Chương 23
Cận Thị Nhãn
12/09/2016
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, Trùng Trùng xoay người
lại, tựa đầu lên khung ngực rộng lớn của Alphonse, kéo Alphonse tỉnh
theo.
Đúng thật là một con sâu nha, lúc nào cũng chui loạn cả lên. Alphonse nở nụ cười bất đắc dĩ, ôm Trùng Trùng vào ngực mình, thỏa mãn hôn lên cái cổ trắng như tuyết của cậu.
“Ưm…” Trùng Trùng bị hôn tỉnh, mở to mắt ra, lập tức trông thấy khuôn mặt phóng đại của Alphonse, tim Trùng Trùng không khỏi đập nhanh hơn mấy cái.
Cảm giác có thứ gì đó đang chĩa vào bụng mình, Trùng Trùng thở dài, đêm qua rõ ràng là hai người làm tới gần sáng nha, tại sao giờ Alphonse vẫn còn sức ôm cậu, lại còn liếm lung tung trên người cậu chứ.
Theo dấu bôi trơn đêm qua, Alphonse dễ dàng tiến vào cơ thể Trùng Trùng, bắt đầu di chuyển…
Trùng Trùng cũng đang trong thời kỳ trưởng thành, đàn ông mà, mỗi sáng thức dậy đều rất hưng phấn, thành ra chỉ một lúc sau cậu cũng trở nên cuồng dã.
Thay đổi nhiều tư thế và hiện giờ, Trùng Trùng của chúng ta đang dang chân câu chặt thắt lưng Alphonse, hai tay chống trên ngực y, rên ư ử.
“Al… Alphonse…” Trùng Trùng thở hổn hển, trong âm thanh có một chút nén giận.
“Sắp, sắp rồi!” Alphonse nhíu mày, run rẩy mấy cái, cuối cùng bắn sâu vào trong cơ thể cậu. Lúc này, con sâu nhỏ của chúng ta cũng đã tới cao trào.
Trùng Trùng tựa trên người Alphonse, hai người thở dốc một hồi Alphonse mới ôm cậu lên, định tẩy rửa giúp cậu, nào ngờ Trùng Trùng lại thở dài, “Alphose, chúng ta cấm dục đi!”
Miệng Alphonse giật giật, “Không được!”
“Dù sao thì sau khi chúng ta phân phòng ngủ anh cũng đừng hòng chạm vào tôi!” Trùng Trùng quyết định.
“Tại sao chứ?” Alphonse bất mãn.
“Anh cũng đã từng này tuổi rồi, nếu không chú ý tới thân thể sẽ chết sớm đó, tôi không muốn thủ tiết đâu nha!”
“Nhưng mà chuyện này không nhịn được!” Mặt Alphonse đen ngòm, cố tìm cho mình một đường rút.
“Vậy sao trước đây anh có thể nhịn được?” Trùng Trùng bất mãn, hừ nhẹ: “Sau này mỗi tháng một lần, như vậy mới tốt cho thân thể. Với lại, tôi cũng sẽ tuân theo tam tòng tứ đức, năm điều không cho phép của anh!”
“……” Alphonse có chút hối hận, sớm biết như thế y đã không nói dối với Trùng Trùng là người bên trên sẽ vất vả hơn người bên dưới rồi, giờ biết tính thế nào đây?
Hai người tắm rửa xong, định đi dạo một vòng quanh đế đô Kana. Nhân lúc bụng mình còn chưa kêu lên, cậu xem bản đồ, kéo Alphonse tới phố bình dân dùng bữa sáng.
Đến khi đứng trước cả con phố bán đầy thức ăn, Alphonse động tâm. Món mực nướng đó ba năm trước y đã lén ăn một lần, món măng xào đó hai năm trước y cũng đã thử rồi, còn có món đó… món đó…
Nếu để người ta biết nhà vua đi ăn mấy thứ này, nhất định sẽ bị cười chết, cho nên y chỉ có thể lén lút ăn thôi, có trời mới biết mấy thập niên qua có bao nhiêu lần y được ăn những món vừa miệng mình.
“Cậu muốn ăn gì?” Alphonse hơi ngưỡng cằm lên, đôi ngươi qua lớp hóa trang sáng rọi.
Trùng Trùng mở to hai mắt, “Muốn ăn hết!”
Alphonse gật đầu thỏa mãn, y cũng muốn ăn hết, “Giờ chúng ta không thể ăn nhiều vậy đâu, dù sao thì chúng ta cũng có thời gian ba ngày, từ từ ăn!”
Vì thế, hai người vui vẻ đi tới một quán bán mực nướng bên đường.
Đó là một thanh niên đuôi khỉ, nhìn hai người, tỏ vẻ xem thường, “Không có tiền thì cút xa một chút, đừng làm phiền tôi buôn bán!”
Alphonse nhíu mày, vết sẹo trên mặt khiến người ta cảm thấy kinh hãi, dọa ông chủ quán đuôi khỉ đó phải lui về sau. Bấy giờ Trùng Trùng đã cảm thấy đói, nổi giận, trừng Alphonse, “Mau mua cho tôi ăn đi, tôi sắp đói chết rồi!”
Alphonse bình tĩnh đáp: “Không có tiền!”
Trùng Trùng hoảng sợ, trừng to mắt, “Cái gì?”
Alphonse vẫn bình tĩnh như trước, “Dường như tối qua đã bị trộm ở quán bar rồi!”
Trùng Trùng khẩn trương, níu chặt góc áo Alphonse, khóe miệng giật giật, “Như vậy, còn đủ tiền mua chút gì đó ăn không?”
“Còn!” Alphonse lấy một đồng tiền trong túi ra, “Chỉ có một đồng vàng!”
Nghe được câu này, Trùng Trùng có cảm giác như có thứ gì đó đâm xuyên qua ngực mình. Bấy giờ, bụng cậu cũng không có chút tiền đồ, kêu lên ùng ục…
Một đồng tiền vàng, không đủ cho hai ngươi ăn thứ gì nha!
Lúc này, Trùng Trùng sực nhớ là lúc cậu tới hành tinh Kana, ba ba có đưa cho cậu một thẻ tín dụng, nghĩ tới đó, Trùng Trùng lại trở nên hào hứng.
Tuy là thẻ tín dụng này không thể lấy ra tiền, nhưng nếu tới mấy nhà hàng cao cấp dùng cơm, nhất định là có thể quẹt thẻ. Vì thế, Trùng Trùng hào hứng kéo theo Alphonse đang ủ rũ đi vào một nhà hàng cao cấp.
Ngồi nhìn bữa sáng bày ra trên bàn, tuy là trông rất ngon nhưng lại không bằng mấy món bình dân ban nãy. Khi đến một nơi nào đó, mấy món bình dân ở xung quanh chính là nét đặc sắc cho một vùng, không ăn được chúng, cậu thấy tiếc vô cùng.
Nhưng hiện tại không có tiền, coi bộ cuộc sống trong ba ngày tới của họ chỉ có thể là mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn mà thôi, cũng may là đêm qua đã thanh toán tiền khách sạn cho ba ngày rồi, chứ nếu không, e là phải ra đường ở.
Gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, Trùng Trùng đưa thẻ tín dụng của mình ra, chỉ một lát sau, nhân viên phục vụ ra chiều có lỗi, “Ngại quá, tiên sinh, thẻ của ngài không phải của ngân hàng liên hành tinh, chỉ có thể dùng tại bản địa, không thể dùng ở hành tinh khác ạ!”
Câu này, giống như một đòn cảnh cáo, khiến Trùng Trùng thất điên bát đảo.
“Thật ra, ngài có thể thanh toán bằng tiền mặt!” Nhân viên phục vụ nở nụ cười xinh đẹp, nhưng khi rơi vào mắt Trùng Trùng, đó lại là nụ cười ác ma, còn cậu giống như đang rơi vào địa ngục.
Tiền mặt… Nếu như có tiền mặt thì đã không tới đây rồi, ai biết thẻ tín dụng này không phải liên hành tinh chứ, Trùng Trùng khóc không ra nước mắt.
Trùng Trùng trộm lia ánh mắt về phía Alphonse, chỉ thấy Alphonse bình tĩnh đứng lên, “Để tôi!”
Ngay sau đó, Alphonse đi thẳng ra ngoài.
Trùng Trùng trừng mắt, không phải trước đó anh ta nói chỉ còn một đồng vàng thôi sao? Khi nãy cậu đã xem hóa đơn rồi, cần những ba trăm chín mươi đồng vàng? Ba trăm chín mươi, còn thiếu rất nhiều nha!
Tuy nhiên, khoảng một phút sau, Alphonse đã trở vào, bình tĩnh nắm tay Trùng Trùng, nói: “Đi thôi!”
Trùng Trung hồ nghi, mở to hai mắt, “Anh lấy tiền ở đâu vậy?”
Alphonse không nói lời nào, Trùng Trùng cũng cho là y đã thanh toán tiền rồi, bước theo y. Nhưng chỉ vừa đi tới đại sảnh thì nhân viên phục vụ nọ đã mặt mũi bầm dập đi tới, chỉ mặt Alphonse và Trùng Trùng, la lớn, “Hai người, hai người ăn quỵt…”
Bấy giờ, Alphonse vốn đang bình tĩnh cuối cùng cũng không bình tĩnh nữa, y ôm Trùng Trùng, chạy nhanh ra cửa.
Vì tiếng của nhân viên phục vụ rất lớn, bảo vệ gác ở cửa nghe được, lập tức chạy vào, nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh, Trùng Trùng cũng không ngờ, đức vua được cưng chiều từ nhỏ lại có thể chạy nhanh như vậy.
Hai tên bảo vệ vừa chạy vào, chỉ cảm thấy có cơn gió thoảng qua người mình, sau đó họ nhìn quanh, thấy nhân viên phục vụ đang khóc rưng rức, “Hai tên ăn hại, bọn họ chạy mất rồi…”
Hai bảo vệ nghi hoặc, bọn họ không thấy người nào hết nha!
Ở bên này, Alphonse mặt không đỏ, tim không đập loạn buông Trùng Trùng ra, sau đó nhìn bốn phía, thấy hai người nọ không đuổi theo thì mới thả lỏng cảnh giác.
“Hô, sợ thật!” Trùng Trùng vỗ ngực mình, trêu chọc, “Anh là vua mà sao trông giống côn đồ quá vậy, đã ăn quỵt không nói, lại còn có thể chạy trốn nhanh như vậy!”
Alphonse nhíu mày, không nói thêm gì.
Y vốn là một tên côn đồ, những chuyện trộm cắp, cướp bóc có gì là y chưa từng làm? Chẳng qua là vì sống sót thôi, phải sống, cho nên y không thể không làm nhiều như vậy.
Nếu như không chạy nhanh, bị bắt được nhất định sẽ bị đánh chết. Cho nên mỗi lần y đều liều mạng, liều mạng chạy, chạy tới nỗi không dám ngoái ra sau xem cái gì, y chỉ nghĩ, phía trước là nơi an toàn nhất, nhất định phải sống sót.
“Ui, tính sao đây! Chỉ còn có một đồng vàng, xem ra chúng ta sẽ chết đói rồi!” Vừa nghĩ tới những ngày ăn không đủ no phía sau, Trùng Trùng đã thấy sợ hãi, sẽ bị chết đói, sẽ bị chết đói.
“Không sao đâu, tôi sẽ kiếm tiền!” Alphonse nói.
Trùng Trùng ngây ra nhìn Alphonse, không biết tại sao, Trùng Trùng lại thấy tin y. Vì thế, cậu cười nói: “Ừm, tôi tin anh… Ưm…”
Trùng Trùng còn chưa nói hết câu đã bị Alphonse hôn môi.
Alphonse chưa từng trải nghiệm cái cảm giác này bao giờ, lòng ấm áp, ngọt ngào, giống như lúc còn nhỏ, y được người ta bố thí cho một viên kẹo, rất ngọt, rất ấm áp, thế cho nên dù đã nhiều năm rồi nhưng y không cách nào quên được.
Hai người nấp trong hẻm nhỏ hôn hít một hồi, lại vì trận náo động ban nãy mà bại lộ thân phận. Bởi vậy, Alphonse đề nghị đi trở về khách sạn đổi trang phục khác.
Khi thấy Alphonse hóa trang, khóe miệng Trùng Trùng giật giật, trán xuất hiện mấy vệt đen.
“Anh định làm gì thế?” Trùng Trùng buồn bực nhìn người bẩn vô cùng trước mặt mình.
“Kiếm tiền!” Alphonse lại lôi một cái áo ngủ ra, vứt xuống đất đạp đạp, lại xé mấy lỗ, rồi ra lệnh, “Thay vào!”
“Không thay!” Trùng Trùng đen mặt, cuối cùng thì cậu cũng biết nhà vua của chúng ta định kiếm tiền thế nào, đó chính là đi xin ăn… Trùng Trùng cảm thấy thật mất mặt.
“Nhất định phải thay, cậu đã quên gia quy rồi à?” Alphonse nhăn mặt.
Trùng Trùng ủ rũ cúi đầu, thay trang phục ‘ăn xin’ rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau Alphonse, tay trắng làm nên sự nghiệp, làm phong phú thêm cho cuộc sống.
Bấy giờ, trên quảng trường đế đô Kana bỗng dưng xuất hiện hai người xin ăn khiến toàn trường náo động. Do mặt mày bẩn thỉu, hơn nữa lại mặc đồ xin ăn, cho nên chỉ một chốc đã thu hút rất nhiều tầm mắt của mọi người.
“Đây chính là cha tôi, ông ấy tuổi già sức yếu, mắt mù, tai điếc, không thể nói chuyện, lại còn mắc chứng si ngốc. Để chữa bệnh cho cha, tôi đã gom hết của cải tích cóp trong nhà, xin các đại gia, lão gia có tiền giúp đỡ, tôi… tôi chỉ có mình cha là người thân duy nhất…” Thiếu niên vẫn luôn cúi đầu, khóc nức nở.
Mọi người trông thấy đều không đành lòng, thế là cùng nhau quẳng tiền vào cái chén trước mặt họ. Ai cũng không để ý thấy vẻ mặt nín cười đến khổ sở của thiếu niên và khóe miệng giật giật của người được gọi là cha đó.
Đến chiều, hai người trở về khách sạn, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, rồi chạy tới phố bình dân ban sáng.
Nhìn mấy đặc sản ở hành tinh Kana, nhất là món thịt kho Rosia, hai người như chảy nước miếng. Tuy nhiên, Alphonse lại buồn bã.
“Chúng ta bắt đầu thôi…” Vất vả một ngày, mắt Trùng Trùng như sắp dán lên đống thức ăn bên cạnh.
“Cậu ăn nhiều, đến tối tôi sẽ chịu không nổi, tôi ăn nhiều, đến tối cậu sẽ chịu không nổi, chúng ta đều ăn nhiều, đến tối giường sẽ chịu không nổi, cậu nói phải làm sao đây?” Alphonse rối rắm, bởi vì Rosia có hơi nóng, tác dụng bồi bổ thân thể, lại còn có một chút công hiệu trợ tính dục.
Lý Trùng Trùng vỗ bàn, hào sảng nói: “Ăn chứ! Sâu là sắt, cơm là thép, chỉ ăn nhiều chút thôi có gì đâu mà ngại!”
Alphonse ở một bên nở nụ cười mờ ám.
Đúng thật là một con sâu nha, lúc nào cũng chui loạn cả lên. Alphonse nở nụ cười bất đắc dĩ, ôm Trùng Trùng vào ngực mình, thỏa mãn hôn lên cái cổ trắng như tuyết của cậu.
“Ưm…” Trùng Trùng bị hôn tỉnh, mở to mắt ra, lập tức trông thấy khuôn mặt phóng đại của Alphonse, tim Trùng Trùng không khỏi đập nhanh hơn mấy cái.
Cảm giác có thứ gì đó đang chĩa vào bụng mình, Trùng Trùng thở dài, đêm qua rõ ràng là hai người làm tới gần sáng nha, tại sao giờ Alphonse vẫn còn sức ôm cậu, lại còn liếm lung tung trên người cậu chứ.
Theo dấu bôi trơn đêm qua, Alphonse dễ dàng tiến vào cơ thể Trùng Trùng, bắt đầu di chuyển…
Trùng Trùng cũng đang trong thời kỳ trưởng thành, đàn ông mà, mỗi sáng thức dậy đều rất hưng phấn, thành ra chỉ một lúc sau cậu cũng trở nên cuồng dã.
Thay đổi nhiều tư thế và hiện giờ, Trùng Trùng của chúng ta đang dang chân câu chặt thắt lưng Alphonse, hai tay chống trên ngực y, rên ư ử.
“Al… Alphonse…” Trùng Trùng thở hổn hển, trong âm thanh có một chút nén giận.
“Sắp, sắp rồi!” Alphonse nhíu mày, run rẩy mấy cái, cuối cùng bắn sâu vào trong cơ thể cậu. Lúc này, con sâu nhỏ của chúng ta cũng đã tới cao trào.
Trùng Trùng tựa trên người Alphonse, hai người thở dốc một hồi Alphonse mới ôm cậu lên, định tẩy rửa giúp cậu, nào ngờ Trùng Trùng lại thở dài, “Alphose, chúng ta cấm dục đi!”
Miệng Alphonse giật giật, “Không được!”
“Dù sao thì sau khi chúng ta phân phòng ngủ anh cũng đừng hòng chạm vào tôi!” Trùng Trùng quyết định.
“Tại sao chứ?” Alphonse bất mãn.
“Anh cũng đã từng này tuổi rồi, nếu không chú ý tới thân thể sẽ chết sớm đó, tôi không muốn thủ tiết đâu nha!”
“Nhưng mà chuyện này không nhịn được!” Mặt Alphonse đen ngòm, cố tìm cho mình một đường rút.
“Vậy sao trước đây anh có thể nhịn được?” Trùng Trùng bất mãn, hừ nhẹ: “Sau này mỗi tháng một lần, như vậy mới tốt cho thân thể. Với lại, tôi cũng sẽ tuân theo tam tòng tứ đức, năm điều không cho phép của anh!”
“……” Alphonse có chút hối hận, sớm biết như thế y đã không nói dối với Trùng Trùng là người bên trên sẽ vất vả hơn người bên dưới rồi, giờ biết tính thế nào đây?
Hai người tắm rửa xong, định đi dạo một vòng quanh đế đô Kana. Nhân lúc bụng mình còn chưa kêu lên, cậu xem bản đồ, kéo Alphonse tới phố bình dân dùng bữa sáng.
Đến khi đứng trước cả con phố bán đầy thức ăn, Alphonse động tâm. Món mực nướng đó ba năm trước y đã lén ăn một lần, món măng xào đó hai năm trước y cũng đã thử rồi, còn có món đó… món đó…
Nếu để người ta biết nhà vua đi ăn mấy thứ này, nhất định sẽ bị cười chết, cho nên y chỉ có thể lén lút ăn thôi, có trời mới biết mấy thập niên qua có bao nhiêu lần y được ăn những món vừa miệng mình.
“Cậu muốn ăn gì?” Alphonse hơi ngưỡng cằm lên, đôi ngươi qua lớp hóa trang sáng rọi.
Trùng Trùng mở to hai mắt, “Muốn ăn hết!”
Alphonse gật đầu thỏa mãn, y cũng muốn ăn hết, “Giờ chúng ta không thể ăn nhiều vậy đâu, dù sao thì chúng ta cũng có thời gian ba ngày, từ từ ăn!”
Vì thế, hai người vui vẻ đi tới một quán bán mực nướng bên đường.
Đó là một thanh niên đuôi khỉ, nhìn hai người, tỏ vẻ xem thường, “Không có tiền thì cút xa một chút, đừng làm phiền tôi buôn bán!”
Alphonse nhíu mày, vết sẹo trên mặt khiến người ta cảm thấy kinh hãi, dọa ông chủ quán đuôi khỉ đó phải lui về sau. Bấy giờ Trùng Trùng đã cảm thấy đói, nổi giận, trừng Alphonse, “Mau mua cho tôi ăn đi, tôi sắp đói chết rồi!”
Alphonse bình tĩnh đáp: “Không có tiền!”
Trùng Trùng hoảng sợ, trừng to mắt, “Cái gì?”
Alphonse vẫn bình tĩnh như trước, “Dường như tối qua đã bị trộm ở quán bar rồi!”
Trùng Trùng khẩn trương, níu chặt góc áo Alphonse, khóe miệng giật giật, “Như vậy, còn đủ tiền mua chút gì đó ăn không?”
“Còn!” Alphonse lấy một đồng tiền trong túi ra, “Chỉ có một đồng vàng!”
Nghe được câu này, Trùng Trùng có cảm giác như có thứ gì đó đâm xuyên qua ngực mình. Bấy giờ, bụng cậu cũng không có chút tiền đồ, kêu lên ùng ục…
Một đồng tiền vàng, không đủ cho hai ngươi ăn thứ gì nha!
Lúc này, Trùng Trùng sực nhớ là lúc cậu tới hành tinh Kana, ba ba có đưa cho cậu một thẻ tín dụng, nghĩ tới đó, Trùng Trùng lại trở nên hào hứng.
Tuy là thẻ tín dụng này không thể lấy ra tiền, nhưng nếu tới mấy nhà hàng cao cấp dùng cơm, nhất định là có thể quẹt thẻ. Vì thế, Trùng Trùng hào hứng kéo theo Alphonse đang ủ rũ đi vào một nhà hàng cao cấp.
Ngồi nhìn bữa sáng bày ra trên bàn, tuy là trông rất ngon nhưng lại không bằng mấy món bình dân ban nãy. Khi đến một nơi nào đó, mấy món bình dân ở xung quanh chính là nét đặc sắc cho một vùng, không ăn được chúng, cậu thấy tiếc vô cùng.
Nhưng hiện tại không có tiền, coi bộ cuộc sống trong ba ngày tới của họ chỉ có thể là mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn mà thôi, cũng may là đêm qua đã thanh toán tiền khách sạn cho ba ngày rồi, chứ nếu không, e là phải ra đường ở.
Gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, Trùng Trùng đưa thẻ tín dụng của mình ra, chỉ một lát sau, nhân viên phục vụ ra chiều có lỗi, “Ngại quá, tiên sinh, thẻ của ngài không phải của ngân hàng liên hành tinh, chỉ có thể dùng tại bản địa, không thể dùng ở hành tinh khác ạ!”
Câu này, giống như một đòn cảnh cáo, khiến Trùng Trùng thất điên bát đảo.
“Thật ra, ngài có thể thanh toán bằng tiền mặt!” Nhân viên phục vụ nở nụ cười xinh đẹp, nhưng khi rơi vào mắt Trùng Trùng, đó lại là nụ cười ác ma, còn cậu giống như đang rơi vào địa ngục.
Tiền mặt… Nếu như có tiền mặt thì đã không tới đây rồi, ai biết thẻ tín dụng này không phải liên hành tinh chứ, Trùng Trùng khóc không ra nước mắt.
Trùng Trùng trộm lia ánh mắt về phía Alphonse, chỉ thấy Alphonse bình tĩnh đứng lên, “Để tôi!”
Ngay sau đó, Alphonse đi thẳng ra ngoài.
Trùng Trùng trừng mắt, không phải trước đó anh ta nói chỉ còn một đồng vàng thôi sao? Khi nãy cậu đã xem hóa đơn rồi, cần những ba trăm chín mươi đồng vàng? Ba trăm chín mươi, còn thiếu rất nhiều nha!
Tuy nhiên, khoảng một phút sau, Alphonse đã trở vào, bình tĩnh nắm tay Trùng Trùng, nói: “Đi thôi!”
Trùng Trung hồ nghi, mở to hai mắt, “Anh lấy tiền ở đâu vậy?”
Alphonse không nói lời nào, Trùng Trùng cũng cho là y đã thanh toán tiền rồi, bước theo y. Nhưng chỉ vừa đi tới đại sảnh thì nhân viên phục vụ nọ đã mặt mũi bầm dập đi tới, chỉ mặt Alphonse và Trùng Trùng, la lớn, “Hai người, hai người ăn quỵt…”
Bấy giờ, Alphonse vốn đang bình tĩnh cuối cùng cũng không bình tĩnh nữa, y ôm Trùng Trùng, chạy nhanh ra cửa.
Vì tiếng của nhân viên phục vụ rất lớn, bảo vệ gác ở cửa nghe được, lập tức chạy vào, nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh, Trùng Trùng cũng không ngờ, đức vua được cưng chiều từ nhỏ lại có thể chạy nhanh như vậy.
Hai tên bảo vệ vừa chạy vào, chỉ cảm thấy có cơn gió thoảng qua người mình, sau đó họ nhìn quanh, thấy nhân viên phục vụ đang khóc rưng rức, “Hai tên ăn hại, bọn họ chạy mất rồi…”
Hai bảo vệ nghi hoặc, bọn họ không thấy người nào hết nha!
Ở bên này, Alphonse mặt không đỏ, tim không đập loạn buông Trùng Trùng ra, sau đó nhìn bốn phía, thấy hai người nọ không đuổi theo thì mới thả lỏng cảnh giác.
“Hô, sợ thật!” Trùng Trùng vỗ ngực mình, trêu chọc, “Anh là vua mà sao trông giống côn đồ quá vậy, đã ăn quỵt không nói, lại còn có thể chạy trốn nhanh như vậy!”
Alphonse nhíu mày, không nói thêm gì.
Y vốn là một tên côn đồ, những chuyện trộm cắp, cướp bóc có gì là y chưa từng làm? Chẳng qua là vì sống sót thôi, phải sống, cho nên y không thể không làm nhiều như vậy.
Nếu như không chạy nhanh, bị bắt được nhất định sẽ bị đánh chết. Cho nên mỗi lần y đều liều mạng, liều mạng chạy, chạy tới nỗi không dám ngoái ra sau xem cái gì, y chỉ nghĩ, phía trước là nơi an toàn nhất, nhất định phải sống sót.
“Ui, tính sao đây! Chỉ còn có một đồng vàng, xem ra chúng ta sẽ chết đói rồi!” Vừa nghĩ tới những ngày ăn không đủ no phía sau, Trùng Trùng đã thấy sợ hãi, sẽ bị chết đói, sẽ bị chết đói.
“Không sao đâu, tôi sẽ kiếm tiền!” Alphonse nói.
Trùng Trùng ngây ra nhìn Alphonse, không biết tại sao, Trùng Trùng lại thấy tin y. Vì thế, cậu cười nói: “Ừm, tôi tin anh… Ưm…”
Trùng Trùng còn chưa nói hết câu đã bị Alphonse hôn môi.
Alphonse chưa từng trải nghiệm cái cảm giác này bao giờ, lòng ấm áp, ngọt ngào, giống như lúc còn nhỏ, y được người ta bố thí cho một viên kẹo, rất ngọt, rất ấm áp, thế cho nên dù đã nhiều năm rồi nhưng y không cách nào quên được.
Hai người nấp trong hẻm nhỏ hôn hít một hồi, lại vì trận náo động ban nãy mà bại lộ thân phận. Bởi vậy, Alphonse đề nghị đi trở về khách sạn đổi trang phục khác.
Khi thấy Alphonse hóa trang, khóe miệng Trùng Trùng giật giật, trán xuất hiện mấy vệt đen.
“Anh định làm gì thế?” Trùng Trùng buồn bực nhìn người bẩn vô cùng trước mặt mình.
“Kiếm tiền!” Alphonse lại lôi một cái áo ngủ ra, vứt xuống đất đạp đạp, lại xé mấy lỗ, rồi ra lệnh, “Thay vào!”
“Không thay!” Trùng Trùng đen mặt, cuối cùng thì cậu cũng biết nhà vua của chúng ta định kiếm tiền thế nào, đó chính là đi xin ăn… Trùng Trùng cảm thấy thật mất mặt.
“Nhất định phải thay, cậu đã quên gia quy rồi à?” Alphonse nhăn mặt.
Trùng Trùng ủ rũ cúi đầu, thay trang phục ‘ăn xin’ rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau Alphonse, tay trắng làm nên sự nghiệp, làm phong phú thêm cho cuộc sống.
Bấy giờ, trên quảng trường đế đô Kana bỗng dưng xuất hiện hai người xin ăn khiến toàn trường náo động. Do mặt mày bẩn thỉu, hơn nữa lại mặc đồ xin ăn, cho nên chỉ một chốc đã thu hút rất nhiều tầm mắt của mọi người.
“Đây chính là cha tôi, ông ấy tuổi già sức yếu, mắt mù, tai điếc, không thể nói chuyện, lại còn mắc chứng si ngốc. Để chữa bệnh cho cha, tôi đã gom hết của cải tích cóp trong nhà, xin các đại gia, lão gia có tiền giúp đỡ, tôi… tôi chỉ có mình cha là người thân duy nhất…” Thiếu niên vẫn luôn cúi đầu, khóc nức nở.
Mọi người trông thấy đều không đành lòng, thế là cùng nhau quẳng tiền vào cái chén trước mặt họ. Ai cũng không để ý thấy vẻ mặt nín cười đến khổ sở của thiếu niên và khóe miệng giật giật của người được gọi là cha đó.
Đến chiều, hai người trở về khách sạn, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, rồi chạy tới phố bình dân ban sáng.
Nhìn mấy đặc sản ở hành tinh Kana, nhất là món thịt kho Rosia, hai người như chảy nước miếng. Tuy nhiên, Alphonse lại buồn bã.
“Chúng ta bắt đầu thôi…” Vất vả một ngày, mắt Trùng Trùng như sắp dán lên đống thức ăn bên cạnh.
“Cậu ăn nhiều, đến tối tôi sẽ chịu không nổi, tôi ăn nhiều, đến tối cậu sẽ chịu không nổi, chúng ta đều ăn nhiều, đến tối giường sẽ chịu không nổi, cậu nói phải làm sao đây?” Alphonse rối rắm, bởi vì Rosia có hơi nóng, tác dụng bồi bổ thân thể, lại còn có một chút công hiệu trợ tính dục.
Lý Trùng Trùng vỗ bàn, hào sảng nói: “Ăn chứ! Sâu là sắt, cơm là thép, chỉ ăn nhiều chút thôi có gì đâu mà ngại!”
Alphonse ở một bên nở nụ cười mờ ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.