Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 6

Cận Thị Nhãn

12/09/2016

Chẳng thèm nhìn tới Andy đang khóc lóc, nhà vua cầm lấy bản thiết kế nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó đưa qua cho Trùng Trùng, “Tôi ít khi chọn mấy thứ này lắm, cậu cứ chọn là được rồi!”

Lý Trùng Trùng nhận lấy bản thiết kế, rồi quay qua nhìn Andy ở cạnh bên lau nước mắt…

Thật ra thì bản thiết kế của Andy đẹp lắm, nhưng anh ta quá dở hơi, lại còn quản không được cái miệng của mình. Lý Trùng Trùng cảm thấy anh ta có chút đáng thương, cho nên đã kéo kéo góc áo nhà vua, hỏi nhỏ: “Alphonse, anh thật muốn giáng cấp anh ta sao?”

Nhà vua nhíu mày, “Thế nào? Tôi làm vua mà vẫn không thể giáng cấp anh ta à?”

Trùng Trùng: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy Andy không đến mức tệ như vậy, hơn nữa, mấy bản thiết kế của anh ta lại đẹp như thế, nếu bị giáng cấp thì tiếc lắm!”

Andy đang rơi lệ đầy mặt nghe Trùng Trùng xin xỏ cho mình, lập tức chớp chớp đôi mắt long lanh, quẳng tấm lòng cảm kích sang cho Trùng Trùng…

Tuy nhiên, cảnh này rơi vào trong mắt nhà vua, lại chẳng phải là cảm kích, mà là, Andy đang phóng điện, phóng điện cao thế một cách trắng trợn…

“Này, chú ý hình tượng của mình chút đi! Cậu là hoàng phu của tôi, sao lại nói giúp người ngoài thế chứ?” Nhà vua cũng không phát hiện, trong câu nói của mình rõ ràng đang bốc lên mùi là lạ.

Trùng Trùng nhìn nhà vua, khó hiểu, “Hình tượng của tôi? Trên mặt tôi có dính gì à?” Nói xong, Lý Trùng Trùng định soi gương nhìn mặt mình xem thế nào.

Nhà vua hết biết nói gì luôn rồi, chẳng lẽ là do y quá già, không theo kịp thời đại, cho nên con sâu này mới không hiểu lời y nói?

Vì thế, sau khi được Lý Trùng Trùng khuyên can mãi, cuối cùng Andy đã xuống làm… Trợ lý thiết kế… Còn kém hơn cả cấp chín mấy lần, Andy tự thấy hối hận nha…

Tuy là Andy bị giáng chức, nhưng Trùng Trùng vẫn chọn bản thiết kế của anh ta, chỉ là giao cho người khác đi làm thôi. Về chuyện này, Andy không được hài lòng cho lắm, dù sao, tác phẩm do mình chính tay thiết kế ra lại giao cho người khác làm, cũng giống như mình sinh một đứa con, sau đó đưa sang cho người khác nuôi…

Cuối cùng, sau khi Andy một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhà vua đã ân chuẩn để Andy làm quần áo cho mình, nhưng, không được nhận tiền lương.

Đối với một nhà thiết kế cuồng mà nói, có thể chính tay làm ra tác phẩm của mình, để toàn bộ tinh cầu đều trông thấy, đó là một chuyện vinh quang nhất trên đời, cho nên, tiền bạc chẳng quan trọng gì hết, điều quan trọng chính là… sau khi bệ hạ mặc lễ phục do anh ta thiết kế vào ngày thành hôn, anh ta sẽ rất quang vinh…

Chân trước vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, chân sau Lý Trùng Trùng đã bị quản gia của nhà vua ‘mời’ tới phòng học. Nhà vua còn rất nhiều quốc sự phải xử lý, cho nên ngay khi Trùng Trùng chọn được bản thiết kế xong đã đi ngay. Bởi vậy, Lý Trùng Trùng đành lờ mờ đi theo quản gia, chẳng thèm nghĩ tới chuyện người ta có mang cậu đi bán hay không.

Quản gia là một xà yêu, có đôi mắt màu hổ phách, nhưng do đôi ngươi của gã ta cứ dựng ngược lên, trông vô cùng lạnh lùng, nên khiến người ta phải nổi cả da gà.

Sau khi mỉm cười, kéo Lý Trùng Trùng vào phòng học xong, quản gia xà yêu hơi cúi người xuống, hành lễ với người trong phòng: “Andra, vị này chính là hoàng phu điện hạ tương lai của chúng ta, sắp tới, giao hết lại cho ngài đấy!”

Quản gia thè xà tín của mình ra, vỗ vỗ vai Trùng Trùng, bảo: “Hoàng phu điện hạ, hai ngày kế tiếp, thầy Andra đây sẽ dạy ngài rất nhiều thứ!”

“Ờ!” Trùng Trùng ngơ ra, gật đầu.

Nửa giờ sau.

“Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, vểnh mông lên…” Thầy Andra nghiêm khắc cầm thanh thước cuộn bằng thép trong tay, vỗ lên cái mông Trùng Trùng…

“Ui…” Lý Trùng Trùng ra sức hóp bụng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, vểnh mông…

“Ừ, khá lắm…” Andra mỉm cười, một nụ cười rất rạng rỡ.

Lý Trùng Trùng thở phào một hơi, ai đó làm ơn tới nói cho cậu biết, tại sao mấy cái nghi thức quý tộc mà cậu học lại khác xa với nghi thức của hoàng phu thế chứ, nghi thức của hoàng phu học mệt mỏi quá nha…



‘Chát’ một tiếng, thanh thước cuộn dán lên cái mông tròn tròn vểnh vểnh của Trùng Trùng. Chịu đau, Trùng Trung che cái mông nhỏ của mình lại, thì thào: “Đánh hỏng mất nha…”

Andra chẳng thèm ngó tới cái vẻ ấm ức của Trùng Trùng, bảo: “Cậu có biết hoàng phu đại biểu cho điều gì không? Là thể diện của nhà vua đấy! Cậu nhìn cậu xem, lưng còng như lưng tôm, còn ra cái gì nữa? Sau này, khi theo nhà vua sang các tinh cầu khác phỏng vấn, cậu sẽ đại biểu cho thể diện của toàn bộ con dân tinh cầu Lala, thể diện của chúng ta đấy… lầm bầm…”

Lý Trùng Trùng nghe tới choáng váng…

Alphonse cũng có khá hơn chút nào đâu, ăn mặc quái dị đã đành, tính khí lại còn khó chịu, không chấp nhận được bất kì kẻ nào nói xấu, hơn nữa, lúc anh ta đi cũng không thấy cái kiểu ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, vểnh mông đó nha…

Vì thế, đến tối, tan học, mông của Lý Trùng Trùng đã bị đánh sưng cả lên…

Ôm một bụng oán giận, Lý Trùng Trùng được quản gia xà yêu dẫn tới nhà ăn, vì hiện tại cũng đã tới giờ ăn bữa tối. Nghĩ tới đủ loại món ăn tinh mỹ trong hoàng cung, tâm tình của cậu mới dễ chịu hơn một chút.

Lúc bước vào nhà ăn, cậu trông thấy nhà vua của chúng ta đã sớm ngồi chờ ở đấy. Quản gia xà yêu kéo chiếc ghế dựa ra cho Trùng Trùng, cậu nhìn quanh một vòng, ngồi xuống.

Nào ngờ, mông vừa chạm tới ghế, Lý Trùng Trùng đã hét một tiếng đau đớn, nhảy dựng lên, đau, đau quá nha! Ghế cũng không ngồi được, tính sao đây?

Thấy thế, nhà vua hơi nhíu mi. Tất nhiên là Trùng Trùng sẽ không nhìn thấy khuôn mặt rối rắm ấy của nhà vua rồi, “Sao vậy?” Nhà vua cảm thấy, ngài không phải đang quan tâm con sâu đó, mà do ngài sắp là chồng của cậu ta, ngài hỏi một câu, chẳng qua là vì trách nhiệm.

“Bệ hạ, có thể là hôm nay do thân vương điện hạ lên lớp, bị một chút trừng phạt nho nhỏ!” Quản gia xà yêu mỉm cười, giải thích thay Trùng Trùng. Nhưng có nhìn thế nào, Trùng Trùng đều thấy là đối phương đang cười nhạo mình.

“Hử? Bị phạt thế nào?” Nhà vua cảm thấy thú vị, hỏi Trùng Trùng.

“Ờ… Ờ…” Lý Trùng Trùng bẻ bẻ ngón tay, sao cậu có thể không biết xấu hổ thốt ra chuyện cậu bị đánh mông chứ? “Cũng không có gì… chính là… chính là…”

“Bị đánh mông!” Quản gia xà yêu thay Trùng Trùng nói hoàn chỉnh.

“Làm gì có…” Lý Trùng Trùng đỏ mặt, nhỏ giọng kháng nghị.

Nhà vua không nói gì, phút chốc, cả bàn ăn im ắng hẳn. Do Trùng Trùng còn đang thẹn thùng, rối rắm, cho nên đã không trông thấy bả vai bệ hạ đang run nhè nhẹ.

Chỉ một lát sau, quản gia xà yêu đã mang tới một cái đệm thật êm lót trên ghế ngồi, bấy giờ Trùng Trùng mới dám ngồi xuống hưởng thụ bữa tối. Nhưng không biết tại sao, Trùng Trùng luôn có cảm giác, có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chăm chăm vào mình…

Dùng cơm xong, Trùng Trùng định về nhà. Nào ngờ, nhà vua lại nói tối nay có một vũ hội hoàng gia, hơn nữa, từ giờ cho tới lúc kết hôn, cậu nhất định phải ở lại trong hoàng cung này.

Trùng Trùng cảm thấy như vậy cũng được lắm, giờ nhà cậu đang bị phóng viên bao vây, công kích, chi bằng cậu ở lại đây cho khỏe. Với lại, buổi tối không có lịch học, cậu có thể ngủ nướng rồi nha!

Tính toán tỉ mỉ xong, Lý Trùng Trùng thay lễ phục, theo nhà vua đi tham gia vũ hội hoàng gia.

Thật ra thì Trùng Trùng vốn là hoàng thân, cũng coi như là một quý tộc cao cấp, cho nên mấy vũ hội này nọ, cậu tham gia không ít. Chỉ có điều, cậu chưa từng tham gia vũ hội hoàng gia lần nào, cho nên mới thấy tò mò thôi.

Vũ hội lần này do các thân thích của nhà vua chuẩn bị để nghênh đón Trùng Trùng và cho tới lúc Trùng Trùng hoành tráng xuất hiện ở đấy, mới phát hiện, đây chính là một vũ hội hóa trang.

Các yêu quái, nhân vật phim hoạt hình đều quay đầu lại, nhìn cái dáng vẻ không hợp hoàn cảnh của Trùng Trùng, ngây ra, nhưng họ cũng hiểu, hoàng phu của bệ hạ đúng là đáng yêu nha.

Đôi má non mềm, lại còn vì mình không giống ai mà đỏ ửng lên, xấu hổ không biết phải làm thế nào.

Trong hội trường, Trùng Trùng tìm kiếm chồng mình, cũng tức là nhà vua của chúng ta. Nhưng tiếc là khắp nơi ai cũng hóa trang, không phân biệt được ai hết, nên Trùng Trùng cũng chẳng biết tính sao bây giờ.



“Cậu không có chuẩn bị quần áo sao?” Một giọng nói dịu dàng truyền tới, Lý Trùng Trùng nhìn sang bên cạnh thì thấy một người mặc thanh sam, buộc tóc dài, nhìn… giống như người cổ đại trong mấy bộ phim truyền hình!

“À, đúng vậy, ngại quá, vì tôi không biết đây là vũ hội hóa trang!” Trùng Trùng ngại ngùng, ra chiều có lỗi.

“Không sao, tôi là chủ nhân của tòa thành này, tên tôi là Guard. Có cần tôi dẫn cậu đi tìm một bộ quần áo thích hợp để thay không?” Nụ cười của Guard rất ấm áp, cũng giống như ánh sáng chiếu trên tinh cầu, sáng láng, rạng rỡ.

Bỗng chốc, Trùng Trùng cảm thấy tim mình đập mạnh, cậu đỏ mặt, cúi đầu, “Ừm, vậy phiền ngài rồi!”

Theo Guard đi xuyên qua sàn nhảy, tới phòng chứa đồ của anh ta. Trùng Trùng phát hiện bên trong có rất nhiều quần áo, nào là Spider Man, Batman, phải rồi, có cả siêu nhân mặc đồ lót bên ngoài nữa chứ…

Thấy một đống đồ hóa trang trước mắt, Lý Trùng Trùng không khỏi tán thưởng: “Oa, có nhiều quần áo quá…”

Guard cười, xen lẫn với một chút khoe khoang, “Tôi cũng đã sống tới chừng này tuổi rồi, cho nên mấy vật phẩm để dành lại tự nhiên cũng không ít!”

Nghe Guard nói vậy, Trùng Trùng đã hiểu ngay, có lẽ Guard cũng không hơn kém Alphonse bao nhiêu tuổi, coi bộ, cậu đã quá non rồi…

“Cậu là hoàng phu của Alphonse, cho nên tôi mới phá lệ cho cậu mượn đó!” Guard phất chiếc quạt của mình ra, quạt nhè nhẹ, “Cậu chọn một bộ đi!”

Trùng Trùng gật đầu, thưởng thức mấy vật phẩm trân quý.

Thánh đấu sĩ

Spider Man

Siêu nhân

Ma pháp sư tà ác trong manga

Trang phục sâu bảo bảo đáng yêu



Nhiều quần áo quá, cho nênTrùng Trùng xem hoa cả mắt nhưng cũng chưa biết chọn bộ nào. Guard đang khoanh tay đứng cạnh bên nhìn thấy, lập tức bước tới chọn cho Trùng Trùng một bộ rất rộng, rất thùng thình… trang phục Doraemon.

“Ha ha, đây là bộ đồ mà tôi đã giành được trong lúc tới Trái Đất vào nhiều năm trước đấy! Dường như thứ này được ưa chuộng lắm, với lại, cậu mà mặc vào, trông sẽ đáng yêu lắm!” Guard nhìn Trùng Trùng trong gương, không khỏi thất thần một chút.

Vì thế, trước gương, một người mặc trang phục cổ trang màu xanh nhạt và một cậu trai mặc trang phục Doraemon đã hình thành một hình ảnh vô cùng kỳ lạ.

“Vậy hả?” Trùng Trùng xoay một vòng trước gương, cậu cũng thích mặc kiểu này lắm, “Cám ơn anh nhiều nha, nếu không có anh, chắc tôi mất mặt chết rồi!”

“Chờ chút, cậu nhắm mắt lại đi, có một sợi mi bên khóe mắt cậu kìa!” Guard cười. Vì dáng người anh khá cao, cho nên anh dùng chiếc quạt trong tay mình nâng cằm Trùng Trùng, để cậu ngẩng đầu lên.

Trùng Trùng ngoan ngoãn nghe lời, nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu.

“Các người đang làm gì thế?” Một giọng nói lạnh như băng truyền từ ngoài cửa vào. Trùng Trùng mở mắt ra, trông thấy nhà vua, cũng chính là chồng cậu, đang mặc trang phục Batman đứng ở cửa. Thấy anh ta mím môi, Trùng Trùng biết là anh ta đang rất giận.

Giận cái gì chứ… Trùng Trùng cảm thấy, có lẽ cậu nên tìm hiểu tính tình ông chồng của mình một chút mới được…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Phu Trùng Trùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook