Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 1

Cận Thị Nhãn

12/09/2016

Đó là gì? Có bom sao? Lý Trùng Trùng rụt lại nhìn mặt hồ mới nãy còn yên tĩnh…

.

.

Lại nói, Lý Thần và Wright trở về đế đô, lúc này Lý Trùng Trùng cũng đã kế thừa tước vị, nhà nào có chuyện riêng của nhà nấy, vì thế Wright đã lấy cái cớ: “Trùng Trùng, giờ con đã thành người lớn rồi!” Để Trùng Trùng chuyển đến ở trong tòa thành của mình.

Mục đích của Wright là gì? Tất nhiên là vì y muốn có một thế giới chỉ riêng hai người với Lý Thần. Cứ như vậy, Lý Trùng Trùng đáng thương đã phải dọn đến phủ đệ của chính mình.

Bởi vì cậu đã trưởng thành.

Trưởng thành thì làm gì bây giờ? Đương nhiên là phải tìm một bạn đời, sau đó kết hôn, kế đó là sinh một đàn con.

Lúc Lý Trùng Trùng còn ở tiểu trấn Rosia, cậu có một người bạn thanh mai trúc mã, đó là một tiểu nhân ngư xinh đẹp, lớn lên cũng rất xinh đẹp, cậu ấy tên là Lạc Lạc, một cái tên rất đẹp.

Mẫu phụ của Lạc Lạc thấy Trùng Trùng trưởng thành, hết thảy quyền lực cậu đều nắm cả trong tay, vì thế đã bàn bạc với hai vợ chồng Lý Thần chuẩn bị hôn lễ cho Trùng Trùng và Lạc Lạc.

Lý Thần cảm thấy hai đứa nhóc còn nhỏ, cũng chỉ mới hơn trăm tuổi mà thôi, vì thế, sau khi hai nhà bàn bạc đã đưa ra quyết định, đính hôn trước, mười năm sau mới kết hôn. Nào ngờ, chỉ vì đính hôn, Trùng Trùng đã mất đi người bạn thanh mai trúc mã của mình – Lạc Lạc.

Khi nào thì Lạc Lạc và thầy dạy lễ nghi cho cậu có quan hệ mờ ám với nhau? Lý Trùng Trùng luôn tự hỏi bản thân như thế, rõ ràng người mỗi ngày ông thầy ấy gặp là cậu, muốn cám dỗ, cũng phải cám dỗ cậu mới đúng chứ? Trùng Trùng khóc không ra nước mắt.

Tự nhốt mình trong phòng khóc ba ngày ba đêm, cuối cùng Lý Thần cũng không chịu nổi, xô cửa xông vào, thấy Trùng Trùng đang cuộn mình trong góc, mái tóc màu trà che khuất đi đôi mắt vốn to tròn hồn nhiên của cậu. Lý Thần rất đau lòng, y cảm thấy Trùng Trùng cứ sa đọa như vậy cũng không phải là cách, vì thế y đã gọi Wright lại, ba người ra ngoài thư giãn một chút.

Địa điểm mà bọn họ chọn là núi Lind, họ không đi xe ngựa chậm chạp mà quyết định cưỡi rồng. Lý Trùng Trùng nhìn thấy trên một con rồng khác, Lý Thần và Wringt đang dựa sát vào nhau, mắt cậu lại bắt đầu ươn ướt.

Núi Lind vốn là một danh lam thắng cảnh nhưng không biết tại sao hôm nay người đến lại ít hơn mọi khi, Lý Trùng Trùng trưng góc nhìn bốn mươi lăm độ ưu thương ra nhìn trời.

Con rồng của Trùng Trùng là một tiểu kim long, cực kì trân quý. Lúc nó bay trên không trung, có thật nhiều con rồng khác nhìn nó thèm nhỏ dãi, nhưng cũng may là tiểu kim long rất cao ngạo, nó không thèm liếc một đám đang nhìn nó cầu ái, vùi đầu bay thẳng.

Nãy giờ Lý Thần luôn dựa vào người Wright nên y hoàn toàn không phát hiện, con của y đã bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo của bọn họ.

Tiểu kim long của Trùng Trùng là do hoàng đế bệ hạ ban cho cậu lúc cậu trưởng thành, phải kế thừa tước vị của cha mình, khi đó, hoàng đế hỏi cậu muốn quà gì, Lý Trùng Trùng cảm thấy thứ gì mình cũng có nên không có thứ gì muốn nữa, nhưng cậu lại không thể từ chối lòng tốt của hoàng đế, thế là cậu đã suy ngẫm cả buổi trời.

Cũng may vào lúc này, tinh cầu Lainz tiến cống cho hoàng đế một con tiểu kim long, Lý Trùng Trùng đã chọn nó, dù sao thì rồng cũng không đáng mấy đồng, cứ lấy nó đi.

Bởi vậy, từ đó về sau Trùng Trùng có một con thú cưỡi nhỏ, đó chính là tiểu kim long – Chiefly.

Sao cậu lại gọi nó là Chiefly (1) chứ? Đó là bởi vì bạn đời của cha cậu luôn ăn hiếp cậu, bắt cậu gọi ông ta là ba ba, Lý Trùng Trùng hận tới nghiến răng nghiến lợi, vì thế cậu đã đặt cho tiểu kim long một cái tên như vậy. Bởi vì, chỉ có thế, cậu mới có thể giẫm nát Wright dưới bàn chân, giải mối hận này.

Nhưng bởi Chiefly tới từ hành tinh khác cho nên nó không thông thạo địa hình ở tinh cầu Lala, do đó nó là một con rồng siêu cấp mù đường. Cũng vì vậy mà Lý Trùng Trùng mải nhìn lên trời đâu biết rằng Chiefly đã sớm lạc đường nên đã tùy tiện đáp xuống một ngọn núi.

Chiefly nghiêng đôi cánh màu vàng của nó, vững vàng đáp xuống một bãi đất trống, bấy giờ Trùng Trùng mới hồi phục tinh thần lại.

Nhìn bốn phía không thấy bóng dáng của cha mình đâu, cũng không thấy con ngân dực long của họ đâu, Trùng Trùng cũng đành cam chịu, bởi vì cậu đã quen với việc hai người họ thường hay đột nhiên mất tích để thân thiết với nhau.

Bốn bề chim hót hoa thơm, ở đấy có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, phong cảnh tuyệt đẹp đã khiến tâm trạng vốn đang rất bực bội của Trùng Trùng dần dần tan thành mây khói.



Cóc thèm sợ, thiên nhai hà xử vô nam nhân, hà cớ gì phải yêu thương một con cá, Lý Trùng Trùng tự cổ vũ tinh thần cho mình.

Dường như Chiefly đang rất kích động, nó nhìn quanh, hưng phấn chạy vào rừng cây, có đôi khi nó còn bay lên không trung một vòng, tất nhiên là nó chỉ dám đi trong một phạm vi nhỏ thôi, bởi vì nó sẽ lạc đường.

Trùng Trùng ra hiệu với Chiefly, ý bảo nó im lặng một chút. Tiểu kim long Chiefly rất có linh tính, vừa nghe chủ nhân nó ra hiệu, nó lập tức im lặng, ngoan ngoãn như con búp bê vải nằm trên đất không nhúc nhích.

Lý Trùng Trùng có một đặc điểm, đó là cho dù trời có sập xuống, cậu cũng không quên việc ăn và ngủ, cậu đã khóc ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, giờ lại đi tới một nơi yên tĩnh thế này, đương nhiên là cậu phải ngủ bù cho đủ giấc.

Trùng Trùng tìm một nơi thoải mái, bảo Chiefly nằm xuống, còn cậu thì nằm trên cánh nó. Thế là một rồng một sâu cứ thế mà dựa sát vào nhau ngủ.

Trùng Trùng lại nằm mơ, cậu mơ về cái lúc mà cậu mới gặp Lạc Lạc, lúc đó, cậu còn chưa có hình người, cậu chỉ là một con sâu béo ù.

Lúc đó, cậu và ma vương Wright ở trong nhà sách đọc sách, vì tò mò, cậu lén lẻn khỏi Wright, chạy qua khu sách thiếu nhi, thế là, cậu đã gặp được Lạc Lạc đáng yêu.

Lạc Lạc quả thật là rất đẹp, lúc đó, cậu ấy mặc cái váy đuôi cá màu phấn hồng, khuôn mặt trắng noãn dưới mái tóc mượt như tơ, dù rằng khi đó vẫn còn là con nít nhưng cậu ấy đã khiến hai mắt cậu nhoáng lên hình trái tim.

Khi ấy, Lạc Lạc rất ghét cậu, cậu ấy bảo cậu là con sâu béo, cậu đau lòng đến muốn chết đi sống lại.

Về sau, Lạc Lạc trưởng thành, cũng chịu chơi thân với cậu, nhưng cậu lại không ngờ, Lạc Lạc đã bỏ trốn với thầy dạy lễ nghi của cậu…

Rõ ràng khoảng thời gian đó hai người rất tốt, còn thường xuyên ăn cơm, đi dạo phố, nói nói cười cười, khi đó, cậu thấy mình thật hạnh phúc.

Lúc Trùng Trùng tỉnh lại, cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt, lúc này cậu mới phát hiện, thì ra cậu đang khóc.

Và Chiefly cũng biến mất không thấy đâu.

Chiefly là do hoàng đế ban, cho nên cho dù cậu có gặp bất trắc gì, Chiefly cũng không thể rơi một giọt máu, tất nhiên Trùng Trùng cũng không hiểu, đấy là do Lý Thần nói với cậu.

Cho nên, ngay khi phát hiện Chiefly mất tích, Lý Trùng Trùng hoảng đến độ suýt khóc to.

Cậu cứ đi loanh quanh không phương hướng trong khu rừng gọi miết tên Chiefly, gọi suốt nửa giờ, ngay cả một cọng lông rồng cũng không nhìn thấy. Vì thế Lý Trùng Trùng quyết định trèo lên cây nhìn, xem Chiefly có bay trên không trung hay không, coi có nghe thấy tiếng của nó hay không.

Quan sát bốn phía, dường như có tiếng thác nước đổ ầm ầm, Trùng Trùng lại gọi hai tiếng, cậu nghi ngờ, không biết Chiefly có tới thác nước tắm rửa hay chăng? Vì thế cậu đã đi theo tiếng suối, thẳng một mạch về phía trước.

Càng đi, cây cối xung quanh càng rậm rạp, đến cả việc đi bộ cũng có chút khó khăn. Vậy là Trùng Trùng đã tìm một cây cao nhất, trèo lên trên đó.

Người ta thường nói: ‘Trèo cao nhìn xa’, ngay khi Trùng Trùng trèo lên tới nơi cao nhất, bầu trời xanh xanh, đám mây trăng trắng, còn có cả một thác nước cao khoảng hai mươi mấy mét, rộng hai mét, Trùng Trùng không khỏi cảm thán một phen.

Cậu không nhớ trên núi Lind có một nơi đẹp thế này nha, thác nước đổ xuống sinh ra bọt nước văng lên như sương mù thật giống như tiên cảnh mà trên TV thường hay chiếu, lại nhìn bốn phía, Trùng Trùng phát hiện trên bầu trời màu lam có một vầng sáng màu vàng nhạt và xung quanh rừng cây rậm rạp cùng thác nước là một không gian hình tròn bao quanh.

Đây… có tính là thế ngoại đào nguyên không nhỉ…

Nếu không trèo lên cây xem thì ắt hẳn mọi người đều cho rằng phía trước là rừng cây, cuối cùng là ngõ cụt.

Nào ngờ, nơi này quả là thiên ngoại hữu thiên.

Ầm đùng——



Tiếng nước vang lên thật mạnh, Trùng Trùng còn chưa kịp nhìn kĩ, nước đã văng ướt cả quần áo cậu.

Đó là gì? Có bom sao? Lý Trùng Trùng rụt lại nhìn mặt hồ mới nãy còn yên tĩnh.

Không nhìn thì thôi, nhìn vào thì thật là khủng khiếp.

Trên hồ có một người đang tắm, đáng sợ nhất là, anh ta… Anh ta có một đôi cánh…

Thật ra trên tinh cầu Lala có cánh cũng không phải chuyện gì lạ, bởi vì cậu cũng từng có cánh. Nhưng sau khi tiến hóa nó đã biến mất và điều khiến Trùng Trùng ngạc nhiên hơn chính là trên cánh của người này còn có lông…

Cậu đã từng thấy hồ yêu, miêu yêu, cẩu yêu, nhưng chưa từng thấy điểu yêu bao giờ…

Người đó là điểu nhân sao? Lý Trùng Trùng định quan sát tiếp một phen xem thế nào.

Đôi cánh trắng như tuyết của chàng thanh niên đó bị ướt, lông chim bám sát vào cánh, da của anh ta cực trắng, nhưng nhìn vào lại không thấy yếu ớt một chút nào, đặc biệt là khung ngực cường tráng với sáu khối cơ bụng rõ ràng.

Lần đầu tiên nhìn trộm thân thể người khác thế này, Lý Trùng Trùng lập tức che cái mũi của mình lại, cậu sợ cậu sẽ kích động, máu mũi sẽ theo hai cái lỗ trên mũi xì ra.

Tầm mắt của cậu như dán chặt vào người chàng thanh niên đó, từ trên thân cậu bắt đầu di chuyển trở lên. Đến lúc nhìn thấy dung mạo của anh ta, Trùng Trùng như quên thở…

Anh ta, thật là đẹp.

Mái tóc ngắn màu bạc rỏ từng giọt, từng giọt nước xuống, bọt nước dọc theo gương mặt tuyệt mỹ của anh ta chảy xuống ngực, sau đó lại rơi trở xuống hồ. Cái mũi cao thẳng trên khuôn mặt trái xoan của anh ta cũng đang rỏ xuống từng giọt nước, quả không hổ là mỹ nhân dục đồ.

Trên khuôn mặt trái xoan ấy còn có một đôi mắt màu tím hẹp dài như chứa phong tình vô hạn, màu tím nhàn nhạt, giống như một viên thủy tinh tím xinh đẹp, tôn vinh vẻ đẹp cao quý và cả cái cảm giác bình yên.

Cùng lúc này, vì Lý Trùng Trùng quá mức kích động, hai chân run rẩy, trượt chân một cái, từ trên cây cao thật cao ngã xuống.

“Á a a a a——-” Lý Trùng Trùng hét to và cậu cũng đã tiến ngày một gần tới mỹ nhân mà cậu đang thèm nhỏ dãi.

Mỹ nhân nghe tiếng, mày nhăn lại, xoay qua. Tới khi nhìn thấy Lý Trùng Trùng từ trên trời giáng xuống, con ngươi màu tím nhạt bắt đầu từ kinh ngạc, đến hoảng sợ, cuối cùng là tà ác.

Bùm một tiếng, giữa hồ nước văng tung tóe, cứ thế, Lý Trùng Trùng đã nhào vào lòng mỹ nhân, hơn nữa, còn ấn người ta xuống dưới hồ…

Cảm xúc ấm áp bên miệng đã nhắc nhở cậu, bọn họ đang hôn môi.

Lý Trùng Trùng chống lại tầm mắt của mỹ nhân, thấy đôi mắt tím của mỹ nhân phong tình vạn chủng đầy vẻ sợ hãi. Bị mỹ nhân nhìn chằm chằm như vậy, Lý Trùng Trùng thấy mình như bay bổng.

Sau cơn hoảng hốt, phản ứng đầu tiên của mỹ nhân là đẩy cậu ra. Lý Trùng Trùng không biết bơi, đương nhiên sẽ cố sống cố chết ôm lấy người ta, mà có ôm cũng không nói, đằng này cậu còn bấu chặt cái cánh của mỹ nhân.

Giãy giụa trong hồ một lúc lâu, dường như dưỡng khí của mỹ nhân cũng không còn đủ nữa, vì thế, trong bất đắc dĩ, mỹ nhân đành phải kéo cả cái tên dám bám lấy mình lên bờ.

————–

Chú thích:

(1): Chiefly tên tiếng Trung là Đặc Đặc (特特), còn Wright tên tiếng Trung là Lại Đặc (赖特). Trùng Trùng của chúng ta không ưa Lại Đặc nên đã nhân đôi chữ cuối trong tên ba ba mình đặt cho con rồng :))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Phu Trùng Trùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook