Chương 9
Cận Thị Nhãn
12/09/2016
Gần đây lịch học của Trùng Trùng tương
đối nhiều, nhưng mỗi tối, Laka sẽ sắp xếp chuyên viên thẩm mỹ hoàng gia
tới giúp Trùng Trùng làm đẹp, dưỡng da, tuy nhiên vì Trùng Trùng vừa mới trưởng thành không bao lâu, làn da rất hồng hào, khiến chuyên viên thẩm mỹ không cách nào xuống tay được.
Miễn cưỡng đắp mặt nạ cho cậu xong, vị chuyên viên kia vội vàng đi khỏi đó ngay, trước lúc đi còn căn dặn Trùng Trùng đừng làm nhiều, mỗi tối trước khi kết hôn đắp một lần là được. Cho nên, hiện tại Trùng Trùng dễ thương của chúng ta đang vừa đắp mặt nạ vừa xem TV vừa ăn vặt.
Đồn rằng, thức ăn vặt trong hoàng cung rất ngon, cho nên Trùng Trùng rất hay ăn, chỉ cần có thời gian, miệng cậu sẽ cử động không ngừng, dù sao thì phóng túng bản thân cũng chính là mục tiêu sống của Trùng Trùng nha.
Đang ăn ngon lành, đột nhiên cửa phòng cậu bị ai đó đẩy ra, cậu vừa định hỏi là ai, nhưng sực nhớ lại, ngoài đức vua của chúng ta, e là không ai dám chưa gõ cửa đã vào phòng hoàng phu như thế.
Bị Alphonse trông thấy dáng vẻ khủng bố của mình, Trùng Trùng xấu hổ tới nỗi muốn tìm cái hang chui vào. Nhìn kỹ lại, cậu phát hiện nhà vua chẳng những không che mặt, lại còn đang cởi trần.
Thật ra thì Trùng Trùng và nhà vua vốn ở cùng nhau, nhưng tẩm cung của nhà vua đúng là quá lớn, cho nên tạm thời Trùng Trùng ở lại trong một căn phòng nhỏ, tuy nói là phòng nhỏ, nhưng thật ra thì nó lại chẳng nhỏ chút nào.
Vì thế, đây lần thứ hai Lý Trùng Trùng nhìn thấy bệ hạ cởi trần. Ngay sau đó, lộp bộp, toàn bộ thức ăn vặt đã rơi cả xuống đất, cậu trợn đôi mắt to tròn nhìn nhà vua.
Nhà vua nhíu mày, đôi cánh trắng muốt phía sau mở ra, lông chim rụng ra đầy đất.
“Giúp tôi tắm rửa!” Nhà vua hạ lệnh.
“Gì?” Trùng Trùng nhìn nhà vua, nghi hoặc, “Alphonse, sao lại muốn tôi tắm cho anh chứ? Không phải anh có rất nhiều người hầu, còn có cả người máy sao?”
Nhà vua đen mặt, đi tới, xách Trùng Trùng lên, “Cậu là hoàng phu của tôi, tắm giúp tôi một chút không được à? Chẳng lẽ cậu định mỗi ngày xem TV, ăn vặt như thế mãi?”
Trùng Trùng trừng to mắt, “Nhưng tắm giúp anh cũng không phải việc làm cao cả gì nha!”
“…” Khóe miệng hoàng đế giật giật, mày nhíu nhíu, xách Lý Trùng Trùng đi một hơi về phòng ngủ của mình.
Trong phòng ngủ của nhà vua có một cái hồ tắm rất lớn, cũng có thể xem như là một cái bể bơi mini. Nhưng bể bơi hiện giờ luôn nóng hôi hổi, sương khói lượn lờ, còn hồ tắm thì lại là dùng mấy tấm voan mỏng thường là màu trắng hay tím nhạt che khuất cảnh trí bên trong, khiến người ta có cảm giác nó thật ám muội.
Lý Trùng Trùng đắp mặt nạ, ngồi bên cạnh hồ tắm, miệng nhai đồ ăn vặt.
Còn nhà vua của chúng ta thì thế nào? Ngài ấy đang vô cùng tự nhiên cởi quần ra trước mặt Trùng Trùng mà chẳng thấy thẹn, sau đó từ từ bước vào hồ tắm.
Trùng Trùng ngây ra, nhìn theo mỹ nhân lõa thể. Phía sau là đôi cánh thật lớn, đi dần tới bên hồ, dòng nước ấm áp từ từ che đi đôi chân trắng nõn, cẳng chân, đùi… cuối cùng là bụng. Mắt Trùng Trùng luôn dính chặt vào người nhà vua, hơn nữa còn có xu thế chảy nước miếng.
“Ăn xong rồi thì mau tới đây giúp tôi tắm rửa!” Nhà vua nhìn Trùng Trùng, bực bội. Đi dần xuống nước, giống như dìm cả cơ thể y xuống đó.
Lý Trùng Trùng nuốt hết số thức ăn trong miệng xuống, bắt đầu cởi quần áo.
Nhà vua từ đáy hồ ngoi lên, thấy thế, ngớ ra: “Cậu cởi quần áo làm gì?”
Lý Trùng Trùng hồn nhiên đáp lại, “Giúp anh tắm rửa, đấm lưng!”
Nhà vua nhíu mày, “Vậy cậu cởi quần áo làm gì?”
Lý Trùng Trùng lại đáp: “Nếu không cởi ra, quần áo của tôi sẽ bị ướt mất!”
Nhà vua thỏa hiệp.
Vì thế, sau khi chừa lại độc nhất chiếc quần cộc, Lý Trùng Trùng cũng xuống nước, định nhân tiện tắm rửa một phen, đỡ phải lãng phí nước. Ba cậu từng dạy cậu rằng, cần phải tiết kiệm nước, nếu không, tinh cầu Lala coi như xong.
Cánh của nhà vua đã ướt hoàn toàn, sở dĩ mà y gọi Trùng Trùng tới giúp y tắm rửa và vì y không thể bôi sữa tắm lên cánh, cho dù có thể miễn cưỡng thoa lên được, cũng không rửa sạch hết bọt được…
Dù gì thì y và Trùng Trùng cũng đã quen nhau tới vậy, y đành miễn cưỡng để Trùng Trùng tắm giúp y một chút.
Người Lý Trùng Trùng có hơi thấp, đứng ngơ ra ở sau lưng nhà vua, sờ tới mó lui mấy lọ sữa tắm màu vàng nhạt, hỏi: “Alphonse, cánh của anh phải dùng sữa tắm hay dầu gội?”
Nhà vua đen mặt, đáp: “Tùy cậu!”
Vì thế, Trùng Trùng liền thoa sữa tắm lên cánh nhà vua.
Trùng Trùng còn nhớ rất rõ, hôm đó ở bên ngoài, lúc cậu đụng trúng Alphonse, cái cảm giác dịu dàng, mềm mại, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt…
Cảm thấy cơ thể đối phương run lên hai cái, Lý Trùng Trùng tò mò, hỏi: “Alphonse, tôi làm anh đau sao?”
“Không có, nhanh tay lên đi!” Nhà vua đáp lại, nhưng bởi vì Trùng Trùng đứng sau lưng y, cho nên không biết nhà vua của chúng ta đang đỏ mặt.
“Ờ!” Trùng Trùng tiếp tục xoa xoa, vuốt vuốt, chà chà, sờ sờ, mó mó cánh của nhà vua.
“Được chưa vậy?” Nhà vua hỏi.
“Ừm, sắp rồi!” Trùng Trùng tiếp tục động tác trên tay, đến cả việc miếng mặt nạ trên mặt cậu đã rơi xuống nước mà cậu cũng không hay.
Mặt nạ đó được làm từ công nghệ cao, lúc đắp trên mặt trong suốt, bóng loáng, rất trắng rất mịn màng. Cho nên, mật độ các biểu bì tương đối cao, kết quả là, rơi xuống đáy hồ.
Lý Trùng Trùng đang chà chà vuốt vuốt vô cùng hưng phấn, đột nhiên cậu trượt chân một cái, hét to lên, ngả người về phía trước. Đồng thời, cậu còn kéo theo cả nhà vua đang gội đầu rơi tõm xuống…
Tự dưng bị tập kích, nhà vua không cẩn thận uống phải mấy hớp nước trong hồ. Vất vả lắm mới đứng dậy khỏi mặt nước, tựa vào thành hồ ho khan quyết liệt. Bấy giờ, đầu sỏ gây nên mọi chuyện vội vàng chạy tới nịnh bợ, đưa tay vuốt vuốt ngực nhà vua, giúp y nhuận khí.
Tuy nhiên, đó không phải là nhuận khí. Đối với nhà vua mà nói, đó quả là khiêu khích trắng trợn, câu dẫn huỵch toẹt ra nha…
Lúc Trùng Trùng giúp y tẩy cánh, y đã cảm thấy thân thể mình biến hóa. Nhưng trước giờ y chưa từng quan hệ thân thể với người nào cho nên y không biết, ai cũng có những chuyện khó nói, y có đôi cánh không thể để ai biết đó, cho nên cũng chưa bao giờ dám ngủ cùng giường với ai cả.
Hiện tại, làn da trắng hồng, mịn màng của Trùng Trùng như có như không chạm vào y, lại còn vươn tay vuốt ve ngực y, y cảm thấy cả người bắt đầu khô nóng khó chịu.
“Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý…” Lý Trùng Trùng hoảng sợ, nếu nhà vua vì tắm rửa mà chết chìm trong hồ, đồn ra ngoài sẽ bị người ta cười chết.
Nhìn Trùng Trùng đang cố gắng nhuận khí cho mình, đôi môi đỏ bừng đó hé ra rồi khép lại, tức thì, đôi ngươi màu tím nhạt của nhà vua như nảy ra tia lửa.
“Ờ, ờ, tôi không có cố ý đâu, nếu không, anh đánh mông… ưm…” Vì Lý Trùng Trùng đang mải lo tự trách bản thân mình, cho nên cậu không phát hiện có một con sói đang nhìn chằm chằm mình, cho đến khi môi cậu bị chặn lại.
Thứ chặn miệng cậu tất nhiên không phải khăn, cũng chẳng phải tay, mà là môi.
Trùng Trùng hoảng sợ, nhìn đôi ngươi màu tím của Alphonse, định mở miệng ra kêu cứu, nào ngờ chỉ vừa mới hé ra, đầu lưỡi trơn tuột của đối phương đã tiến thẳng vào.
“Ưm… Alphonse… ưm…” Còn chưa nói hết câu, đã bị cướp lấy, ngay sau đó, cậu cảm thấy eo mình bị đối phương siết chặt, thậm chí là đang phát đau lên.
Bị Alphonse ép vào thành hồ, làn da non mịn đụng vào vách đá, Trùng Trùng đau tới sắp chảy nước mắt. Trong tình huống cấp bách, cậu cũng chẳng màng tới chuyện có bị nhà vua trị tội hay không, cắn mạnh một cái…
Nhà vua kêu lên một tiếng đau đớn, che miệng, đôi ngươi màu tím như sắp phun ra lửa, bên khóe miệng cũng chảy ra một vết máu.
“Anh… Anh nổi điên gì vậy?” Trùng Trùng bị ánh mắt của Alphonse làm hoảng sợ, đến cả việc nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, “Anh làm đau tôi, tôi mới cắn anh nha!”
Nhà vua đen mặt, không nói câu nào, giống như sự tĩnh lặng trước cơn giông bão.
Trùng Trùng tưởng Alphonse muốn đánh mình, cậu nhắm chặt mắt lại. Nào ngờ, cậu nghe tiếng nước chảy ào ào một hơi, sau đó dường như cả thế giới đang ngừng chuyển động, không có âm thành nào phát ra ngoài tiếng tim cậu đập thình thịch nãy giờ.
Trùng Trùng cẩn thận hí một con mắt ra, không có ai, lại mở một con nữa…
Thấy cả hồ tắm không có một bóng người, Trùng Trùng mới thở phào một hơi, tắm rửa sạch sẽ, lấy khăn tắm cạnh bên lau khô, cuối cùng quấn quanh bụng rồi đi ngay ra ngoài.
Lúc ra ngoài, Trùng Trùng cẩn thận né khỏi giường Alphonse, đi theo cửa sau, nhưng cậu lại phải đi vòng qua thêm một cửa sau khác nữa mới về được phòng ngủ của mình.
Vừa mới bước ra ngoài, cậu đã đụng phải quản gia xà yêu, Trùng Trùng sợ tới mức làm rơi hết mớ quần áo trên tay xuống đất. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mười giây sau, quản gia xà yêu mới bình tĩnh nhặt quần áo Trùng Trùng lên, đưa lại cho cậu.
“Cám ơn!” Trùng Trùng hơi chột dạ, lấy quần áo che đi nửa thân trên trần trụi của mình. Vì ban nãy cậu trượt chân, trật khớp, cho nên hiện tại tướng đi của cậu là bước thấp bước cao, thật khiến người khác phải suy nghĩ lung tung.
Thấy Trùng Trùng đã biến mất khỏi khúc quanh hành lang, quản gia xà yêu cười bí hiểm, sau đó lấy nhanh chóng lấy điện thoại trong túi áo ra, vội vàng gọi tới cho ba tòa soạn: Công, thụ, hỗ công ngay.
Sáng sớm hôm sau, ba tờ báo trên đã đăng bài thế này:
Tòa soạn báo công quân: Tin tức, tin tức kinh người đây! Tối qua đức vua luôn luôn vô dục của chúng ta đã cùng hoàng thân Zosya tiến hành cuộc tình thú cuồng dã đầu tiên của hai người. Chậc, theo nguồn tin đáng tin cậy, đêm qua, hoàng thân Zosya yếu đuối đã bị bệ hạ chà đạp đến khuya, đến cả tư thế đi đường cũng…
Tòa soạn báo thụ quân: Phát hiện kinh người, bệ hạ của chúng ta không phải người bất lực mà là cực kỳ, cực kỳ mãnh liệt. Nhưng vì chờ đợi người ngài đã dành tình cảm chân thành là hoàng thân Zosya, cho nên vẫn luôn nhẫn nại. Do đó, tối qua, cuối cùng cũng đã bạo phát, hai người họ đã tiến hành theo phương thức dã thú, mọi người cứ nghĩ mà xem, với thân thể nhỏ bé của hoàng thân Zosya chúng ta, sao có thể chịu được sức ép của bệ hạ đây?
Tòa soạn báo hỗ công: Hỡi các con dân của tinh cầu Lala, chúng ta hãy ngồi chờ hoàng thân Zosya phản công đi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Miễn cưỡng đắp mặt nạ cho cậu xong, vị chuyên viên kia vội vàng đi khỏi đó ngay, trước lúc đi còn căn dặn Trùng Trùng đừng làm nhiều, mỗi tối trước khi kết hôn đắp một lần là được. Cho nên, hiện tại Trùng Trùng dễ thương của chúng ta đang vừa đắp mặt nạ vừa xem TV vừa ăn vặt.
Đồn rằng, thức ăn vặt trong hoàng cung rất ngon, cho nên Trùng Trùng rất hay ăn, chỉ cần có thời gian, miệng cậu sẽ cử động không ngừng, dù sao thì phóng túng bản thân cũng chính là mục tiêu sống của Trùng Trùng nha.
Đang ăn ngon lành, đột nhiên cửa phòng cậu bị ai đó đẩy ra, cậu vừa định hỏi là ai, nhưng sực nhớ lại, ngoài đức vua của chúng ta, e là không ai dám chưa gõ cửa đã vào phòng hoàng phu như thế.
Bị Alphonse trông thấy dáng vẻ khủng bố của mình, Trùng Trùng xấu hổ tới nỗi muốn tìm cái hang chui vào. Nhìn kỹ lại, cậu phát hiện nhà vua chẳng những không che mặt, lại còn đang cởi trần.
Thật ra thì Trùng Trùng và nhà vua vốn ở cùng nhau, nhưng tẩm cung của nhà vua đúng là quá lớn, cho nên tạm thời Trùng Trùng ở lại trong một căn phòng nhỏ, tuy nói là phòng nhỏ, nhưng thật ra thì nó lại chẳng nhỏ chút nào.
Vì thế, đây lần thứ hai Lý Trùng Trùng nhìn thấy bệ hạ cởi trần. Ngay sau đó, lộp bộp, toàn bộ thức ăn vặt đã rơi cả xuống đất, cậu trợn đôi mắt to tròn nhìn nhà vua.
Nhà vua nhíu mày, đôi cánh trắng muốt phía sau mở ra, lông chim rụng ra đầy đất.
“Giúp tôi tắm rửa!” Nhà vua hạ lệnh.
“Gì?” Trùng Trùng nhìn nhà vua, nghi hoặc, “Alphonse, sao lại muốn tôi tắm cho anh chứ? Không phải anh có rất nhiều người hầu, còn có cả người máy sao?”
Nhà vua đen mặt, đi tới, xách Trùng Trùng lên, “Cậu là hoàng phu của tôi, tắm giúp tôi một chút không được à? Chẳng lẽ cậu định mỗi ngày xem TV, ăn vặt như thế mãi?”
Trùng Trùng trừng to mắt, “Nhưng tắm giúp anh cũng không phải việc làm cao cả gì nha!”
“…” Khóe miệng hoàng đế giật giật, mày nhíu nhíu, xách Lý Trùng Trùng đi một hơi về phòng ngủ của mình.
Trong phòng ngủ của nhà vua có một cái hồ tắm rất lớn, cũng có thể xem như là một cái bể bơi mini. Nhưng bể bơi hiện giờ luôn nóng hôi hổi, sương khói lượn lờ, còn hồ tắm thì lại là dùng mấy tấm voan mỏng thường là màu trắng hay tím nhạt che khuất cảnh trí bên trong, khiến người ta có cảm giác nó thật ám muội.
Lý Trùng Trùng đắp mặt nạ, ngồi bên cạnh hồ tắm, miệng nhai đồ ăn vặt.
Còn nhà vua của chúng ta thì thế nào? Ngài ấy đang vô cùng tự nhiên cởi quần ra trước mặt Trùng Trùng mà chẳng thấy thẹn, sau đó từ từ bước vào hồ tắm.
Trùng Trùng ngây ra, nhìn theo mỹ nhân lõa thể. Phía sau là đôi cánh thật lớn, đi dần tới bên hồ, dòng nước ấm áp từ từ che đi đôi chân trắng nõn, cẳng chân, đùi… cuối cùng là bụng. Mắt Trùng Trùng luôn dính chặt vào người nhà vua, hơn nữa còn có xu thế chảy nước miếng.
“Ăn xong rồi thì mau tới đây giúp tôi tắm rửa!” Nhà vua nhìn Trùng Trùng, bực bội. Đi dần xuống nước, giống như dìm cả cơ thể y xuống đó.
Lý Trùng Trùng nuốt hết số thức ăn trong miệng xuống, bắt đầu cởi quần áo.
Nhà vua từ đáy hồ ngoi lên, thấy thế, ngớ ra: “Cậu cởi quần áo làm gì?”
Lý Trùng Trùng hồn nhiên đáp lại, “Giúp anh tắm rửa, đấm lưng!”
Nhà vua nhíu mày, “Vậy cậu cởi quần áo làm gì?”
Lý Trùng Trùng lại đáp: “Nếu không cởi ra, quần áo của tôi sẽ bị ướt mất!”
Nhà vua thỏa hiệp.
Vì thế, sau khi chừa lại độc nhất chiếc quần cộc, Lý Trùng Trùng cũng xuống nước, định nhân tiện tắm rửa một phen, đỡ phải lãng phí nước. Ba cậu từng dạy cậu rằng, cần phải tiết kiệm nước, nếu không, tinh cầu Lala coi như xong.
Cánh của nhà vua đã ướt hoàn toàn, sở dĩ mà y gọi Trùng Trùng tới giúp y tắm rửa và vì y không thể bôi sữa tắm lên cánh, cho dù có thể miễn cưỡng thoa lên được, cũng không rửa sạch hết bọt được…
Dù gì thì y và Trùng Trùng cũng đã quen nhau tới vậy, y đành miễn cưỡng để Trùng Trùng tắm giúp y một chút.
Người Lý Trùng Trùng có hơi thấp, đứng ngơ ra ở sau lưng nhà vua, sờ tới mó lui mấy lọ sữa tắm màu vàng nhạt, hỏi: “Alphonse, cánh của anh phải dùng sữa tắm hay dầu gội?”
Nhà vua đen mặt, đáp: “Tùy cậu!”
Vì thế, Trùng Trùng liền thoa sữa tắm lên cánh nhà vua.
Trùng Trùng còn nhớ rất rõ, hôm đó ở bên ngoài, lúc cậu đụng trúng Alphonse, cái cảm giác dịu dàng, mềm mại, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt…
Cảm thấy cơ thể đối phương run lên hai cái, Lý Trùng Trùng tò mò, hỏi: “Alphonse, tôi làm anh đau sao?”
“Không có, nhanh tay lên đi!” Nhà vua đáp lại, nhưng bởi vì Trùng Trùng đứng sau lưng y, cho nên không biết nhà vua của chúng ta đang đỏ mặt.
“Ờ!” Trùng Trùng tiếp tục xoa xoa, vuốt vuốt, chà chà, sờ sờ, mó mó cánh của nhà vua.
“Được chưa vậy?” Nhà vua hỏi.
“Ừm, sắp rồi!” Trùng Trùng tiếp tục động tác trên tay, đến cả việc miếng mặt nạ trên mặt cậu đã rơi xuống nước mà cậu cũng không hay.
Mặt nạ đó được làm từ công nghệ cao, lúc đắp trên mặt trong suốt, bóng loáng, rất trắng rất mịn màng. Cho nên, mật độ các biểu bì tương đối cao, kết quả là, rơi xuống đáy hồ.
Lý Trùng Trùng đang chà chà vuốt vuốt vô cùng hưng phấn, đột nhiên cậu trượt chân một cái, hét to lên, ngả người về phía trước. Đồng thời, cậu còn kéo theo cả nhà vua đang gội đầu rơi tõm xuống…
Tự dưng bị tập kích, nhà vua không cẩn thận uống phải mấy hớp nước trong hồ. Vất vả lắm mới đứng dậy khỏi mặt nước, tựa vào thành hồ ho khan quyết liệt. Bấy giờ, đầu sỏ gây nên mọi chuyện vội vàng chạy tới nịnh bợ, đưa tay vuốt vuốt ngực nhà vua, giúp y nhuận khí.
Tuy nhiên, đó không phải là nhuận khí. Đối với nhà vua mà nói, đó quả là khiêu khích trắng trợn, câu dẫn huỵch toẹt ra nha…
Lúc Trùng Trùng giúp y tẩy cánh, y đã cảm thấy thân thể mình biến hóa. Nhưng trước giờ y chưa từng quan hệ thân thể với người nào cho nên y không biết, ai cũng có những chuyện khó nói, y có đôi cánh không thể để ai biết đó, cho nên cũng chưa bao giờ dám ngủ cùng giường với ai cả.
Hiện tại, làn da trắng hồng, mịn màng của Trùng Trùng như có như không chạm vào y, lại còn vươn tay vuốt ve ngực y, y cảm thấy cả người bắt đầu khô nóng khó chịu.
“Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý…” Lý Trùng Trùng hoảng sợ, nếu nhà vua vì tắm rửa mà chết chìm trong hồ, đồn ra ngoài sẽ bị người ta cười chết.
Nhìn Trùng Trùng đang cố gắng nhuận khí cho mình, đôi môi đỏ bừng đó hé ra rồi khép lại, tức thì, đôi ngươi màu tím nhạt của nhà vua như nảy ra tia lửa.
“Ờ, ờ, tôi không có cố ý đâu, nếu không, anh đánh mông… ưm…” Vì Lý Trùng Trùng đang mải lo tự trách bản thân mình, cho nên cậu không phát hiện có một con sói đang nhìn chằm chằm mình, cho đến khi môi cậu bị chặn lại.
Thứ chặn miệng cậu tất nhiên không phải khăn, cũng chẳng phải tay, mà là môi.
Trùng Trùng hoảng sợ, nhìn đôi ngươi màu tím của Alphonse, định mở miệng ra kêu cứu, nào ngờ chỉ vừa mới hé ra, đầu lưỡi trơn tuột của đối phương đã tiến thẳng vào.
“Ưm… Alphonse… ưm…” Còn chưa nói hết câu, đã bị cướp lấy, ngay sau đó, cậu cảm thấy eo mình bị đối phương siết chặt, thậm chí là đang phát đau lên.
Bị Alphonse ép vào thành hồ, làn da non mịn đụng vào vách đá, Trùng Trùng đau tới sắp chảy nước mắt. Trong tình huống cấp bách, cậu cũng chẳng màng tới chuyện có bị nhà vua trị tội hay không, cắn mạnh một cái…
Nhà vua kêu lên một tiếng đau đớn, che miệng, đôi ngươi màu tím như sắp phun ra lửa, bên khóe miệng cũng chảy ra một vết máu.
“Anh… Anh nổi điên gì vậy?” Trùng Trùng bị ánh mắt của Alphonse làm hoảng sợ, đến cả việc nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, “Anh làm đau tôi, tôi mới cắn anh nha!”
Nhà vua đen mặt, không nói câu nào, giống như sự tĩnh lặng trước cơn giông bão.
Trùng Trùng tưởng Alphonse muốn đánh mình, cậu nhắm chặt mắt lại. Nào ngờ, cậu nghe tiếng nước chảy ào ào một hơi, sau đó dường như cả thế giới đang ngừng chuyển động, không có âm thành nào phát ra ngoài tiếng tim cậu đập thình thịch nãy giờ.
Trùng Trùng cẩn thận hí một con mắt ra, không có ai, lại mở một con nữa…
Thấy cả hồ tắm không có một bóng người, Trùng Trùng mới thở phào một hơi, tắm rửa sạch sẽ, lấy khăn tắm cạnh bên lau khô, cuối cùng quấn quanh bụng rồi đi ngay ra ngoài.
Lúc ra ngoài, Trùng Trùng cẩn thận né khỏi giường Alphonse, đi theo cửa sau, nhưng cậu lại phải đi vòng qua thêm một cửa sau khác nữa mới về được phòng ngủ của mình.
Vừa mới bước ra ngoài, cậu đã đụng phải quản gia xà yêu, Trùng Trùng sợ tới mức làm rơi hết mớ quần áo trên tay xuống đất. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mười giây sau, quản gia xà yêu mới bình tĩnh nhặt quần áo Trùng Trùng lên, đưa lại cho cậu.
“Cám ơn!” Trùng Trùng hơi chột dạ, lấy quần áo che đi nửa thân trên trần trụi của mình. Vì ban nãy cậu trượt chân, trật khớp, cho nên hiện tại tướng đi của cậu là bước thấp bước cao, thật khiến người khác phải suy nghĩ lung tung.
Thấy Trùng Trùng đã biến mất khỏi khúc quanh hành lang, quản gia xà yêu cười bí hiểm, sau đó lấy nhanh chóng lấy điện thoại trong túi áo ra, vội vàng gọi tới cho ba tòa soạn: Công, thụ, hỗ công ngay.
Sáng sớm hôm sau, ba tờ báo trên đã đăng bài thế này:
Tòa soạn báo công quân: Tin tức, tin tức kinh người đây! Tối qua đức vua luôn luôn vô dục của chúng ta đã cùng hoàng thân Zosya tiến hành cuộc tình thú cuồng dã đầu tiên của hai người. Chậc, theo nguồn tin đáng tin cậy, đêm qua, hoàng thân Zosya yếu đuối đã bị bệ hạ chà đạp đến khuya, đến cả tư thế đi đường cũng…
Tòa soạn báo thụ quân: Phát hiện kinh người, bệ hạ của chúng ta không phải người bất lực mà là cực kỳ, cực kỳ mãnh liệt. Nhưng vì chờ đợi người ngài đã dành tình cảm chân thành là hoàng thân Zosya, cho nên vẫn luôn nhẫn nại. Do đó, tối qua, cuối cùng cũng đã bạo phát, hai người họ đã tiến hành theo phương thức dã thú, mọi người cứ nghĩ mà xem, với thân thể nhỏ bé của hoàng thân Zosya chúng ta, sao có thể chịu được sức ép của bệ hạ đây?
Tòa soạn báo hỗ công: Hỡi các con dân của tinh cầu Lala, chúng ta hãy ngồi chờ hoàng thân Zosya phản công đi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.