Hoàng Quyền

Chương 31

Thiên Hạ Quy Nguyên

12/09/2018

Type: balaxatt

Loan bội đặt xuống, trong điện lặng ngắt như tờ, người ta nghe rõ tiếng vàng ngọc va vào nhau trong trẻo.

Trái tim của vô số người bắt đầu đập thình thịch.

Sở vương phong lưu khắp đế kinh, song sự phong lưu của y chủ yếu là hướng ra ngoài, chứ hình như không có hứng thú phát triển vào trong. Những người rãnh rỗi có thể không ngừng nghe nói y vung tiền hoang phí cho vị hoa khôi nào đó ở thanh lâu nào đó, nhưng khó mà thấy y nạp thiếp cưới vợ. Đến nay trong vương phủ của y chỉ vẻn vẹn vài cơ thiếp, mà còn là của Hoàng đế ban thưởng, Thái tử tặng, các huynh đệ nhét cho.

Nghe nói ban đầu đội ngũ cơ thiếp còn tương đối đông, rồi cứ qua một khoảng thời gian lại vừa hay chết đi một hai người, bây giờ chỉ còn vài người trụ lại được, đều cẩn thận biến mình thành văn vật sống, Sở vương không đến đào xới thì kiên quyết không mơ đến ngày thấy ánh mặt trời.

Rất nhiều người nghĩ phải chăng y sơ suất đánh mất loan bội rồi, đời này không định phô ra trước mắt thế nhân.

Đến hôm nay, coi như cuối cùng cũng có cái để mong chờ.

“Hôm nay Dịch Nhi thật hào hứng”. Đáy mắt Thiên Thịnh đế lóe lên sự kinh ngạc, ông nhìn lướt một vòng qua gương mặt của tất cả khuê tú. Ông khá hiểu đứa con này, nếu trong tiệc mà không có người mà y cảm thấy hứng thú, thì y sẽ không lấy loan bội ra.

Đương nhiên, ông nhìn qua tất cả, chỉ bỏ sót một mình Phượng Tri Vi.

“Phụ nữ có chồng”, đã xấu còn điên, liên quan gì đến nàng.

“Những năm qua đều chơi các trò hề về thi từ”. Thường Quý Phi bàn bạc với Hoàng đế, “Hôm nay có thể chơi trò khác mới mẻ hơn”.

“Thử hỏi xem đám nhỏ có ý tưởng gì hay không?” Hoàng đế mỉm cười căn dặn.

“Bệ hạ, nương nương” . Một cô gái áo vàng đứng lên, việc tốt quyết chẳng nhường ai, đầu tiên là quay bốn phía vái chào một cách duyên dáng, phong thái tao nhã, khiến mọi người đều khen ngợi, phong tư tuyệt hảo!

Lại nhìn gương mặt dịu dàng mỹ lệ, mày ngài cong cong, là tài nữ nổi danh khắp đế kinh, con gái thương thư bộ Lại – Hoa Cung Mi.

Nhìn đâu cũng thấy thích hợp, ngoài nàng ta ra, còn ai xứng đáng nữa chứ.

Hoa Cung Mi đảo đôi mắt sáng, hết sức hài lòng vì mình được mọi người chú ý, thần thái càng thêm ung dung, giọng nói lại càng thêm dịu dàng, lại cười thưa : “Bệ hạ, nương nương, các vị điện hạ, thần nữ có một chủ ý nông cạn.”

“Nói đi”. Sắc mặt Thường Quý phi có phần lạnh nhạt, bà hơi cáu vì nàng ta đoạt mất hào quang của điệt nữ nhà mình.

“Triều đình ta hiện đang có chiến sự, muôn vàng tướng sĩ oai hùng sắt thép, thân là nữ nhi khuê các, dẫu không thể cùng ra chiến trường, nhưng cõi lòng luôn ngóng trọng theo.” Hoa Cung Mi mỉm cười, “Thần nữ đề nghị, hôm nay chúng ta mô phỏng cách đối chiến trên sa trường, cho các bên tự do khiêu chiến, lại lấy tiếng trống trận để tính thời gian, đánh ba tiếng trống phải xong câu văn, vượt quá thời gian này là thua, để bày tỏ lòng kính trọng đối với những tướng sĩ tắm máu vì nước trên tiền tuyến, cũng để trợ uy cho Thiên thịnh ta toàn thắng Đại Liêu, không biết ý các quý nhân như thế nào ạ?”

Đây là hình thức kiểm tra cả tài năng lẫn sự nhanh trí, khiêu chiến lẫn nhau, đánh ba tiếng trống là phải đáp trả, so với kiểu ra một đề cho mọi người thong thả viết thì không biết khó hơn gấp bao nhiêu lần.

Thường Quý phi nhíu mày, điệt nữ nhà mình tuy có tài văn chương có điều không đủ nhanh nhẹn, đang nghĩ xem phải làm sao để bác bỏ, thì Thiên Thịnh đế ngồi bên đã nhướng mày cười nói: “Hay, cách này hay lắm, để xem đánh ba tiếng trống, chúng nữ tranh tài, mới mẻ thú vị, cứ như vậy đi.”

Thường Quý phi than thầm, hiểu rõ Thiên Thịnh đế canh cánh chiến sự, đề xuất này của Hoa Cung Mi coi như nói trúng ý nguyện của ông, đành phải mỉm cười sai người đi lấy trống. Chẳng bao lâu sau trống đã được đưa tới, đặt ở tiền đường bên dưới bậc thềm.

“Không biết các thần nữ có đủ tư cách để mới Sở Vương điện hạ tự tay đánh trống chăng?” Hoa Cung Mi liếc nhìn Ninh Dịch, tươi cười.

Ninh Dịch nâng ly rượu, nhẹ nhàng nhấp môi, ngước mắt mỉm cười với nàng ta.

Hoa Cung Mi mừng rỡ.

“Không được”.

Hoa Cung Mi xấu hổ đúng ngây ra như phỗng, Thất hoàng tử ngồi bên đã cười bảo: “Lục ca làm sao có thể đi đánh trống? Lỡ đâu huynh ấy muốn thiên vị tiểu thư nhà nào, dùi trống kia chần chừ chẳng hạ xuống, thì biết phải làm sao?”

Khắp sảnh cười ồ, nhanh chóng hóa giải cảnh khó xử của Hoa Cung Mi. Nàng ta cũng lợi hại vô cùng, thừa dịp cười nói: “Dạ, may mà có Vương gia gợi ý, là tiểu nữ suy nghĩ không chu đáo. “Một câu nhẹ nhàng gạt qua, rồi nàng ta cúi người trước thủ tọa, “Vẫn nên mời bệ hạ đích thân chỉ định người đánh trống thì tốt hơn.”

“Vậy xin phiền Hách Liên thế tử.” Thiên Thịnh đế đảo mắt, cảm thấy Hách Liên Tranh là khách ngoài, ít mối quan hệ dây dưa hơn bất kỳ ai khác, chọn gã là thích hợp nhất.

Hách Liên Tranh rất bất mãn, lẩm bẩm: “Ta nổi trống tức là lên chiến trường, cớ gì lại bắt ta nổi trống vì trò chơi của một đám đàn bà con gái.”

Phượng Tri Vi liếc gã, nhắc nhở, “ Thế tử, người ngồi bên cạnh ngài cũng là đàn bà đấy.”

Quầng sáng nhàn nhạt từ những ngọn đèn đỏ rọi lên mặt ông bốn bề yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lật giấy soàn soạt. Mọi người nín thở, nhìn chằm chằm vào sắc mặt Thiên Thịnh đế.

“Người là tiểu di.” Hách Liên Tranh không hề đỏ mặt, “Tiểu di là bề trên.”

“Đi đi.” Phượng Tri Vi đẩy gã, “Vì cái việc cỏn con này mà kháng chỉ thì thật không đáng.”

Hách Liên Tranh đưa tay lên nốc cạn ly rượu, xắn ống tay áo sải bước qua đó, vừa đi vừa bồn chồn không yên, ngoái đầu lại dặn: “Nhưng cô đừng tham gia, người ta cưới vợ không phải chuyện của cô.”

“Làm gì có chuyện đó.” Phượng Tri Vi đuổi gã, “Ai cưới vợ cũng không liên quan đến tôi”.

Nàng rót một ly rượu uống xuống, nghĩ thầm chơi cái gì mà chơi chứ? Thiên Thịnh đế rõ ràng để mắt đến Hoa Cung Mi, luật chơi khó cỡ này chẳng phải là dàn xếp cho nàng ta thắng? Cũng phải, tuy Hoa gia ở vào vị trí cao, nhưng là một gia tộc có thế lực yếu ớt, Thiên Thịnh đế nhất định là không muốn Ninh Dịch cưới một tiểu thư danh gia có thế lực hùng hậu, khác nào hổ mọc thêm cánh.

Hách Liên Tranh ngồi dưới cái trống, tung đi tung lại dùi trống trong tay. Hoa Cung Mi ngẩng đầu mỉm cười đứng giữa đám đông, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua các bàn tiệc, những cô gái chạm ánh mắt của nàng ta đều thấp thỏm bất an, sợ bị nàng ta thách đấu. Nụ cười của Hoa Cung Mi bởi thế càng thêm đắc ý.

Cuối cùng cũng có người không cam tâm bị chèn ép.

“Bệ hạ, thần nữ có ý kiến khác.” Cô gái đứng lên mặt áo tím, xinh xắn thanh tú, phong tư yểu điệu mà giọng nói lại có phần vang dội, “Tài văn chương chia làm cao thấp, cấu tứ nhanh lẹ chưa chắc đã đại diện cho tài năng xuất chúng. Cách so này là không công bằng!”

Thiên Thịnh đế giật mình, Thường Quý phi nhận ra đây là tôn nữ của Thứ phụ Hồ Thánh Sơn, lập tứ cười bảo: “Hồ tiểu thư có cách gì hay, hãy cứ nói đừng ngại.”

Tiểu thư Hồ gia Hồ Tĩnh Thủy cúi, người, cao giọng nói: “Nếu đã nhằm tạo uy cho chiến sĩ tiền phương, thì mọi người đều đồng ý tham gia cuộc thi này. Phương án của thần nữ là Thế tử đánh ba tiếng trống, mỗi người viết ra đề mục của bản thân rồi nộp lên, sau đó đề bệ hạ và nương nương dựa vào độ khó mà chọn ra ba đề mục đứng đầu gọi là tam giáp, cho các thần nữ tự xin trả lời. Nhưng trước khi có người xin trả lời, ta chỉ báo tên người ra đề mà không nói rõ nội dung đề mục, để các thần nữ tự khiêu chiến đề mục, bệ hạ nghĩ sao ạ?”

Trong lòng Hồ Tĩnh Thủy hiểu rõ, một khi để cho Hoa Cung Mi tùy ý khiêu chiến như thế, khí thế của người khác chưa chi đã yếu đi vài phần. So với phương án để nàng ta một mình chơi trội thì chẳng thà kéo hết mọi người xuống nước, không chừng còn nảy ra một người có thể khuất phục nàng ta. Cho dù không ai có thể ngăn chặn nàng ta, thì chọn ra tam giáp đứng đầu cũng phòng ngừa nàng ta độc chiếm đầu bảng, nghiễm nhiên trở thành người được chọn cho vị trí Sở Vương phi.

Những quốc yến tuyển người kiểu này vốn cũng chỉ là quy tắc bất thành văn, là một ý đồ, chứ không có quy định nào nói người đứng đầu nhất định phải là Vương phi. Dù sao việc lập phi cũng là việc hệ trọng, phải cân nhắc đến rất nhiều điểm.

Nàng ta tự nhận dù mình không chiếm được ngôi đầu bảng, thì tam giáp cũng không thành vấn đề; mà Hoa Cung Mi tự phụ quá mức, chắc gì đã không cúp đuôi chạy về ở câu hỏi của người nào đó.

Phượng Tri Vi bình thản uống rượu, thầm nghĩ vị Hồ tiểu thư này tâm kế đa đoan, với cách so tài này, dù câu trả lời đằng sau không xuất sắc, nhưng chỉ cần ra đựợc câu hỏi hay, được chọn làm tam giáp đứng đầu thì cũng vớt vát được chút mặt mũi, còn hơn là bị chèn ép đến ngạt thở.

Hoa Cung Mi cũng không có ý kiến gì, đổi đi đổi lại cách thức thi tài thì đã làm sao? Có thể thay đổi sự thật là nàng ta đứng đầ Đế Kinh không?

Thiên Thịnh đế trầm ngâm giây lát, dù ông có lòng muốn dàn xếp nhưng không tiên làm quá, lập tức đồng ý. Nội thị liền đi phát giấy bút cho tất cả moị vị khách, trừ các Hoàng tử ra.

Ninh Dịch bỗng bật cười nói: “Cách này rất hay, các vị tiểu thu vất vả rồi, tiểu vương xin kính các vị một chén trước.”

Y nhẹ nhàng bước xuống thềm, chắp tay kính rượu, tự mình uống cạn trước tiên. Đôi mắt như mặc ngọc quét qua, mặt mũi ai nấy đều đỏ gay như ráng chiều, vội vàng cạn chén.

Phượng Tri Vi nâng chén lên, trong chén nổi bập bền một viên sáp.

Vừa nãy, Ninh Dịch lựa lúc mọi người ngửa đầu uống rượu, búng một viên sáp vào trong ly rượu của nàng.

Phượng Tri Vi lẳng lặng nhặt viên sáp ra, nghiền nát trong tay áo, thu được một tờ giấy nhỏ viết: “Sách lược bình phiên.”

Đây là gian lận hả? Phượng Tri Vi vò nát tờ giấy, có phần đăm chiêu – triều đình Thiên thịnh chỉ có một vị phiên vương khác họ,đó là Trưởng Ninh Vương phong ở Tây Bình Đạo. Năm ấy trong các khai quốc công thần, lão Trường Ninh vương gần như giúp Thiên Thịnh đế đánh hạ nửa giang sơn, nếu nói khoa trương một chút thì khi ấy lão Trường Ninh vương muốn tự lập mình làm Hoàng đế cũng được, cuối cùng lại nhừơng lại cho Thiên Thịnh đế, cho nên sau khi lập quốc đã được phong thưởng rất hậu hĩnh. Tuy nhiên, Đế vương chính là như thế, tặng ngươi quà sớm muộn gì cũng sẽ đòi về, cho ngươi ăn sớm muộn gì cũng bắt ngươi phải nôn ra. Vả lại tiểu Trường Ninh Vương mới lên kế vị là Lộ Chi Ngạn lại nuôi quân tự giữ, bằng mặt không bằng lòng với triều đình, những quan viên trong đất của hắn đều do hắn tự chọn, triều đình không thể can thiệp vào. Cho nên mấy năm nay, Thiên thịnh đế nhìn bề ngoài có vẻ bình chân như vại, ân sủng đầy đủ, nhưng đáy lòng nhất định đã khắc sâu chuyện này.

Ý của Ninh Dịch là muốn nàng dùng đề mục này để tranh đoạt tam giáp đứng đầu sao?

Dùng đề mục này?

Phượng Tri Vi cười cười, trong nét cười thấp thoáng vẻ giễu cợt. Ngước mắt nhìn lên, Hoa Cung Mi đứng chếch phía đối diện không hiểu sao rạng rỡ mặt mày, gương mặt kíc động đến nỗi ửng đỏ.

Thế này là sao? Uống say rồi hả?

Hách Liên Tranh đã sớm mất kiên nhẫn, hét to: “Nổi trống!”

Các tiểu thư vội vàng bày giấy bút ra.

“Tùng…tùng…tùng…”

Tiếng trống rất thong thả, nhưng có kéo dài đến đâu cũng đến lúc phải dừng.

Phượng Tri Vi vẫn cứ thờ ơ uống rượu, cho đến khi tiếng trống thứ hai tắt dần mới lười nhác viết xuống vài chữ.

Những cuộn giấy được phong kín rồi nộp lên, Thiên Thịnh đế xem qua từng cuộn một.

Quầng sáng nhàn nhạt từ những ngọn đèn đỏ rọi lên mặt ông, bốn bề yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lật giấy soàn soạt. Mọi người nín thở, nhìn cằm chằm vào sắc mặt Thiên Thịnh đế.

Chỉ có hai người, thần thái vẫn tự nhiên như trước.

Một người là Ninh Dịch, vẫn không ngừng xem xuân cung, cứ như người tuyển không phải là phi tử của y.

Người kia là Phượng Tri Vi, đang len lén mang “Cổ Nguyệt Thuần” trên bàn bên cạnh về bàn mình.

Nàng không phải sâu rượu mà, thật đó, nàng chỉ thương Hách Liên Thế tử đến giờ còn chưa uống được mấy ngụm thôi.

Ánh đèn sáng rực, chiếu rõ mọi biểu cảm trên gương mặt của thiên Thịnh đế. Phần lớn thời gian là sóng yên biển lặng, bỗng ông nhẹ nhàng “ơ” lên một tiếng, cầm một cuộn giấy lên đọc.

Có người siết chặt khăn tay.

Có người ngồi thẳng dậy.

Thiên Thịnh đế đọc một hồi rồi lại buông xuống, mọi người thở dài thườn thượt không biết là thất vọng hay vui sướng.

Thiên Thịnh đế càng lật càng nhanh, trái tim mọi người dường như cũng bị lật đi lật lại, đảo lộn đến không phân cao thấp, bất ngờ Thiên Thịnh đế ngừng tay.

Ông nhặt cuộn giấy kia ra, đọc đi đọc lại, bỗng dưng phì cười.

Thường quý phi ngồi bên cạnh tò mò ngó sang, rồi rút khăn tay ra che miệng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau hết sức tò mò, Công chúa Thiều Dịch cậy mình được nuông chiều, cất bước lên đài, thò đầu ra ngó, rồi vui vẻ ôm bụng cười ha ha đi xuống.

Ninh Dịch vẫn bình thản xem xuân cung cuối cùng cũng hơi sốt ruột, buông xuân cung đồ xuống ngoái đầu nhìn lại. Thất hoàng tử đã đứng dậy bước qua, liếc nhìn một lượt, đi xuống với vẻ mặt kì quái, vừa nhìn thần sắc kia là biết đang phải khổ sở nhịn cười.

Ninh Dịch ngước mắt nhìn hắn, Thất hoàng tử im bặt không nói, liếc xéo sang y, liếc trái một cái lại liếc phải một cái. Ninh Dịch dằn mạnh ly rượu đánh “cốp” ột tiếng, rượu văng tung tóe.

Thất hoàng tử hoảng sợ, biết y đã bị khiêu khích đến đỉnh điểm rồi, bèn vội vàng chạy sang ghé tai y thì thầm vài câu.

Ninh Dịch mặt mũi tái xanh.

Nhìn kĩ, thì thấy ly rượu bằng vàng ròng trong tay y hình như đã hơi biến dạng.

Phượng Tri Vi nhìn ly rượu kia với vẻ thương hại, cảm thấy những thứ đặt gần Sở vương điện hạ đều thật đáng thương.

Thiên Thịnh đế cười cả buổi, mới đặt cuộn giấy kia sang một bên, là vị trí số một.

Thường quý phi lại đưa tay che miệng, thắt lưng Thiều Ninh vừa thẳng lại đã tiếp tục cong xuống. Thất hoàng tử ghé tai Vương phi thì thào, Vương phi vội vã tìm khăn tay, những Hoàng tử còn lại đều tò mò ló đầu lên nhìn, sau đó ồ lên, mỗi người rúc vào trong một xó mà cười.

Chén rượu trong tay Ninh Dịch đã vỡ vụn thành những mảnh vàng mỏng.

Y ngước lên, đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên người Phượng Tri Vi.

Phượng Tri Vi bắt chước Cố thiếu gia, trưng ra bộ mặt ngốc với y.

Ninh Dịch giật mình, ánh mắt thấp thoáng nét hoài nghi. Bấy giờ Thiên Thịnh đế đã chọn đủ đề mục tam giáp, lại liếc đề mục tam giáp kia, thoáng chóc sắc mặt có phần phức tạp, rồi lại cười nói: “Những đề mục hôm nay kể cũng rất khá, những thế gia hoàng triều Thiên Thịnh ta, thật nhiều tài nữ.”

Hoa Cung Mi tỏ ra đắc ý, bắt đầu sửa sang y phục, chuẩn bị lĩnh thưởng.

“Chọn ba đề tài này đi.”. Thiên Thịnh đế buộc ba dãy băng tơ tằm mang ba màu vàng, bạc, trắng lên ba cuộn giấy, rồi ra hiệu cho nội thị công bố.

Mọi người ngồi thẳng lại, ánh mắt sáng rực.

Nội thị lấy cuộn giấy thứ ba, đầu tiên là báo tên thám hoa.



“Con gái Thượng thư bộ Lại, Hoa thị.”

Mọi người ồ lên, Hoa Cung Mi tái mặt.

Tại sao không phải là trạng nguyên!

Đề mục của Hoa Cung Mi chỉ đứng thứ ba, điều này nằm ngoài dự liệu của mọi người. Họ ngây ra một lúc, phần đông lại cảm thấy vui mừng.

Thu Ngọc Lạc tài nằng thua kém, tự cảm thấy mình không mong lọt vào tam giáp, thấy Hoa Cung Mi hồn xiêu phách lạc thì vừa hả hê lại có phần lo lắng, sốt ruột hỏi nàng ta: “Biết làm sao bây giờ? Tỷ tỷ điên của muội liệu có thể đứng thứ nhất đước không?”

Tâm tư của Hoa Cung Mi không đặt ở Phượng Tri Vi, vị hôn thê của Hô Trác thế tử không phải đối thủ cạn tranh của nàng ta, chỉ bất bình vì Phượng Tri Vi nổi trọi như vậy mà thôi. Giờ lại nghe câu này, bèn cười nhạt đáp: “Người trong thiện hạ có chế sạch, cũng không đến lượt tỷ tỷ của muội!”

“Cuốn Bảng Nhãn” Nội thị báo: “ Tôn nữ của Càn Nguyên các ĐẠi học sĩ Hồ Thánh Sơn, Hồ thị.”

Hồ TĨnh Thủy khẽ mỉm cười, rồi lại tỏ ra hơi thất vọng và ngạc nhiên.

Nàng ta chuẩn bị rồi mới đến, đề mục đã được chỉ bảo, sao còn có người vượt qua được nàng ta?

“Cuốn trạng nguyên.” Nội thị ngân nga dài ngoẵng, mọi người ngóng nhìn bằng đôi mắt sáng trưng, nín thở - hai cô giá ưu tú nhất, có tài danh nhất chẳng qu chỉ đứng thứ hai và thứ ba, còn ai có thể vượt qua các nàng?

Các tiểu thư đưa măt nhìn nhau, thấy ai cũng có thể, mà ai cũng không thể.

Nhưng chẳng ai liếc Phượng Tri Vi lấy một cái.

Ninh Dịch tự rót tự uống, thần thái đã khôi phục vẻ khoan thai tự đắc, còn vương chút hả hê.

Hách Liên Tranh ngán ngẫm nghịch dùi trống, dù sao cũng không thể là Phượng Tri Vi, nàng sẽ không cố ý đi tranh vị trí Vương phi trong hoàn cảnh này. Cô gái này, chí hướng cao xa lắm.

Phượng Tri Vi tự rót tự uống – dù sao cũng không thể là nàng, đề mục kia của nàng không chọc người ta tức chết là may mắn lắm rồi.

Giọng nói lanh lảnh của nội thị xuyên qua quảng trường bát ngát, giữa bầu không khí lạnh ngắt như tờ.

“Phượng Tri Vi”

Ồ lên kinh ngạc.

Xôn xao.

Vô số người đứng bật dậy, khi phát hiện mình thất lễ lại vội vàng ngồi xuống.

Họ ngồi xuống cả rồi, mới phát hiện ra còn có người đứng ngây ra như tượng, hoàn toàn không phản ứng. Đó là Thu Ngọc Lạc và Hoa Cung Mi, phu nhân hai nhà vội ra sức ấn các nàng ngồi xuống.

Ninh Dịch uống rượu càng thêm vui vẻ, đến nỗi bắt đầu ho khan, trên mặt nổi lên một tầng đỏ nhàn nhạt, càng ngời sáng như trăng, khiến những cô nương không có duyên với tam giáp muốn chết cho rồi.

Dùi trống trong tay Hách Liên Tranh rớt xuống, suýt nữa nện trúng chân.

Phượng Tri Vi thoáng sơ sẩy, cũng bóp nát ly rượu của mình thành vụn vàng.

Không phải chứ, đề mục đó của nàng, đạt Trạng nguyên?

Thiên Thịnh đế ngồi bên trên lại cười nói: “Nữ nhi không có tài chính là đức, phụ nữ tham gia chính sự không phải phúc khí của quốc gia, nên có vài đề mục tuy hay nhưng không thích hợp đề xướng. Nữ nhi ấy mà, nên quan tâm đến những chuyện nữ nhi cần quan tâm, cho nên cuốn TRạng nguyên này, có vẻ đùa cợt thô thiển, song thật ra rất mới mẻ, đặc sắc, lại có dũng khí, trẫm rất thích nó.”

Ông nói đến câu “phụ nữ tham gia chính sự”, Thường Quý phi đang có vẻ hơi kém vui lập tức tái mặt, vội vã tiếp lời: “Dạ, thần thiếp cũng nghĩ cuốn Trạng Nguyên hoàn toàn xứng đáng.”

Bà vừa nói vậy,mọi người lại càng thêm tò mò, không biết con điên xấu xí của Phượng gia cớ sao lại lọt vào mắt xanh của bệ hạ và nương nương, được khen ngợi nức nở thế này, ngay đến tiểu thư Hồ gia và Hoa gia cũng phải xếp sau nàng, còn điệt nữ của Thường quý phi thì không có tên trên bảng.

Phượng Tri Vi lại hối hận muốn đập đầu vào tường cho xong.

Nàng sai rồi!

Để thể hiện tài hoa, đề mục của các vị tiểu thư đều nói về chính sự trọng yếu, trái lại khơi lên bất mãn trong lòng Thiên thịnh đế. Thế nên khi so sánh, đề mục chơi xỏ của nàng đã được Thiên Thịnh đế nâng lên cao, đem ra nhắc nhở đám phi tần hậu cung thích nhúng tay vào chuyện ngoài phận sự.

Quả đúng là một lần lỡ bước di hận ngàn năm!

“Xin các vị tiểu thư tự mình khiêu chiến các đề tam giáp”. Trong tiếng truyền báo của nội thị, tiếng trống của Hách Liên Tranh lại nổi lên tùng tùng, lần này gã đánh vừa nặng vừa dữ, suýt nữa là đánh vỡ mặt trống.

“Thần nữ xin được giải cuốn Thám hoa”. Cô gái áo hồng e thẹn đứng lên, chính là điệt nữ của Thường quý phi. Xem ra nàng ta là người ưa chắc chắn, không cần có công chỉ mong vô tội, tranh trước cuốn thám hoa.

Nội thị mở cuốn giấy của Hoa Cung Mi.

“Với loạn tam vương năm Trường Hưng thứ hai mươi hai của Đại Thành, phải giải quyết như thế nào mới không gây tổn hại đến gốc rễ của quốc gia.”

Phượng Tri Vi giật mình.

Đây không phải là cầu sách lược bình phiên trá hình sao? Loan tam vương năm Trường Hưng thứ hai mươi hai của ĐẠi Thành, chính là loạn phiên vương khác họ. Đề mục của Hoa Cung Mi, sao lại giống gợi ý của Ninh Dịch đến thế?

Hoa Cung Mi nghe đọc đề, sắc mặt còn khó coi hơn khi nghe báo nàng ta đứng thứ ba.

Vừa rồi Sở Vương xuống điện kính rượu, khi đi qua chổ nàng ta đã búng ngón tay, bắn một viên sáp vào ly rượu của nàng ta. Khi ấy nàng ta vui mừng khôn xiết, vội vàng lặng lẽ nhặt ra xem. Trên tờ giấy của Sở vương viết “Sách lược bình phiên”, nàng ta lập tức hiểu ý điến hạ làm vậy là muốn gợi ý cho mình. Còn ai hiểu rõ bệ hạ hơn các Hoàng tử sớm hôm bầu bạn bên bệ hạ cớ chứ?

Nàng ta mừng rỡ đến độ cõi lòng như muốn nổ bung, việc này không đơn thuần là điện hạ gợi ý cho mình, mà còn lờ mờ nói cho mình biết, mình là ứng viên Vương phi được điện hạ để ý. Nguyện vọng trong mơ nàng ta còn nghĩ đến bất ngờ trở thành sự thật, trong chớp mắt nàng ta suýt nữa đã để lệ trào khóe mi.

Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà chỉ là Thám hoa.

Ngẫm lại những lời Thiên Thịnh đế nói ra ban nãy, nàng ta hình như đã hiểu ra ý tứ của Ninh Dịch, sắc mặt tái mét.

Phượng Tri Vi nhìn sắc mặt nàng ta, lờ mờ đoán ra vài phần, khóe miệng lướt qua ý cười nhàn nhạt. Thật ra Hoa Cung Mi đích xác có vài phần kiến thức, lại không bị niếm vui che mờ lý trí, biết sửa đề mục triều đại thành ra mợ hồ. Nếu nàng ta thực sự hỏi về sách lược bình phiên như nguyên văn Ninh Dịch , thì đừng nói là không lấy được Thám hoa, chỉ e sẽ lập tức bị hạch tội.

Trường Ninh vương còn chưa để lộ dã tâm làm phản, triều đình và ngoại phiên vẫn còn hòa hảo ít ra là ở bề ngoài, bình phiên chính là bí mật lớn nhất trong lòng Thiên THịnh đế, làm sao có thể bị tiết lộ bừa bãi trong hoàn cảnh này, để rồi đánh rắn động cỏ? Một khi có người nói ra, để bày tỏ sự đường hoàng quang minh và trấn an phiên vương Trường ninh, thì Thiên THịnh đế chỉ đành xử tội nặng kẻ “lòng nuôi ý đồ chia rẽ, tàm tổn thương tình cảm giữa trẫm và trụ cột quốc gia” là Hoa Cung Mi.

Hiện giờ, nàng ta dùng cách thức này để đưa ra đề mục ấy, cũng coi như một hành động thông minh, bệ hạ cũng có thể giả vờ hồ đồ, cho nàng ta một cơ hội thứ hai.

Phượng Tri Vi nhàn rỗi gảy móng tay, trong lòng mơ hồ cảm thấy, thật ra chính mình cũng đã rơi vào bàn cờ của Ninh Dịch .

Kẻ tên Ninh Dịch này, rất giỏi nắm bắt tâm lý của người ta.

Thoạt nhìn co vẻ như y cùng lúc ném cho nàng và Hoa Cung Mi hai viên sáp đặt bẫy, nhưng dụng ý hoàn toàn không giống nhau. Đối với Hoa Cung Mi, là muốn tước đoạt đi cơ hội đạt Trạng nguyên của nàng ta, chỉnh cho nàng ta thất bại; đối với nàng, lại muốn nàng đăng vị.

Hoa Cung Mi một lòng mê luyến y, lại là người tự phụ, nhất địnhh sẽ gian lận theo viên sáp của y.

Cỏn nàng, Ninh Dịch biết nàng sẽ không ngoan ngõn nghe lời, hơn nữa có thể suy ra lẽ thiệt hơn trong đó, tuyệt đối không dùng đến đề mục này. Không những không dùng đến, mà còn có thể hoài nghi y muốn hãm hại nàng, cố ý đi ngược chiều, chọc y một phen.

Nàng quả thật không ngăn nổi mình chọc vào y.

Khơi gợi sự chú ý của Thiên Thịnh đế.

Như y dự liệu, như y mong muốn.

Phượng Tri Vi âm thầm cắn răng, nghĩ bụng chỉ có Sở vương và Cố lão ngốc là khó nuôi.

Ba tiếng trống vang lên, Thường tiểu thư kể ra cũng có chút tài học, lập tức rủ rỉ cất lời, ngoại trừ những đấu pháp thông thường đại loại như tìm tướng giỏi, điều trọng binh, còn úp mở nói đến cách thức phân hóa các phiên, lừa địch chủ quan, kiềm chế binh lực và thay quân, an định triều thần và lòng dân,ngụ ý là trong đó nên sớm chuẩn bị, chớ ngại hư tình giả ý, khi thời cơ đến sẽ giáng một đòn sấm sét. Thiên thịnh đế chẳng ừ hử gì cả, lại cầm đáp án Hoa Cung Mi lên ngó ngó, gật đầu ý đã qua cửa, Thường tiểu thư thở phào rồi ngồi xuống.

Trong lòng lại hiểu rõ, Thường thị đã hết hy vọng rồi. Tuy Thường gia không phải là vương khác họ, nhưng cũng là ngoại thích số một quyền thế nghiêng trời, không phải phiên vương, còn hơn hẳn phiên vương. Vậy mà giờ đây tiểu thư Thường gia lại nói ra những lời này ngay trên điện, chẳng phải càn khiến Thiên Thịnh đế thấp thỏm trong lòng?

Quả nhiên Thường quý phi nhìn điệt nữ, ánh mắt có phần bất mãn.

Tiếp theo là cuốn Bảng nhãn, “Xin hỏi phương pháp giải Liên Hoa câu tiễn.”

Liên hoa câu tiễn là một loại tên Đại Liêu mới sáng chế ra gần đây, trong đầu mũi tên có móc, chạm đến da thịt người là bung ra, khoét rộng vết thương máu chảy không ngừng dẫn đến tử vong. Binh tướng Thiên Thịnh chết vì thứ vũ khí này nhiều vô số kể, đề mục này đưa ra, liên hệ mật thiết đến thời sự, lại quan tâm đến tướng sĩ, quả nhiên đánh trúng tâm tư của Thiên Thịnh đế, chẳng trách chiếm được vị trí thứ hai.

Sảnh đường lặng ngắt như tờ, đề mục này không thể đáp tùy ý, thà không được tỏa sáng còn hơn ăn nói lung tung, bằng không một khi bị chọn dùng, khi ra chiến trường không hiệu quả thì vạ lây tới sinh mệnh nghìn vạn tướng sĩ, tuyệt đối không thể nói chơi.

Phượng Tri Vi cụp mắt xuống, kiên quyến không định chơi trội thêm lần nữa.

Đề mục này không ai dám trả lời, Thiên Thịnh đế khó giấu được vẻ thất vọng, khoát tay ra hiệu đọc đề tiếp theo.

Lần này mọi người xốc lại tinh thần, ánh mắt sáng rực.

“Đề Trạng nguyên…”

“Để tôi”. Hoa Cung Mi ngạo nghễ đứng lên, ném cho Phượng Tri Vi một cái nhìn khiêu khích.

Phượng Tri Vi mỉm cười vô tội với nàng ta, đáp đi, hi vọng cô có thể đáp được.

Nội thị liếc mắt qua đề mục, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó phì cười.

Hắn vừa cười đã biết mình gây họa, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Mọi người thở dài, Hách Liên Tranh không nhịn nổi nữa, sải bước tiến lên đưa tay giật lấy cuộn giấy, “Cho ta xem có trò vui khó lường gì nào…”

Giọng gã đột ngột ngừng, sắc mặt biến đổi một cách kì quái, sau đó cười ồ: “Đúng! Chuẩn! Quá chính xác!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ lẽ nào vị này cũng sắp cười đến quên đọc đề?

Cũng may Hách Liên Tranh vừa cười vừa liếc xéo Ninh Dịch vừa lên giọng đọc: “Làm nữ nhi ghét nhất là điều gì?”

Hoa Cung Mi giật mình.

Mọi người đều giật mình.

Chẳng ai có thể ngờ, cuốn Trạng nguyên lại là đề mục gần như đùa giỡn như thế.

Làm nữ nhi ghét nhất là điều gì?

Là xuất thân tầm thường?

Là không đẹp cũng chẳng tài?

Là tuổi hoa trôi mất?

Là phu quân thay lòng đổi dạ?

Là tiểu thiếp leo lên đầu mình?

Là con rơi của chồng có tiền đồ hơn con mình?

Là người mình âm thầm ngưỡng mộ bất ngờ tới chơi, lục tung các tủ y phục lên mới phát hiện tất cả váy áo mình đều chưa đủ lộng lẫy.?

Là người khác ặc váy áo y hệt mình, trang điểm cũng giống mình như đúc?

Là ra cửa chạm mặt tình địch ba mươi năm trước đã tranh chồng với mình đến chết đi sống lại, rồi phát hiện váy áo nàng ta may bằng chất liệu quý giá hơn mình, đi cạnh phu quân quan chức cao hơn phu quân mình?

Trong tích tắc mọi người đều cảm thấy mình biết đáp án, tích tắc sau mọi người lại cảm thấy đáp án của mình còn khuya mới đủ.

Đáp án rất nhiều – phụ nữ vốn là một giống loài vĩnh viễn không thỏa mãn, ngươi muốn nàng biêt thế nào là đủ, còn khó hơn bảo chan Hách liên thế tử hết thối.

Hoa Cung Mi ngây ra tại trận, nàng ta đã từng nghĩ đến rất nhiều câu hỏi liên quan đến chính trị lịch sử thiên văn địa lý tinh tượng nghề nông nữ công,… tự phụ rằng với tài học của mình, bất cứ vấn đề nào đều cụng có thể đáp được một chút, ai ngờ lại là đề mục bao quát tất cả mà cũng chẳng chứa thứ gì.

Câu hỏi đơn giản nhất cũng chính là câu hỏi khó nhất, bởi mọi câu trả lời đều có thể là đáp án, nhưng cũng đều có thể sai.

Nàng ta ngâ y ra tại chổ, chỉ cảm thấy lòng mình giá buốt, nghĩ đến viên sáp của Sở vương hôm nay, nghĩ đến đề mục quái gỡ này, lại nhìn phong thái nhàn nhã, thần sắc thanh đạm của Phượng Tri Vi, thoạt nhìn lại có chút gì đó thâm sâu khó lường.

Có lẽ, nàng ta thật sự nhìn lầm rồi …



“Chuyện nữ nhi ghét nhất là …” Nàng ta lắp bắp, phản phất nét bi thương “…. Là bị phu quân lừa gạt.”

Ninh Dịch cười cười, điềm nhiên như không tự rót rượu cho mình.

Phượng Tri Vi cười cười, ngồi xa xa trên bàn tiệc, kính rượu cô gái dũng khí đáng khen mà vận số lại đen đủi này.

Cô sai rồi.

Một khi đã lừa gạt cô, thì sẽ không trở thành ohu quân cô.

Hách Liên Tranh lắc đầu, ngân nga nhấn nhá, đọc đáp án bằng giọng quái gở.

“Làm nữ nhi, ghét nhất là điều gì?”

“… là Sở Vương điện hạ đẹp hơn nàng.”

Đọc xong đáp án, Hách Liên Tranh quẳng cuộn giấy cười sằng sặc, sảnh đường lại có một khoảng yên tĩnh. Mọi người liếc mắt Phượng Tri Vi mặt vàng mày rũ, lại nhìn Ninh Dịch dung nhan thanh tuyệt, nghĩ đến câu “Sở vương điện hạ còn đẹp hơn nữ nhi”, muốn cười mà không dám cười, đều nín nhịn đến mặt mày méo mó, thần sắc quái gở.

Nhịn cười xong, quay đầu ngẫm lại, câu hỏi rất bình thường, còn có vẻ tùy tiện, thờ ơ, nhưng trong đó lộ ra can đảm trêu chọc Hoàng tử trên điện và sự tiêu sái dám giễu cợt mình, quả thật không phải nữ nhi bình thường có thể nói ra.

Ninh Dịch đã sớm bị cô gái này chọc tức, lúc này bị mọi người hết nhìn Phượng Tri Vi lại nhìn sang y để so sánh, trái lại điềm nhiên như không – dù sao chăng nữa cô cũng thừa nhận ưu điểm của ta, ta đẹp hơn cô vẫn hơn là ta ngốc hơn cô.

Dựa vào sự hiểu biết của y đối với Phượng Tri Vi, cô gái này hết sức nham hiểm, nếu không ở vào hoàn cảnh này, thì có trời mới biết câu hỏi của nàng liệu có phá cách hơn nữa hay không.

Thiên Thịnh đế bật cười ha hả, đang định ban thưởng thì Hoa Cung Mi đột ngột tiến lên, nhíu mày, giận dữ mở miệng, “Bệ hạ, đề mục này một là không có tài học, hai là không có chiề sâu. Đường đường là cung yến hoàng gia, nếu để một đề mục như thế đứng đầu, há chẳng bị chê cười là Thiên thịnh ta không có nhân tài sao?”

“Vốn chỉ là một trò chơi.” Thiên Thịnh đế cười: “Chẳng qua là một trò tiêu khiển trong khuê các của các ngươi, nghiêm túc mà làm gì?”

Lời này nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi, không hiểu sao Hoàng thượng lại đổi giọng, còn Thường quý phi lại thở phào.

Phượng Tri Vi gõ gõ ngón tay xuống mặt bàng, tựa cười tựa không, lúc này nàng đã hiểu ra tâm tư của Thiên thịnh đế. Ông vốn để ý đến Hoa Cung Mi, muốn nhân dịp cung yến này chỉ hôn Hoa Cung Mi cho Ninh Dịch, nhưng chuyện này không như ý ông, Hoa Cung Mi mắc mưu Ninh Dịch , ra một đề mục như thế, dù sao đi chăng nữa cũng không thể chọn đứng thứ nhất, còn Hồ tiểu thư, do Hồ Thánh Sơn là phe Sở vương nên cũng không nằm trong diện cân nhắc; điệt nữ của Thường quý phi cũng không được. Vừa hay xuất hiện một người như nàng, đã là “vị hôn thê của Hồ trác thế tử”, ông bèn dứt khoát chọn nàng đứng thứ nhất, biến chuyệ này thành một trò chơi bình thường để xí xóa cho qua chuyện.

Dù sao yến hội luận văn tuyển phi này, xưa nay vẫn không tuyên bố chính thức. Lần này Thiên THịnh đế muốn giả vờ hồ đồ, mọi người cũng đành giả vờ theo.

Suy cho cùng vụ tuyển phi hôm nay cũng chỉ là giả, mà phụ tử đấu trí, Ninh Dịch mượn tay Phượng Tri Vi nàng, dùng kế để tránh bị Thiên THịnh đế chỉ hôn mới là thật.

“Phải rồi.” Ninh Dịch cười, nhẹ nhàng lấy lại loan bội, đặt vào một miếng ngọc bội bình thường để thay thế, “Chẳng qua chỉ là một trò chơi để ai nấy đều vui vẻ thôi.”

Đúng là ai nấy đều vui vẻ, khi Hồ tiểu thư đề nghị mọi người cùng ra đề mục, người tham gia bao gồm cả phu nhân của các công khanh, thì tính chất chọn lựa của cuộc thi này đã thay đổi. Ninh Dịch vừa nói vậy, mọi người cũng dần dần hiểu ra ẩn ý trong đó, đều nhìn Hoa Cung Mi bằng ánh mắt thương hại.

“Nhưng thứ nên thưởng vẫn cứ phải thưởng.” Ninh Dịch giơ miếng ngọc bội trắng kia lên vẫy vẫy với Phượng Tri Vi.

Phượng Tri Vi đành phải bước qua, vờ vịt tạ ơn phần thưởng, đưa tay ra nhận lấy ngọc bội. Ninh Dịch đưa ngọc bội qua, lại thừa cơ miết lên ngón tay nàng, cười khẻ mà nói: “Nàng ghét ta đẹp hơn nàng thật à?”

Phượng Tri Vi cười giả lả: “Làm gì có chuyện đó?” Sao ngọc bội lại nằm yên thế này? Nàng dùng sức mạnh hơn mà giật.

Ngọc bội nằm trong tay Ninh Dịch , vẫn không hề nhúc nhích.

“Ta có thể vì nàng mà biến thành xấu xí, chỉ để xứng đôi với nàng.” Y siết chặt ngọc bội, vẫn mỉm cười như cũ, cười như sóng nước dập dềnh, dường như ngôn từ nói ra cũng trở nên lấp lánh, khiến kẻ khác không phân rõ thật giả.

Phượng Tri Vi tiếp tục cười giả lả, “Làm gì có chuyện đó!” Ra sức giật ngọc bội.

“Nàng chẳng bao giờ tin ta cả.” Ninh Dịch cười, ngọc bội vẫn không hề nhúc nhích.

“Làm gì có chuyện đó!” Phượng Tri Vi không nhịn nổi nữa, giật mạnh.

Ninh Dịch đột ngột buông tay.

Phượng Tri Vi đột ngột phát lưc lại bị hẫng, đen đũi ngả ngửa ra đằng sau.

Hách Liên Tranh vội lao ra đỡ.

Nhưng tốc độ cũng không nhanh bằng Ninh Dịch , y lập tức vươn tay ra túm lấy cổ tay Phượng Tri Vi, giữ chặt lấy nàng, cười bảo: “Phượng tiểu thư chớ nên mừng rỡ đến phát điên.”

Ngón tay của y đặt lên uyển mạch của Phượng Tri Vi, chạm khẽ một cái rồi buông ra ngay, trên mặt thấp thoáng ý cười.

Phượng Tri Vi ngẩn người, rồi lập tức y lo cho mình ăn quả hồi xuân sẽ để lại hậu hoạn, nên mới nghĩ cách bắt mạch cho mình.

Đôi má bỗng nổi lên sắc đỏ nhàn nhạt, nàng nhìn sang chổ khác để che đi.

Hai người đưa lựng về phía mọi người, nên không ai chứng kiến màn giành giật ngọc bội này, chỉ có Hoa Cung Mi đứng bên cạnh là thấy loáng thoáng. Đáy mắt nàng ta lóe lên nổi phẫn hận, rồi bất ngờ chậm rãi tiến lại gần, cười khẽ: “Nếu đã là trò chơi thì thần nữ muốn mời tỷ tỷ Phượng giac chơi thêm một lần nữa, tỷ tỷ Phượng gia có dám nhận lời không?”

Có người không biết chừng mực như cô sao?

Thôi cũng được, nếu đã bị Ninh Dịch gài bẫy, ra đề mục sai thành ra chợi trội ngoài ý muốn, thì cũng không cần phải ngượng ngùng che đậy thêm nữa, khiến người ta nghi hoặc.

Phượng Tri Vi cười nhạt, quay lại nhìn nàng ta.

Hoa Cung Mi bắt gặp ánh mắt của nàng, nụ cười trên mặt đã hơi đông lại.

“Không dám” Phượng Tri Vi bình thản nói.

Hoa Cung Mi ngẩng người, thấy ánh mắt của Phượng Tri Vi lạnh lẽo đến thế, nàng ta còn tưởng là sắp phát điên, ai dè lại chỉ nói ra câu này, liền nở nụ cười có phần mỉa mai, đang định nói tiếp.

Nhưng Phượng Tri Vi đã chấp tay quay về bên bàn, vừa đi vừa cười nói, “Ta sợ cô thua thêm lần nữa, thẹn quá hóa giận mà làm liều.”

“Cô…” Hoa Cung Mi hít sâu một hơi, giận quá hóa cười, nói; “ Đừng lắm lời như thế, cô đã đồng ý, vậy hãy chơi trò đối câu đơn giản nhất nhé? Một nén nhang, bốn mươi câu, ai dừng lại là thua. Ta thật muốn xem, Phượng tỷ tỷ làm gì để khiến ta thẹn quá hóa giận làm liều đây?”

Đối câu không khó, có điều trong thời gian một nén hương ngắn ngủi liên tục đối bốn mươi câu, gần như đến thời gian suy nghĩ còn không có, cần phải nhanh lẹ đến dường nào?

Ai ai cũng biết tiểu thư Hoa gia đúng là nổi danh Đế kinh vì lối tư duy nhanh lẹ, lập tức chấn động tinh thần.

“Cũng được.” Thiên thịnh đế cực kỳ khoái trá, “Phần thưởng đừng vội trao, hãy xem phong thái của hai vị tiểu thư đã”.

“Xưa nay ta mến mộ nhất là nữ nhi nhanh nhẹn.” Ninh Dịch vỗ tay cười, “Ai thắng, cửa chính của Sở Vương phủ vĩnh viễn rộng mở với người đó!”

Những lời này có ẩn ý gì?Hoa Cung Mi sáng mắt lên, một ngọn lửa hi vọng nhen nhóm, Phượng Tri Vi lại bĩu môi khinh thường – kẻ này lại chơi trò giả vờ thần bí của y!

“Mời” Phượng Tri Vi không chịu nói thừa lấy một chữ.

Khói mỏng vẩn vơ, đầu que hương có tia sáng lập lòe.

Hoa Cung Mi lập tức cất tiếng.

“Không thơ chớ mời khách dưới mai.”

Phượng Tri Vi tiếp lời còn nhanh hơn.

“Có nhạc thường họp tiên trên mây!”

Câu đối đầu tiên của hai người gần như kết cùng môt lúc, Hoa Cung Mi biến sắc, ráng đọc nhanh hơn.

“Khói mờ chèo ngắn hát ngư ca”

“TRăng tỏa sông dài nghe tiếng nhạc!”

“Tiếng xuân rửa phai mặt hoa đào!”

“Gió thu nhuộm thắm mày phù dung!”

“Thơ xong quẳng bút nhìn trời cười!”

“Rượu say chống kiếm đạp tuyết đi!”

“Trà cũng say người cần chi rượu!”

“Sách vẫn thơm ta cứ gì hoa”



Trong nháy mắt đã đối được mười câu nhanh như chớp, Hoa Cung Mi biến sắc, Phượng Tri Vi không thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái, mỉm cười nâng ly rượu trên bàn uống, uống hết chén này đến chén khác.

“Hợp tan toàn do duyên số cả, để phí hoài bờ vai xuân sắc trước mưa bụi!”

“Đúng sai đều từ tình sinh kiếp, chỉ đổi lấy đôi mày thu sương sau phong ba!”

Câu ngắn không được thì chơi câu dái, Hoa cung Mi nghiến răng lại.

“Nhìn người bị giáng khỏi trời xanh, kiếm bay đằng Tây đến, long tuyền mải múa, ngoài lâu nghe mưa, còn ai hỏi mái tóc bạc tịch mịch như tuyết, rèm sâu một vệt trăng mênh mang!”

“Đợi ta dừng bước chốn hồng trần, thuyền dong phương Đông đi, phượng tiêu ngân nga, trên đảo tưới trăng, mà quên đi hoa đào rơi u sầu tựa mộng, tiểu lâu nửa đời gió hiu hiu!”

“Hay!” Có người không nhịn được mà vỗ tay, kiểu ứng đối không cần phải suy nghĩ như thế này cao minh hơn nhiều sao với bên ra đối, dù sao nhiều khả năng bên ra đối đã chuẩn bị từ trước.

Thân thể Hoa Cung Mi bắt đầu run lên nhè nhẹ, nhưng hình như vẫn chưa tuyệt vọng. Nàng liếc nhìn Ninh Dịch với vẻ si mê, nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ trong bữa tiệc xuân nhiều năng trước, nét phong lưu của người ấy từ đó đã in sâu vào tâm hồm thiếu nữ, sau này mọi câu văn thơ dài ngắn của nàng đều viết cho y. Nhưng tương tư miên man bao nhiêu , hiện thực lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Cho đến hôm nay, vốn đinh ninh mình được bệ hạ để ý, tâm nguyện của mình nhất định sẽ thành, ai ngờ cứ từng bước đi sai, từng bước gục ngã. Bây giờ, ngay đến một con bé xấu xí chẳng hề có tài danh, cũng không địch nổi.

Chợt bi ai ùa tới.

“Hỏi mệnh trời đầy vơi, người ra đi sao rồi? Nhớ chàng năm ấy, thắt lưng vàng, bào the tía, chén bạch ngọc, kiếm linh xà, thưởng trăng Lương Viên, ngắm hoa Lạc Dương, cười vinh hoa lui tới, gió thổi qua người. Ngờ đâu cửa đọa tình không lối thoát, hẫng bước rơi vào máu đào trúc xanh,nén thành một khúc thanh huyền buồn thương.”

Cô gái này, cuối cùng đạ tuyệt vọng rồi sao?

Phượng Tri Vi mỉm cười nhìn nàng ta chăm chú, Hoa Cung Mi thấy nàng không đối ngay lập tức như trước kia, sắc mặt tươi lên, rồi lại thấy Phượng Tri Vi ngửa đầu dốc chén, uống cạn một hơi.

Rượu cạn, lời ra.

“Than tạo hóa thăng trầm, kiếp sau làm sao nối? Nhớ khanh mới gặp, vòng ngọc bích, tiêu trúc xanh, làn thu thủy, tiếng yến oanh, gặp nạn cung cấm, mạo hiểm đại nội, than hồng trần hợp tan nửa đời bèo trôi. Sớm biết lướ trần rách lòng sinh hận, thì đã dâng tấm lòng son sương tuyết, tấu lên tiếng ngân tranh tài bi ai.”

Câu này vừa xong tiếng khen như nước triều, Hoa Cung Mi lùi lại một bước, mặt mày xám ngoắt, Phượng Tri Vi thản nhiên rót rượu – ta cảnh tỉnh cô, hoàng gia là vũng nước sâu, vẫn nên nghĩ thoáng đi thì hơn.

Đáng tiếc có người lại nhìn không ra, Hoa Cung Mi biến sắc liên tục, rồi cuối cùng không kiềm chế nổi, giận dữ mắng mỏ.

“Nhìn dung mạo mày tàn tạ như hoa cúc!”

“Trông mặt mũi ngươi đáng ghét như dao phay!”

“Nhìn hành động mày ngu si như trẻ con!”

“Trong mặt mũi ngươi đáng ghét như dao phay!”

“Nhìn lời lẽ mày cay nghiệt như bà điên!”

“Trông mặt mũi ngươi đáng ghét như dao phay!”

Mọi người cười phá lên không thể kiềm chế, Phượng Tri Vi giơ tay ném ly rượu đi, vừa vặn rơi xuống dưới chân Hoa Cung Mi, “Hoa tiểu thư , nén hương đã hết, mình cũng nên dừng lại thôi. Nay tiểu muội dùng một bài thơ số, luận về tác hại của chữ tình, chỉ mong gợi được một nụ cười của tiểu thư.”

Nàng chắp tay đứng trước đình, gió đêm hiu hiu thổi tay áo phất phơ bay, dưới ánh đèn mờ ảo, phong tư phiêu dật tựa thần tiên. Mọi người nhìn bóng lưng nàng, trong phút chốc ngẩn ngơ quên mất gương mặt khó coi và tai tiếng điên khùng, chỉ cảm thấy cô gái này tưởng gần mà lại rất xa, ngân nga dạo bước như đi trên mây.

Gương mặt tươi cười của Phượng Tri Vi lại nhìn về hướng thủ tọa. Nơi đó, Ninh Dịch đưa tay đỡ trán, ánh mắt xoay chuyển dưới ánh đèn đỏ nhạt, lẳng lặng nhìn nàng không hề chớp mắt.

“Cầu thập toàn thập mĩ, quên cửu tử nhất sinh, tưởng như bát diện uy phong(*), thật ra là thất khiếu bất thông, lãng quên đến lục thân bất nhận, xoa nắn đến ngũ tạng bất sinh, quấn quýt đến tứ chi vô lực, điên đảo đến tam xan bất thành,cuối cùng rơi vào cảnh nhị địa tương vọng, chẳng thà vứt bỏ - một tấm lòng si!”

(*) Bát diện uy phong là oai phong lừng lẫy, thất khiếu bất thông là mắt, mũi, miệng, tai đều tắc nghẽn; lục thân bất nhận là không nhận những người thân như cha, mẹ, anh, em, vợ, con, nói cách khác là mất hết nhân tính; tam xan bất thành là không nuốt nổi ba bữa cơm; nhị địa tương vọng nghĩa là đứng ở hai nơi mà ngóng trông nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook