Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 2 - Chương 48: Hậu duệ quý tộc thiên triều

Tiêu Tương Đông Nhi

26/07/2016

Thà làm cẩu thời bình còn hơn làm người thời chiến.

Sử sách có ghi lại, thời gian này vô cùng cùng náo nhiệt kịch tính, vài sự kiện thay đổi lịch sử đều xảy ra trong một năm này. Bắt đầu từ đầu năm, thành Chân Hoàng không ngừng đổ máu, sự kiện báo thù của hội Đại Đồng Hành, Cửu vương làm loạn, chiến tranh Hạ Đường lần lượt oanh kích lên đầu hoàng triều Đại Hạ. Thế lực từ khắp nơi thay nhau dùng máu thịt của binh sĩ cùng xương trắng của phụ nữ cùng trẻ em đánh dấu lãnh địa của mình.

Đầu năm đế đô Chân Hoàng bị nhấn chìm bởi một trận bão tuyết lớn nhất từ trước đến nay, thành trì cổ xưa này này bị bão tuyết tập kích liên tục trong mười hai ngày. Trong làm gió rét thấu xương màn tuyết mịt mù, một đoàn quân giáp đen đang ngược gió chạy băng băng trên cánh đồng đầy tuyết về phía thành Chân Hoàng.

“Phụ thân!” Một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi thúc giựa chạy đến, chưa kịp xuống ngựa đã la lớn: “Đã nhìn thấy chiến kỳ của Tứ ca!”

Nam nhân hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã hơi hoa râm nhưng không hề có chút già yếu, mặt ẩn sâu bên dưới mũ trùm, chỉ lộ ra cánh mũi thẳng tắp cùng khóe môi cương nghị khẽ nhếch, thân mặc trường bào lông tím thẫm, cằm được che phủ bởi cổ áo viền lông đuôi hỏa hồ. Nam nhân không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên dùng ánh mắt thâm trầm nhìn xuyên qua màn tuyết hướng về phía xa xa.

Bảy năm rồi, ông hao tốn vô số tâm huyết mới luyện được thanh bảo kiếm này, cuối cùng cũng nên ra khỏi vỏ rồi.

Trong lúc các gia chủ Gia Cát gia im ắng tề tựu chờ đợi ở ngoài cửa thành Đông thì một đội kỵ binh lặng lẽ tiến về phía cửa thành Nam, đôi nhân mã này thoạt nhìn rất không thu hút, thân mặc áo lông vải bông màu xanh đơn giản, mũ da trùm đầu, chiến đao trên lưng cũng được bọc bằng vải bông, chiến mã cũng chỉ là ngựa đỏ Tứ Xuyên bình thường, nhìn qua chỉ như quân giữ thành thông thường, nhưng tinh tế đánh giá thì đội quân này lại lộ ra nhuệ khí lạnh lẽo không nói ra lời.

Đội quân vòng qua đường lớn Cửu Uy náo nhiệt, từ sau Xích hồ lướt qua quảng trường Tử Vi, dừng lại ở Bạch Thạch doanh chỉ cấm quân mới có thể vào. Nam nhân đầu lĩnh một thân khôi giáp đen bóng, áo choàng lông cùng màu đen trên người khẽ rung lên, cát vàng dính trên áo khẽ rơi ra. Hắn rời khỏi đội ngũ, mang theo vài thuộc hạ trực tiếp đi đến Thái An môn, không tốn chút sức lực tiến thẳng vào nội cung vốn được canh phòng cẩn mật.

“Thất điện hạ!”

Trong gió tuyết, Thất hoàng tử trẻ tuổi – Triệu Triệt – ngẩng đầu lên, mi tâm đầy vẻ phong sương, hai hàng lông mày tựa kiếm, tròng mắt lạnh như băng, thời gian bốn năm đóng giữ ở biên quan giống như một khối đá cứng mài cho lưỡi dao vốn sắc bén này càng thêm lợi hại. Hắn khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Lão Bát đâu?”

“Đã bị Tông Nhân đường* quản chế rồi a.”

*Tông Nhân đường = bộ phận xử án



Nam nhân nhăn trán, cất giọng trầm thấp nói: “Các ngươi đã hầu hạ như thế nào hả?”

Đám hạ nhân lập tức quỳ xuống, sợ hãi cùng nhau dập đầu kêu lên: “Thuộc hạ đáng chết.”

Triệu Triệt vẫn ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Đã biết là đáng chết mà còn tới gặp ta?”

Dứt lời hắn xoay người tiến lên về phía trước, để lại đám thị vệ trẻ tuổi quỳ trong gió tuyết, mặt xám như màu đất. Gió tuyết càng lúc càng lớn, thổi tung bay áo choàng cùng mũ trùm của đám người.

“Ai?”

Thị vệ áo lam đột nhiên quát lớn một tiếng, bóng người đi lại ở phía trước nhất thời dừng bước, giữa màn tuyết mịt mù chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng thanh mảnh, vóc dáng không cao nhưng vô cùng linh hoạt. Người nghe tiếng liền nhanh chóng quỳ xuống trên mặt đất, cúi thấp đầu một cách nhún nhường.

“Điện hạ, hẳn là cung nữ hậu điện.”

Triệu Triệt gật đầu, tuy lần trở về này không thể để người ngoài biết được, nhưng đã vào cung nên cũng không cần gây chuyện ồn ào. Hắn ra hiệu cho thị vệ tiếp tục tiến về phía trước.

Một cơn gió lớn đột nhiên nổi lên, thổi tung chiếc mũ trên đầu người nọ, để lộ mái tóc không dài được búi theo kiểu nam cùng cần cổ thanh mảnh trắng nõn. Giày Triệu Triệt dẫm lên mũ, hắn khẽ cau mày, sau đó quay đầu lại nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói: “Ngẩng đầu lên.”

Một khuôn mặt thanh tú đập vào mắt, hai mắt trầm tĩnh, đồng tử đen như mực, tuy đang mặc nam trang nhưng cũng là tuyệt sắc hiếm thấy. Chân mày khẽ nhíu của Triệu Triệt chậm rãi giãn ra, tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, hắn khẽ cười, nói với ý vị sâu xa: “Một người đắc đạo, gà chó lên trời. Hôm nay ngay cả ngươi cũng có thể tự do đi lại trong cung Thịnh Kim?”

Sở Kiều cúi đầu, sắc mặt vẫn bĩnh tình, không hề đáp lời.



Triệu Triệt đưa mắt nhàn nhạt xẹt qua lưng thiếu nữ, đá mũ trùm về lại bên cạnh Sở Kiều, sau đó không nói một lời liền xoay người rời đi.

Gió tuyết vẫn cuồn cuộn thổi như cũ, thiếu nữ ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng nhàn nhạt. Nhưng không rõ vì sao nàng lại cảm giác có một áp lực nặng như vậy đập vào mặt. Vì sao người trở lại đế đô giữa lúc bão tuyết hoành hành này là lại hắn?

Thế cục bên trong thành Chân Hoàng vô tình càng trở nên khẩn trương. Ngày Yến Tuân trở về Bắc Yến chỉ còn cách sáu tháng.

Buổi tối hôm đó bên trung cung Thịnh Kim cử hành dạ tiệc long trọng, tham dự tiệc ngoài Thất hoàng tử Triệu Triệt vừa chiến thắng trở về, còn có Tứ công tử Gia Cát gia – Gia Cát Nguyệt- bảy năm trước đi Ngọa Long sơn dưỡng bệnh. Hiện tại, hắn đã là phó chỉ huy sở quân cơ.

Hoàng đế Đại Hạ – Triệu Chính Đức – vẫn theo thói quen cũ không xuất hiện trong các loại yến hội, chỉ có Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân lộ mặt tượng trưng một chút mà thôi, dù sao Thất hoàng tử cũng là nhi tử thân sinh của bà ta. Yến tiệc diễn ra vui vẻ hòa thuận, quân thần cùng nhau ăn uống linh đình, nhìn không ra ba ngày trước, Bát hoàng tử phạm tội khiến thiên tử nổi giận, bị trục xuất khỏi tông miếu Triệu thị, cách chức làm thường dân, Tông Nhân đường đang giam giữ chờ tra thẩm.

“Những cuộc chính biến đầy máu tanh kia nhiều lúc sẽ như hòn đá trong hồ nước, không hẳn ai cũng có thể nhìn ra nó lớn nhỏ như thế nào, chỉ người có gan trầm xuống xem xét một phen mới biết, chẳng qua nước hồ sâu, có thể sống đi ra ngoài hay không thì còn rất khó nói.”

Thời điểm Sở Kiều đem chuyện chứng kiến ban ngày nói lại cho Yến Tuân không có tư cách xuất hiện trong yến hội hoàng gia thì hắn đang cúi đầu cắt tỉa một chậu hoa, không sợ hãi nói ra những lời như vậy.

Sở Kiều nghiêng đầu, tinh tế suy nghĩ một chút rồi đưa cây kéo qua, nhẹ giọng nói: “Vậy huynh nói xem, lần này Triệu Triệt trở về không phải là vì giúp Triệu Giác sao?”

Yến Tuân cười nhạt: “Mục Hợp Na Vân chỉ sinh được hai nhi tử, Mục Hợp thị muốn tranh đoạt thái tử vị với Ngụy phiệt thì chỉ có thể ra sức bồi dưỡng một người. Triệt Triệt rời đế đô đi trấn thủ biên cương bốn năm, ai biết trong lòng hắn nghĩ thế nào. Là người trong hoàng gia, Triệu thị cũng có chân tình sao, ha ha…”

Một tiếng rắc giòn tan vang lên, nhành hoa nhất thời bị kéo cắt đứt. Đây là bồn mặc lan cực phẩm do khoái mã đưa đến kinh thành từ Nam Cương xa xôi, vừa được mang vào nhà ấm trồng. Sở Kiều đau lòng thở nhẹ một tiếng, lại thấy Yến Tuân không chút do dự ném nhành mặc lan sang một bên, cầm một chậu tuyết lan lên tiếp tục cắt tỉa.

“Bây giờ đối với Mục Hợp thị mà nói, bọn họ cũng giống như ta, chỉ còn một lựa chọn duy nhất là tiếp tục tu bổ chậu tuyết lan này mà thôi.” Yến Tuân khẽ mỉm cười: “Ai bảo hôm nay hoa tượng chỉ đưa vào cung hai chậu lan này thôi.”

Ngoài phòng tràn ngập gió tuyết, bầu trời không thấy trăng sao, Sở Kiều đột nhiên hiểu ra, kế hoạch nàng và Yến Tuân liên thủ hãm hại Triệu Triệt bốn năm trước đã hoàn toàn thất bại, vị hoàng tử ban đầu đắc tội Ngụy phiệt c%

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook