Hoàng Quân

Chương 2

Tiêu Dao Nhân

25/11/2015

Lâm Hạo Thiên nhàn nhã nằm trên tháp thượng làm bằng trúc, hưởng thụ mùi thơm từ cây hoa dương tử đang tỏa bóng mát đưa mình đón nắng che chở cho vị chủ nhân đã cứu mạng nó, không như mấy hôm trước còn là một thân cây khô, qua sự chăm sóc đặc biệt của Lâm Hạo Thiên liền trở lại dáng vẻ kiêu hãnh trước đó !

Ngày Lâm Hạo Thiên đến, lãnh cung không hổ là lãnh cung, tiêu điều hoang vắng, tồi tàn rách nát không thể tệ hại hơn nữa, hắn quan sát một vòng lại phát hiện nơi đây thông với một cánh rừng, chắc hẳn thông với khu săn bắn của hoàng cung !

Không quan trọng, chỉ cần có nơi để tìm nguyên vật liệu, thì nơi đây, hắn sẽ tái tạo mọi thứ ! Lãnh cung này là lãnh địa của hắn, không cần hầu hạ hoàng đế, không vướng tranh đấu hậu cung, có thể tự do nhàn nhã hưởng thụ mọi thứ thuộc riêng về mình, nơi nào bằng lãnh cung chứ ?

Hắn đánh giá mọi thứ, tuy cũ kĩ nhưng những vật dụng thiết yếu vẫn đầy đủ, bao nhiêu đó đã đủ, ngày xưa bị huấn luyện nơi rừng Amazon còn tàn khốc hơn nơi này gấp trăm lần ! Hắn là một trong ba người sống sót trong 1000 đứa trẻ mồ côi được thả vào rừng Amazon tự sinh tự diệt trong hai tháng, những khổ cực trong đó không thể dùng lời nói để miêu tả !

Hắn vào rừng tìm nguyên vật liệu sửa chữa mấy căn phòng trở nên kiên cố, lại tìm được thức ăn cùng một ít thảo dược cần thiết, lại thấy khung cảnh quá tiêu điều hoang vắng, hắn tìm một số loài hoa dại về trồng xung quanh, lại tìm thảo dược pha chế cứu sống mấy gốc tử dương héo rũ. Quang cảnh nơi lãnh cung trở nên thanh tịnh sạch sẽ, tràn ngập ánh dương quang cứ như một căn nhà của một thế ngoại cao nhân ẩn cư không vướng bụi trần !

Lâm Hạo Thiên hưởng thụ không khí trong lành của cổ đại, ở hiện đại không khí đã bị nhiễm bẩn rất nhiều, giờ đây được hít thở trong bầu không khí sạch sẽ khiến hắn không khỏi vui vẻ, tận tình hưởng thụ.

Ở lãnh cung, hắn không ngừng rèn luyện thân thể, cơ thể này quá yếu đuối, nếu không sớm chỉnh đốn sẽ không thể phục hồi hoàn toàn, chỉ có thể làm một kẻ vô dụng không có khả năng bảo hộ bản thân. Dù đã vào lãnh cung nhưng cũng không thể tránh việc tai bay vạ gió, chỉ khi lấy lại khả năng của kiếp trước hắn mới hoàn toàn yên tâm. May mắn cơ thể này có thể chất đặc biệt, lại từng học nội công tâm pháp chỉ vì thiếu dinh dưỡng nên suy yếu nên chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi hắn đã hoàn toàn hài lòng với thành quả đạt được. Thân pháp phục hồi mười phần như kiếp trước, nội công cũng không ngừng tiến bộ, hắn bây giờ cũng có thể gọi là nhất lưu cao thủ, có thể không thiên hạ vô địch nhưng người có thể tổn thương hắn mà không tổn hại gì thì chỉ đếm trên đầu ngón tay !

Tiếng bước chân dồn dập khiến Lâm Hạo Thiên thoát khỏi mông lung, lại chỉ nghe được một âm thanh nặng nề như vật gì đó bị ném xuống đất, tiếng bước chân lại vang lên rồi xa dần, trả về sự yên tĩnh vốn có, chỉ có tiếng rên khẽ khiến hắn chú ý !

