Chương 8: Đầu Ta Đau! Các Nàng Cứ Một Hai Phải Rót Rượu Cho Ta.
Câu
20/09/2021
Edit: Diệp.
Khi tỉnh lại thì bên ngoài đã là một màu đen kịt, trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn.
Bùi Dụ ngồi ở dưới ánh nến làm quần áo, may vá thành thạo hết sức thuần thục, ta tập trung nhìn vào, thì ra là một cái yếm. Quả nhiên lại là cho ta.
Bùi Dụ làm quần áo cũng dễ nhìn lắm, nguyên liệu cũng vô cùng tốt, mặc vào mềm nhưng cũng thoải mái. Chàng ấy làm cái gì ta liền mặc cái đó, mỗi ngày một cái đều không giống nhau.
Thấy ta tỉnh nhưng lại ngồi trên giường ngẩn người, Bùi Dụ buông đồ thêu xuống sờ sờ đầu ta, “Thê chủ cảm thấy thế nào rồi ạ?”
Đầu óc ta còn chưa thanh tỉnh hẳn, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn chàng ấy. Dưới ánh nến, tóc của Bùi tiểu công tử đen như vẩy mực, nổi bật lên khuôn mặt trắng như ngọc, mặt mày xinh đẹp, ánh mắt nhìn về phía ta dịu dàng quan tâm.
Ta bẹp miệng một cái, tru (*) lên một tiếng bổ nhào vào trong ngực chàng ấy, đầu rúc vào bụng chàng, ấm ấm ức ức cáo trạng: “Đầu ta đau! Các nàng cứ một hai phải rót rượu cho ta.”
(*) Gốc là “ngao ô” kiểu tiếng tru của sói, husky ý.
Bùi Dụ bị ta đụng ngửa ra sau một chút, tìm đến cằm ta khiến ta thoáng ngẩng đầu, mười ngón nhẹ nhàng đặt ở trên huyệt Thái Dương khẽ xoa có quy luật.
Ta nằm ở trên đùi chàng ấy dễ chịu lật cái mặt ra, nhắm mắt lại trực tiếp hừ hừ.
Bùi Dụ một bên xoa bóp cho ta, một bên còn cùng căm thù kẻ địch với ta: “Đúng vậy! Các nàng thật đáng ghét. Thê chủ không thích uống rượu còn cứ muốn thê chủ uống, còn mang thê chủ đến loại địa phương kia…… Hừ! Quá đáng ghét!”
Ta đạp chân lộn một vòng, mặt cọ qua cọ lại ở trên đùi chàng ấy, “Phiền ghê á, đây là vòng xã giao giữa người với người của người trưởng thành sao?”
Ta thật sự không thích ứng được luôn áaaa!
Vì sao phải chú ý đến ta chứ, tự chơi một mình không tốt hơn sao!
“Thê chủ không cần lo lắng.” Bùi Dụ đã kịp kéo ta về trước khi ta lăn đến trên mặt đất, vỗ lưng ta an ủi nói: “Yên tâm đi, về sau sẽ không còn ai đến làm phiền thê chủ nữa.”
“Thật hở?”
Ta chỉ coi là chàng ấy đang an ủi ta, hỏi sau khi ta say có sao không, Bùi Dụ lại trốn tránh không nói, chỉ nói ta không cần lo lắng, bảo ta ăn giò của ta đi.
Thế là cái gì ta cũng mặc kệ, vô cùng vui vẻ đi gặm giò.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, không hiểu sao ta lại từ chạm tay là bỏng biến về tiểu trong suốt như trước, ngoại trừ vị đại thần trước mặt và người Bùi gia, trên triều đình không còn ai đáp lời với ta nữa.
Mới đầu ta còn chưa ý thức được, ngày thứ hai cũng đi làm đánh tạp như thường lệ, lúc đi ngang qua Hương Lâu thì nhìn nhiều hơn một cái, lại nhìn thấy quan phủ đang niêm phong, tú bà (*) kêu la khóc lóc nước mắt tuôn đầy mặt.
(*) Chỗ này phải là tú ông chứ nhỉ?
Trên triều đình cũng không nhìn thấy mấy vị hôm trước nữa, nghe nói các nàng đều cáo bệnh ở nhà, cũng không lâu sau lại từ quan về quê tập thể.
Ta nghĩ thầm ngay cả tửu lượng này cũng không nổi à, ta đây cả một chén ngược lại bây giờ còn nhảy nhót tưng bừng đấy, mấy vị “Kinh nghiệm chiến trường” này cứ nằm xuống như vậy hả?
Chậc.
Khinh bỉ các nàng.
—————
Tan tầm về nhà chàng vợ giúp ta thay quần áo, theo thường lệ hỏi thăm hôm nay ta thế nào, ta liền nói việc này ra, Bùi Dụ mỉm cười không nói lời nào.
“Hạ triều không ai ngăn cản ta nói chuyện phiếm, không cần đối phó với bọn họ thật sự là quá tốt. Bớt đi của ta không ít thời gian.”
Ta nghĩ nghĩ, “Chỉ là ánh mắt các nàng nhìn ta có hơi kỳ lạ.”
Bùi Dụ hỏi ta làm sao lại kỳ lạ, cơ mà ta có hơi không hình dung ra được.
Nói như thế nào nhỉ, ngay cả trong lúc lơ đãng đối diện với tầm mắt của ta cũng vội vàng rời mắt đi, dáng vẻ kia phảng phất giống như ta là hồng thuỷ nhãn thú ấy.
Quên đi, quản các nàng làm chi. Có thời gian chơi là được rồi!
Vừa nhắc tới đi ra ngoài chơi ta liền có tinh thần, nói với Bùi Dụ: “Hai ta đi dạo ở phiên chợ đi, ta nghe nói bên ngoài có bán vẹt, biết đọc thơ biết ca hát, vô cùng thông minh ấy! Chúng ta cũng mua một con về đi.”
Bùi Dụ cười tủm tỉm gật đầu, “Vâng ạ.”
Hai chúng ta đi chọn một con vẹt nhìn hợp mắt về, con vẹt này tương xứng được với dòng dõi của nó, có thể nói là đa tài đa nghệ. Không chỉ biết đọc thơ biết ca hát, còn biết khiêu vũ, biết nói tấu nói (*), so với ta còn lợi hại hơn nhiều!
(*) Tấu nói [相声 - xiàng·sheng]: tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
P/s: Nhục dùm chị nhà luôn =)))
Ta càng ngày càng trầm mê ngắm chim, ngày nào cũng muốn dạy nó nói chuyện, đáng tiếc con chim này là một tên nhan cẩu, đối với sự trêu chọc của ta một mực không để ý tới, ngược lại vừa nhìn thấy Bùi Dụ liền ỏn ẻn ỏn ẻn tiến tới, Bùi Dụ không để ý nó nó cũng không nhụt chí, ca hát khiêu vũ, làm đủ thứ khiến chàng ấy chú ý.
Ta nghĩ thầm đây là mua cho mình một tên tình địch à?
Lật cái bụng của con chim lên nhìn, cũng không nhìn ra là đực hay cái, còn bị nó thừa cơ mổ cho một cái. Ta hoài nghi con vẹt này đã muốn cắn ta từ lâu rồi.
Ta ai nha một tiếng rút tay về, nghe thấy âm thanh Bùi Dụ đi tới giữ chặt tay của ta, trông thấy đỏ lên một mảng liền thổi thổi cho ta. Ánh mắt chuyển tới trên người con vẹt, vô cùng lãnh khốc vô tình, “Hôm nay không có ăn vặt.”
Con vẹt nghiêng đầu, tựa như là đang suy nghĩ lời chàng nói. Thấy Bùi Dụ kéo ta đi liền phành phạch cánh lớn giọng kêu lên ở phía sau: “Thê chủ yêu Bùi Dụ nhất! Thê chủ yêu Bùi Dụ nhất! Ăn cơm! Ta muốn ăn cơm!” (=)))))) )
Hai câu trước không hề nghi ngờ là Bùi Dụ dạy. Hai câu sau…… Ta không xác định ta có từng dạy hay không, cũng có khả năng là nó tự học.
Thế nhưng Bùi Dụ lang tâm như sắt, đầu cũng không quay lại. Ngược lại là ta quay đầu liếc mắt nhìn con chim vô cùng đáng thương bên kia một cái, chỉ là vừa mới nhìn thoáng qua, đã bị người bên cạnh xoay đầu lại, “Không cho phép thê chủ nhìn nó, không được mềm lòng.”
Ta: “……À.”
Thật ra bị cắn một cái cũng không đau, ngay cả da cũng chưa bị rách đâu, vừa rồi đơn giản chỉ vì ta bị động tác đột ngột của nó dọa đến, nhưng lời này ta không nói —— mấy ngày nay Bùi Dụ đã có chút bất mãn bởi vì ta chỉ lo chơi chim.
Quên đi, dù sao cũng không phải ta không có đồ ăn vặt ăn.
Cho con chim thúi kia ghi nhớ thật lâu, xem nó lần sau còn dám cắn ta không.
=====
Edit full: 10/9/2021.
Khi tỉnh lại thì bên ngoài đã là một màu đen kịt, trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn.
Bùi Dụ ngồi ở dưới ánh nến làm quần áo, may vá thành thạo hết sức thuần thục, ta tập trung nhìn vào, thì ra là một cái yếm. Quả nhiên lại là cho ta.
Bùi Dụ làm quần áo cũng dễ nhìn lắm, nguyên liệu cũng vô cùng tốt, mặc vào mềm nhưng cũng thoải mái. Chàng ấy làm cái gì ta liền mặc cái đó, mỗi ngày một cái đều không giống nhau.
Thấy ta tỉnh nhưng lại ngồi trên giường ngẩn người, Bùi Dụ buông đồ thêu xuống sờ sờ đầu ta, “Thê chủ cảm thấy thế nào rồi ạ?”
Đầu óc ta còn chưa thanh tỉnh hẳn, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn chàng ấy. Dưới ánh nến, tóc của Bùi tiểu công tử đen như vẩy mực, nổi bật lên khuôn mặt trắng như ngọc, mặt mày xinh đẹp, ánh mắt nhìn về phía ta dịu dàng quan tâm.
Ta bẹp miệng một cái, tru (*) lên một tiếng bổ nhào vào trong ngực chàng ấy, đầu rúc vào bụng chàng, ấm ấm ức ức cáo trạng: “Đầu ta đau! Các nàng cứ một hai phải rót rượu cho ta.”
(*) Gốc là “ngao ô” kiểu tiếng tru của sói, husky ý.
Bùi Dụ bị ta đụng ngửa ra sau một chút, tìm đến cằm ta khiến ta thoáng ngẩng đầu, mười ngón nhẹ nhàng đặt ở trên huyệt Thái Dương khẽ xoa có quy luật.
Ta nằm ở trên đùi chàng ấy dễ chịu lật cái mặt ra, nhắm mắt lại trực tiếp hừ hừ.
Bùi Dụ một bên xoa bóp cho ta, một bên còn cùng căm thù kẻ địch với ta: “Đúng vậy! Các nàng thật đáng ghét. Thê chủ không thích uống rượu còn cứ muốn thê chủ uống, còn mang thê chủ đến loại địa phương kia…… Hừ! Quá đáng ghét!”
Ta đạp chân lộn một vòng, mặt cọ qua cọ lại ở trên đùi chàng ấy, “Phiền ghê á, đây là vòng xã giao giữa người với người của người trưởng thành sao?”
Ta thật sự không thích ứng được luôn áaaa!
Vì sao phải chú ý đến ta chứ, tự chơi một mình không tốt hơn sao!
“Thê chủ không cần lo lắng.” Bùi Dụ đã kịp kéo ta về trước khi ta lăn đến trên mặt đất, vỗ lưng ta an ủi nói: “Yên tâm đi, về sau sẽ không còn ai đến làm phiền thê chủ nữa.”
“Thật hở?”
Ta chỉ coi là chàng ấy đang an ủi ta, hỏi sau khi ta say có sao không, Bùi Dụ lại trốn tránh không nói, chỉ nói ta không cần lo lắng, bảo ta ăn giò của ta đi.
Thế là cái gì ta cũng mặc kệ, vô cùng vui vẻ đi gặm giò.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, không hiểu sao ta lại từ chạm tay là bỏng biến về tiểu trong suốt như trước, ngoại trừ vị đại thần trước mặt và người Bùi gia, trên triều đình không còn ai đáp lời với ta nữa.
Mới đầu ta còn chưa ý thức được, ngày thứ hai cũng đi làm đánh tạp như thường lệ, lúc đi ngang qua Hương Lâu thì nhìn nhiều hơn một cái, lại nhìn thấy quan phủ đang niêm phong, tú bà (*) kêu la khóc lóc nước mắt tuôn đầy mặt.
(*) Chỗ này phải là tú ông chứ nhỉ?
Trên triều đình cũng không nhìn thấy mấy vị hôm trước nữa, nghe nói các nàng đều cáo bệnh ở nhà, cũng không lâu sau lại từ quan về quê tập thể.
Ta nghĩ thầm ngay cả tửu lượng này cũng không nổi à, ta đây cả một chén ngược lại bây giờ còn nhảy nhót tưng bừng đấy, mấy vị “Kinh nghiệm chiến trường” này cứ nằm xuống như vậy hả?
Chậc.
Khinh bỉ các nàng.
—————
Tan tầm về nhà chàng vợ giúp ta thay quần áo, theo thường lệ hỏi thăm hôm nay ta thế nào, ta liền nói việc này ra, Bùi Dụ mỉm cười không nói lời nào.
“Hạ triều không ai ngăn cản ta nói chuyện phiếm, không cần đối phó với bọn họ thật sự là quá tốt. Bớt đi của ta không ít thời gian.”
Ta nghĩ nghĩ, “Chỉ là ánh mắt các nàng nhìn ta có hơi kỳ lạ.”
Bùi Dụ hỏi ta làm sao lại kỳ lạ, cơ mà ta có hơi không hình dung ra được.
Nói như thế nào nhỉ, ngay cả trong lúc lơ đãng đối diện với tầm mắt của ta cũng vội vàng rời mắt đi, dáng vẻ kia phảng phất giống như ta là hồng thuỷ nhãn thú ấy.
Quên đi, quản các nàng làm chi. Có thời gian chơi là được rồi!
Vừa nhắc tới đi ra ngoài chơi ta liền có tinh thần, nói với Bùi Dụ: “Hai ta đi dạo ở phiên chợ đi, ta nghe nói bên ngoài có bán vẹt, biết đọc thơ biết ca hát, vô cùng thông minh ấy! Chúng ta cũng mua một con về đi.”
Bùi Dụ cười tủm tỉm gật đầu, “Vâng ạ.”
Hai chúng ta đi chọn một con vẹt nhìn hợp mắt về, con vẹt này tương xứng được với dòng dõi của nó, có thể nói là đa tài đa nghệ. Không chỉ biết đọc thơ biết ca hát, còn biết khiêu vũ, biết nói tấu nói (*), so với ta còn lợi hại hơn nhiều!
(*) Tấu nói [相声 - xiàng·sheng]: tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
P/s: Nhục dùm chị nhà luôn =)))
Ta càng ngày càng trầm mê ngắm chim, ngày nào cũng muốn dạy nó nói chuyện, đáng tiếc con chim này là một tên nhan cẩu, đối với sự trêu chọc của ta một mực không để ý tới, ngược lại vừa nhìn thấy Bùi Dụ liền ỏn ẻn ỏn ẻn tiến tới, Bùi Dụ không để ý nó nó cũng không nhụt chí, ca hát khiêu vũ, làm đủ thứ khiến chàng ấy chú ý.
Ta nghĩ thầm đây là mua cho mình một tên tình địch à?
Lật cái bụng của con chim lên nhìn, cũng không nhìn ra là đực hay cái, còn bị nó thừa cơ mổ cho một cái. Ta hoài nghi con vẹt này đã muốn cắn ta từ lâu rồi.
Ta ai nha một tiếng rút tay về, nghe thấy âm thanh Bùi Dụ đi tới giữ chặt tay của ta, trông thấy đỏ lên một mảng liền thổi thổi cho ta. Ánh mắt chuyển tới trên người con vẹt, vô cùng lãnh khốc vô tình, “Hôm nay không có ăn vặt.”
Con vẹt nghiêng đầu, tựa như là đang suy nghĩ lời chàng nói. Thấy Bùi Dụ kéo ta đi liền phành phạch cánh lớn giọng kêu lên ở phía sau: “Thê chủ yêu Bùi Dụ nhất! Thê chủ yêu Bùi Dụ nhất! Ăn cơm! Ta muốn ăn cơm!” (=)))))) )
Hai câu trước không hề nghi ngờ là Bùi Dụ dạy. Hai câu sau…… Ta không xác định ta có từng dạy hay không, cũng có khả năng là nó tự học.
Thế nhưng Bùi Dụ lang tâm như sắt, đầu cũng không quay lại. Ngược lại là ta quay đầu liếc mắt nhìn con chim vô cùng đáng thương bên kia một cái, chỉ là vừa mới nhìn thoáng qua, đã bị người bên cạnh xoay đầu lại, “Không cho phép thê chủ nhìn nó, không được mềm lòng.”
Ta: “……À.”
Thật ra bị cắn một cái cũng không đau, ngay cả da cũng chưa bị rách đâu, vừa rồi đơn giản chỉ vì ta bị động tác đột ngột của nó dọa đến, nhưng lời này ta không nói —— mấy ngày nay Bùi Dụ đã có chút bất mãn bởi vì ta chỉ lo chơi chim.
Quên đi, dù sao cũng không phải ta không có đồ ăn vặt ăn.
Cho con chim thúi kia ghi nhớ thật lâu, xem nó lần sau còn dám cắn ta không.
=====
Edit full: 10/9/2021.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.