóc muội, tuyệt đối sẽ không để muội chịu bất kỳ thương tổn hay uất ức nào. Tin tưởng ta, ta sẽ làm cho muội hạnh phúc, hãy tin ta…
*Đây là những lời Yến Tuân đã nói với Sở Kiều ở chương 68
Nước mắt lặng lẽ trào ra, lặng lẽ lăn dài trên má thiếu nữ rồi chảy xuống chiếc cằm thon. Gió lạnh thổi qua, buốt giá như lưỡi đao, phát ra âm thanh thật thê lương.
Sở Kiều dắt ngựa, chậm rãi đi trên con đường lớn. Trước mắt đột ngột có một cụm pháo to bay vút lên trời rồi nổ tung thành vô số hạt bụi lấp lánh như sao trời, từng hạt từng hạt chầm chậm rơi xuống, nhẹ nhàng như lông ngỗng.
Cùng một lúc, tiếng chuông báo nửa đêm vang vọng bốn phía, một đám trẻ con chạy ùa đến vô tình va phải Sở Kiều. Đứa bé gái ngã lăn ra trên đất, hoa đăng trên tay cô bé trông như hình một con cá nhưng cũng không giống lắm, màu trắng lại điểm mắt hồng, thoạt nhìn giống thỏ hơn, trên bụng còn vẽ hình một đồng tiền vàng. Đứa bé cầm chiếc hoa đăng bị hỏng bắt đầu khóc hu hu, tiếng khóc càng lúc càng to. Sở Kiều thoáng sững ra rồi lập tức ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô bé, móc từ trong ngực ra một đĩnh bạc định đưa cho cô bé…
Ngay lúc đó, một trận pháo đinh tai nhức óc đột nhiên nổ ra. Đã đến giờ đón giao thừa, pháo trúc lần lượt vang lên khắp mọi nhà. Đứa bé gái sửng sốt đến quên cả khóc, lập tức bịt hai tai, không ngừng hưng phấn kêu to.
Nam nhân quay đầu lại, mày kiếm nhướng cao, quát lớn: “Có nghe không? Nếu nàng dám liều chết thì ta sẽ đuổi giết nàng đến tận điện Diêm Vương địa phủ!”
Thiếu nữ tức giận đáp trả: “Nếu ngươi để bản thân gặp chuyện không may thì ta sẽ đốt một trăm dây pháo ăn mừng, mừng ta cuối cùng không cần phải nhớ trả nợ nhân tình của ngươi nữa.”
*Đây là những lời Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều nói với nhau ở chương 126 (part 2)
Tiếng pháo càng lúc càng lớn, liên hoàn nổ đùng đùng, nước mắt Sở Kiều bất chợt tuôn trào như suối, những hình ảnh trong ký ức luôn bị nàng cố gắng đè nén lại một lần nữa dâng trào như cơn lũ. Cảm giác đau đớn như vỡ tim ùa đến, trong nháy mắt đập tan vẻ bình thản tự tại của nàng.
“Tỷ… tỷ tỷ làm sao vậy?” Đứa bé gái bị Sở Kiều làm cho sợ hãi, cô bé cố gắng lớn giọng đế át tiếng pháo, “Tỷ tỷ đừng khóc, ta không bắt tỷ bồi thường nữa, có được không?”
Tiếng pháo càng lúc càng lớn, Sở Kiều cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, nàng ngồi sụp xuống giữa con đường phồn hoa đầy tiếng hoan hô vui mừng, ôm mặt khóc nức nở.
Sở Kiều nhận biết hết, nhưng nàng lại không hề muốn tỉnh lại, vẫn một mực ngủ vùi, trái tim khô kiệt, lạnh giá như băng. Trong lúc nàng ngủ, một giấc mộng cứ lặp đi lặp lại, Sở Kiều mơ thấy mình đang trôi nổi trong làn nước rét lạnh như băng dưới hồ, bốn phía tối tăm mịt mù, da thịt không ngừng bị mảnh băng vỡ quẹt trúng, Gia Cát Nguyệt hướng mặt về phía nàng, thân thể đang dần chìm xuống, sau lưng như có tia sáng khẽ lóe, sắc mặt hắn tái nhợt như giấy, duy có đôi mắt đen là vẫn sáng ngời, vẫn trong suốt không rõ buồn vui, đang lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm đó như khiến nàng trầm luân.
Lần đầu tiên trong đời, Sở Kiều cảm thấy mình yếu ớt đến như vậy, mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ tìm quên, không hề lưu luyến cuộc sống. Chuyện vừa qua đã đập tan tất cả mọi mơ ước mà nàng vẫn điên cuồng theo đuổi chỉ trong một nháy mắt, nàng không muốn nghĩ, đúng hơn là không còn sức để nghĩ, thậm chí cũng không có dũng khí mở mắt đối mặt với hiện thực. Nàng muốn trốn tránh, yếu ớt cho rằng chỉ cần không mở mắt thì mọi chuyện vẫn như cũ, chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ Sở Kiều mới nhận ra, nàng rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái, tâm tư cũng yếu đuối như những nữ nhân bình thường, biết đau khổ, biết bi thương, và biết tuyệt vọng.
Cứ như vậy, Sở Kiều đã tuyệt thực mấy ngày liền, thuốc không uống mà ngay cả nước cũng không nhấp.
Cho đến một ngày, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng huyên náo dữ dội, có người đang lớn tiếng gọi tên Sở Kiều mắng chửi bằng vô số lời lẽ cay nghiệt. Từng câu từng chữ như đâm vào tim, giọng nói kia vô cùng quen thuộc khiến Sở Kiều hoảng hốt mở mắt ra, hối hả bò xuống khỏi giường chạy ra ngoài, đập vào mắt nàng là hình ảnh thân thể nhuốm máu của Chu Thành.
Người quản gia trẻ tuổi không biết võ nghệ người đã đầy thương tích, y phục rách bươm nhuốm máu, đang lồng lên như phát điên, một tay đã bị chém cụt nhưng vẫn còn cố gắng xông lên, máu tươi bắn khắp sân viện. Hai mắt Chu Thành hằn tia máu, hắn vừa mắng to vừa dùng cánh tay còn lại tấn công thị vệ. Đám thị vệ không hề hạ sát thủ, chỉ ngăn cản Chu Thành tiến đến gần gian phòng, mỗi lần quật ngã hắn xong sẽ lạnh lùng nhìn hắn khó khăn bò dậy.
“Ngươi, đồ lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa!” Chu Thành điên cuồng hét to. Toàn thân hắn đều là miệng vết thương lở loét, da thịt thâm tím, vừa nhìn là biết do ẩn thân dưới tuyết lạnh trong thời gian dài.
Tử Tô ôm chặt Sở Kiều, run rẩy cố gắng đưa tay muốn che mắt nàng. Song Sở Kiều vẫn thẳng lưng đứng đó, không hề nhúc nhích nhìn Chu Thành hết lần này đến lần khác cố sức bò dậy lao về phía nàng.
“Dừng tay…” Sở Kiều thấp giọng lẩm bẩm.
“Dừng tay!” Sở Kiều đột nhiên hét lên, đẩy Tử Tô ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài, gió bên ngoài rét buốt như lưỡi đao sắc. Nàng chạy đến giữa sân, điên cuồng đẩy đám thị vệ đang cố ngăn cản mình ra, lớn tiếng hét: “Tất cả dừng tay!”
“Ta phải giết ngươi!” Chu Thành quát thật to rồi vung kiếm xông lên.
Thiếu nữ ngây người đứng yên tại chỗ. Khoảnh khắc đó, như chưa từng là một đặc công tài giỏi đến từ hiện đại, nàng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn lưỡi kiếm đang đâm về phía mình.
Song, ngay trước khi mũi kiếm xuyên thủng ngực nàng thì một mũi tên nhọn đã xé gió lao đến, chuẩn xác xuyên thủng tim Chu Thành. Người quản gia trẻ tuổi thoáng khựng người lại rồi phun ra một búng máu thật to, bắn cả lên mặt Sở Kiều, con ngươi hắn nở lớn, đầu gối lập tức mềm nhũn, cả người lập tức khuỵu xuống trên đất.
Sở Kiều đưa tay ra muốn đỡ thì nhìn thấy người nọ đang dùng ánh mắt tràn đầy thống hận nhìn mình. Nam nhân vận dụng phần khí lực cuối cùng nhổ mạnh vào mặt Sở Kiều rồi lạnh lùng mắng: “Tiện nhân!”
Ngay sau đó, Chu Thành ngã *phịch* ra trên mặt đất, bụi đất bị hất lên, bay lơ lửng trước mắt của Sở Kiều. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt lạnh lùng của Yến Tuân.
Hạ cung tên xuống, Yến Tuân âm trầm đi đến, từ trên cao nhìn nàng, trầm giọng nói: “Ta đã chiêu cáo khắp thiên hạ rằng muội chính là người thiết kế dụ cho Gia Cát Nguyệt sập bẫy, thành công lấy mạng hắn. Tên này cũng đi theo Gia Cát Nguyệt đến Bắc Yến nên mới tới nhanh như vậy. Nếu ta đoán không sai thì mấy ngày nữa sẽ lần lượt có sát thủ của Gia Cát gia tìm đến. Có điều ta đã phái rất nhiều người bảo vệ nơi này, muội không cần phải lo lắng.”
Sở Kiều nhìn Yến Tuân, trong một thoáng, nàng thậm chí không nhận ra người trước mặt là ai, tên là gì. Nàng cố gắng nghĩ, cố gắng nhớ, nhưng chỉ thấy đầu đau dữ dội. Ánh mặt trời chói chang rọi lên hoàng bào của hắn, rực rỡ đến mức nàng không thể mở mắt nhìn.
Rất nhanh sau đó Yến Tuân đã dẫn người rời đi, sân viện lại trở nên yên tĩnh. Đám hạ nhân hối hả mang nước đến, hì hục tẩy rửa vết máu đổ trên mặt đất. Sở Kiều vẫn đứng bất động, không người nào dám tới quấy rầy nàng.
Chỉ có Kinh Tử Tô e dè tiến đến gần, run rẩy kéo kéo vạt áo Sở Kiều, nhỏ giọng gọi: “Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi?”
Gió lạnh liên tục thổi qua, thân thể Sở Kiều dần trở nên giá lạnh. Tử Tô vẫn lay lay tay nàng, âm thanh dần mang theo giọng mũi, nức nở từng hồi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng mắng tức giận của ai đó. A Tinh quát mắng những thị vệ ngăn cản mình xong liền sải bước xông vào viện, nhìn thấy dáng vẻ của Sở Kiều thì sống mũi nhất thời cay cay, mặc kệ xung quanh vẫn còn đông đảo hạ nhân, trực tiếp ôm nàng đi vào nhà. Bên ngoài lạnh như vậy mà Sở Kiều chỉ mặc một lớp áo mỏng manh, chúng thị nữ kinh hoảng nhào đến chà xát làm ấm tay chân cho nàng mà nàng vẫn chỉ ngây ra ngồi đó, giống như người đã chết.
“Cô nương, xin chớ có như vậy.” A Tinh đỏ hồng mắt nói với Sở Kiều: “Xin đừng trách bệ hạ, tất cả đều do gã tiểu nhân Trình Viễn kia buông lời gièm pha. Cô nương, người phải kiên cường lên.”
Giọng nói của A Tinh nghe xa xôi như từ một thế giới khác, Sở Kiều nhẹ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn, hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Hạ Tiêu đâu?”
Giọng Sở Kiều đã khản đặc như ống bể bị vỡ, A Tinh thoáng sửng sốt, như nghe không hiểu lời nàng, ngây ngốc hỏi lại: “Hở? Gì cơ?”
“Hạ Tiêu đâu? Các binh sĩ của Tú lệ quân đâu? Bọn họ thế nào rồi? Có sao không?”
“Không có, không có.” A Tinh vội vàng đáp: “Không sao cả. Bọn họ hiện giờ đang ở trong doanh trại, cũng có định đến thăm cô nương, nhưng cô nương còn đang dưỡng bệnh nên bệ hạ không cho phép người ngoài đến quấy rầy.”
“Ừm.” Sở Kiều im lặng gật đầu, sau lại hỏi, thần sắc vô cùng bình tĩnh, “Người của Gia Cát Nguyệt đều chết hết rồi sao?”
“Toàn bộ không một ai sống sót, phần lớn thi thể đều đã được vớt lên, chỉ có một số ít không tìm được do hồ quá sâu, có điều chắc cũng không sống được.”
“Gia Cát Nguyệt thì sao? Đã tìm thấy thi thể của hắn chưa?”
A Tinh nhẹ liếm môi, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Sở Kiều một lúc, cuối cùng trầm giọng nói: “Đã tìm thấy, được Nhạc Hình tướng quân hộ tống trở về Đại Hạ rồi. Gia Cát gia đã dùng một triệu lượng vàng chuộc về, do Triệu Triệt tự mình đến nhận xác.”
Sở Kiều vẫn thất thần, ánh mắt nhìn đăm đăm vào hư vô, nhẹ gật đầu.
A Tinh căng thẳng tiếp lời: “Cô nương, người yên tâm, thi thể của hắn không bị ai đụng đến cả, được trả về trong tình trạng nguyên vẹn, bệ hạ còn chuẩn bị cho hắn một cỗ quan tài thượng hạng…”
“Người đã chết, quan tài tốt hay xấu thì có ích gì.” Thiếu nữ lạnh nhạt buông một câu.
Dứt lời, Sở Kiều chợt đứng bật dậy, nàng đã sáu bảy ngày không ăn không uống, chỉ nhờ nước thuốc mà sống nên bước chân có hơi loạng choạng, Tử Tô muốn đến đỡ cũng bị đẩy ra. Nàng run rẩy đi từng bước một đến trước thư án, lấy giấy cầm bút như muốn viết gì đó.
“Để ta mài mực cho muội.” Tử Tô vội vàng chạy đến mài mực cho nàng.
Cửa phòng hiện vẫn mở toang, gió thổi vào khiến giấy trên bàn bay tán loạn. Tử Tô gấp gáp ra lệnh cho nha đầu: “Nhanh nhanh đóng cửa lại!”
Tử Tô quay lại thư án thì thấy Sở Kiều đã viết xong, niêm phong lại rồi đưa cho A Tinh, bình tĩnh nói: “Phiền ngươi giao thư này cho Hạ Tiêu, bảo hắn cứ làm theo lời trong thư, nhất định phải ngăn sát thủ của Gia Cát gia tiến vào Bắc Yến.”
A Tinh ngơ ngẩn nhận lấy thư xong lại thấy Sở Kiều múa bút viết thêm một bức khác, giao cho hắn nói: “Phong thư này giao cho Ô tiên sinh, nói với Ô tiên sinh, sức một người có hạn, muốn giành lại sự tín nhiệm thì có rất nhiều cách, tất cả mầm mống chống đối ở Thượng Thận đều đã bị ta loại trừ, nơi đó bây giờ xin giao lại cho Ô tiên sinh.”
Nói xong, nàng lại nhanh chóng viết một bức khác.
“Phong thư này giao cho Hoàn Hoàn, nói với nàng, tất cả đều nhờ cậy nàng.”
Trong lòng chợt dâng lên dự cảm bất thường, A Tinh thảng thốt buột miệng hỏi: “Cô nương, người không phải định tự sát đó chứ?”
Sở Kiều ngước lên nhìn A Tinh, ánh mắt thiếu nữ vẫn trong suốt như xưa, nhưng A Tinh lại cảm thấy có gì đó không giống trước.
Đúng vậy, không giống như xưa. Trước kia, cô nương luôn bình tĩnh quyết đoán, những khi nhìn vào mắt nàng, hắn vẫn có thể cảm thận được tâm tình cùng mọi vui buồn của nàng. Còn hiện tại, mắt nàng đang nhìn hắn nhưng hắn lại không hề cảm giác được tầm mắt nàng đang đặt trên người mình. Ánh mắt kia nhìn hắn, nhưng lại như xuyên qua người hắn, rời khỏi gian phòng, ra khỏi tường viện, du tẩu như áng mây ở chân trời xa xăm…
“Không thể có chuyện đó.” Sở Kiều lãnh đạm đáp lời rồi quay sang nói với Tử Tô: “Ta đói rồi, tỷ lấy cho ta ít thức ăn có được không?”
Kinh Tử Tô thoáng ngây ra, ngay sau đó liền phấn khởi ‘ừm’ một tiếng thật to rồi chạy ra ngoài.
Thức ăn thoáng cái đã được chuẩn bị xong, Tử Tô chỉ huy hạ nhân nhanh chóng bày ra một bàn lớn, sau đó đứng cạnh Sở Kiều vui vẻ nói: “Đây đều là do bệ hạ phái người đưa tới, muội mới bệnh dậy, tốt nhất nên ăn mấy món này, đều là dược thiện nhiều dinh dưỡng do đại phu kê đơn. Muội đã mấy ngày không ăn gì, bây giờ không nên ăn đồ có quá nhiều gia vị. Cháo gà này do ta đích thân ninh suốt mười hai canh giờ, muội mau nếm thử…”
Giọng Tử Tô càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ lóng ngóng đứng nhìn Sở Kiều bưng chén cơm lên và từng đũa vào miệng. Nàng nhanh chóng ăn xong một chén, sau đó tự mình đứng dậy xới thêm một chén, ngồi xuống tiếp tục ăn.
Tốc độ ăn của Sở Kiều nhanh đến đáng sợ, giống như người ăn mày bị đói lâu ngày, được ăn thì ăn ngấu nghiến không ngừng. Kinh Tử Tô nhìn thấy thì sợ hãi, run run định kéo tay Sở Kiều thì lại thấy nàng mặc kệ mình, vẫn tiếp tục ăn.
Tử Tô cắn môi, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, cố sức kéo tay Sở Kiều, bi thương khóc ròng, “Nguyệt Nhi, muội đừng như vậy, kìm nén sẽ có hại cho bản thân, khó chịu thì cứ khóc đi.”
Sở Kiều không nói không rằng, chỉ tiếp tục nhai lấy nhai để, tựa như muốn nuốt xuống mọi thống khổ cùng với từng đũa cơm.
Trong gian phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng nức nở của Tử Tô ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác. A Tinh cầm ba phong thư trong tay mà cảm giác đầu ngón tay như chạm vào băng, hắn vừa muốn mở miệng nói thì bất chợt chạm phải ánh mắt lạnh lùng của thiếu nữ.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Ngươi đi đi.”
Lúc A Tinh rời đi là đến thời điểm thăm bệnh của Sở Kiều. Đám đại phu lũ lượt tiến vào viện, lưng ai cũng đeo một hòm thuốc thật to. Đông người, khuôn viện liền trở nên thêm sức sống. Nhưng chẳng rõ vì sao, A Tinh lại cảm thấy không khí nơi này dường như chợt lạnh lẽo hẳn đi.
A Tinh vừa ra khỏi cửa thì liền nhìn thấy bóng dáng Yến Tuân đang đứng dưới tán hồ dương* xòe rộng. Nơi này có một cái tên rất đẹp là Vân Bích nhưng nó lại là một vùng đất hẻo lánh vô cùng nghèo khó, đất đai cằn cỗi, bão tuyết hoành hành quanh năm. Người dân nơi này luôn phải chịu cảnh thiếu thốn ăn không đủ no, nên thường xuyên tìm đường chạy nạn. Qua một thời gian dài, ngoại trừ một số người già tuổi cao, ở đây chỉ còn lại những gốc hồ dương này.
*Hồ dương: Khác với những cây dương thông thường, loài hồ dương có sức chống chịu mạnh mẽ đối với khô hạn, khí hậu thay đổi ác liệt và đất mặn. Trong sa mạc Tacramakan ở Tân Cương, nước ngầm có hàm lượng muối rất cao, nó vẫn sống xanh tươi rậm rạp cả ngàn năm.
Nghe được A Tinh đi ra, Yến Tuân cũng không quay đầu lại. A Tinh đưa mấy phong thư ra, hắn lần lượt mở từng bức, cẩn thận đọc qua, thư viết không dài, chỉ khoảng nửa canh giờ đều đã đọc xong.
Cuối cùng, Yến Tuân niêm phong thư lại như nguyên trạng, giao cho A Tinh rồi nói: “Cứ làm theo lời nàng nói.”
Mặt A Tinh đỏ ửng như vừa bị người khác phát hiện mình làm chuyện xấu, hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Bệ hạ, cô nương sẽ không định tự sát chứ? Lời lẽ giống như muốn gửi di ngôn vậy.”
Yến Tuân không đổi sắc mặt, trả lời một câu giống như Sở Kiều vừa nói: “Không thể có chuyện đó.”
“Vậy…” A Tinh lại hỏi: “Vậy tại sao bệ hạ lại gán tội danh mưu sát Gia Cát Nguyệt lên người cô nương? Không nói đến chuyện tử sĩ của Gia Cát gia tìm cách trả thù, cô nương nhất định sẽ hận ngài.”
“Hận ta?” Yến Tuân cao giọng hỏi lại, khẽ bật cười rồi lạnh nhạt buông một câu, “Thế cũng tốt hơn là sống mà như người chết rồi.”
A Tinh thoáng sững sờ, như hiểu như không ý trong lời của Yến Tuân, hỏi tiếp: “Bệ hạ, tùy tiện dùng một thi thể lừa Đại Hạ và Gia Cát gia như vậy sẽ không sao chứ? Chúng ta thậm chí còn thu cả tiền chuộc.”
Yến Tuân không trả lời hắn mà giơ tay chỉ vào đồng tuyết mênh mông trước mặt, từ tốn hỏi: “A Tinh, ngươi có biết vì sao Vân Bích không được ghi tên trên bản đồ Bắc Yến không?”
A Tinh không rõ vì sao Yến Tuân lại đột nhiên hỏi chuyện này, lắc đầu nói: “Thưa không.”
“Bởi vì nơi này không có chỗ dùng.” Giọng nói lãnh đạm của Yến Tuân đều đều vang lên, “Diện tích nhỏ bé, đất đai cằn cỗi đầy sỏi đá, không thể trồng lương thực cũng không thể làm bãi cỏ nuôi gia súc. Sông Xích Thủy không chảy qua đây, hồ Thiên Trượng cũng cách rất xa, khí hậu khắc nghiệt, vừa lập đông thì luôn chìm trong bão tuyết, địa thế hẻo lánh, ngay cả người Khuyển Nhung cũng không thèm đến đây cướp bóc. Bất kể là về mặt quân sự hay kinh tế, nơi này luôn là gánh nặng của Bắc Yến, không hề có chút lợi ích nào, vì thế nó mới không được ghi lại trên bản đồ.”
Nam nhân lạnh lùng cười một tiếng rồi từ tốn xoay đầu lại, “Trong mắt Gia Cát gia, hiện giờ Gia Cát Nguyệt chính là Vân Bích đối với Bắc Yến, sự hiện hữu của hắn tương đương với nỗi nhục và gánh nặng. Thân là tướng lĩnh của đế quốc nhưng lại liều lĩnh, tùy ý hành động, hơn nữa không chết trên chiến trường mà lại chết vì một nữ nhân, ngươi cho rằng chờ đợi hắn sẽ là cái gì? Người của Gia Cát gia muốn phủi sạch quan hệ với hắn còn không kịp, ai mới nguyện đứng ra nhận xác hắn chứ?”
A Tinh bây giờ mới vỡ lẽ, “Khó trách vì sao bệ hạ lại muốn dùng tên của cô nương, thì ra là nhắm vào Gia Cát gia.”
Yên Tuân lãnh đạm nhìn ra xa, chậm rãi nói: “Cái chết của Gia Cát Nguyệt chỉ là sự bắt đầu, Gia Cát gia, Triệu Triệt, Nhạc Hình tướng quân, cả người tiến cử hắn ban đầu là Mông Điền đều sẽ chịu liên lụy vì chuyện này. Đại Hạ đã loạn sẽ tránh không khỏi càng thêm loạn. Triệu Tề đã chết, Triệu Tung thì tàn phế, Ngụy phiệt và Triệu Dương thế lực không đủ thì ta không ngại giúp cho bọn họ một tay. Nội bộ Đại hạ không yên thì giang sơn của ta mới có thể bình ổn.”
A Tinh ngỡ ngàng nói không nên lời. Hắn đứng đó, mặc cho gió phả lên mặt, dáng vẻ như ngây dại.
“A Tinh, chớ cố chấp so đo với Trình Viễn nữa.” Yến Tuân nhướng mày nhìn vị tướng trẻ trước mặt, thản nhiên nói: “Ngươi bây giờ đã không còn là sát thủ của một tổ chức nhân gian, chúng ta sắp tới sẽ phải chinh phạt phía Đông, ngươi lại là tâm phúc của ta. Trên sàn chính trị phải có thủ đoạn và thái độ đúng mực, hy sinh nhiều người là chuyện không thể tránh khỏi, nếu như ngươi không thể thấu đáo điểm này thì vĩnh viễn chỉ có thể như đám người Đại Đồng Hành, luôn chìm trong ảo tưởng phi thực tế, cả đời cũng không nếm được mùi vị quyền lực.”
Yến Tuân xoay người đi, không nhìn vẻ mặt đang ngây ra của A Tinh. Còn một câu hắn vẫn chưa nói, sư tử dù dũng mãnh nhưng rất khó khống chế, có đôi khi, cái hắn cần chỉ là một bầy chó.
Còn A Sở, sau này nàng sẽ hiểu rõ, giết Gia Cát Nguyệt là chuyện tất yếu, dùng danh nghĩa nàng dàn dựng bẫy cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. Đầu tiên, không nói đến việc Gia Cát Nguyệt là người cực kỳ khó đối phó, không dùng thủ đoạn thì đừng mơ bắt được y, sự hiện hữu của Gia Cát Nguyệt vốn có ảnh hưởng cực lớn đến cục diện chiến tranh giữa hai nước, y chết sẽ dẫn đến hiệu ứng liên hoàn không nhỏ. Chờ đến khi Đại Hạ sụp đổ bởi dư chấn của chuyện này, nàng sẽ tự hiểu ra, hắn đã làm đúng.
Còn phần cảm tình nàng dành cho Gia Cát Nguyệt… Yến Tuân khì mũi khinh thường… lúc nam nhân đó còn sống hắn đã không sợ thì giờ sao phải ngại một người đã chết? A Sở bây giờ giận dỗi là chuyện hiển nhiên, nhưng dăm ba bữa nữa cũng sẽ đâu vào đó thôi. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, mà thứ hắn có hiện giờ, chính là thời gian…
A Tinh im lặng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Bệ hạ, cô nương đang rất đau lòng, ngài không vào thăm cô nương sao?”
“Không có thời gian, tối nay ta phải trở về Long Ngâm Quan. Triệu Triệt đã tới biên giới được một thời gian, cũng đến lúc tiễn hắn về thăm nhà rồi.” Yến Tuân nói xong liền cất bước rời đi.
A Tinh đứng nguyên tại chỗ, nhìn Yến Tuân lên ngựa rồi được cấm vệ quân hộ tống đi xa dần, trong một thoáng, hắn chợt nhớ lại rất lâu về trước, khi bọn họ vẫn còn trong cung Thịnh Kim, hắn đã từng chính miệng khuyên Yến Tuân phải lấy đại cục làm trọng.
Khi ấy, Yến Tuân đã quay lại hỏi hắn: “Không có A Sở thì ta còn cần Bắc Yến để làm gì?”
Câu nói đó đến nay như vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn, chỉ là, có phải bệ hạ đã quên mình từng nói như vậy không? Có lẽ, bệ hạ không quên, đúng hơn thì, có lẽ bệ hạ chưa bao giờ đặt Bắc Yến ở trong mắt, tim bệ hạ quá lớn, trí tuệ quá vĩ ngạn, ánh mắt của ngài hướng đến cả thiên hạ chứ không chỉ một Bắc Yến.
A Tinh cúi đầu, hắn đã không rõ đâu là đúng đâu mới là sai, có lẽ, lúc hắn quyết định đi theo Yến Tuân, đã sớm biết nhất định sẽ có ngày này.
A Tinh xoay người đi về phía doanh trại, sống lưng vốn luôn thẳng tắp hiện lại hơi khòm mà không rõ vì sao, giống như trên vai đang gánh vật gì đó rất nặng khiến hắn không thể đứng thẳng vậy.
Sở Kiều nghỉ ngơi tròn năm ngày thì rốt cuộc hồi phục tinh thần. Tử Tô luôn ở cạnh trò chuyện với nàng, nói từ chuyện lúc bọn họ còn bé đến chuyện của phụ mẫu thân nhân mà nàng chưa từng gặp bao giờ. Một năm trước Tử Tô đã lấy chồng, phu quân là một quan quân. Hôm qua quân doanh có gửi thư đến, lúc nhận được thư, vẻ mặt nàng rất phấn khởi, dường như vô cùng thỏa mãn với cuộc hôn nhân này.
Mấy ngày qua, Sở Kiều vẫn ăn uống như bình thường, uống thuốc cũng rất đúng giờ, lúc không ngủ thì sẽ ở trong sân vận động một chút. Thân thể gầy gò sau cơn bạo bệnh đã dần lại sức, chỉ có sắc mặt là vẫn tái xanh như cũ. Tử Tô cũng thấy kỳ quái, ban đêm mỗi khi nàng thỉnh thoảng lén vào phòng nhìn sẽ luôn phát hiện, Sở Kiều nằm trên giường nhưng mắt vẫn mở to, và thường sẽ như vậy đến tận sáng, không hề chợp mắt ngủ dù chỉ một chút.
Hôm nay là ngày cuối năm, chiến trận ở biên giới đã kết thúc từ ba ngày trước, cung Thịnh Kim hạ chiếu lệnh cho Triệu Triệt hồi kinh. Sau khi Triệu Triệt bất đắc dĩ phải rút về, Yến Tuân liền nhân cơ hội tấn công Nhạn Minh Quan, tuy không chiếm được cửa khẩu nhưng cũng khiến Đại Hạ thương vong hết hơn năm vạn quân, coi như là phần lễ mừng năm mới của Bắc Yến dành cho Đại Hạ.
Một ngày trước Yến Tuân có cho người thông báo sẽ trở lại Vân Bích đón năm mới. Được tin hoàng đế Bắc Yến sẽ mừng năm mới tại địa phương mình, đám quan viên ở Vân Bích ai cũng hăng máu như gà chọi, hối hả giăng đèn kết hoa khắp nơi, không khí vô cùng tưng bừng.
Lúc sáng Kinh Tử Tô lấy cho Sở Kiều một bộ y phục mới, xiêm y màu đỏ tươi, vạt áo có thêu trăm đóa bách hợp nhìn rất rực rỡ. Sở Kiều liếc qua liền cảm thấy khó chịu, màu sắc tựa máu kia khiến nàng lạnh sống lưng, cả đầu ngón tay cũng không muốn đụng vào.
Tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong, bây giờ chắc hẳn thư đã đến tay mọi người. Thượng Thận thì đã có Ô tiên sinh lo liệu, về phần Tú lệ quân, bọn họ đi theo nàng sẽ không có tương lai… Ô tiên sinh và Vũ cô nương là nhân vật chủ chốt của Đại Đồng Hành, tất bị Yến Tuân kiêng kỵ, không thể để bọn họ chưởng quyền, người duy nhất có thể tin cậy hiện giờ chỉ còn có Hoàn Hoàn. Hoàn Hoàn mang huyết thống Yến thị, lại có thân phận quận chúa Bắc Yến, trong tay nắm giữ Hỏa vân quân, đầu nhập dưới trướng nàng, Tú lệ quân ắt hẳn sẽ có tương lai tốt đẹp.
Còn về phần nàng, không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa rồi…
Lúc Yến Tuân tiến vào, trong phòng đã không còn ai, mọi thứ đều vẫn như cũ, vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
Trong thoáng chốc, hắn chợt nhớ lại cái đêm hắn bị chỉ hôn cho Triệu Thuần năm đó, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng hắn vẫn luôn ôm hy vọng rằng nàng sẽ suy nghĩ thông suốt… hy vọng nàng sẽ không còn oán trách hắn nữa… Dù sao bọn họ đã ở bên nhau gần mười năm, nàng luôn bao dung hắn, bất kể là hắn làm gì, nàng vẫn luôn tha thứ cho hắn.
Hắn từng bỏ rơi Tây Nam trấn phủ sứ, từng vứt bỏ cả Bắc Yến, từng giết thuộc hạ của nàng, từng hoài nghi, từng chèn ép nàng, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ rời khỏi hắn, không phải sao? Huống chi, lần này chỉ là vì một nam nhân, chỉ mỗi một Gia Cát Nguyệt mà thôi, cứ cho là y có ân tình với A Sở đi chăng nữa, nhưng làm sao so sánh được với tình nghĩa mười năm giữa hắn và nàng?
Chỉ cần bọn họ ngồi xuống nói rõ mọi chuyện, chỉ cần hắn thẳng thắn nói ra tất cả suy nghĩ của mình, nàng nhất định sẽ hiểu, có giận cũng sẽ sớm thôi giận. Cùng lắm thì hắn để nàng quay lại chưởng binh, dù gì thì hiện giờ đại cục đã định, không có gì đáng bận tâm nữa rồi.
Yến Tuân không rõ vì sao mấy ngày nay hắn luôn thấp thỏm, cũng đã tự an ủi bản thân như vậy mấy trăm lần, nhưng hiện tại nhìn thấy gian phòng trống không, hắn lại đột nhiên cảm thấy hoảng loạn đến cực độ.
Trong lúc cuống cuồng chạy ra ngoài, ống tay áo Yến Tuân bất chợt quẹt phải một vật gì đó trên thư án. Vật nhỏ rơi xuống đất phát ra tiếng *keng* trong trẻo. Yến Tuân cúi đầu nhìn thì nhận ra đó là một chiếc nhẫn bằng bạch ngọc, dưới ánh nến, chiếc nhẫn đã bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, từng mảnh ngọc bắt sáng, chiếu lóng lánh.
Yến Tuân đứng ngây người nhìn chiếc nhẫn đã vỡ, bất giác giật mình nhớ lại lời A Sở nói ngày đó, nếu Gia Cát Nguyệt chết trên đất Bắc Yến, vĩnh viễn nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho huynh…
Cả đời này…
“Nguyệt Nhi?” Kinh Tử Tô đẩy cửa ra, vui vẻ chạy vào gọi: “Chúng ta ra ngoài ngắm hoa đăng đi!”
Đột nhiên nhìn thấy Yến Tuân đang đứng như trời trồng, Tử Tô lập tức sợ hãi quỳ xuống dập đầu. Hành lễ rồi mà vẫn không nghe thấy Yến Tuân ừ hử gì, nàng cẩn thận ngước lên thăm dò thì nhìn thấy nam nhân vẫn ngây người đứng đó, trên mặt như có sương mù giăng kín, làm sao cũng không xua tan được, vô cùng đơn độc.
Sở Kiều mặt một bộ y phục kiểu dáng rất bình thường màu xanh nhạt, tay dắt ngựa đi lẫn trong đám đông nhộn nhịp trên đường, hai bên đường sáng rực đèn hoa, ai cũng mặc áo mới, hớn hở cầm hoa đăng tung tẩy.
Hoa đăng trong tay bọn họ vô cùng tinh xảo, đủ loại hình dạng… có hình rồng, hình phượng, hình mãnh hổ, hình cá chép, có cả hình gốc mai trắng, hình thọ tinh Đông Hải đến hình chó con, gà con, mèo nhỏ và cả hình thỏ con đáng yêu…
Hoa đăng sáng rực cả con đường, bốn phía thơm nồng hương rượu, nhà nhà đều giăng đèn kết hoa trước cửa, người bán rong cao giọng rao hàng, hai bên đường chi chít tụ đố đèn, xa xa trên mặt hồ đóng băng còn có hội băng đăng, dân chúng đang nắm tay nhau nhảy múa, tiếng kèn sáo vô cùng tưng bừng…
Rất nhiều người lướt qua người Sở Kiều nhưng không một ai dừng lại liếc nhìn nàng một cái. Ai cũng có đôi có cặp, chồng nắm tay vợ, vợ dắt tay con, con quay đầu gọi bà, bà thì đang dìu ông đi từng bước một. Ở đây, ai cũng có gia đình, có người thân của mình, nhà dẫu có nghèo khó đến đâu, nhưng khi ra đường đều lộ vẻ vui mừng hớn hở, hòa mình với không khí náo nhiệt nơi này.
A Sở, những lời này ta chưa từng nói với muội, nhưng ta chỉ nói một lần này thôi, muội phải nghe cho kỹ. Cảm ơn muội, cảm ơn muội đã ở lại trong cái địa ngục này bầu bạn với ta nhiều năm như vậy, cảm ơn muội đã không bỏ rơi ta trong những ngày tháng tối tăm nhất trong đời. Cảm ơn muội vẫn luôn ở bên cạnh ta, không có muội, Yến thế tử gì đó cũng không còn, hắn đã sớm chết trong đêm tuyết tám năm trước rồi. A Sở, những lời này ta sẽ không lặp lại, ta sẽ dùng cả đời để bù đắp cho muội. Có những lời không cần nói ra thì hai chúng ta đều hiểu. A Sở là của Yến Tuân ta, chỉ của một mình ta. Ta sẽ che chở muội, sẽ dẫn muội rời khỏi đây. Tám năm trước ta đã nắm tay muội, cho tới giờ vẫn chưa bao giờ có ý định sẽ buông ra.
Yến Tuân, ta vốn không có quê hương. Nhưng bởi vì huynh, ta luôn cho rằng quê hương huynh cũng chính là quê hương của ta.
A Sở, hãy tin tưởng ta. Ta sẽ bảo vệ, sẽ chăm sóc muội, tuyệt đối sẽ không để muội chịu bất kỳ thương tổn hay uất ức nào. Tin tưởng ta, ta sẽ làm cho muội hạnh phúc, hãy tin ta…
*Đây là những lời Yến Tuân đã nói với Sở Kiều ở chương 68
Nước mắt lặng lẽ trào ra, lặng lẽ lăn dài trên má thiếu nữ rồi chảy xuống chiếc cằm thon. Gió lạnh thổi qua, buốt giá như lưỡi đao, phát ra âm thanh thật thê lương.
Sở Kiều dắt ngựa, chậm rãi đi trên con đường lớn. Trước mắt đột ngột có một cụm pháo to bay vút lên trời rồi nổ tung thành vô số hạt bụi lấp lánh như sao trời, từng hạt từng hạt chầm chậm rơi xuống, nhẹ nhàng như lông ngỗng.
Cùng một lúc, tiếng chuông báo nửa đêm vang vọng bốn phía, một đám trẻ con chạy ùa đến vô tình va phải Sở Kiều. Đứa bé gái ngã lăn ra trên đất, hoa đăng trên tay cô bé trông như hình một con cá nhưng cũng không giống lắm, màu trắng lại điểm mắt hồng, thoạt nhìn giống thỏ hơn, trên bụng còn vẽ hình một đồng tiền vàng. Đứa bé cầm chiếc hoa đăng bị hỏng bắt đầu khóc hu hu, tiếng khóc càng lúc càng to. Sở Kiều thoáng sững ra rồi lập tức ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô bé, móc từ trong ngực ra một đĩnh bạc định đưa cho cô bé…
Ngay lúc đó, một trận pháo đinh tai nhức óc đột nhiên nổ ra. Đã đến giờ đón giao thừa, pháo trúc lần lượt vang lên khắp mọi nhà. Đứa bé gái sửng sốt đến quên cả khóc, lập tức bịt hai tai, không ngừng hưng phấn kêu to.
Nam nhân quay đầu lại, mày kiếm nhướng cao, quát lớn: “Có nghe không? Nếu nàng dám liều chết thì ta sẽ đuổi giết nàng đến tận điện Diêm Vương địa phủ!”
Thiếu nữ tức giận đáp trả: “Nếu ngươi để bản thân gặp chuyện không may thì ta sẽ đốt một trăm dây pháo ăn mừng, mừng ta cuối cùng không cần phải nhớ trả nợ nhân tình của ngươi nữa.”
*Đây là những lời Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều nói với nhau ở chương 126 (part 2)
Tiếng pháo càng lúc càng lớn, liên hoàn nổ đùng đùng, nước mắt Sở Kiều bất chợt tuôn trào như suối, những hình ảnh trong ký ức luôn bị nàng cố gắng đè nén lại một lần nữa dâng trào như cơn lũ. Cảm giác đau đớn như vỡ tim ùa đến, trong nháy mắt đập tan vẻ bình thản tự tại của nàng.
“Tỷ… tỷ tỷ làm sao vậy?” Đứa bé gái bị Sở Kiều làm cho sợ hãi, cô bé cố gắng lớn giọng đế át tiếng pháo, “Tỷ tỷ đừng khóc, ta không bắt tỷ bồi thường nữa, có được không?”
Tiếng pháo càng lúc càng lớn, Sở Kiều cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, nàng ngồi sụp xuống giữa con đường phồn hoa đầy tiếng hoan hô vui mừng, ôm mặt khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.