Lâm Hạo Thiên đi ra mở cửa, lại ngạc nhiên nhìn thân thể nho nhỏ tràn đầy thương tích nằm trên đất. Hắn ngồi xuống, xoay người tiểu tử kia lại, dù có chút sưng phù nhưng cũng vẫn không che đi vẻ đẹp phấn điêu trác mài vốn có, hảo cho một tiểu tử xinh đẹp, tương lai nhất định là một tuấn tú công tử khiến người không dời được tầm mắt !

Lâm Hạo Thiên đem tiểu tử kia cùng bao y phục ném kế bên vào trong, cuộc sống nơi đây hẳn không còn quá nhàm chán !

Tiểu tử kia hôn mê hai ngày thì tỉnh, điều khiến Lâm Hạo Thiên khó chịu là ánh mắt của tiểu tử này quá sắc bén lại tràn ngập đề phòng, đây không phải ánh mắt mà một hài tử 8 tuổi nên có, cung đình quả nhiên là nơi tôi luyện con người thật tốt a !

- Tiểu tử ! Ngươi tên gì ?



Tiểu tử nghi hoặc nhìn thiếu niên bình thường trước mặt, sau đó chậm rãi mở miệng :

- Hoàng Phủ Minh Vũ ! Ngươi là ai ?

- Lâm Hạo Thiên ! Được rồi ! Chắc ngươi đói rồi ! Ăn chút cháo đi !

Lâm Hạo Thiên đem một bát cháo nấu với cá hắn bắt được từ con suối trong cánh rừng đưa đến trước mặt nhóc con, Hoàng Phủ Minh Vũ nhìn hắn, nhìn chén cháo, lại nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ đề phòng mãnh liệt, hẳn không có chứa vật lạ, sâu trùng gì đi ?

- Yên tâm ! Ta không hại ngươi ! Nơi này là lãnh cung không phải chốn tranh đấu ác liệt ngoài kia !

Lâm Hạo Thiên mỉm cười, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc của Hoàng Phủ Vũ Minh, cậu bé bị ánh mắt trong suốt kia thu phục, cậu tin con người này, ánh mắt của hắn thật dễ dàng khiến người buông bỏ mọi tâm phòng bị ! Cậu im lặng ăn từng muỗng cháo, thật ngon, thật thơm, đã rất lâu cậu mới được ăn một thứ thơm ngon như vậy ! Ai có thể tin đường đường Tam hoàng tử lại chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn của chúng cung nữ thiện lương phân phát ?

- Một bát nữa ?

Cậu gật đầu, cậu đã không còn gì, vì vô ý làm Nhị hoàng huynh ngã bị trầy tay liền bị Trúc phi kêu người đánh đập đưa vào lãnh cung, nơi này cậu chỉ có thể dựa vào con người này, cậu chỉ là một hài tử, dù muốn tự sinh tồn cũng không có khả năng ! Cậu nguyện tin tưởng con người này ! Một bát cháo kia, cậu sẽ trả lại bằng cả sinh mạng !

Lâm Hạo Thiên ôn nhu ém góc chăn cho cậu nhóc, nào biết chỉ vì hiếm có một lần hảo tâm cứu người bầu bạn chốn tịch mịch lại nhận được một tử sĩ trung thành dùng sinh mạng thề nguyền bảo hộ an toàn cho hắn cả đời !

- Ngủ đi ! Ta còn có việc ! Nếu khó chịu thì gọi ta !

Lâm Hạo Thiên mỉm cười dặn dò rồi đến bên bàn trúc, đem giấy bút cùng nghiên mực ra tiếp tục công việc sáng tác bộ tiểu thuyết " Nhân Trung Long Phượng ". May mắn trước khi vào cung hắn đã chuẩn bị mọi thứ, yêu cầu Tể tướng đáp ứng trả thù lao cho việc đóng thế là một rương sách trắng cùng một rương thỏi mực, dù sao nghề nghiệp cũ ngoài sáng cũng là nhà văn, viết lách để giết thời gian cũng là một loại hưởng thụ ! Nhân Trung Long Phượng nói về một người tên Hải Khuynh Triệt, một công tử thế gia đa tài đa nghệ, nhưng năm kia chiến loạn xảy ra, y gặp họa diệt môn, Hải gia gần trăm mạng người chỉ còn mình y sống sót, y quyết tâm trả thù những kẻ gây chiến tranh, y không muốn có thêm hải gia nào nữa ! Y trở thành minh chủ võ lâm, lại thi đậu võ trạng nguyên, cầm quân dẹp loạn phương bắc thắng lợi trở về trở thành phò mã, quyền thế khuynh thiên hạ, cả hoàng đế cũng phải nể y ba phần ! Y bắt đầu kế hoạch trả thù, một hồi tinh phong huyết vũ lại giúp được hoàng đế nhất thống thiên hạ, thái bình khắp chốn, y mãn nguyện lại xin cáo lão hồi hương, hoàng đế vui vẻ ân chuẩn, nhưng không may trên đường cùng nương tử ngoạn cảnh giang sơn lại bị kẻ thù ám toán, chết không nhắm mắt !

Lâm Hạo Thiên đột ngột có cảm hứng liền hăng say viết một mạch hoàn thành quyển trường thiên tiểu thuyết. Buông bút, uể oải đứng dậy, lại phát hiện ánh dương quang đã bắt đầu chiếu rọi, ai, lại làm việc đến quên thời gian, lại liếc nhìn bóng dáng nho nhỏ đang cẩn thận giúp hắn dọn dẹp mớ sách, một chút ấm áp xẹt qua, có người ở cạnh thật tốt !



- Minh Vũ ! ta ngủ một lát ! Ngươi đói thì trong bếp còn thức ăn cứ ăn trước ! nếu rảnh rỗi có thể chăm sóc mấy khóm hoa ngoài kia !

- Hảo ! Thiên ca cứ nghỉ ngơi !

- Thiên ca? A…Đệ đệ ngoan! Đừng cố sức!

Lâm Hạo Thiên mệt mỏi lên giường nghỉ ngơi, vừa đặt người xuống liền tiến nhập mộng đẹp, Hoàng Phủ Minh Vũ cẩn thận dọn dẹp mọi thứ, lại cẩn thận chăm sóc cây cối xung quanh, cuộc sống như hạ nhân đã giúp cậu rất nhiều, cậu có thể làm mọi việc, lúc trước là bị ép buộc, bây giờ là tự nguyện muốn chăm sóc người kia!

Lâm Hạo Thiên bị một mùi thơm ngào ngạt đánh thức, hắn uể oải vận động tứ chi, rồi đi vệ sinh cá nhân sau đó hướng về nơi phát ra mùi lạ, đến nơi hắn mỉm cười nhìn bóng dáng nho nhỏ đang xào thứ gì đó trong chảo, động tác thật chuyên nghiệp!

- Đệ đang làm gì?

- A! Thiên ca tỉnh rồi! Đợi một lát đệ sắp xong rồi! Đệ tìm được một ít rau dại quanh đây có thể làm thức ăn nên làm vài món đơn giản!

- Đệ biết nấu ăn?

- Tiểu Thúy ở Ngự Thiện Phòng dạy đệ!

- Hắc, vậy ta có một đầu bếp miễn phí rồi! Chiều nay đệ giúp ta phân biệt loại rau có thể nấu thức ăn, chúng ta sẽ đem về trồng ở khoảnh đất trống phía sau, trong rừng rất nguy hiểm đệ không nên tự tiện đi lại!

- Hảo! Thiên ca! Xong rồi đây!

Hoàng Phủ Vũ Minh đem ra hai dĩa rau cùng một tô canh, tuy màu sắc không quá hấp dẫn, nhưng hương vị lại thơm ngon hơn vẻ ngoài mấy phần, Lâm Hạo Thiên híp mắt hưởng thụ hương vị tuyệt vời! Hắn có thể nấu ăn nhưng chỉ toàn những món dã chiến, không quá cầu kì, cứu tiểu tử này, về sau sẽ không lo vấn đề bữa ăn nữa, thật mỹ mãn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook