Quyển 5 - Chương 181: Thẳng thắn bộc lộ
Tiêu Tương Đông Nhi
15/12/2016
Sở Kiều chưa bao giờ nhìn thấy Gia Cát Nguyệt ngủ nhiều như vậy, ở
Thương Châu vừa lên thuyền thì hắn liền ngủ suốt một ngày một đêm, nàng
vào phòng cũng không biết. Nguyệt Thất nói, từ lúc rời khỏi thành Chân
Hoàng đến giờ, hắn chưa ngủ trọn đêm nào, đến Hiền Dương chuyển sang đi
đường bộ thậm chí còn không chợp mắt, nên hiện giờ có lẽ đã mệt mỏi đến
cùng cực.
Thêm vào đó, dường như thân thể Gia Cát Nguyệt cũng không được tốt lắm, đi đường mấy ngày, nàng từng tìm được ít thuốc viên đen thui trong phòng riêng của hắn, cầm ra ngoài hỏi Nguyệt Thất thì cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa. Đi hỏi Đa Cát có chút hiểu biết về dược liệu thì lại nghe cậu đoán là do Gia Cát Nguyệt vất vả quá độ, máu huyết thiếu hụt, hàn khí xâm nhập.
Vất vả quá độ, hàn khí xâm nhập…
Sở Kiều ngồi trên chiếc ghế ở cạnh cửa sổ suy tư. Con thuyền này được đóng rất chắc, thời tiết lại đẹp nên lướt đi rất êm. Có đóng cửa sổ lại thì vẫn có thể qua khe cửa nhìn thấy trời trong nước xanh lướt qua bên ngoài.
Nàng chợt nhớ đến đoạn thời gian bị Triệu Thuần truy đuổi phải chạy đến Biện Đường, nàng và Lương mọt sách bị người Chiêm gia mua về làm nô lệ. Lúc đó nàng đang bị thương, Lương mọt sách chạy ra ngoài lấy cơm cho nàng nên trong khoang thuyền thường xuyên chỉ có một mình nàng, ngày ngày xuyên qua khung cửa sổ duy nhất nhìn phong cảnh bên ngoài. Có một hôm trời mưa rất to, như mơ hồ nghe thấy tiếng hí của Lưu Tinh, nàng hoảng hốt mở tung cửa sổ nhìn ra ngoài thì nhận ra thuyền đã rời bến, càng lúc càng xa bờ.
Lúc ấy huynh muội Chiêm Tử Du và Chiêm Tử Minh vẫn còn là người của một gia tộc sa sút, Lý Sách vẫn còn là thái tử tùy tiện náo động Đường Kinh, đám người Ô tiên sinh và Vũ cô nương vẫn đang ra sức phấn đấu vì lý tưởng của mình, Yến Tuân vẫn là người bạn và người yêu cùng nàng lớn lên từ nhỏ. Lúc ấy, cả nàng cũng tràn đầy lòng tin đối với tương lai, tự tin cho rằng có thể dựa vào sức của bản thân, cùng với sự giúp đỡ của nhóm bạn bè cùng chí hướng, sẽ có thể thay đổi tình trạng hoang tàn loạn lạc của thế gian.
Đáng tiếc, thời gian quả thực vẫn là vũ khí giết người vô tình nhất trên đời. Lý Sách không còn, Ô tiên sinh bị bắn chết, Vũ cô nương ra đi trong lòng nàng, Chiêm Tử Du hại chết tất cả người thân chỉ vì dã tâm của bản thân. Bằng hữu cùng chí hướng thực ra cũng không trung trinh một lòng như nàng đã tưởng, trước cám dỗ của hoàng quyền, rất nhiều người dần rời bỏ nàng, ngay cả Yến Tuân cũng ngày càng xa cách, cuối cùng trở thành người dưng không quen biết.
Đứng trước giang sơn, trước bá nghiệp, lý tưởng đều biến thành tro bay theo gió, mọi thề nguyền cũng như lá cuối thu, gió thổi liền bay sạch.
Đúng vậy, ai có thể vĩnh viễn không thay đổi chứ? Ngay cả nàng hôm nay, chẳng phải cũng đã khác xưa sao?
Nàng nhẹ quay đầu lại, Gia Cát Nguyệt vẫn đang ngủ. Nam nhân cố chấp này khi ngủ cũng nổi bật như vậy, mày vẫn nhíu, đôi con ngươi sâu thẳm đã bị mí mắt che phủ, thế nhưng lại càng làm nổi bật ngũ quan tinh tế, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, đường nét rõ ràng.
Nghe nói nam nhân có tướng mạo như vậy trước giờ luôn là người bạc tình, hay suy tính thiệt hơn. Nhưng chỉ có người này là lại chấp nhất như vậy, để tâm đến từng chuyện nhỏ nhặt nhất, cố chấp đến mức khiến người khác đau lòng.
Trước đó Gia Cát Nguyệt có hỏi nàng từ đầu đã có ý định kia hay là phút cuối lương tâm cắn rứt mới đổi ý. Thật ra thì đến bây giờ chính nàng cũng không biết đáp án, lòng người là một mê cung thay đổi khó lường, khi đối mặt với vấn đề, ngươi có thể suy tính đến mấy trăm phương án, lúc này định thế nàynhưng một khắc sau cũng có thể đổi khác.
Nàng cảm thấy được, dường như bản thân cũng đã thay đổi. Nếu là Sở Kiều trước kia thì chắc chắn sẽ ở lại Đường Kinh, cho dù không thật sự trở thành hoàng phi của Lý Sách thì cũng sẽ lấy thân phận khách khanh* ở lại trong cung che chở cho con cái của Lý Sách bình an lớn lên.
*Khách khanh = từ cổ dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bổn quốc
Thế nhưng, trải qua nhiều năm như vậy, nàng đúng là vẫn còn chấp niệm không buông tay được.
Triều đình Biện Đường nhiều sóng gió, nhưng là loại sóng gió không dồn dập dữ dội ngoài mặt như ở Đại Hạ hay Bắc Yến, đó là loại sóng ngầm vô hình, được ẩn giấu dưới tầng tầng mưu kế cùng gió nam ấm áp, có thể giết người bất cứ lúc nào.
Nàng từng được chính miệng một lão thái y trong cung cho biết, phụ thân Lý Sách chết cũng là do mẫu thân hắn.
Đã rất nhiều năm, bà luôn cố gắng hại chết Đường hoàng, dùng đủ mọi loại thủ đoạn tồi tệ nhất: đầu độc, ám sát… Cũng có mấy lần suýt thành công nhưng lão hoàng đế luôn che giấu cho bà, không để lộ ra ngoài. Ông đã từng tức giận dùng Lý Lạc để uy hiếp bà, bắt mẫu tộc của bà làm con tin, trắng trợn sủng ái phi tần khác, cấm túc bà, thậm chí còn ba lần đày bà vào lãnh cung. Nhưng ông vẫn không thắng được trái tim mình, về già ông giải tán toàn bộ cung phi, chỉ chừa lại một mình bà, yêu thương chăm sóc bà có thừa, mà bà cũng hình như dần được cảm hóa, đó là những năm ông thấy mình hạnh phúc nhất.
Nhưng cuối cùng ông vẫn chết trên tay của bà. Ăn phải độc khi mớm thuốc cho bà, phát độc mà chết.
Lúc đó ông mới biết được, thì ra bà đã sớm có ý chết. Nhiều năm qua, mỗi ngày bà luôn nuốt một ít độc khiến thân thể suy yếu. Lúc ngã bệnh, trước khi ông vào phòng, bã đã uống sẵn thuốc giải rồi ngậm đủ loại kỳ độc trong miệng, chờ đợi ông sơ ý để hạ thủ.
Đường hoàng cuối cùng vẫn chết, chết trong tay nữ nhân ông yêu cả đời. Mặc dù ông đề phòng cả đời nhưng cuối cùng vẫn không thắng được sự kiên nhẫn của bà. Song ông vẫn không đành lòng giết bà, chỉ lưu lại di chiếu buộc bà xuất cung đến An Ẩn tự lễ Phật, cả đời không được bước vào cung nửa bước. Người ngoài chỉ nói hoàng đế và hoàng hậu phu thê tình thâm, không hề biết hoàng đế làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ đứa con trai duy nhất của mình.
Nhưng bí ẩn cung đình này vẫn bị Chiêm Tử Du biết được thông qua Chiêm quý phi. Sau khi ám sát Lý Sách bất thành, Chiêm Tử Du đã tự mình mang thái hậu ra khỏi An Ẩn tự, âm thầm đưa vào cung, mượn tay người phụ nữ không ai có thể đề phòng này giết chết Lý Sách.
Diêu thái hậu biết tin Lý Sách chết liền lập tức tự sát. Sở Kiều không rõ tâm tình của bà khi ấy là như thế nào, là sung sướng vì đã báo được thù hay là cảm giác hối hận bất đắc dĩ sau khi giết chính con mình? Người này cố chấp đến mức cực đoan, vì nợ máu năm đó mà bất chấp tất cả, đích thân giết chết hai nam nhân yêu thương mình nhất đời. Không rõ ở khoảnh khắc cuối cùng, bà có cười thành tiếng vì đã được toại nguyện hay không?
Có lẽ là không, dù sao thì trả được thù cho trượng phu và con trai, bà cũng đồng thời giết chết một trượng phu và đứa con khác. Một đoạn ân oán tình thù này đã chôn vùi cuộc sống của biết bao người.
Sau khi Diêu hoàng hậu chết, bà được mang đến hợp táng cùng Hi Tông hoàng đế. Bọn họ khi còn sống không ngừng tranh đấu, ám toán, mưu sát, căm hận, ân oán dây đưa suốt cả đời, cuối cùng lại làm bạn với nhau trong hoàng lăng vắng lặng, không người nào, không thế lực nào có thể tách hai người ra nữa.
Sở Kiều không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu vì sao Diêu hoàng hậu lại có hận ý đang sợ như vậy. Nhưng đôi lúc nàng vẫn cảm thấy, có lẽ tận đáy lòng Diêu hoàng hậu vẫn có tình mẫu tử đối với Lý Sách. Nàng vẫn còn nhớ rõ hôm đó, sau giờ Ngọ nắng chói chang, người phụ nữ có diện mạo ôn hòa khẽ chau mày nói với nàng: “Hắn nói muốn thờ phật Hoan Hỉ, haiz, ta thật sự… Ngươi có rảnh thì lựa lời khuyên nhủ hắn, hắn dù sao cũng là thái tử, không thể càn quấy như vậy được.”
Chẳng qua, cái chết của Lạc vương cuối cùng đã tiêu hủy chút tình thương này. Lý trí bà rốt cuộc vẫn bị tâm ma của bản thân cắn nuốt, cuối cùng táng thân trong chốn hoàng cung ăn thịt người này.
Sau khi Lý Sách chết, triều chính không yên, trong có quyền thần làm loạn, ngoài có hoàng thân thèm thuồng. Sở Kiều lúc đó, bằng binh lực trong kinh và Tú lệ quân cũng có thể áp chế Trung ương quân và tiêu diệt huynh muội Chiêm Tử Du.
Nhưng như vậy đám người Tĩnh An vương sẽ tuyệt đối không khởi binh. Đối với tiểu hoàng đế, giữ lại đám phiên vương này sớm muộn gì cũng như nuôi hổ trong nhà. Nhưng tân đế vừa lên ngôi, tối kỵ nhất là giết chóc vô tội vạ. Cho nên Sở Kiều mới tương kế tựu kế, trước để Chiêm Tử Du tự ý chiếm quyền rồi nhanh chóng trừ bỏ, mượn công bình loạn cộng thêm kích thích Tôn Đệ ủng hộ nàng được phong phi, khiến đám người Tĩnh An vương rục rịch dấy binh, sau đó mới thông qua sắp đặt của Lý Sách trước khi chết một lần giải quyết nguy cơ nội loạn tiềm ẩn trong hai mươi năm tới của Biệt Đường. Hai mươi năm nữa thì Nghi Nhi đã trưởng thành, sẽ đủ năng lực ứng phó mưa gió rồi.
Có điều khi ấy nàng cũng không hẳn không có ý định ở lại bảo vệ Biện Đường sau khi bình loạn.
Tối hôm đó, Thanh Thanh lấy ra hai quả dưa đất Gia Cát Nguyệt phái người đưa tới đem nướng. Hương vị rất thơm, thơm đến mức khiến tim nàng mềm nhũn.
Thanh Thanh ngồi trên băng ghế ngoài sân lột vỏ dưa, vừa cẩn thận lột vừa lầm bầm: “Thanh Hải nhất định rất lạnh, bằng không vỏ dưa này đâu có dày như vậy.”
Nghe thấy, tim nàng chợt nhói đau, trong đầu lại nhớ đến cảnh ở hồ băng ngày đó, khuôn mặt trắng bệch của Gia Cát Nguyệt, hắn liên tục viết lên tay nàng dòng chữ: Phải sống… phải sống…
Lòng người như mê cung thay đổi khó lường, nhưng dẫu trong đầu ngươi có mấy trăm ngàn suy tính thì cuối cùng cũng chỉ đưa ra duy nhất một quyết định. Bất kể tương lai sẽ hối hận hay không, ít nhất nàng đã một lần chiều theo con tim mình.
Sau lưng chợt vang lên tiếng *sột soạt*, cửa sổ cùng lúc bị gió thổi mở rộng, kéo màn cửa tung lên, cắt đứt dòng suy tư của Sở Kiều. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt đã tỉnh dậy từ bao giờ, đang nghiêng người tựa lên đầu giường nhìn nàng, trên người hắn mặc trường sam trắng tuyết, thần thái tươi tỉnh, vẻ lạnh lẽo thường ngày đã được thay bằng vẻ ôn hòa ấm áp.
Thấy nàng quay lại, hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy, ra hiệu bảo nàng đi qua.
Sở Kiều đi đến rót cho hắn một chén trà, thuận miệng hỏi: “Ngủ ngon chứ?”
“Ừ.” Hắn uống một hớp trà, đáp: “Nếu không có ai đó lén vào phòng ta than dài thở ngắn thì còn ngủ ngon hơn nữa.”
Sở Kiều đỏ mặt, lườm hắn một cái rồi hỏi: “Có đói không?”
Hắn gật đầu, nói: “Lúc mới tỉnh có hơi đói, giờ đỡ hơn rồi.”
Sở Kiều đứng dậy, nói: “Chàng đã ngủ một ngày một đêm rồi, không ăn không uống thì dĩ nhiên là đói. Để ta đi dặn phòng bếp chuẩn bị cho chàng ít thức ăn.”
“Không cần.” Gia Cát Nguyệt đột nhiên nắm tay nàng kéo ngồi xuống giường, nói: “Ngồi với ta một lúc đã.”
Sở Kiều mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn.
“Thấy nàng ngây người một lúc lâu, nghĩ gì thế?” Gia Cát Nguyệt tự nhiên giữ tay nàng, cũng không buông ra.
Sở Kiều lắc đầu, “Chút chuyện cũ mà thôi.”
Khóe môi hàm chứa ý cười, Gia Cát Nguyệt thong thả tựa vào đầu giường giương mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Hiếm khi rãnh rỗi không có gì làm, có thể nghe chút chuyện xưa của nàng.”
Sở Kiều nhìn hắn, bất giác nảy sinh một ý định tinh quái. Nàng hơi chau mày, nhìn thẳng vào mắt hắn, từ tốn nói: “Ta từng làm rất nhiều chuyện sai, hết lần này đến lần khác có lỗi với một người, bây giờ nhớ lại, cảm thấy rất hối hận.”
Gia Cát Nguyệt sửng sốt, không ngờ nàng lại nói đến chuyện này bây giờ, lập tức nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng hơn.
Sở Kiều nói tiếp: “Người đó luôn đối xử với ta rất tốt, nhưng ta lại cho rằng đó là chuyện hiển nhiên, cứ thế mà ích kỷ dựa dẫm vào sự ấm áp và giúp đỡ của hắn. Nhiều năm qua, hắn mấy lần vào sinh ra tử vì ta, bất kể trong hoàn cảnh khốn cùng đến đâu cũng không bao giờ bỏ rơi ta, luôn cho ta hy vọng trong lúc tuyệt vọng nhất, giúp đỡ ta vượt qua mọi khó khăn mà không đòi hỏi bất kỳ điều kiện gì. Trong khi đó ta lại không đền đáp gì được cho hắn, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác mặc kệ hắn.”
Gia Cát Nguyệt nhìn nàng, khóe miệng dần cong lên nở một nụ cười, vết chai trong lòng bàn tay hắn nhẹ cọ cọ ngón tay nàng, “Bây giờ biết hối hận thì đền đáp vẫn còn kịp.”
Sở Kiều nhìn hắn, mắt long lanh như chực khóc, rầu rĩ nói: “Nhưng ta lại sợ người đó oán trách ta.”
Ánh mắt từ từ dâng lên chút cảm động cùng yêu thương, Gia Cát Nguyệt buông tay nàng ta, chậm rãi giơ lên vuốt ve mặt nàng, cười nói: “Ai nỡ trách nàng chứ?”
“Thật sao?” Sở Kiều mở to hai mắt, ranh mãnh hỏi: “Chàng cảm thấy Hạ Tiêu thật sự sẽ không trách ta sao? Huynh ấy đi theo ta nhiều năm như vậy, ta thậm chí còn từng bỏ rơi huynh ấy nữa, huynh ấy sắp ba mươi rồi mà ngay cả một thê thiếp cũng không có…” Lúc nói mấy chữ cuối, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng.
Lúc này Gia Cát Nguyệt mới biết mình bị mắc lừa, lập tức kéo nàng vào lòng, siết cằm nàng, hung dữ nói: “Dám đùa giỡn ta?”
Sở Kiều cười nói: “Ai bảo chàng tự mình đa tình.”
Gia Cát Nguyệt lườm nàng, một tia sáng chợt xẹt qua trong mắt hắn, khí tức trở nên nguy hiểm như lang sói, gian tà cười nói: “Nhà ai dạy dỗ ra một nữ nhân không có quy củ vậy hả?”
“Nhà ai à? Còn ai nữa ngoài Gia Cát thiếu gia ở Thanh Sơn viện?” Sở Kiều nói: “Chàng quên ban đầu chính chàng xung phong dạy ta viết chữ rồi sao?”
“Ồ?” Gia Cát Nguyệt cố ý kéo dài giọng, gật gù, “Ta quả thật đã quên rồi, xem ra phải dạy dỗ lại một lần, tránh cho về sau nàng lại không biết lớn nhỏ.”
Vừa dứt lời, Gia Cát Nguyệt đột nhiên cúi người ngậm lấy môi Sở Kiều. Hơi thở nóng hổi không chút lưu tình quấn quít môi nàng, cánh tay giữ eo nàng càng lúc càng siết chặt. Bờ môi lạnh như băng ấm dần lên, đôi môi bị mở ra mà nàng không hề có chút sức lực nào để kháng cự. Đầu lưỡi quấn quít, vừa mát lạnh như suối ngọt vừa nóng bỏng như lửa than.
Gia Cát Nguyệt híp mắt nhìn người trong lòng, che giấu vẻ thâm trầm nơi đáy mắt, rồi đột nhiên dùng sức đẩy nàng nằm xuống trên giường. Sở Kiều chỉ kịp kinh ngạc *á* một tiếng, âm cuối đều bị ai đó nuốt mất.
“Giờ đã hiểu chưa?”
Sở Kiều nhìn người nào đó chằm chằm, chà chà đôi môi đã hơi sưng, tức tối nói: “Gia pháp nhà chàng đó à?”
