Quyển 4 - Chương 134: Bắc phạt bắt đầu
Tiêu Tương Đông Nhi
09/08/2016
Gió Bắc thổi cuồn cuộn khiến bông tuyết bay đầy trời, che khuất bóng
trăng trên cao, cánh ưng quanh quẩn lượn vòng trên không trung, phát ra
tiếng kêu thê lương. Bốn phía chỉ một màu trắng xóa, nhìn không rõ
phương hướng.
Trong màn gió lạnh thấu xương là một đoàn người dài không thấy điểm cuối đang chậm rãi lội tuyết đi từng bước một. Gió sắc cắt lên mặt đau như vết thương bị xát muối, bão tuyết ào ạt khiến mắt mở không lên nhưng đoàn người vẫn bền bỉ đi về phía trước. Những người này chính là con dân Bắc Yến, bọn họ nhận được lời chiêu mộ của Tào đại tướng quân liền rối rít mang đao gươm tự chế, cưỡi con ngựa cường tráng nhất trong nhà chạy tới thành Bắc Sóc, nhiệt tình bày tỏ lòng trung với Đại Đồng.
Người Bắc Yến là một dân tộc anh dũng, từ nhỏ đã thành thạo bắn cung cưỡi ngựa. Sở Kiều biết, chỉ cần thêm chút huấn luyện thì mảnh đất này sẽ cho ra đời đội quân mạnh mẽ không gì sánh nổi. Nhưng hiện tại nhìn những hán tử lòng đầy niềm tin hát vang hành khúc Bắc Yến, không ngừng đạp tuyết tiến về phía trước thì trong lòng Sở Kiều không khỏi cảm thấy đau buồn, nàng muốn ngăn thì chỉ nhận được ánh mắt xem thường. Có người nhìn thấy ba người bọn họ chạy về phía Tây thì khinh miệt nhổ một bãi nước bọt, lớn tiếng mắng: “Đào binh hèn nhát!”
“Đại nhân, xin nhanh thêm chút nữa.” Thân vệ Yến Tuân để lại quay đầu sốt ruột nói.
Ngay lúc đó, Sở Kiều chợt khẽ nhướng mày, dùng sức ghìm cương dừng ngựa lại.
Thân vệ chạy lố hơn hai mươi bước mới ngừng lại được, lập tức quay lại hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Sở Kiều nhướng mày, nghiêng đầu nghe ngóng một lát rồi quay sang hỏi Tiết Trí Viễn: “Ngươi có nghe thấy không?”
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Tiếng động rầm rập vang dội như sấm rền chậm rãi truyền đến, càng lúc càng lớn, chấn động cả mặt đất, khiến người đứng trên bề mặt có thể cảm nhận xung động từ bàn chân bò thẳng lên sống lưng.
Tiết Trí Viễn nhíu mày, lập tức nhảy khỏi lưng ngựa chạy lên một sườn núi cao nhìn ra xa xa. Thoáng chốc vị tướng lĩnh trẻ tuổi liền ngây ra, mắt nhìn đăm đăm về phía Tây, hồi lâu không nhúc nhích.
Rất nhanh sau đó, dân chúng nghe được tiếng động cũng chạy lên sườn núi nhìn xem.
Một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao trùm tất cả, có người lộ vẻ mặt như vừa gặp ác mộng, quay sang nhìn quanh rồi giơ tay chỉ về hướng Tây, hỏi: “Quân đội? Là đại quân của chúng ta sao?”
Tiếng vó ngựa rầm rập truyền đến từ phía Tây, đường chân trời xuất hiện bóng đen nhàn nhạt, từ một nhân lên mười, cứ thế liên tục tăng dần đến số lượng khổng lồ khoảng hơn ngàn người, từ chân núi Lạc Nhật đang ào ạt phi ngựa về phía này.
“Chạy mau!” Một giọng nữ sắc bén đột nhiên vang lên.
Tất cả cả kinh, đồng loạt quay lại nhìn thì thấy thiếu nữ vận nhung trang ngồi trên lưng ngựa đã rút kiếm cầm trên tay, chỉ về hướng Tây quát lớn: “Là quân đội của Đại Hạ! Tất cả mau chạy đến thành Bắc Sóc!”
Đám đông nhất thời bối rối xao động, nhưng rất nhanh liền có người chất vấn: “Quân Đại Hạ giờ sao có thể ở trên đất Bắc Yến?”
“Đúng đó.” Có người phụ họa, “Quân Hạ không phải còn ở quan ngoại Bắc Sóc sao?”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, chỉ cần nhìn cách thức chống chế ngựa cùng phương pháp xung kích quen thuộc kia, đó chắc chắn là quân biên phòng được huấn luyện quy củ của Đại Hạ.
Sở Kiều tái mặt, bàn tay cầm kiếm đã ướt đẫm mồ hôi.
Đội quân này là của ai? Bọn họ sao có thể đột phá Bắc Sóc Quan mà xuất hiện ở nội địa Bắc Yến? Trong thành Bắc Sóc hiện giờ một người lính của quân chủ lực cũng không có. Nếu để cho đám người này tiến vào được đến Bắc Yến, cục diện sẽ ra sao?
Trong thoáng chốc, vô số ý nghĩ như điện xẹt qua đại não Sở Kiều, nàng giơ cao bội kiếm, hét lớn: “Ta là Sở Kiều của tổng bộ tham mưu Bắc Yến, tất cả hãy nghe hiệu lệnh của ta!”
Nhưng gió Bắc đã dập tan thanh âm của nàng, đội quân đông nghìn nghịt vẫn ào ạt tiến đến, khí thế dữ dội như dời non lấp bể.
“Không thể nào!” Đám đông chợt thét lên, các hán tử đã ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, hưởng ứng lời hiệu triệu nhập ngũ để bảo vệ quốc gia. Đột ngột gặp phải tập kích, bọn họ ai nấy đều kinh ngạc sợ hãi.
“Mau chạy!”
Bây giờ chạy đã không còn kịp, nếu chạy thì chỉ có nước giẫm đạp lên nhau cùng chết mà thôi.
Sở Kiều quay ngựa lại, hét lớn: “Đừng chạy! Đi ngăn chặn bọn chúng!”
Nhưng không một ai để ý đến lời nàng nói, viên thân vệ lúc trước cũng tiến lên kéo cương ngựa của nàng, kêu to: “Đại nhân, chạy mau!”
“Phải lập tức báo cho đại bản doanh Bắc Sóc!”
“Đại nhân! Không còn kịp nữa rồi!”
Tựa như xác minh lời của viên thân vệ, khẩu hiệu ‘giết địch’ giòn giã vang lên ở phía trước. Không cần phải nghi ngờ nữa, đó chính là khẩu hiệu xung phong của quân Hạ chính quy.
Vó ngựa cuồng loạn trong nháy mắt đã đuổi kịp các thường dân đang chạy trốn, lưỡi đao rời vỏ xẹt đến nhanh như điện. Người dân Bắc Yến còn chưa kịp định thần thì một luồng ánh sáng trắng đã lóe lên trước mắt. Máu phun ra thành vòi, đầu lìa khỏi cổ, lồng ngực túa máu, nền tuyết vốn trắng toát này đã bị nhuộm đỏ rực.
Hai bên cận chiến trực diện, đối đầu với đao pháp tinh chuẩn tàn nhẫn của kẻ địch binh cường tướng mạnh, người dân Bắc Yến không đánh trả được một đòn, mà có muốn bọn họ cũng không có khả năng chống trả. Không gian bị bao phủ bởi tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng vó ngựa cuồng loạn, từng người một ngã xuống bị trăm ngàn vó ngựa giày xéo.
Mắt Sở Kiều hằn tia máu, đột ngột đụng phải kẻ địch khiến nàng có chút trở tay không kịp, huống chi đối đầu với thế công mãnh liệt như này, sức lực của một cá nhân là nàng cực kỳ nhỏ bé. Trước mặt có một người dân trẻ tuổi cưỡi ngựa đang cố chạy thì bị kẻ địch đuổi chém đứt cổ, máu tươi bắn ra dính đầy trên áo lông của Sở Kiều chạy ở phía sau. Nàng đâm một kiếm vào ngực gã lính Hạ kia, kéo theo một vòi máu bắn ra.
“Tiết Trí Viễn! Mau trở về báo cho đại bản doanh!”
Đội kỵ binh này có khoảng hơn ngàn người, ai cũng mặc quân phục chính quy của Đại Hạ, không ngừng bận rộn đuổi giết người dân đang cố chạy trốn nên nhất thời không chú ý đến vài người có thể đánh trả là bọn Sở Kiều.
Tiết Trí Viễn bị ba gã quân Hạ vây quanh, Sở Kiều vung kiếm chạy tới giải vây cho hắn rồi lớn tiếng quát lên: “Mau đi!”
“Để cho phụ nữ bảo vệ? Ta làm không được!”
Tiết Trí Viễn không thẹn là tướng lĩnh tinh nhuệ kinh qua trăm trận. Chiêu thức không hề cầu kỳ, chỉ vung một đao hắn đã chặt đầu của một gã quân Hạ xuống, dũng mãnh như hổ báo.
Sở Kiều cau chặt mày liễu, đột nhiên lột áo choàng lông ra ném xuống đất, phi ngựa lên trước, quát to: “Cường đạo vô sỉ lạm sát dân thường vô tội, các ngươi đáng chết!” Dứt lời, nàng mạnh mẽ thúc ngựa, dứt khoát xông thẳng vào giữa thế trận của quân Hạ.
“Đại nhân!” Thân vệ lúc trước nhìn thấy cũng điên cuồng lao theo Sở Kiều.
Hình ảnh hai người hét lớn trực tiếp lao vào đội quân hơn ngàn người nhìn qua thật buồn cười, nhưng trong thời khắc này không người nào có thể cười thành tiếng. Đám quan binh Đại Hạ dường như bây giờ mới phát hiện ra Sở Kiều, nhìn thấy chế phục trên người nàng liền có gã hô lên: “Ở đây có quan quân!”
Ngay sau đó, kẻ địch ào đến như thủy triều trước sau trái phải vây kín lấy Sở Kiều. So với lấy mạng của thường dân không chút đáng giá, việc giết được một tướng lĩnh của quân Bắc Yến có ý nghĩa hơn nhiều.
Tiết Trí Viễn trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy tên lính đang tấn công mình nhoáng cái đã bỏ mặc hắn chạy về phía thiếu nữ thì cảm thấy trong ngực như có nhiệt huyết dâng trào. Hắn biết, Sở Kiều đang dùng mạng mình để tranh thủ cơ hội cho hắn chạy trốn, không phải là vì tình chiến hữu gì đó mà chính là vì hơn triệu người dân và binh lính trong thành Bắc Sóc.
Đứng giữa gió Bắc thổi phần phật, hốc mắt đỏ lên, nam nhân khàn giọng rống lên một tiếng rồi xoay người thúc ngựa điên cuồng chạy về phía thành Bắc Sóc.
Động tác của nam nhân quá nhanh, nếu hắn có thể chờ thêm một lát thì hình ảnh hắn nhìn thấy sẽ khác đi. Nhưng vận mệnh vốn luôn ly kỳ, ngay trong khoảnh khắc nam nhân xoay người rời đi, chân trời phía Tây Bắc xa xôi chợt xuất hiện một đường đen. Trong tiếng gào thét của gió rét cùng ánh trăng sáng tỏ, đường đen đậm dần. Một đội ngũ mặc thường phục màu đen rầm rập tiến đến chấn động cả một vùng, sát khí tràn ngập trong gió, len lỏi trên từng tấc đất phủ tuyết, mạnh mẽ như một cơn lốc đang cuốn phăng mọi thứ mà đến.
“Đằng trước là quân đội nào? Mau báo phiên hiệu cùng tên họ của tướng lĩnh!” Một giọng nói hùng hồn phá tan tiếng gió rít vang lên.
Sở Kiều vung kiếm chém chết một gã quân Hạ, ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy giọng nói này vô cùng quen tai.
“Mau báo phiên hiệu cùng tên họ của tướng lĩnh!”
Số lượng của đội ngũ vừa đến ít nhất cũng trên năm ngàn, hơn nữa, chỉ cần nhìn trật tự trận hình cũng thấy được đối phương dũng mãnh đến cỡ nào. Quân Hạ nhất thời ngừng đuổi giết dân chúng Bắc Yến, gã tướng đầu lĩnh quay lại hô to: “Chúng ta là trung đội thứ 21 của quân khu 18, trực thuộc quân Đại Hạ trấn thủ ở Bắc Yến, đối diện là người phương nào?”
Là quân Hạ trấn thủ ở Bắc Yến?
Trong nháy mắt, Sở Kiều đã thông suốt mọi chuyện. Bắc Yến giành được độc lập chỉ trong một đêm khi các châu quận đồng loạt phát động chính biến, không tới nửa tháng thì đám quan binh Đại Hạ trấn thủ ở Bắc Yến hầu như đều bị đánh đuổi ra đến biên cảnh, không chết thì cũng thương tật đầy người. Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, trên lãnh thổ Bắc Yến vẫn còn một ít quân Hạ chưa kịp quét sạch, chính là những kỵ binh này.
Nay thấy quân Bắc phạt của Đại Hạ sắp tràn vào Bắc Yến, những kẻ này mới tụ hợp lại, dự định trong ứng ngoài hợp tấn công Bắc Sóc Quan. Không ngờ trên đường lại gặp phải thường dân đang hưởng ứng lời hiệu triệu nhập ngũ của binh đoàn số 2, bọn họ không muốn tin tức bị lộ nên mới triển khai cuộc tàn sát này.
Lai lịch của đội kỵ binh này đã rõ ràng, như vậy đội ngũ đối diện có thân phận gì đây?
Chỉ biết là sau khi nghe quân Hạ giới thiệu xong, phía đối diện đột nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ. Khoảng không mênh mông vù vù tiếng gió, trên cao trăng treo sáng rỡ, bão tuyết đã ngừng từ lâu nhưng tuyết đọng trên đất bị gió cuốn bay tán loạn nhìn như trời đang đổ tuyết.
