Chương 11
An Viên
22/07/2018
Tối.
Đằng Vân ở lại cùng với Hải Đường để giúp nàng chữa trị cho Nguyên Ân, hiện tại thì họ đang tá túc trong một nhà dân gần đó dừng chân qua đêm. Còn vương gia Tử Khuynh và hoàng tử Tử Thiên thì đi thăm dò tình hình xung quanh đây xem như thế nào.
Nguyên Ân đang nằm trên chiếc giường gỗ với mình trần đầy rẫy vết thương đang ứa máu, đặc biệt ở bên hông trái đang bị thương rất nghiêm trọng. Chàng đang mê man mất ý thức, hơi thở dồn dập gấp gáp, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt tái xanh của chàng.
Hải Đường dùng khăn trắng cầm máu ở vùng vết thương bên hông để Đằng Vân giữ lấy, cô cầm kim khâu hơ qua ngọn lửa của nến cho nóng lên, rồi xỏ sợi chỉ vào một cách nhanh gọn.
"Thời này không có bình truyền dịch nên sẽ khiến cơ thể dễ mất sức, đã vậy không có cồn sát trùng, dụng cụ khâu vết thương cũng không có đành phải lấy kim vá quần áo..."
Hải Đường thở dài nói, rồi cầm kim đi tới ngồi xuống bên cạnh giường, nàng tiếp lời: " Được rồi, cô bỏ cái khăn ra đi Vân Vân!"
Đằng Vân bỏ ra theo lời nàng, nhíu mày thắc mắc không biết nàng định làm gì nên lên tiếng hỏi:
"Cô định làm gì vậy Hải Đường? Cô có chắc mình làm được không vậy? Không khéo tiến bệ hạ qua bên kia thế giới luôn đấy."
"Cô nói gì vậy Vân Vân?... Yên tâm đi, tôi làm được mà..."
Hải Đường nhíu mày đáp, ánh mắt tập trung nhìn vết thương đang rỉ máu bắt đầu đưa kim đâm vào để khâu lại. Đằng Vân chỉ biết đứng đó nhìn từng động tác cử chỉ mà nàng làm, đây là lần đầu tiên nàng thấy lấy chỉ mà khâu vết thương lại.
Một lúc sau, Hải Đường khâu xong cầm lấy kéo cắt sợi chỉ thừa, rồi dùng cuộn vải trắng băng lại một cách chuyên nghiệp. Sau đó nàng nghiêng người của Nguyên Ân quay mặt vào trong bức tường, đưa tay sờ lấy bả vai phía sau bị mũi tên gâm sâu vào trong.
Nàng cầm lấy con dao nhỏ rạch một đường ở miệng vết thương, máu chảy ròng rã. Nàng khéo léo gấp cái mũi tên dính máu ra rồi mau chóng mau khâu lại.
"Này Hải Đường, sao cô không thử dùng máu của mình để trị thương cho bệ hạ nhỉ?"
Đằng Vân lên tiếng đáp, ánh mắt chăm chăm nhìn Hải Đường.
Nghe Đằng Vân nói vậy, Hải Đường cũng tò mò không biết thật sự máu của nàng có thể chữa lành vết thương cho người khác hay không.
"Vậy để tôi thử xem sao, cô mau đóng cửa lại đi, lỡ có người nhìn thấy đấy!"
Đằng Vân gật đầu "Ừ" rồi đi tới đóng cửa chặt lại. Hải Đường cầm con dao cứa một đường vào lòng bàn tay, nét mặt nàng nhăn mặt lại vì vô cùng đau. Nàng ấn mạnh cho từng giọt máu nhỏ xuống chỗ bị thương của Nguyên Ân, ngay lập tức nó lành lại không một dấu vết.
Hải Đường và Đằng Vân nhìn nhau với ánh mắt hết sức ngạc nhiên, không ngờ máu của Hải Đường lại trị thương cho người khác được.
Đằng Vân cảm thấy không vui mừng tí nào khi Hải Đường sở hữu dòng máu bất tử này mà có chút lo lắng cho nàng ấy, nàng nói nhỏ đủ để nàng ấy nghe thấy:
"Này Hải Đường, cô tuyệt đối đừng dùng máu của mình cứu người chỉ trường hợp khẩn cấp thôi. Tôi e nếu như người ngoài biết được sẽ truy lùng bắt cô để lấy máu với mục đích muốn trường sinh bất tử đấy..."
Hải Đường trầm mặt vài phút có hơi lo sợ nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nàng lên tiếng: "Đừng lo, sẽ không sao đâu!... Được rồi, cô về phòng trước đi, tôi ở đây một lát sẽ về sau!"
Đằng Vân chỉ gật đầu "Ừ" rồi quay người lẳng lặng bước đi khỏi đây.
Hải Đường khẽ thở dài, cầm lấy khăn lau đi mồ hôi trên khuôn mặt của Nguyên Ân, lúc này nàng mới thấy kĩ từng nét, tuy bề ngoài lạnh lùng khô khan và cộc cằn nhưng lại không tàn nhẫn chỉ hơi vô tâm thôi.
"Dù sao thì cũng cám ơn bệ hạ, vì người đã cứu ta. Coi như không ai nợ ai!"
...
"Sao vương gia lại ngồi ngoài đây, Tử Thiên hoàng tử đâu rồi?"
Đằng Vân cất giọng đáp, đi lại ngồi bên cạnh Tử Khuynh dưới khúc cây gỗ lớn khi thấy ngài ngồi ngoài đây một mình, ánh mắt ngài nhìn lên khoảng trời rộng bao la đầy sao kia một cách xa xăm vô định.
Ngài không quay lại nhìn Đằng Vân mà chỉ trầm giọng đáp:
"Tiểu thư vẫn chưa ngủ sao? Hoàng thượng sao rồi?"
"Ổn rồi! Mà tay ngài bị thương sao không bôi thuốc băng bó lại? Để ta vào trong lấy hộp thuốc bôi vết thương cho ngài!"
Đằng Vân đứng dậy định đi vào trong lấy thuốc thì Tử Khuynh lên tiếng đáp nhanh:
"Không cần đâu, chỉ là chút vết thương nhỏ không làm tổn hại gì ta đâu!"
Đằng Vân đành ngậm ngùi quay lại ngồi xuống, hai tay đặt lên gối chống cầm khẽ thở dài, lâu lâu đánh mắt qua nhìn Tử Khuynh, nét ngài mang sự trầm tư.
Bầu không trở nên im lìm khi không ai nói một lời nào cứ thế ngồi nhìn đi đâu đó, với dòng cảm xúc khác nhau.
...
Sáng hôm sau.
Nguyên Ân chợt giật mình tỉnh giấc, ánh mắt lờ đờ nhìn xung quanh căn phòng này một cách lạ lẫm, dường như chàng cảm thấy không còn chóng váng hay đau nhói ở cơ nữa mà vô cùng bình thường khỏe mạnh. Chàng chống tay ngồi dậy thì thấy Hải Đường đang gục đầu dưới giường ngủ một cách ngon lành giống như mèo con vậy.
Giờ chàng mới để ý vết thương ở vai và vùng hông hoàn toàn không có cảm giác đau gì cả, vén vạt áo lên xem không có một vết tích gì. Chàng nhíu mày thầm nói:
"Kì lạ? Những vết thương biến đâu mất rồi, không thể nào lại lành nhanh như thế?"
"Ửa, bệ hạ tỉnh rồi sao?"
Hải Đường vừa nói vừa ngáp ngủ, đứng dậy vươn tay lên cao, duỗi người hoạt động tay chân, rồi nhìn Nguyên Ân tiếp lời: "Người thấy trong người sao rồi? Khỏe hơn chưa?"
Nguyên Ân rời khỏi giường đứng dậy với vẻ mặt vốn dĩ lạnh lùng không bộc lộ cảm xúc gì, trầm giọng đáp: "Mọi người đâu hết rồi?"
"Không biết nữa, để ta ra ngoài xem thử!"
Dứt lời Hải Đường quay người bước đi thì bất ngờ bị Nguyên Ân nắm tay kéo phắt lại khiến nàng trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn chàng, tim nàng như thốt lên một giây tức thời.
Nguyên Ân đưa tay lên kéo vạt áo bên phải của Hải Đường xuống với ánh mắt sắc lạnh, hành động của chàng khiến Hải Đường như dựng đứng người vội hất tay chàng ra, gằn giọng nói:
"Người định làm gì ta vậy hả?... Đừng nói định giở trò bỉ ổi với ta đấy nha?"
Nguyên Ân bất mãn đẩy nàng ra đáp nhanh: "Ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi như thế nào thôi? Đầu óc ngươi suy nghĩ đen tối thì giỏi lắm."
Nói rồi Nguyên Ân quay người mở cửa đi ra ngoài đúng lúc gặp Tử Khuynh và Tử Thiên đang đi vào trong xem chàng như thế nào.
"Bệ hạ cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Tử Khuynh ôn nhu đáp, ánh mắt nhìn Nguyên Ân thể hiện sự quan tâm nhưng không quên liếc nhìn vào bên trong để xem Hải Đường đang làm gì ở trong đó.
"Ta ổn rồi, không sao cả!"
Nguyên Ân đáp với giọng dứt khoát, với nét mặt nghiêm túc.
"Cũng may nhờ có tỷ Hải Đường chữa trị cho hoàng huynh đấy, không biết tỷ làm gì mà nhìn huynh trông da vẻ hồng hào, khỏe mạnh như thể chưa bị gì. Chẳng giống như hôm qua, nhìn huynh tưởng chừng như không chịu nổi nữa, người vết thương chảy máu rất nhiều. Đã vậy còn nhiễm phong hàn trước đó nữa vậy mà huynh còn gắng gượng được."
Tử Thiên nói giọng đều đều, cảm thấy vui khi thấy Nguyên Ân không sao là may rồi nhưng ngài cũng thắc mắc nếu có chữa trị vết thương thì giờ huynh ấy vẫn còn yếu, sao lại khỏe như thế??? Tử Thiên nhíu mày tò mò nhìn Hải Đường, không biết tỷ ấy đã dùng bài thuốc trị liệu gì lại khiến hoàng huynh của ngài bình phục nhanh như vậy.
Hải Đường từ trong đi ra định lũi khi nghe những gì Tử Thiên đang nói nhưng bị ngài chặn lại không cho đi. Ngài thắc mắc hỏi:
"Này củ cải đường, tỷ đã dùng y thuật gì mà trông hoàng huy của ta bình phục nhanh vậy? Hôm qua đánh nhau với bọn sát thủ bị đâm chém thương tích đầy mình như xác chết, giờ tràn đầy sức sống vậy?"
Nguyên Ân với Tử Khuynh cũng nhìn Hải Đường với ánh mắt như chờ đợi câu trả lời.
Hải Đường ấp a ấp úng cảm thấy lúng túng không biết trả lời sao, lắp bắp nói:
"Ờ... thì ta... thì ta..."
"Hải Đường, mau xuống giúp ta chuẩn bị đồ ăn cho mọi người thôi!"
Đằng Vân từ đâu xuất hiện nắm lấy tay Hải Đường lôi đi, nàng chỉ quay đầu lại nở nụ cười thật gượng gạo rồi đi cùng Đằng Vân, khẽ thở dài nhẹ nhõm vì nàng chẳng biết trả lời sao.
"Cám ơn cô nha Vân Vân! Cũng may cô lôi tôi đi chứ tôi không biết trả lời họ sao luôn đấy!"
Hải Đường nói giọng chân thành.
"Ta hiểu mà!" Đằng Vân mỉm cười đáp.
...
"Thật sự không biết kẻ nào hôm qua muốn giết chúng ta nữa?"
Tử Thiên lên tiếng đáp với vẻ mặt có đôi chút lo lắng.
"Ta nghĩ là Thành Đô vương!"
Tử Khuynh đáp nhanh với vẻ mặt điềm tĩnh, nâng lấy tách trà hoa lài mà người trong gia đình cho tá túc chuẩn bị uống vài ngụm.
"Ta cũng nghĩ giống hoàng thúc, vì chỉ có Thành Đô vương mới có hiềm khích với ta... Ngay từ đầu ta lên ngôi, hắn đã không hài lòng, kéo những quan đại thần về phe mình để âm mưu chống đối và lật đổ ta..."
Nguyên Ân nói giọng trầm thấp, nét mặt băng lãnh cùng với ánh mắt lãnh đạm.
Tử Thiên khẽ thở dài lắc đầu ngán ngẩm đáp: "Dù sao cũng người trong hoàng tộc sao nỡ lại giết nhau đến thế? Thúc ấy thật sự muốn có được ngai vị hay sao?... Thôi mặc kệ đi, giờ phải lo tình hình ở Quốc Châu Tự như thế nào."
"Ăn sáng thôi mọi người!"
Hải Đường nói giọng cao vút, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười tỏa nắng. Nàng cùng với Đằng Vân đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, ánh mắt ai nấy đều cảm thấy ngờ ngợ nhìn đĩa đồ ăn. Nó bao gồm trứng được chiên giống như mặt trời, có vài lát dưa chuột và nước tương đậu, miếng thịt bò được chiên chín đều hai mặt, ngoài ra còn có bánh mì nóng hổi mà nàng đã phải nhem nhuốc đủ kiểu tốn công mới làm được, khoai tây chiên và bánh bao nhân thịt.
"Món gì mà lạ vậy tỷ?" Tử Thiên thắc mắc nhìn nàng hỏi.
Nàng cười một cách ngô nghê đáp: "Trời ạ, đây là trứng ốp la là trứng chiên đấy với bò bít tết ăn kèm với dưa chuột và bánh mỳ, nói thịt bò chứ thịt heo đấy nhưng miễn ăn được là được... Đằng Vân ngồi xuống ăn đi... chúc mọi người ăn ngon miệng nha!"
Nói rồi, nàng cầm lấy ổ bánh mì gặm một cách ngon lành, còn chấm kèm nước tương với trứng ốp la.
Tử khuynh, Đằng Vân với Tử Thiên nhìn Hải Đường ăn rất tự nhiên, rồi cũng lưỡng lự chần chừ ăn đại nhưng cảm thấy cũng dễ ăn chứ không đến nỗi nào. Riêng Nguyên Ân cứ ngồi bơ ra đó nhìn những đĩa đồ ăn mà không biết cái gì.
Hải Đường thấy vậy, vớ lấy cái bánh bao cho vào miệng Nguyên Ân khiến chàng chẳng kịp phản ứng gì cầm lấy bánh bao quay sang nhìn nàng. Nàng đáp:
"Ăn đi, ngon lắm đấy! Ta không bỏ thuốc độc vào đấy đâu mà lo!"
"Huynh ăn thử đi, ngon lắm đấy! Công nhận tỷ nấu ăn ngon thật, về hoàng cung nhất định phải ăn đồ ăn tỷ nấu!"
Tử Thiên mỉm cười đáp, ăn một cách ngon lành.
Hải Đường cười "hì hì" đưa tay xoa lấy đầu Tử Thiên như đứa em trai của mình vậy.
Nguyên Ân cũng đành phải ăn vì không thể để cái bụng đói được.
...
Sau khi ăn uống no nê, bọn họ bắt đầu đi lòng vòng xung quanh khu làng cũng như vùng đất ở Quốc Châu Tự. Hải Đường cùng với Đằng Vân vừa đi vừa đùa giỡn với nhau rất vui vẻ.
Ở nơi đây nguyên một bãi đất trống ở hoang chẳng có người dân nào trồng cây gì cả. Gần đây một con sông, ngày ngày họ chỉ đi bắt cá không thì lên núi bẻ măng, bắt thú rừng sống qua ngày. Ở ngôi làng Quốc Châu Tự ít được biết đến nên việc giao thương buôn bán cũng hạn hẹp mà còn cách xa kinh thành.
"Công nhận ở đây yên bình mát mẻ quá đi, mà sao nguyên khu đất rộng vậy mà bỏ hoang vậy trời..."
Hải Đường lên tiếng đáp, ánh mắt nhìn quanh đây với vẻ khó hiểu, khẽ cúi xuống xem đất như thế nào.
"Tối qua đệ có đi thăm dò, người dân ở đây nói cách đây một tháng trước có một cơn lũ quét qua khu đất này, khiến mùa màng mất trắng. Năm nào cũng vậy, nên họ cũng chẳng biết trồng cây gì để thu hoạch trước mùa lũ lụt diễn ra nữa. Còn thêm đất đỏ lẫn đến nên khi lũ qua sẽ tạo thành bùn không trồng được cây gì cả."
Tử Thiên nói giọng đều đều theo những gì mà ngài đã thu thập được từ người dân sống ở đây.
Vương gia Tử Khuynh nhấc chân đi vài bước với dáng vẻ khoan thai, ánh mắt quan sát xung quanh một cách rất tập trung, ngài ôn tồn đáp:
"Nếu lũ lụt vậy tại sao chúng ta không đắp đê từ đoạn con sông phía Tây kia, để cho dòng chảy đi hướng khác mà không làm ảnh hưởng đến đất cũng như mùa màng?"
Nguyên Ân nhanh chóng đáp lại: "Vậy thì ta sẽ cho người đắp đê ở đoạn sông phía Tây đó! Có lẽ sẽ cải thiện tình hình này!"
Sau khi xem xét mẫu đất ở đây với vốn hiểu biết hạn hẹp và kiến thức địa lý ít ỏi của mình, Hải Đường đứng dậy, một cơn gió thổi thoảng qua làm tà áo lay động, nàng cười cười thầm nghĩ: "Khổ, ước gì có chị google ở đây thì tốt biết mấy, thôi thì nói bừa vậy!"
"Tỷ có cao kiến gì không? Lúc ở Vương Phủ, tỷ có đưa ra một số loại cây trồng mà?"
Tử Thiên nhìn Hải Đường lên tiếng đáp.
"Ừ thì... Nói chung có đắp đê kiểu gì thì đất ở đây cũng vậy thôi, vì vốn dĩ nó là đất bùn và đầm lầy chứ không phải đất đỏ hay đất đen mà mọi người nói... Cho nên theo ta thì nên trồng khoai lang xen canh với đậu nành hay bí ngô... À khoan đất bùn thì sao không trồng sen hay súng nhỉ... Trời ạ, đúng rồi nên trồng sen với súng đi à còn nuôi thêm cá ở dưới đầm sen nữa vô cùng thích hợp... Chúng ta sẽ thu được rất nhiều thứ từ sen mà còn có cá nữa, có thể chế biến nhiều món ăn."
Hải Đường nói giọng đều đều theo sự hiểu biết của mình, cũng may cái này nàng đã coi qua TV nên chắc chắn có thể áp dụng được.
"Tỷ thật thông minh đấy, vậy mà không ai nghĩ ra cả!"
Tử Thiên tỏ ra lòng ngưỡng mộ với cao kiến này của Hải Đường.
Hải Đường chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng khi nghe lời khen của Tử Thiên, trước giờ ở cái thời đi học phổ thông ai cũng chê nàng học dốt với thành tích tệ hại, đầu óc bã đậu vậy mà nàng đã đậu thủ khoa đại học y khiến ai cũng phải ngỡ ngàng cả. Ở cái thời này nàng còn có thể vận dụng kiến thức mình biết sơ sơ vào cũng làm nên chuyện tốt.
"Được rồi, cứ làm theo lời của hoàng thúc cho đắp đê để ngăn lũ và trồng sen nuôi cá theo ý của Hải Đường đi!"
Nguyên Ân nói giọng dứt khoát với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc pha sự lạnh lùng.
"Trời ơi, ở đâu có cây táo xum xuê quả thế này... Tử Thiên mau mau lại hái giúp tỷ đi, tỷ muốn ăn!"
Hải Đường thốt lên khi phát hiện ra cây táo ở phía đằng kia nên kéo tay Tử Thiên lôi tới đo, bắt ngài hái cho bằng được.
Tử khuynh chỉ biết mỉm cười vì hành động ngây ngô của nàng, còn Nguyên Ân cũng cong môi cười vì có lẽ nhờ có Hải Đường nên mọi người mới có cảm giác vui vẻ như thế này.
Tử Thiên giơ tay với lấy quả táo chín đỏ mộng ngắt lấy đứa cho Hải Đường, cười đáp:
"Của tỷ đây, ăn đi! Có tỷ vui thật đấy, lần này về cung, đệ sẽ qua chỗ tỷ chơi thường xuyên luôn, được tỷ bà trò nấu những món cho ăn... À còn nữa được nghe tỷ hát!"
Hải Đường đưa tay xoa đầu Tử Thiên cười thật tươi, đưa tay định cầm lấy quả táo thì bị Nguyên Ân giật lấy đưa quả khác cho nàng, nàng đơ ra đáp:
"Ơ, cái con người này thật là... Đổi cho ta quả xanh lè chua sao mà ăn?... Cho Vân Vân này! Tử Thiên hái quả khác cho tỷ đi!"
Hải Đường bỏ quả táo xanh vào tay Đằng Vân lườm mắt nhìn Nguyên Ân rồi kéo Tử Thiên đi chỗ khác. Đằng Vân ngơ ngác nhìn quả táo trong tay dở khóc dở cười đáp:
"Táo xanh này sao mà ăn đây?"
"Ăn quả này đi!"
Tử Khuynh đổi cho Đằng Vân rồi lướt đi qua mặt nàng một cách chậm rãi, khiến nàng có chút ngạc nhiên chỉ biết mỉm cười nhìn bóng dáng phía sau ngài.
...
Ở trong cung
Du Lan đang ngồi tập trung ăn quýt do cung nữ bốc vỏ. Đôi khi, người ta dùng sự lạnh nhạt lẫn vẻ cao ngạo để phô trương thân thế của mình, Du Chiêu Nghi không đám phi tần kia ra gì chỉ đang tức tối một chuyện liên quan đến nữ nhi của đại thừa tướng – tiểu thư Hải Đường có đêm hợp phòng với hoàng thượng, đã vậy còn được sắc phong làm Hoàng Quý Phi chính thất của ngài.
Gương mặt xinh như của nàng ta cười không nổi kể từ hôm qua đến giờ, kẻ tinh ý còn nhìn thấy Du Lan bóp nát quả quýt trong tay, mọi cử chỉ hành động lẫn biểu cảm trên khuôn mặt của Du Lan đều không qua được Huyền Trân tiệp dư. Huyền Trân khẽ lên tiếng:
"Có vẻ như vì chuyện nữ nhi của đại thừa tướng được sắc phong làm Hoàng Quý Phi lan truyền khắp hoàng cung, khiến tỷ Du Chiêu nghi đây buồn lòng phải không? Thứ cho muội nói thẳng, bệ hạ là nam nhân sẽ không cưỡng lại hồng nhan của nữ nhân đâu... Huống chi chúng ta, chỉ cần cố gắng là được rồi..."
"Tỷ có chuyện gì cần sai bảo chúng tiểu muội? Chỉ cần là việc của tỷ chúng tiểu muội sẽ giúp."
Đám phi tần chen vào nịn hót nhưng không làm nguôi đi cơn ức chế của Du Lan. Nàng ta thở dài đáp:
"Ta không muốn ai được làm Hoàng Quý Phi cả, nhất là Hải Đường. Ả ta không xứng đáng đứng đầu tam phi!"
...
Tối hôm đó ở Quốc Châu Tự diễn ra lễ hội thả đèn hoa đăng rất náo nhiệt, từ trẻ nhỏ người lớn đến già đều nô nức đón lễ hội này để cầu bình yên hạnh phúc cho ngôi làng nhỏ ở đây, hầu hết mọi người đều tập trung ở sông phía Tây để thả đèn.
"Vui quá đi, đến đây đúng vào lễ hội thả đèn hoa đăng!"
Hải Đường thích thú nói, ánh mắt chăm chăm nhìn đèn hoa sen được làm thủ công với ngọn nến lung linh. Tối nay nàng sẽ ước điều mà mong muốn tại đây.
Nàng đi lại chỗ Đằng Vân đang đứng, thấy nàng ấy đứng thẩn thần nhìn chú mục gì đấy, nàng nhìn theo hướng mắt mà Đằng Vân đang nhìn, nhẹ giọng nói:
"Cô đang nhìn vương gia sao?"
Đằng Vân giật mình quay lại nhìn Hải Đường lúng túng cảm thấy có chút xấu hổ.
"Trời ơi, thích người ta thì cứ nói đại đi, đứng nhìn người ta hoài làm gì! Mà công nhận vương gia đẹp thần đấy, dáng người đỉnh đạc, vẻ đẹp mang hơi hướng nhẹ nhàng thấu đáo. Đôi lúc cũng cảm thấy lạnh lùng nhưng không lạnh lùng bằng ai kia."
Hải Đường nói giọng đều đều, nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Ân đang đứng gần cây hoa bằng lăng tím kia, tim nàng như thốt lên khi đứng với khoảng cách này nàng chợt nhận ra dáng người anh tú kia với nụ cười tươi ẩn giấu bao lâu nay vui đùa cùng với đám trẻ, ánh mắt vương vấn bụi trần lãnh đạm, với góc nghiêng thần thánh.
"Nếu nói được thì ta đã nói rồi, sợ trong lòng vương gia có người khác thôi! Với lại ta cũng chưa tiếp xúc gì nhiều với ngài ấy cả, nên cũng không biết ngài thích gì nữa...???"
Đằng Vân nói giọng đều đều, ánh mắt vẫn hướng về Tử Khuynh đang đứng nhìn mọi người thả đèn dưới sông.
"Mẫu người như vương gia nếu như ở thời hiện đại chắc chắn sẽ lắm gái theo, cũng như cái tên lạnh lùng vô tình kia. Nếu tôi chọn, tôi sẽ chọn theo đuổi Nguyên Ân, tuy lạnh lùng nhưng biết cách quan tâm người khác đúng mực, không nói được những lời mật ngọt nhưng thấu hiểu đạo lý... Cô đi theo ta..."
Hải Đường kéo Đằng Vân đi tới chỗ Tử Khuynh khiến nàng ấy chẳng kịp định thần gì cả, Tử Khuynh quay lại đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hai người.
Nàng lấy tay Tử Khuynh và Đằng Vân đặt vào nhau mỉm cười lên giọng nói: "Chúc hai người tối nay hẹn hò vui vẻ... Tôi đang giúp cô tìm hiểu nhiều về vương gia đấy, hãy tranh thủ đi... Hy vọng sẽ có tiến triển tốt..."
Nói rồi nàng chạy đi một mạch làm hai con người như đứng hình nhìn nhau, vội buông tay với vẻ ái ngại.
Đằng Vân ở lại cùng với Hải Đường để giúp nàng chữa trị cho Nguyên Ân, hiện tại thì họ đang tá túc trong một nhà dân gần đó dừng chân qua đêm. Còn vương gia Tử Khuynh và hoàng tử Tử Thiên thì đi thăm dò tình hình xung quanh đây xem như thế nào.
Nguyên Ân đang nằm trên chiếc giường gỗ với mình trần đầy rẫy vết thương đang ứa máu, đặc biệt ở bên hông trái đang bị thương rất nghiêm trọng. Chàng đang mê man mất ý thức, hơi thở dồn dập gấp gáp, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt tái xanh của chàng.
Hải Đường dùng khăn trắng cầm máu ở vùng vết thương bên hông để Đằng Vân giữ lấy, cô cầm kim khâu hơ qua ngọn lửa của nến cho nóng lên, rồi xỏ sợi chỉ vào một cách nhanh gọn.
"Thời này không có bình truyền dịch nên sẽ khiến cơ thể dễ mất sức, đã vậy không có cồn sát trùng, dụng cụ khâu vết thương cũng không có đành phải lấy kim vá quần áo..."
Hải Đường thở dài nói, rồi cầm kim đi tới ngồi xuống bên cạnh giường, nàng tiếp lời: " Được rồi, cô bỏ cái khăn ra đi Vân Vân!"
Đằng Vân bỏ ra theo lời nàng, nhíu mày thắc mắc không biết nàng định làm gì nên lên tiếng hỏi:
"Cô định làm gì vậy Hải Đường? Cô có chắc mình làm được không vậy? Không khéo tiến bệ hạ qua bên kia thế giới luôn đấy."
"Cô nói gì vậy Vân Vân?... Yên tâm đi, tôi làm được mà..."
Hải Đường nhíu mày đáp, ánh mắt tập trung nhìn vết thương đang rỉ máu bắt đầu đưa kim đâm vào để khâu lại. Đằng Vân chỉ biết đứng đó nhìn từng động tác cử chỉ mà nàng làm, đây là lần đầu tiên nàng thấy lấy chỉ mà khâu vết thương lại.
Một lúc sau, Hải Đường khâu xong cầm lấy kéo cắt sợi chỉ thừa, rồi dùng cuộn vải trắng băng lại một cách chuyên nghiệp. Sau đó nàng nghiêng người của Nguyên Ân quay mặt vào trong bức tường, đưa tay sờ lấy bả vai phía sau bị mũi tên gâm sâu vào trong.
Nàng cầm lấy con dao nhỏ rạch một đường ở miệng vết thương, máu chảy ròng rã. Nàng khéo léo gấp cái mũi tên dính máu ra rồi mau chóng mau khâu lại.
"Này Hải Đường, sao cô không thử dùng máu của mình để trị thương cho bệ hạ nhỉ?"
Đằng Vân lên tiếng đáp, ánh mắt chăm chăm nhìn Hải Đường.
Nghe Đằng Vân nói vậy, Hải Đường cũng tò mò không biết thật sự máu của nàng có thể chữa lành vết thương cho người khác hay không.
"Vậy để tôi thử xem sao, cô mau đóng cửa lại đi, lỡ có người nhìn thấy đấy!"
Đằng Vân gật đầu "Ừ" rồi đi tới đóng cửa chặt lại. Hải Đường cầm con dao cứa một đường vào lòng bàn tay, nét mặt nàng nhăn mặt lại vì vô cùng đau. Nàng ấn mạnh cho từng giọt máu nhỏ xuống chỗ bị thương của Nguyên Ân, ngay lập tức nó lành lại không một dấu vết.
Hải Đường và Đằng Vân nhìn nhau với ánh mắt hết sức ngạc nhiên, không ngờ máu của Hải Đường lại trị thương cho người khác được.
Đằng Vân cảm thấy không vui mừng tí nào khi Hải Đường sở hữu dòng máu bất tử này mà có chút lo lắng cho nàng ấy, nàng nói nhỏ đủ để nàng ấy nghe thấy:
"Này Hải Đường, cô tuyệt đối đừng dùng máu của mình cứu người chỉ trường hợp khẩn cấp thôi. Tôi e nếu như người ngoài biết được sẽ truy lùng bắt cô để lấy máu với mục đích muốn trường sinh bất tử đấy..."
Hải Đường trầm mặt vài phút có hơi lo sợ nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nàng lên tiếng: "Đừng lo, sẽ không sao đâu!... Được rồi, cô về phòng trước đi, tôi ở đây một lát sẽ về sau!"
Đằng Vân chỉ gật đầu "Ừ" rồi quay người lẳng lặng bước đi khỏi đây.
Hải Đường khẽ thở dài, cầm lấy khăn lau đi mồ hôi trên khuôn mặt của Nguyên Ân, lúc này nàng mới thấy kĩ từng nét, tuy bề ngoài lạnh lùng khô khan và cộc cằn nhưng lại không tàn nhẫn chỉ hơi vô tâm thôi.
"Dù sao thì cũng cám ơn bệ hạ, vì người đã cứu ta. Coi như không ai nợ ai!"
...
"Sao vương gia lại ngồi ngoài đây, Tử Thiên hoàng tử đâu rồi?"
Đằng Vân cất giọng đáp, đi lại ngồi bên cạnh Tử Khuynh dưới khúc cây gỗ lớn khi thấy ngài ngồi ngoài đây một mình, ánh mắt ngài nhìn lên khoảng trời rộng bao la đầy sao kia một cách xa xăm vô định.
Ngài không quay lại nhìn Đằng Vân mà chỉ trầm giọng đáp:
"Tiểu thư vẫn chưa ngủ sao? Hoàng thượng sao rồi?"
"Ổn rồi! Mà tay ngài bị thương sao không bôi thuốc băng bó lại? Để ta vào trong lấy hộp thuốc bôi vết thương cho ngài!"
Đằng Vân đứng dậy định đi vào trong lấy thuốc thì Tử Khuynh lên tiếng đáp nhanh:
"Không cần đâu, chỉ là chút vết thương nhỏ không làm tổn hại gì ta đâu!"
Đằng Vân đành ngậm ngùi quay lại ngồi xuống, hai tay đặt lên gối chống cầm khẽ thở dài, lâu lâu đánh mắt qua nhìn Tử Khuynh, nét ngài mang sự trầm tư.
Bầu không trở nên im lìm khi không ai nói một lời nào cứ thế ngồi nhìn đi đâu đó, với dòng cảm xúc khác nhau.
...
Sáng hôm sau.
Nguyên Ân chợt giật mình tỉnh giấc, ánh mắt lờ đờ nhìn xung quanh căn phòng này một cách lạ lẫm, dường như chàng cảm thấy không còn chóng váng hay đau nhói ở cơ nữa mà vô cùng bình thường khỏe mạnh. Chàng chống tay ngồi dậy thì thấy Hải Đường đang gục đầu dưới giường ngủ một cách ngon lành giống như mèo con vậy.
Giờ chàng mới để ý vết thương ở vai và vùng hông hoàn toàn không có cảm giác đau gì cả, vén vạt áo lên xem không có một vết tích gì. Chàng nhíu mày thầm nói:
"Kì lạ? Những vết thương biến đâu mất rồi, không thể nào lại lành nhanh như thế?"
"Ửa, bệ hạ tỉnh rồi sao?"
Hải Đường vừa nói vừa ngáp ngủ, đứng dậy vươn tay lên cao, duỗi người hoạt động tay chân, rồi nhìn Nguyên Ân tiếp lời: "Người thấy trong người sao rồi? Khỏe hơn chưa?"
Nguyên Ân rời khỏi giường đứng dậy với vẻ mặt vốn dĩ lạnh lùng không bộc lộ cảm xúc gì, trầm giọng đáp: "Mọi người đâu hết rồi?"
"Không biết nữa, để ta ra ngoài xem thử!"
Dứt lời Hải Đường quay người bước đi thì bất ngờ bị Nguyên Ân nắm tay kéo phắt lại khiến nàng trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn chàng, tim nàng như thốt lên một giây tức thời.
Nguyên Ân đưa tay lên kéo vạt áo bên phải của Hải Đường xuống với ánh mắt sắc lạnh, hành động của chàng khiến Hải Đường như dựng đứng người vội hất tay chàng ra, gằn giọng nói:
"Người định làm gì ta vậy hả?... Đừng nói định giở trò bỉ ổi với ta đấy nha?"
Nguyên Ân bất mãn đẩy nàng ra đáp nhanh: "Ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi như thế nào thôi? Đầu óc ngươi suy nghĩ đen tối thì giỏi lắm."
Nói rồi Nguyên Ân quay người mở cửa đi ra ngoài đúng lúc gặp Tử Khuynh và Tử Thiên đang đi vào trong xem chàng như thế nào.
"Bệ hạ cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Tử Khuynh ôn nhu đáp, ánh mắt nhìn Nguyên Ân thể hiện sự quan tâm nhưng không quên liếc nhìn vào bên trong để xem Hải Đường đang làm gì ở trong đó.
"Ta ổn rồi, không sao cả!"
Nguyên Ân đáp với giọng dứt khoát, với nét mặt nghiêm túc.
"Cũng may nhờ có tỷ Hải Đường chữa trị cho hoàng huynh đấy, không biết tỷ làm gì mà nhìn huynh trông da vẻ hồng hào, khỏe mạnh như thể chưa bị gì. Chẳng giống như hôm qua, nhìn huynh tưởng chừng như không chịu nổi nữa, người vết thương chảy máu rất nhiều. Đã vậy còn nhiễm phong hàn trước đó nữa vậy mà huynh còn gắng gượng được."
Tử Thiên nói giọng đều đều, cảm thấy vui khi thấy Nguyên Ân không sao là may rồi nhưng ngài cũng thắc mắc nếu có chữa trị vết thương thì giờ huynh ấy vẫn còn yếu, sao lại khỏe như thế??? Tử Thiên nhíu mày tò mò nhìn Hải Đường, không biết tỷ ấy đã dùng bài thuốc trị liệu gì lại khiến hoàng huynh của ngài bình phục nhanh như vậy.
Hải Đường từ trong đi ra định lũi khi nghe những gì Tử Thiên đang nói nhưng bị ngài chặn lại không cho đi. Ngài thắc mắc hỏi:
"Này củ cải đường, tỷ đã dùng y thuật gì mà trông hoàng huy của ta bình phục nhanh vậy? Hôm qua đánh nhau với bọn sát thủ bị đâm chém thương tích đầy mình như xác chết, giờ tràn đầy sức sống vậy?"
Nguyên Ân với Tử Khuynh cũng nhìn Hải Đường với ánh mắt như chờ đợi câu trả lời.
Hải Đường ấp a ấp úng cảm thấy lúng túng không biết trả lời sao, lắp bắp nói:
"Ờ... thì ta... thì ta..."
"Hải Đường, mau xuống giúp ta chuẩn bị đồ ăn cho mọi người thôi!"
Đằng Vân từ đâu xuất hiện nắm lấy tay Hải Đường lôi đi, nàng chỉ quay đầu lại nở nụ cười thật gượng gạo rồi đi cùng Đằng Vân, khẽ thở dài nhẹ nhõm vì nàng chẳng biết trả lời sao.
"Cám ơn cô nha Vân Vân! Cũng may cô lôi tôi đi chứ tôi không biết trả lời họ sao luôn đấy!"
Hải Đường nói giọng chân thành.
"Ta hiểu mà!" Đằng Vân mỉm cười đáp.
...
"Thật sự không biết kẻ nào hôm qua muốn giết chúng ta nữa?"
Tử Thiên lên tiếng đáp với vẻ mặt có đôi chút lo lắng.
"Ta nghĩ là Thành Đô vương!"
Tử Khuynh đáp nhanh với vẻ mặt điềm tĩnh, nâng lấy tách trà hoa lài mà người trong gia đình cho tá túc chuẩn bị uống vài ngụm.
"Ta cũng nghĩ giống hoàng thúc, vì chỉ có Thành Đô vương mới có hiềm khích với ta... Ngay từ đầu ta lên ngôi, hắn đã không hài lòng, kéo những quan đại thần về phe mình để âm mưu chống đối và lật đổ ta..."
Nguyên Ân nói giọng trầm thấp, nét mặt băng lãnh cùng với ánh mắt lãnh đạm.
Tử Thiên khẽ thở dài lắc đầu ngán ngẩm đáp: "Dù sao cũng người trong hoàng tộc sao nỡ lại giết nhau đến thế? Thúc ấy thật sự muốn có được ngai vị hay sao?... Thôi mặc kệ đi, giờ phải lo tình hình ở Quốc Châu Tự như thế nào."
"Ăn sáng thôi mọi người!"
Hải Đường nói giọng cao vút, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười tỏa nắng. Nàng cùng với Đằng Vân đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, ánh mắt ai nấy đều cảm thấy ngờ ngợ nhìn đĩa đồ ăn. Nó bao gồm trứng được chiên giống như mặt trời, có vài lát dưa chuột và nước tương đậu, miếng thịt bò được chiên chín đều hai mặt, ngoài ra còn có bánh mì nóng hổi mà nàng đã phải nhem nhuốc đủ kiểu tốn công mới làm được, khoai tây chiên và bánh bao nhân thịt.
"Món gì mà lạ vậy tỷ?" Tử Thiên thắc mắc nhìn nàng hỏi.
Nàng cười một cách ngô nghê đáp: "Trời ạ, đây là trứng ốp la là trứng chiên đấy với bò bít tết ăn kèm với dưa chuột và bánh mỳ, nói thịt bò chứ thịt heo đấy nhưng miễn ăn được là được... Đằng Vân ngồi xuống ăn đi... chúc mọi người ăn ngon miệng nha!"
Nói rồi, nàng cầm lấy ổ bánh mì gặm một cách ngon lành, còn chấm kèm nước tương với trứng ốp la.
Tử khuynh, Đằng Vân với Tử Thiên nhìn Hải Đường ăn rất tự nhiên, rồi cũng lưỡng lự chần chừ ăn đại nhưng cảm thấy cũng dễ ăn chứ không đến nỗi nào. Riêng Nguyên Ân cứ ngồi bơ ra đó nhìn những đĩa đồ ăn mà không biết cái gì.
Hải Đường thấy vậy, vớ lấy cái bánh bao cho vào miệng Nguyên Ân khiến chàng chẳng kịp phản ứng gì cầm lấy bánh bao quay sang nhìn nàng. Nàng đáp:
"Ăn đi, ngon lắm đấy! Ta không bỏ thuốc độc vào đấy đâu mà lo!"
"Huynh ăn thử đi, ngon lắm đấy! Công nhận tỷ nấu ăn ngon thật, về hoàng cung nhất định phải ăn đồ ăn tỷ nấu!"
Tử Thiên mỉm cười đáp, ăn một cách ngon lành.
Hải Đường cười "hì hì" đưa tay xoa lấy đầu Tử Thiên như đứa em trai của mình vậy.
Nguyên Ân cũng đành phải ăn vì không thể để cái bụng đói được.
...
Sau khi ăn uống no nê, bọn họ bắt đầu đi lòng vòng xung quanh khu làng cũng như vùng đất ở Quốc Châu Tự. Hải Đường cùng với Đằng Vân vừa đi vừa đùa giỡn với nhau rất vui vẻ.
Ở nơi đây nguyên một bãi đất trống ở hoang chẳng có người dân nào trồng cây gì cả. Gần đây một con sông, ngày ngày họ chỉ đi bắt cá không thì lên núi bẻ măng, bắt thú rừng sống qua ngày. Ở ngôi làng Quốc Châu Tự ít được biết đến nên việc giao thương buôn bán cũng hạn hẹp mà còn cách xa kinh thành.
"Công nhận ở đây yên bình mát mẻ quá đi, mà sao nguyên khu đất rộng vậy mà bỏ hoang vậy trời..."
Hải Đường lên tiếng đáp, ánh mắt nhìn quanh đây với vẻ khó hiểu, khẽ cúi xuống xem đất như thế nào.
"Tối qua đệ có đi thăm dò, người dân ở đây nói cách đây một tháng trước có một cơn lũ quét qua khu đất này, khiến mùa màng mất trắng. Năm nào cũng vậy, nên họ cũng chẳng biết trồng cây gì để thu hoạch trước mùa lũ lụt diễn ra nữa. Còn thêm đất đỏ lẫn đến nên khi lũ qua sẽ tạo thành bùn không trồng được cây gì cả."
Tử Thiên nói giọng đều đều theo những gì mà ngài đã thu thập được từ người dân sống ở đây.
Vương gia Tử Khuynh nhấc chân đi vài bước với dáng vẻ khoan thai, ánh mắt quan sát xung quanh một cách rất tập trung, ngài ôn tồn đáp:
"Nếu lũ lụt vậy tại sao chúng ta không đắp đê từ đoạn con sông phía Tây kia, để cho dòng chảy đi hướng khác mà không làm ảnh hưởng đến đất cũng như mùa màng?"
Nguyên Ân nhanh chóng đáp lại: "Vậy thì ta sẽ cho người đắp đê ở đoạn sông phía Tây đó! Có lẽ sẽ cải thiện tình hình này!"
Sau khi xem xét mẫu đất ở đây với vốn hiểu biết hạn hẹp và kiến thức địa lý ít ỏi của mình, Hải Đường đứng dậy, một cơn gió thổi thoảng qua làm tà áo lay động, nàng cười cười thầm nghĩ: "Khổ, ước gì có chị google ở đây thì tốt biết mấy, thôi thì nói bừa vậy!"
"Tỷ có cao kiến gì không? Lúc ở Vương Phủ, tỷ có đưa ra một số loại cây trồng mà?"
Tử Thiên nhìn Hải Đường lên tiếng đáp.
"Ừ thì... Nói chung có đắp đê kiểu gì thì đất ở đây cũng vậy thôi, vì vốn dĩ nó là đất bùn và đầm lầy chứ không phải đất đỏ hay đất đen mà mọi người nói... Cho nên theo ta thì nên trồng khoai lang xen canh với đậu nành hay bí ngô... À khoan đất bùn thì sao không trồng sen hay súng nhỉ... Trời ạ, đúng rồi nên trồng sen với súng đi à còn nuôi thêm cá ở dưới đầm sen nữa vô cùng thích hợp... Chúng ta sẽ thu được rất nhiều thứ từ sen mà còn có cá nữa, có thể chế biến nhiều món ăn."
Hải Đường nói giọng đều đều theo sự hiểu biết của mình, cũng may cái này nàng đã coi qua TV nên chắc chắn có thể áp dụng được.
"Tỷ thật thông minh đấy, vậy mà không ai nghĩ ra cả!"
Tử Thiên tỏ ra lòng ngưỡng mộ với cao kiến này của Hải Đường.
Hải Đường chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng khi nghe lời khen của Tử Thiên, trước giờ ở cái thời đi học phổ thông ai cũng chê nàng học dốt với thành tích tệ hại, đầu óc bã đậu vậy mà nàng đã đậu thủ khoa đại học y khiến ai cũng phải ngỡ ngàng cả. Ở cái thời này nàng còn có thể vận dụng kiến thức mình biết sơ sơ vào cũng làm nên chuyện tốt.
"Được rồi, cứ làm theo lời của hoàng thúc cho đắp đê để ngăn lũ và trồng sen nuôi cá theo ý của Hải Đường đi!"
Nguyên Ân nói giọng dứt khoát với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc pha sự lạnh lùng.
"Trời ơi, ở đâu có cây táo xum xuê quả thế này... Tử Thiên mau mau lại hái giúp tỷ đi, tỷ muốn ăn!"
Hải Đường thốt lên khi phát hiện ra cây táo ở phía đằng kia nên kéo tay Tử Thiên lôi tới đo, bắt ngài hái cho bằng được.
Tử khuynh chỉ biết mỉm cười vì hành động ngây ngô của nàng, còn Nguyên Ân cũng cong môi cười vì có lẽ nhờ có Hải Đường nên mọi người mới có cảm giác vui vẻ như thế này.
Tử Thiên giơ tay với lấy quả táo chín đỏ mộng ngắt lấy đứa cho Hải Đường, cười đáp:
"Của tỷ đây, ăn đi! Có tỷ vui thật đấy, lần này về cung, đệ sẽ qua chỗ tỷ chơi thường xuyên luôn, được tỷ bà trò nấu những món cho ăn... À còn nữa được nghe tỷ hát!"
Hải Đường đưa tay xoa đầu Tử Thiên cười thật tươi, đưa tay định cầm lấy quả táo thì bị Nguyên Ân giật lấy đưa quả khác cho nàng, nàng đơ ra đáp:
"Ơ, cái con người này thật là... Đổi cho ta quả xanh lè chua sao mà ăn?... Cho Vân Vân này! Tử Thiên hái quả khác cho tỷ đi!"
Hải Đường bỏ quả táo xanh vào tay Đằng Vân lườm mắt nhìn Nguyên Ân rồi kéo Tử Thiên đi chỗ khác. Đằng Vân ngơ ngác nhìn quả táo trong tay dở khóc dở cười đáp:
"Táo xanh này sao mà ăn đây?"
"Ăn quả này đi!"
Tử Khuynh đổi cho Đằng Vân rồi lướt đi qua mặt nàng một cách chậm rãi, khiến nàng có chút ngạc nhiên chỉ biết mỉm cười nhìn bóng dáng phía sau ngài.
...
Ở trong cung
Du Lan đang ngồi tập trung ăn quýt do cung nữ bốc vỏ. Đôi khi, người ta dùng sự lạnh nhạt lẫn vẻ cao ngạo để phô trương thân thế của mình, Du Chiêu Nghi không đám phi tần kia ra gì chỉ đang tức tối một chuyện liên quan đến nữ nhi của đại thừa tướng – tiểu thư Hải Đường có đêm hợp phòng với hoàng thượng, đã vậy còn được sắc phong làm Hoàng Quý Phi chính thất của ngài.
Gương mặt xinh như của nàng ta cười không nổi kể từ hôm qua đến giờ, kẻ tinh ý còn nhìn thấy Du Lan bóp nát quả quýt trong tay, mọi cử chỉ hành động lẫn biểu cảm trên khuôn mặt của Du Lan đều không qua được Huyền Trân tiệp dư. Huyền Trân khẽ lên tiếng:
"Có vẻ như vì chuyện nữ nhi của đại thừa tướng được sắc phong làm Hoàng Quý Phi lan truyền khắp hoàng cung, khiến tỷ Du Chiêu nghi đây buồn lòng phải không? Thứ cho muội nói thẳng, bệ hạ là nam nhân sẽ không cưỡng lại hồng nhan của nữ nhân đâu... Huống chi chúng ta, chỉ cần cố gắng là được rồi..."
"Tỷ có chuyện gì cần sai bảo chúng tiểu muội? Chỉ cần là việc của tỷ chúng tiểu muội sẽ giúp."
Đám phi tần chen vào nịn hót nhưng không làm nguôi đi cơn ức chế của Du Lan. Nàng ta thở dài đáp:
"Ta không muốn ai được làm Hoàng Quý Phi cả, nhất là Hải Đường. Ả ta không xứng đáng đứng đầu tam phi!"
...
Tối hôm đó ở Quốc Châu Tự diễn ra lễ hội thả đèn hoa đăng rất náo nhiệt, từ trẻ nhỏ người lớn đến già đều nô nức đón lễ hội này để cầu bình yên hạnh phúc cho ngôi làng nhỏ ở đây, hầu hết mọi người đều tập trung ở sông phía Tây để thả đèn.
"Vui quá đi, đến đây đúng vào lễ hội thả đèn hoa đăng!"
Hải Đường thích thú nói, ánh mắt chăm chăm nhìn đèn hoa sen được làm thủ công với ngọn nến lung linh. Tối nay nàng sẽ ước điều mà mong muốn tại đây.
Nàng đi lại chỗ Đằng Vân đang đứng, thấy nàng ấy đứng thẩn thần nhìn chú mục gì đấy, nàng nhìn theo hướng mắt mà Đằng Vân đang nhìn, nhẹ giọng nói:
"Cô đang nhìn vương gia sao?"
Đằng Vân giật mình quay lại nhìn Hải Đường lúng túng cảm thấy có chút xấu hổ.
"Trời ơi, thích người ta thì cứ nói đại đi, đứng nhìn người ta hoài làm gì! Mà công nhận vương gia đẹp thần đấy, dáng người đỉnh đạc, vẻ đẹp mang hơi hướng nhẹ nhàng thấu đáo. Đôi lúc cũng cảm thấy lạnh lùng nhưng không lạnh lùng bằng ai kia."
Hải Đường nói giọng đều đều, nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Ân đang đứng gần cây hoa bằng lăng tím kia, tim nàng như thốt lên khi đứng với khoảng cách này nàng chợt nhận ra dáng người anh tú kia với nụ cười tươi ẩn giấu bao lâu nay vui đùa cùng với đám trẻ, ánh mắt vương vấn bụi trần lãnh đạm, với góc nghiêng thần thánh.
"Nếu nói được thì ta đã nói rồi, sợ trong lòng vương gia có người khác thôi! Với lại ta cũng chưa tiếp xúc gì nhiều với ngài ấy cả, nên cũng không biết ngài thích gì nữa...???"
Đằng Vân nói giọng đều đều, ánh mắt vẫn hướng về Tử Khuynh đang đứng nhìn mọi người thả đèn dưới sông.
"Mẫu người như vương gia nếu như ở thời hiện đại chắc chắn sẽ lắm gái theo, cũng như cái tên lạnh lùng vô tình kia. Nếu tôi chọn, tôi sẽ chọn theo đuổi Nguyên Ân, tuy lạnh lùng nhưng biết cách quan tâm người khác đúng mực, không nói được những lời mật ngọt nhưng thấu hiểu đạo lý... Cô đi theo ta..."
Hải Đường kéo Đằng Vân đi tới chỗ Tử Khuynh khiến nàng ấy chẳng kịp định thần gì cả, Tử Khuynh quay lại đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hai người.
Nàng lấy tay Tử Khuynh và Đằng Vân đặt vào nhau mỉm cười lên giọng nói: "Chúc hai người tối nay hẹn hò vui vẻ... Tôi đang giúp cô tìm hiểu nhiều về vương gia đấy, hãy tranh thủ đi... Hy vọng sẽ có tiến triển tốt..."
Nói rồi nàng chạy đi một mạch làm hai con người như đứng hình nhìn nhau, vội buông tay với vẻ ái ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.