“Chưa hẳn.” Gia Cát Nguyệt cười nhạt, ngạo nghễ hất hàm nói: “Còn gia pháp kịch liệt hơn nữa, có muốn thử không?”
Sở Kiều nheo mắt nhìn nam nhân xấu xa không chịu nổi trước mặt, đột nhiên vùng lên đè hắn xuống, thè lưỡi liếm môi hắn một cái. Gia Cát Nguyệt thoáng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị người trên ngực hung hăng cắn một cái thật mạnh.
Gia Cát Nguyệt nhất thời *oái* to, lập tức lấy tay sờ cằm, chưa chảy máu nhưng đã lưu lại dấu răng sâu hoắm.
“Hừ, đừng tưởng ta sẽ sợ chàng!” Sở Kiều dứ dứ quả đấm thị uy, trịch trượng nói.
Gia Cát Nguyệt bật dậy nói: “Nha đầu chết tiệt, mới mấy năm mà đã phách lối như vậy, phải tử tế dạy dỗ một trận mới được.”
Nhưng hắn còn chưa túm được Sở Kiều thì nàng đã nhanh hơn một bước, nhảy phắt xuống khỏi giường, chạy bay ra tới cửa, cười nói: “Cho ta là đồ ngốc sao? Bye bye, không cần tiễn!” Nói xong liền mở cửa phòng ra.
Cửa phòng bị mở ra đột ngột nên bọn Thanh Thanh và Bình An đang tựa vào cửa hóng chuyện bị mất đà, lập tức ngã nhào vào trong. Cả một đám lăn lê bò càng trên mặt đất, suýt xoa luôn miệng, mặt hết đỏ rồi trắng, lúng túng lên tiếng chào hỏi hai người.
Sở Kiều làm tướng quân chỉ huy hơn trăm vạn đại quân đánh đâu thắng đó nhưng lại chưa bao giờ xấu hổ như bây giờ, nàng đỏ bừng mặt nhìn Thanh Thanh và Bình An, không ngờ trong đám còn có cả Nguyệt Thất, tức giận nói: “Nguyệt Thất, ngươi mà cũng theo hai đứa này làm trò à?”
“Ha ha, ta… ta chỉ vô tình đi ngang qua, tiện đường nên ghé vào định gọi hai người ra ăn cơm mà thôi, ha ha…” Nguyệt Thất đứng dậy, ra vẻ ta đây là người đàng hoàng, vừa gật đầu vừa đi ra ngoài, ha ha cười nói: “Các người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”
Dứt lời, hắn liền chạy ra ngoài, trước khi đi còn quay ngoắt lại giơ nắm đấm với Gia Cát Nguyệt, nói to: “Thiếu gia cố lên!” Nói xong lập tức bỏ chạy.
Thanh Thanh tí tởn chạy tới, ngọt ngào gọi hai tiếng ‘tỷ phu’, khiến Gia Cát Nguyệt phởn chí, tiện tay rút ra một thanh chủy thủ tinh xảo nạm hồng ngọc, sảng khoái thưởng cho cô em vợ rất thức thời này.
Bình An vừa liếc thấy cũng lập tức học theo, bên cạnh Gia Cát Nguyệt không còn thứ gì khác nên đành đáp ứng sau khi về lại thành Chân Hoàng sẽ cho hắn tùy thích chọn bất kỳ bảo mã nào trong chuồng.
Cả hai lập tức vui vẻ tung hô: “Tỷ phu vạn tuế.”
Sở Kiều nhìn mà phát cáu, đến cùng là ai nói Gia Cát Nguyệt là người cứng nhắc không biết uyển chuyển vậy hả? Không nói đến bản lĩnh trên quan trường, chuyện mua chuộc lòng người hắn cũng có kém ai đâu?
Bữa tối nhanh chóng được làm xong, hiện tại đang ở ngoài, lại có cả trẻ con nên bọn họ liền tùy ý cho dọn một bàn lớn, tất cả cùng nhau dùng cơm. Đám người Nguyệt Thất chỉ còn hơi e dè, Thanh Thanh và Bình An thì khỏi nói, hoạt bát luôn cả phần người khác, Hạ Tiêu cũng rất thoải mái nói chuyện với mấy người Nguyệt Thất. Chỉ có Đa Cát là vẫn mang dáng vẻ trầm lặng như cũ, Thanh Thanh nói với cậu mười câu, cậu cũng chỉ đáp không hơn một câu.
Cơm nước xong thì trời đã sập tối, Nguyệt Thất nói bọn họ đã đến Thương Lĩnh, hai ngày nữa sẽ cập bến huyện Hộ. Sở Kiều nghe nói thì thoáng sững sờ, huyện Hộ, nói vậy bọn họ đã rất gần thành Chân Hoàng rồi.
Buổi chiều gió trở lớn hơn, nàng ngồi ở đuôi thuyền nhìn mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mặt sông.
Thời gian qua thật nhanh, mới đó mà nàng đã trải qua mười bốn mùa đông ở thế giới này rồi. Nhiều lúc nhớ đến kiếp trước, nàng cũng không rõ bản thân rốt cuộc là người hiện đại xuyên không hay là người cổ đại có trí nhớ thời hiện đại nữa. Chuyện trước kia cứ như một giấc mộng, thoắt đến rồi lại thoắt đi.
Nàng nhớ tới bản thân kiếp trước chết rồi được sống lại ở đây, như vậy sau khi Lý Sách chết, có khi nào cũng đến nơi khác tiếp tục sống hay không? Ô tiên sinh và Vũ cô nương, Hoàn Hoàn và Tiểu Hòa, sau khi chết bọn họ có còn gặp lại nhau không, có còn nhớ ra đối phương không? Cả Kinh Tử Tô nữa, thật hy vọng tỷ ấy có thể đến thời hiện đại, vui vẻ mà sống.
Sở Kiều ngồi một chỗ nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, trong lòng dần trở nên trống trải. Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời chiều, tựa như có thể nhìn thấy Lý Sách đang nheo mắt nhìn nàng, cười nói: “Ăn nhiều thịt một chút, vóc người quá kém.”
“Đang nghĩ gì thế?” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng của Gia Cát Nguyệt.
Sở Kiều quay đầu lại, chỉ thấy hắn ung dung đi đến gần, trên người mặc trường bào tím thêu chìm hoa văn chữ ‘Phúc’*, y phục mặc nhà rất bình thường nhưng khoác vào người hắn vẫn tô lên khí chất đặc biệt hơn người, vô cùng tuấn tú.
*Chữ ‘phúc’: 福
Thấy Sở Kiều tròn mắt nhìn mình trân trân, Gia Cát Nguyệt bất giác nhíu mày, hơi không tự nhiên nói: “Nhìn cái gì đấy, y hệt đồ ngốc.” Dứt lời thì ngồi xuống bên cạnh nàng.
Bọt sóng trắng như tuyết quấn quít quanh đuôi thuyền, chim bay từng đàn về phía chân trời, không trung tràn ngập mây hồng, gió sông thổi ống tay áo hai người bay phần phật, tựa như cánh bướm.
“Tinh Nhi, vì sao lại đổi tên thành Sở Kiều?” Gia Cát Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi.
Sở Kiều xoay đầu lại, cười nói: “Bởi vì ta không phải là Kinh Nguyệt Nhi, ta vốn tên là Sở Kiều, sau chết đi, sau đó, ừm, phải nói sao nhỉ, nói theo cách của người ở đây là hồn ta nhập vào thân xác của Kinh Nguyệt Nhi, cho nên sau khi bỏ chạy ra ngoài, ta muốn lấy lại tên cũ.”
Gia Cát Nguyệt không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy nên ngây người một lúc lâu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Lát sau hắn mới lẩm bẩm hỏi: “Vậy lúc ta nhìn thấy nàng lần đầu tiên…”
“Lúc đó ta chỉ vừa nhập thân được mấy ngày, đang định bỏ trốn.”
Gia Cát Nguyệt gật đầu, sau đó cúi đầu suy tư, tựa như đang toàn lực xem xét độ chân thật của chuyện vừa nghe.
“Này, đừng nói chàng thật sự tin lời ta vừa nói đấy?” Đến phiên Sở Kiều sững sờ.
Chuyện quỷ quái không thực như vậy, làm gì có ai tin được chứ? Còn nhớ lúc nhỏ nàng cũng từng kể cho Yến Tuân nghe một lần, khi ấy Yến Tuân cũng chỉ là một cậu nhóc chưa trưởng thành, nghe xong liền cho rằng nàng bị sốt nên đầu óc hồ đồ, lập tức đi sắc thuốc bắt nàng uống cạn. Từ đó về sau, nàng chưa bao giờ lặp lại chuyện này nữa.
“Ta tin.”
“Hả?”
Gia Cát Nguyệt khó hiểu nhìn nàng, mi tâm khẽ nhíu, “Tại sao không thể tin? Ta từng cho người điều tra nàng, đám hạ nhân đều nói sau khi nàng trở về từ trò săn người kia, tính tình liền thay đổi hoàn toàn. Lúc ấy ta còn tưởng rằng nàng bị sợ hãi quá độ nên mới đổi tính, bây giờ xét lại, giải thích của nàng nghe hợp lý hơn nhiều.”
Gia Cát thiếu gia vốn bí hiểm khó dò vô cùng sảng khoái chấp nhận cái nguyên nhân còn bí hiểm hơn mình, gật gù nói: “Thì ra là như vậy, lúc đó ta còn cảm thấy hết sức kỳ quái, ngay cả ta lúc bảy tám tuổi cũng không thể có tâm cơ và thủ đoạn như vậy, thì ra khi ấy nàng vốn không phải là một đứa trẻ tám tuổi. Phải rồi, đừng nói trước khi chết nàng vốn là một bà lão bảy tám chục tuổi đấy nhé?”
Sở Kiều có chút không theo kịp tư duy của người bên cạnh, ngờ nghệch đáp: “Lúc đó ta hai… hai mươi bảy tuổi.”
“Hai mươi bảy?” Gia Cát Nguyệt nhíu mày, có hơi không vui hỏi tiếp: “Lớn như vậy hẳn đã thành thân, sinh con rồi?”
“Không có.” Sở Kiều thành thật trả lời: “Ở chỗ của ta, hai mươi bảy tuổi cũng không tính là lớn, ở đó thịnh hành chuyện kết hôn muộn.”
“Quê hương của nàng ở đâu? Biện Đường? Đại Hạ? Nàng quan tâm Bắc Yến như vậy, là người Bắc Yến sao?” Nói đến đây, Gia Cát Nguyệt đột nhiên biến sắc, khẩn trương nói: “Chẳng lẽ là mẹ của Yến Tuân? À, không thể nào, thời gian không khớp, phải là người lớn tuổi hơn nữa.”
Sở Kiều khóc không ra nước mắt, “Quê hương ta là một thế giới khác, không cùng thời không với nơi này, là hai không gian song song, không có tương giao, không những cách biệt không gian mà còn cách biệt cả thời gian, không liên quan đến nhau, ừm, chàng hiểu chưa?”
Nàng cố gắng giải thích, khoa tay múa chân muốn tìm một ví dụ tương đương nhưng vẫn không tìm được từ ngữ thích hợp. Có điều, nàng đã đánh giá thấp năng lực tư duy của Gia Cát thiếu gia rồi.
Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, hỏi: “Nàng muốn nói, giống như một cây táo, ở chỗ chúng ta là mùa xuân trổ lá, còn ở chỗ của nàng là mùa thu kết trái?”
Sở Kiều sửng sốt, không ngờ hắn có thể hiểu được đến đây, vội vàng vui vẻ nói: “Đúng phân nửa, bởi vì không chỉ có khác biệt thời gian mà còn cả không gian nữa, chàng hiểu không? Không gian chính là…”
“Ừm.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, thuận miệng nói: “Chỗ chúng ta là cây táo mùa xuân, còn chỗ của nàng là cây quýt mùa thu, đúng không?”
Sở Kiều nghệt mặt ra hồi lâu, cuối cùng mới ngây ngốc gật đầu, “Đúng.”
Gia Cát Nguyệt quay đầu ra nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, im lặng không nói nữa. Hoàng hôn phản chiếu lên mặt hắn, lấp lánh ánh hồng.
Sở Kiều không khỏi cảm khái trong bụng, đúng là định lực thật lớn, không hổ là người có trí tuệ lớn quen tính đại sự, trầm tĩnh biết bao nhiêu, không hề tò mò hỏi lung tung. Chẳng giống mấy tên quê mùa trong tiểu thuyết xuyên không, biết chuyện đều hỏi ‘Người chỗ các ngươi hình dạng ra sao?’, ‘Người chỗ các ngươi có mấy con mắt?”, hay là ‘Người chỗ các ngươi có phải giống dã thú không, trên người có rất nhiều lông?’. Giống như chỉ có người thế giới bọn họ mới xứng có hai con mắt cùng một lỗ mũi, còn người bên ngoài nhất định phải lông lá đầy người, miệng đầy răng. Chỉ có bọn họ mới ưu việt, người thế giới khác đều là dã thú hết ráo.
Thần thái như vậy mới thực sự là bình tĩnh ung dung, như vậy mới thực sự là núi thái sơn sụp đổ mà mặt cũng không đổi sắc, như vậy mới thực sự là được không hỉ mất không bi, như vậy mới thực sự là không quan tâm thiệt hơn, tâm tư như trăng sáng…
“Người chỗ nàng có hình dạng ra sao?”
Sở Kiều: “……”
“Người chỗ nàng có mấy con mắt?” Người nào đó sau một lúc im lặng, cuối cùng hồi hồn, bắt đầu hứng thú hỏi: “Người chỗ nàng có phải giống dã thú không, trên người có rất nhiều lông*? Ta từng gặp được một người như vậy ở Nam Cương, hành vi cử chỉ rất kỳ quặc, chẳng lẽ là họ hàng xa của các nàng?”
*Anh đang ám chỉ còn khỉ / dã nhân
Sở Kiều hít một hơi thật sâu lên tinh thần rồi bắt đầu bài học giáo dục kiến thức vỡ lòng về thế giới mới.
Nói đến miệng đắng lưỡi khô, tận khi mặt trời khuất bóng, trăng treo tít trên cao, vẩy ánh sáng dìu dịu xuống trên mặt sông. Gió đêm thổi hây hây, Sở Kiều bất chợt tức cảnh sinh tình, thì thầm: “Trên biển sinh trăng sáng, soi sáng khắp muôn phương*.”
*Trích bài Vọng Nguyệt Hoài Viễn của Trương Cửu Linh (bản dịch của Khương Hữu Dụng:
Trên biển sinh trăng sáng
Soi sáng khắp muôn phương
Đêm dài ai sầu mong
Thâu canh dấy tương tư
Nến tắt, ánh trăng tỏ
Khoát áo thấm hơi sương
Chẳng thể vốc trăng tặng
Thôi đành hẹn trong mơ.
Nhưng Gia Cát Nguyệt lại tạt xô nước lạnh, “Ngữ cảnh không đúng, đây là sông chứ không phải biển.”
Sở Kiều cau mày, sửa lại: “Vậy thì trên sông sinh trăng sáng.”
Gia Cát Nguyệt nghi ngờ nhìn nàng, hỏi: “Nhất định không phải nàng sáng tác mà là của người bên thế giới kia có đúng không, nàng lấy trộm à?”
Sở Kiều lại một lần nữa khóc không ra nước mắt, mặt mũi đỏ ửng, đúng là không nên nói ra chuyện này mà. Nhìn đi, chẳng có gì tốt cả, chỉ thêm xấu mặt…
“Tinh Nhi.” Hai người im lặng một lúc thì Gia Cát Nguyệt đột nhiên lên tiếng gọi, nàng ‘ừ’ một tiếng đáp lời, hắn lại nói thêm một câu không đầu không đuôi: “Ta bất kể nàng là ai.”
Mới đầu Sở Kiều còn lơ mơ không rõ, cẩn thận ngẫm lại thì chợt hiểu ra, gật đầu cười nói: “Biết rồi, sao đi nữa thì ta vẫn là Tinh Nhi của chàng.”
Gia Cát Nguyệt chợt khựng lại, cúi đầu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Sở Kiều tự nói xong cũng hối hận đã lỡ miệng, gò má lập tức đỏ ửng, vừa định cúi đầu che giấu sự ngượng ngùng thì Gia Cát Nguyệt đã vươn tay nâng cằm nàng lên, đáy mắt lấp lánh ý cười, nói: “Nói lại lần nữa.”
Sở Kiều lảng tránh ánh mắt của hắn, ậm ờ trả lời: “Nói cái gì?”
“Lặp lại câu nàng vừa nói khi nãy.” Gia Cát Nguyệt quả quyết nói, trong mắt như có lửa, không quá nóng bỏng nhưng lại cực kỳ lấp lánh.
“Ta là của chàng, chàng cũng phải là của ta.” Sở Kiều thu hết dũng khí, bình tĩnh nói: “Cả đời này của ta, cái gì cũng có thể hy sinh, nhưng chỉ có hai thứ, bất kể là dưới tình huống nào cũng không thể tùy tiện buông thả. Một là tín ngưỡng và nguyên tắc sống, hai là hôn nhân và thân thể. Chàng muốn toàn bộ con người ta thì cũng phải giao toàn bộ bản thân chàng cho ta.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, nhìn nàng bằng ánh mắt mập mờ, gian manh hỏi lại: “Toàn bộ?”
“Đi chết đi.” Sở Kiều đẩy vai hắn, quay đầu sang chỗ khác, “Không đứng đắn chút nào.”
“Tinh Nhi.” Gia Cát Nguyệt giang rộng tay ôm Sở Kiều vào lòng, bao phủ nàng trong hơi thở nam tính ấm áp của mình, thì thầm: “Ta rất vui, thực sự rất vui.”
Sở Kiều tựa vào ngực Gia Cát Nguyệt, trong lòng dâng lên cảm giác yên bình trước giờ chưa từng có, cũng quay lại ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đừng xa nhau nữa.”
Gia Cát Nguyệt hỏi: “Cùng ta đến thành Chân Hoàng, nàng không sợ sao?”
“So với chuyện đó, ta sợ xa chàng hơn. Lần nào chúng ta xa nhau cũng đều xảy ra chuyện lớn, giống như lần vừa rồi, ta từng tưởng không còn được gặp lại chàng nữa.”
Khi ấy tình hình hỗn loạn ở Đường Kinh buộc nàng phải quyết chiến đến cùng, tựa như đang đi trên lớp băng mỏng, chỉ cần một phút không cẩn thận thì sẽ rơi vào tay kẻ địch. Chiêm Tử Du ngang nhiên nắm giữ trọng quyền nên trận chiến trước cổng Thái An ngập trong máu tanh. Sau khi thánh chỉ phong phi được truyền ra, hằng đêm đều có sát thủ xâm nhập hoàng cung hòng giết chết nàng, sau đó lại tử chiến với hơn mười vạn quân địch. Lúc ấy chẳng cảm nhận được gì, nhưng giờ nghĩ lại thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Gia Cát Nguyệt siết chặt vòng tay, trầm giọng nói: “Sau này không phải sợ nữa.”
Trăng sáng rực rỡ, hai người lẳng lặng ngồi đó một lúc lâu.
Sau khi trở về phòng, Gia Cát Nguyệt lại ngồi trên giường cau mày ngẫm nghĩ thêm một hồi, cảm thấy Sở Kiều nói rất đúng, thấy mình cũng nên tìm thời gian thích hợp để cả hai có thể hoàn toàn thuộc về đối phương.
Không sai, đi đêm lắm có ngày gặp ma, ngủ nhiều khó tránh việc nằm mộng, hành sự nên nhanh gọn lẹ, giải quyết vấn đề cũng nên một lần dứt khoát. Phải tìm cơ hội nấu gạo thành cơm… triệt để để hắn thuộc về nàng… toàn bộ…
Đến hơn nửa đêm, hắn đột nhiên đứng dậy, đi hai vòng trong phòng rồi quyết định: khỏi cần tìm nữa, hôm nay chính là thời điểm tốt nhất rồi.
Thêm vào đó, dường như thân thể Gia Cát Nguyệt cũng không được tốt lắm, đi đường mấy ngày, nàng từng tìm được ít thuốc viên đen thui trong phòng riêng của hắn, cầm ra ngoài hỏi Nguyệt Thất thì cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa. Đi hỏi Đa Cát có chút hiểu biết về dược liệu thì lại nghe cậu đoán là do Gia Cát Nguyệt vất vả quá độ, máu huyết thiếu hụt, hàn khí xâm nhập.
Vất vả quá độ, hàn khí xâm nhập…
Sở Kiều ngồi trên chiếc ghế ở cạnh cửa sổ suy tư. Con thuyền này được đóng rất chắc, thời tiết lại đẹp nên lướt đi rất êm. Có đóng cửa sổ lại thì vẫn có thể qua khe cửa nhìn thấy trời trong nước xanh lướt qua bên ngoài.
Nàng chợt nhớ đến đoạn thời gian bị Triệu Thuần truy đuổi phải chạy đến Biện Đường, nàng và Lương mọt sách bị người Chiêm gia mua về làm nô lệ. Lúc đó nàng đang bị thương, Lương mọt sách chạy ra ngoài lấy cơm cho nàng nên trong khoang thuyền thường xuyên chỉ có một mình nàng, ngày ngày xuyên qua khung cửa sổ duy nhất nhìn phong cảnh bên ngoài. Có một hôm trời mưa rất to, như mơ hồ nghe thấy tiếng hí của Lưu Tinh, nàng hoảng hốt mở tung cửa sổ nhìn ra ngoài thì nhận ra thuyền đã rời bến, càng lúc càng xa bờ.
Lúc ấy huynh muội Chiêm Tử Du và Chiêm Tử Minh vẫn còn là người của một gia tộc sa sút, Lý Sách vẫn còn là thái tử tùy tiện náo động Đường Kinh, đám người Ô tiên sinh và Vũ cô nương vẫn đang ra sức phấn đấu vì lý tưởng của mình, Yến Tuân vẫn là người bạn và người yêu cùng nàng lớn lên từ nhỏ. Lúc ấy, cả nàng cũng tràn đầy lòng tin đối với tương lai, tự tin cho rằng có thể dựa vào sức của bản thân, cùng với sự giúp đỡ của nhóm bạn bè cùng chí hướng, sẽ có thể thay đổi tình trạng hoang tàn loạn lạc của thế gian.
Đáng tiếc, thời gian quả thực vẫn là vũ khí giết người vô tình nhất trên đời. Lý Sách không còn, Ô tiên sinh bị bắn chết, Vũ cô nương ra đi trong lòng nàng, Chiêm Tử Du hại chết tất cả người thân chỉ vì dã tâm của bản thân. Bằng hữu cùng chí hướng thực ra cũng không trung trinh một lòng như nàng đã tưởng, trước cám dỗ của hoàng quyền, rất nhiều người dần rời bỏ nàng, ngay cả Yến Tuân cũng ngày càng xa cách, cuối cùng trở thành người dưng không quen biết.
Đứng trước giang sơn, trước bá nghiệp, lý tưởng đều biến thành tro bay theo gió, mọi thề nguyền cũng như lá cuối thu, gió thổi liền bay sạch.
Đúng vậy, ai có thể vĩnh viễn không thay đổi chứ? Ngay cả nàng hôm nay, chẳng phải cũng đã khác xưa sao?
Nàng nhẹ quay đầu lại, Gia Cát Nguyệt vẫn đang ngủ. Nam nhân cố chấp này khi ngủ cũng nổi bật như vậy, mày vẫn nhíu, đôi con ngươi sâu thẳm đã bị mí mắt che phủ, thế nhưng lại càng làm nổi bật ngũ quan tinh tế, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, đường nét rõ ràng.
Nghe nói nam nhân có tướng mạo như vậy trước giờ luôn là người bạc tình, hay suy tính thiệt hơn. Nhưng chỉ có người này là lại chấp nhất như vậy, để tâm đến từng chuyện nhỏ nhặt nhất, cố chấp đến mức khiến người khác đau lòng.
Trước đó Gia Cát Nguyệt có hỏi nàng từ đầu đã có ý định kia hay là phút cuối lương tâm cắn rứt mới đổi ý. Thật ra thì đến bây giờ chính nàng cũng không biết đáp án, lòng người là một mê cung thay đổi khó lường, khi đối mặt với vấn đề, ngươi có thể suy tính đến mấy trăm phương án, lúc này định thế nàynhưng một khắc sau cũng có thể đổi khác.
Nàng cảm thấy được, dường như bản thân cũng đã thay đổi. Nếu là Sở Kiều trước kia thì chắc chắn sẽ ở lại Đường Kinh, cho dù không thật sự trở thành hoàng phi của Lý Sách thì cũng sẽ lấy thân phận khách khanh* ở lại trong cung che chở cho con cái của Lý Sách bình an lớn lên.
*Khách khanh = từ cổ dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bổn quốc
Thế nhưng, trải qua nhiều năm như vậy, nàng đúng là vẫn còn chấp niệm không buông tay được.
Triều đình Biện Đường nhiều sóng gió, nhưng là loại sóng gió không dồn dập dữ dội ngoài mặt như ở Đại Hạ hay Bắc Yến, đó là loại sóng ngầm vô hình, được ẩn giấu dưới tầng tầng mưu kế cùng gió nam ấm áp, có thể giết người bất cứ lúc nào.
Nàng từng được chính miệng một lão thái y trong cung cho biết, phụ thân Lý Sách chết cũng là do mẫu thân hắn.
Đã rất nhiều năm, bà luôn cố gắng hại chết Đường hoàng, dùng đủ mọi loại thủ đoạn tồi tệ nhất: đầu độc, ám sát… Cũng có mấy lần suýt thành công nhưng lão hoàng đế luôn che giấu cho bà, không để lộ ra ngoài. Ông đã từng tức giận dùng Lý Lạc để uy hiếp bà, bắt mẫu tộc của bà làm con tin, trắng trợn sủng ái phi tần khác, cấm túc bà, thậm chí còn ba lần đày bà vào lãnh cung. Nhưng ông vẫn không thắng được trái tim mình, về già ông giải tán toàn bộ cung phi, chỉ chừa lại một mình bà, yêu thương chăm sóc bà có thừa, mà bà cũng hình như dần được cảm hóa, đó là những năm ông thấy mình hạnh phúc nhất.
Nhưng cuối cùng ông vẫn chết trên tay của bà. Ăn phải độc khi mớm thuốc cho bà, phát độc mà chết.
Lúc đó ông mới biết được, thì ra bà đã sớm có ý chết. Nhiều năm qua, mỗi ngày bà luôn nuốt một ít độc khiến thân thể suy yếu. Lúc ngã bệnh, trước khi ông vào phòng, bã đã uống sẵn thuốc giải rồi ngậm đủ loại kỳ độc trong miệng, chờ đợi ông sơ ý để hạ thủ.
Đường hoàng cuối cùng vẫn chết, chết trong tay nữ nhân ông yêu cả đời. Mặc dù ông đề phòng cả đời nhưng cuối cùng vẫn không thắng được sự kiên nhẫn của bà. Song ông vẫn không đành lòng giết bà, chỉ lưu lại di chiếu buộc bà xuất cung đến An Ẩn tự lễ Phật, cả đời không được bước vào cung nửa bước. Người ngoài chỉ nói hoàng đế và hoàng hậu phu thê tình thâm, không hề biết hoàng đế làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ đứa con trai duy nhất của mình.
Nhưng bí ẩn cung đình này vẫn bị Chiêm Tử Du biết được thông qua Chiêm quý phi. Sau khi ám sát Lý Sách bất thành, Chiêm Tử Du đã tự mình mang thái hậu ra khỏi An Ẩn tự, âm thầm đưa vào cung, mượn tay người phụ nữ không ai có thể đề phòng này giết chết Lý Sách.
Diêu thái hậu biết tin Lý Sách chết liền lập tức tự sát. Sở Kiều không rõ tâm tình của bà khi ấy là như thế nào, là sung sướng vì đã báo được thù hay là cảm giác hối hận bất đắc dĩ sau khi giết chính con mình? Người này cố chấp đến mức cực đoan, vì nợ máu năm đó mà bất chấp tất cả, đích thân giết chết hai nam nhân yêu thương mình nhất đời. Không rõ ở khoảnh khắc cuối cùng, bà có cười thành tiếng vì đã được toại nguyện hay không?
Có lẽ là không, dù sao thì trả được thù cho trượng phu và con trai, bà cũng đồng thời giết chết một trượng phu và đứa con khác. Một đoạn ân oán tình thù này đã chôn vùi cuộc sống của biết bao người.
Sau khi Diêu hoàng hậu chết, bà được mang đến hợp táng cùng Hi Tông hoàng đế. Bọn họ khi còn sống không ngừng tranh đấu, ám toán, mưu sát, căm hận, ân oán dây đưa suốt cả đời, cuối cùng lại làm bạn với nhau trong hoàng lăng vắng lặng, không người nào, không thế lực nào có thể tách hai người ra nữa.
Sở Kiều không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu vì sao Diêu hoàng hậu lại có hận ý đang sợ như vậy. Nhưng đôi lúc nàng vẫn cảm thấy, có lẽ tận đáy lòng Diêu hoàng hậu vẫn có tình mẫu tử đối với Lý Sách. Nàng vẫn còn nhớ rõ hôm đó, sau giờ Ngọ nắng chói chang, người phụ nữ có diện mạo ôn hòa khẽ chau mày nói với nàng: “Hắn nói muốn thờ phật Hoan Hỉ, haiz, ta thật sự… Ngươi có rảnh thì lựa lời khuyên nhủ hắn, hắn dù sao cũng là thái tử, không thể càn quấy như vậy được.”
Chẳng qua, cái chết của Lạc vương cuối cùng đã tiêu hủy chút tình thương này. Lý trí bà rốt cuộc vẫn bị tâm ma của bản thân cắn nuốt, cuối cùng táng thân trong chốn hoàng cung ăn thịt người này.
Sau khi Lý Sách chết, triều chính không yên, trong có quyền thần làm loạn, ngoài có hoàng thân thèm thuồng. Sở Kiều lúc đó, bằng binh lực trong kinh và Tú lệ quân cũng có thể áp chế Trung ương quân và tiêu diệt huynh muội Chiêm Tử Du.
Nhưng như vậy đám người Tĩnh An vương sẽ tuyệt đối không khởi binh. Đối với tiểu hoàng đế, giữ lại đám phiên vương này sớm muộn gì cũng như nuôi hổ trong nhà. Nhưng tân đế vừa lên ngôi, tối kỵ nhất là giết chóc vô tội vạ. Cho nên Sở Kiều mới tương kế tựu kế, trước để Chiêm Tử Du tự ý chiếm quyền rồi nhanh chóng trừ bỏ, mượn công bình loạn cộng thêm kích thích Tôn Đệ ủng hộ nàng được phong phi, khiến đám người Tĩnh An vương rục rịch dấy binh, sau đó mới thông qua sắp đặt của Lý Sách trước khi chết một lần giải quyết nguy cơ nội loạn tiềm ẩn trong hai mươi năm tới của Biệt Đường. Hai mươi năm nữa thì Nghi Nhi đã trưởng thành, sẽ đủ năng lực ứng phó mưa gió rồi.
Có điều khi ấy nàng cũng không hẳn không có ý định ở lại bảo vệ Biện Đường sau khi bình loạn.
Tối hôm đó, Thanh Thanh lấy ra hai quả dưa đất Gia Cát Nguyệt phái người đưa tới đem nướng. Hương vị rất thơm, thơm đến mức khiến tim nàng mềm nhũn.
Thanh Thanh ngồi trên băng ghế ngoài sân lột vỏ dưa, vừa cẩn thận lột vừa lầm bầm: “Thanh Hải nhất định rất lạnh, bằng không vỏ dưa này đâu có dày như vậy.”
Nghe thấy, tim nàng chợt nhói đau, trong đầu lại nhớ đến cảnh ở hồ băng ngày đó, khuôn mặt trắng bệch của Gia Cát Nguyệt, hắn liên tục viết lên tay nàng dòng chữ: Phải sống… phải sống…
Lòng người như mê cung thay đổi khó lường, nhưng dẫu trong đầu ngươi có mấy trăm ngàn suy tính thì cuối cùng cũng chỉ đưa ra duy nhất một quyết định. Bất kể tương lai sẽ hối hận hay không, ít nhất nàng đã một lần chiều theo con tim mình.
Sau lưng chợt vang lên tiếng *sột soạt*, cửa sổ cùng lúc bị gió thổi mở rộng, kéo màn cửa tung lên, cắt đứt dòng suy tư của Sở Kiều. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt đã tỉnh dậy từ bao giờ, đang nghiêng người tựa lên đầu giường nhìn nàng, trên người hắn mặc trường sam trắng tuyết, thần thái tươi tỉnh, vẻ lạnh lẽo thường ngày đã được thay bằng vẻ ôn hòa ấm áp.
Thấy nàng quay lại, hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy, ra hiệu bảo nàng đi qua.
Sở Kiều đi đến rót cho hắn một chén trà, thuận miệng hỏi: “Ngủ ngon chứ?”
“Ừ.” Hắn uống một hớp trà, đáp: “Nếu không có ai đó lén vào phòng ta than dài thở ngắn thì còn ngủ ngon hơn nữa.”
Sở Kiều đỏ mặt, lườm hắn một cái rồi hỏi: “Có đói không?”
Hắn gật đầu, nói: “Lúc mới tỉnh có hơi đói, giờ đỡ hơn rồi.”
Sở Kiều đứng dậy, nói: “Chàng đã ngủ một ngày một đêm rồi, không ăn không uống thì dĩ nhiên là đói. Để ta đi dặn phòng bếp chuẩn bị cho chàng ít thức ăn.”
“Không cần.” Gia Cát Nguyệt đột nhiên nắm tay nàng kéo ngồi xuống giường, nói: “Ngồi với ta một lúc đã.”
Sở Kiều mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn.
“Thấy nàng ngây người một lúc lâu, nghĩ gì thế?” Gia Cát Nguyệt tự nhiên giữ tay nàng, cũng không buông ra.
Sở Kiều lắc đầu, “Chút chuyện cũ mà thôi.”
Khóe môi hàm chứa ý cười, Gia Cát Nguyệt thong thả tựa vào đầu giường giương mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Hiếm khi rãnh rỗi không có gì làm, có thể nghe chút chuyện xưa của nàng.”
Sở Kiều nhìn hắn, bất giác nảy sinh một ý định tinh quái. Nàng hơi chau mày, nhìn thẳng vào mắt hắn, từ tốn nói: “Ta từng làm rất nhiều chuyện sai, hết lần này đến lần khác có lỗi với một người, bây giờ nhớ lại, cảm thấy rất hối hận.”
Gia Cát Nguyệt sửng sốt, không ngờ nàng lại nói đến chuyện này bây giờ, lập tức nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng hơn.
Sở Kiều nói tiếp: “Người đó luôn đối xử với ta rất tốt, nhưng ta lại cho rằng đó là chuyện hiển nhiên, cứ thế mà ích kỷ dựa dẫm vào sự ấm áp và giúp đỡ của hắn. Nhiều năm qua, hắn mấy lần vào sinh ra tử vì ta, bất kể trong hoàn cảnh khốn cùng đến đâu cũng không bao giờ bỏ rơi ta, luôn cho ta hy vọng trong lúc tuyệt vọng nhất, giúp đỡ ta vượt qua mọi khó khăn mà không đòi hỏi bất kỳ điều kiện gì. Trong khi đó ta lại không đền đáp gì được cho hắn, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác mặc kệ hắn.”
Gia Cát Nguyệt nhìn nàng, khóe miệng dần cong lên nở một nụ cười, vết chai trong lòng bàn tay hắn nhẹ cọ cọ ngón tay nàng, “Bây giờ biết hối hận thì đền đáp vẫn còn kịp.”
Sở Kiều nhìn hắn, mắt long lanh như chực khóc, rầu rĩ nói: “Nhưng ta lại sợ người đó oán trách ta.”
Ánh mắt từ từ dâng lên chút cảm động cùng yêu thương, Gia Cát Nguyệt buông tay nàng ta, chậm rãi giơ lên vuốt ve mặt nàng, cười nói: “Ai nỡ trách nàng chứ?”
“Thật sao?” Sở Kiều mở to hai mắt, ranh mãnh hỏi: “Chàng cảm thấy Hạ Tiêu thật sự sẽ không trách ta sao? Huynh ấy đi theo ta nhiều năm như vậy, ta thậm chí còn từng bỏ rơi huynh ấy nữa, huynh ấy sắp ba mươi rồi mà ngay cả một thê thiếp cũng không có…” Lúc nói mấy chữ cuối, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng.
Lúc này Gia Cát Nguyệt mới biết mình bị mắc lừa, lập tức kéo nàng vào lòng, siết cằm nàng, hung dữ nói: “Dám đùa giỡn ta?”
Sở Kiều cười nói: “Ai bảo chàng tự mình đa tình.”
Gia Cát Nguyệt lườm nàng, một tia sáng chợt xẹt qua trong mắt hắn, khí tức trở nên nguy hiểm như lang sói, gian tà cười nói: “Nhà ai dạy dỗ ra một nữ nhân không có quy củ vậy hả?”
“Nhà ai à? Còn ai nữa ngoài Gia Cát thiếu gia ở Thanh Sơn viện?” Sở Kiều nói: “Chàng quên ban đầu chính chàng xung phong dạy ta viết chữ rồi sao?”
“Ồ?” Gia Cát Nguyệt cố ý kéo dài giọng, gật gù, “Ta quả thật đã quên rồi, xem ra phải dạy dỗ lại một lần, tránh cho về sau nàng lại không biết lớn nhỏ.”
Vừa dứt lời, Gia Cát Nguyệt đột nhiên cúi người ngậm lấy môi Sở Kiều. Hơi thở nóng hổi không chút lưu tình quấn quít môi nàng, cánh tay giữ eo nàng càng lúc càng siết chặt. Bờ môi lạnh như băng ấm dần lên, đôi môi bị mở ra mà nàng không hề có chút sức lực nào để kháng cự. Đầu lưỡi quấn quít, vừa mát lạnh như suối ngọt vừa nóng bỏng như lửa than.
Gia Cát Nguyệt híp mắt nhìn người trong lòng, che giấu vẻ thâm trầm nơi đáy mắt, rồi đột nhiên dùng sức đẩy nàng nằm xuống trên giường. Sở Kiều chỉ kịp kinh ngạc *á* một tiếng, âm cuối đều bị ai đó nuốt mất.
“Giờ đã hiểu chưa?”
Sở Kiều nhìn người nào đó chằm chằm, chà chà đôi môi đã hơi sưng, tức tối nói: “Gia pháp nhà chàng đó à?”
“Chưa hẳn.” Gia Cát Nguyệt cười nhạt, ngạo nghễ hất hàm nói: “Còn gia pháp kịch liệt hơn nữa, có muốn thử không?”
Sở Kiều nheo mắt nhìn nam nhân xấu xa không chịu nổi trước mặt, đột nhiên vùng lên đè hắn xuống, thè lưỡi liếm môi hắn một cái. Gia Cát Nguyệt thoáng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị người trên ngực hung hăng cắn một cái thật mạnh.
Gia Cát Nguyệt nhất thời *oái* to, lập tức lấy tay sờ cằm, chưa chảy máu nhưng đã lưu lại dấu răng sâu hoắm.
“Hừ, đừng tưởng ta sẽ sợ chàng!” Sở Kiều dứ dứ quả đấm thị uy, trịch trượng nói.
Gia Cát Nguyệt bật dậy nói: “Nha đầu chết tiệt, mới mấy năm mà đã phách lối như vậy, phải tử tế dạy dỗ một trận mới được.”
Nhưng hắn còn chưa túm được Sở Kiều thì nàng đã nhanh hơn một bước, nhảy phắt xuống khỏi giường, chạy bay ra tới cửa, cười nói: “Cho ta là đồ ngốc sao? Bye bye, không cần tiễn!” Nói xong liền mở cửa phòng ra.
Cửa phòng bị mở ra đột ngột nên bọn Thanh Thanh và Bình An đang tựa vào cửa hóng chuyện bị mất đà, lập tức ngã nhào vào trong. Cả một đám lăn lê bò càng trên mặt đất, suýt xoa luôn miệng, mặt hết đỏ rồi trắng, lúng túng lên tiếng chào hỏi hai người.
Sở Kiều làm tướng quân chỉ huy hơn trăm vạn đại quân đánh đâu thắng đó nhưng lại chưa bao giờ xấu hổ như bây giờ, nàng đỏ bừng mặt nhìn Thanh Thanh và Bình An, không ngờ trong đám còn có cả Nguyệt Thất, tức giận nói: “Nguyệt Thất, ngươi mà cũng theo hai đứa này làm trò à?”
“Ha ha, ta… ta chỉ vô tình đi ngang qua, tiện đường nên ghé vào định gọi hai người ra ăn cơm mà thôi, ha ha…” Nguyệt Thất đứng dậy, ra vẻ ta đây là người đàng hoàng, vừa gật đầu vừa đi ra ngoài, ha ha cười nói: “Các người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”
Dứt lời, hắn liền chạy ra ngoài, trước khi đi còn quay ngoắt lại giơ nắm đấm với Gia Cát Nguyệt, nói to: “Thiếu gia cố lên!” Nói xong lập tức bỏ chạy.
Thanh Thanh tí tởn chạy tới, ngọt ngào gọi hai tiếng ‘tỷ phu’, khiến Gia Cát Nguyệt phởn chí, tiện tay rút ra một thanh chủy thủ tinh xảo nạm hồng ngọc, sảng khoái thưởng cho cô em vợ rất thức thời này.
Bình An vừa liếc thấy cũng lập tức học theo, bên cạnh Gia Cát Nguyệt không còn thứ gì khác nên đành đáp ứng sau khi về lại thành Chân Hoàng sẽ cho hắn tùy thích chọn bất kỳ bảo mã nào trong chuồng.
Cả hai lập tức vui vẻ tung hô: “Tỷ phu vạn tuế.”
Sở Kiều nhìn mà phát cáu, đến cùng là ai nói Gia Cát Nguyệt là người cứng nhắc không biết uyển chuyển vậy hả? Không nói đến bản lĩnh trên quan trường, chuyện mua chuộc lòng người hắn cũng có kém ai đâu?
Bữa tối nhanh chóng được làm xong, hiện tại đang ở ngoài, lại có cả trẻ con nên bọn họ liền tùy ý cho dọn một bàn lớn, tất cả cùng nhau dùng cơm. Đám người Nguyệt Thất chỉ còn hơi e dè, Thanh Thanh và Bình An thì khỏi nói, hoạt bát luôn cả phần người khác, Hạ Tiêu cũng rất thoải mái nói chuyện với mấy người Nguyệt Thất. Chỉ có Đa Cát là vẫn mang dáng vẻ trầm lặng như cũ, Thanh Thanh nói với cậu mười câu, cậu cũng chỉ đáp không hơn một câu.
Cơm nước xong thì trời đã sập tối, Nguyệt Thất nói bọn họ đã đến Thương Lĩnh, hai ngày nữa sẽ cập bến huyện Hộ. Sở Kiều nghe nói thì thoáng sững sờ, huyện Hộ, nói vậy bọn họ đã rất gần thành Chân Hoàng rồi.
Buổi chiều gió trở lớn hơn, nàng ngồi ở đuôi thuyền nhìn mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mặt sông.
Thời gian qua thật nhanh, mới đó mà nàng đã trải qua mười bốn mùa đông ở thế giới này rồi. Nhiều lúc nhớ đến kiếp trước, nàng cũng không rõ bản thân rốt cuộc là người hiện đại xuyên không hay là người cổ đại có trí nhớ thời hiện đại nữa. Chuyện trước kia cứ như một giấc mộng, thoắt đến rồi lại thoắt đi.
Nàng nhớ tới bản thân kiếp trước chết rồi được sống lại ở đây, như vậy sau khi Lý Sách chết, có khi nào cũng đến nơi khác tiếp tục sống hay không? Ô tiên sinh và Vũ cô nương, Hoàn Hoàn và Tiểu Hòa, sau khi chết bọn họ có còn gặp lại nhau không, có còn nhớ ra đối phương không? Cả Kinh Tử Tô nữa, thật hy vọng tỷ ấy có thể đến thời hiện đại, vui vẻ mà sống.
Sở Kiều ngồi một chỗ nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, trong lòng dần trở nên trống trải. Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời chiều, tựa như có thể nhìn thấy Lý Sách đang nheo mắt nhìn nàng, cười nói: “Ăn nhiều thịt một chút, vóc người quá kém.”
“Đang nghĩ gì thế?” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng của Gia Cát Nguyệt.
Sở Kiều quay đầu lại, chỉ thấy hắn ung dung đi đến gần, trên người mặc trường bào tím thêu chìm hoa văn chữ ‘Phúc’*, y phục mặc nhà rất bình thường nhưng khoác vào người hắn vẫn tô lên khí chất đặc biệt hơn người, vô cùng tuấn tú.
*Chữ ‘phúc’: 福
Thấy Sở Kiều tròn mắt nhìn mình trân trân, Gia Cát Nguyệt bất giác nhíu mày, hơi không tự nhiên nói: “Nhìn cái gì đấy, y hệt đồ ngốc.” Dứt lời thì ngồi xuống bên cạnh nàng.
Bọt sóng trắng như tuyết quấn quít quanh đuôi thuyền, chim bay từng đàn về phía chân trời, không trung tràn ngập mây hồng, gió sông thổi ống tay áo hai người bay phần phật, tựa như cánh bướm.
“Tinh Nhi, vì sao lại đổi tên thành Sở Kiều?” Gia Cát Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi.
Sở Kiều xoay đầu lại, cười nói: “Bởi vì ta không phải là Kinh Nguyệt Nhi, ta vốn tên là Sở Kiều, sau chết đi, sau đó, ừm, phải nói sao nhỉ, nói theo cách của người ở đây là hồn ta nhập vào thân xác của Kinh Nguyệt Nhi, cho nên sau khi bỏ chạy ra ngoài, ta muốn lấy lại tên cũ.”
Gia Cát Nguyệt không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy nên ngây người một lúc lâu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Lát sau hắn mới lẩm bẩm hỏi: “Vậy lúc ta nhìn thấy nàng lần đầu tiên…”
“Lúc đó ta chỉ vừa nhập thân được mấy ngày, đang định bỏ trốn.”
Gia Cát Nguyệt gật đầu, sau đó cúi đầu suy tư, tựa như đang toàn lực xem xét độ chân thật của chuyện vừa nghe.
“Này, đừng nói chàng thật sự tin lời ta vừa nói đấy?” Đến phiên Sở Kiều sững sờ.
Chuyện quỷ quái không thực như vậy, làm gì có ai tin được chứ? Còn nhớ lúc nhỏ nàng cũng từng kể cho Yến Tuân nghe một lần, khi ấy Yến Tuân cũng chỉ là một cậu nhóc chưa trưởng thành, nghe xong liền cho rằng nàng bị sốt nên đầu óc hồ đồ, lập tức đi sắc thuốc bắt nàng uống cạn. Từ đó về sau, nàng chưa bao giờ lặp lại chuyện này nữa.
“Ta tin.”
“Hả?”
Gia Cát Nguyệt khó hiểu nhìn nàng, mi tâm khẽ nhíu, “Tại sao không thể tin? Ta từng cho người điều tra nàng, đám hạ nhân đều nói sau khi nàng trở về từ trò săn người kia, tính tình liền thay đổi hoàn toàn. Lúc ấy ta còn tưởng rằng nàng bị sợ hãi quá độ nên mới đổi tính, bây giờ xét lại, giải thích của nàng nghe hợp lý hơn nhiều.”
Gia Cát thiếu gia vốn bí hiểm khó dò vô cùng sảng khoái chấp nhận cái nguyên nhân còn bí hiểm hơn mình, gật gù nói: “Thì ra là như vậy, lúc đó ta còn cảm thấy hết sức kỳ quái, ngay cả ta lúc bảy tám tuổi cũng không thể có tâm cơ và thủ đoạn như vậy, thì ra khi ấy nàng vốn không phải là một đứa trẻ tám tuổi. Phải rồi, đừng nói trước khi chết nàng vốn là một bà lão bảy tám chục tuổi đấy nhé?”
Sở Kiều có chút không theo kịp tư duy của người bên cạnh, ngờ nghệch đáp: “Lúc đó ta hai… hai mươi bảy tuổi.”
“Hai mươi bảy?” Gia Cát Nguyệt nhíu mày, có hơi không vui hỏi tiếp: “Lớn như vậy hẳn đã thành thân, sinh con rồi?”
“Không có.” Sở Kiều thành thật trả lời: “Ở chỗ của ta, hai mươi bảy tuổi cũng không tính là lớn, ở đó thịnh hành chuyện kết hôn muộn.”
“Quê hương của nàng ở đâu? Biện Đường? Đại Hạ? Nàng quan tâm Bắc Yến như vậy, là người Bắc Yến sao?” Nói đến đây, Gia Cát Nguyệt đột nhiên biến sắc, khẩn trương nói: “Chẳng lẽ là mẹ của Yến Tuân? À, không thể nào, thời gian không khớp, phải là người lớn tuổi hơn nữa.”
Sở Kiều khóc không ra nước mắt, “Quê hương ta là một thế giới khác, không cùng thời không với nơi này, là hai không gian song song, không có tương giao, không những cách biệt không gian mà còn cách biệt cả thời gian, không liên quan đến nhau, ừm, chàng hiểu chưa?”
Nàng cố gắng giải thích, khoa tay múa chân muốn tìm một ví dụ tương đương nhưng vẫn không tìm được từ ngữ thích hợp. Có điều, nàng đã đánh giá thấp năng lực tư duy của Gia Cát thiếu gia rồi.
Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, hỏi: “Nàng muốn nói, giống như một cây táo, ở chỗ chúng ta là mùa xuân trổ lá, còn ở chỗ của nàng là mùa thu kết trái?”
Sở Kiều sửng sốt, không ngờ hắn có thể hiểu được đến đây, vội vàng vui vẻ nói: “Đúng phân nửa, bởi vì không chỉ có khác biệt thời gian mà còn cả không gian nữa, chàng hiểu không? Không gian chính là…”
“Ừm.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, thuận miệng nói: “Chỗ chúng ta là cây táo mùa xuân, còn chỗ của nàng là cây quýt mùa thu, đúng không?”
Sở Kiều nghệt mặt ra hồi lâu, cuối cùng mới ngây ngốc gật đầu, “Đúng.”
Gia Cát Nguyệt quay đầu ra nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, im lặng không nói nữa. Hoàng hôn phản chiếu lên mặt hắn, lấp lánh ánh hồng.
Sở Kiều không khỏi cảm khái trong bụng, đúng là định lực thật lớn, không hổ là người có trí tuệ lớn quen tính đại sự, trầm tĩnh biết bao nhiêu, không hề tò mò hỏi lung tung. Chẳng giống mấy tên quê mùa trong tiểu thuyết xuyên không, biết chuyện đều hỏi ‘Người chỗ các ngươi hình dạng ra sao?’, ‘Người chỗ các ngươi có mấy con mắt?”, hay là ‘Người chỗ các ngươi có phải giống dã thú không, trên người có rất nhiều lông?’. Giống như chỉ có người thế giới bọn họ mới xứng có hai con mắt cùng một lỗ mũi, còn người bên ngoài nhất định phải lông lá đầy người, miệng đầy răng. Chỉ có bọn họ mới ưu việt, người thế giới khác đều là dã thú hết ráo.
Thần thái như vậy mới thực sự là bình tĩnh ung dung, như vậy mới thực sự là núi thái sơn sụp đổ mà mặt cũng không đổi sắc, như vậy mới thực sự là được không hỉ mất không bi, như vậy mới thực sự là không quan tâm thiệt hơn, tâm tư như trăng sáng…
“Người chỗ nàng có hình dạng ra sao?”
Sở Kiều: “……”
“Người chỗ nàng có mấy con mắt?” Người nào đó sau một lúc im lặng, cuối cùng hồi hồn, bắt đầu hứng thú hỏi: “Người chỗ nàng có phải giống dã thú không, trên người có rất nhiều lông*? Ta từng gặp được một người như vậy ở Nam Cương, hành vi cử chỉ rất kỳ quặc, chẳng lẽ là họ hàng xa của các nàng?”
*Anh đang ám chỉ còn khỉ / dã nhân
Sở Kiều hít một hơi thật sâu lên tinh thần rồi bắt đầu bài học giáo dục kiến thức vỡ lòng về thế giới mới.
Nói đến miệng đắng lưỡi khô, tận khi mặt trời khuất bóng, trăng treo tít trên cao, vẩy ánh sáng dìu dịu xuống trên mặt sông. Gió đêm thổi hây hây, Sở Kiều bất chợt tức cảnh sinh tình, thì thầm: “Trên biển sinh trăng sáng, soi sáng khắp muôn phương*.”
*Trích bài Vọng Nguyệt Hoài Viễn của Trương Cửu Linh (bản dịch của Khương Hữu Dụng:
Trên biển sinh trăng sáng
Soi sáng khắp muôn phương
Đêm dài ai sầu mong
Thâu canh dấy tương tư
Nến tắt, ánh trăng tỏ
Khoát áo thấm hơi sương
Chẳng thể vốc trăng tặng
Thôi đành hẹn trong mơ.
Nhưng Gia Cát Nguyệt lại tạt xô nước lạnh, “Ngữ cảnh không đúng, đây là sông chứ không phải biển.”
Sở Kiều cau mày, sửa lại: “Vậy thì trên sông sinh trăng sáng.”
Gia Cát Nguyệt nghi ngờ nhìn nàng, hỏi: “Nhất định không phải nàng sáng tác mà là của người bên thế giới kia có đúng không, nàng lấy trộm à?”
Sở Kiều lại một lần nữa khóc không ra nước mắt, mặt mũi đỏ ửng, đúng là không nên nói ra chuyện này mà. Nhìn đi, chẳng có gì tốt cả, chỉ thêm xấu mặt…
“Tinh Nhi.” Hai người im lặng một lúc thì Gia Cát Nguyệt đột nhiên lên tiếng gọi, nàng ‘ừ’ một tiếng đáp lời, hắn lại nói thêm một câu không đầu không đuôi: “Ta bất kể nàng là ai.”
Mới đầu Sở Kiều còn lơ mơ không rõ, cẩn thận ngẫm lại thì chợt hiểu ra, gật đầu cười nói: “Biết rồi, sao đi nữa thì ta vẫn là Tinh Nhi của chàng.”
Gia Cát Nguyệt chợt khựng lại, cúi đầu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Sở Kiều tự nói xong cũng hối hận đã lỡ miệng, gò má lập tức đỏ ửng, vừa định cúi đầu che giấu sự ngượng ngùng thì Gia Cát Nguyệt đã vươn tay nâng cằm nàng lên, đáy mắt lấp lánh ý cười, nói: “Nói lại lần nữa.”
Sở Kiều lảng tránh ánh mắt của hắn, ậm ờ trả lời: “Nói cái gì?”
“Lặp lại câu nàng vừa nói khi nãy.” Gia Cát Nguyệt quả quyết nói, trong mắt như có lửa, không quá nóng bỏng nhưng lại cực kỳ lấp lánh.
“Ta là của chàng, chàng cũng phải là của ta.” Sở Kiều thu hết dũng khí, bình tĩnh nói: “Cả đời này của ta, cái gì cũng có thể hy sinh, nhưng chỉ có hai thứ, bất kể là dưới tình huống nào cũng không thể tùy tiện buông thả. Một là tín ngưỡng và nguyên tắc sống, hai là hôn nhân và thân thể. Chàng muốn toàn bộ con người ta thì cũng phải giao toàn bộ bản thân chàng cho ta.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, nhìn nàng bằng ánh mắt mập mờ, gian manh hỏi lại: “Toàn bộ?”
“Đi chết đi.” Sở Kiều đẩy vai hắn, quay đầu sang chỗ khác, “Không đứng đắn chút nào.”
“Tinh Nhi.” Gia Cát Nguyệt giang rộng tay ôm Sở Kiều vào lòng, bao phủ nàng trong hơi thở nam tính ấm áp của mình, thì thầm: “Ta rất vui, thực sự rất vui.”
Sở Kiều tựa vào ngực Gia Cát Nguyệt, trong lòng dâng lên cảm giác yên bình trước giờ chưa từng có, cũng quay lại ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đừng xa nhau nữa.”
Gia Cát Nguyệt hỏi: “Cùng ta đến thành Chân Hoàng, nàng không sợ sao?”
“So với chuyện đó, ta sợ xa chàng hơn. Lần nào chúng ta xa nhau cũng đều xảy ra chuyện lớn, giống như lần vừa rồi, ta từng tưởng không còn được gặp lại chàng nữa.”
Khi ấy tình hình hỗn loạn ở Đường Kinh buộc nàng phải quyết chiến đến cùng, tựa như đang đi trên lớp băng mỏng, chỉ cần một phút không cẩn thận thì sẽ rơi vào tay kẻ địch. Chiêm Tử Du ngang nhiên nắm giữ trọng quyền nên trận chiến trước cổng Thái An ngập trong máu tanh. Sau khi thánh chỉ phong phi được truyền ra, hằng đêm đều có sát thủ xâm nhập hoàng cung hòng giết chết nàng, sau đó lại tử chiến với hơn mười vạn quân địch. Lúc ấy chẳng cảm nhận được gì, nhưng giờ nghĩ lại thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Gia Cát Nguyệt siết chặt vòng tay, trầm giọng nói: “Sau này không phải sợ nữa.”
Trăng sáng rực rỡ, hai người lẳng lặng ngồi đó một lúc lâu.
Sau khi trở về phòng, Gia Cát Nguyệt lại ngồi trên giường cau mày ngẫm nghĩ thêm một hồi, cảm thấy Sở Kiều nói rất đúng, thấy mình cũng nên tìm thời gian thích hợp để cả hai có thể hoàn toàn thuộc về đối phương.
Không sai, đi đêm lắm có ngày gặp ma, ngủ nhiều khó tránh việc nằm mộng, hành sự nên nhanh gọn lẹ, giải quyết vấn đề cũng nên một lần dứt khoát. Phải tìm cơ hội nấu gạo thành cơm… triệt để để hắn thuộc về nàng… toàn bộ…
Đến hơn nửa đêm, hắn đột nhiên đứng dậy, đi hai vòng trong phòng rồi quyết định: khỏi cần tìm nữa, hôm nay chính là thời điểm tốt nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.