“Giết địch!” Khẩu hiệu xung phong chỉnh tề đột nhiên vang lên, rõ ràng là khẩu hiệu của quân Hạ chính quy, không sai biệt gì so với khẩu hiệu của đội kỵ binh đến trước, nhưng mũi chiến đao cùng vó ngựa dựng thẳng của đội ngũ vừa đến đều chĩa về một phía.
Các tướng sĩ của đội kỵ binh ban đầu kinh hoảng, tiến lên kêu to: “Chúng ta là quân trấn thủ ở Bắc Yến của Đại Hạ, quý phương là ai? Là người của đế quốc sao? Xin dừng lại, dừng lại!”
Một kình tiễn đột nhiên bắn đến xuyên thủng ngực gã quân Hạ đang nói kia khiến gã ngã rầm xuống trên mặt đất, máu chảy ra ướt đẫm mặt tuyết.
“Chuẩn bị nghênh địch! Chuẩn bị nghênh địch!” Đội kỵ binh đầu tiên lúc này mới hoảng hốt huơ đao chống đỡ.
Nhưng tất cả đều đã không còn kịp, khoảng cách gần cùng với tốc độ ngựa nhanh như điện chính là ưu thế áp đảo của đội ngũ vừa đến, bất kể là về khí thế hay số lượng, quân Hạ đều ở thế hạ phong. Cuộc tàn sát khi nãy lại tiếp diễn, chỉ là trình tự và đối tượng bị giết đã đổi ngược. Toàn trường vang dậy tiếng đao kiếm va chạm, tuy đội ngũ vừa đến y phục không đồng nhất nhưng lại được trang bị đầy đủ, đao thuật cũng vô cùng thành thạo, chiêu thức vừa dứt khoát vừa tinh chuẩn. Sau một lúc không quá nửa chung trà (15 phút) thì đội kỵ binh quân Hạ đến trước đều như lá vàng trước gió, rơi rụng lả tả.
…………………………………………………………………………………….
Cuồng phong như vô số lưỡi đao sắc không ngừng cắt chém khoảng không tối tăm, tuyết lại rơi tán loạn, không ai ngờ được, trên đồng tuyết cách thành Bắc Sóc không đến năm mươi dặm lại đang diễn ra một cuộc chiến kịch liệt.
“Báo!” Tiếng hô cấp báo đột ngột vang lên ở ngoài lều, trong lều một tướng lĩnh đang đi qua đi lại như đang bồn chồn chờ ai đó.
Lính truyền tin đi vào, lớn tiếng nói: “Báo cáo đại nhân, có một tù binh tự động đầu hàng, yêu cầu được gặp ngài.”
Tướng lĩnh này còn khá trẻ, khoảng gần ba mươi, dáng vẻ anh tuấn, mắt sâu kiên định, môi mỏng khẽ mím, chỉ nhìn qua cũng có thể thấy được là người quả cảm bền bỉ, nhưng hiện tại hắn lại có vẻ hơi phiền não sốt ruột.
Nghe lính truyền tin báo, hắn nhướng mày, hỏi lại: “Tù binh là quân Hạ? Tìm ta để làm gì chứ? Gã binh sĩ Bắc Yến kia vẫn chưa trở lại sao?”
“Vẫn chưa, thưa đại nhân. Về phần tù binh kia, nàng không chịu nói, chỉ kiên quyết yêu cầu được gặp đại nhân.”
Nam nhân tùy ý phất tay, “Dẫn hắn vào đây đi.”
Lúc Sở Kiều tiến vào trong lều thì người tướng lĩnh kia đang vô cùng lễ độ khách khí nói với ba cô gái ngồi ở đối diện: “Cho hỏi cô nương có khỏe không?”
“Rất khỏe, chỉ là vận số không được may lắm, lại bất cẩn bị người khác bắt làm tù binh.” Thiếu nữ mới vào lều lên tiếng trả lời thay.
Nàng vừa dứt lời thì toàn thân tướng lĩnh kia như bị chấn động mạnh, hắn quay phắt lại, hai mắt trợn to, chạy lên mấy bước, miệng vẫn há to không nói được lời nào.
“Hạ Tiêu, lão đại nhà ngươi gọi ta đến chỉ để trừng mắt nhìn ta thế này sao?”
“Cô nương! Tại sao lại là người?” Mặt mũi Hạ Tiêu đầy vẻ phong trần nhưng vẫn không thể giấu được vẻ vui mừng từ tận đáy lòng.
Sở Kiều cởi mũ trùm ra, cười nói: “Ta đang muốn hỏi ngươi đấy? Các ngươi làm gì thế? Làm quân nhân tốt đẹp không làm mà lại dẫn binh lính vào rừng làm thổ phỉ? Không chính mắt nhìn thì đến ta cũng không dám tin.”
“Cô nương, không có người thì sao chúng ta dám yên tâm trở lại Bắc Yến?” Hạ Tiêu thở dài.
Sở Kiều biết, chuyện Yến Tuân vứt bỏ đội quân trấn phủ sứ Tây Nam ở thành Chân Hoàng cho đến giờ vẫn còn khiến nam nhân này sợ hãi, nên nàng cũng không hỏi tới nữa, chỉ vỗ vỗ vai hắn: “Ta đã về đây, ngươi có thể yên tâm rồi.”
“Thì đấy, bằng không chúng ta đã không chạy một vòng lớn như vậy để tìm cô nương. Vì sợ gây hiểu lầm nên chúng ta không dám đến gần thành Bắc Sóc, chỉ có thể dùng phương pháp này xin được gặp cô nương, mong cô nương không vì vậy mà phiền lòng.” Hạ Tiêu cung kính nói.
Sở Kiều cười nói: “Hạ Tiêu, từ khi nào mà ngươi lại trở nên khách khí với ta như vậy? Chúng ta là chiến hữu cùng sinh cùng tử, cùng ăn chung một chén cơm. Hôm nay ngươi có thể trở về đây, ta thật sự rất cảm kích.”
“Cô nương trở lại rồi?”
“Cô nương có ở bên trong không?”
Ngoài lều đột nhiên truyền đến tiếng binh lính hỏi han thì Sở Kiều mới biết là lúc tới đây đã có người quen nhìn thấy mặt.
Hạ Tiêu kích động đến mức mặt đỏ ửng, nói: “Cô nương, xin ra ngoài nói mấy câu với các huynh đệ đi, tất cả mọi người đều rất nhớ cô nương. Lúc biết được cô nương gặp chuyện không may ở Biện Đường, chúng ta tức khắc lên đường đi cứu viện, ai ngờ đi được nửa đường thì biết cô nương đã trở lại Bắc Yến, đành phải gấp rút trở đầu ngựa quay về.”
Sở Kiều không khỏi thấy cảm động. Ban đầu nàng ra tay cứu binh lính trấn phủ sứ Tây Nam hoàn toàn là do suy nghĩ đến đại cuộc, không ngờ ân tình đó lại có thể lấy được lòng trung và sự kính yêu thật tâm của những người này. Nàng đi ra cửa vén rèm lên, cuồng phong lạnh như băng lập tức ào ào táp lên mặt. Bên ngoài đuốc cháy san sát, đông đảo binh lính chen chúc ở trước lều, những khuôn mặt thoạt nhìn quen thuộc đều lộ vẻ kích động, ai cũng tranh nhau lấn lên phía trước chỉ vì muốn thấy mặt nàng.
Nhìn thấy thân ảnh nàng đi ra, đám đông bất chợt phát ra tiếng hoan hô như sấm, “Là cô nương! Thật sự là cô nương! Cô nương trở lại rồi!”
Chúng binh lính đồng loạt tung hô, giơ cao chiến đao cầm trong tay biểu lộ sự hưng phấn của mình. Sở Kiều đưa tay ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh lại, toàn trường nhất thời lắng xuống, ánh mắt của tất cả đều đặt trên người nàng. Thân hình yểu điệu của thiếu nữ đi lên một sườn núi cao, ở đó có cắm một lá cờ trắng in mây đỏ to lớn đang bay phất phới trong gió. Hỏa vân rực rỡ như lửa trên cờ chính là quân kỳ của trấn phủ sứ Tây Nam, không chỉ tượng trưng cho xuất thân từ Bắc Yến mà còn trượng trưng cho lịch sử cùng chiến tích của đội quân này.
Một cơn gió mạnh thổi qua, thân hình mặc chế phục đen tuyền của Sở Kiều càng thêm hiên ngang, nàng giơ cao hai tay, mắt lộ vẻ chân thành, cất cao giọng nói: “Hỡi các tướng sĩ của trấn phủ sứ Tây Nam, ta là Sở Kiều của bộ tham mưu thành Bắc Sóc, cũng từng là chiến hữu của các người! Hiện giờ ta có vài lời muốn nói với mọi người.
Hôm nay có thể gặp lại các ngươi ở đây, ta thật sự rất vui mừng. Các ngươi đã dùng hành động thực tế chứng minh quyết định ban đầu của ta là đúng, chứng minh được sự trung dũng của mình. Đại Hạ binh cường tướng mạnh mà Bắc Yến vẫn còn hỗn loạn không yên. Trong thời điểm nguy ngập như vậy mà các ngươi vẫn có thể kiên quyết tìm đến tương trợ, quả thật chính là may mắn của Sở Kiều ta, là vận may của cả Bắc Yến, là may mắn của trăm họ trong thiên hạ! Ta đại diện dân chúng trong thành Bắc Sóc, đại diện thế tử, đại diện cả Bắc Yến, hoan nghênh các người về nhà!”
“Vạn tuế!” Đám đông nhất thời sôi trào, hơn bảy ngàn binh sĩ đồng loạt hô to chấn động cả một vùng, ai ai cũng hưng phấn giơ cao chiến đao, cao giọng kêu gọi: “Thề chết đi theo đại nhân!”
“Đại nhân!” Hạ Tiêu cầm quân kỳ của trấn phủ sứ Tây Nam chậm rãi đi đến trước mặt Sở Kiều, đột nhiên quỳ một gối xuống, đầu ngẩng lên, trầm giọng nói: “Đại nhân từng đơn độc một mình không ngại sinh tử cứu hơn bốn ngàn binh lính của trấn phủ sứ Tây Nam thoát khỏi tử lộ. Ngày đó, bên trong thành Chân Hoàng, chúng ta đã thề sẽ theo đại nhân cả đời, nghe theo mọi hiệu lệnh của đại nhân, vĩnh viễn không phản bội! Hôm nay, Hạ Tiêu ta tự nguyện giao quyền chỉ huy của bốn ngàn cựu binh và ba ngàn tân binh của trấn phủ sứ Tây Nam cho đại nhân, xin được đại nhân dẫn dắt. Từ nay về sau, trấn phủ sứ Tây Nam chúng ta chính là lưỡi đao của đại nhân, roi của đại nhân chỉ hướng nào, chúng ta sẽ đánh hướng đó, sinh tử không màng, vĩnh viễn không hai lòng!”
*Ầm ầm!*
Chiến đao đồng loạt rời vỏ giơ lên cao, bảy ngàn binh sĩ của trấn phủ sứ Tây Nam khuỵu gối quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ đứng trên cao, cùng hô to: “Sinh tử không màng, vĩnh viễn không hai lòng!”
Thiếu nữ trước mặt bọn họ còn trẻ như vậy, ngũ quan vẫn còn nét non nớt. Có điều, trên đời này có một loại người, bất kể thân hình có bé nhỏ đến đâu, thì loại người này lại sở hữu tinh thần cùng ánh mắt rực rỡ như một ngọn lửa, ai đến gần cũng bị ảnh hưởng trở nên hừng hực sức sống. Sự cuốn hút đó có khả năng khiến người khác nguyện thần phục, cam chịu tận hiến. Và Sở Kiều chính là loại người như vậy.
Người nhìn vào mắt thiếu nữ này đều bất giác quên đi tuổi của nàng, địa vị của nàng. Đó chính là vì tấm lòng vị tha, sự kiên quyết can trường luôn hướng về niềm mong mỏi của đông đảo người dân!
“Hạ thống lĩnh!” Sở Kiều tiến lên, mắt lộ vẻ kiên định, nghiêm túc đưa tay ra nhận lấy quân kỳ, “Ta đại diện Bắc Yến vương tiếp nhận quân đội của ngươi, tiếp nhận quân kỳ, tiếp nhận lòng trung của các ngươi!”
“Vạn tuế! Đại nhân vạn tuế! Bắc Yến vạn tuế!” Tiếng tung hô nổ ra ào ạt như thủy triều, đám binh sĩ chạy đến vây quanh Sở Kiều, vui vẻ giơ cao chiến đao hét lên một cách cuồng nhiệt. Lá cờ hình hỏa vân trên đầu họ bay phần phật trong gió.
Ngày 21 tháng 10 năm 775, trên đồng tuyết cách thành Bắc Sóc năm mươi dặm, Tú Lệ vương đã thành lập lực lượng vũ trang đầu tiên cho mình, lá cờ trắng in hình mây đỏ lần đầu tiên công khai bay múa trên bầu trời cao nguyên Bắc Yến. Bảy ngàn binh sĩ của trấn phủ sứ Tây Nam cùng nhau chứng kiến thời điểm lịch sử này không hề biết vận mệnh của mình, không hề biết tất cả những diễn biến này sẽ mang đến sự biến chuyển nghiêng trời lệch đất như thế nào cho đại lục Tây Mông. Bánh xe lịch sử đã bắt đầu lăn mà không một ai có thể ngăn cản guồng quay của nó. Trong một tương lai không xa, lá cờ này sẽ được cắm đầy trên mọi vùng đất, Biện Đường cổ kính trang trọng, Đại Hạ hùng mạnh anh dũng, Hoài Tống phồn hoa giàu có, Đông Hải mờ ảo mênh mông, Nam Khâu hiểm trở thần bí, và cả thảo nguyên xanh tươi rộng ngàn dặm ở quan ngoại kia nữa. Những binh sĩ tinh nhuệ này sẽ vì lời thề ngày hôm nay mà đạt được thành tựu cùng vinh quang đời sau mãi nhớ.
Nửa đêm hôm đó, dưới sự hướng dẫn của Sở Kiều, đội tinh binh này đã lên đường thẳng tiến về thành Bắc Sóc, không hề do dự xông vào nơi sắp trở thành chiến trường chính kia.
Trong màn gió lạnh thấu xương là một đoàn người dài không thấy điểm cuối đang chậm rãi lội tuyết đi từng bước một. Gió sắc cắt lên mặt đau như vết thương bị xát muối, bão tuyết ào ạt khiến mắt mở không lên nhưng đoàn người vẫn bền bỉ đi về phía trước. Những người này chính là con dân Bắc Yến, bọn họ nhận được lời chiêu mộ của Tào đại tướng quân liền rối rít mang đao gươm tự chế, cưỡi con ngựa cường tráng nhất trong nhà chạy tới thành Bắc Sóc, nhiệt tình bày tỏ lòng trung với Đại Đồng.
Người Bắc Yến là một dân tộc anh dũng, từ nhỏ đã thành thạo bắn cung cưỡi ngựa. Sở Kiều biết, chỉ cần thêm chút huấn luyện thì mảnh đất này sẽ cho ra đời đội quân mạnh mẽ không gì sánh nổi. Nhưng hiện tại nhìn những hán tử lòng đầy niềm tin hát vang hành khúc Bắc Yến, không ngừng đạp tuyết tiến về phía trước thì trong lòng Sở Kiều không khỏi cảm thấy đau buồn, nàng muốn ngăn thì chỉ nhận được ánh mắt xem thường. Có người nhìn thấy ba người bọn họ chạy về phía Tây thì khinh miệt nhổ một bãi nước bọt, lớn tiếng mắng: “Đào binh hèn nhát!”
“Đại nhân, xin nhanh thêm chút nữa.” Thân vệ Yến Tuân để lại quay đầu sốt ruột nói.
Ngay lúc đó, Sở Kiều chợt khẽ nhướng mày, dùng sức ghìm cương dừng ngựa lại.
Thân vệ chạy lố hơn hai mươi bước mới ngừng lại được, lập tức quay lại hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
Sở Kiều nhướng mày, nghiêng đầu nghe ngóng một lát rồi quay sang hỏi Tiết Trí Viễn: “Ngươi có nghe thấy không?”
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Tiếng động rầm rập vang dội như sấm rền chậm rãi truyền đến, càng lúc càng lớn, chấn động cả mặt đất, khiến người đứng trên bề mặt có thể cảm nhận xung động từ bàn chân bò thẳng lên sống lưng.
Tiết Trí Viễn nhíu mày, lập tức nhảy khỏi lưng ngựa chạy lên một sườn núi cao nhìn ra xa xa. Thoáng chốc vị tướng lĩnh trẻ tuổi liền ngây ra, mắt nhìn đăm đăm về phía Tây, hồi lâu không nhúc nhích.
Rất nhanh sau đó, dân chúng nghe được tiếng động cũng chạy lên sườn núi nhìn xem.
Một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao trùm tất cả, có người lộ vẻ mặt như vừa gặp ác mộng, quay sang nhìn quanh rồi giơ tay chỉ về hướng Tây, hỏi: “Quân đội? Là đại quân của chúng ta sao?”
Tiếng vó ngựa rầm rập truyền đến từ phía Tây, đường chân trời xuất hiện bóng đen nhàn nhạt, từ một nhân lên mười, cứ thế liên tục tăng dần đến số lượng khổng lồ khoảng hơn ngàn người, từ chân núi Lạc Nhật đang ào ạt phi ngựa về phía này.
“Chạy mau!” Một giọng nữ sắc bén đột nhiên vang lên.
Tất cả cả kinh, đồng loạt quay lại nhìn thì thấy thiếu nữ vận nhung trang ngồi trên lưng ngựa đã rút kiếm cầm trên tay, chỉ về hướng Tây quát lớn: “Là quân đội của Đại Hạ! Tất cả mau chạy đến thành Bắc Sóc!”
Đám đông nhất thời bối rối xao động, nhưng rất nhanh liền có người chất vấn: “Quân Đại Hạ giờ sao có thể ở trên đất Bắc Yến?”
“Đúng đó.” Có người phụ họa, “Quân Hạ không phải còn ở quan ngoại Bắc Sóc sao?”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, chỉ cần nhìn cách thức chống chế ngựa cùng phương pháp xung kích quen thuộc kia, đó chắc chắn là quân biên phòng được huấn luyện quy củ của Đại Hạ.
Sở Kiều tái mặt, bàn tay cầm kiếm đã ướt đẫm mồ hôi.
Đội quân này là của ai? Bọn họ sao có thể đột phá Bắc Sóc Quan mà xuất hiện ở nội địa Bắc Yến? Trong thành Bắc Sóc hiện giờ một người lính của quân chủ lực cũng không có. Nếu để cho đám người này tiến vào được đến Bắc Yến, cục diện sẽ ra sao?
Trong thoáng chốc, vô số ý nghĩ như điện xẹt qua đại não Sở Kiều, nàng giơ cao bội kiếm, hét lớn: “Ta là Sở Kiều của tổng bộ tham mưu Bắc Yến, tất cả hãy nghe hiệu lệnh của ta!”
Nhưng gió Bắc đã dập tan thanh âm của nàng, đội quân đông nghìn nghịt vẫn ào ạt tiến đến, khí thế dữ dội như dời non lấp bể.
“Không thể nào!” Đám đông chợt thét lên, các hán tử đã ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, hưởng ứng lời hiệu triệu nhập ngũ để bảo vệ quốc gia. Đột ngột gặp phải tập kích, bọn họ ai nấy đều kinh ngạc sợ hãi.
“Mau chạy!”
Bây giờ chạy đã không còn kịp, nếu chạy thì chỉ có nước giẫm đạp lên nhau cùng chết mà thôi.
Sở Kiều quay ngựa lại, hét lớn: “Đừng chạy! Đi ngăn chặn bọn chúng!”
Nhưng không một ai để ý đến lời nàng nói, viên thân vệ lúc trước cũng tiến lên kéo cương ngựa của nàng, kêu to: “Đại nhân, chạy mau!”
“Phải lập tức báo cho đại bản doanh Bắc Sóc!”
“Đại nhân! Không còn kịp nữa rồi!”
Tựa như xác minh lời của viên thân vệ, khẩu hiệu ‘giết địch’ giòn giã vang lên ở phía trước. Không cần phải nghi ngờ nữa, đó chính là khẩu hiệu xung phong của quân Hạ chính quy.
Vó ngựa cuồng loạn trong nháy mắt đã đuổi kịp các thường dân đang chạy trốn, lưỡi đao rời vỏ xẹt đến nhanh như điện. Người dân Bắc Yến còn chưa kịp định thần thì một luồng ánh sáng trắng đã lóe lên trước mắt. Máu phun ra thành vòi, đầu lìa khỏi cổ, lồng ngực túa máu, nền tuyết vốn trắng toát này đã bị nhuộm đỏ rực.
Hai bên cận chiến trực diện, đối đầu với đao pháp tinh chuẩn tàn nhẫn của kẻ địch binh cường tướng mạnh, người dân Bắc Yến không đánh trả được một đòn, mà có muốn bọn họ cũng không có khả năng chống trả. Không gian bị bao phủ bởi tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng vó ngựa cuồng loạn, từng người một ngã xuống bị trăm ngàn vó ngựa giày xéo.
Mắt Sở Kiều hằn tia máu, đột ngột đụng phải kẻ địch khiến nàng có chút trở tay không kịp, huống chi đối đầu với thế công mãnh liệt như này, sức lực của một cá nhân là nàng cực kỳ nhỏ bé. Trước mặt có một người dân trẻ tuổi cưỡi ngựa đang cố chạy thì bị kẻ địch đuổi chém đứt cổ, máu tươi bắn ra dính đầy trên áo lông của Sở Kiều chạy ở phía sau. Nàng đâm một kiếm vào ngực gã lính Hạ kia, kéo theo một vòi máu bắn ra.
“Tiết Trí Viễn! Mau trở về báo cho đại bản doanh!”
Đội kỵ binh này có khoảng hơn ngàn người, ai cũng mặc quân phục chính quy của Đại Hạ, không ngừng bận rộn đuổi giết người dân đang cố chạy trốn nên nhất thời không chú ý đến vài người có thể đánh trả là bọn Sở Kiều.
Tiết Trí Viễn bị ba gã quân Hạ vây quanh, Sở Kiều vung kiếm chạy tới giải vây cho hắn rồi lớn tiếng quát lên: “Mau đi!”
“Để cho phụ nữ bảo vệ? Ta làm không được!”
Tiết Trí Viễn không thẹn là tướng lĩnh tinh nhuệ kinh qua trăm trận. Chiêu thức không hề cầu kỳ, chỉ vung một đao hắn đã chặt đầu của một gã quân Hạ xuống, dũng mãnh như hổ báo.
Sở Kiều cau chặt mày liễu, đột nhiên lột áo choàng lông ra ném xuống đất, phi ngựa lên trước, quát to: “Cường đạo vô sỉ lạm sát dân thường vô tội, các ngươi đáng chết!” Dứt lời, nàng mạnh mẽ thúc ngựa, dứt khoát xông thẳng vào giữa thế trận của quân Hạ.
“Đại nhân!” Thân vệ lúc trước nhìn thấy cũng điên cuồng lao theo Sở Kiều.
Hình ảnh hai người hét lớn trực tiếp lao vào đội quân hơn ngàn người nhìn qua thật buồn cười, nhưng trong thời khắc này không người nào có thể cười thành tiếng. Đám quan binh Đại Hạ dường như bây giờ mới phát hiện ra Sở Kiều, nhìn thấy chế phục trên người nàng liền có gã hô lên: “Ở đây có quan quân!”
Ngay sau đó, kẻ địch ào đến như thủy triều trước sau trái phải vây kín lấy Sở Kiều. So với lấy mạng của thường dân không chút đáng giá, việc giết được một tướng lĩnh của quân Bắc Yến có ý nghĩa hơn nhiều.
Tiết Trí Viễn trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy tên lính đang tấn công mình nhoáng cái đã bỏ mặc hắn chạy về phía thiếu nữ thì cảm thấy trong ngực như có nhiệt huyết dâng trào. Hắn biết, Sở Kiều đang dùng mạng mình để tranh thủ cơ hội cho hắn chạy trốn, không phải là vì tình chiến hữu gì đó mà chính là vì hơn triệu người dân và binh lính trong thành Bắc Sóc.
Đứng giữa gió Bắc thổi phần phật, hốc mắt đỏ lên, nam nhân khàn giọng rống lên một tiếng rồi xoay người thúc ngựa điên cuồng chạy về phía thành Bắc Sóc.
Động tác của nam nhân quá nhanh, nếu hắn có thể chờ thêm một lát thì hình ảnh hắn nhìn thấy sẽ khác đi. Nhưng vận mệnh vốn luôn ly kỳ, ngay trong khoảnh khắc nam nhân xoay người rời đi, chân trời phía Tây Bắc xa xôi chợt xuất hiện một đường đen. Trong tiếng gào thét của gió rét cùng ánh trăng sáng tỏ, đường đen đậm dần. Một đội ngũ mặc thường phục màu đen rầm rập tiến đến chấn động cả một vùng, sát khí tràn ngập trong gió, len lỏi trên từng tấc đất phủ tuyết, mạnh mẽ như một cơn lốc đang cuốn phăng mọi thứ mà đến.
“Đằng trước là quân đội nào? Mau báo phiên hiệu cùng tên họ của tướng lĩnh!” Một giọng nói hùng hồn phá tan tiếng gió rít vang lên.
Sở Kiều vung kiếm chém chết một gã quân Hạ, ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy giọng nói này vô cùng quen tai.
“Mau báo phiên hiệu cùng tên họ của tướng lĩnh!”
Số lượng của đội ngũ vừa đến ít nhất cũng trên năm ngàn, hơn nữa, chỉ cần nhìn trật tự trận hình cũng thấy được đối phương dũng mãnh đến cỡ nào. Quân Hạ nhất thời ngừng đuổi giết dân chúng Bắc Yến, gã tướng đầu lĩnh quay lại hô to: “Chúng ta là trung đội thứ 21 của quân khu 18, trực thuộc quân Đại Hạ trấn thủ ở Bắc Yến, đối diện là người phương nào?”
Là quân Hạ trấn thủ ở Bắc Yến?
Trong nháy mắt, Sở Kiều đã thông suốt mọi chuyện. Bắc Yến giành được độc lập chỉ trong một đêm khi các châu quận đồng loạt phát động chính biến, không tới nửa tháng thì đám quan binh Đại Hạ trấn thủ ở Bắc Yến hầu như đều bị đánh đuổi ra đến biên cảnh, không chết thì cũng thương tật đầy người. Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, trên lãnh thổ Bắc Yến vẫn còn một ít quân Hạ chưa kịp quét sạch, chính là những kỵ binh này.
Nay thấy quân Bắc phạt của Đại Hạ sắp tràn vào Bắc Yến, những kẻ này mới tụ hợp lại, dự định trong ứng ngoài hợp tấn công Bắc Sóc Quan. Không ngờ trên đường lại gặp phải thường dân đang hưởng ứng lời hiệu triệu nhập ngũ của binh đoàn số 2, bọn họ không muốn tin tức bị lộ nên mới triển khai cuộc tàn sát này.
Lai lịch của đội kỵ binh này đã rõ ràng, như vậy đội ngũ đối diện có thân phận gì đây?
Chỉ biết là sau khi nghe quân Hạ giới thiệu xong, phía đối diện đột nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ. Khoảng không mênh mông vù vù tiếng gió, trên cao trăng treo sáng rỡ, bão tuyết đã ngừng từ lâu nhưng tuyết đọng trên đất bị gió cuốn bay tán loạn nhìn như trời đang đổ tuyết.
“Giết địch!” Khẩu hiệu xung phong chỉnh tề đột nhiên vang lên, rõ ràng là khẩu hiệu của quân Hạ chính quy, không sai biệt gì so với khẩu hiệu của đội kỵ binh đến trước, nhưng mũi chiến đao cùng vó ngựa dựng thẳng của đội ngũ vừa đến đều chĩa về một phía.
Các tướng sĩ của đội kỵ binh ban đầu kinh hoảng, tiến lên kêu to: “Chúng ta là quân trấn thủ ở Bắc Yến của Đại Hạ, quý phương là ai? Là người của đế quốc sao? Xin dừng lại, dừng lại!”
Một kình tiễn đột nhiên bắn đến xuyên thủng ngực gã quân Hạ đang nói kia khiến gã ngã rầm xuống trên mặt đất, máu chảy ra ướt đẫm mặt tuyết.
“Chuẩn bị nghênh địch! Chuẩn bị nghênh địch!” Đội kỵ binh đầu tiên lúc này mới hoảng hốt huơ đao chống đỡ.
Nhưng tất cả đều đã không còn kịp, khoảng cách gần cùng với tốc độ ngựa nhanh như điện chính là ưu thế áp đảo của đội ngũ vừa đến, bất kể là về khí thế hay số lượng, quân Hạ đều ở thế hạ phong. Cuộc tàn sát khi nãy lại tiếp diễn, chỉ là trình tự và đối tượng bị giết đã đổi ngược. Toàn trường vang dậy tiếng đao kiếm va chạm, tuy đội ngũ vừa đến y phục không đồng nhất nhưng lại được trang bị đầy đủ, đao thuật cũng vô cùng thành thạo, chiêu thức vừa dứt khoát vừa tinh chuẩn. Sau một lúc không quá nửa chung trà (15 phút) thì đội kỵ binh quân Hạ đến trước đều như lá vàng trước gió, rơi rụng lả tả.
…………………………………………………………………………………….
Cuồng phong như vô số lưỡi đao sắc không ngừng cắt chém khoảng không tối tăm, tuyết lại rơi tán loạn, không ai ngờ được, trên đồng tuyết cách thành Bắc Sóc không đến năm mươi dặm lại đang diễn ra một cuộc chiến kịch liệt.
“Báo!” Tiếng hô cấp báo đột ngột vang lên ở ngoài lều, trong lều một tướng lĩnh đang đi qua đi lại như đang bồn chồn chờ ai đó.
Lính truyền tin đi vào, lớn tiếng nói: “Báo cáo đại nhân, có một tù binh tự động đầu hàng, yêu cầu được gặp ngài.”
Tướng lĩnh này còn khá trẻ, khoảng gần ba mươi, dáng vẻ anh tuấn, mắt sâu kiên định, môi mỏng khẽ mím, chỉ nhìn qua cũng có thể thấy được là người quả cảm bền bỉ, nhưng hiện tại hắn lại có vẻ hơi phiền não sốt ruột.
Nghe lính truyền tin báo, hắn nhướng mày, hỏi lại: “Tù binh là quân Hạ? Tìm ta để làm gì chứ? Gã binh sĩ Bắc Yến kia vẫn chưa trở lại sao?”
“Vẫn chưa, thưa đại nhân. Về phần tù binh kia, nàng không chịu nói, chỉ kiên quyết yêu cầu được gặp đại nhân.”
Nam nhân tùy ý phất tay, “Dẫn hắn vào đây đi.”
Lúc Sở Kiều tiến vào trong lều thì người tướng lĩnh kia đang vô cùng lễ độ khách khí nói với ba cô gái ngồi ở đối diện: “Cho hỏi cô nương có khỏe không?”
“Rất khỏe, chỉ là vận số không được may lắm, lại bất cẩn bị người khác bắt làm tù binh.” Thiếu nữ mới vào lều lên tiếng trả lời thay.
Nàng vừa dứt lời thì toàn thân tướng lĩnh kia như bị chấn động mạnh, hắn quay phắt lại, hai mắt trợn to, chạy lên mấy bước, miệng vẫn há to không nói được lời nào.
“Hạ Tiêu, lão đại nhà ngươi gọi ta đến chỉ để trừng mắt nhìn ta thế này sao?”
“Cô nương! Tại sao lại là người?” Mặt mũi Hạ Tiêu đầy vẻ phong trần nhưng vẫn không thể giấu được vẻ vui mừng từ tận đáy lòng.
Sở Kiều cởi mũ trùm ra, cười nói: “Ta đang muốn hỏi ngươi đấy? Các ngươi làm gì thế? Làm quân nhân tốt đẹp không làm mà lại dẫn binh lính vào rừng làm thổ phỉ? Không chính mắt nhìn thì đến ta cũng không dám tin.”
“Cô nương, không có người thì sao chúng ta dám yên tâm trở lại Bắc Yến?” Hạ Tiêu thở dài.
Sở Kiều biết, chuyện Yến Tuân vứt bỏ đội quân trấn phủ sứ Tây Nam ở thành Chân Hoàng cho đến giờ vẫn còn khiến nam nhân này sợ hãi, nên nàng cũng không hỏi tới nữa, chỉ vỗ vỗ vai hắn: “Ta đã về đây, ngươi có thể yên tâm rồi.”
“Thì đấy, bằng không chúng ta đã không chạy một vòng lớn như vậy để tìm cô nương. Vì sợ gây hiểu lầm nên chúng ta không dám đến gần thành Bắc Sóc, chỉ có thể dùng phương pháp này xin được gặp cô nương, mong cô nương không vì vậy mà phiền lòng.” Hạ Tiêu cung kính nói.
Sở Kiều cười nói: “Hạ Tiêu, từ khi nào mà ngươi lại trở nên khách khí với ta như vậy? Chúng ta là chiến hữu cùng sinh cùng tử, cùng ăn chung một chén cơm. Hôm nay ngươi có thể trở về đây, ta thật sự rất cảm kích.”
“Cô nương trở lại rồi?”
“Cô nương có ở bên trong không?”
Ngoài lều đột nhiên truyền đến tiếng binh lính hỏi han thì Sở Kiều mới biết là lúc tới đây đã có người quen nhìn thấy mặt.
Hạ Tiêu kích động đến mức mặt đỏ ửng, nói: “Cô nương, xin ra ngoài nói mấy câu với các huynh đệ đi, tất cả mọi người đều rất nhớ cô nương. Lúc biết được cô nương gặp chuyện không may ở Biện Đường, chúng ta tức khắc lên đường đi cứu viện, ai ngờ đi được nửa đường thì biết cô nương đã trở lại Bắc Yến, đành phải gấp rút trở đầu ngựa quay về.”
Sở Kiều không khỏi thấy cảm động. Ban đầu nàng ra tay cứu binh lính trấn phủ sứ Tây Nam hoàn toàn là do suy nghĩ đến đại cuộc, không ngờ ân tình đó lại có thể lấy được lòng trung và sự kính yêu thật tâm của những người này. Nàng đi ra cửa vén rèm lên, cuồng phong lạnh như băng lập tức ào ào táp lên mặt. Bên ngoài đuốc cháy san sát, đông đảo binh lính chen chúc ở trước lều, những khuôn mặt thoạt nhìn quen thuộc đều lộ vẻ kích động, ai cũng tranh nhau lấn lên phía trước chỉ vì muốn thấy mặt nàng.
Nhìn thấy thân ảnh nàng đi ra, đám đông bất chợt phát ra tiếng hoan hô như sấm, “Là cô nương! Thật sự là cô nương! Cô nương trở lại rồi!”
Chúng binh lính đồng loạt tung hô, giơ cao chiến đao cầm trong tay biểu lộ sự hưng phấn của mình. Sở Kiều đưa tay ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh lại, toàn trường nhất thời lắng xuống, ánh mắt của tất cả đều đặt trên người nàng. Thân hình yểu điệu của thiếu nữ đi lên một sườn núi cao, ở đó có cắm một lá cờ trắng in mây đỏ to lớn đang bay phất phới trong gió. Hỏa vân rực rỡ như lửa trên cờ chính là quân kỳ của trấn phủ sứ Tây Nam, không chỉ tượng trưng cho xuất thân từ Bắc Yến mà còn trượng trưng cho lịch sử cùng chiến tích của đội quân này.
Một cơn gió mạnh thổi qua, thân hình mặc chế phục đen tuyền của Sở Kiều càng thêm hiên ngang, nàng giơ cao hai tay, mắt lộ vẻ chân thành, cất cao giọng nói: “Hỡi các tướng sĩ của trấn phủ sứ Tây Nam, ta là Sở Kiều của bộ tham mưu thành Bắc Sóc, cũng từng là chiến hữu của các người! Hiện giờ ta có vài lời muốn nói với mọi người.
Hôm nay có thể gặp lại các ngươi ở đây, ta thật sự rất vui mừng. Các ngươi đã dùng hành động thực tế chứng minh quyết định ban đầu của ta là đúng, chứng minh được sự trung dũng của mình. Đại Hạ binh cường tướng mạnh mà Bắc Yến vẫn còn hỗn loạn không yên. Trong thời điểm nguy ngập như vậy mà các ngươi vẫn có thể kiên quyết tìm đến tương trợ, quả thật chính là may mắn của Sở Kiều ta, là vận may của cả Bắc Yến, là may mắn của trăm họ trong thiên hạ! Ta đại diện dân chúng trong thành Bắc Sóc, đại diện thế tử, đại diện cả Bắc Yến, hoan nghênh các người về nhà!”
“Vạn tuế!” Đám đông nhất thời sôi trào, hơn bảy ngàn binh sĩ đồng loạt hô to chấn động cả một vùng, ai ai cũng hưng phấn giơ cao chiến đao, cao giọng kêu gọi: “Thề chết đi theo đại nhân!”
“Đại nhân!” Hạ Tiêu cầm quân kỳ của trấn phủ sứ Tây Nam chậm rãi đi đến trước mặt Sở Kiều, đột nhiên quỳ một gối xuống, đầu ngẩng lên, trầm giọng nói: “Đại nhân từng đơn độc một mình không ngại sinh tử cứu hơn bốn ngàn binh lính của trấn phủ sứ Tây Nam thoát khỏi tử lộ. Ngày đó, bên trong thành Chân Hoàng, chúng ta đã thề sẽ theo đại nhân cả đời, nghe theo mọi hiệu lệnh của đại nhân, vĩnh viễn không phản bội! Hôm nay, Hạ Tiêu ta tự nguyện giao quyền chỉ huy của bốn ngàn cựu binh và ba ngàn tân binh của trấn phủ sứ Tây Nam cho đại nhân, xin được đại nhân dẫn dắt. Từ nay về sau, trấn phủ sứ Tây Nam chúng ta chính là lưỡi đao của đại nhân, roi của đại nhân chỉ hướng nào, chúng ta sẽ đánh hướng đó, sinh tử không màng, vĩnh viễn không hai lòng!”
*Ầm ầm!*
Chiến đao đồng loạt rời vỏ giơ lên cao, bảy ngàn binh sĩ của trấn phủ sứ Tây Nam khuỵu gối quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ đứng trên cao, cùng hô to: “Sinh tử không màng, vĩnh viễn không hai lòng!”
Thiếu nữ trước mặt bọn họ còn trẻ như vậy, ngũ quan vẫn còn nét non nớt. Có điều, trên đời này có một loại người, bất kể thân hình có bé nhỏ đến đâu, thì loại người này lại sở hữu tinh thần cùng ánh mắt rực rỡ như một ngọn lửa, ai đến gần cũng bị ảnh hưởng trở nên hừng hực sức sống. Sự cuốn hút đó có khả năng khiến người khác nguyện thần phục, cam chịu tận hiến. Và Sở Kiều chính là loại người như vậy.
Người nhìn vào mắt thiếu nữ này đều bất giác quên đi tuổi của nàng, địa vị của nàng. Đó chính là vì tấm lòng vị tha, sự kiên quyết can trường luôn hướng về niềm mong mỏi của đông đảo người dân!
“Hạ thống lĩnh!” Sở Kiều tiến lên, mắt lộ vẻ kiên định, nghiêm túc đưa tay ra nhận lấy quân kỳ, “Ta đại diện Bắc Yến vương tiếp nhận quân đội của ngươi, tiếp nhận quân kỳ, tiếp nhận lòng trung của các ngươi!”
“Vạn tuế! Đại nhân vạn tuế! Bắc Yến vạn tuế!” Tiếng tung hô nổ ra ào ạt như thủy triều, đám binh sĩ chạy đến vây quanh Sở Kiều, vui vẻ giơ cao chiến đao hét lên một cách cuồng nhiệt. Lá cờ hình hỏa vân trên đầu họ bay phần phật trong gió.
Ngày 21 tháng 10 năm 775, trên đồng tuyết cách thành Bắc Sóc năm mươi dặm, Tú Lệ vương đã thành lập lực lượng vũ trang đầu tiên cho mình, lá cờ trắng in hình mây đỏ lần đầu tiên công khai bay múa trên bầu trời cao nguyên Bắc Yến. Bảy ngàn binh sĩ của trấn phủ sứ Tây Nam cùng nhau chứng kiến thời điểm lịch sử này không hề biết vận mệnh của mình, không hề biết tất cả những diễn biến này sẽ mang đến sự biến chuyển nghiêng trời lệch đất như thế nào cho đại lục Tây Mông. Bánh xe lịch sử đã bắt đầu lăn mà không một ai có thể ngăn cản guồng quay của nó. Trong một tương lai không xa, lá cờ này sẽ được cắm đầy trên mọi vùng đất, Biện Đường cổ kính trang trọng, Đại Hạ hùng mạnh anh dũng, Hoài Tống phồn hoa giàu có, Đông Hải mờ ảo mênh mông, Nam Khâu hiểm trở thần bí, và cả thảo nguyên xanh tươi rộng ngàn dặm ở quan ngoại kia nữa. Những binh sĩ tinh nhuệ này sẽ vì lời thề ngày hôm nay mà đạt được thành tựu cùng vinh quang đời sau mãi nhớ.
Nửa đêm hôm đó, dưới sự hướng dẫn của Sở Kiều, đội tinh binh này đã lên đường thẳng tiến về thành Bắc Sóc, không hề do dự xông vào nơi sắp trở thành chiến trường chính kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.